Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi

Chương 10: Một chú mèo mắt xanh (1)
« Trước Sau »
Một chú mèo con Có đôi mắt màu xanh lam Mang tâm trạng hào hứng Chú đi từ đông sang tây Từ bắc vào nam Muốn tìm đến một nơi Gọi là Vương quốc của loài chuột … Cuối tuần Nghiêm Đường vốn có hội thảo ở thành phố H, tên là Hội thảo an toàn Internet gì đó, đừng hỏi anh tên đầy đủ là gì, anh không nhớ. Dù sao không quan trọng, anh vẩy tay chuyển giao công việc cho Trần San. Trần San thấy không thành vấn đề, bình thường ngoài làm việc thì cô chỉ tập thể hình, hội chị em ai bận việc người nấy, không phải kỳ nghỉ dài hạn thì không hẹn gặp được. Nghiêm Đường để cô đi, đến lúc đó chi trả chi phí, cô xem như du lịch thành phố H hai ngày thôi. “Không đúng, tôi đi thành phố H, vậy còn anh?” Trần San cầm tài liệu định rời đi, bỗng nhận ra vấn đề không đơn giản như vậy, “Một gã độc thân như anh ở thành phố C làm gì?” Cô nhìn Nghiêm Đường từ trên xuống dưới rồi nhíu mày hỏi. Nghiêm Đường không ngẩng đầu mà trả lời luôn: “Tôi mang Ngải Bảo ra ngoài chơi.” Lúc này Trần San mới nhớ trong nhà Nghiêm Đường có thêm một cậu nhóc. “Hầy, xem trí nhớ của tôi kìa.” Trần San chẹp miệng, “Đúng là ngày càng ra dáng người cha đó anh Nghiêm.” Cô nói xong không chờ Nghiêm Đường phản kích đã đạp trên đôi giày cao gót nhanh chóng ra khỏi phòng. Không nghe thấy người khác nói mình mập nghĩa là không mập, Trần San kiên định với lối suy nghĩ này. Nghiêm Đường nhìn Trần San phóng đi như một cơn gió, lắc đầu, sau đó tiếp tục tập trung làm việc. Một gay chính hiệu như anh không so đo với phụ nữ. Cuối tuần, Ngải Bảo lại ngủ nướng. Nghiêm Đường thấy em ngủ say nên không muốn đánh thức, thầm nghĩ lát nữa rửa mặt nhanh hơn một chút, ăn cơm nhanh hơn một chút, anh lái xe nhanh hơn một chút, tiết kiệm khoảng thời gian đó để Ngải Bảo ngủ thêm một lát cũng không chậm trễ hơn nhiều. Vì thế từng giây từng phút trôi qua. Nghiêm Đường đánh thức Ngải Bảo vào lúc chín rưỡi, chỉ cách một tiếng trước khi hoạt động của câu lạc bộ Lạc Tinh bắt đầu. Ngải Bảo vẫn mơ màng chưa hiểu chuyện gì xảy ra. May là Nghiêm Đường thao tác nhanh chóng, giúp Ngải Bảo còn buồn ngủ thay quần áo rửa mặt rồi đóng gói lên xe, tổng thời gian chưa đến mười lăm phút. “Ngải Bảo, em ăn hai cái bánh bao nhân đậu trong túi đi, rồi uống sữa nữa.” Nghiêm Đường vội vàng khởi động xe, miệng không nhàn rỗi. Ngải Bảo ôm túi giấy đựng bữa sáng, đáp một tiếng ý bảo đã biết. Chỉ là em vẫn chưa hiểu gì hết, trông hơi ngốc nghếch.  