Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi

Chương 18: Một chú mèo mắt xanh (9)
« Trước Sau »
“Hứ” Họ nói, “Đôi mắt xanh đáng ghét của cậu!” … Ngải Bảo có thói quen ngủ trưa, sau khi mọi người ăn trưa xong, em bắt đầu buồn ngủ, đầu nhỏ gật gù, cả người mềm oặt dựa vào cánh tay Nghiêm Đường. Mẹ Đậu Đậu và mọi người vốn định rủ nhau đến khu vui chơi trẻ em, nhưng thấy Ngải Bảo mơ màng như vậy, có khi ngồi lên cầu trượt còn ngủ gục, Nghiêm Đường nghĩ lại rồi từ chối. Mẹ Đậu Đậu và mọi người đều thấy Ngải Bảo không còn sức nên không mời thêm nữa. Nghiêm Đường vừa bế vừa dìu Ngải Bảo lên ghế phụ. “Chúng ta về nhà ạ?” Ngải Bảo hỏi. Em dụi mắt, dụi đến mức mắt ửng đỏ. Nghiêm Đường nắm lấy tay em: “Ừ, em nên về nghỉ ngơi rồi Bảo Bảo.” Ngải Bảo ồ một tiếng: “Vậy phải nhanh lên thôi.” Nghiêm Đường hiểu ý Ngải Bảo, mỗi khi buồn ngủ, em nhất định phải nằm ở nhà, thường là trên giường hoặc ghế sofa mới ngủ được. Nếu đang trên xe hay ở ngoài, dù buồn ngủ đến mấy, mắt díu hết lại, em vẫn cố nhịn không ngủ. Không hiểu sao Ngải Bảo không thích ngồi ghế sau, Nghiêm Đường không ép, anh cài dây an toàn cho em, nhìn em ngồi trên ghế phụ cứ gật gà gật gù, lúc thì cúi đầu nhắm mắt, lúc lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, rồi lại mơ màng cúi đầu, sau đó lại ngẩng lên ngó nghiêng… Cứ lặp đi lặp lại như vậy. Về đến nhà, Nghiêm Đường vừa bế vừa dìu Ngải Bảo đang nửa tỉnh nửa mê vào nhà, cuối cùng đưa em lên giường thành công. “Cởi… cởi áo…” Ngải Bảo nằm trên giường, cố gắng giơ hai tay mũm mĩm về phía Nghiêm Đường, muốn anh cởi áo khoác cho mình. Mắt em híp lại thành một đường kẻ, giống như mèo thần tài, không mở ra được. Nghiêm Đường dỗ em lật người lại, rồi mới cởi chiếc áo khoác bông màu đỏ ra. Đến khi Nghiêm Đường cởi giày cho Ngải Bảo, đắp chăn cẩn thận, ngẩng đầu lên đã thấy Ngải Bảo ngủ say. Em ngủ say sưa, hơi thở đều đặn, mái tóc xoăn bất động. Nghiêm Đường ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại của Ngải Bảo áp sát gối, trắng nõn như chiếc bánh kem đang tan chảy. Nghiêm Đường không nhịn được giơ tay véo má Ngải Bảo. Mềm mại, đàn hồi, nhưng vẫn đủ cứng, giống như kẹo bông gòn. Ngải Bảo không hề hay biết, vẫn ngủ ngon lành. Nghiêm Đường kiểm tra chăn của Ngải Bảo thêm một lần nữa, đảm bảo đã đắp kín mít mới đứng dậy đi ra ngoài chuẩn bị bữa tối. Lúc Nghiêm Đường và Ngải Bảo về đến nhà đã bốn giờ chiều, Ngải Bảo ngủ dậy khoảng sáu giờ, em tỉnh ngủ là có thể ăn tối. TV đang chiếu tập mới của Cậu Bé Bọt Biển, tập này Plankton lại định ăn cắp công thức bí mật của Mr. Krabs. Nghiêm Đường ló đầu ra từ trong bếp, xác nhận Ngải Bảo đang ngoan ngoãn ngồi trên sofa chăm chú xem TV. Anh không hiểu hình con nhộng có một mắt và hai râu trong TV đang định làm gì, nhưng thấy Ngải Bảo xem chăm chú như vậy, chắc tập này rất hay. Nghiêm Đường đang chuẩn bị xào rau thì điện thoại bỗng đổ chuông. Anh vừa cầm xẻng đảo trứng cà chua trong chảo để không bị cháy, vừa giơ điện