Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi

Chương 31: Nông trại chỉ có một con ngựa (9.1)
« Trước Sau »
Johnny vô cùng hài lòng với chiếc máy kéo mới, Betty không hề ngạc nhiên, chỉ là nó lo lắng cho tương lai của mình. … Ban đầu Nghiêm Đường còn lo lắng lần đầu tiên Ngải Bảo ngủ trong phòng anh sẽ không quen, kết quả Ngải Bảo nằm trên giường, cuộn chăn lăn vài vòng rồi ngoan ngoãn ngủ thiếp đi. Ngải Bảo nằm thẳng trên giường, kéo chăn ngay ngắn đến ngực. Trước khi ngủ, Ngải Bảo nói không cần hai cái chăn, chỉ muốn đắp một cái thôi. Lúc nói lời này, em còn giơ một ngón tay lên để nhấn mạnh số lượng. Nghiêm Đường đồng ý, nghĩ bụng đợi nửa đêm Ngải Bảo ngủ say, anh sẽ ôm thêm một cái chăn nữa tới, tránh cho Ngải Bảo bị lạnh. Nhưng Nghiêm Đường nghĩ nhiều quá, anh vừa nằm xuống, radar “phát hiện Nghiêm Nghiêm” của Ngải Bảo đã tự động khởi động. Em nhẹ nhàng lăn vào lòng Nghiêm Đường, vùi mình vào trong, hai người đắp chung một cái chăn là vừa đẹp. Ngải Bảo bám lấy Nghiêm Đường không quá chặt, không khiến Nghiêm Đường cảm thấy khó chịu, em chỉ giống như một đứa trẻ nằm nghiêng, thu mình vào lòng Nghiêm Đường. Nghiêm Đường nhéo bàn chân đầy thịt của Ngải Bảo trong chăn, Ngải Bảo co người, bàn chân áp sát mông, Nghiêm Đường vừa nằm xuống, duỗi tay là sờ thấy. Ở trên giường, Ngải Bảo không đi tất dày, Nghiêm Đường n.ắn b.óp nhẹ nhàng, cảm giác rất thích. Da dẻ mịn màng, thịt rất mềm. Ngải Bảo ngủ say, hoàn toàn không hay biết gì. Vì vậy Nghiêm Đường âm thầm nhéo một hồi lâu mới hài lòng buông ra. Nghiêm Đường ôm Ngải Bảo mềm mại, hơi nóng trong chăn bốc lên hừng hực. Ngoài dự đoán, anh lại quen với việc bên cạnh có thêm một người, cũng giống như việc anh có thể nhanh chóng chấp nhận Ngải Bảo hiện diện trong cuộc sống của mình. Màn đêm tĩnh lặng, từng đàn cá voi ngoài cửa sổ nối đuôi nhau, nhảy vọt qua bóng cây lay động trên cửa sổ, không đánh thức Nghiêm Đường và Ngải Bảo. “Mèo vẫn đang ngủ nha.” Ngải Bảo ngồi trước ổ mèo, nói nhỏ với Nghiêm Đường. Dường như ý thức được có người đến, chú mèo mập nheo mắt, cuộn mình chặt hơn một chút. Đuôi nó đong đưa với Ngải Bảo và Nghiêm Đường, rồi lại ngủ thiếp đi. Ngải Bảo nhìn bánh cuộn mèo tròn vo phập phồng theo từng nhịp thở, ngủ say sưa. “Cậu ấy đang ngủ nướng ạ?” Em hỏi. Nghiêm Đường nhìn đồng hồ, bây giờ là chín rưỡi sáng, không hẳn là ngủ nướng. “Có lẽ nó muốn chợp mắt một lát.” Nghiêm Đường nói. Hôm nay anh và Ngải Bảo ngủ cùng nhau, vô thức ngủ quên mất, lúc mở mắt ra đã hơn chín giờ. “Chúng ta đi mua bữa sáng trước, mua xong quay về, có lẽ mèo thức dậy rồi.” Nghiêm Đường xoa đầu Ngải Bảo, “Bảo Bảo đi cùng anh nhé?” Ngải Bảo suy nghĩ, cảm thấy mình ở nhà sẽ làm phiền mèo ngủ, em gật đầu, trả lời: “Vâng ạ!” Nghiêm Đường lấy chiếc khăn quàng cổ vịt vàng ra quàng cho em. Ngải Bảo rất hợp với màu sắc tươi sáng, da em trắng, lại phơn phớt hồng, những màu sắc này càng tôn lên nét đẹp tràn đầy sức sống của em. Từ đêm giao thừa đến giờ, Ngải Bảo chưa từng ra khỏi nhà. Một là vì Tết đến, bên ngoài gần như đóng cửa nghỉ lễ, Nghiêm Đường không biết nên đưa Ngải Bảo đi đâu, hai là Ngải Bảo ở nhà rất vui vẻ, mỗi ngày đều ngân nga ca hát. Vừa ra khỏi cửa, Nghiêm Đường và Ngải Bảo ôm trọn một luồng gió lạnh. Bây giờ là Tết, trong khu dân cư không có người, Ngải Bảo nắm tay Nghiêm Đường đi trên đường thoải mái hơn rất nhiều. Em nhìn cỏ cát tường bên cạnh, lại sờ nụ hoa trong bụi hoa, nhảy lò cò ba bước trên con đường lát đá, tâm trạng rất vui vẻ. Nghiêm Đường không giục Ngải Bảo, anh bước chầm chậm, quay đầu nhìn Ngải Bảo lon ton đi phía sau. Mặc dù trước đây lúc đi dạo, Ngải Bảo đã đi qua con đường này rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đi qua, em vẫn chậm rãi nhìn ngó xung quanh như lần đầu. Giống như mỗi khoảnh khắc nhìn thấy đều là mới mẻ và hoàn toàn khác biệt. Nghiêm Đường chưa từng hỏi Ngải Bảo đang quan sát cái gì, cơ thể em lắc lư giống như chú chim cánh cụt, đắm chìm trong thế giới của riêng mình, dù tò mò thì Nghiêm Đường vẫn không bao giờ quấy rầy em. “Bảo Bảo, em còn nhớ anh từng nói chú mèo có thể là mèo nhà ai đó đi lạc không?” Đợi Ngải Bảo dạo chơi một mình xong, lon ton chạy tới, Nghiêm Đường mới đề cập đến chuyện này với Ngải Bảo. Anh vừa lấy khăn tay trong túi ra lau mồ hôi cho Ngải Bảo vừa giải thích rõ ràng. “Lát nữa chúng ta đến quán ăn sáng, chủ quán lạc mất một con thú cưng.” Nghiêm Đường lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Ngải Bảo. Lần trước cô ở quán ăn sáng không có ý muốn trao đổi nên Nghiêm Đường không nhắc đến. Lần này vừa hay chú mèo đang ở nhà, nếu là mèo của cô ấy, dù Nghiêm Đường đăng thông báo tìm chủ mèo trong nhóm cư dân thì cô vẫn không biết. Chi bằng hỏi rõ lúc mua đồ ăn sáng luôn. Ngải Bảo ồ  một tiếng. Nghiêm Đường cẩn thận quan sát nét mặt của Ngải Bảo, trông em không thất vọng chút nào. Điều này khiến Nghiêm Đường thoáng yên lòng. “Vậy sau này chúng ta còn có thể mời mèo đến chơi không ạ?” Em ngẩng đầu hỏi. Nghiêm Đường suy nghĩ: “Nếu chủ nhân của mèo đồng ý, hẳn là không thành vấn đề.” Ngải Bảo lại ồ một tiếng: “Vâng ạ.”  Sau đó em ngoan ngoãn nắm tay Nghiêm Đường, hai người cùng đi đến quán ăn sáng ở cổng Tây. Cô chủ quán ở cổng Tây trông mệt mỏi hơn rất nhiều so với mấy hôm trước. Đôi mắt trên lớp khẩu trang rủ xuống, hai hàng lông mày lộ rõ vẻ u sầu. Nhưng khi Nghiêm Đường và Ngải Bảo đến gần, cô vẫn gắng gượng tinh thần chào hỏi hai tiếng: “Chào chàng trai, cậu lại đến rồi à?” Cô cười nhìn Ngải Bảo: “Đây là người nhà cậu hử? Trông ngoan quá!” Nghiêm Đường lịch sự nói một tiếng cảm ơn, Ngải Bảo trốn sau lưng Nghiêm Đường, len lén liếc cô. Cô không nói nhảm nữa: “Hôm nay muốn ăn gì nào? Bánh bao nhân đậu đỏ đều vừa làm xong, tươi ngon lắm!” Cô lấy túi giấy giấy ra, chuẩn bị gói đồ ăn sáng cho Nghiêm Đường. Nghiêm Đường cúi đầu hỏi ý kiến Ngải Bảo. Ngải Bảo không bắt bẻ, ậm ừ cái gì cũng