Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi
Chương 20: Một chú mèo mắt xanh (11)
Chúng nhảy nhót tưng bừng,
Ngày đêm không ngơi nghỉ,
Ăn no nê đến mức béo múp míp.
…
Sau buổi đi chơi công viên hôm nọ, trong nhóm chat “Trạm điều dưỡng yêu thương ♥”, mẹ Đậu Đậu và mấy bà mẹ khác lại rủ nhau đi chơi thêm vài lần nữa. Có lần đi bảo tàng khoa học, có lần tham quan tòa nhà lưu niệm của một nhân vật nổi tiếng, hoặc rủ nhau đi công viên giải trí dành cho trẻ em.
Vì dạo này công việc quá bận rộn, Nghiêm Đường đều không đăng ký tham gia.
Mấy tuần nay, anh chỉ dẫn Ngải Bảo loanh quanh trong khu dân cư, hoặc đến vườn bách thảo gần nhà.
Ngải Bảo dễ nuôi, chỉ cần được ngồi trên bãi cỏ trong công viên hóng gió, hay ngồi dưới gốc cây trong vườn bách thảo ngẩn ngơ, vo vụn bánh mì thành từng viên nhỏ rồi chia cho chim ăn là em đã thấy vui vẻ.
Các bà mẹ trong nhóm cũng thông cảm, dù sao Nghiêm Đường có công việc đàng hoàng, không giống những bà mẹ phụ trách việc nhà toàn thời gian.
Giờ chỉ còn một tuần nữa là đến Tết Nguyên Đán, những việc cần làm Nghiêm Đường đã sắp xếp xong xuôi. Công ty YT vận hành đâu vào đấy, mọi thứ theo đúng kế hoạch, anh có thể dành thời gian cho Ngải Bảo.
Nghiêm Đường vào nhóm chat. Lần này, các bà mẹ đang bàn nhau lên núi ngắm tuyết và trượt tuyết rồi ở lại đó vài ngày.
Năm nay, thành phố C vô cùng lạnh, ngay cả khu vực trung tâm còn có tuyết rơi, các huyện và tỉnh thành lân cận đều phủ một lớp tuyết trắng xóa.
Thứ hai Nghiêm Đường vẫn phải đi làm đúng giờ, hơn nữa anh nghĩ nếu đưa Ngải Bảo lên núi, với thân hình nhỏ bé của em, có khi sẽ bị bọc thành một cục bông tròn lắc lư trên nền tuyết như một chú chim cánh cụt mất.
Hoạt động này rõ ràng không phù hợp với Nghiêm Đường và Ngải Bảo.
Nghĩ vậy, Nghiêm Đường từ chối. Anh quyết định cuối tuần sẽ đưa Ngải Bảo đến trung tâm thương mại gần nhà mua sắm quần áo mới.
Tết đến, dù sao vẫn nên có không khí mới mẻ.
Ngải Bảo thì sao cũng được, Nghiêm Đường đưa em đi đâu, em sẽ đi theo đó.
Lúc Nghiêm Đường thắt dây an toàn cho em, Ngải Bảo còn ngơ ngác, không hiểu tại sao lại phải lên xe.
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Ngải Bảo, Nghiêm Đường giải thích: “Sắp đến Tết, chúng ta đến trung tâm thương mại, mua cho em vài bộ quần áo mới, rồi mua thêm ít đồ ăn vặt để ở nhà.”
Ngải Bảo không hiểu tại sao phải tích trữ quần áo và thức ăn ở nhà.
“Vì chúng ta sắp có khách đến chơi ạ?” Ngải Bảo hỏi.
Em nắm lấy dây an toàn màu đen to bản trước ngực, bàn tay trắng nõn càng thêm nổi bật trên nền đen.
Nghiêm Đường chưa nghĩ đến chuyện này.
Anh khởi động xe, đánh lái, trầm ngâm một lát rồi đáp: “Sẽ có khách đến, nhưng anh không chắc.”
Hàng năm, Phương Bàn Tử và La Tiên đều ở lại thành phố C ăn Tết và đến thăm anh, còn những người khác… ví dụ như ba anh, có đến hay không anh không rõ. Nhưng dù sao cũng là dịp Tết, anh sẽ không đuổi ông đi, hai ba con chỉ lặng lẽ ăn với nhau một bữa cơm.
Ngải Bảo à một tiếng.
“Vậy em có thể mua một bộ đồ ngủ hình Patrick không?” Ngải Bảo hỏi.
“Em đã có đồ ngủ hình Cậu Bé Bọt Biển và Squidward rồi mà.” Em vừa nói vừa giơ tay ra đếm số bộ đồ ngủ mình đang có, “Em còn muốn có đồ ngủ hình Patrick, Pearl Krabs, và Mr. Krabs nữa…”
Em vừa nói vừa đếm số bộ đồ ngủ mình muốn mua, chẳng mấy chốc đã dùng hết cả mười ngón tay.