thoại lên tai. “Alo? Xin chào. Ai vậy?” Nghiêm Đường không nhìn tên người gọi, cứ thế bắt máy. Không ngờ người gọi đến là một nhân vật ngoài dự đoán. “Anh Nghiêm… Là em.” Giọng nói ngọt ngào của Ngụy Tiểu Liên phát ra từ điện thoại. Nghiêm Đường nhíu mày, không biết Ngụy Tiểu Liên gọi cho anh làm gì. Bình thường họ không liên lạc với nhau. Vừa nghĩ, tay Nghiêm Đường vừa không ngừng động tác, còn rắc thêm ít muối vào chảo: “Có việc gì?” Dường như Ngụy Tiểu Liên không để ý đến thái độ lạnh nhạt của Nghiêm Đường, cười hì hì: “Đã lâu không gặp anh Nghiêm, em gọi điện hỏi thăm xem tối nay anh… có đến không?” Câu cuối cùng, cậu ta cố tình kéo dài giọng, vừa trầm vừa mờ ám. Nghiêm Đường không hề lay chuyển, một tay nhấc chảo lên, trút cà chua xào trứng ra đĩa bên cạnh. “Không rảnh.” Nghiêm Đường trả lời ngắn gọn. Ngụy Tiểu Liên nghẹn họng. Nhưng cậu ta biết Nghiêm Đường không dễ lay chuyển, cậu ta thở dài: “Anh Nghiêm lâu rồi không đến, em nhàn rỗi lắm, anh còn muốn em sống nữa không đây?” Giọng điệu vừa như oán trách, vừa như làm nũng, lời lẽ thẳng thắn, mang theo vẻ lẳng lơ khó tả. Nghiêm Đường đặt đĩa thức ăn lên bàn. “Tìm người khác đi.” Anh nói thẳng với Ngụy Tiểu Liên. Ngụy Tiểu Liên biết Nghiêm Đường không phải là người dễ bị thuyết phục bởi vài ba câu nói, cậu ta không dây dưa thêm, chỉ lầm bầm vài câu: “Đã ăn phượng hoàng sao còn nuốt trôi gà rừng chứ. Em bị dị ứng kim tiêm đấy, kim tiêm của người khác em không dám nhìn đâu…” Rồi thở dài thườn thượt chào tạm biệt Nghiêm Đường, sau đó cúp máy. Nghiêm Đường không để tâm việc bị cúp máy ngang. Anh tiện tay bỏ điện thoại vào túi, định gọi Ngải Bảo đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách vào ăn cơm. Ai ngờ vừa ngẩng đầu, anh đã chạm phải ánh mắt của Ngải Bảo. Ngải Bảo nằm sấp trên sofa, nhìn về phía Nghiêm Đường, đôi mắt mở to, trông như đang rình coi. Từ góc nhìn của Nghiêm Đường, anh thấy nửa khuôn mặt trắng trẻo của em lộ ra, trên đó là đôi mắt to tròn đang nhìn anh không chớp. Mái tóc xoăn của em bồng bềnh và mềm mại, rất đáng yêu. Nghiêm Đường nhìn dáng vẻ này của Ngải Bảo, không hiểu sao lại muốn cười. Ngải Bảo giống như một chú chuột hamster béo ú, trừng đôi mắt to tròn long lanh, quan sát xung quanh. Nghiêm Đường lấy giấy lau tay, đi về phía Ngải Bảo: “Bảo Bảo, em đang làm gì vậy?”  Ngải Bảo hào hứng đáp: “Em đang nghe lén đó!” Nghiêm Đường nghe vậy nhướng mày. “Ồ?” Anh lại hỏi: “Nghe lén anh à?” Anh không ngại Ngải Bảo nghe điện thoại của mình. Ngải Bảo ngồi dậy, gật đầu: “Vâng ạ!” “Em nghe thấy gì?” Nghiêm Đường ngồi xuống bên cạnh Ngải Bảo. Mặc dù mối quan hệ của anh và Ngụy Tiểu Liên không phù hợp với trẻ em, nhưng nội dung cuộc trò chuyện của họ không có gì quá đáng. Ngải Bảo xoay người lại, đối diện với Nghiêm Đường. Dưới ánh mắt đầy thích thú của Nghiêm Đường, Ngải Bảo nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Em không biết ạ!” Em vẫn trả lời rất vui vẻ. Nghiêm Đường bật cười. “Thôi, ăn