Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi

Chương 147: Ngoại truyện 9: Tình yêu của người thường
« Trước Sau »
Nếu có thể, Nghiêm Đường không muốn nhớ lại quá trình tiến tới làm tình với Ngải Bảo. Mỗi khi nhớ tới, anh lại muốn đỡ trán che mặt. Nói thật, từ khi ở bên Ngải Bảo, anh đã chuẩn bị duy trì tình yêu Platon cả đời. Anh không phải kẻ không kiểm soát được thân dưới của mình, đàn ông có nhu cầu si.nh lý là bình thường, nhưng dùng tay không phải không thể. Ngải Bảo có thể nói là cậu nhóc trưởng thành muộn. Năm mười tám tuổi, em mới mộng tinh lần đầu. Lúc đó Ngải Bảo còn không rõ ràng chuyện gì xảy ra, cả người em nóng hừng hực chui vào lòng Nghiêm Đường, cuộn tròn như con tôm. Nghiêm Đường bị đánh thức bởi Bảo Bảo heo nóng hầm hập nhỏ giọng rầm rì lăn qua lăn lại trong lòng, anh ôm lấy Ngải Bảo vẫn tiếp tục cố gắng chui hẳn vào lòng anh. “Bảo Bảo, sao thế? Em không thoải mái à?” Nghiêm Đường ôm mặt Ngải Bảo, anh cau mày, vuốt mái tóc mướt mồ hôi của em ra sau. Khuôn mặt tròn trịa của em ửng hồng bất bình thường, hai mắt còn nhắm, miệng mấp máy không biết đang nói gì. Nghiêm Đường sờ gáy và lưng Ngải Bảo – toàn mồ hôi nóng! Biểu cảm của anh trở nên nghiêm túc, anh ngồi dậy, ôm lấy Ngải Bảo. Anh tưởng Ngải Bảo sốt, hoảng loạn định bế Bảo Bảo heo đi bệnh viện. Ai ngờ vừa ngồi dậy, tay anh mới sờ vào mông Ngải Bảo, lập tức phát hiện ra điều bất thường… Tại sao mông Ngải Bảo ướt nhẹp? Nghiêm Đường lòng mang nghi ngờ ôm Ngải Bảo còn ngáy khò khò tựa lên cánh tay mình, anh cúi đầu ngửi mùi hương trên tay… Hương hoa thạch nam này…(1) (1)     Nghiêm Đường dở khóc dở cười. Anh quay đầu nhìn Ngải Bảo đang ngủ ngon lành trong vòng tay mình, lắc đầu, bế em vào phòng tắm. Thì ra là Bảo Bảo heo trưởng thành. Bảo Bảo heo trưởng thành có thay đổi rất lớn. Rõ ràng nhất là em bắt đầu tràn đầy hứng thú với si.nh .lý và tì.nh d.ục. Sau lần mộng tinh đó, buổi tối Nghiêm Đường ôm Ngải Bảo cùng nhau đọc cuốn sách về tuổi dậy thì của thiếu niên, tên sách đủ rõ ràng – “Bí mật của cậu nhỏ”. Nghiêm Đường đọc cho Ngải Bảo, Ngải Bảo rung đùi đắc ý lắng nghe. Cái gì gọi là thể hang hay tinh hoàn gì đó, Ngải Bảo nghe không hiểu. “Bảo Bảo, tối hôm trước, em mơ một giấc mơ gọi là mộng tinh.” Nghiêm Đường gấp sách, nói với Ngải Bảo, “Đây là hiện tượng si.nh lý bình thường, chứng minh em trưởng thành.” Ngải Bảo à một tiếng. Em nhớ lại giấc mơ nóng hầm hập kia của mình. “Ngải Bảo mơ thấy Nghiêm Nghiêm ôm lấy Ngải Bảo, sau đó vẫn luôn hôn Ngải Bảo.” Ngải Bảo ôm một cánh tay của Nghiêm Đường, ngẩng đầu nhìn anh, “Nghiêm Nghiêm xoa mông Ngải Bảo, cả chim nữa! Ngải Bảo cảm thất rất thoải mái rất thoải mái!” Nghiêm Đường sửng sốt. Anh không nghĩ tới đối tượng trong giấc mơ của Ngải Bảo là mình. Phải biết rằng đa số đối tượng trong mộng tinh của nam giới, ngoài giới tính có thể nhận ra thì gần như không có gì rõ ràng. “Nghiêm Nghiêm có thể sờ mông với