Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi
Chương 12: Một chú mèo mắt xanh (3)
“Không sao.” Chú mèo nói.
Chú sẽ tiếp tục tiến về phía trước
“Tôi sẽ gặp được bạn đồng hành khác,
Tôi có thể hỏi bọn họ đường đi.”
…
Nhiệm vụ xếp gỗ của Nghiêm Đường và Ngải Bảo liên quan đến câu chuyện “Công chúa Bạch Tuyết”, dựa vào sức tưởng tượng của phụ huynh và con để cùng nhau xếp ra nhà gỗ của bảy chú lùn.
Nghiêm Đường vốn định xếp một căn nhà truyền thống với mái nhọn, nhưng Ngải Bảo cảm thấy nhà gỗ phải là hình tròn.
“Bởi vì gỗ là hình tròn.” Ngải Bảo giải thích. Em nói chú lùn rất thấp, chỉ cao đến đầu gối người bình thường, bọn họ có thể tìm một cây thân gỗ to thật to, sau đó khoét bên trong rồi vào ở.
Nghiêm Đường ngẫm nghĩ, cảm thấy hợp lý, nhà gỗ của chú lùn không giống nhà bình thường – cưa gỗ ra rồi ráp lại. Ngải Bảo nói ở bên trong thân cây có vẻ hợp với chú lùn hơn.
“Nhưng các mảnh gỗ là hình vuông.” Nghiêm Đường đẩy các mảnh ghép với màu sắc đa dạng và kích thước khác nhau, nhưng chỉ có hình vuông, hình tam giác và hình trụ ra trước mắt Ngải Bảo.
“Làm sao chúng ta tạo ra một thân cây với cái ruột rỗng đây?” Nghiêm Đường hỏi.
Ngải Bảo suy nghĩ.
Em cầm một hình trụ màu cam, sau đó lựa thêm hai hình lập phương màu xanh lục, hình trụ đặt lên hai hình lập phương hai bên, như vậy sẽ rỗng đáy.
“Xếp được rồi!” Ngải Bảo reo lên.
Nghiêm Đường im lặng ngắm nhà gỗ cho chú lùn được tạo nên từ ba mảnh gỗ.
Giáo viên phụ trách nhóm bọn họ hiện không chú ý bên này nên không nhận ra tác phẩm đáng kinh ngạc của Ngải Bảo. Giáo viên đang kiên nhẫn phối hợp với gia đình bên cạnh, bởi vì đứa trẻ không hợp tác nên cảm xúc phụ huynh hơi đi xuống.
“Anh cảm thấy nhà này hơi nhỏ.” Nghiêm Đường đánh giá, “Em không định xây to hơn sao? Có đến bảy chú lùn đấy.”
Ngải Bảo sửng sốt, em ngẩng đầu, mái tóc chổng ngược quơ giữa không trung.
“Đúng rồi.” Ngải Bảo nói, “Có bảy chú cơ!”
Ngải Bảo nhìn nhà gỗ thấp bé trước mặt, rơi vào trầm tư.
Nghiêm Đường vui mừng nhìn Ngải Bảo, đang định đề nghị hai ta cùng liên tưởng lại, Ngải Bảo đã nghĩ ra biện pháp.
“Chúng ta có thể làm bảy cái nha!” Ngải Bảo lại reo lên. Em giơ tay, lấy các hình trụ với màu sắc khác nhau trong túi, “Mỗi chú lùn có một căn phòng với màu sắc khác nhau.”
Em vừa nói vừa tiếp tục hoàn thành tác phẩm của mình.
“Nghĩa là bảy anh em phải ở riêng à?” Nghiêm Đường chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại.
Chờ giáo viên đến hỏi bọn họ về linh cảm sáng tác, anh cũng không biết phải thuyết minh giúp Ngải Bảo thế nào.
“Đương nhiên là không rồi!” Ngải Bảo dịch lại gần Nghiêm Đường, tay trái em dán sát tay phải của anh, hai người trông rất thân mật.
“Chúng ta dùng những mảnh gỗ này làm thành một hình tròn rộng lớn.” Ngải Bảo vừa nói vừa xếp từng hình trụ và hình lập phương quanh các ngôi nhà gỗ. Bàn tay không ngừng với lấy từng mảnh ghép.
“Chú lùn ngủ ở phòng của mình, thức giấc thì bọn họ gặp mặt trong vòng tròn nha!” Ngải Bảo nói.
Nghiêm Đường nhướng mày, anh thật sự không ngờ Ngải Bảo sẽ suy xét một cách toàn diện và sáng tạo như vậy.
Ngải Bảo xếp nhà gỗ, em hài lòng ngắm nghía kiệt tác của mình.
“Vậy anh làm những gì?” Nghiêm Đường xem dáng vẻ đắc ý của Ngải Bảo và hỏi, hình như anh không có tác dụng gì hết.
Ngải Bảo nghe vậy thì quay sang nhìn anh.
Em suy tư rồi trả lời: “Nghiêm Nghiêm có thể ngồi cạnh em.” Em nói xong thì dựa vào người Nghiêm Đường.