cơm đi, anh xào cà chua trứng, em thích ăn cà chua với cơm nhất mà.” Nghiêm Đường đứng dậy, bế cục bông mềm mại Ngải Bảo lên. Ngải Bảo được Nghiêm Đường bế lên khỏi mặt đất, hai chân nhỏ nhắn đong đưa giữa không trung. Ngải Bảo cười khúc khích, nụ cười tươi rói treo trên gương mặt nhỏ nhắn. Nghiêm Đường rất thích nụ cười trong sáng của Ngải Bảo, mỗi lần nhìn thấy, anh đều cảm thấy tâm trạng tốt hơn. Vì vậy, Nghiêm Đường bế Ngải Bảo xoay một vòng. Ngải Bảo cười càng tươi hơn, mắt em cong thành hai vầng trăng khuyết, căn phòng khách tràn ngập tiếng cười trong trẻo, vô tư của em. Sau khi xoay vài vòng, Ngải Bảo nắm tay Nghiêm Đường đi đến bàn ăn, đã quên mất chuyện nghe lén. Ở nhà, Nghiêm Đường chỉ mặc một chiếc áo len bó sát, tiện cho việc làm việc nhà, nhưng lại vô tình khoe trọn vóc dáng của mình. Ngải Bảo vừa ăn cơm vừa kể cho Nghiêm Đường nghe nội dung tập phim Cậu Bé Bọt Biển mà em vừa xem. Nghiêm Đường không ngăn cản em vừa ăn vừa nói, thỉnh thoảng còn gật đầu, gắp thức ăn cho em. Sau khi ngủ trưa, tinh thần Ngải Bảo phấn chấn hơn, bữa tối ăn hết một bát đầy, Nghiêm Đường định dắt em đi dạo trong khu dân cư. Mùa đông ở thành phố C trời tối sớm, Nghiêm Đường dọn dẹp phòng bếp và bàn ăn, cùng Ngải Bảo ra ngoài mới hơn bảy giờ nhưng ngoài trời đã tối om. Ngải Bảo không hề sợ bóng tối. Em luôn cho rằng trời tối là lúc biển cả dâng lên bầu trời, cá voi lặng lẽ trở về nhà. Trong cuốn sổ tay của mình, em viết vào ban đêm cá voi nối đuôi nhau, lượn lờ trong màn đêm, cuối cùng giữa sa mạc nở ra một đóa hoa màu trắng. Đến khi trời sáng, cá voi lặng lẽ lặn xuống đáy sa mạc, trở về biển sâu. Nghiêm Đường chưa bao giờ cho rằng bất kỳ suy nghĩ nào của Ngải Bảo là hoang tưởng, ngược lại, anh thấy trí tưởng tượng của Ngải Bảo luôn lộng lẫy và kỳ diệu. Đôi khi, nó còn mang một vẻ đẹp rung động lòng người. “Cá voi chết sẽ đi về đâu?” Nghiêm Đường hỏi. Anh nắm tay Ngải Bảo, hai người thong thả bước đi trên con đường lát đá trong khu dân cư. “Cá voi chết sẽ rơi xuống đất, biến thành người nha.” Ngải Bảo đáp. Nghiêm Đường hỏi: “Chỉ có cá voi mới biến thành người à?” Ngải Bảo lắc đầu: “Dĩ nhiên là không ạ.” Em trả lời, “Mọi thứ đều có thể biến thành người, người cũng có thể biến thành mọi thứ nha.” Lần này, Nghiêm Đường đã hiểu được logic của Ngải Bảo. “Vậy nên người khác nhau sẽ nói ngôn ngữ khác nhau bởi vì bản thân họ được biến thành từ những thứ khác nhau?” Nghiêm Đường cúi đầu nhìn Ngải Bảo. Ngải Bảo không nói gì, em ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đường. Khu dân cư vào mùa đông yên tĩnh, Nghiêm Đường và Ngải Bảo nhìn nhau. Trong đôi mắt trong veo của Ngải Bảo, Nghiêm Đường thấy một vẻ yên tĩnh kỳ lạ. “Đây là bí mật của vũ trụ đấy.” Một lát sau Ngải Bảo mới mở miệng. Em nhìn xung quanh, rồi vẫy tay với Nghiêm Đường, ra hiệu anh lại gần: “Em chỉ có thể nói nhỏ với Nghiêm Nghiêm thôi.” Nghiêm Đường phối hợp gật đầu, anh cúi xuống, áp tai vào miệng Ngải Bảo. “Bởi vì bọn họ chỉ nhớ mình là người mà thôi.” Nghiêm Đường nghe Ngải Bảo nói nhỏ. Giọng nói của em hơi mơ hồ.  