Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn

Chương 97: Thành thân (Hạ)
« Trước Sau »
Cũng may thôn Vương Gia không lớn, đội ngũ rước dâu đi một vòng quanh thôn rồi liền hướng thẳng về nhà Bùi Nhuận. 7361 dựa vào lòng ngực Bùi Nhuận, được y ôm kín không sót khe hở, trên người ấm áp hệt như mùa xuân, chẳng cảm nhận được chút nào gió lạnh đầu đông. Đến khi con ngựa đen dừng lại, 7361 ngẩng đầu nhìn tiểu viện trước mắt đã đổi khác hoàn toàn, bất giác quay đầu nhìn về phía Bùi Nhuận. Bùi Nhuận cúi đầu sát lại, mỉm cười hỏi: "Còn thích không?" "Thích." 7361 gật đầu thật mạnh. Cậu rất thích những thứ có màu sắc tươi sáng, chắc là do lúc còn ở tinh cầu hoang vu, mở mắt ra toàn chỉ thấy màu vàng bụi cát. Tiểu viện trước mắt được trang trí bằng hàng chuỗi đèn lồng đỏ treo kín hàng rào tre. Dù vẫn là ban ngày, đèn chưa được thắp, nhưng nhờ nền tuyết trắng xung quanh, tất cả trông rực rỡ đến lạ. 7361 không nhịn được mà liếc nhìn thêm mấy lần, thì chợt bên kia vang lên tiếng hô kéo dài: "Giờ lành đến, tân nhân xuống ngựa ——!" Pháo nổ, nhạc vang lên đồng loạt, chấn đến mức màng nhĩ cũng tê rần. Có người đặt một chiếc ghế trước ngựa, lần này là Bùi Nhuận xuống trước, rồi quay người vươn tay về phía cậu. 7361 bật cười, nắm lấy tay y, giẫm lên ghế mà xuống. Có người mang đến một dải lụa đỏ thêu hoa to bản, Bùi Nhuận cầm một đầu, 7361 cầm đầu còn lại. Hai người tay nắm lụa đỏ, theo sau nghi trượng cùng lời chúc cát tường, bước qua chậu than, trong tiếng chúc mừng rộn rã mà đi thẳng vào nhà chính. Hiện giờ nhà chính cũng đã thay hẳn diện mạo. Ngay cửa bày bàn gỗ và ghế tựa, trên bàn đặt lư hương, các loại trái cây khô, bánh hỷ, mỗi đĩa đều dán một chữ "Hỷ" đỏ chói. Trước cửa đã bị khách khứa xem lễ vây kín, ngoài Hòe Hoa và mấy người Đỗ thị mời đến giúp, còn có rất nhiều gương mặt quen thuộc trong thôn. Phu thê Vương Đại Giang cũng đến, mang theo cả con cái của họ, cùng mấy đứa trẻ khác và cha mẹ chúng, đều là học trò của Bùi Nhuận. Đám học trò ấy phần lớn đều là thiếu niên, thấy tiên sinh của mình thành thân còn kích động hơn cả lúc thấy y đứng dậy đi lại được. Trong số đó có một thiếu niên ngắm nhìn 7361 một hồi, đột nhiên thốt lên: "Các người không thấy sư công trông quen lắm sao?" Lời cậu ta nói bị tiếng cười nói của người xung quanh lấn át, chẳng ai để tâm đáp lại. Thiếu niên nọ nghiêng đầu, mơ hồ nhớ lại một ngày mưa lúc trước, cậu ta còn nhớ rõ khi ấy mình từng gặp một người giống hệt sư công, mà người ấy hình như khoác xiêm y của phu tử... Dĩ nhiên, 7361 chẳng nghe thấy những lời của đám học trò kia. Giờ phút này, toàn bộ sự chú ý của cậu đều dồn cả vào Bùi Nhuận. Bùi Nhuận bước một bước, cậu liền bước theo một bước, hai người kề vai sát gót, khoảng cách thân mật. Cậu không nhịn được khẽ kéo kéo dải lụa, Bùi Nhuận cũng nhanh chóng xuyên qua lớp lụa, lặng lẽ siết lấy tay cậu. 7361 không chịu kém cạnh, lập tức siết chặt trở lại. Cao Lãm cùng Đỗ thị ngồi ở vị trí trên, nét mặt tràn đầy ý cười, nhìn hai người phía dưới trao nhau động tác kín đáo. Lễ quan xem canh giờ, lớn tiếng hô: "Nhất bái thiên địa! Nhị bái cao đường!" 