Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi
Chương 145: Ngoại truyện 7: Mười năm · Hai mươi tư và Ba mươi tư (2)
Khi Nghiêm Đường nói với Trần San rằng mình dự định năm sau sẽ từ từ giao công ty YT cho cô, Trần San chết lặng.
“… Ý anh là sao, anh Nghiêm?” Trần San ôm tài liệu, không dám tin, “Anh chuẩn bị… từ chức?”
Cô nói xong lại cảm thấy không đúng, công ty này là do Nghiêm Đường sáng lập, lấy đâu ra chuyện từ chức.
“Coi như là thôi giữ chức vụ.” Nghiêm Đường vuốt cằm, sửa lại.
Trần San không quan tâm đến cách nói này: “Chuyện này? Chuyện này…?”
Cô bị sốc đến không nói nên lời, cứ nhìn Nghiêm Đường chằm chằm.
Bao nhiêu năm qua, Trần San trưởng thành cùng công ty YT, dần trở nên khiêm tốn, không để lộ cảm xúc. Nghiêm Đường nhìn vẻ mặt Trần San sốc đến câm nín, nhất thời cảm thấy hoài niệm.
“Như vậy sao được?” Trần San tìm lại giọng nói, lập tức nhíu mày phản bác, “Anh Nghiêm, không được! Công ty YT không thể thiếu anh! Sao anh lại có suy nghĩ như vậy?? Do áp lực quá lớn à? Áp lực quá lớn thì có thể ra ngoài giải khuây, tôi có thể gánh vác một đến hai tháng!”
Nghiêm Đường vẫn cầm tách trà nóng.
Anh lắc đầu: “Không phải áp lực lớn, San San, đây là kế hoạch tôi đã suy nghĩ kỹ lưỡng.”
“Tôi chẳng thấy có gì là suy nghĩ kỹ lưỡng cả.” Hàng lông mày của Trần San nhíu lại, “Chuyện này quá đột ngột, đúng không?”
Nghiêm Đường không phủ nhận điều này.
“Đúng là hơi đột ngột.” Nghiêm Đường đặt tách trà lên bàn, “Nhưng San San, điều đó không có nghĩa là tôi hứng khởi nhất thời.”
“Vậy tại sao đột nhiên anh lại muốn như vậy?” Trần San khoanh tay trước ngực nhìn Nghiêm Đường, nhíu mày, cô nhìn Nghiêm Đường như thể bà chủ nhà trọ nhìn người thuê nhà đã nợ tiền nhà hai, ba tháng.
“… Nói với cô thế nào nhỉ.” Nghiêm Đường suy nghĩ một lát, “Thực ra lý do hơi riêng tư. Nói chung là tôi cảm thấy tài sản của mình đã tích lũy đủ nhiều, tính đến hiện tại, tôi không có ý tưởng gì mới, tôi muốn dành thời gian cho Ngải Bảo.”
“Tôi muốn cùng Ngải Bảo đi du lịch khắp nơi, đi xem đó đây.” Nghiêm Đường nói.
Trần San không chấp nhận lý do này, lông mày nhíu sâu hơn: “Anh Nghiêm, anh đây là vì tình yêu mà từ bỏ sự nghiệp?”
Từ mấy năm trước, Trần San đã phát hiện ra mối quan hệ thực sự của Nghiêm Đường và Ngải Bảo.
Phải nói phụ nữ quả nhiên là loài động vật nhạy cảm bẩm sinh.
Rõ ràng Nghiêm Đường và Ngải Bảo không hề thể hiện sự thân mật trước mặt Trần San, nhưng cô vẫn phát hiện ra.
Một hôm đi làm, Nghiêm Đường và Trần San gặp nhau trong thang máy, cô ra vẻ như không có chuyện gì, lại vô cùng quả quyết nói với Nghiêm Đường: “Anh Nghiêm, anh và Ngải Bảo đã xác định quan hệ yêu đương phải không?”
Nghiêm Đường ngẩn người một lát, sau đó không chút do dự gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, Ngải Bảo là người yêu của tôi.”
Trần San không nói gì, cô không giống như đa số người khác tỏ vẻ không chấp nhận hoặc khó hiểu.
Cô chỉ nhướng mày: “Xin chúc mừng.”
“Không có chuyện từ bỏ hay không từ bỏ.” Nghiêm Đường phủ nhận, “San San, Ngải Bảo và công ty YT chưa bao giờ đối đầu, cũng sẽ không bao giờ đối đầu. Nếu không phải từng có Ngải Bảo, có lẽ tôi đã không đề xuất dự án độc lập mấy năm trước.”
