Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi
Chương 146: Ngoại truyện 8: Mười năm · Hai mươi tư và Ba mươi tư
Nên đi đâu chơi, Nghiêm Đường thực ra vẫn chưa có ý tưởng gì.
Trước đây đúng là anh thường xuyên ra nước ngoài nghỉ dưỡng, nhưng đó đều là để đi chơi những môn thể thao mạo hiểm như nhảy bungee, nhảy dù, leo núi, chứ không phải là cùng Ngải Bảo đi du lịch.
Nghiêm Đường suy nghĩ một lát, nếu là nhảy bungee…
Nhân viên trói chặt Bảo Bảo heo của anh, rồi đẩy xuống…
Nghiêm Đường cảm thấy không được, chỉ cần nghĩ đến việc Ngải Bảo với một sợi dây như vậy bị đẩy xuống từ độ cao mấy trăm mét, Nghiêm Đường đã cảm thấy mình sắp lên cơn nhồi máu cơ tim.
Anh ôm ngực, tự mình uống nước nóng để bình tĩnh, rõ ràng anh đã quên mất bản thân trước đây còn là một tay chơi nhảy bungee lão luyện.
Kể từ năm Ngải Bảo mười tám tuổi đến nay đã qua hơn sáu năm, nhưng mỗi khi nhớ lại câu nói “Nghiêm Nghiêm, anh xem này, Ngải Bảo biết bay nha!”, Nghiêm Đường vẫn cảm thấy tim đập thình thịch.
Bất kể cách bao nhiêu năm, chỉ cần nghĩ đến việc mình sẽ mất đi Ngải Bảo, Nghiêm Đường lại cảm nhận được nỗi đau đến nghẹn thở.
“Bảo Bảo, anh sắp về đến nhà!” Nghiêm Đường vừa lái xe, vừa nói với điện thoại đang bật loa ngoài, “Chiều nay em có muốn cùng anh đến công ty chơi không? Cuốn sách hôm qua em chưa đọc xong để quên ở văn phòng anh rồi.”
Ngải Bảo ở đầu dây bên kia chép miệng, em suy nghĩ một lát: “Ngải Bảo có thể ngủ trưa cùng Nghiêm Nghiêm rồi mới đi không ạ?”
“Ngải Bảo không muốn ngủ trên chiếc giường nhỏ xíu ở công ty Nghiêm Nghiêm, Ngải Bảo muốn ngủ trưa cùng Nghiêm Nghiêm cơ.” Ngải Bảo nói.
Nghiêm Đường suy nghĩ về lịch làm việc chiều nay của mình.
Hình như đến công ty muộn một chút không ảnh hưởng gì.
“Được, Bảo Bảo, hôm nay chúng ta ăn trưa xong, đi dạo tiêu cơm, ngủ trưa dậy rồi mới đến công ty.” Nghiêm Đường xoay vô lăng, rẽ vào khu dân cư, “Như vậy có được không, Bảo Bảo?”
“Vâng ạ!” Ngải Bảo trả lời giòn tan.
Nghiêm Đường nói thêm vài câu rồi cúp máy, anh đỗ xe, nhanh chóng tiến về nhà.
Như mọi khi, Nghiêm Đường vừa mở cửa, Ngải Bảo đã lao tới ôm chầm lấy anh.
“Nghiêm Nghiêm!” Ngoài việc nhẹ nhàng hơn, Ngải Bảo hai mươi tư tuổi và Ngải Bảo mười tám tuổi trong mắt người ngoài không có gì khác biệt.
Nghiêm Đường ôm lấy Ngải Bảo, thơm lên má em: “Bảo Bảo, chúng ta đi rửa tay.”
Ngải Bảo đáp một tiếng, dụi khuôn mặt mềm mại của mình vào người Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường ôm Bảo Bảo heo của mình cùng nhau vào phòng tắm rửa tay cho em.
Ngải Bảo có thay đổi gì không?
Có lẽ chỉ có Nghiêm Đường mới biết.
Bao nhiêu năm qua, Ngải Bảo đã có thêm hơi hướng của cuộc sống đời thường.
Mỗi đêm khuya, Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo mệt mỏi ngủ say trong vòng tay mình, luôn không nhịn được mà cúi người, vén những lọn tóc xoăn trên mặt Ngải Bảo, nhẹ nhàng thơm lên má em.
Nghiêm Đường ngửi thấy hương ngọt ngào đặc trưng của Ngải Bảo cùng với hơi thở của anh.
