Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi

Chương 21: Một chú mèo mắt xanh (12)
« Trước Sau »
“… Đôi mắt xanh của cậu, Giống như đôi mắt màu vàng của chúng tôi, Nhìn thấy thế giới giống như chúng tôi.” … Mặc dù là một gay chính hiệu, nhưng Nghiêm Đường lại có gu thẩm mỹ tiêu chuẩn của một trai thẳng. Dù anh có thể phân biệt khá chính xác các màu son khác nhau của Trần San, chẳng hạn như màu đỏ hồng, màu đỏ rượu, màu đỏ cam,… nhưng nếu phải chọn màu đẹp nhất, anh vẫn thấy màu hồng cánh sen là nổi bật nhất. Cảm giác như đôi môi được tô màu dạ quang, rất cá tính, Nghiêm Đường giải thích như vậy. Trần San trợn mắt, phản bác: “Vậy sao anh không tô màu xanh dạ quang đi, như thế là thành ngôi sao sáng nhất trong đêm tối luôn?” Nghiêm Đường trầm ngâm suy nghĩ, thấy Trần San nói có lý. Nhưng khi chọn quần áo cho Ngải Bảo, anh như được khai sáng, từ chối những chiếc áo khoác phao, áo lông vũ màu đỏ, xanh lá cây hay tím sặc sỡ, thay vào đó hướng đến màu sắc thời trang của năm nay – màu vàng nghệ. Ngải Bảo cũng thích, bình thường em hay mặc đồ màu vàng nên quen rồi. Thêm vào đó, Cậu Bé Bọt Biển cũng màu vàng, vì vậy Ngải Bảo càng dễ dàng chấp nhận. Do đó anh và Ngải Bảo vui vẻ mua rất nhiều áo khoác, áo len, áo thể thao, áo khoác bông dài tay màu vàng nghệ, đến nỗi xách đầy cả tay. Họ mua rất nhiều, chỉ cần Ngải Bảo thử đồ, mặc lên người, Nghiêm Đường thấy đẹp, Ngải Bảo không phản đối, Nghiêm Đường sẽ quẹt thẻ không chút do dự. Điều này khiến các nhân viên bán hàng vô cùng phấn khởi, cả đám nhân viên chỉ thiếu nước vẫy khăn tay hô to “Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến!” Khi Nghiêm Đường và Ngải Bảo rời khỏi một cửa hàng đồ thể thao, nhân viên bán hàng còn tặng Ngải Bảo một con thú nhồi bông màu vàng. “Bạn nhỏ này, sau này nhớ ghé thăm cửa hàng của chúng tôi nhé!” Nhân viên bán hàng đưa con thú nhồi bông cho Ngải Bảo, đồng thời nở nụ cười tươi rói. Ngải Bảo không nhận ngay, em ngơ ngác nhìn nhân viên bán hàng, rồi nắm tay Nghiêm Đường, nép sau lưng anh. Đôi mắt to tròn thơ ngây không hiểu tại sao lại được tặng quà. Một tay Nghiêm Đường nhận túi đồ đã được đóng gói ở quầy thu ngân, một tay nhẹ nhàng đẩy Ngải Bảo ra phía trước. “Nói cảm ơn chị đi em.” Nghiêm Đường cúi đầu nói với Ngải Bảo. Anh đưa Ngải Bảo đến trung tâm thương mại một phần là muốn cho em tiếp xúc nhiều hơn với người lạ. Suốt dọc đường, tuy Ngải Bảo luôn nhìn ngó xung quanh, song vẫn nắm chặt tay Nghiêm Đường, đi sát bên cạnh anh. Ở những cửa hàng trước, khi có nhân viên bán hàng cố gắng bắt chuyện với em, em đều nấp sau lưng Nghiêm Đường, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe nhìn người ta, không nói gì. Một số nhân viên bán hàng tinh ý nhận ra Ngải Bảo có vấn đề nên im lặng chuyển sang trao đổi với Nghiêm Đường; một số khác thì thiếu kinh nghiệm, không nhận ra vấn đề của Ngải Bảo, chỉ cho rằng em nhút nhát, nên cứ bám riết lấy em, khiến Ngải Bảo sợ hãi, càng không dám ra tách khỏi Nghiêm Đường. Còn nhân viên bán hàng trước mặt này, rõ ràng đã cảm nhận được Ngải Bảo có vấn đề, nhưng cuối cùng vẫn sẵn lòng giao tiếp với em, Nghiêm Đường sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Ngải Bảo và Nghiêm