Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi
Chương 30: Nông trại chỉ có một con ngựa (8)
Họ mua một chiếc máy kéo, một chiếc máy cày mới, một cái bừa mới, một chiếc máy gieo hạt mới, một chiếc máy cắt cỏ mới và một chiếc máy cào cỏ mới.
…
Lần này, chú mèo mập rõ ràng có chuẩn bị mà đến.
Nó đứng ở cửa, không vội vào nhà.
Nó không nói chuyện với Nghiêm Đường, mà kêu meo meo với Ngải Bảo đang chạy đến, rồi dùng chân phải vỗ sàn nhà.
Ngải Bảo ngồi xuống xem dưới chân phải của mèo có gì, em ghé đầu lại gần, chú mèo mập lùi lại vài bước rồi ngồi xuống.
Một bông hoa sơn trà màu đỏ mà nó vẫn luôn giấu trong lòng lộ ra.
Bông hoa sơn trà này còn nguyên một đoạn cành, vài chiếc lá xanh biếc có răng cưa mọc dọc theo cành, bông hoa ở trên cùng, những cánh hoa hình bầu dục xếp chồng lên nhau, từ trong ra ngoài, từ dày đến thưa, bó hoa trà này trông rất rực rỡ, như mới nở rộ.
Ngải Bảo oa một tiếng, quay đầu lại nhìn Nghiêm Đường đầy phấn khích: “Hoa! Là hoa!”
Em chỉ vào bông hoa sơn trà dưới đất và hét lên.
Nghiêm Đường cũng nhìn thấy bông hoa sơn trà dưới đất, anh nhìn chú mèo ngồi xổm ở cửa với vẻ mặt kinh ngạc.
Chú mèo mập trông rất bình tĩnh, nó nhìn Ngải Bảo đang hào hứng với vẻ mặt điềm đạm, như đang nhìn một đứa trẻ.
Dường như nhận ra ánh mắt của Nghiêm Đường, nó ngẩng đầu liếc anh một cái.
Nó vẫy đuôi, tâm trạng có vẻ tốt.
Chẳng lẽ đây là quà chúc Tết của chú mèo này? Nghiêm Đường vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Nghiêm Đường chưa bao giờ nuôi động vật, thỉnh thoảng khi xem tin tức trên điện thoại, anh sẽ đọc được bài báo về động vật có linh tính, nào là chó husky liều mình cứu người, mèo chăm sóc con nhỏ của chủ… Đối với những câu chuyện về động vật thông minh, anh tạm thời vẫn chỉ dừng lại ở mức biết, chưa bao giờ để tâm.
Gặp những tin tức đó cùng lắm là do vô tình lướt qua.
Lần đầu tiên gặp một vị khách “biết điều” như vậy, Nghiêm Đường vừa bất ngờ vừa thấy kỳ lạ.
“Em mời mèo vào nhà đi.” Nghiêm Đường nói, “Bên ngoài lạnh lắm, vào trong cho ấm.”
Ngải Bảo gật đầu: “Mèo ơi, vào nhà nhanh lên!”
Em vừa nói vừa vẫy tay với chú mèo.
Chú mèo mập dường như hiểu được, nó kêu meo một tiếng, ngậm bông hoa trà rồi tiến vào nhà.
Bông hoa sơn trà bị nó ngậm trong miệng, rung rinh theo từng bước chân của nó.
Đuôi chú mèo vểnh cao, rõ ràng là rất vui vẻ.
Nó vẫn lịch sự như lần trước, đi dạo một vòng quanh ghế sofa trong phòng khách, rồi đặt bông hoa trà lên bàn trà.
Nghiêm Đường lấy ổ mèo hôm nọ đã cất đi ra.
Nó vẫy đuôi đi vòng quanh ổ mèo mấy vòng.
Sau khi dạo vài vòng, nó ngồi xuống, ngẩng đầu kêu meo meo vài tiếng với Ngải Bảo và Nghiêm Đường.
Nó rất hài lòng vì hôm nay vẫn là ổ mèo này.
Ngải Bảo cẩn thận ngồi bên cạnh chú mèo mập.
Chú mèo nghiêng đầu nhìn Ngải Bảo.
Ngải Bảo giơ tay mũm mĩm, nhẹ nhàng sờ lên gáy nó.
Ngải Bảo rất cẩn thận, em dùng đầu ngón tay chạm vào bộ tuxedo đen của con mèo, thấy nó không từ chối, bình tĩnh nhìn em bằng đôi mắt mèo xanh biếc, em mới mạnh dạn hơn, dùng cả lòng bàn tay vu.ốt ve nó.
Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo thử làm quen với mèo.
Anh không lên tiếng ngăn cản.
Chú mèo mập này nhìn là biết tính tình rất tốt, lần trước nó và Ngải Bảo rất hợp nhau.
“Bảo Bảo, anh đi chuẩn bị đồ ăn cho mèo.” Nghiêm Đường ngồi xuống nói với Ngải Bảo, “Em chơi với khách trước nhé.”
Ngải Bảo nghe vậy ngẩng đầu nhìn anh, bàn tay không sờ mèo giơ lên vẫy: “Vâng ạ.”
Chú mèo mập dường như hiểu được lời Nghiêm Đường nói, cũng quay đầu nhìn anh.
Nghiêm Đường đứng dậy, mặt không cảm xúc đối diện với mèo, đôi mắt xanh biếc của nó cũng không có cảm xúc gì.
Một lúc sau, Nghiêm Đường gật đầu với chú mèo mập.
“Tôi đi chuẩn bị đồ ăn.” Anh giải thích.
Chú mèo nghiêng đầu, không còn hứng thú với sinh vật hai chân cao lớn này nữa, lại quay đầu tiếp tục xem Ngải Bảo chơi.
Đuôi nó vỗ nhẹ xuống thảm.
Ngải Bảo vu.ốt ve bộ tuxedo của nó.
Tâm trạng nó không tệ lắm.
Nghiêm Đường lấy ức gà mua ở siêu thị lần trước vẫn chưa ăn ra khỏi tủ lạnh.
Tuy anh không có kinh nghiệm nuôi động vật, nhưng vẫn biết mèo không thể ăn mặn, cay, và đồ ăn có mùi quá nồng.
Nghiêm Đường định hấp ức gà, xé nhỏ, cho mèo ăn tạm.
Trong nhà vốn không có nhiều thứ phù hợp cho mèo ăn, cỏ mèo, thức ăn cho mèo đều không có, chỉ có thể tạm thời như vậy.
Nhưng dù sao là Tết, vị khách này còn mang quà đến chơi, Nghiêm Đường luộc hết ba miếng ức gà còn lại, chắc được đầy một bát.
Bếp ga nổi lửa, nước trong nồi bắt đầu nhảy múa, từng giọt, từng giọt như muốn bay ra ngoài.
Nghiêm Đường thấy nước sôi thì đặt xửng hấp vào, xếp ba miếng ức gà chắc nịch lên trên.
Những làn hơi nóng bốc lên từ lỗ xửng hấp, gặp không khí lạnh thì biến thành màu trắng.
Nghiêm Đường đậy nắp nồi hấp, làm xong những việc này, anh đi ra đứng ở cửa bếp, nhìn Ngải Bảo và mèo trong phòng khách.
Cành hoa sơn trà đã được Ngải Bảo cắm vào một chiếc cốc thủy tinh dáng cao.
Chiếc cốc thủy tinh đó là cốc Ngải Bảo thích dùng để uống sữa nhất.
Ngải Bảo rất thích chú mèo mập này.
Nghiêm Đường thấy tay em từ lúc chạm vào lông mèo thì không buông ra nữa, cứ vu.ốt ve không ngừng.
Ngải Bảo cúi đầu, hình như đang trò chuyện với chú mèo mập.
Em cúi đầu, mái tóc xoăn như những cánh hoa rủ xuống, che khuất gần hết khuôn mặt.
Trong bếp đang nấu đồ ăn nên không thể rời mắt, Nghiêm Đường vểnh tai vẫn không thể nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện của Ngải Bảo và chú mèo.
Anh chỉ nghe loáng thoáng Ngải Bảo nói: “… Mèo ơi, bây giờ cậu có vui không?”
Chú mèo mập trả lời: “Meo.”
Ngải Bảo lại hỏi nó: “Mèo ơi, lần này cậu định ở lại bao lâu?”
Chú mèo mập trả lời em: “Meo.”
Ngải Bảo như hiểu được, à một tiếng, “Là rất lâu rất lâu rất lâu rất lâu sao?”
Tai chú mèo mập khẽ vẫy, trả lời em: “Meo.”
Ngải Bảo phấn khởi, em vỗ tay: “Vậy là rất lâu rồi!”
