Truyện Có Nơi Mưa To Full - Đam Mỹ Tình Yêu Vượt Thời Gian

Chương 47: Bữa tiệc
« Trước Sau »
Trái với suy nghĩ của Lam An Bình, kỳ thực quán ăn của Hề Ngọc Nhữ không hề quảng cáo gian dối. Thông qua nghiên cứu và cải tiến, anh đã sáng tạo ra một món ăn hoàn toàn mới —— hoành thánh với nước dùng là lê tuyết hầm. Khác với món hoành thánh mặn truyền thống, hoành thánh dùng nước lê tuyết hầm có vị ngọt và thanh mát, rất hợp khẩu vị người dân châu A. Hơn nữa nó còn có thể thanh tâm, dưỡng phổi, giải nhiệt, thực sự là một món ăn toàn diện. Tóm lại, chẳng hề giống Lê Phụng chút nào. “Hề Ngọc Nhữ, ngon lắm.” Lê Phụng nói nhỏ bên tai anh, vụng về khen một câu, dáng vẻ lén lút như sợ Lam An Bình và Lương Gia Thật bên cạnh nghe thấy. Sở thích ăn uống của Lê Phụng hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài và tính cách của hắn. Gần như chẳng ai biết gia chủ đương nhiệm của họ Lê quyết đoán lạnh lùng này kỳ thật có thói quen đi ra ngoài mua kem sữa mỗi 10 giờ tối vào mùa hè, thế nên hắn hiếm khi được ăn những món hợp khẩu vị của mình trong những buổi yến tiệc, cho dù là sơn hào hải vị do đầu bếp nổi tiếng nấu. Nhưng chỉ với một chén hoành thánh, Hề Ngọc Nhữ đã làm được chuyện chẳng ai khác làm được. Chuyện này khiến anh dâng lên chút đắc ý: “Vậy sao, anh biết em thế nào cũng thích.” Đắc ý xong, anh lại cảm thấy có chút vô lý, âm thầm mắng mình —— “Hề Ngọc Nhữ, mày hết cứu rồi”, “Hề Ngọc Nhữ, mày thật sự yêu đương đến lú đầu rồi”, “Vẻ ngoài cường tráng như thế không hợp với cái thái độ thỏ thẻ nhu mì ấy chút nào, làm ơn đừng có ra vẻ đáng yêu như thế nữa”. Nhưng chút lý trí còn sót lại đó chẳng giữ vững được bao lâu đã bay biến, bởi vì Lê Phụng lại bắt đầu tỏ ra ngoan ngoãn để mê hoặc tâm trí anh. Hắn dùng cái muỗng sứ trắng múc một viên hoành thánh có hình dáng đẹp nhất trong chén, trước hết đưa đến bên miệng mình thử độ nóng một chút, đảm bảo không bị phỏng, rồi mới đưa đến trước mặt Hề Ngọc Nhữ. Hắn chăm chú nhìn anh, nghiêm túc nói: “Hề Ngọc Nhữ, ăn đi.” Hề Ngọc Nhữ cơ hồ không thể tránh né, đối diện với Lê Phụng. Cũng giống hệt mười năm trước, trong đôi mắt xám khói kia chẳng nhìn ra cảm xúc gì, nhưng lúc này, khi anh không còn khăng khăng tìm kiếm nữa, lần đầu tiên anh nhìn thấy chính bản thân mình. Vô cùng rõ ràng, là anh. Lê Phụng nhẹ nhàng chớp mắt một cái, như thể dùng đôi đồng tử ấy ôm chặt lấy anh. “Hề Ngọc Nhữ.” Lê Phụng lại gọi anh một tiếng, giơ cái muỗng về phía trước một chút, vỏ hoành thánh mềm mại âm ấm chạm đến môi Hề Ngọc Nhữ. Không thể né tránh, anh chỉ có thể há miệng ăn vào. Có lẽ có một chi tiết mà người khác không hề phát hiện —— trong những món lê tuyết hầm truyền thống, người ta thường dùng thêm một chút hương bách hợp để gia tăng hương vị, nhưng Hề Ngọc Nhữ đã thay thế bách hợp bằng hương tuyết lan. Hương vị rất nhẹ, liều lượng không nhiều, nên không có khác biệt gì đáng