Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi

Chương 3: Nhặt được bảo bối (3)
« Trước Sau »
Đến khi Nghiêm Đường thu dọn hết hành lý của Ngải Bảo mấy ngày nay ở cục cảnh sát rồi đóng gói chất lên xe thì đã gần mười một giờ. Nghiêm Đường nhận sổ hộ khẩu từ nữ cảnh sát, đồng thời nắm tay Ngải Bảo, hai người cùng nhau rời khỏi cục cảnh sát. Tay là tự Ngải Bảo nắm, em từ tấm lót nền đứng dậy, tay tự nhiên nắm lấy tay Nghiêm Đường. Nghiêm Đường không có phản ứng gì, cứ nắm lấy rồi đi, như thể là một chuyện rất đỗi bình thường.  Mãi đến lúc xuống cầu thang, Nghiêm Đường quay đầu dặn bước chậm lại mới nhận ra mình đã nắm Ngải Bảo đi một đoạn đường. Anh nắm bàn tay trong tay, không ngờ Ngải Bảo nhìn gầy nhưng tay lại mũm mĩm. Thật ra Nghiêm Đường không thích tiếp xúc tứ chi. Đại khái do biểu hiện của Ngải Bảo quá vô hại, anh không có phản ứng quá lớn với sự tiếp cận của em. Trong lúc thu dọn đồ đạc, nữ cảnh sát đã kể với anh Ngải Bảo thích dắt tay người khác, thông qua đánh giá tâm lý, người ta nói đó là biểu hiện khuyết thiếu cảm giác an toàn. Người giám hộ trước của Ngải Bảo – cũng chính là mẹ Nghiêm Đường – đã chết trong phòng hai ngày, hàng xóm phát hiện bất thường mới xông vào, sau đó gọi xe cứu thương và cảnh sát. Theo lời hàng xóm lúc phá cửa tiến vào, Ngải Bảo vẫn nắm tay mẹ trên danh nghĩa. Em vẫn luôn cho rằng mẹ chỉ ngủ thiếp đi, còn em suốt hai ngày không bỏ gì vào bụng, cứ nắm lấy tay mẹ, đói đến ngất xỉu. Nghiêm Đường im lặng một lúc rồi hỏi: “Mẹ tôi tự sát thật à?” Nữ cảnh sát gật đầu: “Là thuốc ngủ, chẳng phải mấy tuần trước anh Nghiêm đã xem báo cáo rồi hay sao?” Nghiêm Đường bới tóc mình, tính anh vốn lạnh lùng, không có tình cảm gì nhiều với người mẹ không gặp suốt mười ba năm.  Chỉ là bỗng nhiên biết người đó không còn trên thế gian, hơn nữa lại tự sát, trong lòng không nhiều thì ít sẽ có cảm giác kì lạ. Giống như một người bạn từng thân nhưng không liên hệ với nhau nhiều năm, tuy không giao lưu nhưng vẫn biết đối phương sống tốt ở một góc thế giới nào đó, đáy lòng sẽ yên tâm hơn, không có gì vướng bận. Nhưng đột nhiên một ngày, ai đó báo rằng người bạn đó tự sát. Vốn chẳng có gì nhớ mong, bởi vì kết cục bất ngờ mà đáy lòng lại thêm phần sầu lo vô cớ cùng một vài suy nghĩ vớ vẩn. “Không có gì.” Nghiêm Đường không vấn vương vấn đề này nữa. Người mẹ mười mấy năm không gặp, cái tên lòng vòng giữa môi răng chính Nghiêm Đường còn cảm thấy xa lạ, nữa là con người ấy.  Tuy Nghiêm Đường hơi khó tiếp thu cách nói “tự sát”, nhưng sự thật là thế. Anh đoán mãi không ra nguyên nhân, chi bằng không nghĩ nữa. Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo bên cạnh đang tập trung tinh thần hút sữa đậu nành. Sữa đậu này là lúc nãy xếp hành lý Nghiêm Đường tiện tay lấy, anh còn định lấy cả bánh bao nhưng sờ vào túi đã nguội. Nghiêm Đường nghĩ trẻ con ăn đồ nguội sẽ dễ tiêu chảy nên không cầm theo, chỉ còn sữa đậu nành được bao kín nên vẫn ấm. Một tay Ngải Bảo nắm tay Nghiêm Đường, tay còn lại cầm túi sữa đậu nành, nghiêm túc hút. Nghiêm Đường nhìn hai má phồng lên rồi xẹp xuống, biểu cảm trịnh trọng, như thể đang dùng miệng kéo co với túi sữa. Nghiêm Đường quay đầu nhìn nữ cảnh sát lại sắp bận rộn, cô vội vã nhận cuộc gọi, chỉ nhìn anh giơ tay, rồi cười với Ngải Bảo xem như chào tạm biệt. Nghiêm Đường tiếp tục dắt Ngải Bảo đi về phía xe hơi. Ngải Bảo đúng là nghe lời, tùy ý người ta nắm tay đi, không khóc không làm loạn. Vì vậy Nghiêm Đường thuận lợi đóng gói Ngải Bảo lên ghế phụ y như đóng gói hành lý lên xe. “Ngải Bảo, em biết thắt dây an toàn không?” Nghiêm Đường hỏi. Nghiêm Đường cho rằng Ngải Bảo sẽ không để ý đến mình, hoặc đáp không biết, anh đã chuẩn bị hỗ trợ em. Ngoài dự đoán, lần này Ngải Bảo phản ứng rất nhanh. “Em biết nha!” Ngải Bảo phấn chấn trả lời. Sau đó em kéo dây an toàn, vòng qua người, suôn sẻ cài vào bên đối diện. Ngải Bảo thắt xong thì ngẩng lên nhìn Nghiêm Đường. Nghiêm Đường nhìn đôi mắt to sáng long lanh rõ ràng đang chờ mong khích lệ. Trước giờ Nghiêm Đường rất keo kiệt lời khen ngợi hay tán thưởng, một câu “làm không tệ” đã khiến cấp dưới phổng mũi mấy hôm. Nhưng Ngải Bảo không phải cấp dưới của anh, trong mắt anh, em chỉ là một đứa trẻ mang tâm trí chưa được hoàn thiện, vì vậy Nghiêm Đường ừ một tiếng, khen tượng trưng: “Ngải Bảo giỏi quá.” Câu này đủ khô khan, không nghe ra được bao nhiêu nhiệt tình, ấy vậy mà Ngải Bảo rất vui, lễ phép đáp lại: “Nghiêm Nghiêm cũng rất giỏi!” Em nói xong lại tiếp tục hút sữa, hoàn toàn không hiểu một từ “Nghiêm Nghiêm” của mình khiến người đàn ông cao gần mét chín ngẩn người. Bàn tay cầm chìa khóa xe run rẩy, nhưng ngay sau đó Nghiêm Đường đã trấn tĩnh lại, sắc mặt như không có việc gì mà tiếp tục động tác còn dang dở. Có lẽ trẻ con thích dùng từ láy gọi người khác để thể hiện sự thân mật, Nghiêm Đường đoán thế. Chỉ là anh hồi nhỏ không như thế… Nghiêm Đường mua ba túi sữa đậu nành, Ngải Bảo uống xong một túi, anh lại đưa túi thứ hai, Ngải Bảo uống xong túi thứ hai, anh đưa em cho em túi cuối cùng. Mỗi lần nhận túi sữa mới, Ngải Bảo lại hào hứng uống hết. Mấy sợi tóc trên đầu rung rinh theo. Nghiêm Đường lái xe, thoáng nhìn Ngải Bảo uống đến khi túi xẹp lép, sau đó nghiêm túc vuốt phẳng rồi đặt lên quả bóng cao su, anh nghĩ thầm nhóc con còn có ý thức bảo vệ môi trường, không vứt rác bừa bãi. Đường về nhà rất gần, không cần đi đường vòng, cứ thế dọc theo đường một chiều, rẽ mấy lần là về đến nhà Nghiêm Đường. Sau khi dừng xe, một tay Nghiêm Đường xách hành lý, tay còn lại nắm tay Ngải Bảo, anh vừa đi vừa nói: “Chiều nay anh chuẩn bị cho em một bộ chìa khóa, ngày thường em có thể chơi trong khu dân cư, nhưng không thể chạy ra khỏi đó, như vậy rất nguy hiểm.” Ngải Bảo ôm bóng cao su, ngó trái ngó phải, không chú ý đến anh. Nghiêm Đường quay đầu, thấy em vẫn cầm ba túi sữa đậu nành bèn nói: “Ngải Bảo, ở kia có thùng rác, em ra vứt rác đi.” Sau đó anh chỉ về nơi cách đó không xa. Ngải Bảo quay sang nhìn Nghiêm Đường, lắc đầu: “Không đâu, đây là chăn, không