“Thời gian trôi đi, công ty YT ngày càng tiến bộ, hiện tại công ty YT đã trưởng thành, nói là một gã khổng lồ cũng không quá. Trước đây tôi là người sáng lập, người chèo lái, người định hướng cho công ty YT. Còn bây giờ, công ty YT không cần tôi phải nắm bắt phương hướng nữa, nó đã trở thành một cỗ máy vận hành trơn tru.”
“Người trên kẻ dưới đều ở vị trí của mình, cần mẫn làm việc là được. Tôi lui về hậu trường là xu thế tất yếu. Công ty YT hiện tại không cần một lãnh đạo chỉ tay năm ngón, mà cần một người thực thi có thể nghiêm khắc chỉnh đốn nội bộ, vận hành theo kỷ luật và quy tắc.”
Nghiêm Đường nhìn Trần San bằng vẻ mặt chân thành: “San San, sự thật là như vậy. Chúng ta phải chấp nhận sự thay đổi này.”
Trần San trầm ngâm suy nghĩ.
Những lời Nghiêm Đường nói quả thực đúng phần nào: “Nhưng anh đâu cần phải buông tay hoàn toàn?”
Trần San tranh luận: “Anh Nghiêm, nếu anh muốn dành nhiều thời gian hơn cho Ngải Bảo, vậy thì nghỉ phép nhiều hơn là được, tôi nghĩ trong công ty không có ai phản đối. Thôi giữ chức vụ thực sự không cần thiết! Làm như vậy quá cực đoan.”
“Không, San San, đây không phải là cực đoan.” Nghiêm Đường lắc đầu, “Là Ngải Bảo cần tôi hơn công ty YT. Tôi cũng cần Ngải Bảo hơn công ty YT.”
“Sự ra đời của công ty YT vốn dĩ xuất phát từ ước mơ ban đầu của tôi. Hiện tại ước mơ này đã thành hiện thực, đã đến lúc để nó tự mình phát triển. Nó có thể ngày càng phát triển, thuận buồm xuôi gió, cũng có thể sẽ gặp nhiều trắc trở và khó khăn, tương lai thế nào, vị trí của tôi đã không còn quan trọng.”
Nghiêm Đường khẽ mỉm cười: “Có lẽ sau này, tôi nhất thời muốn làm dự án gì đó, quay lại công ty YT cũng không chừng. San San, ít nhất mấy năm tới, tôi sẽ lui về hậu trường, dẫn Ngải Bảo đi xem đó đây.”
Dạo này Ngải Bảo rất vui vẻ.
Em vui không phải vì được đi du lịch, mà vì Nghiêm Đường có thể ở bên em.
Ngay cả lúc em và Nghiêm Đường cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm, Ngải Bảo cũng không nhịn được mà ngân nga giai điệu.
Đó là bài hát “Nghiêm Nghiêm luôn ở bên Ngải Bảo”.
Cái mông mềm mại của em ngồi trên đùi Nghiêm Đường còn nhún nhảy theo điệu nhạc nữa.
Trần San là một người mạnh mẽ.
Thế nhưng khi đối mặt với Nghiêm Đường, cô luôn bị thuyết phục, luôn tâm phục khẩu phục.
“Tôi nói không lại anh, anh Nghiêm.” Trần San thở dài, cảm thán, “Năm đó học đại học, tôi gặp anh, muốn theo anh khởi nghiệp là vì cảm thấy anh có một lối suy nghĩ hơn người, cầm lên được, buông xuống được, thắng được, thua cũng được.”
Nghiêm Đường sờ mũi, rồi lại xua tay: “Cô quá khen.”
Trần San tạm dừng, nhìn Nghiêm Đường, muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?” Nghiêm Đường cầm tách trà của mình lên, nhấp một ngụm. Anh nhìn Trần San.
Trần San vén lọn tóc bên tai: “Chuyện này hơi riêng tư một chút… Nhưng, anh Nghiêm, tôi vẫn muốn nhắc nhở anh, bây giờ anh và Ngải Bảo – một người ba mươi mấy, một người hai mươi mấy – đều còn trẻ, đang độ tuổi sung sức. Anh Nghiêm, anh có bao giờ nghĩ đến khi hai người già đi sẽ thế nào không?”
Trong đôi mắt cô nhìn Nghiêm Đường ẩn chứa chút ít quan tâm.
Nghiêm Đường khẽ cười.
Trần San không phải là người đầu tiên hỏi vấn đề này.
