Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn
Chương 79: Bắt đầu khôi phục
Tiểu gia gia Hoè Hoa lại một lần nữa bị 7361 đuổi đi.
Trong nhà, mấy người Hoè Hoa cùng 7361 ngồi quây quần bên bàn.
Nương Hoè Hoa lên tiếng: "Những ngày qua đã làm phiền cháu rồi."
7361 lắc đầu: "Không sao."
Dù có chút bất tiện, nhưng cũng không đến mức phiền toái. Vì Hoè Hoa, cậu không ngại giúp đỡ.
Bà khẽ cười, sau đó nói tiếp: "Chỉ là, còn phải phiền ngươi một chuyện nữa..."
"Thẩm nói đi."
"Ta nghe Hoè Hoa kể cháu biết không ít chữ, phải nhờ cháu giúp ta viết một bản hòa ly thư."
7361, kẻ còn chưa học xong Thiên Tự Văn, thậm chí còn không biết thư hòa ly là cái gì: ...
Một lúc sau, cậu nắm chặt tay, kiên định gật đầu: "Được."
Cậu không biết viết, nhưng Bùi Nhuận biết mà!
Lập tức, 7361 thu xếp ổn thỏa cho nương con Hoè Hoa rồi đi tìm Bùi Nhuận.
Hôm nay đúng là ngày học đường nghỉ, Bùi Nhuận đương nhiên có ở nhà. Khi 7361 bước vào, cậu lại ngửi thấy mùi thuốc đắng phảng phất trong không khí.
Mùi này cậu đã quá quen thuộc, biết ngay là Bùo Nhuận đang sắc thuốc.
Quả nhiên, khi cậu bước vào bếp, trước mặt Bùi Nhuận đang là một nồi thuốc sôi lục bục, hơi trắng bay nghi ngút.
"Bùi Nhuận!" 7361 vui vẻ gọi.
Cậu đã gần hai ngày rưỡi chưa gặp Phí Nhuận, đến cả cơm ăn cũng chẳng thấy ngon miệng. Giờ đột nhiên gặp lại, tâm trạng liền phấn khởi hẳn lên.
Bùi Nhuận cũng có chút bất ngờ, mỉm cười nói: "Hôm nay A Dao rảnh rỗi tới đây sao?"
7361 kéo một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Bùi Nhuận: "Ta có chuyện tìm ngươi mà."
Ngồi xuống rồi, cậu lại cảm thấy khoảng cách với Bùi Nhuận vẫn hơi xa, bèn đứng lên dịch ghế lại gần, cho đến khi kề sát xe lăn của Bùi Nhuận mới chịu dừng.
Bùi Nhuận thấy vậy, nụ cười càng sâu hơn, hỏi: "Không biết A Dao tìm ta có chuyện gì?"
"Là chuyện của nhà Hoè Hoa."
Nói rồi, 7361 kể lại những gì xảy ra hôm nay, cuối cùng hỏi: "Bùi Nhuận, thư hoà ly viết thế nào?"
Bùi Nhuận không trả lời ngay, chỉ nói: "Bà ấy muốn hoà ly đương nhiên là tốt, nhưng e là không dễ dàng đâu."
7361 nhíu mày: "Vậy phải làm sao? Ngươi có cách nào không, Bùo Nhuận?"
"Bao giờ họ muốn bàn chuyện hoà ly?"
"Ngày mai."
Bùi Nhuận trầm ngâm một lát, rồi nói với 7361: "Dù sao đây cũng là chuyện nhà họ Triệu, chúng ta không tiện ra mặt. Nhưng ngày mai Cao Trì sẽ đến giao đá, nhân cơ hội đó để huynh ấy đứng ra, có lẽ sẽ thuận lợi hơn một chút."
"Cao Trì? Sao hắn lại có thể giúp?"
"Huynh ấy là bộ đầu của huyện nha, thân phận này nói chuyện sẽ có trọng lượng hơn chúng ta, hơn nữa Triệu Đại Hổ còn dính líu đến sòng bạc trong huyện..."
Nói đến đây, Bùi Nhuận hơi dừng lại, lướt qua mối quan hệ giữa Cao Trì và sòng bạc, tiếp tục: "Huynh ấy từng tiếp xúc với đủ loại người, có thừa cách khiến nhà họ Triệu đồng ý hoà ly."
7361 luôn tin tưởng tuyệt đối vào lời của Bùi Nhuận, nghe thấy có cách giải quyết, cậu lập tức vui vẻ: "Vậy mai chúng ta nhờ hắn giúp."
Chuyện này nói xong, 7361 liền nhẹ nhõm hơn hẳn.
Bùi Nhuận mỉm cười, xoay xe lăn, với tay vào tủ bên cạnh, như biến ảo thuật mà lấy ra một chồng điểm tâm.
"Hôm nay ta mới làm, còn đang nghĩ khi nào ngươi đến để cho ngươi ăn đây."
Điểm tâm có màu vàng óng, vuông vức ngay ngắn, chín miếng được xếp chồng lên nhau trong đĩa. Rất nhanh, 7361 liền ngửi thấy mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ đó.
"Cái này là gì?" Cậu cầm lấy một miếng, hỏi Bùi Nhuận.
"Đám học trò lên núi tìm được ít hạt dẻ, mang đến tặng ta. Ta thử làm thành bánh hạt dẻ, xem có hợp khẩu vị của cậu không."
Tất nhiên là hợp khẩu vị của 7361. Phải nói rằng, bất cứ món gì do Bùi Nhuận làm ra cũng đều hợp khẩu vị của cậu.
Huống chi mấy ngày nay cậu chưa được ăn đồ ăn do y làm, lúc này hiếm hoi mới có được, đương nhiên là khen không dứt miệng.
