Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi
Chương 27: Nông trại chỉ có một con ngựa (5)
Mỗi buổi chiều tà, Johnny sẽ leo lên tấm lưng rộng lớn của Betty và nói: “Betty, chạy nhanh lên!” Sau đó, họ cùng nhau phi nước đại trên đồng cỏ, lùa đàn bò về nông trại.
…
Chú mèo mập đã biến mất vào sáng sớm ngày 30 Tết.
Nếu không có chiếc ổ mèo còn sót lại trong phòng khách, Nghiêm Đường đã cho rằng vị khách bất ngờ này chỉ là một giấc mơ.
Nghiêm Đường xuống tầng, đi một vòng quanh phòng khách, cúi xuống nhìn gầm ghế sofa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng chú mèo đâu.
Nghiêm Đường ngồi cạnh chỗ ổ mèo được anh và Ngải Bảo cùng nhau làm từ gối, bông và chăn hôm qua, sờ so.ạng ổ mèo này.
Trung tâm của ổ mèo là chiếc gối mềm mại, tay Nghiêm Đường sờ vào, còn cảm nhận được chút hơi ấm.
Xem ra chú mèo chưa đi lâu.
Nghiêm Đường rơi vào trầm tư.
Bây giờ, anh phải suy nghĩ xem làm thế nào để nói với Ngải Bảo chuyện chú mèo đến rồi lại đi.
Tối qua lúc tắm, Nghiêm Đường hỏi Ngải Bảo muốn vị khách mèo này ở lại bao lâu?
Ngải Bảo trả lời anh là rất lâu rất lâu rất lâu rất lâu rất lâu…
Em nói rất nhiều lần “rất lâu”, giơ tay ra khỏi mặt nước vẽ một đường thẳng dài để diễn tả “rất lâu” là bao lâu.
Nhưng vị khách mà Ngải Bảo muốn giữ lại nhà chơi rất lâu rất lâu rất lâu rất lâu rất lâu, lại không từ mà biệt vào ngay ngày hôm sau.
Nghiêm Đường còn chưa kịp chụp ảnh chú mèo, đăng lên nhóm cư dân, hỏi xem có ai bị mất mèo không.
Nghiêm Đường không muốn nhìn thấy Ngải Bảo vừa tỉnh dậy hào hứng tìm mèo, cuối cùng lại được báo là mèo đã rời đi, gương mặt trắng trẻo lộ vẻ thất vọng và chán nản.
Nghiêm Đường đứng dậy, anh lặng lẽ bước ra khỏi nhà với tâm trạng nặng nề.
Sáng 30 Tết, vẫn còn một quán ăn sáng mở cửa ở cổng Tây.
Tuy Nghiêm Đường đã mua một ít đồ ăn nhanh đông lạnh như sủi cảo, bánh trôi, nhưng anh vẫn cảm thấy đồ ăn sáng làm tại quán sẽ tươi ngon hơn.
Nghiêm Đường nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Vừa ra khỏi cửa, một luồng khí lạnh ập vào mặt khiến Nghiêm Đường lạnh buốt.
Cuối tháng hai ở thành phố C là thời điểm lạnh nhất, cái lạnh thấu xương như muốn đóng băng người ta thành que kem, chỉ cần bẻ “rắc” một cái, một khúc biến thành hai.
Nghiêm Đường thở ra một hơi.
Anh xem giờ trên điện thoại, đúng 7 giờ 20 phút.
Nghiêm Đường không khỏi nhướng mày, lần trước anh ra ngoài vào giờ này là để đón Ngải Bảo.
Đó là lần đầu tiên anh gặp Ngải Bảo.
Mà giờ đây, anh và Ngải Bảo đã ở bên nhau hơn hai tháng, sắp cùng nhau đón Tết.
Duyên phận đúng là kỳ diệu.
Lúc đó, trước khi gặp Ngải Bảo, anh đau đầu, lo lắng và bất an, anh vẫn nhớ như in cảm xúc lúc ấy.