Chú mèo mập không phủ nhận, nó lại kêu meo một tiếng, vẫy đuôi qua lại như đang quét nhà.
Ngải Bảo tiếp tục vu.ốt ve bộ tuxedo bóng mượt trên người chú mèo.
Một người một mèo còn nói gì đó, Nghiêm Đường không nghe rõ, nhưng thấy chú mèo thỉnh thoảng lại kêu meo meo vài tiếng, chắc hẳn họ tán gẫu rất hợp nhau.
Ngải Bảo rất biết cách trò chuyện.
Nhưng dường như phải tùy người, em sẽ nói chuyện với Đậu Đậu, nói chuyện với mèo, cũng sẽ nói chuyện với Nghiêm Đường. Nhưng em sẽ không nói chuyện với người lạ, cũng ít khi mở miệng nói chuyện với giáo sư Tăng và dì Trương.
Nghiêm Đường không rõ Ngải Bảo phân loại đối tượng trò chuyện như thế nào.
Có lẽ chỉ Ngải Bảo mới biết.
Nghiêm Đường dựa vào khung cửa nghe em nói chuyện bằng giọng nhỏ nhẹ, tâm trạng cũng tốt lên.
Anh lặng lẽ nghe một lúc, cho đến khi nghe thấy tiếng sôi ùng ục trong nồi hấp trong phòng bếp mới hoàn hồn.
Nghiêm Đường mở nắp nồi, dùng đũa chọc vào miếng ức gà bên trong, thấy chín mới tắt bếp.
Thực ra nếu cho mèo hoang ăn ức gà không cần chín hẳn, hầu hết mèo hoang đều quen ăn đồ sống, cho chúng ăn đồ chín có khi chúng không quen.
Nhưng Nghiêm Đường cảm thấy chú mèo này không giống mèo hoang sống tự do bên ngoài nhiều năm, nó hiền lành và biết điều, rất có thể là mèo nhà.
Mà mèo nhà gần như không ăn được đồ sống.
Vì vậy, Nghiêm Đường muốn đảm bảo ức gà đã được hấp chín kỹ.
Nghiêm Đường cho ức gà đã xé nhỏ vào một bát thủy tinh cỡ vừa, đối với con người, ức gà nhai không ngon lắm, khô như khúc gỗ. Nhưng khi xé ức gà ra, mùi thơm nồng của thịt bốc lên, ngửi rất hấp dẫn.
“Bảo Bảo, em dẫn mèo đến bàn ăn đi, đồ ăn đã nấu xong rồi.” Nghiêm Đường gọi với ra phòng khách.
Ngải Bảo đáp một tiếng: “Em đến ngay, đến ngay đây!”
Em dẫn chú mèo mập tới.
Chú mèo biết mình được ăn ở đây, không cần ai bế, nó nhảy “vèo” một cái lên ghế.
Nó liếc ức gà xé nhỏ trong bát thủy tinh trước mặt Nghiêm Đường, chiếc mũi hồng nhỏ xíu động đậy, nhưng nó vẫn ngồi ngay ngắn.
Nó ngẩng cao đầu, tỏ vẻ rất hài lòng với bát ức gà này.
Ngải Bảo hiếm khi không ngồi cạnh Nghiêm Đường mà chọn ngồi cạnh chú mèo.
Ánh mắt em cứ dán chặt vào chú mèo mập, không rời đi chút nào.
Rõ ràng em cực kỳ thích chú mèo này.
Nghiêm Đường sờ mũi, tự nhủ không nên ghen tị với một con mèo.
Anh bưng bát lại gần, đặt trước mặt chú mèo.
“Đi thôi, Ngải Bảo, mèo phải ăn rồi, em nên đi tắm, xong rồi quay lại chơi tiếp.” Nghiêm Đường thuận tay kéo Ngải Bảo đứng dậy.
Ngải Bảo lưu luyến nhìn chú mèo đang vùi đầu ăn thịt mấy lần.
“Vâng ạ.” Em nói, nắm tay Nghiêm Đường, cùng anh đi vào phòng tắm.
Trước khi đi, em còn dặn dò chú mèo mập: “Mèo ơi, tớ tắm xong sẽ ra chơi với cậu, cậu phải đợi tớ đó!”
Chú mèo mập ngẩng đầu lên.
Nó đang nhai một sợi thịt, chòm râu trên mặt rung rinh theo động tác nhai.
Nó chép miệng, kêu một tiếng “meo” với Ngải Bảo.
Xem như là đồng ý.
