Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi

Chương 25: Nông trại chỉ có một con ngựa (3)
« Trước Sau »
Công việc ở nông trại làm mãi không hết, nhưng Betty rất thích làm việc. … Một ngày trước tất niên, Nghiêm Đường quyết định đưa Ngải Bảo đi siêu thị mua sắm. Tuy anh đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn nhưng năm nay đón Tết không chỉ có mình anh, còn có Ngải Bảo nữa. Dù chỉ có hai người đón Tết, Nghiêm Đường vẫn muốn tạo cho Ngải Bảo bầu không khí ngày lễ. “Tại sao chúng ta phải mua câu đối ạ?” Ngải Bảo vừa hỏi vừa nắm tay Nghiêm Đường tiến vào siêu thị. Các siêu thị lớn đều đóng cửa nghỉ Tết vào đêm giao thừa, Nghiêm Đường và Ngải Bảo đến rất đúng lúc. Nghiêm Đường không trả lời, vì anh cũng không biết. Ký ức về việc dán câu đối với anh đã quá xa vời, có lẽ anh từng hỏi người đã đưa anh đi mua câu đối như vậy, nhưng tuổi thơ của anh đã tan vỡ cùng với gia đình không trọn vẹn từ lâu. Vì vậy, Nghiêm Đường đáp: “Anh không rõ lắm, nhưng đó là thông lệ.” Ngải Bảo ồ một tiếng, rồi lại hỏi: “Vậy chúng ta có thể mua câu “Ngải Bảo mỗi ngày vui vẻ”, “Nghiêm Nghiêm mỗi ngày vui vẻ” được không ạ?” Nghiêm Đường kéo một chiếc xe đẩy hàng từ lối vào. Nghe vậy, anh bật cười: “Anh nghĩ là không được, câu đối phải chú trọng đối xứng và luật bằng trắc gì đó.” Ngải Bảo hơi thất vọng, mái tóc xoăn rủ xuống. Em không hiểu đối xứng hay luật bằng trắc là gì, nhưng cảm thấy có vẻ ghê gớm. Em thở dài: “Vâng ạ.” Nghiêm Đường đẩy xe hàng, trong xe đẩy có một chỗ ngồi nhỏ, mở ra có thể để em bé ngồi lên. Nghiêm Đường đã thấy nhiều bà mẹ khi đi mua sắm thường đặt con mình vào chỗ ngồi đó, mấy đứa trẻ ham mới lạ nên vô cùng thích chỗ ngồi bị gò bó này. Nghiêm Đường nhìn chỗ ngồi, rồi liếc sang Ngải Bảo bên cạnh, rơi vào trầm tư. Chỗ ngồi này nhỏ vậy, Ngải Bảo chắc chắn không ngồi vừa. Ngải Bảo chớp mắt, không hiểu chuyện gì: “Sao vậy ạ?” Em nghiêng đầu hỏi. Nghiêm Đường nghĩ một lát, hỏi em: “Bảo Bảo, em muốn ngồi trong xe đẩy không?” Ngoài dự đoán, Ngải Bảo không chút do dự lắc đầu. “Không ạ.” Em đáp, “Em là người lớn rồi, chỉ có trẻ con mới ngồi trong xe đẩy hàng thôi!” Nghiêm Đường gật đầu, tán thành cách nói của Ngải Bảo. Sau đó, anh dắt tay em bé lớn Ngải Bảo, đẩy xe hàng, nghiêm túc tiến về phía khu đồ ăn vặt dành cho trẻ em. Khu đồ ăn vặt trẻ em và khu đồ ăn vặt nhập khẩu nằm liền kề nhau, Ngải Bảo thích ăn một loại xoài sấy của Malaysia. Đến siêu thị vào giờ này quá hợp lý, cả siêu thị rộng lớn hầu như không có người, mặt sàn sạch bóng phản chiếu rõ ràng bóng của Nghiêm Đường, Ngải Bảo và xe hàng. Không có chen chúc, không có ồn ào, cũng không có tiếng trẻ con khóc lóc, Nghiêm Đường không lo bị lạc mất Ngải Bảo giữa dòng người. Ngải Bảo đang xem bánh quy em muốn mua. “Màu đen ngon hơn?” Tay trái em cầm Oreo vị chocolate, tay phải cầm bánh quy sữa Prince hỏi Nghiêm Đường, “Hay màu trắng ngon hơn ạ?” Nghiêm Đường quan sát một lúc: “Em có thể mua Oreo nhân kem trắng, như vậy vừa có đen vừa có trắng.”  