Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi

Chương 144: Ngoại truyện 6: Mười năm · Hai mươi tư và Ba mươi tư (1)
« Trước Sau »
Khi Nghiêm Đường thức giấc, Ngải Bảo vẫn ngủ say sưa như thường lệ. Nghiêm Đường nghiêng người đắp lại chăn cho Ngải Bảo. Gần đây Ngải Bảo thích ôm cánh tay anh ngủ. Mỗi tối, sau những giây phút quấn quýt âu yếm với Nghiêm Đường, em lại nằm ngửa, đợi Nghiêm Đường bế mình vào phòng tắm sửa sang lại một lượt, rồi vui vẻ ôm lấy cánh tay anh. Nghiêm Đường từng nghi ngờ có phải là vì dạo này Ngải Bảo thích ăn chân giò nướng nên coi cánh tay anh là chân giò nướng không. Mấy hôm trước, nửa đêm canh ba, Nghiêm Đường mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy Ngải Bảo không biết là vô tình hay cố ý há miệng gặm cánh tay anh. Dùng sức thì không phải, chỉ là chép miệng mài răng. Hàm răng trắng tinh cọ qua cọ lại, Nghiêm Đường cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ say sưa của em. Nhưng đó chỉ là Nghiêm Đường cảm thấy, anh tạm thời vẫn chưa có bằng chứng. Lúc đắp chăn, bàn tay mập mạp của Ngải Bảo lộ ra ngoài, Nghiêm Đường nắm lấy nó thơm một cái. Sau hai mươi tuổi, thân mình Ngải Bảo lại trở nên thon gọn. Cái bụng mềm mại mà em có hồi mười bảy, mười tám tuổi như thể bị ai đó phù phép, không còn xuất hiện nữa, bây giờ em ăn thế nào vẫn không mập. Nhưng điều đáng mừng tuy bây giờ bụng và nọng cằm của Ngải Bảo đã biến mất, nhưng bàn tay và bàn chân vẫn mũm mĩm, núng na núng nính. Dường như Ngải Bảo cảm nhận được bàn tay của mình đang bị Nghiêm Đường nắm lấy với ý đồ gây rối. Em xòe bàn tay ra, như một chú mèo con xòe móng vuốt của mình lúc vươn vai. “Nghiêm Nghiêm đi làm ạ?” Ngải Bảo hé mắt, đôi mắt vẫn híp thành một đường kẻ, bắt quả tang Nghiêm Đường đang thơm bàn tay của mình. Kẻ gây án Nghiêm Đường không hề hoảng sợ, anh lại thơm lên mu bàn tay Ngải Bảo một cái nữa. “Đúng vậy, Bảo Bảo, em nghỉ ngơi tiếp đi, trưa anh về.” Nghiêm Đường cúi đầu thơm lên má Ngải Bảo, “Phải đắp chăn cho kỹ, đừng để bị lạnh.” Ngải Bảo chép miệng, mơ màng nhìn Nghiêm Đường: “Ngải Bảo sẽ nhớ Nghiêm…” Lời còn chưa dứt, Ngải Bảo lại ngủ thiếp đi. Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo bắt đầu ngáy khe khẽ, cảm thấy dở khóc dở cười. “Anh cũng sẽ nhớ em, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường véo nhẹ má Ngải Bảo, mỉm cười dịu dàng, rồi đứng dậy đi ra ngoài. Hiện tại công ty YT của Nghiêm Đường ngày càng lớn mạnh. Nói là công ty đa quốc gia hay doanh nghiệp hàng đầu thì chưa đến, nhưng đã dần dần hội nhập quốc tế, nỗ lực mở rộng thị trường quốc tế. Dự án độc lập mà Nghiêm Đường đề xuất bảy năm trước, dưới sự kỳ vọng nửa tốt nửa xấu, cuối cùng đã ra mắt một cách ngoạn mục. Áp dụng khái niệm hoàn toàn mới, công nghệ hoàn toàn mới, tạo ra một tựa game không chỉ giúp công ty YT nổi danh trong ngành công nghệ thông tin, mà còn quảng bá rộng rãi tên tuổi của công ty YT. Bây giờ trên mạng có rất nhiều người hô hào “Game YT anh yêu em!!! Ba yêu con!!”