Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi

Chương 28: Nông trại chỉ có một con ngựa (6)
« Trước Sau »
Johnny lớn lên qua từng năm, còn Betty ngày càng già đi. Khi Johnny trở thành một người đàn ông cao lớn vạm vỡ thì Betty đã rất già rồi. Nhưng Betty vẫn làm việc vô cùng chăm chỉ. … Ngải Bảo tỉnh dậy vào sáng Mùng Một Tết, phát hiện bên cạnh gối đầu có thêm một bao giấy màu đỏ. Tối qua em xem pháo hoa hào hứng quá, không ngủ được, Nghiêm Đường quyết định lái xe đưa em đến đường Tân Giang hóng gió, họ đứng bên này sông, ngắm pháo hoa bên kia rất lâu. Màn đêm mùa đông đen kịt, bầu trời thành phố không có sao, tối đen như mực, càng làm nổi bật sự rực rỡ của từng bông pháo hoa. Ngải Bảo ngẩng đầu ngắm rất lâu, đến khi nhắm mắt lại, thế giới tối tăm trong mắt em vẫn in hình những bông hoa rực rỡ. “Đây là gì vậy ạ?” Ngải Bảo cầm túi giấy đỏ lon ton chạy xuống lầu. Nghiêm Đường đang ngồi đọc báo ở phòng khách. “Đây là lì xì.” Nghiêm Đường quay đầu nói với Ngải Bảo đang đến gần, “Vào dịp Tết sẽ phát lì xì, mừng trẻ con thêm tuổi mới.” Hôm nay Ngải Bảo mặc bộ đồ ngủ liền thân hình Squidward. Ngải Bảo ồ một tiếng, rồi tự nhiên dán sát vào người Nghiêm Đường. “Bên trong là gì vậy ạ?” Ngải Bảo tựa đầu vào vai Nghiêm Đường, ngước mắt nhìn anh hỏi. Em n.ắn b.óp, bên trong hình như còn có thứ gì đó dày dày. Nghiêm Đường đặt tờ báo xuống: “Em có thể mở ra xem, đây là quà của em.” Ngải Bảo mở lì xì, lấy đồ bên trong ra. “Thẻ Ngải Bảo và Nghiêm Đường ngủ cùng nhau?” Ngải Bảo đọc từng chữ trên tấm thẻ vừa lấy ra. Tấm thẻ này khá dày, Ngải Bảo bóp thấy nó giống như một miếng bánh quy soda. Chữ viết trên đó rất rõ ràng, từng nét chữ mang theo sự sắc bén. “Sau này em có thể ngủ cùng Nghiêm Nghiêm ạ?” Ngải Bảo dùng hai bàn tay mũm mĩm nắm lấy hai góc của tấm thẻ. “Đúng vậy.” Nghiêm Đường gật đầu. Tối qua vì chuyện pháo hoa, chủ đề đang bàn bạc bị gián đoạn, Ngải Bảo quên mất, Nghiêm Đường thì không. Như Nghiêm Đường đã nghĩ trước đó, anh không phải là không thể chấp nhận việc chia sẻ không gian riêng tư của mình với Ngải Bảo, chỉ là dù sao vẫn nên có thời gian chuẩn bị tâm lý trước. Hôm qua Ngải Bảo nhắc lại chuyện này, Nghiêm Đường nhận ra mình không thấy có vấn đề gì, một cục bông mềm mại như Ngải Bảo nằm bên cạnh giống như một cục kẹo bông gòn cỡ lớn, không phải không được. Ngải Bảo nghe vậy thì vui mừng không thôi. “Chúng ta có thể ngủ chung giường không ạ?” Em nhào vào lòng Nghiêm Đường, đôi mắt sáng long lanh. “Đương nhiên là vậy rồi.” Nghiêm Đường gấp đôi tờ báo, đặt lên bàn bên cạnh, xoa đầu Ngải Bảo đang nằm trong lòng. Ngải Bảo cảm thấy mình sắp bay lên, em cọ tới cọ lui trong lòng Nghiêm Đường. Những lọn tóc xoăn của em đong đưa theo niềm vui của em. “Vậy sau này em có cần quẹt thẻ “Ngải Bảo và Nghiêm Đường ngủ cùng nhau” không ạ?” Ngải Bảo ngẩng đầu hỏi Nghiêm Đường. “Không cần đâu, cửa của anh nhận ra Bảo Bảo mà.” Nghiêm Đường trả lời, “Em cứ vào là được.” Ngải Bảo càng vui hơn. Ngải Bảo nắm chặt tấm thẻ của mình, vừa ngân nga vừa tiếp tục thưởng thức nội dung trên đó. Em nằm trên ghế sofa, phần thân trên gối lên đùi Nghiêm Đường, vùi vào lòng anh, còn phần thân