Nghiêm Đường không hiểu tại sao Ngải Bảo lại muốn mua nhiều đồ ngủ như vậy, bản thân anh quanh năm suốt tháng chỉ cần một chiếc áo phông ngắn tay là được rồi.
Nhưng anh không từ chối Ngải Bảo: “Được.”
Nói xong, Nghiêm Đường lại cảm thấy mình trả lời hơi nhanh, anh nhìn đôi mắt to tròn long lanh của Ngải Bảo, bổ sung: “Nhưng em phải ngoan ngoãn ăn cơm mỗi ngày.”
Ngải Bảo à một tiếng.
Em ngồi thẳng dậy, đáp: “Vâng ạ.”
Một tuần trước Tết, đường phố thay đổi rõ rệt so với trước đó. Trước kia chỉ thoang thoảng không khí náo nhiệt của ngày Tết, giờ đây sự nhộn nhịp ấy đã hiện diện rõ ràng, lan tỏa khắp các con phố, len lỏi vào từng ngôi nhà hòa cùng mùi hương của lạp xưởng và thịt kho tàu.
Ngải Bảo áp mặt vào cửa kính xe, em hứng thú với những chiếc đèn mang hình thù kỳ lạ trên cây.
Em ngẩng đầu đếm dọc con đường, nào là đèn hình ngôi sao, đèn hình hoa sen, đèn hình con bướm…
Ngải Bảo đếm rất nhiều, hai bàn tay cứ xòe ra rồi nắm lại, mười ngón tay thay phiên nhau làm việc, bản thân em cũng sắp quên mất mình đã đếm lại bao nhiêu lần.
Nghiêm Đường liếc Ngải Bảo đang chăm chú đếm bên cạnh.
Miệng em còn lẩm bẩm gì đó.
Nghiêm Đường lắng tai nghe, quả nhiên như giáo sư Tăng đã nói, Ngải Bảo chỉ có thể nhận biết chính xác các con số dưới hai mươi, mỗi khi đếm đến hai mươi, em sẽ tự động quay lại từ một.
Đối với Ngải Bảo, hai mươi là một con số cực kỳ lớn, tựa như vô cùng trong suy nghĩ của người bình thường, một khi đã đến hai mươi, nghĩa là nhiều đến mức không còn ý nghĩa nữa, tự nhiên phải quay lại từ đầu.
Lần trước Nghiêm Đường và Ngải Bảo cùng ăn bánh kem chocolate, hôm sau trong tập thơ của Ngải Bảo đã có thêm một bài thơ mới:
“Tôi có hai mươi điểm thích
Vị sô-cô-la
Của Nghiêm Nghiêm đó!”
Chính giáo sư Tăng đã phải cười giải thích cho anh hiểu ý nghĩa của cụm từ “hai mươi điểm thích”.
Đọc đoạn thơ này, Nghiêm Đường có thể hình dung ra dáng vẻ Ngải Bảo liếm môi, híp mắt hồi tưởng hương vị của chiếc bánh.
Nghiêm Đường đoán Ngải Bảo viết bài thơ này vào một buổi chiều sau bữa trưa, có lẽ là ba rưỡi hoặc bốn, năm giờ gì đó, Ngải Bảo ngồi bên cửa sổ, ánh nắng ấm áp của mùa đông chiếu lên gương mặt, em vừa đá chân vừa cầm bút viết.
Ngải Bảo vẫn đang lẩm bẩm đếm.
Đôi môi mấp máy, hai má phúng phính.
Một lát sau, Ngải Bảo đột nhiên hỏi Nghiêm Đường: “Chúng ta có thể mang chúng về nhà không ạ?”
“Cái gì cơ?” Nghiêm Đường không hiểu ý Ngải Bảo, “Mang cái gì về nhà?”
Anh lái xe vào đường một chiều.
“Đèn đó ạ.” Ngải Bảo chỉ những chiếc đèn lồng đầy màu sắc bên ngoài, “Nhiều đèn quá.”
Em vẽ một vòng tròn lớn trước mặt để diễn tả rất nhiều.
Nghiêm Đường không bác bỏ ý tưởng của Ngải Bảo, anh chỉ hỏi: “Tại sao em lại muốn mang chúng về nhà?”
Ngải Bảo chớp mắt, trả lời một cách đương nhiên: “Chúng đi theo chúng ta suốt chặng đường, chúng ta nên mời chúng về nhà chơi nha.”
Những ánh đèn bên ngoài cửa sổ xe cùng với hàng cây vụt qua nhanh chóng.