phải rác ạ.” Em đặt ba vỏ túi sữa xẹp lép quanh quả bóng cao su, vừa đủ ôm hết quả bóng. Ngải Bảo ôm quả bóng đắp túi sữa nhìn Nghiêm Đường và bảo như vậy. Nghiêm Đường dừng bước, nhìn quả bóng trong tay em, không nói gì, lại cúi đầu, nắm lấy tay Ngải Bảo tiếp tục tiến về phía trước. Đến cửa nhà, Nghiêm Đường mở cửa sau đó dặn Ngải Bảo ngồi trên sofa, bản thân thì lên tầng bỏ hành lý vào căn phòng đã được chuẩn bị cho Ngải Bảo từ trước. Ngải Bảo nghe lời ngồi im trên ghế sofa. Em mặc quần bông, động tác trông hơi lóng ngóng. Bởi vì hôm nay đón Ngải Bảo nên hôm qua Nghiêm Đường đã sắp xếp công việc của mình.  Quần áo và giày mới đã được mua, chiều nay bảo mẫu sẽ đến làm quen, anh phối hợp một chút là được. Mấy việc đơn giản như ăn, uống, ngủ, nghỉ Nghiêm Đường đã an bài gần như hoàn hảo. Nếu Ngải Bảo muốn học thêm thứ gì thì sau này tính tiếp. Nghiêm Đường xuống tầng mới thấy Ngải Bảo vẫn duy trì tư thế ngồi trên sofa y như lúc anh rời khỏi, thấy anh tiến lại gần, em chỉ ngẩng đầu nhìn anh một cái. Nghiêm Đường mở TV: “Ngải Bảo, em muốn xem gì?” Ngải Bảo ôm bóng ngơ ngác nhìn Nghiêm Đường, dường như không hiểu lời anh nói. Nghiêm Đường lặp lại một lần: “Em muốn xem gì, Ngải Bảo?” Nghiêm Đường ngồi xuống cạnh Ngải Bảo, bởi vì vóc dáng cao lớn nên anh vừa ngồi, sofa như trũng xuống. Ngải Bảo cúi đầu nhìn điều khiển Ngải Bảo đưa tới, một lát sau mới trả lời: “Em muốn xem Cậu Bé Bọt Biển ạ.” Hai mắt lại sáng lấp lánh. Nghiêm Đường nghe vậy thì tìm series phim hoạt hình Cậu Bé Bọt Biển trên TV. Thật ra lâu rồi Nghiêm Đường không xem TV, chỉ là hệ thống mạng không dây kết nối với TV vẫn được nạp phí tự động, anh quên hủy, hiện tại sử dụng được luôn. “Cái này, cái này, cái này này!” Ngải Bảo hào hứng chỉ vào một khối hình hộp chữ nhật màu vàng trên TV. Nghiêm Đường nhìn hình hộp màu vàng được nhân hóa mà không thể tưởng tượng nổi. Vì sao trên thân hình hộp màu vàng lại có vô số cái lỗ với đủ loại kích cỡ khác nhau? Anh nhớ hồi nhỏ anh toàn xem cái gì mà người ngoài hành tinh Ultraman hay cảnh sát trưởng Mèo Đen, chủ yếu là đuổi giết, không ngờ phim hoạt hình bây giờ còn có hình tượng kỳ quái như này. Ngải Bảo nghe thấy nhạc mở màn “Are you ready?” thì phấn khởi, bóng cao su và túi sữa đậu này rớt xuống đất cũng không biết. Nghiêm Đường thấy em tập trung xem hình hộp màu vàng thì không quấy rầy, cúi người nhặt túi sữa và quả bóng lăn lóc dưới đất, đứng lên tiến về phía phòng bếp, định lặng lẽ giải quyết tấm áo giáp này. Nghiêm Đường xào rau muống và thịt, nấu một nồi canh cà chua trứng, thế là hoàn thành bữa trưa. Anh biết nấu cơm từ hồi cấp ba, còn nấu khá ngon. Lúc xào rau, Nghiêm Đường định bỏ mấy miếng ớt, nhưng vừa rót dầu thì nhớ ra có lẽ Ngải Bảo không ăn được cay nên thôi. Thịt xào thì chủ yếu dùng ớt xanh nhưng ớt xanh không cay mà ngọt nhiều hơn. Nghiêm Đường mặc tạp dề xếp đồ ăn ra bàn.  