Còn hiện tại, anh đã ở bên Ngải Bảo hơn hai tháng, nỗi phiền phức, khó xử như gai đâm hồi nào đã hóa thành chiếc lông vũ mềm mại, lướt qua tim rồi biến mất không dấu vết vì sự hiện diện của Ngải Bảo.
Nghiêm Đường đội mũ áo khoác, bước nhanh về phía cổng Tây, mua bữa sáng cho anh và Ngải Bảo.
Vừa đi, anh vừa nghĩ xem lát nữa nên nói với Ngải Bảo thế nào về việc mèo đã đi mất.
Nên nói là mèo tự về nhà? Hay là người nhà của mèo đến tìm, nó vẫy đuôi rồi đi?
Hình như cách nào cũng không ổn.
Gay chính hiệu như Nghiêm Đường, hôm nay rất khó xử.
Tết đến, khu dân cư chỉ còn lại vài hộ gia đình, giáo sư Tăng đã được con cái đón ra nước ngoài từ lâu. Dọc đường, ngoài vài bác lao công đang quét dọn, Nghiêm Đường không gặp ai khác.
“Lấy cho tôi hai bánh bao đậu đỏ, một bánh bao trứng sữa, hai bánh bao thịt, hai quả trứng luộc nước trà, hai túi sữa đậu nành…” Nghiêm Đường vừa ngẩng đầu nhìn thực đơn treo dưới biển hiệu quán, vừa gọi món.
Cô bán hàng đeo khẩu trang vội vàng gói đồ ăn sáng theo lời Nghiêm Đường.
“Chàng trai này, sao cậu còn ở lại đây? Không về quê à, đi chơi đâu đó chứ?” Cô bán hàng vừa chuẩn bị cho tất cả đồ Nghiêm Đường gọi vào một chiếc túi lớn cho anh dễ xách, vừa hỏi bằng giọng địa phương thành phố C.
Nghiêm Đường không vội trả lời câu hỏi của cô, anh lấy túi mua hàng tái sử dụng từ trong túi áo khoác ra, đưa cho cô, bảo cô cho vào túi này.
Ở bên Ngải Bảo lâu, anh đã quen mang theo túi mua hàng khi ra ngoài.
“Ở đây còn chút việc, không đi được.” Nghiêm Đường trả lời một cách chung chung.
Những chuyện liên quan đến gia đình, anh đều nói qua loa.
Các bác, các cô lớn tuổi ở thành phố C không quan tâm đến việc có dò hỏi đến chuyện riêng tư hay không, hầu hết họ hỏi những câu riêng tư chỉ để kéo gần khoảng cách, thể hiện thái độ quan tâm, thân thiện, thực ra họ hoàn toàn không quan tâm đến câu trả lời.
Nghiêm Đường biết điều này: “Cô cũng chưa về quê à?”
Anh nhận túi đồ ăn sáng đã được đóng gói, thuận miệng hỏi lại.
Cô bán hàng thở dài: “Haiz, tôi cũng có việc nên không đi được! Thú cưng bị lạc, chưa tìm thấy tôi không yên tâm.”
Khuôn mặt không còn trẻ trung của cô lộ rõ vẻ lo lắng: “Tôi không về thì sáng mở quán, chiều đi tìm… biết đâu, lát nữa sẽ tìm thấy.”
Thú cưng bị lạc?
Nghiêm Đường nhướng mày, đang định hỏi có phải bị mất một con mèo không thì cô bán hàng xua tay.
“Đầu năm đầu tháng, nói chuyện mất mát xui xẻo lắm.” Cô bán hàng cười nói, “Chàng trai, không nói chuyện này nữa, mau về ăn sáng đi! Lát nữa nguội sẽ không ngon! Chúc mừng năm mới nhé!”
Nghiêm Đường định nói gì đó nhưng lại thôi, thấy cô bán hàng không muốn nói thêm, anh không hỏi nữa.