Cả người Ngải Bảo dựa vào lòng Nghiêm Đường, em thoải mái coi Nghiêm Đường thành sofa, dụi vào người anh.
Nghiêm Đường không còn cách nào khác ngoài để mặc Ngải Bảo dính lấy mình.
Nghiêm Đường và Ngải Bảo ngồi ở bàn cuối cùng, giáo viên phụ trách còn đang quan tâm mấy bàn phía trước, hiển nhiên đang cố gắng vừa trấn an cảm xúc của phụ huynh, vừa hướng dẫn phụ huynh nên giao lưu với trẻ nhỏ như thế nào.
Lúc này, Nghiêm Đường mới biết thì ra rất nhiều đứa trẻ có vấn đề về trí tuệ thường kèm theo rối loạn ngôn ngữ với mức độ khác nhau, các bàn phía trước là thế, Đậu Đậu vừa nãy tán gẫu với Ngải Bảo cũng thế.
So sánh thì hình như Ngải Bảo bình thường hơn nhiều.
“Vì sao những đứa bé đó giao lưu với người nhà lại khó khăn như vậy?” Nghiêm Đường cảm thấy khó hiểu.
Anh thấy bé gái ở bàn thứ hai đang tức giận đập bàn, gạt mảnh gỗ vương vãi gắp nơi, mẹ cô bé không ngừng vỗ lưng trấn an, nhưng cô bé lại càng bực bội, bắt đầu đá chân.
Ngải Bảo nghe Nghiêm Đường lẩm bẩm câu nghi vấn. Em quay sang hướng Nghiêm Đường đang nhìn, chớp mắt, xem hai mẹ con đang lâm vào lo âu.
Đôi mắt em không có cảm xúc gì đặc biệt, không có hoang mang, không có khó hiểu, không có đồng cảm, sáng trong tựa như nhìn thấy đáy.
“Bởi vì bọn họ bất đồng ngôn ngữ ạ.” Ngải Bảo đột nhiên cất lời, giọng điệu nhẹ nhàng.
Nghiêm Đường quay lại nhìn Ngải Bảo, anh không ngờ em sẽ cho ra đáp án này.
“Bất đồng ngôn ngữ là sao?” Nghiêm Đường hỏi. Anh chợt thấy hứng thú với cách giải thích này của Ngải Bảo.
“Haiz, phức tạp lắm ạ.” Ngải Bảo chui vào lòng Nghiêm Đường, rung đùi đắc ý.
“Cái này phức tạp lắm ạ.” Em nhắc lại.
“Vậy lúc nãy Ngải Bảo và Đậu Đậu trò chuyện đã dùng một loại ngôn ngữ khác à?” Nghiêm Đường hỏi.
“Vâng ạ.” Ngải Bảo đáp.
Ngải Bảo lăn lộn trong vòng tay Nghiêm Đường, lúc thì lăn từ bả vai đến cánh tay, sau lại từ khuỷu tay lên bả vai, thoạt nhìn như đang chơi cầu trượt, vui vẻ vô cùng.
“Vậy Ngải Bảo có thể kể với anh lúc nãy em và Đậu Đậu nói những gì không?” Nghiêm Đường kiên nhẫn hỏi.
Ngải Bảo đưa ra một đáp án ngoài dự đoán: “Chúng em chưa nói gì hết.”
“Chúng em chỉ rất vui mừng.” Ngải Bảo không lăn nữa, ngừng lại trên vai Nghiêm Đường, “Cậu ấy rất vui mừng, nên nói rằng ha ha hi hi, em cũng vui, nên em bảo hu la hu la, cậu ấy biết em cũng vui giống cậu ấy, nên cậu ấy càng vui hơn.”
Nghiêm Đường nhướng mày nhìn Ngải Bảo.
Đây là cách lý giải hoàn toàn mới lạ.
Dường như Ngải Bảo đã tập mãi thành quen.
“Nếu chúng ta không giao lưu cùng một loại ngôn ngữ thì sẽ có rào cản.” Ngải Bảo nói tiếp.
Em chớp mắt, đôi mắt vẫn trong sáng như cũ.
Nghiêm Đường vốn đang định giao lưu thêm về vấn đề “ngôn ngữ” với Ngải Bảo thì đúng lúc này, giáo viên phụ trách đi đến.
“Đây là hoàn thành rồi đúng không?” Cô giáo vừa nhìn đã thấy là người dễ gần, sau khi phối hợp với các gia đình trước đó, đến bàn Nghiêm Đường và Ngải Bảo, cô vẫn giữ nguyên gương mặt tươi cười.
Ngải Bảo thấy người lạ xuất hiện thì không nói gì nữa, em lại chui vào lòng Nghiêm Đường, trốn sau cánh tay anh, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn xem người lạ.
Nghiêm Đường xoa đầu Ngải Bảo an ủi.
“Đúng vậy.” Nghiêm Đường trả lời giáo viên, “Đây là nhà gỗ của chú lùn trong tưởng tượng của Ngải Bảo.”
