Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn

Chương 89: Thiệp mời
« Trước Sau »
Hoè Hoa tới, còn mang theo hai đệ đệ. "A Dao, nương ta bảo ta qua xem thử, có việc gì cần giúp—" Vừa thấy Bùi Nhuận dưới hành lang, lời của Hoài Hoa bỗng chững lại giữa chừng. Lại nhìn đến tay của Bùi Nhuận và 7361 đang đan vào nhau, Hoè Hoa lập tức xoay người, vội vàng giơ tay bịt mắt Tiểu Bảo và Tiểu Thạch lại. Hai đứa trẻ chẳng hiểu gì: "A tỷ?" Hoè Hoa mặt đỏ bừng, vừa đẩy hai đệ đệ ra ngoài vừa luống cuống nói: "Các, các đệ... đi, đi xem Đại Hoàng đi..." Tiểu Thạch: "Nhưng a tỷ, chẳng phải nương bảo chúng ta qua đây giúp một tay sao?" Tiểu Bảo: "A tỷ, Đại Hoàng ra ngoài lúc nào?" Hoè Hoa không tiện giải thích, chỉ đành nói lấy lệ: "Ừ ừ, ta biết rồi, cứ ra ngoài trước đi." 7361 tận mắt chứng kiến hết thảy, lại chẳng cảm thấy có gì lạ, ngạc nhiên hỏi: "Hoè Hoa, ngươi đang làm gì vậy?" Bùi Nhuận khẽ ho một tiếng, thả tay khỏi 7361. Chốc lát sau, Hoè Hoa đứng trong sân, hai đệ đệ thì đã bị sai đi chuồng bic sau vườn xem Đại Hoàng. Hoè Hoa cúi đầu, ánh mắt né tránh, nhìn đông ngó tây, riêng không dám nhìn lên thềm nơi có hai người kia. Bùi Nhuận trông thấy, liền dịu dàng nói: "A Dao, hai người trò chuyện đi, ta vào chuẩn bị điểm tâm." Đợi Bùi Nhuận rời đi, Hoè Hoa rõ ràng thở phào một hơi. "Vừa nãy ngươi làm sao thế?" 7361 hỏi. "Ai nha... A Dao các ngươi ..." Hoè Hoa mặt vẫn còn đỏ bừng, muốn nói gì đó, nhưng thân là nữ tử, có nhiều lời thực chẳng tiện thốt ra. "Bọn ta làm sao?" Hoè Hoa: "......" Hoè Hoa: "Không... không có gì cả." 7361: "Ồ." Hoè Hoa cũng chẳng muốn nói nữa, ra sức xoa mặt, rồi mới nói đến mục đích hôm nay: "Tối qua có tuyết, nương ta bảo ta tới xem thử, xem mảnh vườn của ngươi có gì cần giúp đỡ không. Nếu cỏ khô phủ luống không đủ, thì ta sẽ mang thêm sang." Dạo gần đây tiết trời ngày một lạnh hơn, nhưng rau trong vườn nhà Hoè Hoa nhờ có cỏ khô phủ kỹ nên vẫn phát triển ổn, ít ra thì chưa thấy bị lạnh cóng. Hoè Hoa còn từng bán rau cho 7361 hai lần. Hiện tại cả nhà Hoè Hoa đều quý mảnh đất trồng rau ấy như trân bảo, tối qua tuyết rơi, nương của Hoè Hoa gần như cả đêm không ngủ, chỉ sợ rau bị gì. May mà sáng ra xem thì rau non vẫn khỏe mạnh, bà mới hơi yên tâm, rồi sai ba tỷ đệ Hoè Hoa sang thăm bên này. Trên mái bếp, làn khói trắng lượn lờ bay lên. Hoa và 7361 cùng bận rộn trong vườn rau giữa sân. Tuyết lần này rơi không dày, nhưng vẫn đè gãy một vài cây non, hai người họ cẩn thận từng chút một phủi tuyết trên rau xuống, tiện thể dựng lại những cành lá bị đè cong. Tiểu Bảo và