được. Nghiêm Đường nhân lúc cô đang gói đồ ăn sáng, vội vàng hỏi chuyện chính: “Lần trước cô kể bị lạc mất thú cưng đúng không?” Cô nghe thấy hai chữ thú cưng thì lập tức ngẩng đầu, tay dừng động tác: “Đúng vậy, đi lạc hơn hai tuần rồi!” Cô mỉm cười chua xót, “Tìm khắp nơi đều không thấy!” Nghiêm Đường dò hỏi: “Có phải là một con mèo đen trắng không?” Cô nghe vậy thì run tay: “Đúng, đúng! Đúng! Là một con mèo đen trắng! Béo ú, tính tình rất tốt! Chỉ có bụng và chân là màu trắng!” Khi nói về con mèo nhà mình, vẻ mệt mỏi ban nãy trên khuôn mặt cô bị quét sạch, đôi lông mày nhướng cao, trông sinh động và tràn đầy tinh thần. Cô vội vàng cầm lấy đồ ăn sáng đã gói xong, bước tới hỏi Nghiêm Đường: “Chàng trai, có phải cậu nhìn thấy nó ở đâu không? Ở gần nhà cậu à?” Ngải Bảo từ sau lưng Nghiêm Đường thò đầu ra, nhìn chủ quán mấy lần. Em cảm thấy cô và chú mèo mập có phần giống nhau, họ đều rất hiền hòa. Nghiêm Đường cảm giác được Ngải Bảo ló đầu, anh nhận lấy đồ ăn sáng, thuận tay xoa mái tóc xoăn của em. “Đúng vậy, con mèo này hiện đang ở nhà chúng tôi, cô có thể đến xem có phải mèo nhà mình đi lạc không.” Nghiêm Đường đáp. Cô nghe Nghiêm Đường nói mèo đang ở nhà thì gật đầu lia lịa, nét mặt tràn đầy niềm vui vì xác nhận được mèo của mình hiện tại vẫn an toàn không hề hấn gì, dường như chắc chắn con mèo này chính là mèo nhà mình. Nhưng khi nghe Nghiêm Đường đề nghị bây giờ có thể đi xem, cô lại do dự. Cô nhíu mày, định nói rồi lại thôi. Nghiêm Đường hỏi: “Có điều gì khó khăn sao?” Mặc dù anh không rõ nhận lại thú cưng thì có gì khó nói. Cô im lặng một lúc rồi thở dài: “Bây giờ tôi hận không thể lập tức đi nhận Đại Thắng nhà chúng tôi về… nhưng… tôi sợ nó không chịu đi cùng tôi…” Hóa ra chú mèo mập kia tên là Đại Thắng. Cái tên này thật dân dã. Nghiêm Đường nghe xong lời này, cảm thấy kì lạ nên hỏi ngược lại: “Sao lại thế?” “Thật ra Đại Thắng nhà tôi không phải đi lạc… nó tự ý bỏ nhà đi, nó không muốn quay về…” Giọng điệu của cô nhuốm màu bi thương. Nghiêm Đường nghe vậy thì cau mày, không muốn quay về? Chẳng lẽ là bị ngược đãi? Anh nhìn chủ quán đeo khẩu trang trước mặt, dáng vẻ quan tâm lo lắng cho mèo của cô khiến người ta không thể nào tưởng tượng ra được cảnh cô ngược đãi mèo. Cô vừa nhìn thấy vẻ mặt của Nghiêm Đường là biết anh suy nghĩ lệch lạc. “Ôi, sao tôi có thể là loại người độc ác đó được!” Cô xua tay. Cô giải thích: “Đại Thắng nhà tôi thông minh lắm, còn dịu dàng hiểu ý người…” “Nó biết mình lớn tuổi… cảm thấy mình không sống được bao ngày nữa, sợ tôi nhìn thấy nó chết sẽ đau lòng nên mới bỏ nhà đi…” Cô im lặng, không biết nên nói tiếp thế nào, ngẩng đầu cười với Nghiêm Đường: “Tết nhất nói mấy chuyện chết chóc này xui xẻo quá!” Nghiêm Đường lắc đầu, tỏ ý không ngại: “Vậy cô muốn làm thế nào?” Cô cảm thấy khó xử. Nếu Đại Thắng bằng lòng về nhà với cô là tốt nhất, nhưng nó đã bỏ nhà đi lâu như vậy, rõ ràng là không hy vọng mình tìm thấy nó, nếu nó muốn quay về