dưới, hai bàn chân trắng nõn đung đưa trên ghế, rõ ràng là rất vui vẻ. Trong mắt Nghiêm Đường, chú bạch tuộc nhiều chân trên người em đang nhảy múa. Một lúc sau, Ngải Bảo bình tĩnh lại, Nghiêm Đường mới nói sang chuyện khác. “Hôm nay nhà chúng ta có khách.” Nghiêm Đường nói nhẹ nhàng, không hề tỏ ra nhiệt tình. Ngải Bảo nghiêng đầu: “Là ai vậy ạ?” Nghiêm Đường im lặng một lát rồi trả lời: “Một người chú.” “Là bạn thân của Nghiêm Nghiêm ạ?” Ngải Bảo chớp mắt hỏi. Nghiêm Đường lắc đầu, sao có thể là bạn thân được. “Về mặt pháp lý, là ba của anh.” Anh đáp. Ngải Bảo à một tiếng, không mấy hào hứng: “Vâng ạ.” Nghiêm Đường hơi ngạc nhiên trước thái độ thờ ơ của Ngải Bảo. Lẽ ra Ngải Bảo chưa từng gặp ba anh mới đúng, bình thường Ngải Bảo không muốn giao tiếp với người lạ nhưng không đến mức lạnh nhạt, chỉ cần anh khuyến khích vài câu, Ngải Bảo sẽ nhỏ giọng đáp lại. “Bảo Bảo, sao vậy? Em không vui à?” Nghiêm Đường xoa lưng Ngải Bảo, “Em không thích vị khách này sao?” “Không ạ.” Ngải Bảo hoang mang nhìn Nghiêm Đường, không hiểu tại sao Nghiêm Đường lại nghĩ em không vui. “Em rất vui mà.” Ngải Bảo nói, “Từ hôm nay em có thể ngủ cùng Nghiêm Nghiêm rồi.” “Vậy Bảo Bảo cảm thấy thế nào về vị khách này?” Nghiêm Đường đổi cách nói, “Bảo Bảo có muốn chú ấy đến không?” Ngải Bảo suy nghĩ một lúc. “Thế nào cũng được ạ.” Ngải Bảo trả lời. “Chú ấy là khách của Nghiêm Nghiêm, nên Ngải Bảo không ghét chú ấy.” Ngải Bảo bổ sung, “Nhưng Ngải Bảo không quen chú ấy, nên em không thích chú ấy.” Nghiêm Đường gật đầu, lúc này mới biết mình lo lắng quá nhiều, Ngải Bảo nào có thành kiến gì. “Lát nữa chú đó đến, Bảo Bảo cứ bám lấy anh, tránh xa chú ấy ra một chút là được.” Nghiêm Đường cúi đầu dặn dò kỹ càng. Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường với vẻ khó hiểu, đây là lần đầu tiên Nghiêm Đường nói với em như vậy. Trước đây Nghiêm Đường đều khuyến khích và dạy em chủ động nói chuyện với người lạ. Nghiêm Đường nhận ra sự nghi ngờ của Ngải Bảo. Nhưng không còn cách nào khác, mối quan hệ nhân quả trong chuyện này quá phức tạp, anh không thể giải thích rõ ràng cho Ngải Bảo được. Cho dù anh giải thích rõ, anh đoán Ngải Bảo chưa chắc đã hiểu. “Được không, Ngải Bảo?” Anh xoa đầu Ngải Bảo hỏi. Mặc dù không hiểu nguyên nhân, Ngải Bảo vẫn ngoan ngoãn gật đầu. “Vâng ạ.” Em đáp, rồi tiếp tục ngắm nghía tấm thẻ trong tay. Hôm nay! Em được ngủ cùng Nghiêm Nghiêm nha! Ngải Bảo nghĩ thôi đã thấy hào hứng. Cha của Nghiêm Đường tên là Nghiêm Đống, ngoại hình của Nghiêm Đường giống mẹ sáu phần, giống cha hai phần, hai phần còn lại là kết quả của sự phát triển tự do của anh. Trừ đôi mắt phượng hơi xếch, Nghiêm Đường và Nghiêm Đống không có nhiều điểm giống nhau. Ngay cả chiều cao, Nghiêm Đường gần một mét chín, ít nhất cũng phải một mét tám lăm, còn Nghiêm Đống, thân là cha, cũng chỉ cao hơn một mét bảy lăm. Những năm qua, Nghiêm Đống rất chú trọng việc chăm sóc bản thân, kem dưỡng da tay, sữa dưỡng thể chưa bao giờ ngừng sử dụng, đã gần sáu mươi tuổi nhưng ông ăn mặc vẫn rất sành điệu. Ngược lại, Nghiêm Đường không ở phòng tập thể hình thì cũng đua xe, đi bar, làm việc, sống rất xuề xòa. Hai cha con cùng