“Bảo Bảo, cho thêm chút nước rửa tay, như vậy mới sạch.” Nghiêm Đường đứng sau lưng Ngải Bảo, dùng bàn tay to của mình bao lấy bàn tay mũm mĩm của Ngải Bảo, hai người cùng nhau rửa tay dưới vòi nước.
Nếu không phải Nghiêm Đường dẫn Ngải Bảo rửa tay như vậy, Nghiêm Đường biết chắc Ngải Bảo chỉ xả nước qua loa cho xong.
“Ngải Bảo không thích nước rửa tay này!” Ngải Bảo nhíu mày, bĩu môi, lẩm bẩm.
“Tại sao?” Nghiêm Đường vừa rửa sạch kẽ ngón tay cho Ngải Bảo, vừa kiên nhẫn hỏi em, “Tại sao em không thích nước rửa tay này?”
Ngải Bảo suy nghĩ một lát: “Ngải Bảo muốn mùi đào, nhưng cái này là mùi dâu tây!”
Em nói xong thì hít hà, ngửi thử – đúng là mùi dâu tây!
Mùi này ngọt quá!
Điều này khiến Ngải Bảo nhớ đến mỗi tối, Nghiêm Nghiêm mở ra thứ gọi là bao.
Cái đó cũng có mùi dâu tây.
“Nghiêm Nghiêm, Ngải Bảo muốn mùi đào ạ!” Ngải Bảo ngẩng đầu, nhìn Nghiêm Đường đang ôm mình vào lòng.
Từ góc độ này, em vừa hay có thể thấy cằm Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường gật đầu: “Được, Bảo Bảo, tối nay chúng ta đi siêu thị mua nước rửa tay mùi đào.”
Vừa hay bao cũng sắp hết.
Lúc mới ở bên Ngải Bảo, Nghiêm Đường vốn đã chuẩn bị tinh thần cho một mối quan hệ Platon cả đời.
Ngải Bảo không muốn, Ngải Bảo không có ý định, h.am mu.ốn hay nhu cầu về phương diện đó, Nghiêm Đường sẽ không bao giờ ép buộc em dù chỉ một chút.
Nhưng bất ngờ là sau khi Ngải Bảo trưởng thành, không lâu sau có mộng tinh.
Trong năm đầu tiên, Ngải Bảo là Bảo Bảo heo hư hỏng.
Trước giờ em không có khái niệm về sự xấu hổ.
Sau khi h.am m.uốn s.inh lý của Ngải Bảo thức tỉnh, em có gần một năm tò mò về si.nh l.ý và tìn.h dụ.c.
Phát hiện “cái đó” của Nghiêm Nghiêm to hơn của mình, em thường xuyên đòi Nghiêm Đường tắm cùng.
Đôi khi Nghiêm Đường đang đi vệ sinh, không hiểu sao lại có cảm giác rợn tóc gáy.
Anh quay đầu, chắc chắn sẽ thấy Ngải Bảo đang cẩn thận hé cửa, để lộ đôi mắt to tròn từ khe hở, lén lút quan sát.
Ngải Bảo bị bắt quả tang nhưng không hề xấu hổ.
Em còn rất tự nhiên chào hỏi Nghiêm Đường.
Ngải Bảo rất lễ phép: “Chào chim Nghiêm Nghiêm nha!”
Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo chớp mắt, thật sự không biết nên trả lời thế nào.
Anh chỉ có thể quay người, vội vàng mặc quần vào, rồi ho khan một tiếng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Bảo Bảo, em có muốn đi đâu không? Năm sau chúng ta cùng đi.” Nghiêm Đường đặt đũa và bát trước mặt Ngải Bảo.
Ngải Bảo dựa vào người Nghiêm Đường, suy nghĩ một lát về vấn đề này.
“Ngải Bảo và Nghiêm Nghiêm có thể lên giường được không ạ?” Em nghĩ hồi lâu, trả lời rất nghiêm túc, “Ngải Bảo muốn cùng Nghiêm Nghiêm đắp chiếc chăn ấm áp, ngủ một giấc thật dài thật dài, thật thoải mái thật thoải mái ạ!”
Giường mềm mại như kẹo bông gòn.
Mỗi lần Ngải Bảo ngủ trên giường, đắp chăn, rồi lăn vào lòng Nghiêm Đường, Ngải Bảo cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Là kiểu vui vẻ rất ấm áp dễ chịu.