Bánh mềm mại, bở tơi, thơm ngọt dịu dàng. Cắn một miếng, hương hạt dẻ liền lan tỏa tràn đầy khoang miệng.
Những chiếc bánh nhỏ xinh, 7361 hai ba miếng là ăn hết một cái, liền một hơi ăn liền ba cái. Đợi đến khi cậu định lấy thêm cái thứ tư, Bùi Nhuận rốt cuộc cũng phải lên tiếng ngăn lại.
"Chỗ còn lại mang về mà ăn, ăn nhiều quá dễ đầy bụng."
7361 vẫn còn thòm thèm, nhưng cũng gật đầu đáp: "Được thôi."
Cậu tìm một mảnh giấy dầu, bọc nốt mấy miếng bánh còn lại. Đúng lúc ấy, bên kia thuốc của Bùi Nhuận cũng đã sắc xong, nước thuốc sánh đặc, đổ ra hơn nửa bát, hương vị chua cay đắng ngắt chậm rãi lan tỏa trong không gian.
7361 chống cằm, nhìn y bưng bát thuốc lên, một hơi uống cạn.
"Bùi Nhuận, ngươi còn phải uống thuốc bao lâu nữa?"
Bùi Nhuận đặt bát xuống: "Còn một khoảng thời gian nữa."
"Vậy dạo này ngươi có thấy chân đỡ hơn không?"
Bùi Nhuận khựng lại một chút, đáp: "Có đỡ hơn một ít."
7361 trầm ngâm giây lát, rồi nhẹ nhàng vươn tay, định chạm vào chân bị thương của Bùi Nhuận. Nhưng khi sắp chạm đến, cậu lại chững lại, ngẩng đầu nhìn y, dò hỏi: "Bùi Nhuận, ta có thể xem thử không?"
Bùi Nhuận lặng lẽ nhìn cậu, ánh sáng trong phòng khá mờ, khiến 7361 không nhìn rõ ánh mắt của y, chỉ cảm thấy ánh nhìn ấy có chút tối tăm khó đoán.
Chờ một lát vẫn không nhận được câu trả lời, 7361 bắt đầu cảm thấy yêu cầu này của mình có phần đường đột. Cậu đang định thu tay về rồi tiện thể nói lời xin lỗi, thì chợt nghe Bùi Nhuận cất giọng: "Được."
Mùi thuốc trong bếp vẫn chưa tan hết. 7361 chăm chú nhìn, thấy Bùi Nhuận nhẹ nhàng vén vạt áo, lộ ra phần chân bị thương bên dưới.
Nói một cách công bằng, phần chân đó trông không khác gì chân của cậu, chỉ là có thêm vài vết sẹo ngoằn ngoèo.
7361 bất giác đưa tay ra, khi đầu ngón tay chạm vào làn da không mấy trơn nhẵn kia, cậu rõ ràng cảm nhận được cơ thể Bùi Nhuận khẽ cứng lại.
"Có phải... rất khó coi không?" Giọng của Bùi Nhuận khô khốc lạ thường.
7361 khẽ lắc đầu: "Không đâu."
Nói rồi, cậu lại nhẹ nhàng nhấn một cái, ngẩng đầu hỏi: "Bùi Nhuận, bây giờ còn đau không?"
Bùi Nhuận khẽ lắc đầu: "Không đau."
Thực tế, phần lớn thời gian, cái chân này gần như chẳng có cảm giác gì. Lúc ban đầu, y cũng đã tìm qua không ít đại phu, uống đủ loại thuốc, nhưng ngay cả đại phu trong phủ thành cũng đành lắc đầu, y liền dập tắt hy vọng.
May mà...
Bùi Nhuận khẽ mỉm cười, nhìn 7361 đang cúi đầu chăm chú xem xét vết thương của mình, nói: "Đau tức là còn cảm giác, còn cảm giác thì là chuyện tốt... A Dao, tất cả nhờ có ngươi."
Câu này có phần khó hiểu, 7361 nghe xong không khỏi thắc mắc: "Nhờ ta cái gì?"
Cậu ngẩn người một thoáng, rồi bỗng giật mình nhận ra hàm ý trong lời nói của Bùi Nhuận, ngạc nhiên thốt lên: "Bùi Nhuận, ta làm ngươi đau sao?!"
Câu này nghe sao cũng có chút kỳ quặc, khiến Bùi Nhuận dở khóc dở cười.
Y muốn nói rằng, trước kia Ngô đầu bếp từng bảo rau của 7361 có thể chữa bệnh, lời này không phải ảo giác, cũng chẳng phải trùng hợp.
Lúc đầu Bùi Nhuận chưa từng nghĩ theo hướng đó, nhưng trùng hợp quá nhiều lần, suy nghĩ một chút liền có thể thông suốt.
Cái chân không có cảm giác suốt mấy năm của y, quả thực sau khi gặp 7361 đã dần dần có chuyển biến, hơn nữa cảm giác này còn xuất hiện ngày càng nhiều theo thời gian hai người ở bên nhau.
Lại nghĩ đến đống rau củ trái mùa thần kỳ kia, Bùi Nhuận đương nhiên không khó để hiểu được nguyên do.
Chỉ là y không nói ra với 7361, bởi lần trước khi Ngô đầu bếp dò hỏi, phản ứng của 7361 cho thấy ngay cả cậu cũng không biết gì cả.
Bùi Nhuận giữ im lặng, chỉ vì sợ 7361 vì chuyện này mà hao tâm tổn trí, dẫu sao thì mọi thứ cũng đang dần chuyển biến theo hướng tốt đẹp.