7361 với vẻ mặt ngây thơ, theo sát Bùi Nhuận trước là cúi lạy trời đất, rồi lại xoay người cúi lạy phu thê Cao Lãm. Cao Lãm vuốt râu cười ha hả, miệng không ngừng nói: "Tốt! Tốt! Tốt!" Đỗ thị cũng nở nụ cười, cười được một chốc lại không nhịn được lấy khăn chấm nhẹ khóe mắt, khẽ nói: "Nếu muội muội và muội phu dưới suối vàng có linh thiêng, hẳn cũng sẽ vì hai đứa mà vui mừng." Bên kia, lễ quan hô lớn: "Phu thê giao bái!" 7361 liền xoay người, đối diện cùng Bùi Nhuận mà đứng. Ánh mắt giao nhau, ánh nhìn của Bùi Nhuận vẫn ôn hòa như cũ. "A Dao." Y khẽ gọi một tiếng, rồi nghiêm trang cúi người thi lễ. 7361 ngẩn người trong chớp mắt, vội vàng cúi lạy theo. Có điều cậu cúi quá gấp, không khống chế được khoảng cách, chiếc ngọc quan trên đầu va thẳng vào trán Bùi Nhuận. Khách khứa xung quanh liền phá lên cười rộ. 7361 hoảng hốt, vội vàng cúi người xem xét đầu Bùi Nhuận, trong lòng thầm lo sợ. Cậu biết rõ sức lực bản thân khác hẳn người thường, lỡ đâu còn chưa chính thức thành thân đã khiến đối phương xảy ra sơ suất, thì biết làm sao cho phải. Bùi Nhuận tay mắt lanh lẹ, kịp thời kéo tay cậu lại, cười dịu dàng nói: "Không sao đâu." Lễ quan lúc này mới hoàn hồn, vội hô lên: "Lễ thành! Đưa vào động phòng!" Lập tức có vài phụ nhân bước tới, tươi cười kéo tay 7361 dẫn vào trong. "Tân lang không việc gì là tốt rồi, mau mau vào tân phòng thôi." 7361 khó lòng tránh thoát, chỉ đành để mặc dẫn đi, từng bước đều lưu luyến không rời, mãi đến khi nhận được ánh mắt trấn an của Bùi Nhuận mới yên lòng. Tân phòng đập vào mắt một mảng rực rỡ sắc đỏ, chữ hỉ đỏ tươi, hoa đỏ, lụa đỏ, nến đỏ, ngay cả chăn đệm trên giường cũng là một màu đỏ thẫm. 7361 được đưa tới ngồi xuống mép giường Bạt Bộ, phụ nhân dẫn cậu đến mỉm cười nói: "Phu lang cứ an tâm ngồi đây chờ, đợi tân lang tiếp đãi xong khách khứa sẽ lập tức đến." "Ta không thể ra ngoài tiếp khách sao?" 7361 hỏi lại. Chẳng phải cậu cùng Bùi Nhuận cùng nhau thành thân à? Phụ nhân kia sửng sốt, bà vốn biết thân phận của 7361 là quả phu, nếu là quả phu, vậy chắc hẳn không phải lần đầu thành thân. Ban đầu, bà còn tưởng những chuyện này cậu đều đã rõ, dù không rõ, ít nhất cũng từng thấy người khác thành thân qua, nào ngờ vừa nghe 7361 hỏi như vậy, bà lại nhất thời không biết nên đáp ra sao. "À... à, chuyện này... Phu lang thường không ra ngoài tiếp khách, đều là tân lang đảm đương việc ấy cả." "Được rồi." 7361 cũng chẳng thật sự muốn ra ngoài đãi khách, chỉ là muốn được ở