Không cần anh gọi, Ngải Bảo đã ngoan ngoãn tắt TV đi vào. Nghiêm Đường kinh ngạc, không ngờ Ngải Bảo có thói quen tốt như vậy. “Ngải Bảo, em dùng đũa hay thìa?” Nghiêm Đường hỏi. Ngải Bảo vui vẻ trả lời: “Em biết dùng đũa nha!” Nghiêm Đường nghe vậy thì chuẩn bị cho em một đôi đũa mới. Những đôi đũa này là anh mua dự phòng từ trước, không nghĩ hiện tại sẽ có đất dụng võ. Ngải Bảo ăn cơm rất ngoan, chỉ là không bưng bát, toàn cúi đầu ăn. Nghiêm Đường thấy em ăn mà thở phì phò, lại liên tưởng đến con sóc đang gặm quả thông. Chỉ là Ngải Bảo không gắp thức ăn. “Ngải Bảo, đồ ăn không hợp khẩu vị của em à?” Nghiêm Đường hỏi. Ngải Bảo ngẩng đầu, khóe miệng còn dính hạt cơm. “Không ạ.” Em lắc đầu, khẳng định tài nấu nướng của Nghiêm Đường, “Anh nấu ngon hơn mẹ ạ.” Đột nhiên nghe thấy mẹ từ miệng Ngải Bảo, Nghiêm Đường hơi mất tự nhiên, nhưng dáng vẻ ngây thơ của Ngải Bảo đập vào mắt, cảm xúc mất tự nhiên đó lại biến mất. Trẻ con thì biết cái gì? Nghiêm Đường im lặng một lát rồi hỏi: “Chiều nay có một dì tới đây, sau này đa phần là dì ấy nấu cơm cho em, em muốn ăn gì đều có thể báo với dì ấy.” Ngải Bảo đáp một tiếng, rồi như nhớ ra gì đó, em lại nhìn Nghiêm Đường: “Vậy mẹ đâu rồi ạ?” Nghiêm Đường không hiểu: “Gì cơ?” “Mẹ không đến ăn cơm ạ?” Ngải Bảo hỏi. Nghiêm Đường sửng sốt, tạm dừng rồi hỏi lại Ngải Bảo: “Em có biết mẹ đi đâu không?” Ngải Bảo không trả lời, hai mắt nhìn Nghiêm Đường chăm chú, bên trong vừa như chứa đựng một thế giới đen tuyền, vừa như chứ đủ mọi màu sắc. Nghiêm Đường đặt đũa xuống, không giải thích nhiều về vấn đề này, bởi anh không biết nên nói khéo với một đứa trẻ thế nào về một sự thật tàn khốc. “Ngải Bảo, anh giới thiệu lại một chút, anh là Nghiêm Đường.” Nghiêm Đường trịnh trọng giới thiệu, “Mẹ em – cũng chính là mẹ anh – tuy nhiên anh là con ruột của bà, còn em là con riêng của chồng thứ hai của mẹ.” “Từ nay về sau, chúng ta sẽ sống cùng nhau.” Nghiêm Đường bổ sung. Ngải Bảo dùng ánh mắt mới lạ đánh giá Nghiêm Đường, rất ngạc nhiên về đứa con khác của mẹ. “Vậy anh sẽ thích em sao?” Ngải Bảo nghiêng đầu hỏi. Nghiêm Đường im lặng một lúc rồi gật đầu hứa hẹn: “Sẽ.” Ngải Bảo lại hỏi: “Mẹ bởi vì ba nên mới thích em, còn Nghiêm Nghiêm, tại sao lại thích em ạ?” Nghiêm Đường không ngờ Ngải Bảo sẽ hỏi vấn đề này, nhưng anh không thể nói dối, anh ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Là trách nhiệm.” Nghiêm Đường: “Ngải Bảo, từ khi đón em về nhà, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.” Ngải Bảo chăm chú nghe Nghiêm Đường, đôi mắt trong sáng vừa ngây thơ vừa như hiểu thấu tất cả. Nghiêm Đường nhìn thẳng em, bỗng cảm thấy Ngải Bảo không phải đứa trẻ có vấn đề về trí tuệ trong lời người khác. Làm gì có đứa trẻ thiếu hụt về trí tuệ hỏi ra vấn đề như vậy? Cuối cùng, Ngải Bảo đong đưa hai chân và đáp: “Vâng ạ.” Sau đó em tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Ngải Bảo ăn chậm vô cùng, Nghiêm Đường ăn hết hai bát cơm và Ngải Bảo mới ăn hết một bát, trong khi Nghiêm Đường sợ Ngải Bảo ăn không hết nên chỉ xới nửa bát. Nhưng em ăn rất sạch sẽ, bát không còn sót một hạt cơm nào. “Em ăn xong rồi