Anh gật đầu, chúc cô bán hàng: “Chúc mừng năm mới.”
Sau đó, Nghiêm Đường xách túi đồ ăn sáng cho anh và Ngải Bảo đi về nhà.
Ngải Bảo thường dậy lúc chín giờ, lề mề vệ sinh cá nhân, mặc quần áo xong thì khoảng chín rưỡi ăn sáng.
Nghiêm Đường canh giờ, bây giờ khoảng bảy giờ bốn mươi, anh còn hơn một tiếng để vắt óc bịa ra lý do tại sao chú mèo lại bỏ đi.
Chú mèo về nhà thay quần áo?
Có người nhà đột nhiên đến tìm nó?
Nó có việc gấp phải đi trước?
…
Cho đến khi về đến cửa nhà, Nghiêm Đường vẫn chưa bịa ra được một lý do nào hợp lý, logic, mạch lạc, có thể đứng vững trước sự chất vấn.
Anh mở cửa, không ngờ Ngải Bảo mà anh tưởng vẫn còn đang ngáy khò khò trên giường đã thức dậy.
Ngải Bảo ngồi trước ổ mèo ở phòng khách, bốn mắt hai người chạm nhau ngay khi anh vừa bước nhà.
Điều này khiến Nghiêm Đường trở tay không kịp.
“Mèo đâu rồi ạ?” Quả nhiên, Ngải Bảo đứng dậy hỏi Nghiêm Đường.
Đôi mắt to của em đầy vẻ hoang mang: “Nó bay đi rồi sao?”
Nghiêm Đường đành ăn ngay nói thật: “Sáng nay không thấy nó đâu, chắc là đi rồi.”
Ngải Bảo à một tiếng, em vẫn mặc bộ đồ ngủ liền thân hình Cậu Bé Bọt Biển, ống quần hơi dài, đi lại không tiện, chỉ có thể lắc lư tiến về phía Nghiêm Đường.
“Vâng ạ.” Ngải Bảo vừa nói vừa dụi mắt.
Em lại bám vào người Nghiêm Đường, nắm lấy bàn tay không xách đồ ăn sáng của anh, mái tóc xoăn chưa chải chổng ngược tứ phía.
“Mèo đi rồi, Bảo Bảo không vui sao?” Nghiêm Đường dắt Ngải Bảo đến bàn ăn, tiện tay đặt đồ ăn sáng xuống.
“Hơi hơi ạ.” Ngải Bảo đáp.
Em lại dụi mắt, ánh mắt vẫn mơ màng, rõ ràng là chưa tỉnh hẳn, dụi đến nỗi vành mắt đỏ ửng.
“Nhưng không còn cách nào khác mà.” Em nói, “Nghiêm Nghiêm đừng buồn, mèo tạm biệt rồi, nhưng em chưa tạm biệt, chúng ta có thể cùng nhau đón Tết nha!”
Nghiêm Đường nghe vậy thì im lặng, anh nhìn Ngải Bảo ngái ngủ trước mặt, nhất thời không nói nên lời.
Anh đâu có giống người sẽ buồn vì chuyện này.
Chỉ là Ngải Bảo hơi buồn nên nghĩ rằng anh cũng buồn, do vậy mới an ủi anh.
Sự đồng cảm như vậy càng khiến Ngải Bảo thêm phần mềm mại, khiến người ta không nhịn được mà mềm lòng vì em.
Nghiêm Đường nhẹ nhàng gạt tay Ngải Bảo đang dụi mắt ra: “Đừng dụi mắt nữa, Bảo Bảo.” Anh hỏi, “Em muốn ngủ thêm một lát hay là vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng?”
“Em muốn ăn sáng ạ!” Ngải Bảo phấn chấn.
Em lắc bàn tay mũm mĩm của mình.
Nghiêm Đường gật đầu, dắt Ngải Bảo lên tầng hai vệ sinh cá nhân.
Hôm nay họ không ra ngoài, cũng không cần thay quần áo. Ngải Bảo dậy rồi, đỡ phải giữ ấm bánh bao trong nồi hấp.