Đường nhìn nhau, trong mắt Nghiêm Đường tràn đầy sự khích lệ. Ngải Bảo chớp mắt, ừm một tiếng, ra hiệu đã hiểu. Em nhìn nhân viên bán hàng trước mặt trang điểm theo phong cách công sở, nở nụ cười tự nhiên. “Cảm ơn chị.” Em nói nhỏ. Sau đó em giơ hai tay nhận lấy thú bông màu vàng. Thấy tặng quà thành công, nhân viên bán hàng mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Cô và đồng nghiệp nhìn Ngải Bảo và Nghiêm Đường tay trong tay đi xa dần, Ngải Bảo lắc thú bông về phía Nghiêm Đường, khuôn mặt vừa kinh ngạc vừa hân hoan. “Cô nói xem họ có quan hệ gì nhỉ?” Nhân viên thu ngân huých khuỷu tay vào cánh tay của nhân viên bán hàng. “Tôi thấy không giống bố con lắm – Người đàn ông cao ráo đẹp trai kia trông khá trẻ.” Nhân viên thu ngân nháy mắt, “Còn cậu bé kia ngoan quá – chỉ là hình như có vấn đề về ở đây!” Cô vừa nói vừa chỉ vào đầu mình tặc lưỡi. Lúc này, Nghiêm Đường và Ngải Bảo đã bước lên thang cuốn, từ cửa kính của cửa hàng, không còn thấy bóng dáng họ nữa. Nhân viên bán hàng vẫn im lặng, nhìn theo cho đến khi họ khuất bóng mới trừng nhân viên thu ngân: “Cô quan tâm mối quan hệ của người ta làm gì, là khách hàng thì phải tiếp đón tử tế. Bất cứ khách hàng nào đến cửa hàng chúng ta tiêu tiền, đều phải được tôn trọng!” Nhân viên thu ngân cười cho qua: “Không phải là người ta đi rồi sao…” Nhân viên bán hàng không nói gì thêm, quay người tiếp tục sắp xếp lại hàng hóa trên kệ. Nhân viên thu ngân cười gượng hai tiếng, không tiếp tục tám chuyện với nhân viên bán hàng nữa. Nghiêm Đường và Ngải Bảo hoàn toàn không hay biết về cuộc thảo luận giữa nhân viên bán hàng và nhân viên thu ngân. Trong thang máy, Ngải Bảo đang vui vẻ chơi với thú bông màu vàng được tặng. Con thú bông này dường như là linh vật của thương hiệu hoặc đại diện cho một sản phẩm hợp tác nào đó. Nó tròn tròn dẹt dẹt, giống như một cái bánh bao, với đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen và cái mỏ vịt màu cam. Ngải Bảo cứ xoa nắn con thú bông màu vàng này, rõ ràng là rất thích. Nghiêm Đường lấy điện thoại ra tra, con thú bông màu vàng này tên là “Sally”, được thiết kế bởi một nhà thiết kế Hàn Quốc, mặc dù có cái mỏ vịt, nhưng hình như là một con gà… Nghiêm Đường đối diện với gà Sally trong lòng Ngải Bảo trong nháy mắt. Hai con mắt như hạt đậu đen của nó nhìn chằm chằm vào Nghiêm Đường, Nghiêm Đường nhìn nó với vẻ mặt vô cảm. Giờ thì ở nhà không chỉ có một con vịt đồ chơi lego đầu trọc, mà còn có thêm một con gà tròn trịa trông như vịt. Tốt lắm. Ngải Bảo giơ gà Sally lên che đầu Nghiêm Đường. Nó chỉ lớn hơn lòng bàn tay người một chút, trong tầm nhìn của Ngải Bảo, vừa khéo che kín đầu Nghiêm Đường. “A, đầu của Nghiêm Nghiêm biến thành hình tròn màu vàng rồi!” Ngải Bảo nhìn tác phẩm của mình, hào hứng reo lên. Nghiêm Đường xoa đầu Ngải Bảo, không nói gì. Vì vậy, trong mắt Ngải Bảo, Nghiêm Đường với cái đầu là gà Sally màu vàng, tiếp tục dắt tay em tiến đến cửa hàng tiếp theo. Nghiêm Đường và Ngải Bảo có thể nói là bội thu. Khi hai người gần mua xong đã là hai giờ chiều, nhiều nhà hàng trong trung tâm thương mại đều đóng cửa nghỉ trưa từ hai đến bốn giờ chiều. Nghiêm Đường nhìn quanh, chỉ có thể đưa Ngải Bảo đến một nhà hàng tổng hợp