Ngải Bảo ngạc nhiên: “Đúng rồi nhỉ!” Em quay người tìm Oreo vị nguyên bản trên kệ hàng bên cạnh. “A, ở đây!” Ngải Bảo lấy gói bánh quy Oreo vị nguyên bản bỏ vào xe đẩy. Giải quyết được một vấn đề, em hào hứng vô cùng. Nghiêm Đường đẩy xe hàng cùng Ngải Bảo đi dọc theo các kệ đồ ăn vặt, mỗi khi Ngải Bảo muốn mua gì đều sẽ quay đầu hỏi Nghiêm Đường. Nếu Nghiêm Đường đồng ý, em sẽ chọn lựa; nếu Nghiêm Đường nói không được, ăn vào không tốt cho dạ dày, em sẽ ngoan ngoãn nắm tay Nghiêm Đường tiếp tục đi. Tay Ngải Bảo mềm mại, khung xương nhỏ, thịt lại nhiều, n.ắn b.óp rất thoải mái. Nghiêm Đường nắm tay Ngải Bảo lâu, không nhịn được, thỉnh thoảng lại bóp bàn tay của em một cái. Ngải Bảo không giận, tay em nhỏ, một tay nắm lấy một ngón tay của Nghiêm Đường, đong đưa bước đi. Ngải Bảo đeo một chiếc balo be bé, đội mũ lưỡi trai, trông giống hệt cậu nhóc đang đi dã ngoại cùng thầy cô giáo. Hôm nay Nghiêm Đường cho em mặc quần áo mới, nửa người trên là áo khoác lông màu vàng tươi, bên dưới là quần bông kẻ caro màu đen. Cả trong lẫn ngoài chiếc áo khoác đều là lót lông tơ mềm mại, lúc mua hình như nói là lông thỏ, khá đắt. Ngải Bảo thích sờ, nên Nghiêm Đường mua cho em luôn. Mặc bộ đồ này, cộng thêm mái tóc xoăn tít, Ngải Bảo trông giống như một con búp bê bằng bông, lon ta lon ton đi theo Nghiêm Đường, giống hệt gà bông Sally – người bạn mới mà em yêu thích, tối nào đi ngủ cũng phải đặt ở đầu giường. Đến khi Nghiêm Đường và Ngải Bảo thoát khỏi khu đồ ăn vặt, xe đẩy hàng của họ đã đầy ắp. Dù Nghiêm Đường từ chối Ngải Bảo rất nhiều lần, nhưng cuối cùng, mấy ngày nay không có dì Trương và giáo sư Tăng nhắc nhở, ý chí sắt đá của Nghiêm Đường không duy trì được bao nhiêu. Mua về mỗi ngày cho Ngải Bảo ăn ít một chút là được, như vậy sẽ không khó tiêu, Nghiêm Đường nghĩ thầm. Khu thực phẩm tươi sống không có nhiều thứ Nghiêm Đường và Ngải Bảo cần mua. Nghiêm Đường ngó trái ngó phải, chỉ chọn vài loại trái cây. Mua một ít táo, chuối và thanh long là đủ. Nghiêm Đường ngắm quả thanh long một lúc, biết đâu nó lại là quân bài cuối cùng cứu rỗi “cái mông” của Ngải Bảo thì sao? “Bảo Bảo, em thấy quả nào đẹp hơn?” Nghiêm Đường cầm hai quả thanh long hỏi Ngải Bảo. Người ta nói chọn trái cây phải chọn quả đẹp, trước đây Nghiêm Đường mua cho mình thì cứ tóm đại bỏ vào túi là được, nhưng khi chọn thanh long cứu mông cho Ngải Bảo, anh vẫn muốn cẩn thận hơn một chút. Ai ngờ, Ngải Bảo lại tỏ vẻ không đồng tình. Lần đầu tiên em nhíu mày. “Nghiêm Nghiêm, anh nên nói nhỏ thôi.” Ngải Bảo nói, “Anh phải hỏi là “Em thích quả nào hơn”!” Nghiêm Đường không nghe ra sự khác biệt giữa hai câu hỏi này. “Tại sao vậy?” Anh nhướng mày. “Vì thanh long là con gái mà.” Ngải Bảo đáp, “Chúng ta không nên bàn tán về người khác trước mặt họ, càng không thể hỏi con gái