bên Bùi Nhuận mà thôi. Nhưng đã nói vậy rồi, cậu cũng đành chấp thuận. Đỗ thị từ sớm đã căn dặn cậu không ít lần, thành thân là chuyện rườm rà, nhiều nơi cần giữ lễ nghi, mọi việc cứ theo quy củ mà làm, ngày tháng về sau phu phu mới suôn sẻ bền lâu. Phụ nhân kia thấy cậu không còn khăng khăng, liền dặn thêm: "Bên ngoài có người, nếu phu lang muốn làm gì, cứ cất tiếng gọi là được." Dứt lời, bà lui ra. 7361 một mình ngồi trong tân phòng, không những chẳng thấy buồn tẻ, mà trái lại còn cảm thấy hứng khởi bừng bừng. Gian phòng này trước kia cậu từng đến qua một lần, khi ấy mấy món gia cụ còn mới tinh, vừa mới được đưa tới. Bùi Nhuận đã dắt cậu đi xem một lượt. Thế nhưng lần này quay lại, cảm giác lại hoàn toàn không giống. Dù sao thì về sau, nơi này sẽ là nhà của cậu. 7361 đứng dậy, bắt đầu đi xem từng góc một, tay sờ lên những hoa văn chạm khắc trên giường gỗ, ngắm nghía sắc gỗ mộc mạc của chiếc tủ. Cứ thế xem qua sờ qua từng món, cuối cùng dừng bước bên chiếc bàn nhỏ. Trên bàn bày bốn loại quả khô, xếp thành hình toà núi nho nhỏ. 7361 nhìn một lát, rồi với tay cầm lấy một quả nhãn khô. Đỗ thị từng dặn không được ăn cơm trước, nhưng cái này không tính là cơm, cậu có thể ăn. Lột vỏ, bỏ vào miệng, vị ngọt vừa chạm đầu lưỡi khiến 7361 mỉm cười. Nhãn khô phơi rất ngọt, chỉ là phần thịt quả ít ỏi, chẳng thấm tháp gì vào cái bụng đói đang rỗng không của 7361. Mấy đĩa còn lại là đậu phộng, táo đỏ với hạt sen, đối với cậu thì chẳng khác gì nhau. Có chút ăn vào còn hơn ngồi đó mà đói. 7361 khẽ thở dài, rồi tiếp tục ăn. Khi Bùi Nhuận bước vào, 7361 vừa vặn nuốt xuống một hạt sen. Chồng quả khô nho nhỏ kia đã vơi hơn phân nửa, bên cạnh còn một đống vỏ quả vứt bừa. "Bùi Nhuận!" 7361 vui vẻ đứng bật dậy, hỏi: "Huynh không cần đãi khách nữa sao?" Chỉ thấy trong tay Bùi Nhuận bưng một chiếc khay, trên khay ngoài bốn món ăn còn có thêm một bát trứng tráng phủ mặt còn nóng hôi hổi. "Ta nhờ Cao Trì giúp ta đãi khách một lát, rồi tranh thủ đến xem em." Bùi Nhuận đặt khay lên bàn, mỉm cười nhìn cậu, "A Dao hôm nay vất vả rồi, đói bụng lắm phải không?" 7361 lập tức nói: "Đói!" "Là ta không phải, đến trễ một chút." "Cũng không hẳn, ta cũng không đến mức quá đói..." 7361 nói được nửa câu, chợt ý thức ra điều gì, chột dạ liếc mắt nhìn cái bàn bày bừa mấy đĩa quả khô bị cậu ăn tới thất thất bát bát. Bùi Nhuận theo ánh mắt 7361 nhìn sang, khóe môi khẽ cong lên: "Không sao cả, mấy món ấy bày ra vốn là để người ăn." 7361 thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi." Bùi Nhuận ôn hòa nói: "Đồ ăn là hôm nay nhờ người làm, túi bạc là ta chuẩn bị, A Dao mau thừa lúc còn nóng ăn đi." 7361 lập tức bị hấp dẫn sự chú ý, vừa nãy còn đang nghĩ gì cũng đều quên sạch, cậu nhìn khay cơm canh, cả khuôn mặt tràn đầy niềm vui. "Vậy ta ăn