kiểu trà chiều. Nhà hàng phục vụ pizza, mì Ý, salad, bánh ngọt,… được trang trí tao nhã. Nhìn là biết trẻ con sẽ thích. Ngải Bảo vui vẻ kéo tay Nghiêm Đường, ôm người bạn mới của mình, nhảy chân sáo vào nhà hàng. Mái tóc xoăn của em nhảy nhót theo. Ngải Bảo đã ở bên ngoài được một lúc lâu, không còn rụt rè như lúc mới vào trung tâm thương mại. Dọc đường đi, Nghiêm Đường và Ngải Bảo tay trong tay, thỉnh thoảng em lại áp sát vào người Nghiêm Đường, kéo gà Sally cho anh cùng ôm, hai người rất thân mật, không hề kiêng dè. Một người cao lớn có phần lạnh lùng, một người nhỏ nhắn với mái tóc xoăn như cừu non, trông đều trẻ tuổi, khiến không ít người ngoái đầu nhìn với những biểu cảm khác nhau. Nghiêm Đường không hiểu lắm. Tại sao một số người lại tỏ ra vui mừng, phấn khích, như chợt hiểu ra điều gì đó. Nghiêm Đường để ý thấy có hai cô gái cứ đi theo sau họ, thỉnh thoảng lại thì thầm to nhỏ. Họ đứng khá xa, Nghiêm Đường không nghe thấy họ nói gì, chỉ cảm thấy tiếng cười kỳ quái thỉnh thoảng lại vang lên, nghe rất khó chịu. Nghiêm Đường vốn không thích người khác bàn tán sau lưng mình, huống hồ dường như họ không chỉ bàn tán về anh, mà còn về Ngải Bảo. Tuy nhiên hai cô gái này chỉ đi theo phía sau, Nghiêm Đường không chấp nhặt với mấy đứa trẻ con. Anh nhíu mày, lạnh lùng liếc qua hai cô gái. Anh vẫn không nói gì, chỉ giả vờ như không biết. May mắn là Nghiêm Đường chọn một nhà hàng trà trông sang trọng, hai cô gái lưỡng lự một lúc ở cửa rồi bỏ đi. Còn Ngải Bảo thì hoàn toàn không biết gì về chuyện này, em chỉ mải mê chơi đùa với người bạn mới gà Sally. Trong mắt Ngải Bảo, gà Sally đang bay lượn trong vũ trụ. “Bảo Bảo, em muốn ăn gì?” Nghiêm Đường đặt những túi đồ xuống, cầm thực đơn hỏi Ngải Bảo. Ngải Bảo ôm Sally, ngồi trên ghế sô pha. Em nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rồi vui vẻ đáp: “Cánh gà ạ!” “Sally cũng muốn ăn cánh gà.” Ngải Bảo giơ gà Sally lên và bổ sung, “Cánh của nó nhỏ quá!” Nghiêm Đường nhìn gà Sally trước mặt, nó chỉ là một cục tròn vo, đôi mắt đậu đen nhìn anh chằm chằm. Thực ra, ngoài cái đầu thì nó chẳng có gì cả. Không hiểu sao, Nghiêm Đường đột nhiên nhớ đến câu nói đã đọc được trên mạng mấy hôm trước: Cười đến mức mất cả đầu. Không biết con gà Sally này là đầu của ai nữa. Mặc dù Ngải Bảo đã dùng cả gà Sally ra để năn nỉ Nghiêm Đường gọi thêm cánh gà, nhưng Nghiêm Đường vẫn lạnh lùng ghi chú “hai cái” vào thực đơn. “Em ăn nhiều sẽ khó tiêu, đau bụng đấy.” Nghiêm Đường giải thích. Ngải Bảo hơi thất vọng hồi tưởng, hình như đúng là mình hay bị đau bụng, sau đó là đau mông. “Vâng ạ.” Em và gà Sally đều ủ rũ. Nghiêm Đường xoa mái tóc xoăn mềm mại của em. Không còn cách nào khác, Ngải Bảo không thể tiêu hóa được quá nhiều thức ăn giàu calo. Lần trước Ngải Bảo bị tiêu chảy ba ngày liền, dì Trương đã dùng ánh mắt trách móc nhìn anh rất lâu, thỉnh thoảng lại nhắc nhở anh phải chăm sóc Ngải Bảo cẩn thận. Từ đó, Nghiêm Đường học được cách cứng rắn. Để bù lại, Nghiêm Đường đưa thực đơn cho Ngải Bảo chọn một món tráng miệng. Ngải Bảo không nhận ra nhiều chữ trên thực đơn, nhưng có rất nhiều hình minh họa đầy màu sắc, nào là bánh Tiramisu hình tam giác đen trắng đan xen, bánh macaron hình