“Vậy ổ mèo xử lý thế nào đây, Bảo Bảo?” Nghiêm Đường vừa vắt khăn mặt cho Ngải Bảo vừa hỏi.
“Để lại đó ạ!” Ngải Bảo ngẩng đầu để Nghiêm Đường lau mặt cho mình, “Biết đâu mèo lại đến chơi thì sao?”
Đôi mắt nâu nhạt của em nhìn thẳng Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường dùng khăn ấm lau mặt cho em cẩn thận, da Ngải Bảo mỏng manh, chỉ cần không kiểm soát lực là dễ để lại vết đỏ.
“Ừ.” Nghiêm Đường gật đầu.
Lát nữa anh xuống tầng, chuyển ổ mèo đến góc bên TV là được, ổ mèo tuy hơi to nhưng đặt ở góc khuất không chiếm nhiều diện tích.
Đêm giao thừa đối với người dân trong nước là khoảnh khắc đoàn tụ gia đình và đầy cảm xúc, trên bàn ăn có thể là bốn thế hệ cùng nhau, có thể là ba thế hệ sum vầy, mà ngoài cửa, chắc chắn là những đứa trẻ đang háo hức chơi pháo hoa, pháo tép, tóm lại là một khung cảnh náo nhiệt và rộn ràng.
Còn đối với Nghiêm Đường và Ngải Bảo, ngày này không có gì quá đặc biệt.
Đối với Ngải Bảo, nó chỉ là ngày được ở nhà cả ngày với Nghiêm Nghiêm mà thôi.
Sau khi ăn sáng, em xem vài tập Cậu Bé Bọt Biển, rồi được Nghiêm Đường dẫn đi đọc sách một lúc.
Ngải Bảo không có ý kiến gì về việc đọc sách, em không thích cũng không ghét, chỉ là rất vui khi được ngồi trong lòng Nghiêm Đường đọc sách.
Lòng Nghiêm Đường ấm áp, có mùi hương mà em thích.
Giống mùi cỏ xanh sau cơn mưa, cũng giống những đám mây trắng bồng bềnh trên bầu trời xanh.
Ban đầu Nghiêm Đường nghĩ rằng, hôm nay là 30 Tết, mọi nơi đều đóng cửa nghỉ lễ, anh và Ngải Bảo chỉ có thể ở nhà, vừa hay có một con mèo ghé thăm, có thể chơi với Ngải Bảo. Ai ngờ vị khách này kết thúc chuyến thăm sớm như thế, tự mình trở về nhà.
Nghiêm Đường không muốn Ngải Bảo xem Cậu Bé Bọt Biển cả buổi chiều, không nói đến việc ảnh hưởng đến thị lực mà hoạt động này còn quá đơn điệu và nhàm chán.
Nghiêm Đường nghĩ tới nghĩ lui, chợt nhớ trong tủ lạnh có một túi vỏ sủi cảo.
“Bảo Bảo, em muốn gói sủi cảo không?” Nghiêm Đường mặc áo khoác cho Ngải Bảo vừa ngủ dậy.
Ngải Bảo cảm thấy khó hiểu, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, hình như không nhớ ra sủi cảo là gì.
Nghiêm Đường nhắc nhở: “Mấy hôm trước dì Trương hấp món “Nguyên Bảo” chính là sủi cảo đó.”
Ngải Bảo nhớ ra, thì ra đĩa mây trắng bụng phệ là sủi cảo.
Em chép miệng, như đang hồi tưởng lại hương vị của đĩa mây trắng béo ú đó.
“Muốn ạ!” Em hào hứng giơ hai tay, “Em muốn gói sủi cảo!”
Nghiêm Đường mặc chiếc áo len dày cho Ngải Bảo.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Nghiêm Đường dắt Ngải Bảo.
Gói sủi cảo đối với Nghiêm Đường đã là chuyện quá xa vời.