Tiểu Thạch cũng đã từ chuồng sau quay lại, hai đứa trẻ ngoan ngoãn đứng bên kia vườn, cũng nhẹ tay nhẹ chân mà giúp một tay. Hoè Hoa cẩn thận quét tuyết trên chùm cà chua xuống, sau đó liếc nhìn 7361 bên cạnh. Nàng do dự một lát, rón rén lại gần, khẽ hỏi: "Cái đó... A Dao à, lần trước ta nhớ ngươi từng nói, ngươi sắp thành thân với Tú Tài, vậy đã định ngày chưa?" Nhắc đến chuyện này, 7361 lập tức rạng rỡ. Đêm qua cậu đã muốn chia sẻ tin vui này với người khác, giờ Hoài Hoa vừa hỏi, cậu liền hớn hở nói lớn: "Đêm qua bọn ta đã định rồi, đúng một tháng sau." "Ngày 28 tháng 11, năm Cảnh Phong thứ sáu." 7361 chậm rãi đọc từng chữ một cách rõ ràng. Hoef Hoa bị cậu dọa giật mình, nhưng đây là lần đầu nàng thấy trên mặt 7361 nở nụ cười rạng rỡ, thật lòng đến vậy, đủ để hiểu cậu thực sự vui sướng. Trong lòng nàng cũng cảm thấy Bùi tú tài quả là người tốt, tuy đôi chân có chút bất tiện, nhưng học vấn thì không ai sánh bằng, sau này cuộc sống của A Dao nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn. Hoè Hoa cũng mỉm cười: "Đến lúc đó ta và nương sẽ đến sớm giúp ngươi một tay." Nói rồi, nàng như chợt nhớ ra điều gì, lại hỏi: "Vậy... hồi môn của ngươi... đã chuẩn bị chưa?" "Hồi môn là gì?" 7361 không hiểu. Hoài Hoa bèn giải thích cho cậu biết hồi môn là gì. 7361 nghe xong, khẽ nhíu mày, lắc đầu: "Không có." Cậu chẳng chuẩn bị gì cả, bởi Bùi Nhuận đã nói, cậu không cần chuẩn bị gì, mọi thứ Bùi Nhuận đều sẽ lo liệu chu toàn. 7361 liền thuật lại nguyên văn lời đó cho Hoè Hoa nghe. Lần này Hoài Hoa thật sự ngạc nhiên, chơi với 7361 bao lâu, lại từng cùng nhau bán rau, nàng tất nhiên biết giờ đây 7361 không hề thiếu tiền, nếu không thì ban đầu cũng chẳng dễ dàng xuất ra 6 lượng bạc như vậy. Thế mà giờ nghe 7361 nói đến cả hồi môn cũng do Bùi Nhuận chuẩn bị, chuyện này quả là xưa nay hiếm gặp. "Tú Tài..... Tú Tài..." Hoài Hoa lắc đầu cảm khái hồi lâu, cuối cùng chỉ biết giơ ngón tay cái về phía 7361, "Y thật sự rất tốt với ngươi." 7361 có chút đắc ý: "Đương nhiên rồi, mà ta cũng sẽ đối xử tốt với y." — Ngày thành thân đã định, bao việc lặt vặt phải bắt đầu chuẩn bị. 7361 không hiểu những chuyện này, tất cả đều do Bùi Nhuận lo liệu. Tất nhiên, Cao Trì cũng tới giúp đôi chút, lại còn thỉnh thoảng mang theo một ít đồ do Đỗ thị chuẩn bị gửi tới. Bộ bàn ghế trước kia nhờ Vương Đại Giang đặt làm cũng đã được giao đến vài hôm trước, khiến mấy gian phòng mới trở nên khang trang hơn hẳn. 7361 không nhớ nổi tên những món đồ đó, nhưng điều đó không ngăn cản cậu thấy chúng thật đẹp. Trong đó có một gian