chim của Ngải Bảo không? Ngải Bảo lay cánh tay Nghiêm Đường, hỏi như làm nũng, “Ngải Bảo còn muốn hôn nữa!” Em bổ sung. Nghiêm Đường không biết làm sao. Anh nhìn Ngải Bảo trong lòng nhìn mình bằng đôi mắt sáng long lanh và vẻ mặt mong chờ, không biết nên nói gì. “Khụ… Bảo Bảo, cái này…” Hai tai Nghiêm Đường nóng lên, “Cái này, không, không thể như vậy…” Chính bản thân Nghiêm Đường còn không biết mình đang nói gì. Bây giờ anh chỉ thấy đầu óc mình nóng đến mông lung, như thể bị nước sôi tưới lên, dòng nước chảy xuống trán, xuống tai. Nghiêm Đường cảm thấy dường như linh hồn sắp thoát khỏi cơ thể. Ngải Bảo lại khó hiểu: “Vì sao không thể ạ? Ngải Bảo cũng có thể sờ chim Nghiêm Đường nha!” Nghiêm Đường nghe lời này, cảm thấy mình đã không còn ở thế gian. Anh cảm thấy linh hồn đã bay ra ngoài thông qua miệng và mũi. Hiện giờ trong đầu Nghiêm Đường chỉ còn hai chữ to: Sờ chim sờ chim sờ chim sờ chim sờ chim sờ chim sờ chim sờ chim sờ chim sờ chim sờ chim sờ chim sờ chim sờ chim… Nghiêm Đường cảm thấy mình không thể hô hấp. “Nghiêm Nghiêm, Nghiêm Nghiêm…” Hơn một năm nay, Ngải Bảo luôn được Nghiêm Đường nuông chiều, hiếm khi thấy Nghiêm Đường không đồng ý yêu cầu của mình. “Nghiêm Nghiêm! Vì sao không thể nha!” Ngải Bảo nắm lấy tay Nghiêm Đường lắc qua lắc lại, bĩu môi, tỏ vẻ không vui. Nghiêm Đường lau mặt, cưỡng ép mình bình tĩnh. “Không phải, Bảo Bảo, ý anh là chúng ta phải hiểu biết thêm về kiến thức liên quan đến si.nh lý, rồi mới đi đến bước kia.” Nghiêm Đường dùng tay còn lại nắm lấy bàn tay mũm mĩm đang lay cánh tay mình. Anh cố gắng khống chế bản thân: “Bảo Bảo, tì.nh d.ục đúng là một chuyện thoải mái, nhưng không thể làm nhiều, làm nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.” Nghiêm Đường ôm Ngải Bảo thỏ thẻ: “Bảo Bảo, em còn trẻ, em tò mò và dễ rung động với tì.nh d.ục là chuyện hết sức bình thường, lúc anh còn trẻ cũng giống em.” “Anh cũng giống Ngải Bảo ạ?” Ngải Bảo nghiêng đầu, “Nhưng lúc Nghiêm Nghiêm còn trẻ, Ngải Bảo còn chưa xuất hiện nha!” Em nhìn Nghiêm Đường chằm chằm, đôi mắt to tròn tràn đầy nghi hoặc. Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo, nhất thời nghẹn họng. Anh bỗng ý thức được dù nói thế này không khoa học nhưng sự cảm tính của Ngải Bảo với tì.nh d.ục khả năng cao là vì anh mà ra. “Anh xin lỗi, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường lựa chọn thẳng thắn, “Khi em còn chưa xuất hiện, anh cũng mang nỗi tò mò về tì.nh d.ục, với anh, đó là minh chứng cho sự trưởng thành về mặt si.nh lý.” “Khi anh lớn chừng em, anh rất ghét tì.nh d.ục, anh cảm thấy ghê tởm, cảm thấy nó dơ bẩn.” Nghiêm Đường nói, “Sau đó anh hai mươi tư tuổi, anh chịu áp lực rất lớn, anh cảm thấy mình không có thiên phú, mất đi linh cảm và tình cảm mãnh liệt, anh đã từng lạc trong tì.nh d.