Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi
Chương 19: Một chú mèo mắt xanh (10)
Nơi họ muốn tìm,
Cuối cùng đã tìm thấy!
…
Gần hai tháng nay Nghiêm Đường bỗng dưng biến mất khỏi các quán bar ở thành phố C. Nghe nói ngay cả Ngụy Tiểu Liên – người thân thiết nhất với anh – còn bị anh từ chối thẳng thừng.
Những người quen biết anh trong giới đều đoán anh chàng độc thân vàng mười này chắc là “giấu người đẹp trong nhà”, bị yêu tinh nào đó câu hồn đi mất. Cũng có nhiều người ghen tị với Nghiêm Đường, những người này nghĩ thầm chắc là “súng ống” của anh cuối cùng cũng hết đạn, “gậy sắt” bị mài thành “kim thêu”, không dám ra ngoài gặp ai nữa.
Tất nhiên, họ chỉ dám nghĩ thầm, không dám nói ra trước mặt đám 0 đang lo lắng. Dù sao nếu nói ra, chắc chắn sẽ bị lườm cho cháy mặt, rồi bị mỉa mai châm chọc một trận.
Có người thích đùa còn bảo bây giờ đám 0 ở thành phố C đều như những bà vợ bị thất sủng, bị Nghiêm Đường đày vào lãnh cung. Nói như thể Nghiêm Đường là vua, sở hữu cả đám 0 ở thành phố C vậy.
Nhưng sự thật không khác là mấy, trong giới thật sự không có mấy ai không muốn lên giường với Nghiêm Đường.
Ngay cả Ngụy Tiểu Liên còn nói trong danh sách bạn tình của cậu ta từ năm mười tám tuổi đến nay hai mươi sáu tuổi, chỉ có Nghiêm Đường mãi mãi đứng số một, và mãi mãi là 1.
Thật đáng nể! Mãi mãi là 1!
Không nói đến vẻ mặt say sưa hồi tưởng của Ngụy Tiểu Liên khi nói câu này, chỉ riêng điều này thôi đã khiến 0.5 nghe mà im lặng, 0 nghe mà rơi lệ.
Đáng tiếc là bây giờ, anh chàng mãi mãi là 1 này đã biến mất.
Thật sự khiến biết bao 0 ăn mặc nóng bỏng chờ đợi như Lọ Lem chờ đợi kỳ tích khóc không ra nước mắt.
Rốt cuộc là ả nào đã câu mất anh chàng mãi mãi là 1 của họ!!!
Bản thân Nghiêm Đường không hề hay biết về nỗi oán hận của mọi người trong giới, hiện tại anh thực sự không có thời gian cho việc khác, mỗi ngày chỉ quanh quẩn ba địa điểm: công ty, phòng tập thể hình và nhà, ngay cả trường đua xe mà anh thường lui tới cũng ít khi ghé qua.
Từ ngày có Ngải Bảo, Nghiêm Đường không đến nỗi từ bỏ sắc dục, nhưng hầu như là anh đã bỏ qua cơ hội ăn chơi đàn đúm đồng thời nói lời tạm biệt với cuộc sống về đêm phóng túng.
Mỗi ngày Nghiêm Đường uống một cốc trà hoa cúc kỷ tử táo đỏ mà dì Trương tiện tay pha cho, anh cảm thấy tâm hồn mình thanh thản, cuộc sống yên bình hơn. Sau đó gọi cấp dưới kém cỏi vào văn phòng mắng cho một trận.
Sau khi gửi lời mời cho cuộc hội ngộ vào ban đêm và tiếp tục bị Nghiêm Đường từ chối, La Tiên cũng ngạc nhiên.
“Mẹ kiếp, anh Nghiêm, anh nhịn lâu quá sinh bệnh rồi à?”
Nghiêm Đường đang lái xe và bật loa ngoài, may là trên xe chỉ có một mình anh.
Nếu giọng nói oang oang của La Tiên bị người khác nghe thấy, Nghiêm Đường chắc chắn lại bị hiểu lầm.