. Có mấy lần trò chơi cập nhật nên khóa một tuần, còn liên tục lọt top tìm kiếm trên INgoại truyện ernet. Trần San đưa điện thoại cho Nghiêm Đường xem, chính Nghiêm Đường còn rất ngạc nhiên. Anh từng nghĩ dự án độc lập này chắc sẽ thành công, nhưng anh không ngờ lại thành công đến vậy. Trước đây có phóng viên phỏng vấn Nghiêm Đường, muốn quay câu chuyện anh dẫn dắt công ty YT tạo ra tựa game này thành một bộ phim tài liệu truyền cảm hứng. Phóng viên xúc động hỏi: “Thưa anh Nghiêm, khi rất nhiều người không coi trọng dự án của anh, lúc đó đều xem thường anh, điều gì đã nâng đỡ anh, giúp công ty tiếp tục dũng cảm tiến về phía trước?” Phóng viên hỏi những câu như vậy, rõ ràng là hy vọng Nghiêm Đường sẽ đưa ra một câu trả lời cảm động. Nhưng Nghiêm Đường hoàn toàn không hiểu, mặt không cảm xúc, thành thật nhìn phóng viên, rồi nhìn thẳng vào máy quay phía sau phóng viên: “Bởi vì tôi trả lương tăng ca cho nhân viên rất cao, mọi người chăm chỉ cần cù căng ca, phúc lợi hay đãi ngộ đều không tệ.” Phóng viên: … Phóng viên cười gượng, cố gắng cứu vãn: “Vậy có lý do nào sâu sắc hơn, mang tính cá nhân hơn không ạ?” Nghiêm Đường suy nghĩ một lát. Ngay lúc phóng viên cảm thấy có hy vọng, chắc chắn có câu chuyện gì đó, Nghiêm Đường không biết tại sao lại bật cười. “Bởi vì tôi đã hứa với người yêu của mình sẽ làm những gì mình muốn làm.” Nghiêm Đường vuốt lại tóc, nở một nụ cười dịu dàng hiếm thấy, “Nhân viên công ty tôi đều thông cảm cho tôi, biết tôi độc thân quá lâu, khó khăn lắm mới có người yêu nên đều ủng hộ.” Phóng viên: ????? Phóng viên chết lặng, tay cầm micro run rẩy. Không, anh đợi đã, trong này có logic gì à?? Nghiêm Đường nói tiếp: “Người yêu của tôi rất ủng hộ tôi, cho dù tôi về rất muộn, không có nhiều thời gian ở bên, em ấy vẫn ủng hộ tôi tiếp tục nỗ lực.” Nghiêm Đường nói rồi giơ tay trái vuốt cằm mình. Chiếc nhẫn bạch kim trên ngón trỏ của anh lóe sáng. Nó phản quang dưới ánh đèn trong phòng phỏng vấn. Phóng viên suýt nữa bị ánh sáng này làm cho mù mắt: “Hahaha, vậy thì tốt quá…” Phóng viên chỉ có thể cười ha hả để che giấu sự ngượng ngùng. Thế nhưng Nghiêm Đường lại như vòi nước đã mở van, tiếp tục kể về người yêu của mình với phóng viên. Anh như thể được đả thông tư tưởng, tất cả những lời người yêu anh nói, tất cả những việc người yêu anh làm đều được anh liên kết với dự án độc lập này. Nghiêm Đường còn hào hứng chia sẻ với phóng viên về những chi tiết ẩn liên quan đến người yêu của mình trong quá trình thiết kế trò chơi. Ví dụ như chú heo con kiêu ngạo đứng ngó nghiêng ở cổng làng được rất nhiều người chơi mong muốn sưu tầm là người yêu đang đợi Nghiêm Đường về nhà, bất kỳ ai có ý định tiếp cận chú heo con đều sẽ bị đánh bật về vị trí ban đầu. Con quái vật heo trong game đánh mãi không chết là lúc người yêu Nghiêm Đường không vui, theo Nghiêm Đường giải thích, chỉ cần người yêu anh không vui thì có thể đánh bại anh trong nháy mắt. Phóng viên: … Hay lắm. Cuối cùng cuộc phỏng vấn này biến thành cái gì, không ai biết – có lẽ là gì đó như “Tình yêu thủy chung, những chi tiết ẩn