kể, và dĩ nhiên anh cũng không cần ai nhận ra. Lê Phụng khuấy chiếc muỗng một vòng trong chén sứ trắng, phát ra tiếng lanh canh lanh lảnh, nói: “Không giống chỗ gần trường, anh làm ngon lắm.” Nhưng chính vào giây phút Lê Phụng nói ra câu đó, chỉ trong khoảnh khắc đó thôi, Hề Ngọc Nhữ đột nhiên đổi ý. Anh nghĩ, dù bây giờ hai người vẫn chưa chính thức làm lành, chưa quay lại như trước, nhưng tình cảm thì nên được nói ra. Trước kia bọn họ hiểu lầm nhau nhiều như vậy là vì ai cũng giấu hết mọi thứ dưới đáy lòng, và cứ nghĩ người kia sẽ tự hiểu. Bây giờ có cơ hội làm lại thì không nên đi lên vết xe đổ ấy nữa. Cả anh và Lê Phụng đều nên học cách yêu đương thông minh hơn. Hề Ngọc Nhữ cầm lấy chiếc muỗng từ tay Lê Phụng, khuấy nhẹ trong chén rồi múc lên một muỗng nước dùng sóng sánh: “Lê Phụng, em có nhận ra không? Anh đã cho thêm hương tuyết lan vào đây.” “Cái gì?” Lê Phụng hơi sửng sốt. “Ừm…” Hề Ngọc Nhữ mím môi một chút, chừng vài giây sau, anh lấy hết can đảm mà nở một nụ cười, răng nanh nhòn nhọn lộ ra ở khóe môi, “Lê Phụng, anh làm món này là vì anh cảm thấy em sẽ thích. Em thích ăn hoành thánh, lại thích vị ngọt, vậy nên kết hợp lại thì em sẽ càng thích hơn nữa.” Sau đó anh lại nói: “Lúc vừa mua mặt bằng này, kỳ thật anh không có ý tưởng gì cả, chỉ là cảm thấy mình rời khỏi công ty thì nên tìm việc gì đó khác để làm. Thậm chí khi bắt đầu sửa sang cửa hàng, anh vẫn chưa nghĩ ra mình muốn làm cái gì.” “Có lẽ là vào đêm nào đó sau khi trở về từ trang viên nhà họ Lê, trước khi đi ngủ, anh chợt nhớ đến cái Tết hồi năm 2. Khi đó chúng ta mới vừa bên nhau không bao lâu, anh nặn cho em một người bột và một quả lê, khi đó em nói, nếu sau này anh mở tiệm hoành thánh, có thể lấy một cái tên có liên quan đến lê.” “Lúc nghe em nói, anh cũng không cho là thật, nhưng khi anh nhớ lại chuyện đó, đột nhiên cảm thấy đó cũng là một ý kiến hay.” “Lê Phụng, quán hoành thành chúng ta thường ăn hồi đại học đã đóng cửa rồi, hiện tại là lúc nên có một quán mới.” Những câu nói đầu tiên có phần ngập ngừng và vụng về. Với người không quen thể hiện bản thân thì việc thổ lộ tình cảm chẳng khác nào đang khoe khoang công lao. Nhưng càng nói, máu và trái tim anh càng nóng lên, khiến từng lời nói ra càng lúc càng mạch lạc trôi chảy. Có lẽ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc đó, Lê Phụng sinh ra vài phần dũng khí để thẳng thắng phát biểu cảm nghĩ của mình. Hắn dùng môi chạm vào cái tay đang cầm muỗng của Hề Ngọc Nhữ, nhẹ giọng nói: “Hề Ngọc Nhữ, em thích.” Thích. Thích cái gì? Hoành thánh lê tuyết hay thứ gì khác? Lê Phụng không nói rõ, nhưng người nào hiểu thì đã hiểu rồi. Đột nhiên, một cơn gió nóng hỗn tạp từ bên ngoài thổi vào tiệm, chuông gió treo trên cửa phát ra tiếng leng  keng. Hề Ngọc Nhữ trả lại cái muỗng cho Lê Phụng, ngồi thẳng lên, nhìn ra ngoài tiệm: “Lê Phụng, em nói xem, liệu sinh viên đại học Thủ Châu có