đây." 7361 lập tức cầm đũa lên. Đồ ăn thật sự rất ngon, món ngon nhất chính là trứng tráng phủ mặt. 7361 đúng là đang đói bụng, mấy quả khô khi nãy đối với cậu mà nói chỉ đủ lót dạ, giờ có bữa cơm nghiêm chỉnh, tất nhiên là ăn như gió cuốn mây tan. Ăn đến khi đã lưng lửng bụng, Bùi Nhuận lại đúng lúc đưa đến một chén sơn tra thủy chua ngọt. 7361 uống một hơi lớn, lúc này mới thoải mái thở ra một tiếng cảm thán. Bên ngoài thỉnh thoảng truyền vào tiếng khách khứa chuyện trò, xen lẫn âm thanh chén đũa va chạm nhau. Bùi Nhuận dọn dẹp bát đũa xong lại quay vào. 7361 đã quay lại ngồi trên giường, trông thấy Bùi Nhuận đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh cậu. Màu đỏ của hỉ phục hai người đan vào nhau, thân ảnh gần sát kề nhau. Lúc này không có ai đến quấy rầy, 7361 mới có dịp trò chuyện cùng y. "Bùi Nhuận, huynh không ra ngoài sao?" "Không đi, mọi chuyện đều giao cho Cao Trì, huynh ấy sẽ lo liệu chu toàn." Bùi Nhuận đối với việc sai sử Cao Trì như công cụ sống, tỏ ra hết sức yên tâm thoải mái. 7361 cũng chẳng thấy có gì không ổn, liền "À" một tiếng rồi vui vẻ hẳn lên. "Đúng rồi, ta còn chưa hỏi, chân của huynh..... Khỏi khi nào?" Bùi Nhuận mỉm cười: "Mới mấy ngày trước." Tuy nhiên, cũng chẳng thể coi là khỏi hẳn. Ngồi xe lăn bấy lâu, giờ có thể đứng lên đi lại đã là không dễ. Muốn khôi phục như người bình thường, e vẫn cần thời gian dài điều dưỡng. Việc y có thể rời khỏi tiệc rượu ngoài kia để trở về tân phòng, kỳ thực là do người nhà họ Cao lo y đứng lâu mệt mỏi, thân thể khó chịu, liền sớm bảo y về phòng nghỉ ngơi. Chỉ là những điều đó, Bùi Nhuận không nói với 7361. Y chỉ muốn giữ lấy sự vui vẻ đơn thuần trong lòng cậu. 7361 tất nhiên là thật lòng vui mừng, cậu duỗi tay, ở trên đùi Bùi Nhuận sờ sờ hai cái. "Vị đại phu kia thật sự lợi hại!" Cậu từ tận đáy lòng khen một tiếng. "Không phải ông ấy, là em." "Ta?" Bùi Nhuận chỉ mỉm cười không đáp, trái lại đưa tay nắm lấy bàn tay đang tác loạn trên đùi mình. 7361 ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn về phía y. Đôi mắt kia của cậu vẫn trong suốt như cũ, đen trắng phân minh, sạch sẽ đến mức như chẳng nhiễm chút bụi trần. Bùi Nhuận nhìn một lát, rồi không nhịn được mà cúi người xuống. 7361 thấy Bùi Nhuận đột nhiên tới gần, theo bản năng muốn né tránh, nhưng vừa nhúc nhích liền dừng lại. Một làn hương rượu nhàn nhạt phiêu tới, cậu không rõ vì sao, bỗng nhiên có chút lưỡi khô miệng đắng, trong lòng ngứa ngáy bất an. "A Dao, nhắm mắt lại." Cậu nghe Bùi Nhuận nói thế, liền ngoan ngoãn nhắm mắt. Hơi thở ấm áp, chỉ thuộc về riêng Bùi Nhuận, phả lên mặt, mang theo chút ngứa ngáy xao động. Ngay sau đó, 7361 cảm thấy mí mắt mình bị thứ gì đó mềm mại khẽ chạm vào. 7361:  ! Cậu lập tức mở choàng hai mắt. Bùi Nhuận ở ngay gần sát, gần đến nỗi