phòng lớn được trang trí lộng lẫy nhất. Bùi Nhuận đặc biệt dắt tay 7361 vào trong, dẫn cậu đi một vòng, từng cái từng cái chỉ cho cậu biết tên các món đồ nội thất. Nhờ vậy mà 7361 mới biết thì ra đồ gia cụ cũng có lắm điều hay ho đến vậy – nào là sập thấp, bình phong, bàn kê, bàn viết... Nhưng nổi bật nhất, vẫn là chiếc giường Bạt Bộ đặt trong cùng. Nói là giường Bạt Bộ cũng chưa hẳn đúng, có thể coi như phiên bản giản lược của nó. "...Chỉ là dáng vẻ thường thôi, nhưng cũng đủ dùng rồi. Nếu A Dao không thích, sang năm chúng ta lại thay mới." Nhưng 7361 đã thấy rất đẹp rồi, chí ít là cậu chưa từng được thấy qua. Cậu đưa tay vuốt nhẹ những hoa văn chạm khắc tinh xảo trên giường, rồi kéo tấm màn treo bên cạnh buông xuống. Màn lụa màu đỏ sẫm có hoa văn uốn lượn theo tay 7361 mà gợn lên từng đợt sóng lăn tăn, cậu buột miệng thốt lên đầy ngạc nhiên như một kẻ chưa từng thấy thế sự: "Đẹp quá." Bùi Nhuận mỉm cười: "A Dao thấy ưng là tốt rồi." Xem xong gian phòng lớn nhất, hai người lại sang thư phòng. Thư phòng cũng đã được sửa sang lại, bàn viết là bàn mới đổi, so với chiếc bàn trước kia của Bùi Nhuận thì cái này lớn hơn hẳn, hai người ngồi song song bên nhau vẫn rất rộng rãi. Hẳn đây chính là dụng ý của Bùi Nhuận, nếu không, sao trước bàn lại có đến hai chiếc ghế? Một trong hai chiếc ghế còn được lót đệm mềm như ghế bập bênh, nhìn qua đã thấy êm ái. Giờ phút này, 7361 đang ngồi trên đó, chống cằm trên mặt bàn, mắt không rời khỏi nét bút của Bùi Nhuận khi y đang viết thiệp mời. Nhà nông thôn thành thân, xưa nay nào có gì long trọng đến thế, thường thì chỉ cần trước đó nửa tháng báo miệng với bà con hàng xóm một tiếng, tới ngày là đãi rượu mời cơm, đâu có chuyện phí giấy mực như vậy. Ngòi bút lông chấm mực rơi xuống tờ giấy đỏ, nét bút như mây trôi nước chảy, phóng khoáng mà vẫn sắc sảo. Bên cạnh đã đặt sẵn ba bốn tấm thiệp mời, mở ra đợi mực khô. 7361 nhìn những dòng chữ đã viết, khẽ lẩm bẩm đọc theo: "Kính gửi bá phụ đài tiền... năm Cảnh Phong..." Đằng sau là tên của Bùi Nhuận và cậu. "...mai mối xe duyên... kính dâng chén rượu nhạt... cầu thêm phúc khí ngày lành..." 7361 đọc lắp bắp xong, rồi cẩn thận cầm một tấm thiệp lên, ngắm nghía trước sau, trong lòng vui mừng khó tả. Thật ra, người mà hai người họ định mời cũng không nhiều. Bên phía 7361 chỉ có nhà Hoè Hoa, thêm nhà Vương thẩm, nhiều nhất là thêm một tấm gửi đến Bách Duyệt Hiên và Lâm quản gia. Còn phía Bùi Nhuận, chỉ nói đến nhà Cao Trì, ngoài ra không còn ai khác. Bởi vậy, tổng cộng cũng chỉ viết sáu tấm thiệp mời. Trong đó có một