nhau đi trên đường, chắc chắn không ai nghĩ họ là cha con. Nghiêm Đường rất hài lòng về điều này. Anh không muốn dính dáng gì đến Nghiêm Đống, chỉ cần nghĩ đến người đàn ông này, dạ dày anh lại nôn nao, buồn nôn hoặc nôn. Cảm giác buồn nôn này kéo dài từ năm anh mười tám tuổi đến nay. Buồn nôn như vậy, nhưng lại không thể cắt đứt quan hệ cha con, những rắc rối phức tạp bên trong quá hỗn độn, không thể giải quyết dứt điểm, Nghiêm Đường nghĩ đến lại phiền lòng, đau đầu, thôi thì không nhắc đến nữa. Nghiêm Đống đến vào lúc bốn giờ chiều, trước đó Ngải Bảo đã lăn lộn trên giường lớn của Nghiêm Đường nửa tiếng rồi ngủ ngon lành, hiện tại em đang ngồi trên ghế sofa ở tầng dưới vừa ăn vặt vừa xem Cậu Bé Bọt Biển. “Đây là bạn trai của con à?” Nghiêm Đống vừa vào cửa đã thấy Ngải Bảo quay sang nhìn. Ông quan sát khuôn mặt trắng trẻo của Ngải Bảo, tấm tắc khen: “Làn da thật mịn màng.” Nghiêm Đường vừa nghe ông cất tiếng thì sắc mặt sa sầm: “Không nói được lời hay thì im miệng.” Nghiêm Đường vừa nói vừa đi thẳng từ cửa đến ghế sofa. Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra của Ngải Bảo, anh dịu nét mặt. “Bảo Bảo, em xem TV tiếp đi.” Anh ngồi xuống bên cạnh Ngải Bảo, kéo em lại, để em ngồi ngay ngắn xem tivi. Ngải Bảo đáp một tiếng, ngồi ngay ngắn lại, cũng không còn tò mò về vị khách mới này nữa, một mình ôm cơm cháy ăn ngon lành. Nghiêm Đống không hề lúng túng. Ông thản nhiên thay dép, rồi tiến lại gần. Tuy chỉ đến nhà con trai ruột của mình mỗi năm một lần, nhưng ông lại tỏ ra rất quen thuộc. “Sao vậy, không giới thiệu với ba sao?” Nghiêm Đống ngồi trên chiếc ghế sofa bên cạnh, hất hàm về phía Ngải Bảo. Ông cởi áo khoác, mặc một chiếc áo polo màu xanh nhạt, nếp nhăn trên mặt không sâu, mỉm cười nhìn Nghiêm Đường, trông khá hiền lành. Ngải Bảo không còn chút tò mò nào về vị khách này nữa. Bản thân em không có hứng thú gì với ông ta. Em nghe lời Nghiêm Đường, nhai cơm cháy nhóp nhép, chăm chú xem Cậu Bé Bọt Biển, không hề liếc Nghiêm Đống. Điều này khiến Nghiêm Đống ngạc nhiên, dù con trai ông đã không qua lại với ông nhiều năm, nhưng dựa theo hiểu biết của ông về Nghiêm Đường, đứa trẻ này rất kín tiếng về quá khứ, không giống người sẽ tâm sự chuyện cũ với ai… Với tư cách là bạn trai của con trai ông, cho dù được Nghiêm Đường dặn dò không cần để ý đến ông, cũng không đến mức lạnh lùng như vậy chứ? Một câu chào chú cũng không nói? “Cậu bé này, cháu tên gì vậy?” Nghiêm Đống hỏi thẳng Ngải Bảo. Dường như Ngải Bảo nhận ra người đàn ông này đang gọi mình. Em quay đầu nhìn Nghiêm Đống: “Cháu tên Ngải Bảo ạ.” Em nói lớn. Sau một thời gian dài luyện tập, Ngải Bảo đã học được cách chủ động trả lời câu hỏi “Cháu là ai” của người lạ. Chỉ là giọng điệu nói chuyện của em vẫn khác với người thường. Ánh mắt Nghiêm Đống nhìn Ngải Bảo thêm phần kỳ lạ, đứa trẻ này nói chuyện hình như có vấn đề gì đó? “Em ấy là con của ông Ngải – người mà mẹ đã tái hôn.” Nghiêm Đường nhìn Nghiêm Đống, trầm giọng trả lời. Anh nhíu mày: “Đừng nhìn Ngải Bảo bằng ánh mắt đó.” “Ồ…” Bấy giờ Nghiêm Đống mới hiểu ra. “Không phải ba đã từ chối nhận nuôi sao?” Ông nhớ lại, “Cuối cùng con vẫn nhận à.” Nói xong, Nghiêm