Nghiêm Đường hô thêm mấy tiếng “Ngải Bảo”, em mới tỉnh táo, vò tóc mình mấy cái. “Em biết rồi ạ, em đang ăn nha.” Ngải Bảo vừa nói vừa lấy bánh bao trong túi ra. Lần này Nghiêm Đường mua bánh bao của một quán khác ở cổng phía tây, cái này to hơn hẳn cái lần trước. Ngải Bảo ngắm bánh bao, rồi đặt lên lòng bàn tay mình, lâm vào trầm tư. “Sao thế, Ngải Bảo?” Nghiêm Đường nhìn thoáng qua dáng vẻ ngắm bánh bao nhưng không ăn của Ngải Bảo, nghi hoặc hỏi, “Bánh bao có mùi lạ à?” Ngải Bảo hồi phục tinh thần, quay sang Nghiêm Đường lắc đầu: “Không có ạ.” Ngải Bảo hỏi lại Nghiêm Đường với vẻ nghi ngờ: “Vì sao bánh bao to hơn cả tay em? Lần trước gặp nó mới to bằng một nửa lòng bàn tay, nó lớn lên ạ?” Nghiêm Đường và Ngải Bảo giao lưu những vấn đề kiểu này đã thuận buồm xuôi gió. “Đúng vậy.” Nghiêm Đường vừa đánh lái vừa trả lời, “Mấy ngày em không gặp bánh bao, mỗi ngày bánh bao đều ngoan ngoãn ăn cơm, đương nhiên sẽ lớn lên rồi.” “Vậy nên em cũng phải ngoan ngoãn ăn cơm mới lớn lên được.” Nghiêm Đường hướng dẫn từng bước. Ngải Bảo không hiểu: “Nhưng bánh bao mập lên nha.” Em cúi đầu cắn mấy miếng, biến hình tròn thành hình trứng. “Đây mới là lớn lên cơ!” Hai má phúng phính nhai bánh bao, giọng nói không rõ ràng. Em giơ bánh bao hình bầu dục trước mặt Nghiêm Đường. Nghiêm Đường nhất thời không còn gì để nói. Nếu Trần San ở đây chắc chắn sẽ coi lời nói của Ngải Bảo thành chân lý. Phát triển về chiều ngang là thịt, về chiều dài mới là năm tháng, nếu chỉ phát triển về chiều ngang mà không phát triển về chiều dài thì hẳn là chưa đến thời kỳ sinh trưởng. Nhưng Nghiêm Đường không phải Trần San. “Đương nhiên không phải.” Nghiêm Đường nói, “Dù là dài hơn hay tròn hơn thì đều là lớn lên.” “Không phải chỉ cao lên mới là lớn lên ạ?” Ngải Bảo hỏi. Em hút một ngụm sữa bò, vừa hỏi vừa hút, khuôn mặt tràn ngập hoang mang. Nghiêm Đường dừng lại nhân lúc đèn đỏ. “Ngải Bảo, em nghĩ mà xem, cá lớn lên thế nào? Có phải giống bánh bao không, đều tròn hơn không?” Nghiêm Đường hỏi Ngải Bảo. Ngải Bảo suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, sau đó bổ sung: “Còn cả Phương Phương nữa.” Nghiêm Đường im lặng một lát: “Phương Phương hẳn là hình hộp màu vàng… Cậu Bé Bọt Biển, nó không phải cá.” Ngải Bảo đáp một tiếng, em hiểu ra Cậu Bé Bọt Biển không phải cá, cá làm sao nuôi được con ốc tên là Gary. “Vâng ạ.” Ngải Bảo đáp. “Vậy nên em phải nghe lời ăn cơm đúng không?” Nghiêm Đường tiếp tục lái xe, tiện thể giáo dục Ngải Bảo, “Ăn nhiều mới lớn được, nếu mỗi bữa em chỉ ăn nửa bát cơm là không lớn được đâu.” “Vậy em tròn trịa, Nghiêm Nghiêm còn thích em không?” Ngải Bảo đột nhiên hỏi như vậy. Em đang thưởng thức phần giữa bánh bao – nơi nhiều nhân đậu đỏ xay nhuyễn nhất. Đậu đỏ ngọt ngào khiến hai mắt em híp lại, thoạt nhìn thích thú vô cùng. Nghiêm Đường không ngờ em sẽ hỏi vấn đề này. Đây giống như vấn đề bạn gái hỏi bạn trai, bạn trai hỏi bạn gái hay bạn gái hỏi bạn gái hơn. Tuy nhiên nhìn sang đôi mắt sáng ngời của Ngải Bảo, Nghiêm Đường hiểu Ngải Bảo không có ý khác. Chẳng qua em hay thẳng thắn, cứ hỏi thẳng một vài vấn đề mà người bình thường ít khi nói thành câu. Nghiêm Đường trả lời một cách tự nhiên: “Thích, Ngải Bảo tròn trịa thì anh vẫn thích.” Đáng thương cho một gay chính hiệu, một top già đời, từ nhỏ đến giờ chưa từng nói lời ngon tiếng ngọt với ai, hiện tại sống chung với Ngải Bảo một thời gian, anh có thể