thì đã lộ diện từ lâu rồi… Nếu Đại Thắng không muốn về nhà với cô, cô không thể ép buộc, mang về rồi Đại Thắng sẽ lại bỏ đi… Cô do dự, bản thân cũng không biết nên làm thế nào cho phải. “Chúng ta về nhà hỏi ý kiến mèo đi ạ!” Ngải Bảo im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, “Biết đâu mèo cũng rất nhớ nhà thì sao?” Rất rõ ràng, chú mèo mập là một chú mèo trưởng thành, nó có suy nghĩ của riêng mình, Ngải Bảo cảm thấy họ nên bàn bạc với nó một chút. Những lời ngây thơ của em khiến Nghiêm Đường cảm thấy không thực tế. Mèo sẽ hiểu được những điều này sao? Nghiêm Đường định mở miệng khuyên Ngải Bảo đổi cách khác, cô chủ quán lại sáng mắt lên. “Đúng rồi, đúng rồi! Đi hỏi Đại Thắng nhà chúng tôi!” Cô hơi kích động, “Nếu Đại Thắng đồng ý quay về thì chắc chắn không thành vấn đề!” Nghiêm Đường ngạc nhiên nhìn cô. Cô ý thức được mình thất thố bèn giải thích: “Đại Thắng là một con mèo có chủ kiến, cách này thực sự là tốt nhất.” Nói xong, cô giơ ngón tay cái lên, khen ngợi Ngải Bảo: “Cháu thật thông minh!” Ngải Bảo lại trốn sau lưng Nghiêm Đường, em hơi xấu hổ, không biết phản hồi lời khen của người lạ như thế nào. Nghiêm Đường cảm nhận được Ngải Bảo vùi mặt vào áo khoác của anh, anh giơ tay vỗ lưng Ngải Bảo, an ủi em. Chủ nhân đã quyết định như vậy, Nghiêm Đường không nói gì thêm. “Vậy được, cụ thể phải làm thế nào?” Anh hỏi. Cô nói chờ một chút, rồi chạy ra sau quán. Cô bẻ một cành cây không biết là cây gì: “Đại Thắng nhà tôi nhạy cảm với mùi hương của thực vật lắm! Trước đây nó thích tha hoa cỏ về nhà dỗ tôi vui, cành này bẻ từ chậu hoa tôi và Đại Thắng cùng nhau trồng, chắc chắn nó nhận ra!” “Nếu nó ngậm lấy, vậy là muốn quay về…” Cô bổ sung, “Tôi không dám qua đó, tôi mà lộ diện, nó sẽ chạy mất…” Nghiêm Đường gật đầu, nhận lấy cành cây mà cô đưa cho. Anh nghĩ bụng, thảo nào hôm qua chú mèo này lại mang hoa tới, hóa ra là thói quen. Cô nói xong, ngại ngùng xoa tay: “Làm phiền cậu như vậy… thật ngại quá.” Nghiêm Đường lắc đầu, đang định nói không có gì, cô đã nhanh hơn một bước, lấy một bao lì xì: “Tết nhất! Tặng cháu bé cái này mua ít đồ ăn ngon!” Cô nhanh tay lẹ mắt, nhét luôn bao lì xì vào túi mua sắm thân thiện với môi trường trên tay Nghiêm Đường. Cô thấy Nghiêm Đường muốn lấy lì xì ra thì ngăn cản ngay: “Đừng lấy ra, đừng lấy ra! Chỉ là chút lòng thành, cho cháu bé, cho cháu bé!” Ngải Bảo hoang mang nhìn cô chủ quán đẩy tới đẩy lui và Nghiêm Đường muốn từ chối gì đó, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cuối cùng, Nghiêm Đường không địch lại vị chủ quán vừa nhanh tay vừa nhanh miệng, đành nhận lì xì này cho Ngải Bảo. “Nếu Đại Thắng nhà tôi từ chối và chạy mất thì xem như cảm ơn các cậu đã chăm sóc nó mấy ngày nay…” Cô cười nói. “Nhớ nói với nó rằng tôi rất nhớ nó, bảo nó về thăm tôi một lần thôi cũng được.” Cô nói. Nếp nhăn nơi khóe mắt cô hằn lên, cong cong, giống như cây thường xuân bất tử trên bức tường căn nhà cũ.
« Trước Sau »