tròn dẹt, rồi cả những miếng phô mai dài mảnh… Trong mắt Ngải Bảo, chúng đang mở một bữa tiệc và nhảy múa trên thực đơn. Ngải Bảo nhìn đến mê mẩn, hồi lâu không nói gì. Nghiêm Đường biết Ngải Bảo lại chìm đắm vào thế giới riêng của mình. Anh không thúc giục Ngải Bảo, lặng lẽ ngồi bên cạnh chờ. Một lúc sau, Ngải Bảo mới nói: “Em muốn cái này!” Em chỉ vào hình bánh tart trứng. Nghiêm Đường gật đầu, không hỏi Ngải Bảo tại sao muốn bánh tart trứng, mà thẳng tay đánh dấu bốn cái. Ngải Bảo và gà Sally đều vui vẻ. Sau khi gọi nhân viên đến trao đổi, Nghiêm Đường đứng dậy dẫn Ngải Bảo đến bồn rửa tay. Ngải Bảo hỏi: “Vịt Con có cần rửa tay không ạ?” Đây là tên em đặt dựa theo mỏ vịt của gà Sally. Nghiêm Đường đã nói với em rằng đó là một con gà, nó có tên là Sally. Ngải Bảo à một tiếng, rồi hỏi lại: “Vịt Con có cần rửa tay không ạ?” Em luôn rất cố chấp với những cái tên mình đặt cho người khác, ví dụ như Ào Ào hay Vịt Con. Nghiêm Đường đành chịu thua, chiều theo em. “Nó không cần rửa tay đâu.” Nghiêm Đường nói, “Em xem nó tròn như vậy, còn chẳng có tay.” Ngải Bảo xoay gà Sally một vòng, nhận ra đúng là như vậy, nó thực sự là một con vịt không có tay! Ngải Bảo vô cùng kinh ngạc, em đặt gà Sally lên ghế sofa, nắm tay Nghiêm Đường đi vào nhà vệ sinh. “Vậy thì em có thể ăn hai cái cánh gà nha.” Lúc rửa tay, Ngải Bảo đột nhiên nói nhỏ với Nghiêm Đường, “Vịt Con không có tay mà!” Em trông rất đắc ý, mái tóc xoăn vểnh ngược lên. Nghiêm Đường nắm lấy đôi tay mũm mĩm xoa xà phòng dưới vòi nước. Nghe vậy, anh gật đầu: “Đúng rồi, một mình Bảo Bảo có thể ăn hai cái cánh gà.” Ngải Bảo nghe vậy thì phấn khởi. Rửa tay sạch sẽ xong, Ngải Bảo vội vàng chạy về bàn ăn mà không đợi Nghiêm Đường đang lau tay phía sau. Từ một cái cánh gà thành hai cái, tăng thêm hẳn một cái, điều này khiến Ngải Bảo có cảm giác như mình vừa trúng số. Mặc dù em không hiểu rõ trúng số là gì, nhưng em cảm thấy bây giờ mình rất giàu có. Nghiêm Đường dặn em chạy chậm thôi kẻo ngã. Anh vứt giấy vào thùng rác. Chỗ ngồi của Nghiêm Đường và Ngải Bảo ở phía bên trong nhà hàng, cạnh cửa sổ có người qua lại, Nghiêm Đường cảm thấy ăn uống dưới ánh mắt của người xa lạ không thoải mái. Hơn nữa, đôi khi Ngải Bảo ăn uống bừa bãi, dính đầy thức ăn trên tay, trên mặt, thậm chí cả quần áo, Nghiêm Đường không muốn thấy người khác dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Ngải Bảo. Hiện giờ đã gần hai rưỡi chiều, ngoài anh và Ngải Bảo, nhà hàng gần như không còn khách hàng nào khác. Nghiêm Đường đi phía sau, tùy ý quan sát xung quanh. Đột nhiên, ở góc phía đông của nhà hàng, một cặp nam nữ thu hút sự chú ý của anh. Chỗ ngồi của cặp nam nữ này hơi khuất, nhưng không quá xa chỗ của Nghiêm Đường và Ngải Bảo, chỉ bị một chậu cây xanh um tùm che khuất, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra còn có người ở đó. Hai người ngồi đối diện nhau, Nghiêm Đường chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt của họ. Họ dường như đang bàn bạc chuyện gì đó, trước mặt mỗi người đều có một cốc cà phê, chỉ là không ai uống một ngụm nào. Nghiêm Đường nhìn chăm chú từ xa một lúc. Người phụ nữ búi tóc hình như hơi giống mẹ của Lạc Lạc? Anh không chắc lắm.
« Trước Sau »