mặt không đổi sắc nói ra câu trước đây anh cảm thấy nổi hết da gà. Nghiêm Đường nói xong, Ngải Bảo lại không hé răng. Nghiêm Đường quay sang nhìn Ngải Bảo xem em đang làm gì, lại thấy em giơ túi giấy che trước mặt, không cho Nghiêm Đường thấy. “Ngải Bảo? Sao thế?” Nghiêm Đường duỗi tay, đẩy nhẹ túi giấy ra. “Ôi, Ngải Bảo tan chảy rồi, không có ở đây ạ.” Ngải Bảo lại giơ túi giấy che trước mặt mình. Nói xong, em lại nhô đầu ra, lén liếc Nghiêm Đường một cái, đúng lúc bị anh bắt gặp. Vì thế Ngải Bảo lại dịch túi giấy, che chắn mình một lần nữa. “Tại sao Ngải Bảo lại tan chảy?” Nghiêm Đường không ép Ngải Bảo lộ mặt mà kiên nhẫn hỏi. Ngải Bảo không trả lời, hình như em hút thêm mấy ngụm sữa. Một lát sau, Ngải Bảo mới buông túi giấy xuống, ngắm Nghiêm Đường, nói nhỏ: “Vừa nãy Ngải Bảo hơi xấu hổ.” Nghiêm Đường lập tức không nhịn được mà bật cười. Tiếng cười trầm thấp phát ra từ cuống họng, gương mặt luôn lạnh lùng ít khi biểu cảm hiếm khi tươi cười. Nghiêm Đường thuận tay vuốt tóc lên, lộ ra vầng trán cao. “Bây giờ em còn xấu hổ không?” Nghiêm Đường trêu ghẹo. “Còn một ít ạ.” Ngải Bảo trả lời, “Em cũng thích Nghiêm Nghiêm, dù Nghiêm Nghiêm tròn trịa đi chăng nữa.” Em nói rất nghiêm túc, hàng mi không hề chớp, đôi mắt nhìn thẳng Nghiêm Đường. Điều này khiến gay chính hiệu như Nghiêm Đường hơi ngượng. Anh sờ cằm, ừ một tiếng. Sau đó anh đổi đề tài, trao đổi với Ngải Bảo câu chuyện đọc mấy buổi tối gần đây. Nghiêm Đường hỏi Ngải Bảo cảm nhận thế nào về câu chuyện này. Bọn họ đang đọc “Chú mèo có đôi mắt màu xanh lam” của tác giả người Đan Mạch Egon Matthiessen, dịch giả là Dịch Đức Ba. Một quyển sách nho nhỏ trông có vẻ dày nhưng lật mấy trang là hết. Câu từ ít ỏi, tranh minh họa đơn giản nhưng nội dung lại dễ đọc và thú vị. Ngải Bảo nói chú mèo có màu mắt xanh biết bay, còn chú mèo mắt vàng không biết bay, do vậy mèo mắt xanh có thể tìm thấy vương quốc của loài chuột, còn mèo mắt vàng thì không. Nghiêm Đường suy tư một lát, cảm thấy không đúng, hình như quyển sách này có đề cập mèo mắt xanh bay được đâu nhỉ? Chỉ kể rằng mèo mắt xanh cưỡi trên lưng chú chó, cùng chú chó trèo đèo lội suối và tìm được vương quốc của loài chuột. Tuy nhiên Nghiêm Đường không phủ định ý tưởng của Ngải Bảo. Vậy chú mèo mắt xanh có đáng yêu không? Nghiêm Đường hỏi. Ngải Bảo gật đầu, sau đó lại lắc đầu, trả lời như lẽ đương nhiên – nó rất đáng yêu nha, nhưng không đáng yêu bằng em đâu. Nghiêm Đường lại bật cười. Bọn họ trò chuyện qua lại, Nghiêm Đường rẽ mấy lần, qua ba cái đèn giao thông, không bao lâu sau đã đến địa điểm tổ chức hoạt động lần này của câu lạc bộ Lạc Tinh. Chín giờ năm mươi lăm phút, may vẫn đúng giờ. Các hoạt động của câu lạc bộ Lạc Tinh đều được tổ chức ở tầng cao nhất Cung Thiếu Niên thành phố C. Nơi đây tầm nhìn rộng mở, chia ra khu vui chơi và khu phụ huynh, ngoài ra còn có khu dạy học, khu trải nghiệm, khu gia đình và đủ loại khác. Nghiêm Đường đọc lịch trình, từ mười giờ đến