Điều này hoàn toàn trái ngược với suy luận vừa rồi của Nghiêm Đường. “Tại sao vậy?” Nghiêm Đường hỏi. Ngải Bảo không trả lời anh. “Đó là cái giá của việc trở thành người.” Em chỉ nói vậy. Nói xong, Ngải Bảo tiếp tục đi như không có chuyện gì xảy ra, như thể vừa tán gẫu một điều hết sức bình thường. Trên con đường lát đá, Ngải Bảo thích nhảy nhót, nhảy từng bước trên những viên đá cùng màu. Đó là trò chơi của riêng em. Nghiêm Đường im lặng. Lời nói của Ngải Bảo chỉ là vô ý, nhưng luôn khiến người ta phải suy nghĩ. Một khi đã suy nghĩ, sẽ thấy vô cùng phức tạp, rồi lại thấy có lý. Nếu là bác sĩ, có lẽ sẽ coi lời nói của Ngải Bảo là nói nhảm, cần phải điều chỉnh về đúng đắn; nếu là giáo viên, ví dụ như giáo sư Tăng, có lẽ sẽ cho rằng Ngải Bảo có trí tưởng tượng phong phú, khuyến khích em tiếp tục bay bổng trong thế giới tưởng tượng của mình. Nhưng Nghiêm Đường không phải bác sĩ, cũng không phải giáo viên, anh không cho rằng lời nói của Ngải Bảo có vấn đề, cũng không coi đó là lời nói mê sảng. Đối với anh, mỗi câu nói, mỗi quan điểm của Ngải Bảo đều cho anh thấy một thế giới khác, một thế giới khác biệt thuộc về Ngải Bảo. Thế giới đó có logic riêng, quy tắc riêng và lý lẽ riêng. Nghiêm Đường đoán trong thế giới của Ngải Bảo, có lẽ “con người” là loài động vật kỳ lạ nhất. Nghiêm Đường không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu dặn Ngải Bảo nhảy chậm lại, đừng nhảy nhanh quá, dễ bị chúi đầu về phía trước. Ngải Bảo ồ một tiếng, rồi nghe lời cẩn thận hơn. Trên đường về, Nghiêm Đường và Ngải Bảo tán gẫu thêm mấy câu chuyện khác. Nghiêm Đường hỏi em hôm nay đi chơi với mẹ Đậu Đậu và mọi người có vui không? Ngải Bảo nghĩ một lúc rồi đáp cũng được ạ! Nghiêm Đường hỏi Ngải Bảo có muốn sau này thường xuyên chơi cùng họ không. Ngải Bảo đang nhảy rất vui vẻ. Mái tóc xoăn phấp phới dưới ánh đèn, lấp lánh ánh sáng. Em thuận miệng trả lời: “Cũng được ạ.” Ngải Bảo nhảy một lúc thì mệt, nhảy lại về bên Nghiêm Đường. Em thích dựa vào Nghiêm Đường, dính lấy anh cùng đi. Nghiêm Đường thấy em thở hổn hển thì giơ tay vén mái tóc rủ xuống trán em, để lộ vầng trán lấm tấm mồ hôi. Anh lấy gói khăn giấy từ trong túi áo ra, rút một tờ lau mồ hôi cho Ngải Bảo. Ngải Bảo cọ vào bàn tay to của Nghiêm Đường. Họ lại nói chuyện này chuyện kia. Ngải Bảo rất quan tâm đến công việc của Nghiêm Đường, luôn hỏi anh mỗi ngày làm gì vào mấy giờ, ăn gì, chỗ làm việc rộng bao nhiêu, trên tường có treo đồng hồ không… Em hỏi rất nhiều câu chi tiết, thậm chí có phần rườm rà. Giáo sư Tăng đã dặn dò Nghiêm Đường phải kiên nhẫn với Ngải Bảo, vì Ngải Bảo giống nhiều đứa trẻ có xu hướng tự kỷ khác, luôn chú ý đến chi tiết hơn là tổng thể. Nghiêm Đường không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, trả lời từng câu hỏi của Ngải Bảo. Ngải Bảo vui vẻ, em vừa ngân nga vừa nắm tay Nghiêm Đường bước đi.
« Trước Sau »