“Tôi có thể bị bệnh gì chứ?” Nghiêm Đường không tức giận, “Có phải một mình là không giải quyết được đâu.”
Anh thản nhiên đáp trả.
Dù sao vẫn còn năm ngón tay đấy thôi.
La Tiên hoảng sợ: “Không phải chứ anh Nghiêm??!! Anh đã xuống cấp đến mức phải chơi búp bê rồi hả??”
La Tiên vội vàng bổ sung: “Anh cần gì cứ nói với em, em lên núi đao xuống biển lửa cũng xách tay về cho anh!! Đảm bảo hàng xịn! Dùng tốt!”
Nghiêm Đường không muốn nghe lời tục tĩu của La Tiên: “Cút.”
Anh thật sự không thể hiểu nổi những thứ rác rưởi trong đầu La Tiên: “Cả ngày cậu nghĩ gì trong đầu vậy?”
La Tiên không phục, nhỏ giọng cãi lại: “Tại anh nói kỳ lạ trước mà…”
“Tâm tà ý dâm.” Nghiêm Đường đáp trả, rồi cúp máy không chào hỏi gì cả.
Nghiêm Đường không rảnh nói chuyện nhảm nhí với La Tiên, anh chỉ muốn lái xe về nhà nhanh hơn, chiếc bánh kem anh mua cho Ngải Bảo sắp tan chảy mất rồi.
Công ty của Nghiêm Đường đúng như Trần San nói, càng gần Tết càng bận rộn. Nhân viên công ty YT đều tăng ca để hoàn thành chỉ tiêu cuối năm, đồng thời đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu và phát triển một số phần mềm để ra mắt trước Tết.
Mấy ngày nay Nghiêm Đường liên tục tăng ca, về đến nhà chỉ thấy Ngải Bảo đã tắm rửa sạch sẽ, đang dụi mắt chờ anh ở phòng khách.
Đọc sách trước khi ngủ đã được Ngải Bảo xếp vào lịch trình hàng ngày của mình, nếu ngày nào không làm việc này, em sẽ thấy bứt rứt, không thể ngủ được, giống như việc em phải tắm rửa trước khi ngủ vậy.
Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Ngải Bảo sau khi ngáp, Nghiêm Đường đều thấy áy náy.
Ngải Bảo hiểu Nghiêm Đường về muộn đã rất mệt, em thường không đọc sách nghiêm túc với anh, chỉ nghe anh đọc một lượt, rồi hai người chúc nhau ngủ ngon là xong.
Vì vậy, lần này Nghiêm Đường khó khăn lắm mới tan làm đúng giờ, ghé qua một tiệm bánh ngọt gần công ty, mua một chiếc bánh kem về để chuộc lỗi với Ngải Bảo.
Anh mua một chiếc bánh kem chocolate dâu tây và đào vàng, Nghiêm Đường rất ít khi ăn đồ ngọt, anh trông những chiếc bánh kem này đều na ná nhau, chẳng qua chỉ là bánh mì với hình dạng khác nhau được phủ một lớp kem, rồi thêm các loại kẹo, trái cây khác nhau với cách trang trí đa dạng.
Nghiêm Đường thấy chiếc bánh kem trong tủ kính đẹp mắt, cộng thêm việc chủ quán vỗ ngực đảm bảo trẻ con đều thích loại này, kem của tiệm làm từ nguyên liệu chất lượng, ăn chắc chắn không ngán.
Nghiêm Đường mua luôn.
Nghiêm Đường vừa lái xe vừa nghĩ không biết Ngải Bảo nhìn thấy bánh kem có vui không, khi em cười tươi, hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh như ẩn như hiện.
Anh nghĩ đến vẻ mặt tươi cười dễ thương của Ngải Bảo là vô thức mỉm cười.
Nghiêm Đường thật sự rất thích nụ cười của Ngải Bảo.
Cảnh vật trên đường phố cùng sự náo nhiệt và ồn ào lướt qua nhanh chóng, ánh đèn màu, ánh đèn pha của dòng xe cộ qua lại lướt qua khuôn mặt, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Quả nhiên Ngải Bảo như Nghiêm Đường dự đoán, không chỉ ngạc nhiên khi thấy anh về sớm mà còn rất hào hứng với chiếc bánh kem chocolate anh mang về.