ai đẹp hơn!” Lúc này Nghiêm Đường mới chợt hiểu ra. ” Anh xin lỗi.” Anh cúi đầu, trịnh trọng nói với hai quả thanh long trên tay. Để chuộc lỗi, Nghiêm Đường quyết định cho cả hai “cô thanh long” vào túi cân, mời họ cùng về nhà chơi. Các cô thanh long đều rất hài lòng. Đến khi Nghiêm Đường và Ngải Bảo mua sắm xong, xe đẩy hàng của họ không còn chỗ trống. Lớp đồ ăn vặt dày cộm dưới đáy là điều hiển nhiên, sau đó là vài túi trái cây, tiếp theo là một ít đồ khô, đồ rang và kẹo, cuối cùng là một số đồ Tết, ví như câu đối hay tranh dán cửa sổ. Nghiêm Đường mừng thầm vì lúc đầu Ngải Bảo không ngồi vào xe đẩy, nếu không bây giờ chắc chắn đang bơi trong biển hàng hóa. Sau khi nhân viên thu ngân quét mã hàng hóa, Nghiêm Đường thanh toán, Ngải Bảo đứng ở phía bên kia quầy thu ngân, cần mẫn xếp đồ vào túi mua hàng tái sử dụng theo thứ tự nặng nhẹ. Giống như một chú sóc tha thức ăn về tổ. Giáo sư Tăng đã dạy Ngải Bảo rằng túi nilon dùng một lần rất có hại, trái đất không thể phân hủy được, nó sẽ phá vỡ chu trình sinh học. Vì vậy, mỗi khi ra ngoài, Ngải Bảo đều mang theo một chiếc túi mua hàng tái sử dụng, hầu hết là mấy chiếc túi vải của các cửa hàng bọn họ từng ghé qua. May mắn thay, bọn họ cầm theo ba chiếc túi mua hàng là vừa đủ. Nghiêm Đường khỏe mạnh, ban đầu định xách hết một lượt. Nhưng Ngải Bảo cứ chốc chốc lại liếc túi đồ ăn vặt, chốc chốc lại liếc nhìn, chốc chốc lại liếc nhìn. Hàng mi vừa dài vừa dày của em như cây cọ cứ quét qua quét lại. Nghiêm Đường cân nhắc một chút, lấy túi táo trong túi đồ ăn vặt ra, đưa cho Ngải Bảo tự xách. Ngải Bảo vui vẻ nhận lấy, như thể nhận được một kho báu. Khuôn mặt trắng trẻo của em treo nụ cười đáng yêu, tựa như có một đám mây trắng mềm mại vừa bay qua.  Hai người một tay xách túi đồ đầy ắp, một tay nắm tay đối phương, hân hoan về nhà. Ngải Bảo thỉnh thoảng lại đong đưa bàn tay nắm tay Nghiêm Đường, có thể thấy tâm trạng rất tốt. Siêu thị này gần nhà bọn họ, Nghiêm Đường lái xe chưa đến mười phút đã đến cửa nhà. Vừa dừng xe, Ngải Bảo hào hứng cởi dây an toàn, nhảy xuống khỏi ghế phụ. Em nóng lòng muốn mời đồ ăn vặt về nhà. Nghiêm Đường nhìn dáng vẻ phấn khích của Ngải Bảo, mỉm cười lắc đầu. Tính tình Ngải Bảo trẻ con, toàn thế thôi. Nghiêm Đường xuống xe, dọn đồ. Vừa xuống xe, anh mới phát hiện Ngải Bảo không hề mở cửa xe và ôm đồ ăn vặt của mình ra như anh nghĩ, em đứng bất động, nhìn vào đám cỏ bên cạnh, như thể có gì đó ở đó. “Sao vậy Bảo Bảo?” Nghiêm Đường nhẹ nhàng vỗ vai Ngải Bảo, nhìn về phía đám cỏ. “Có gì động đậy à?” Anh nhíu mày hỏi. Khu dân cư Nghiêm Đường ở tuy cũ nhưng luôn đi theo hướng cao cấp, có chốt bảo vệ ở lưng chừng núi, kiểm tra người ngoài rất nghiêm ngặt, biển số xe không khớp là không được lên núi. Lẽ ra không có người lạ nào đến quấy rầy mới phải. Một lúc sau, Ngải Bảo mới hoàn hồn. “Có một con mèo ở đó!” Em chỉ vào đám cỏ, kinh ngạc thốt lên.
« Trước Sau »