ạ.” Ngải Bảo nói với Nghiêm Đường, sau đó nghiêm chỉnh cầm bát đũa của mình bỏ vào bồn rửa bát. Nghiêm Đường thấy Ngải Bảo ra khỏi phòng bếp bèn rút khăn giấy bảo em lau miệng. “Em có thể xem Cậu Bé Bọt Biển tiếp không ạ?” Ngải Bảo cầm giấy quẹt lung lung lên miệng rồi dùng ánh mắt trông mong nhìn Nghiêm Đường. Nghiêm Đường đáp ừ. Ngải Bảo hân hoan nhảy tung tăng đến sofa tiếp tục xem hoạt hình. Quả bóng cao su Cừu Vui Vẻ và Sói Xám không biết bị đá đến xó nào rồi, đương nhiên Ngải Bảo cũng không chú ý đến áo giáp túi sữa đậu nành đã bị tiêu hủy trong âm thầm. Ngải Bảo thu dọn số bát đũa còn lại rồi xếp hết vào máy rửa bát, sau đó cởi tạp dề và lên phòng làm việc ở tầng hai. Căn biệt thự của Nghiêm Đường có ba tầng, tầng một gồm phòng khách, phòng bếp và một phòng cho khách, tầng hai là phòng ngủ và phòng làm việc, tầng hầm bao gồm một phòng cho khách, một rạp chiếu phim dành cho gia đình và phòng tập thể hình, bên trong có vài thiết bị và bao cát treo để thi thoảng anh ngứa tay luyện tập. Bên ngoài thì có sân cỏ rộng rãi cùng gara để xe. Vì Ngải Bảo nên Nghiêm Đường đã sửa sang lại phòng cho khách ở tầng một thành thế giới trẻ thơ, anh mua tấm lót nền trải lên sàn và mấy bộ xếp hình Lego – đây là anh nghe người ta bảo Ngải Bảo thích xếp Lego một mình. Dù sao bình thường anh ít khi dẫn người về, tiện thế nào thì làm như thế. Lúc trước Nghiêm Đường đều thuê người giúp việc đến dọn dẹp, hiện tại mời bảo mẫu quét tước vệ sinh cùng nấu cơm cho Ngải Bảo, thế cũng được. Nghiêm Đường ở trong phòng làm việc xem văn kiện cần anh xác nhận mà trợ lý gửi sang, vừa bắt đầu là tập trung ngay, vô cùng nghiêm túc. Sau khi ký văn kiện, Nghiêm Đường lại video call, kiểm tra đối chiếu công việc trong buổi sáng hôm nay, những điểm không hào lòng đều được anh chỉ ra cũng như phê bình. Đến khi Nghiêm Đường giải quyết xong công việc ở mức tương đối, đôi mắt rời khỏi màn hình máy tính mới nhớ ra trong phòng khách còn có một ông trời con. Tuy Ngải Bảo đã mười bảy tuổi nhưng Nghiêm Đường chưa từng xem em là thanh niên mười bảy tuổi, trong suy nghĩ của anh, Ngải Bảo mang tâm trí không vẹn toàn cùng lắm là bé con sáu tuổi hiểu nhiều chuyện hơn một chút. Việc để mặc bé con sáu tuổi ở phòng khách một mình lâu như vậy vẫn khiến Nghiêm Đường không yên lòng. Vì thế Nghiêm Đường tắt máy tính, bước nhanh xuống tầng, tiến vào phòng khách, không ngờ lại bắt gặp Ngải Bảo đang ngủ ngon lành. Ngải Bảo cuộn tròn trên sofa, cong như con tôm, lưng quay về phía TV, cằm áp sát ngực, chỉ thấy lộ ra một đầu tóc xoăn. TV vẫn đang chiếu Cậu Bé Bọt Biển, Nghiêm Đường thấy hình hộp màu vàng đang líu lo với một hình sao năm cánh màu hồng. Nghiêm Đường bước nhẹ nhàng đến gần sofa, một tay đỡ vai, tay còn lại đỡ chân, nhấc bổng Ngải Bảo lên, định ôm em về phòng đã được chuẩn bị sẵn. Dường như Ngải Bảo nhận ra có người chạm vào mình, mơ màng nói mớ vài câu, mấy sợi tóc trên đầu đong đưa theo. Nhưng em vẫn không mở mắt, co người tìm vị trí thoải mái trong lòng Nghiêm