Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi

Chương 29: Nông trại chỉ có một con ngựa (7)
« Trước Sau »
Ba nói: “Phải đấy! Chúng ta nên mua một con ngựa mới.” “Con thà mua một chiếc máy kéo còn hơn.” Johnny nói lớn. Mặc dù Betty đã già, nhưng Johnny vẫn rất yêu quý nó, hoàn toàn không muốn bất kỳ con ngựa nào thay thế Betty. … May mà Nghiêm Đống biết ý, tự biết con trai không ưa mình, ăn cơm xong thì để lại một bao lì xì rồi đi. Ông đến nhà Nghiêm Đường tổng cộng chưa đến ba tiếng đồng hồ. Đây cũng là ba tiếng đồng hồ duy nhất mà hai cha con ở bên nhau trong suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày. Lúc Nghiêm Đống đi, còn muốn vỗ vai Nghiêm Đường nói gì đó, nhưng Nghiêm Đường nghiêng người tránh. Bàn tay giơ lên của Nghiêm Đống đành đổi hướng một cách cứng nhắc, lấy một bao lì xì từ trong túi quần ra đưa cho Nghiêm Đường. “Cầm lấy đi, cầm lấy đi.” Nghiêm Đống nhìn Nghiêm Đường, “Coi như là tấm lòng của ba dành cho đứa trẻ kia.” Ông chỉ vào Ngải Bảo im lặng bên cạnh. Nghiêm Đường không nói gì, nhìn Nghiêm Đống mỉm cười lấy lòng, anh mím môi, cuối cùng vẫn nhận lấy. Nghiêm Đường đứng ở cửa nhìn xe khởi động. Xe của Nghiêm Đống là một chiếc Citroen màu đỏ sẫm, mỗi tháng Nghiêm Đường đều chuyển một khoản tiền cố định vào thẻ của Nghiêm Đống coi như tiền cấp dưỡng, số tiền không nhỏ, dù Nghiêm Đống không đi làm thì vẫn có thể sống thoải mái nhờ số tiền này. Thế nhưng Nghiêm Đống vẫn chưa đổi chiếc Citroen này. Mười năm trước là chiếc xe này, mười năm sau vẫn là nó. Chiếc xe màu đỏ trong mùa đông giống như một ngọn lửa cháy rực giữa trời đất băng giá. Nghiêm Đường nhìn bóng dáng ngọn lửa ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt. Lần gặp mặt tiếp theo có lẽ là năm sau. Lúc Nghiêm Đống đến nhà, Nghiêm Đường rất bực bội, phải để Ngải Bảo ôm anh một lúc, ngọn lửa trong lòng mới nguôi ngoai. Nhưng khi Nghiêm Đống rời đi, trong lòng Nghiêm Đường lại dâng lên nỗi buồn man mác, chua xót. Cha con ruột thịt đến nông nỗi này, không ai vô tội, không ai dễ chịu. Ngải Bảo bên cạnh lặng lẽ nhìn Nghiêm Đường đứng ở cửa, đôi mắt to của em không có cảm xúc gì khác, trong veo phản chiếu bóng dáng có phần tiêu điều của Nghiêm Đường. “Xin lỗi, Bảo Bảo, hôm nay tâm trạng anh không tốt lắm.” Nghiêm Đường ngẩn người một lúc rồi hoàn hồn. Anh xoa đầu Ngải Bảo với vẻ áy náy: “Vừa rồi thái độ của anh với chú đó có làm em sợ không?” Thực ra anh đã không kiềm chế được, suýt nữa nổi giận trước mặt Ngải Bảo. Có lẽ vì khi tức giận, ai cũng trở nên xấu xí, anh không muốn để lộ dáng vẻ nóng nảy, giận dữ của mình trước mặt Ngải Bảo. Ngải Bảo luôn mềm mại, vui vẻ, Nghiêm Đường hy vọng khi ở bên Ngải Bảo, anh cũng sẽ mềm mại, vui vẻ, không truyền những cảm xúc tiêu cực cho em. “Không đâu ạ.” Nghiêm Đường cảm thấy đầu bông xù trong lòng bàn tay mình lắc qua lắc lại. “Không làm em sợ đâu ạ.” Ngải Bảo ngẩng đầu, “Tức giận là chuyện bình thường, mặt trời đôi khi tức giận sẽ biến thành một dòng sông, không cho ai tìm thấy, nên Nghiêm Nghiêm đừng không vui vì tức giận nha.” Ngải Bảo nghĩ một lúc, cảm thấy mình nói chưa nói rõ nên bổ sung: “Cho dù tức giận cũng phải vui vẻ nha!” Hiện tại Nghiêm Đường đã bình tĩnh lại. Trước đây, sau khi Nghiêm Đống đến thăm, anh sẽ đi đua xe, đến quán bar, hoặc tham gia một số bữa tiệc kỳ lạ, thường phải chơi bời mấy ngày mấy đêm mới chịu dừng. Lần này Nghiêm Đống vừa đi, mặt hồ trong lòng Nghiêm Đường nhanh chóng yên