Trong ký ức của anh, anh chỉ gói vài cái sủi cảo giúp bà nội lúc tám tuổi. Lúc đó chỉ là người già dỗ dành trẻ con, anh gói méo mó đủ kiểu, cuối cùng đều được bà nội chỉnh sửa lại mới cho vào nồi.
Nhưng việc gói sủi cảo không khó lắm, chỉ cần chuẩn bị nhân, vỏ bánh, và một ít bột mì, chú ý lượng nhân cho vào là được, Nghiêm Đường lên mạng tra công thức làm nhân và một số lưu ý linh tinh, hầu như không có vấn đề gì.
Ngải Bảo đã rửa sạch hai bàn tay mũm mĩm, ngồi ở bàn ăn, chờ Nghiêm Đường băm nhân rồi mang lên, cùng nhau gói sủi cảo.
Tâm trạng em rất tốt, chút buồn bã vì mèo bỏ đi lúc sáng đã biến mất.
Ngải Bảo lắc lư, ngân nga chờ Nghiêm Đường từ trong bếp đi ra.
Nghiêm Đường chọn nhân thịt heo và rau tề thái, đúng như anh dự đoán, làm nhân rất đơn giản. Chỉ cần băm nhỏ rau tề thái và thịt heo, sau đó trộn với một số gia vị là xong.
“Bảo Bảo…” Nghiêm Đường nhìn mấy cái sủi cảo trên đĩa trước mặt Ngải Bảo, ngập ngừng không nói hết câu.
“Sao vậy ạ?” Ngải Bảo khó hiểu chớp mắt nhìn Nghiêm Đường.
“Em không cảm thấy em gói hơi nhiều nhân sao?” Nghiêm Đường cầm một cái sủi cảo tròn vo gần bằng cái bánh bao lên hỏi.
Ngải Bảo đang cầm một miếng vỏ bánh, chuẩn bị gói cái tiếp theo.
Nghe vậy, em nhìn sủi cảo mập mạp mà Nghiêm Đường đang cầm, rồi lại cúi đầu nhìn năm, sáu cái sủi cảo mập mạp do mình gói.
“Nhưng nếu sủi cảo không mập một chút, lát nữa chúng nhẹ quá, bay lên trời thì sao ạ?” Ngải Bảo nghi hoặc, “Nếu chúng biến thành mây, chúng ta không thể bắt chúng vào nồi được đâu.”
Nghiêm Đường đặt cái sủi cảo trông như bánh bao về lại đĩa của Ngải Bảo.
“Nhưng nếu chúng quá mập thì sẽ khó nổi lên mặt nước.” Nghiêm Đường trả lời với vẻ mặt vừa tự nhiên vừa nghiêm túc, “Không nổi lên được, chúng sẽ bị chết đuối.”
Ngải Bảo giật mình.
Thì ra mây quá nặng không những biến thành sủi cảo mà còn dễ bị chết đuối!
“Thế em làm sủi cảo gầy vậy.” Ngải Bảo suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Nếu chúng bay về trời, thì cứ để chúng bay về! Chết đuối không tốt chút nào hết.” Em cảm thán.
Nói xong, Ngải Bảo cẩn thận thực hiện “thủ thuật giảm béo” cho từng cái sủi cảo mập mạp của mình.
Nghiêm Đường ngồi bên cạnh, cùng Ngải Bảo tham gia vào công cuộc giảm cân cho những cái sủi cảo trông như bánh bao của em.
Từng cái từng cái như vừa tập bài thể dục giảm cân liên tục mấy tháng trời, trông gầy hẳn đi, có thể nhìn thấy cả eo.
Suốt buổi chiều, Nghiêm Đường và Ngải Bảo gói được mấy đĩa sủi cảo.
Cả hai đều là người mới học, sủi cảo gói ra mỗi cái mỗi kiểu.
Có cái theo trường phái trừu tượng, phần lớn là do tay Ngải Bảo làm ra, em nói mấy cái sủi cảo vỏ nhăn nhúm dính vào nhau là đám mây mũm mĩm “hình hoa hồng”.