Nghiêm Đường vừa mở cửa, còn chưa kịp nói câu “Anh về rồi”, một cục bông trắng mềm mại đã lao đến.
Nghiêm Đường đỡ lấy Ngải Bảo nhảy lên người mình, một tay vẫn cầm hộp bánh kem giơ sang ngang, để tránh chiếc bánh tuổi xuân chết sớm, chịu thảm cảnh bị đè bẹp không thương tiếc.
Dì Trương mỉm cười nhìn Ngải Bảo và Nghiêm Đường thân thiết, dì nhìn chiếc hộp Nghiêm Đường đưa ra rồi tiến lên đón lấy.
Tay Nghiêm Đường đã rảnh, anh ôm lấy Ngải Bảo, bế thốc em lên.
Chân em đặt trên khuỷu tay Nghiêm Đường, đong đưa tự do, em vỗ tay cười tít mắt.
Ngải Bảo nằm gọn trong lòng Nghiêm Đường, đầu nhỏ tựa lên vai anh, dính chặt không khác gì một chiếc bánh kếp caramel.
“Hôm nay em vui thế à?” Nghiêm Đường thay giày, ôm Ngải Bảo ngồi xuống ghế sofa.
Ngải Bảo vẫn bám lấy Nghiêm Đường không buông.
“Vâng ạ!” Ngải Bảo đạp chân, nghiêng đầu vui vẻ đáp.
“Anh mua cho em một chiếc bánh kem, lát nữa ăn cơm xong thì ăn nhé?” Nghiêm Đường cảm thấy mái tóc xoăn mềm mại của Ngải Bảo cọ vào xương quai xanh của mình, hơi nhột.
Mông Ngải Bảo ngồi trên đùi Nghiêm Đường rất mềm, Nghiêm Đường cảm thấy như mình đang ôm một viên kẹo dẻo khổng lồ.
Nghe vậy, Ngải Bảo càng thêm bất ngờ, em mở to mắt, chớp mắt nhìn Nghiêm Đường.
“Hôm nay là sinh nhật của Ngải Bảo ạ?” Em hỏi.
“Không phải.” Nghiêm Đường vuốt tóc Ngải Bảo, “Sinh nhật của em là vào mùa hè, bây giờ là mùa đông.”
“Dạo này anh không có thời gian ở bên Ngải Bảo, nên mua một chiếc bánh kem để chuộc lỗi.” Nghiêm Đường giải thích.
Ngải Bảo à một tiếng: “Vâng ạ.”
Nói xong, em lại vui vẻ, em có một chiếc bánh kem bất ngờ, cộng thêm một Nghiêm Đường về nhà sớm ngoài dự tính.
Sau khi dì Trương dọn dẹp bàn ăn và chào tạm biệt Ngải Bảo cùng Nghiêm Đường, Nghiêm Đường mới lấy bánh kem ra khỏi tủ lạnh.
Hôm nay Ngải Bảo ăn cơm rất ngoan, em ăn hết một bát to, còn uống hai bát canh rong biển trứng.
Dì Trương cảm thán Ngải Bảo ăn cơm ngoan, nếu ngày nào cũng ăn như thế, chắc chắn sẽ cao thêm.
Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường, rồi hỏi: “Cao bằng Nghiêm Nghiêm không ạ?”
Dì Trương nói dối không chớp mắt: “Còn cao hơn cả cậu Nghiêm nữa.”
Ngải Bảo oa một tiếng, uống thêm một bát canh.
Nghiêm Đường ngồi bên cạnh nghe mà dở khóc dở cười.
Bụng Ngải Bảo thật ra đã no căng, không còn chỗ cho bánh kem của Nghiêm Đường nữa.
Khi Nghiêm Đường xoa bụng cho Ngải Bảo, em còn hít sâu một hơi, hóp bụng lại, chứng minh mình vẫn còn đói, vẫn có thể ăn bánh kem.