Ngải Bảo tắm xong, thực ra không chơi với chú mèo được bao lâu thì đã buồn ngủ.
Em và chú mèo mập cùng xem hai tập Cậu Bé Bọt Biển, rồi trò chuyện thêm một lúc.
Nghiêm Đường ngồi bên cạnh, vừa gọt táo cho Ngải Bảo vừa lắng nghe.
Nội dung cuộc đối thoại giữa Ngải Bảo và chú mèo mập rất vụn vặt, đổi chủ đề liên tục, đôi khi còn khuyết thiếu logic.
Lúc thì Ngải Bảo hỏi chú mèo đã từng gặp chim chưa, là bay trên trời hay đi trên mặt đất?
Lúc thì Ngải Bảo hỏi chú mèo khi ngủ có đếm cừu không?
Có từng thấy chú cừu số 7 nói với nó rằng hôm nay nó không muốn bị đếm, muốn cùng nó chơi đùa, thế là chúng cùng nhau chơi trên bãi cỏ không?
Chú mèo mập luôn phe phẩy đuôi.
Chiếc đuôi của nó quơ giữa không trung giống như một dấu hỏi không ngừng biến hóa, cuộn qua cuộn lại.
Thỉnh thoảng nó sẽ kêu “meo” một tiếng để trả lời.
Nghiêm Đường cắt táo thành từng miếng nhỏ, anh lắng nghe, không hề quấy rầy cuộc đối thoại của Ngải Bảo và chú mèo mập.
Anh không hiểu rốt cuộc chú mèo có ý gì, nhưng nghe Ngải Bảo vừa nói vừa lắc đầu lại cảm thấy thú vị.
Mặc dù biết thế giới của Ngải Bảo rực rỡ và kỳ ảo, nhưng mỗi lần nghe Ngải Bảo miêu tả điều gì đó, anh vẫn bị mê hoặc.
“Nghiêm Nghiêm, em muốn đi ngủ.” Ngải Bảo nhai xong miếng táo cuối cùng.
Em dụi mắt, nhào vào lòng Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường lấy khăn giấy lau miệng cho em: “Vậy ngày mai chơi tiếp, em chúc mèo ngủ ngon đi, chúng ta nên đi ngủ thôi.”
Ngải Bảo đáp một tiếng.
“Mèo ơi, chúc cậu ngủ ngon nha!” Em quay sang nói với chú mèo mập.
Chú mèo mập dùng đôi mắt xanh biếc nhìn Ngải Bảo.
Ngải Bảo dụi mắt mấy cái, Nghiêm Đường giữ chặt bàn tay mập ú của em, không cho em dụi mắt đỏ lên.
“Em còn muốn dùng thẻ “Ngải Bảo và Nghiêm Nghiêm ngủ cùng nhau” nha!” Ngải Bảo được Nghiêm Đường bế lên, đột nhiên nhớ ra chuyện này.
Em dựa vào lòng Nghiêm Đường, đạp chân, dùng giọng nói to rõ nói với Nghiêm Đường: “Em muốn ngủ cùng Nghiêm Nghiêm!”
Nghiêm Đường đáp: “Ừ, ngủ cùng nhau.”
Chú mèo mập ngồi trên sàn nhà nhìn Ngải Bảo được Nghiêm Đường bế đi, đôi chân đi tất lông xù màu nâu của em đung đưa giống như hai cái bánh bao đang nhảy nhót.
Nó không đi theo, sau khi xác nhận hai sinh vật hai chân này đều đã rời khỏi, nó ung dung đi về phía ổ mèo của mình.
Nghiêm Đường thấy chú mèo cuộn tròn thành một cuộn bánh trong ổ, trông khá đẹp.
Điều này giúp Nghiêm Đường đỡ phải xuống tầng đưa nó vào ổ mèo.
Anh tiện tay tắt đèn phòng khách ở cầu thang.
“Mèo ơi, chúc cậu ngủ ngon nha!” Ngải Bảo ở trên tầng hai hét lên với chú mèo.
Em ở trên tầng hai giãy giụa vẫy tay với chú mèo mập.
Chú mèo mập ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.
Ngải Bảo đã được Nghiêm Đường bế vào trong phòng.
Ngay cả cái bóng của bàn chân cũng không nhìn thấy nữa.
“Meo.” Nó kêu lên, rồi nằm xuống ổ mèo, cuộn mình thành một chiếc bánh quy sữa tròn trịa.
Ngủ ngon nha!