Cũng có cái theo trường phái dã thú, hầu hết là do Nghiêm Đường gói, lúc đầu anh không kiểm soát được lực, làm rách vỏ bánh, mấy cái sủi cảo thiếu tay thiếu chân, trông méo ma méo mó.
Tuy nhiên, Ngải Bảo đối xử bình đẳng với tất cả.
Em quyết định cho tất cả sủi cảo vào nồi luộc!
Nghiêm Đường gật đầu ủng hộ, hôm nay là 30 Tết, dùng sủi cảo làm món chính cũng được, không cần nấu thêm cơm.
Dù sao Tết là Tết, Nghiêm Đường vẫn cố gắng làm bữa tối thịnh soạn một chút.
Mấy đĩa sủi cảo là điều hiển nhiên, anh vào bếp nướng thêm một con cá, chiên món thịt viên mà Ngải Bảo rất thích, tiện thể hâm nóng món thịt hấp bột gạo mua ở cửa hàng lâu đời, không quên mang cả đĩa da vịt quay.
Ngoài ra, Nghiêm Đường còn hầm một nồi canh vịt hầm củ cải muối, mùi thơm của canh chua có thể ngửi thấy từ xa, thêm vài món ăn kèm và bánh ngọt, tuy chỉ có hai người, Nghiêm Đường vẫn làm đầy một bàn.
Ngải Bảo không hiểu tại sao em và Nghiêm Nghiêm phải ăn uống thịnh soạn như vậy.
Nghiêm Đường trêu em, hỏi em có biết tại sao mấy ngày nay lại ăn uống xa hoa như vậy không?
Em lắc đầu với vẻ mặt hoang mang.
Vì vậy, Nghiêm Đường nói với Ngải Bảo, Tết đến rồi, Tết là ngày đoàn viên.
Thực ra Ngải Bảo không quan tâm, cũng không để ý đến nguyên nhân của vấn đề này.
Em ồ một tiếng, rồi đáp vâng ạ.
Trên thực tế, Ngải Bảo vẫn chưa hiểu rõ khái niệm Tết là ngày đoàn viên.
Đối với em, ngày gọi là “Tết” là ngày em và Nghiêm Nghiêm cùng nhau ăn một bàn đầy đồ ăn.
Em thích gọi nó là ngày lễ “Ăn thật nhiều món ngon cùng Nghiêm Nghiêm” hơn.
Rõ ràng, cả Nghiêm Đường và Ngải Bảo đều rất vui vẻ trong ngày lễ “Ăn thật nhiều món ngon cùng Nghiêm Nghiêm”.
Ngải Bảo ăn đến miệng dính đầy dầu mỡ, vẫn cố gắng gắp một miếng thịt hấp bột gạo, nhai nhóp nhép rồi nuốt. Bụng của em đã tròn vo, song em vẫn cố gắng với đũa về phía đĩa sủi cảo.
Nghiêm Đường luôn thấy vui khi thấy Ngải Bảo ăn ngon miệng.
Anh xem Ngải Bảo ăn nhiều, dần hiểu tại sao bây giờ nghề “mukbang” trên mạng lại nổi tiếng như vậy.
Ngải Bảo chép miệng, mặc dù khuôn mặt trắng trẻo đã bị em ăn thành mặt mèo, nhưng niềm vui và sự hài lòng trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không thể che giấu.
Mái tóc xoăn của em cứ rung lên, nhìn là biết đang rất vui vẻ, khiến người ta nhìn vào là thấy hạnh phúc lây.
Đến khi hai người ăn xong thì đã bảy giờ tối.
Ngải Bảo no căng bụng, đang nằm dài trên ghế sofa xoa bụng.
Em ăn quá no, dù Nghiêm Đường có bày đồ ăn vặt mua ở siêu thị ngày hôm qua ra thì em cũng không muốn ăn nữa.