Thấy Ngải Bảo mong chờ, cầm chiếc nĩa nhỏ trông ngóng, Nghiêm Đường vẫn lấy bánh kem ra cho em.
Chỉ là món tráng miệng sau bữa tối thôi, không phải cánh gà, chắc không sao. Nghiêm Đường nghĩ vậy.
Ngải Bảo ngồi vào bàn ăn, vô thức ngân nga chờ bánh kem xuất hiện.
Nghiêm Đường ngắm dáng vẻ của Ngải Bảo, thấy em giống như chú chim cánh cụt lắc lư qua lại, cả người chứa đầy niềm vui mà chỉ mình em biết.
Khi Nghiêm Đường cẩn thận mở hộp bánh, một chiếc bánh kem chocolate cỡ bằng hai bàn tay úp lại lộ diện trên bàn.
Mùi thơm ngọt ngào của kem lan tỏa trong không khí.
Mỗi làn hương như cánh bướm bay lượn, vây quanh khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Bảo.
“Ăn đi, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường đặt chiếc hộp sang một bên, nếu Ngải Bảo ăn không hết, vẫn có thể cất đi.
Nhưng Ngải Bảo không ăn ngay.
“Đây là Nghiêm Nghiêm tặng em ạ?” Ngải Bảo ngậm chiếc nĩa nhỏ hỏi Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường không hiểu tại sao Ngải Bảo lại hỏi như vậy.
“Tất nhiên rồi.” Anh ngồi xuống cạnh Ngải Bảo, “Em không thích loại này à?” Anh nhìn chiếc bánh kem, nhẹ nhàng đặt câu hỏi.
Ngải Bảo lắc đầu phủ nhận: “Không phải ạ.”
Em nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Em có thể tặng chiếc bánh kem này cho Nghiêm Nghiêm.”
Nghiêm Đường vẫn không hiểu ý Ngải Bảo, nhìn em bằng vẻ mặt khó hiểu.
“Như vậy Nghiêm Nghiêm sẽ có nhiều thời gian hơn.” Ngải Bảo giải thích, “Nghiêm Nghiêm dùng thời gian để đổi lấy bánh kem, nếu em tặng bánh kem lại cho Nghiêm Nghiêm, thì thời gian sẽ quay trở lại với Nghiêm Nghiêm.”
Nghiêm Đường nhất thời không nói nên lời.
Anh biết logic của Ngải Bảo luôn rất đơn giản, trong đầu em, mọi người đều phải làm việc để đổi lấy những thứ khác nhau.
Trong mắt Ngải Bảo, những ngày qua Nghiêm Đường về muộn, không có thời gian ở bên em là để đổi lấy chiếc bánh kem này.
Còn bây giờ, Ngải Bảo muốn tặng lại bánh kem cho anh, điều đó có nghĩa là em hy vọng Nghiêm Đường có thêm thời gian cho riêng mình – có thể là dùng thời gian đó làm việc riêng, hoặc là dùng thời gian đó ở bên em.
“Nhưng em cũng muốn ăn bánh kem.” Ngải Bảo nói với vẻ mặt buồn rầu.
Em nghiêng đầu, suy nghĩ cách giải quyết vẹn cả đôi đường, mái tóc xoăn vểnh lên.
Nghiêm Đường không nói gì, anh nhìn Ngải Bảo, trong lòng không biết diễn tả cảm xúc như thế nào.
Trước đây, dù Ngải Bảo thích bám lấy anh đến đâu, Nghiêm Đường vẫn chỉ thấy em đáng yêu, giống như chim non bám mẹ.
Nhưng hiện giờ, lời nói của Ngải Bảo khiến Nghiêm Đường cảm nhận được một thứ tình cảm vô cùng tinh tế.
Có lẽ đúng như giáo sư Tăng đã nói, bất kỳ mối quan hệ nào của con người đều từ hai phía, điều quan trọng là cả hai bên đều cảm nhận được tình yêu của nhau.
Ngải Bảo vẫn đang suy nghĩ cách giải quyết.
Mùi hương của bánh kem chocolate quẩn quanh chóp mũi.
Dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng em vẫn len lén liếc bánh kem rất nhiều lần.
Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo dùng bàn tay mũm mĩm ôm đầu với vẻ mặt bối rối thì không khỏi mỉm cười.
Đương lúc anh định nói “Bảo Bảo ăn đi, anh ăn rồi” thì Ngải Bảo bỗng nảy ra một ý tưởng.
“A!” Ngải Bảo vui vẻ nhìn Nghiêm Đường, “Em có thể tặng Nghiêm Nghiêm một nửa, em cũng ăn một nửa – như vậy Nghiêm Nghiêm sẽ có một nửa thời gian cho riêng mình, một nửa thời gian ở bên em nha!”
Đây rõ ràng là một ý kiến hay.
Ngải Bảo vui vẻ đến mức mái tóc xoăn phấp pha phấp phới.
Nghiêm Đường mỉm cười. “Vậy anh chỉ cần một phần nhỏ thôi.” Rồi bổ sung, “Như vậy anh có thể dùng phần lớn thời gian để ở bên Bảo Bảo.”
Ngải Bảo hơi bất ngờ, không ngờ mình có thể sở hữu gần hết chiếc bánh kem.
Nhưng em hơi ngại ngùng.
“Vậy nếu dành rất nhiều thời gian ở bên Ngải Bảo…” Em ngẩng đầu hỏi, “Nghiêm Nghiêm có vui không?”
Nghiêm Đường ngắm gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Ngải Bảo: “Tất nhiên rồi.”
Ngải Bảo lại phấn khởi.
Lần này, mái tóc xoăn của em như bay lên.
“Vậy chúng ta cùng ăn nhé!” Em vừa nói vừa đưa một chiếc nĩa nhỏ cho Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường nhận lấy chiếc nĩa.
Khác với Ngải Bảo vừa dùng tay vừa dùng nĩa ăn đến mức mặt mũi lem nhem chocolate, Nghiêm Đường ăn rất chậm, anh chỉ xắn một miếng nhỏ ở mép bánh.
Bản thân anh không thích ăn đồ ngọt, ăn vài miếng lại cầm cốc nước lên uống để xóa tan vị ngọt.
Chủ tiệm bánh nói đúng, kem không ngán, vị đậm đà, không có cảm giác nhẹ bẫng như những loại kem thông thường.
Nhưng Nghiêm Đường vẫn thấy ngọt.
Anh mím môi, cảm nhận vị ngọt của chocolate trong khoang miệng, nhìn Ngải Bảo ăn ngon lành bên cạnh, không hiểu sao vị ngọt gắt trong miệng dần tan biến, Nghiêm Đường mím môi, chỉ còn lại vị ngọt của chocolate, vị sữa của bánh mì, và mùi thơm thoang thoảng của đào kẹp giữa các lớp bánh.
Nghiêm Đường đoán có lẽ trong miệng Ngải Bảo cũng là mùi vị này.
Cuối cùng chiếc bánh kem chocolate vẫn không ăn hết, Nghiêm Đường chỉ ăn chưa đến một phần sáu, bụng Ngải Bảo vốn không chứa được thêm bao nhiêu.
Khi Nghiêm Đường tắm cho Ngải Bảo, em ngồi trong bồn tắm còn ợ một cái.
“Mùi chocolate.” Ngải Bảo hào hứng vỗ nước.
Nghiêm Đường lấy một ít dầu gội đầu ra tay rồi xoa lên mái tóc xoăn của Ngải Bảo.
“Bảo Bảo có thích không?” Nghiêm Đường hỏi.
“Em thích ạ.” Ngải Bảo đáp.
“Hôm nay là một ngày vui vẻ.” Ngải Bảo chọc vịt vàng, em ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đường, đầu đầy bọt xà phòng.
Nghiêm Đường vừa gội đầu cho Ngải Bảo vừa hỏi: “Vì sao vậy?”
“Nghiêm Nghiêm ở bên em, em cũng ở bên Nghiêm Nghiêm, chúng ta cùng ăn bánh kem!” Ngải Bảo vui vẻ trả lời, nụ cười ấm áp nở rộ trên gương mặt trắng nõn.