ục.” Anh nâng bàn tay mũm mĩm của Ngải Bảo, khẽ đặt lên đó một nụ hôn. “Ngải Bảo, anh cần phải nói với em điều này, trước khi gặp được em, anh đã lên giường với rất nhiều người – điều này anh không có gì để biện giải.” Nghiêm Đường nhìn thẳng vào mắt Ngải Bảo, “Nếu chuyện này khiến em không vui, Bảo Bảo, anh xin lỗi vì đã từng hoang đường như thế.” Ngải Bảo chớp mắt. Em nhìn Nghiêm Đường, trong mắt không có không vui, cũng không có vui vẻ. Bình tĩnh không một gợn sóng. Qua hồi lâu, Ngải Bảo mới phát ra tiếng. Em nặng nề haiz một tiếng, thở dài như ông cụ non: “Vâng ạ!” Ngải Bảo ôm lấy Nghiêm Nghiêm của mình, gương mặt cọ vào lồng ng.ực anh: “Không sao cả, Nghiêm Nghiêm! Ngải Bảo vẫn luôn yêu anh!” Nghiêm Đường giật mình, cúi đầu nhìn Bảo Bảo heo trong lòng, anh biết vẻ ngoài Bảo Bảo thoạt nhìn ngoan ngoãn nhưng bên trong, tính chiếm hữu của em rất khủng bố. Ngải Bảo không thích bất kì người xa lạ nào đến gần em và Nghiêm Đường. Trước kia Ngải Bảo trốn sau lưng Nghiêm Đường lén lút nhìn người xa lạ, không nói lời nào, phần lớn là bởi vì không dám, không có hứng thú. Hiện tại Nghiêm Đường dần ý thức được Ngải Bảo làm vậy không phải không dám hay không có hứng thú, mà bởi vì em đang quan sát người xa lạ. Giống như Bảo Bảo heo trốn trong rừng cây, nó dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá động vật khác lảng vảng trong lãnh địa của mình. Một khi những động vật đó vượt rào, nó lập tức tấn công. “Cảm ơn em, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường thơm lên má Ngải Bảo. “Chúng ta quay về chủ đề chính, Bảo Bảo, tì.nh d.ục là một chuyện thoải mái, nhưng nó cũng yêu cầu lý trí.” Nghiêm Đường ôm lấy vòng eo mềm mại của Ngải Bảo, kiên nhẫn giảng giải, “Chúng ta cần lý trí tiến vào nó, thăm dò nó, cần lý trí làm bạn với nó.” “Giống như lúc nãy em nói với anh, muốn anh sờ em.” Nghiêm Đường tạm dừng, “Anh cũng muốn sờ Bảo Bảo, nhưng bây giờ chúng ta chưa thể.” “Chúng ta cần thăm dò một cách có lý trí, rồi mới đi đến bước đó.” Anh nói tiếp. “Thăm dò có lý trí nghĩa là gì ạ?” Ngải Bảo hỏi. Nghiêm Đường trả lời: “Ví như chúng ta phải thấu hiểu cơ thể, hiểu về bộ phận sinh dục, hiểu về d.ục v.ọng của mình, còn phải hiểu về mức độ cảm tính với tì.nh d.ục. Sau khi hiểu hết về nó, chúng ta mới có thể tiến vào giai đoạn “thoải mái” kia.” Ngải Bảo nghiêng đầu suy tư. Em cảm thấy Nghiêm Đường nói có lý! “Vậy làm thế nào để Ngải Bảo hiểu được nha?” Ngải Bảo lại hỏi. Nghiêm Đường sửa lại: “Không phải một mình em học hỏi, anh đã từng lầm đường, chúng ta cùng nhau học thứ này.” “Chúng ta có thể cùng nhau tắm rửa, cùng nhau đọc sách liên quan đến vấn đề này, cùng nhau xem video phổ cập khoa học.” nói nói. Ngải Bảo dựa vào lòng anh ngọ nguậy: “Ngải Bảo có thể xem chim Nghiêm Nghiêm không ạ?” Nghiêm Đường bất đắc dĩ liếc Ngải Bảo. “Có thể, Bảo Bảo, tối nay chúng ta cùng nhau tắm.” Nghiêm Đường tạm dừng một lát rồi trả lời Ngải Bảo. Ngải Bảo oa một tiếng. Em có vẻ rất phấn khích. Tối nay em có thể chào hỏi chim của Nghiêm Nghiêm nha!
« Trước Sau »