Sau khi biết Ngải Bảo và anh ở bên nhau thì hầu như La Tiên, Phương Bàn Tử, Lưu Đường Hưng đều thay nhau hỏi một lượt.
Trong cuộc sống thực tế, Ngải Bảo là một người không khỏe mạnh hoàn toàn, Nghiêm Đường không ngạc nhiên khi họ đều cho rằng Ngải Bảo đang dựa dẫm vào anh để sống.
Thực ra không phải như vậy.
Thay vì nói Ngải Bảo dựa dẫm vào anh để sống thì đúng hơn là Ngải Bảo vì Nghiêm Đường nên quyết định sống tiếp trên thế giới này.
Bởi vì thế giới này có Nghiêm Đường.
Còn về mặt tình cảm, chỉ cần Nghiêm Đường biết rõ là anh không thể rời xa Ngải Bảo.
Ngải Bảo nói Nghiêm Đường chết, em cũng chết.
Nghiêm Đường nào có khác gì.
Ngải Bảo chết, anh chẳng thiết sống nữa.
Ngày qua ngày, năm qua năm, nhìn đôi mắt to tròn của Ngải Bảo, Nghiêm Đường càng tin chắc vào điều này.
Anh nhìn thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Ngải Bảo.
Thứ phản chiếu duy nhất trong đôi mắt anh cũng chỉ có Ngải Bảo.
“San San, di chúc và việc phân chia tài sản đã được tôi xác lập rất rõ ràng. Nếu tôi xảy ra chuyện gì bất trắc, Ngải Bảo sẽ thừa kế toàn bộ tài sản của tôi. Tôi thuê luật sư và đội ngũ đầu tư cùng những vấn đề liên quan, điều này đủ để đảm bảo Ngải Bảo cơm ăn áo mặc không phải lo nghĩ.” Nghiêm Đường nói từ tốn.
Giọng anh không nhanh không chậm: “Tôi và Ngải Bảo đều sẽ đi khám sức khỏe nửa năm một lần, nếu tôi mắc bệnh nặng nào đó – tuy rằng không thể nào – tôi vẫn có thể điều trị kịp thời.”
Nghiêm Đường ngẩng đầu, nhìn Trần San: “Tôi biết mọi người đều cho rằng tôi đang chăm sóc Ngải Bảo. Nếu tôi ngã xuống, Ngải Bảo chắc chắn không thể chăm sóc tốt cho tôi.”
“Nhưng San San, thực tế là tôi không cần sự chăm sóc của Ngải Bảo.”
“Tôi có tiền, tôi có thể thuê được người chăm sóc. Cho dù tôi đeo mặt nạ dưỡng khí, bệnh tình nguy kịch, tôi vẫn hy vọng Ngải Bảo sẽ ở bên cạnh tôi, nằm bên cạnh tôi, mở to mắt nhìn tôi, cười với tôi, nói chuyện với tôi, chứ không phải chà lưng lau chân cho tôi.” Nghiêm Đường nói.
“Trên thế giới này, có rất nhiều cặp đôi nương tựa vào nhau mà sống, tôi và Ngải Bảo cũng vậy… Mặc dù mọi người có thể không hiểu, cảm thấy Ngải Bảo không thể chăm sóc tôi.” Nghiêm Đường nói, tiện tay vuốt lại tóc mình, “Nhưng đối với tôi và Ngải Bảo, không phải là như vậy.”
“Tôi không muốn Ngải Bảo phải bận rộn ngược xuôi vì tôi, tôi chỉ cần em ấy ngủ ngon, ăn ngon, chơi vui, lúc vui vẻ thì ôm tôi, lúc muốn làm nũng thì hôn tôi. Sự thật là như vậy, mặc dù mọi người không thể hiểu.”
Trần San im lặng hồi lâu.
Cô nhìn người đàn ông ba mươi tư tuổi trước mặt.
Nghiêm Đường ba mươi tư tuổi với ngũ quan sâu sắc, khuôn mặt vẫn rất có nét, anh thuộc kiểu người càng lớn tuổi càng khiến người ta không thể rời mắt.
Năm tháng trên người anh được ủ thành khí chất sâu lắng, át đi vẻ hung thần ác sát thường thấy thời trẻ, ngược lại còn toát ra vẻ dịu dàng.
Một lúc sau, Trần San nở nụ cười.
Cô lắc đầu, thở dài: “Anh Nghiêm, chắc hẳn anh rất yêu rất yêu rất yêu Ngải Bảo.”