tấm là Bùi Nhuận định gửi cho lý chính. Dù là chuyện nhà đất trước kia hay chuyện hộ tịch sau này, lý chính đều đã giúp không ít, huống hồ với thân phận của ông ấy, dù sao cũng nên có một phần. Đợi đến khi chữ trên thiệp gần khô, 7361 liền hỏi: "Chúng ta khi nào đi đưa đây?" Cậu đã có chút nôn nóng, dù còn gần hai mươi ngày nữa mới đến ngày thành thân, nhưng 7361 lại cảm thấy thời gian như chậm lại. "Hôm nay hoặc ngày mai đều được." 7361 lập tức cầm lấy hai tấm thiệp định đưa cho nhà Hoè Hoa và Vương thẩm: "Vậy ta đi luôn bây giờ được không?" Thấy cậu hăng hái như thế, Bùi Nhuận đâu nỡ ngăn, chỉ dặn: "Muốn đi thì đi, nhớ đi chậm một chút." — 7361 đi đến nhà Hoè Hoa trước, gần nhất. Hoè Hoa thấy thiệp trong tay cậu, ban đầu còn không nhận ra là gì, đến khi 7361 giải thích, tấm thiệp trong tay nàng như nóng rực lên. "Cái này là..." Nàng cẩn thận mở ra, đọc kỹ hàng chữ phía trên, rồi chỉ vào phần đầu hỏi: "Đây là tên ta sao?" 7361 gật đầu: "Ừm, là tên ngươi — Hoè Hoa." "Đẹp quá, tấm thiệp này thật đẹp, ta nhất định phải giữ kỹ." "Cái tên của ngươi cũng đẹp." – 7361 nói thật lòng. Hoè Hoa cười đến cong cả mắt, nàng cẩn thận khép thiệp lại, nói với 7361: "Ngươi thành thân, ta nhất định sẽ đến. Đến lúc đó, còn phải thêm của hồi môn cho ngươi nữa đó." Rời khỏi nhà Hoè Hoa, 7361 cầm theo tấm thiệp còn lại, định đến tìm Vương thẩm. Vương thẩm ở tận đầu bên kia thôn, muốn tới đó, 7361 phải đi xuyên qua cả thôn Vương Gia. Cậu rất ít khi vào thoin, ngày thường chỉ loanh quanh giữa nhà Bùi Nhuận và ruộng vườn của mình, nhiều nhất cũng chỉ ghé qua nhà Hoè Hoa. Dạo trước mê lái xe bò, cậu cũng chỉ vòng vèo ở mấy khu vực ngoài rìa. Thế nên khi 7361 xuất hiện giữa thoin, người trong thôn gặp cậu đều không nhịn được mà nhìn nhiều hơn hai lượt. Tất nhiên, phần nhiều cũng vì những lời đồn đại quanh thân cậu. Dù gì cứ cách một đoạn thời gian, 7361 lại làm ra vài chuyện kỳ lạ, khiến những tin đồn không có thật ấy ngày một nhiều thêm. Nhưng lần này thì có hơi quá đáng, người ta chỉ mới liếc cậu một cái mà đã như thấy quỷ, hốt hoảng lánh xa, cứ như 7361 là kẻ ăn thịt người vậy. Xét theo một nghĩa nào đó, giờ khắc này trong mắt dân thôn Vương Gia, 7361 quả thật đã chẳng khác nào một yêu tinh. Chẳng hay biết mình đã bị đồn thành hồ ly tinh chuyên hút tinh khí người sống, 7361 chỉ thấy lạ, liếc mắt nhìn mấy kẻ lén lút trốn đi kia. Nào ngờ chỉ một ánh nhìn đó đã khiến đám người kia hét toáng lên: "Đừng ăn ta!" 7361: "?" Cậu quay đầu nhìn lại, thì thấy đám người ấy đã chạy biến không còn bóng dáng.
« Trước Sau »