“Bụng em to quá.” Ngải Bảo vừa xoa bụng vừa nói.
“Vì em ăn quá nhiều, bị khó tiêu rồi.” Nghiêm Đường ngồi bên cạnh, xoa bụng cho em theo chiều kim đồng hồ để hỗ trợ tiêu hóa.
TV đã được Nghiêm Đường chuyển sang kênh trung ương, màn hình chiếu một vở hài kịch gì đó không rõ tên.
Những người đàn ông và phụ nữ bên trong đang cười đùa.
Ngải Bảo không biết tại sao phải xem cái này, nhưng Nghiêm Đường nói đây là truyền thống.
Vì vậy, em âm thầm liệt kê việc xem chương trình trên kênh này vào hoạt động cần thiết của ngày lễ “Ăn thật nhiều món ngon cùng Nghiêm Nghiêm”.
“Năm mới rồi, Bảo Bảo có mong ước gì không?” Nghiêm Đường vừa xoa bụng cho Ngải Bảo vừa hỏi.
Hiện tại anh hơi hối hận, vừa rồi chỉ lo nhìn Ngải Bảo ăn ngon miệng nên không kiểm soát chế độ ăn cho em.
Phải biết rằng, một đứa trẻ như Ngải Bảo không hiểu về khái niệm “vừa phải”, chỉ cần là thứ em thích ăn, em có thể ăn mãi cho đến khi buồn nôn.
Ngải Bảo ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đường.
“Ước gì cũng được ạ?” Em hỏi.
Nghiêm Đường gật đầu.
“Em ước xong có thành hiện thực không ạ?” Ngải Bảo lại hỏi.
Nghiêm Đường suy nghĩ một lát: “Điều ước vào năm mới thường sẽ thành hiện thực.”
Ngải Bảo nghe vậy thì vui mừng.
“Em muốn ngủ cùng Nghiêm Nghiêm!” Em nói to, mái tóc xoăn phấn khích tung bay.
Đúng lúc này, tiếng “Bùm…” “Bùm…” bất ngờ vang lên, vài bông pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
Từng bông pháo hoa nối tiếp nhau, xếp chồng lên nhau, đua nhau nở rộ trên bầu trời đêm, xua tan màn đêm đen kịt trong vài giây.
Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng pháo nổ lách tách từ xa vọng lại.
Nhà của Nghiêm Đường và Ngải Bảo ở Nam Sơn, cách trung tâm thành phố và những nơi đông đúc một khoảng cách, vì vậy pháo hoa đối với họ không quá chấn động.
Nhưng Ngải Bảo vẫn bị pháo hoa ngoài cửa sổ thu hút.
Em không mang dép, nhảy đến trước cửa sổ sát đất của phòng khách, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào nơi vừa xuất hiện pháo hoa.
“Hoa kìa! Hoa kìa!” Ngải Bảo chỉ vào một bông pháo hoa vừa xuất hiện trên cửa sổ, quay đầu lại hào hứng nói với Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường bước tới: “Đúng là pháo hoa.”
Anh đứng bên cạnh Ngải Bảo cùng xem.
Bị pháo hoa làm giật mình, cả hai đều quên mất chuyện vừa bàn bạc.
Mỗi khi pháo hoa nổ tung, Ngải Bảo đều tò mò như lúc ban đầu, cứ kéo Nghiêm Đường gọi “Hoa kìa! Hoa kìa!”
Nghiêm Đường cúi đầu nhìn Ngải Bảo đang hân hoan bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới mái tóc xoăn được ánh sáng pháo hoa ngoài cửa sổ chiếu vào, đặc biệt là chóp mũi, dường như còn vương lại màu sắc của mấy bông pháo hoa vừa rồi.
Ngải Bảo chăm chú nhìn ra ngoài, từ góc độ của Nghiêm Đường, mắt em sáng vô cùng.
Từng bông pháo hoa không giống như nổ tung trên bầu trời mà giống như đang nở rộ trong đôi mắt em.