mười giờ hai mươi, phụ huynh dẫn con đến đăng ký, sau đó thầy cô giáo sẽ đưa con đến khu vui chơi để tham gia các trò chơi với bạn bè, phụ huynh được dẫn đến khu dạy học để học cách giao lưu với con trẻ tốt hơn. Sau đó là hoạt động của gia đình, thầy cô đứng một bên xem phụ huynh và con cùng hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ này đôi khi là dùng những hạt đỗ với màu sắc khác nhau xếp thành một bức tranh, đôi khi là tô màu một quả trứng. Nghiêm Đường xem nhiệm vụ lần này là hoạt động trải nghiệm nên đoán hôm nay đại loại tương tự như thế. Câu lạc bộ thiếu nhi Lạc Tinh là câu lạc bộ thu phí, trải nghiệm lần đầu miễn phí, về sau muốn tham gia hoạt động hay tọa đàm đều phải nộp phí. Vì vậy những gia đình trong câu lạc bộ này đều bằng lòng bỏ ra tâm tư tình cảm cho những đứa con có vấn đề về trí tuệ của mình chứ không phải các gia đình bị cuộc sống chèn ép đến không thở nổi. Câu lạc bộ như thế này không những giúp những đứa trẻ có vấn đề về trí tuệ được chăm sóc chu đáo hơn mà còn là cầu nối giữa các gia đình ấy, giúp họ cổ vũ lẫn nhau, trao nhau hơi ấm. Dù sao chăm sóc một đứa trẻ có vấn đề về trí tuệ tương đương như bỏ tình yêu thương vào hang động tối tăm, dù tình yêu có sâu đậm nhiệt liệt mà không nhận được hồi đáp trong suốt thời gian dài, kể cả khi có lý do chính đáng thì vẫn khiến trái tim mỏi mệt, thất bại, thậm chí tuyệt vọng. “Ngải Bảo, sau khi em vào sẽ có cô giáo dẫn em đến khu vui chơi bên kia, em và các bạn chơi với nhau trước, anh đến tìm em sau.” Nghiêm Đường kéo khóa áo khoác cho Ngải Bảo, tháo khăn quàng cổ vịt vàng ra cho em. Chắc hẳn nơi tổ chức hoạt động có máy sưởi, đến lúc đó Ngải Bảo còn đeo khăn quàng cổ thì sẽ nóng. Hôm nay Ngải Bảo mặc một chiếc áo hoodie lót lông màu vàng dày dặn, bên trong là áo len và áo giữ nhiệt. Nghiêm Đường cho em mặc hai chiếc quần, bên trong là quần giữ nhiệt, bên ngoài là quần nhung màu đen. Nhìn từ xa, Ngải Bảo nắm tay Nghiêm Đường, trông không khác gì một con vịt mũm mĩm với đôi chân thon lắc lư bên cạnh anh. Đứng trong thang máy, Nghiêm Đường còn dặn dò Ngải Bảo mấy châu, Ngải Bảo ậm ừ đồng ý, đôi mắt to tròn không ngừng ngó nghiêng xung quanh, mái tóc xoăn lắc trái quay phải, không biết nghe vào tai được bao nhiêu. Thang máy ở Cung Thiếu Nhi đã cũ, không chỉ nút bấm không nhạy mà tốc độ lên xuống cũng thong thả. May là thang máy là loại thang cửa kính có thể ngắm cảnh bên ngoài, Ngải Bảo cảm thấy mới lạ, phóng tầm mắt ra ngoài, nhìn cây cối, đường cái cùng xe cộ, con người ngày càng nhỏ, ngày càng nhỏ, ngày càng nhỏ, cụ già với mái tóc hoa râm chống gậy bán kẹo hồ lô cùng từng viên kẹo hồ lô đỏ rực chậm rãi thu bé lại. Ngải Bảo ngày càng cao, ngày càng cao, ngày càng cao hơn… Ngay khi Ngải Bảo cảm thấy mình còn có thể cao hơn nữa thì “tinh” một tiếng, đã lên đến tầng cao nhất, cửa thang máy mở ra. Nghiêm Đường nắm tay em đi ra ngoài. Ngải Bảo lặng lẽ chào tạm biệt bà ngoại thang máy.
« Trước Sau »