Ngải Bảo nói xong, lại vội vàng bổ sung: “Phải là kiểu Nghiêm Nghiêm ôm Ngải Bảo ngủ ấy ạ!”
Nghiêm Đường dở khóc dở cười: “Bảo Bảo, chúng ta đi chơi, lúc ngủ dĩ nhiên là anh ôm em ngủ mà.”
Xem ra bản chất của Ngải Bảo vẫn là một Bảo Bảo heo thích ở nhà.
Ngải Bảo bẩm sinh đã không có nhiều hứng thú với thế giới.
Người bình thường biết mình có thể đi du lịch, hiếm có ai không phấn khích.
Ngay cả Nghiêm Đường còn cảm thấy háo hức phần nào.
Chỉ có Ngải Bảo không mấy nôn nóng.
Em vui vẻ chỉ đơn giản vì Nghiêm Đường có thể ở bên em rất lâu.
“Không cần lo lắng về chuyện đó.” Nghiêm Đường cúi đầu hôn lên trán Ngải Bảo, “Đến lúc đó, anh không phải đi làm nữa, chúng ta muốn ngủ bao lâu rồi mới đi chơi thì ngủ bấy lâu.”
Ngải Bảo cười khanh khách: “Vâng ạ!”
Nghiêm Đường và Ngải Bảo vừa ăn, vừa nói chuyện linh tinh.
Chủ đề của hai người họ luôn rất lan man.
Có lúc là Ngải Bảo lẩm bẩm, kể lể với Nghiêm Đường, những điều em kể phần lớn là thắc mắc của em.
Ví dụ như một câu trong cuốn truyện tranh buổi sáng em đọc không hiểu hay những lời giải thích trong chương trình “Thế Giới Động Vật” trên TV mà em xem chưa hiểu.
Đúng vậy, Ngải Bảo trưởng thành rồi, em không chỉ thích Cậu Bé Bọt Biển nữa, em là một người lớn, bắt đầu khám phá thế giới động vật.
“Nghiêm Nghiêm, làm tình là cái gì ạ?” Ngải Bảo vừa nhai miếng thịt vừa hỏi.
Tay cầm đũa của Nghiêm Đường khựng lại, anh cố gắng giải thích: “Là… là muốn yêu đương.”
Ngải Bảo ồ một tiếng: “Nghĩa là họ cũng giống Ngải Bảo với Nghiêm Nghiêm ạ?”
Nghiêm Đường sờ cằm mình, nhìn Bảo Bảo heo đang tò mò trong lòng mình: “Cũng không thể nói như vậy.”
Nghiêm Đường tiện tay gắp cho Ngải Bảo một đũa rau muống: “Chúng nó thường ở với nhau một thời gian, rồi lại chia tay. Đến mùa mưa tiếp theo hay gì đó, lại làm tình… lại muốn tiếp tục yêu đương với người khác.”
Mắt Ngải Bảo mở to.
Em chưa bao giờ nghe nói có chuyện như vậy!
“Vậy tại sao chúng nó lại muốn yêu đương với người khác ạ?” Ngải Bảo ngẩng đầu hỏi.
“Có lẽ là vì… tính cách không hợp, hoặc là thường xuyên cãi nhau chẳng hạn.” Nghiêm Đường ra vẻ nghiêm túc giải thích, “Bảo Bảo, thực ra anh cũng không hiểu rõ về mảng này lắm, chúng ta có thể mua sách về đọc.”
Ngải Bảo ồ một tiếng.
Em cúi đầu, ăn thêm vài miếng cơm, tiện thể tiêu hóa những lời Nghiêm Đường nói.
“Haiz, thế giới này thật phức tạp!” Ngải Bảo đột nhiên ngẩng đầu, thở dài như ông cụ non.
“Sau này cho dù Ngải Bảo với Nghiêm Nghiêm cãi nhau, Nghiêm Nghiêm cũng không được rời xa Ngải Bảo đâu!” Em nhìn Nghiêm Đường, nghiêm mặt, nói nghiêm túc.
Bao nhiêu năm qua, đôi mắt của Ngải Bảo vẫn trong veo sạch sẽ.
Chưa nói đến việc có cãi nhau với Ngải Bảo hay không, Nghiêm Đường làm sao có thể rời xa Ngải Bảo được.
“Không thể nào rời xa.” Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo, véo chóp mũi ửng đỏ của em.
“Dù có xảy ra chuyện gì, anh vẫn không rời xa Bảo Bảo heo của anh đâu.” Nghiêm Đường khẽ cười.