có thể nhìn rõ từng sợi mi dài của y. Từ trước tới nay, bọn họ chưa từng lại gần nhau đến thế. 7361 cùng Bùi Nhuận đối diện ánh mắt, cậu luôn cảm thấy trong mắt y có chứa điều gì đó, là thứ cảm xúc mà cậu chưa từng hiểu. "Bùi Nhuận..." Trái tim 7361 lại bắt đầu đập loạn, cậu cảm thấy mình nhất định phải nói ra điều gì, nếu không sợ rằng tim mình cứ thế mà nhảy mãi không ngừng. "Huynh... Huynh có phải đã uống rượu nhưỡng viên rồi không..." Nếu không thì sao trên người đối phương lại có mùi rượu? 7361 từng nếm qua rượu đó một lần, mùi vị thật sự rất ngon... Động tác của Bùi Nhuận hơi khựng lại, sau đó khẽ bật cười hai tiếng, giọng mang theo mấy phần khàn khàn:  "...Không phải nhưỡng viên, là rượu thật." "À..." 7361 gật đầu, lại hỏi,  "Uống ngon không?" "Tạm được." Ánh mắt Bùi Nhuận chứa ý cười, nhẹ giọng hỏi,  "A Dao cũng muốn nếm thử?" "Muốn." 7361 đáp không chút do dự. Bùi Nhuận đã uống rồi, cậu đương nhiên cũng muốn. Bùi Nhuận gật đầu, đi tới trước bàn, nơi đó đặt sẵn một vò rượu cùng đôi ly. Y rót đầy hai ly, rồi bưng trở về, ngồi lại bên cạnh cậu. Một ly rượu được đưa vào tay 7361, nhưng khi cậu định nâng chén uống, Bùi Nhuận lại đưa tay ngăn lại. "A Dao, rượu này... phải cùng nhau uống." 7361 có chút khó hiểu vì sao phải như vậy, cho đến khi cánh tay Bùi Nhuận vòng lấy tay cậu, hai tay giao nhau, quấn thành một vòng. Cậu thấy mới mẻ, liền an tĩnh làm theo. Nâng tay, ngửa đầu, men cay theo cổ họng chảy xuống, nóng rát từng tấc. 7361 nhíu mày, lè lưỡi kêu khẽ: "Cay quá, không ngon." Hoàn toàn không giống như rượu nếp bánh trôi thơm ngọt kia. Bùi Nhuận chỉ cười, lấy ly không trong tay cậu, đặt qua một bên. "Đây là rượu hợp cẩn giữa ta và A Dao, uống rồi, mới tính là hoàn tất lễ thành thân." "Vậy... chúng ta bây giờ, đã thật sự thành thân rồi sao?" 7361 hỏi liền một câu. "Ừ." Bùi Nhuận khẽ gật đầu. "Vậy... từ nay về sau, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau phải không?" "Ta và A Dao, đời đời kiếp kiếp, đều sẽ ở bên nhau." Nghe được câu ấy, 7361 lập tức nở nụ cười, vui vẻ đến mức chẳng màng đến vị rượu vừa rồi có cay đến đâu, dường như trong miệng đều hoá ngọt. Cậu và Bùi Nhuận thành thân rồi..... Sẽ luôn luôn ở bên nhau. Cậu đã có một mái nhà, một mái nhà thật sự mà cậu hằng mong mỏi. Cậu không còn cô đơn một mình nữa. Cậu có Bùi Nhuận. Sắc trời không biết từ khi nào đã sầm xuống một màu u tối, bên ngoài tiếng khách khứa râm ran cũng dần tản đi, cho đến khi hoàn toàn lặng ngắt như tờ. Trong phòng cũng vô cùng tĩnh lặng, tĩnh đến mức 7361 chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của hai người. Ngọn nến đỏ trên bàn chẳng rõ khi nào đã được châm lửa, ánh sáng trong phòng phủ lên một tầng sắc đỏ ấm áp. 7361 chẳng rõ có phải do mấy ly rượu khi nãy hay không, đầu cậu có hơi choáng