thích món anh sáng tạo ra không?” “Không biết.” Lê Phụng đáp. Anh lại hỏi: “Vậy có buôn bán có thuận lợi không?” Lê Phụng vẫn nói không biết, nhưng ngay sau đó hắn nói: “Nhưng em sẽ thường xuyên đến đây, Hề Ngọc Nhữ.” – Quán Hoành Thánh Lê Tuyết ngày càng buôn may bán đắt, nhưng cuộc sống thì không phải lúc nào cũng yên bình. Giữa tháng Tám, Hề Ngọc Nhữ nhận được một thiệp mời dự dạ tiệc từ thiện. Có hai bản, một bản gửi anh, một bản gửi Lê Phụng, bên trên đều viết tên hai người bọn họ. Nhiều năm trước, trên những tấm thiệp mời này chỉ có tên một mình Lê Phụng, sau này anh gắn bó với họ Lê một thời gian dài, dần dần hầu hết ban tổ chức không còn ngó lơ anh nữa. Tên của bọn họ cứ như vậy được viết cạnh nhau trong rất nhiều năm, cuối cùng trở thành một quy ước ngầm trong giới thượng lưu. Hề Ngọc Nhữ không biết lần này là ban tổ chức quen tay chưa sửa, hay cố tình làm vậy. Dù sao chuyện anh rời khỏi nhà họ Lê nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, không ít người biết chuyện này, chẳng qua ngại với họ Lê nên không đàm tiếu khắp nơi thôi. Nhưng Hề Ngọc Nhữ xưa nay chỉ là không thích phiền toái chứ không sợ phiền toái, vậy nên anh không cố tình né tránh. Hôm dự tiệc, anh từ chối đề nghị đi cùng xe của Lê Phụng mà tự mình lái chiếc xe đã độ lại đến thẳng địa điểm tổ chức. Sắp đến nơi, anh cố tình tăng tốc, tiếng động cơ gầm rú gần như lấn át tiếng phóng viên bên ngoài. Khi tất cả ánh mắt đều bị tiếng ồn thu hút, anh mới mở cửa xe bước xuống. Quả nhiên, đúng như Hề Ngọc Nhữ dự đoán, khi mọi người thấy anh, ánh nhìn lập tức trở nên sốt sắng và sắc bén. Trong đám đông bắt đầu vang lên những lời xì xào bàn tán. Anh làm như không nghe thấy, đưa chìa khóa cho nhân viên giữ xe rồi bước thẳng vào trong. Hề Ngọc Nhữ vốn cho rằng, trước khi Lê Phụng tới, anh sẽ có khoảng mười mấy phút yên ổn, không ngờ chưa được bao lâu thì rắc rối đã tự tìm đến. Lúc đó anh đang do dự giữa món bánh ngọt black forest và chanh muối biển, thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe: “Trợ lý Hề, đã lâu không gặp.” Không cần quay đầu lại, chỉ nghe giọng thôi, Hề Ngọc Nhữ cũng đoán được là ai. “Hướng thiếu gia, đã lâu không gặp.” Khi xoay người lại, anh đã nhanh nhẹn chuẩn xác chọn miếng bánh vị chanh muối biển, đưa lên cắn một góc. Hướng Thanh là một omega cực kỳ điển hình: da trắng ngần, tay chân mảnh khảnh, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, mái tóc mềm và dài, thoạt nhìn trông hoàn toàn hiền lành vô hại. Khi y ngước lên nhìn ai đó, ánh mắt dễ dàng khiến người ta sinh ra cảm giác muốn bảo vệ. Hơn nữa, tính cách y thể hiện ra bên ngoài cũng rất khác biệt so với cái kiểu sang sảng của sư huynh Lam An Bình, đó là cảm giác rụt rè, an tĩnh, khi cười sẽ mím môi theo thói quen, cực kỳ đoan trang, ngoan ngoãn, nhã nhặn. Chính vì vậy, Hề Ngọc Nhữ từng rất nhường nhịn y, thậm chí hồi đầu còn chẳng nói