Đường. Nghiêm Đường cúi đầu nhìn Ngải Bảo chui vào lòng mình. Em mặc quần áo dày, khuôn mặt có lẽ vì nóng nên ửng đỏ, hai má hồng hồng, thoạt nhìn dễ thương cực kỳ. Nghiêm Đường vững bước đưa Ngải Bảo lên phòng ngủ ở tầng hai. Ngải Bảo rất nhẹ, mười bảy tuổi mà Nghiêm Đường ước chừng không cao đến một mét bảy, trọng lượng có khi còn không bằng bao cát treo trong phòng tập thể hình, ôm trên tay mà nhẹ bẫng, Ngải Bảo lại mặc quần áo bông, Nghiêm Đường chỉ cảm thấy mềm mại y như kẹo bông gòn. Căn phòng của Ngải Bảo đã được sửa sang, tường được dán giấy màu vàng, mỗi bông cúc non in trên giấy như nở rộ trên tường. Sàn nhà được lót toàn bộ bằng tấm lót nền, chăn ga và vỏ gối đều là màu lam, cạnh đó là một bộ bàn ghế và kệ sách treo tường. Kế bên kệ sách có một cửa sổ, kéo tấm rèm màu lam ra là có thể thấy suối phun nước kiểu châu Âu ở trung tâm khu dân cư. Mọi đồ vật có góc cạnh trong phòng đều được Nghiêm Đường bao bằng m.út xốp để tránh Ngải Bảo va phải. Nghiêm Đường đặt Ngải Bảo lên giường, Ngải Bảo vẫn ngủ ngon lành, em nằm nghiêng, cong hết cả người. Nghiêm Đường cởi áo khoác rồi đắp chăn cho em. Ngải Bảo mặc quần bông quá dày nên Nghiêm Đường chỉ đắp nửa người trên, chủ yếu là bụng để tránh cảm lạnh. Sau khi sắp xếp thỏa đáng, Nghiêm Đường ngồi ở mép giường ngắm Ngải Bảo ngủ say. Gương mặt trắng nõn áp sát gối đầu, quá mềm nên tưởng như bị ép đến biến dạng, sắc mặt lại ửng hồng không khác gì bánh kem bơ dâu tây tan chảy một phần. Thật ra Nghiêm Đường rất ngạc nhiên vì mình cứ tự nhiên như vậy mà tiếp nhận một người đến sống chung với mình. Sau khi đồng ý làm người giám hộ của Ngải Bảo, Nghiêm Đường đã chuẩn bị rất nhiều. Tìm bảo mẫu và sửa sang phòng ở chỉ là một phần, anh còn hẹn gặp nhiều bác sĩ tâm lý để học tập nên ở chung với một cậu bé có có chút vấn đề về trí tuệ như thế nào. Bởi vóc dáng Nghiêm Đường cao lớn, cộng thêm rèn luyện thường xuyên nên cơ bắp lực lưỡng, biểu cảm gương mặt thì toàn nghiêm túc hoặc bất mãn với cấp dưới do duy trì suốt nhiều năm, nhiều bác sĩ đã nói khéo có lẽ lần đầu tiên anh ở chung với trẻ con sẽ không dễ dàng, bởi trẻ con thường thân thiết với người có khí chất và diện mạo dịu dàng hơn. Ngay bản thân anh cũng đã chuẩn bị tư tưởng rất nhiều, lặp đi lặp lại mình phải kiên nhẫn, phải dùng toàn bộ trái tim, phải có trách nhiệm. Tuy nhiên đến cuối cùng, có lẽ Ngải Bảo còn vô hại ngoài sức tưởng tượng của Nghiêm Đường, cũng có thể đứa trẻ được giáo dục quá tốt, dáng vẻ ngoan ngoãn, tính cách ngoan hiền, khiến người ta vô thức bằng lòng tiếp cận, Nghiêm Đường cảm thấy Ngải Bảo còn khá tốt. Nhưng cũng có khả năng là bọn họ mới gặp mặt, còn chưa tiến vào giai đoạn giao thoa khó khăn nên Nghiêm Đường chưa thấy trở ngại gì. Nghiêm Đường đứng lên, đang định vào phòng làm việc làm thêm một lát, đợi lát nữa bảo mẫu đến, anh sẽ dẫn Ngải Bảo ra làm quen rồi an bài một số nhiệm vụ. Dù sao đi chăng nữa, anh đã tiếp nhận Ngải Bảo thì sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.
« Trước Sau »