váng, những ý nghĩ thường ngày vốn chẳng dám nghĩ, lúc này lại thi nhau hiện về. Cậu muốn ôm lấy Bùi Nhuận, giống như khi bọn họ cùng cưỡi ngựa bên nhau thuở trước. "Ta..." 7361 hướng về phía Bùi Nhuận nhích lại gần, thấp giọng yêu cầu, "Huynh hôm nay đã ôm ta, hiện tại đến lượt ta muốn ôm huynh rồi." Lời còn chưa dứt, cậu đã nhào cả người vào lòng Bùi Nhuận. Nhưng cảm giác này lại không giống với điều 7361 tưởng tượng, cậu vốn nghĩ sẽ ôm lấy Bùi Nhuận như cách y từng ôm cậu. Dẫu vậy cũng chẳng phải chuyện gì to tát, bởi cái ôm của Bùi Nhuận vẫn dịu dàng và ấm áp như thế. 7361 vòng tay siết chặt lấy Bùi Nhuận, trong lòng y tìm cho mình một tư thế dễ chịu, chẳng mấy chốc đôi mắt đã dần díu lại... Hôm nay cậu dậy từ sớm, bôn ba tới tận lúc này quả thật có phần mỏi mệt. Giờ phút này, 7361 chỉ muốn cứ thế ôm lấy Bùi Nhuận mà an giấc. Bùi Nhuận như thường ngày, tùy cậu muốn làm gì thì làm, lại còn nhẹ nhàng vu.ốt ve đầu cậu. Chẳng bao lâu, 7361 cảm giác được Bùi Nhuận đang cởi phát quan trên đầu mình, búi tóc được chải chuốt từ sáng sớm cũng bị y tháo xuống. 7361 không nhịn được khẽ rên hai tiếng đầy dễ chịu, mặt cậu dụi nhẹ vào lồng ng.ực Bùi Nhuận, cả thân thể cũng theo đó mà buông lỏng hoàn toàn. Thế nhưng, động tác kế tiếp của Bùi Nhuận lại chẳng còn ôn nhu như trước nữa. 7361 cảm thấy sau gáy mình bị Bùi Nhuận nhẹ nhàng véo một cái. Cậu không khỏi rụt cổ lại. "Bùi Nhuận?" Bùi Nhuận dường như cúi người xuống, kề sát bên tai cậu thì thầm: "A Dao, đừng ngủ... hôm nay vẫn còn thiếu một bước cuối cùng." "Hửm? Cái gì cơ?" 7361 ngẩn ra một thoáng, sau đó mới chợt hiểu ra lời y vừa nói. Thành thân... còn thiếu bước cuối cùng? Cậu lập tức gắng sức mở bừng đôi mắt: "Thiếu cái gì cơ?" Bùi Nhuận mỉm cười, trong mắt ánh lên nét ôn nhu chẳng thể xua tan. Y lại tiếp tục vu.ốt ve dọc theo cổ cậu, rồi nhẹ nhàng đè cậu xuống lớp đệm mềm mại phía sau... ... Ngọn đuốc long phượng lay động trên giá nến, ánh lửa đỏ sẫm hắt lên hoa văn màn trướng, khiến nó nhẹ nhàng phất phơ như sóng gợn. Từ bên trong màn, từng tiếng động vụn vặt, đứt quãng truyền ra ngoài. "Dao Dao..." "Đừng né tránh..." "Nơi này... nâng cao lên một chút..." "Dao Dao ngoan lắm..." Giọng nói ấy không còn sự nhu hòa thanh đạm như mọi khi, mà mang theo một tia d.ục v.ọng không cho phép khước từ... Mà người bên trong màn trướng kia, từ lúc đầu còn mềm giọng nói: "Bùi Nhuận, có hơi... lạ..." Về sau, đã mang theo tiếng nức nở thút thít: "Bùi Nhuận..." Tiếng khóc ấy cũng chẳng hẳn là thuần túy, vừa đứt quãng, vừa hỗn loạn, lại mơ hồ vương chút khoái lạc chẳng thể giấu... Nến đỏ chiếu màn, đêm xuân duy chỉ một lần. Đợi đến khi đuốc long phượng trên bàn cháy hết, ngoài khung cửa sổ, ánh dương đã rạng. Hôm nay là một ngày tươi sáng, thời tiết đẹp lành.
« Trước Sau »