nặng lời một câu. “A.” Hướng Thanh chợt kêu khẽ một tiếng, bước vài bước đến gần anh, sau đột nhiên nâng tay, “Lại dính kem bên miệng này, thật là, trợ lý Hề lúc nào cũng bất cẩn như vậy! May mà người nhìn thấy là tôi.” Hề Ngọc Nhữ tránh sang một bên. Trước mặt Hướng Thanh, anh dứt khoát cho nốt phần bánh còn lại vào miệng, không hề giữ phép tắc mà vừa nhai vừa nói: “Cậu Hướng lại không biết giữ khoảng cách! May mà không có ai khác nhìn thấy.” Hương vị chanh muối mát lạnh lan khắp khoang miệng, trôi xuống dạ dày, khiến tâm trạng anh thoải mái hơn hẳn. Hướng Thanh bị cự tuyệt cũng không tức giận. Y thu tay lại, vén tóc mai ra sau tai, nhưng tay vẫn không buông xuống mà vuốt nhẹ một lọn tóc, cười hỏi: “Trợ lý Hề hôm nay đến đây một mình sao?” “Tôi đi một mình không có gì lạ, ngược lại, cậu Hướng sao vẫn đi cùng người nhà? Chuyện này mới đáng tò mò đấy.” Hề Ngọc Nhữ không ngán đấu võ mồm với ai, dù sao anh cũng luyện được kỹ năng này từ hàng chợ trong khu dân nghèo, mấy kiểu ẩn ý bóng gió của Hướng Thanh vẫn còn quá non. Nghe vậy, nụ cười bên môi Hướng Thanh cũng tắt dần, tay vuốt tóc cũng siết đến đầu ngón tay trắng bệch. Nhìn bàn tay không rời khỏi tóc của y, Hề Ngọc Nhữ thân thiện nhắc nhở một câu: “Đừng vuốt nữa, tóc cậu sắp ra dầu luôn rồi kìa.” Hướng Thanh khẽ cười, bên má hơi gồng lên: “Ừm, cảm ơn trợ lý Hề nhắc nhở. Tôi không quấy rầy anh nữa. Gặp lại sau.” Mấy chữ cuối cùng y cố ý nhấn mạnh, như thể gằn ra từ kẽ răng. Nói rồi cũng không chờ Hề Ngọc Nhữ đáp lời mà dứt khoát xoay người rời đi. Hề Ngọc Nhữ mím môi cười thầm một lát, cười đủ rồi thì quay lại cầm nốt miếng bánh black forest mà ban nãy anh do dự. Nếu có thể lấy tất thì việc gì phải chọn một trong hai? Vừa đưa bánh lên miệng, ngoài cửa lại vang lên tiếng ồn ào. Anh vừa nhai bánh vừa bước về phía đó vài bước. Vài giây sau, Lê Phụng xuất hiện trong ánh nhìn chăm chú của mọi người. Bộ vest hai hàng khuy cổ chữ V màu xám tro, tóc dài hơi xoăn được buộc gọn bằng một dải lụa cùng màu. Nút tay áo là cặp đá labradorite mà Hề Ngọc Nhữ đã mua trong một lần công tác, dưới ánh đèn hiện rõ ánh sáng xanh sẫm, có người gọi nó với cái tên Hắc Nguyệt Quang. Hề Ngọc Nhữ thích cái tên ấy, cũng thích cả màu sắc đó. Chẳng bao lâu, người trong sảnh bắt đầu vây quanh, giữ một khoảng cách vừa đủ, nói những lời tâng bốc lấy lòng. Khung cảnh này khiến Hề Ngọc Nhữ nhớ đến hình ảnh Lê Phụng hồi năm 2 trong khuôn viên trường đại học Thủ Châu, giống khi đó, nhưng cũng đã khác rất nhiều. Ít nhất bây giờ khi đứng cạnh Lê Phụng, anh không còn thấy mình kỳ lạ và lạc lõng nữa. Hề Ngọc Nhữ nhét cái bánh trong tay vào miệng một cách lão luyện, dùng một phương thức không hề đứng đắn, đúng mực với giới thượng lưu, cũng không phù hợp với thân phận trợ lý để chen vào đám người, đứng bên cạnh Lê Phụng. “Em đến rồi?” Hề Ngọc Nhữ nói. “Ừm, em đến rồi.” Lê Phụng đáp.
« Trước Sau »