Đống không để ý đến vẻ mặt ngày càng khó chịu của Nghiêm Đường, lại nhìn Ngải Bảo đã bỏ cơm cháy xuống, thay bằng húp thạch, nói một cách thờ ơ: “Chẳng phải đứa trẻ này là thằng ngốc à, không thể sống tự lập mà nhỉ, sao bây giờ trông bình thường thế này?” Nghiêm Đường lặng lẽ nhìn Nghiêm Đống, im lặng không nói gì. Nghiêm Đống đột nhiên bị Nghiêm Đường nhìn chằm chằm, như con mồi bị kẹp cổ, ánh mắt không có biết để đi đâu, chỉ có thể nhìn thẳng vào Nghiêm Đường. Dù sao trước đây Nghiêm Đường từng đánh quyền, khi sự tàn bạo và sát khí trong mắt anh tràn ra, không khác gì một con thú dữ đang đói bụng. Anh nhìn Nghiêm Đống rất lâu, lâu đến nỗi nụ cười trên mặt Nghiêm Đống cứng lại, mới nhẹ nhàng nói với ông: “Ông còn nói những lời nhảm nhí này nữa thì lập tức cút ra ngoài cho tôi.” Nghiêm Đống mím môi, ngượng ngùng sờ mũi: “Ba chỉ nói đùa thôi mà…”  Nghiêm Đường không muốn dài dòng với ông. Người như Nghiêm Đống thực sự không đáng. Anh vốn đã có cảm xúc phức tạp với người cha này, dưới tình cha con mỏng manh là sự chán ghét tột độ và căm hận không thể xua tan, trong khi ông vừa đến đã dẫm vào lôi của Nghiêm Đường. Không phải Nghiêm Đường cố ý bắt bẻ từng chữ, chỉ là khi anh đưa Ngải Bảo đi dạo, nghe người ta nói vấn đề của Ngải Bảo là thiểu năng trí tuệ, anh đã thấy rất khó chịu, vừa nãy lại nghe thấy từ “thằng ngốc”, làm sao Nghiêm Đường không tức giận cho được? Sự chán ghét trong lòng Nghiêm Đường như ngọn lửa bùng cháy. Không biết tại sao, có lẽ là vừa hay tìm được một lối thoát, sự chán ghét này bùng phát, tâm trạng vốn còn bình tĩnh bỗng chốc như mặt hồ mong manh bị khuấy đảo. Nếu là những năm trước, khi Nghiêm Đường còn có khuynh hướng bạo lực thì bây giờ đồ đạc trong phòng khách gần như đã bị anh đập nát hết. Chỉ cần ở cùng Nghiêm Đống, Nghiêm Đường đã thấy phiền phức vô cùng, cho dù có chuẩn bị tâm lý kỹ càng đến đâu, vẫn thấy phiền. Phiền! Cứ như có con ruồi vo ve bên tai, dù vo ve bao lâu, người ta vẫn không thể quen được. Nghiêm Đường day thái dương, cố gắng bình tĩnh lại. Anh quay đầu, định xem Cậu Bé Bọt Biển cùng Ngải Bảo. Hy vọng khối hình hộp màu vàng, hình ngũ giác màu hồng và chú bạch tuộc nhiều chân màu xanh lá có thể giúp anh xoa dịu cảm xúc. Nghiêm Đống không dám chọc giận anh, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, ngoan ngoãn uống trà. Nhưng đúng lúc này, một cục bông mềm mại là Ngải Bảo đột nhiên ôm lấy anh. Không biết từ lúc nào, em đã buông đồ ăn vặt trong tay xuống. Ngải Bảo như thường lệ vòng tay ôm eo Nghiêm Đường, tựa đầu vào lòng anh. Chỉ có Nghiêm Đường biết, hai tay Ngải Bảo siết chặt, chặt hơn mọi khi. Em ôm chặt Nghiêm Đường, như đang ôm lấy một cơn cuồng phong sắp nổi cơn thịnh nộ. Đương lúc Nghiêm Đường khó hiểu vỗ nhẹ lên bàn tay của Ngải Bảo, định hỏi em làm sao vậy, thì Ngải Bảo ngẩng đầu lên. “Nghiêm Nghiêm đừng giận nữa.” Ngải Bảo nói nhỏ với Nghiêm Đường. Đôi mắt em sáng long lanh, màu mắt nhạt và trong, như hổ phách phản chiếu ánh mặt trời. “Xèo” một cái, ngọn lửa vô danh trong lòng Nghiêm Đường bị dập tắt hoàn toàn. Trong lòng anh chỉ còn lại bầu trời với những đám mây trắng mềm mại bồng bềnh.
« Trước Sau »