ả, không một gợn sóng. “Thế Ngải Bảo từng tức giận chưa?” Nghiêm Đường đóng cửa lại, dắt Ngải Bảo về ghế sofa. Anh kiên nhẫn trò chuyện với Ngải Bảo. “Chưa ạ.” Ngải Bảo lắc đầu trả lời Nghiêm Đường. Nghiêm Đường nhướng mày, cảm thấy hơi bất ngờ. Nhưng Ngải Bảo chưa bao giờ nói dối, em nói chưa thì có lẽ là chưa thật. Dường như điều này cũng hợp tình hợp lý. Nghiêm Đường không rõ quá khứ của Ngải Bảo như thế nào. Nhưng anh nhớ lại biểu hiện của Ngải Bảo trong gần hai tháng qua, ngoài lần đầu tiên anh làm phiền Ngải Bảo lắp ráp mô hình khiến em suýt khóc thì đúng là Ngải Bảo chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc quá mãnh liệt. Ngải Bảo luôn vui vẻ. Cho dù cuộc sống hàng ngày lặp đi lặp lại, em vẫn có niềm vui của riêng mình. “Chưa một lần nào sao?” Nghiêm Đường xác nhận lại. Ngải Bảo ngồi lên đùi Nghiêm Đường theo thói quen: “Chưa từng ạ.” Em trả lời rất chắc chắn. “Tại sao vậy?” Nghiêm Đường ôm Ngải Bảo đang nhào vào lòng mình, “Bảo Bảo không thích tức giận à?” Anh cúi đầu hỏi. Vừa hỏi xong, Nghiêm Đường lại tự cắn lưỡi, không thích tức giận là sao? Không tức giận chẳng phải tốt hay gì? Anh đang hỏi cái gì vậy? Ngải Bảo lắc đầu: “Không phải đâu ạ, không phải là không thích.” Em đáp, “Nhưng em thích vui vẻ hơn.” “Nếu vui vẻ, em có thể biến thành mây bay lượn khắp nơi, nhưng nếu tức giận, Ngải Bảo sẽ biến thành mưa rơi xuống đất, biến thành bùn đá ạ.” Em nói, “Mọi người đều không thích bùn đá.” “Lúc nãy anh tức giận có làm Ngải Bảo không thích không?” Nghiêm Đường hỏi tiếp. Vấn đề quay trở lại ban đầu. Ngải Bảo ngồi dậy khỏi lòng Nghiêm Đường. Khuôn mặt nhỏ nhắn của em lộ vẻ nghiêm túc, đôi mắt mở to, nhìn thẳng Nghiêm Đường. Em quyết định phải nói chuyện nghiêm túc với Nghiêm Đường. “Tức giận là chuyện bình thường, nó là một ngôi sao trên bầu trời. Ai cũng có lúc tức giận, chúng ta không thể vì người khác tức giận mà nói không thích họ!” Ngải Bảo cố gắng làm rõ logic của mình, “Đôi khi ngôi sao rơi xuống khiến người ta sợ hãi. Nhưng không sao, chúng ta có thể đưa ngôi sao trở lại bầu trời.” “Nếu vì sợ bị ghét mà không dám rơi xuống nữa, thì ngôi sao cứ treo trên bầu trời mãi, sẽ rất nhàm chán đó!” Ngải Bảo kết luận: “Vì vậy tức giận là chuyện rất bình thường, chúng ta không nên vì nó mà ghét ai, chúng ta cũng không nên vì sợ người khác ghét sự tức giận chúng ta mà giấu nó đi.” Nghiêm Đường chăm chú lắng nghe lời Ngải Bảo nói. Anh không ngờ quan niệm về cảm xúc của Ngải Bảo là như thế. Anh hơi cúi đầu, Ngải Bảo nhìn anh, đôi mắt to sáng trong của em tràn đầy vẻ nghiêm túc. “Vậy nếu một ngày nào đó, có người không kiểm soát được cơn giận và la hét, đập phá đồ đạc, thậm chí làm Bảo Bảo bị thương thì sao?” Nghiêm Đường lại hỏi, “Bảo Bảo có còn thích người đó không?” Ngải Bảo im lặng một lúc. Em sà vào lòng Nghiêm Đường. Nghiêm Đường nhẹ nhàng vỗ lưng Ngải Bảo mềm mụp trong lòng mình. Anh nghĩ lần này có lẽ Ngải Bảo không trả lời được. Dù sao em chỉ là một đứa trẻ, em có những suy nghĩ lãng mạn và logic khác thường, nhưng em vẫn ngây thơ, suy nghĩ về những chuyện phức tạp quá lý tưởng hóa. Tuy nhiên, sau khi Nghiêm Đường vỗ lưng Ngải Bảo vài cái, em vẫn trả lời câu hỏi của anh. Giọng em hơi trầm: “Người đó chắc rất đau khổ.” “Nếu phải la hét và làm tổn thương ai đó, chắc hẳn người đó rất đau khổ.” Ngải Bảo nói. Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo, đột nhiên không nói nên lời. Trong suốt hai mươi bảy năm qua, anh đã từng bị lay động, từng bị cảm động, nhưng chưa bao giờ bị sự dịu dàng làm rung động như hôm nay. Ngải Bảo vẫn chưa nói xong: “Nhưng điều đó là sai.” Em nói: “Mỗi ngôi sao rơi xuống chỉ là để đi dạo và tìm bạn bè chơi cùng, chứ không phải để làm tổn thương ai.” Nghiêm Đường mở miệng, nhất thời không biết nên nói gì. Ban đầu anh còn muốn nhân cơ hội này dạy Ngải Bảo bài học về việc kiểm soát cảm xúc, cuối cùng lại không ngờ chính mình mới là người được dạy. Một lúc sau, anh giơ tay vén lọn tóc xoăn vểnh ra bên má Ngải Bảo. Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường, mắt em dõi theo bàn tay đưa tới của anh, dường như tò mò Nghiêm Đường muốn làm gì. Vén tóc hai bên của Ngải Bảo ra sau, Nghiêm Đường bật cười. “Là lỗi của anh, vậy mà lại hỏi em tình huống không thể xảy ra này…” Anh nói, “Sẽ không có ai muốn làm em bị thương đâu, Bảo Bảo.” “Em là hoàng tử bé mà ai cũng yêu quý.” Nghiêm Đường nói nhỏ. Sẽ không có ai ghét một đứa trẻ dịu dàng như vậy. Ngải Bảo vừa giống như một đám mây trắng, tự do bay lượn trong thế giới của riêng mình, không bị bất kỳ tấm lưới nào bắt giữ, lại vừa giống như đại dương bao la, luôn luôn xanh trong, bên dưới chứa đựng vô vàn điều kỳ diệu. “Nghiêm Nghiêm cũng thích em đúng không ạ?” Ngải Bảo hỏi. Đôi mắt em lấp lánh, những ngôi sao thuộc về em đang tỏa sáng bên trong. “Anh đã trả lời câu hỏi này rồi.” Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo, nhẹ nhàng nói. “Đương nhiên là anh thích.” Anh nói. Ngải Bảo nở nụ cười tươi rói. Mắt em biến thành hai vầng trăng khuyết, má phúng phính, mềm mại, thoạt nhìn véo rất đã tay. Em ôm Nghiêm Đường chặt hơn, cả người cuộn tròn trong lòng anh. Nghiêm Đường luôn thiên vị nụ cười của Ngải Bảo, chỉ cần Ngải Bảo cười như vậy, em muốn gì, Nghiêm Đường đều gật đầu đồng ý. Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo cuộn tròn trong lòng mình như một đứa trẻ, tay trái anh có thể nắm lấy bàn chân mũm mĩm đang đi tất lông của Ngải Bảo. Mu bàn chân của Ngải Bảo mũm mĩm và mềm mại giống như mu bàn tay em. Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo, ánh mắt anh dịu dàng mà chính anh cũng không nhận ra. Đám mây mềm mại nhất, đại dương trong xanh nhất thế giới đang được anh ôm vào lòng. Đương lúc hai người làm tổ trên ghế sofa, đột nhiên có tiếng gõ cửa. Tiếng gõ cửa rất nhẹ, nhẹ hơn cả tiếng gõ bằng khớp ngón tay, nếu trong nhà không yên tĩnh có lẽ sẽ không nghe thấy. Ai vậy? Nghiêm Đường hơi bất ngờ. Lúc Nghiêm Đống rời đi, anh đã kiểm tra lại một lần, điện thoại, ví tiền ông ấy đều mang theo, không có chuyện bỏ quên đồ. Hơn nữa ông ấy biết vị trí chuông cửa nên sẽ không gõ cửa. “Bảo Bảo, em dậy đi, anh ra xem ai đến.” Nghiêm Đường lay Ngải Bảo đang nằm trong lòng. Ngải Bảo ồ một tiếng, chậm rãi ngồi dậy. Nghiêm Đường bước nhanh đến cửa, mở cửa ra. Ngải Bảo quỳ gối trên ghế sofa, nhìn về phía cửa, nhìn Nghiêm Đường. “Ai vậy ạ?” Em hỏi. Nghiêm Đường không trả lời câu hỏi của Ngải Bảo, anh hơi sững người trước sự xuất hiện của vị khách không mời mà đến này. Anh cúi đầu, nhìn vị khách này với vẻ mặt ngạc nhiên. Khoảng ba giây sau, Nghiêm Đường mới hoàn hồn, anh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ quay đầu trả lời Ngải Bảo: “Là mèo.” Chú mèo mập thò đầu ra, đôi găng tay trắng và bộ tuxedo của nó vẫn thanh lịch như vậy. Nó nhìn Ngải Bảo đang chạy đến với vẻ mặt vui mừng, rồi liếc sang Nghiêm Đường. “Meo.” Nó kêu. Nó lại đến chơi rồi.
« Trước Sau »