ngọt ngào không ai biết trong tựa game của công ty YT” chẳng hạn. Nghiêm Đường đỗ xe xong, đi vào văn phòng. Chiếc cà vạt anh thắt hôm nay là do Ngải Bảo chọn, màu nâu sẫm làm nổi bật khí chất trầm ổn của Nghiêm Đường. Mặc dù lúc chọn, em nói với Nghiêm Đường vì cảm thấy chiếc cà vạt này có những ô vuông nhỏ giống Cậu Bé Bọt Biển. Bây giờ quãng đường đi làm của Nghiêm Đường đã được rút ngắn đáng kể, mỗi ngày nhiều nhất chỉ mất mười phút là đến công ty. Năm ngoái, Nghiêm Đường và Ngải Bảo chuyển nhà. Họ rời khỏi căn nhà ở Nam Sơn – nơi Nghiêm Đường đã ở từ khi công ty YT mới thành lập. Chuyển đến một căn nhà ở trung tâm thành phố, gần công ty YT hơn. Như vậy, Nghiêm Đường có thể về nhà ăn trưa cùng Ngải Bảo, cùng ngủ trưa, buổi tối có thể về nhà sớm hơn. Giáo sư Tăng không dạy Ngải Bảo nữa, hiện giờ bà nghỉ hưu hoàn toàn, đang cùng chồng tận hưởng cuộc sống tuổi già, tham gia đoàn du lịch cho người cao tuổi khám phá khắp nơi. Dì Trương thì vẫn tiếp tục giúp việc. Ngải Bảo thích món ăn dì Trương nấu. Hiện tại Nghiêm Đường ba mươi tư tuổi, trong khoảng nghỉ giữa những giờ làm việc căng thẳng, anh vẫn thích xem Ngải Bảo đang làm gì qua camera. Không còn sự dạy dỗ của giáo sư Tăng, Ngải Bảo rảnh rỗi cả ngày. Khi không có Nghiêm Đường ở bên, em hoặc là đang đọc truyện tranh, xem TV, hoặc là đang nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người. Ngải Bảo không thích ra ngoài, cũng không thích chủ động giao tiếp với người khác. Nghiêm Đường nhìn Bảo Bảo heo của mình hễ không có anh bên là lại thơ thẩn, cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Nói một cách thực tế, trong thế giới của Nghiêm Đường, người yêu như Ngải Bảo không phải là một cá thể độc lập. Em đến từ một vũ trụ khác biệt hoàn toàn, em luôn phiêu lưu bất định, có lẽ trong mắt đa số mọi người, em phải dựa vào Nghiêm Đường mới có thể sống sót. Tuy nhiên, Nghiêm Đường biết sự thật không phải như vậy. Là anh không có Ngải Bảo thì không sống nổi. Nghiêm Đường đẩy cửa công ty, bước vào. Không ít nhân viên lén lút liếc anh mấy cái. Nghiêm Đường ba mươi tư tuổi càng mang khí chất trầm ổn hơn năm hai mươi bảy tuổi, nếu nói Nghiêm Đường hai mươi bảy tuổi khiến người ta cảm thấy hung dữ, không dễ đụng vào, không dám đến gần. Vậy thì Nghiêm Đường ba mươi tư tuổi đa phần là vẻ uy nghiêm, không giận mà vẫn khiến người khác kính nể. Như thể người ta vừa đứng trước mặt, ánh mắt anh lạnh lùng quét qua, người đó đã bị nhìn thấu từ trong ra ngoài. Nghiêm Đường bước vào thang máy dành cho quản lý cấp cao, đi về phía văn phòng. Nghiêm Đường nói với Ngải Bảo đợi anh thêm vài năm nữa, đợi anh xử lý xong xuôi công việc ở công ty YT, họ sẽ tay trong tay cùng nhau khám phá thế giới. Nghiêm Đường nói: “Bảo Bảo, hai chúng ta có thể cùng nhau đi rất nhiều nơi. Thế giới này rất lớn, em chưa từng thấy, anh cũng không hiểu rõ, chúng ta có thể cùng nhau khám phá.” Ngải Bảo nghe vậy, nghiêng đầu. Em nhìn Nghiêm Đường, nở một nụ cười thật tươi: “Vâng ạ!” Em thơm lên má Nghiêm Đường.
« Trước Sau »