Nếu những chiếc đèn lồng nghe được, chắc chắn sẽ nói Ngải Bảo đang ăn vạ. Rõ ràng chúng đứng yên một chỗ chẳng hề nhúc nhích, vậy mà em lại nói chúng bám theo suốt dọc đường. Nhưng đèn lồng không nghe được, chỉ có Nghiêm Đường, Ngải Bảo và chiếc xe nghe thấy.
“Có lẽ đèn lồng không muốn đâu.” Nghiêm Đường nói với Ngải Bảo, “Bảo Bảo, em thấy chúng đi theo chúng ta nhưng chạy nhanh lắm đúng không?”
Ngải Bảo lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này Nghiêm Đường đã vào đường một chiều, xe tăng tốc, những ánh đèn nhấp nháy mờ ảo chỉ còn lại dư ảnh và màu sắc méo mó.
Quả nhiên là chạy rất nhanh.
Vậy nên Ngải Bảo gật đầu: “Vâng ạ.”
“Nghĩa là không phải đèn lồng muốn đi theo chúng ta mà là chúng muốn chạy đua với chúng ta.” Nghiêm Đường thản nhiên bịa chuyện, “Một khi đã vượt qua chúng ta, chúng sẽ tiếp tục tăng tốc và đuổi theo người khác. Nếu chúng ta mời chúng về nhà, chẳng phải là làm phiền chúng sao?”
Ngải Bảo nghe mà ngẩn người, những lọn tóc xoăn trên đầu đứng yên bất động.
Em lại nhìn ra ngoài, trước và sau xe của họ dường như đúng là có nhiều chiếc xe khác.
Ngải Bảo trầm ngâm một lúc, cảm thấy Nghiêm Đường nói có lý.
“Vâng ạ.” Em nói.
Lần này, em ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, không còn nhìn ra ngoài nữa.
Cuối cùng, cuộc đua này dĩ nhiên là đèn lồng giành chiến thắng.
Sau khi Nghiêm Đường đỗ xe, Ngải Bảo nhìn quanh, em thấy trên hàng cây mà xe của họ chưa đi qua vẫn treo dải đèn dài.
Chắc hẳn chúng đang tham gia một cuộc đua khác.
Ngải Bảo nắm tay Nghiêm Đường, ngoái đầu nhìn những ánh đèn, âm thầm cổ vũ cho chúng.
Trung tâm thương mại mà Nghiêm Đường đưa Ngải Bảo đến được xây dựng muộn nhất ở thành phố C, nhưng có cơ sở vật chất hiện đại nhất và quy hoạch tốt nhất.
Khu thương mại chiếm diện tích rất lớn, được chia thành năm khu chính A, B, C, D, E, và một số khu nhỏ lẻ khác. Ngay cả trong ngày làm việc, khu thương mại này vẫn tấp nập người qua lại.
Hôm nay là cuối tuần, lượng người qua lại càng đông hơn.
Vừa đến cửa trung tâm thương mại, Nghiêm Đường và Ngải Bảo đã choáng ngợp bởi một biển người chen chúc.
May mắn thay, Nghiêm Đường đã sạc đầy pin cho chiếc đồng hồ thông minh của Ngải Bảo, chiếc đồng hồ đang yên vị trên cổ tay mũm mĩm của em.
Nghiêm Đường lưu số điện thoại của mình từ lâu, Ngải Bảo đã biết sử dụng thành thạo. Dù lạc nhau, Ngải Bảo có thể sẽ gọi điện cho Nghiêm Đường ngay lập tức.
Ngải Bảo rõ ràng là rất ít khi đến những nơi như trung tâm thương mại.
Vừa vào trong, em đã nghển cổ lên.
Em ngước nhìn lên trần nhà, đếm xem có bao nhiêu tầng.
Một, hai, ba, bốn, năm… tổng cộng bảy tầng.
“Cao quá!” Ngải Bảo đếm xong, cảm thán với Nghiêm Đường với vẻ mặt kinh ngạc.
Nghiêm Đường xoa đầu Ngải Bảo.
“Đi thôi.” Nghiêm Đường nắm tay Ngải Bảo, “Chúng ta đi xem quần áo trước.”
Ngải Bảo vẫn ngước nhìn từng tầng lầu.
Những tầng lầu xoắn ốc xếp chồng lên nhau, không khác một chiếc bánh kem chocolate dày cộp là bao. Còn dòng người mặc quần áo đầy màu sắc đang đi lại bên trong trông như những viên kẹo rắc lên chiếc bánh.
Ngải Bảo nghĩ thầm hôm nay cũng là một ngày vui vẻ, được cùng Nghiêm Nghiêm tiến vào bên trong chiếc bánh kem chocolate.