Hiển nhiên cô giáo nhìn ra sự phòng bị và kháng cự người lạ của Ngải Bảo, cô dịu dàng mỉm cười.
“Oa, thật tuyệt.” Cô giáo kinh ngạc ngắm một vòng hình trụ, giơ ngón cái lên.
Ngải Bảo lại nhìn lén cô giáo mấy lần.
Cô giáo nói tiếp: “Cô cảm thấy nhà gỗ của chú lùn này rất đặc biệt, khác hoàn toàn những ngôi nhà cô thấy trước đây.”
“Ngải Bảo, em có thể thuyết minh một chút vì sao lại thiết kế như vậy không? Cô muốn biết suy nghĩ của em.” Cô giáo ngồi xuống, nhìn thẳng vào Ngải Bảo, giọng nói dịu dàng.
Nghiêm Đường ngạc nhiên vì kỹ thuật diễn của cô giáo. Tác phẩm của Ngải Bảo trừu tượng như vậy mà cô còn khen được, không những thế còn thay đổi từ ngữ để khích lệ.
Quả nhiên thầy cô giáo dạy dỗ thiếu nhi đều là diễn viên xuất sắc nhất.
Ngải Bảo nằm trong vòng tay Nghiêm Đường ngắm cô giáo một lát.
Cô giáo vẫn mỉm cười nhìn em.
Nghiêm Đường lại xoa đầu Ngải Bảo.
Thói quen không nói chuyện với người lạ của Ngải Bảo nên sửa lại một chút. Lần này anh không định giúp Ngải Bảo, anh muốn em tự trả lời câu hỏi của người khác.
Ngải Bảo ngửa đầu nhìn Nghiêm Đường, từ phía Nghiêm Đường nhìn xuống, có thể thấy đôi mắt trong sáng của em.
Dường như nhận ra lần này Nghiêm Đường sẽ không giúp mình, Ngải Bảo đành tự mình trả lời.
“Đây là nhà của chú lùn ạ.” Ngải Bảo nói nhỏ, em chỉ hình tròn được tạo nên từ các khối hình hộp, sau đó chỉ phần trống được tạo ra, “Mỗi ngày bọn họ gặp nhau ở đây ạ.”
Cô giáo vừa nghe vừa gật đầu.
“Đúng là ý tưởng hay!” Cô giáo nhấn mạnh.
Sau đó, căn cứ vào giới thiệu của Ngải Bảo, cô giáo hỏi thêm mấy vấn đề, ví như chú lùn gặp nhau thì sẽ làm những gì, bọn họ ngủ bao lâu thì thức dậy, bọn họ có thể đổi phòng ngủ cho nhau không…
Ngải Bảo nghe cô hỏi thì ngơ ngác một lát rồi mới ấp úp trả lời.
Nghiêm Đường xem đôi mắt Ngải Bảo đảo quanh không ngừng.
Cô giáo hỏi xong thì cổ vũ Ngải Bảo thêm mấy câu, lễ phép mỉm cười với Nghiêm Đường rồi đi lên mấy gia đình phía trước, bắt đầu một lượt phối hợp mới.
Giáo viên phụ trách đi xa, Nghiêm Đường đang định hỏi vì sao Ngải Bảo không trả lời thẳng vấn đề của cô giáo, mỗi lần đều chậm chạp như vậy, thì nghe thấy Ngải Bảo thở dài một hơi.
“Sao thế Ngải Bảo?” Nghiêm Đường hỏi.
“Như vậy không đúng.” Ngải Bảo lắc đầu, “Mỗi người tới dỗ Ngải Bảo nói chuyện đều thích khen em, sau đó hỏi em rất nhiều vấn đề.”
Ngải Bảo nói tiếp: “Nhưng thật ra trong lòng bọn họ không thật sự tò mò những vấn đề đó.”
Nghiêm Đường nhướng mày: “Do vậy Ngải Bảo mới không thích nói chuyện với người khác sao?”
Nghiêm Đường luôn cho rằng Ngải Bảo chậm chạp do kháng cự giao tiếp với người lạ, anh không ngờ trong lòng em có nhiều khúc mắc như vậy.
“Em biết điều họ quan tâm không phải đáp án của em, nhưng em vẫn trả lời, bởi vì em cũng muốn dỗ họ nha.” Ngải Bảo đáp lại.
Tay Ngải Bảo gác lên đùi Nghiêm Đường, ngón tay trắng nõn nổi bật trên chiếc quần sẫm màu.
“Nhưng tại sao Ngải Bảo lại phải dỗ dành người xa lạ?” Em tự hỏi, “Người lạ còn hay dùng ngôn ngữ kỳ lạ, em không thích như vậy.”
Nghiêm Đường bỗng hiểu ra một phần logic của Ngải Bảo.
“Ngải Bảo cảm thấy lúc dỗ dành người khác, mình sẽ không vui, đúng không?” Nghiêm Đường hỏi.
“Hơi hơi ạ.” Ngải Bảo nắm lấy bàn tay Nghiêm Đường, rầu rĩ trả lời, “Ngải Bảo lớn rồi, em không cần người ta dỗ.”