Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi
Chương 32: Nông trại chỉ có một con ngựa (9.2)
Ngải Bảo xung phong nhận nhiệm vụ cầm cành cây kia, hiển nhiên là em nghe rõ lời của cô ở quán ăn sáng.
Cành cây này trơ trụi, không có một chiếc lá nào, không khác gì cành cây bị gió thổi rụng xuống đất vào mùa thu.
Nhưng Ngải Bảo cẩn thận nắm chặt trong tay, sợ nó rơi mất.
Trên đường đi, Nghiêm Đường hỏi Ngải Bảo rằng em cảm thấy chú mèo có muốn về nhà không?
Ngải Bảo chớp mắt, nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi trả lời em không biết.
Nói xong, em lại bổ sung, nhưng khi rời khỏi nhà, chắc chắn mèo cũng rất buồn.
Nghiêm Đường hỏi tại sao.
Ngải Bảo trả lời bởi vì phiêu bạt không phải là sứ mệnh của một chú mèo.
Nghiêm Đường không rõ Ngải Bảo học được từ “phiêu bạt” đầy khí chất văn học và chín chắn này từ lúc nào.
Mỗi chú mèo đến thế giới này đều phải tìm được một người hoặc một loài động vật mà mình yêu thích, sau đó từ từ chết đi.
Lúc nói những lời này, vẻ mặt Ngải Bảo rất bình tĩnh và tự nhiên, giống như đang nói một đạo lý đã rõ ràng từ lâu.
Nghiêm Đường không nói gì nữa.
Anh hiểu rõ “thuyết sứ mệnh” trong lòng Ngải Bảo, trong mắt Ngải Bảo, sinh mệnh của tất cả sinh vật đều có quỹ đạo, gió cũng vậy, mưa cũng vậy, mèo cũng vậy, người cũng vậy, tất cả đều đang đi trên con đường “mà mình nên đi”.
Anh nắm tay Ngải Bảo, hai người bước đi trên con đường tuyết đọng, bước nông bước sâu.
Khi quay về, họ không đi con đường lát đá lúc đầu, thay vào đó là con đường lớn rộng rãi, cây cối hai bên đường ngay hàng thẳng lối, đứng sừng sững nhìn Nghiêm Đường và Ngải Bảo bước qua, nhìn họ để lại mấy hàng dấu chân to nhỏ không đều.
Về đến nhà, chú mèo vẫn chưa dậy.
Tinh thần nó không được tốt cho lắm, tai cụp xuống, vẫn cuộn mình trong ổ mèo thành một chiếc bánh quy sữa.
Ngải Bảo và Nghiêm Đường đều không quấy rầy nó, họ lặng lẽ quay về, ngồi vào bàn, lấy bữa sáng đã nguội ra ăn.
Ngải Bảo đặt cành hoa kia cùng với cành hoa sơn trà chú mèo mang đến hôm qua, em định đợi mèo tỉnh dậy rồi đưa cành hoa cho nó.
Tuy nhiên, điều bất ngờ là chú mèo mãi không tỉnh lại.
Nó ngủ rất say, ngủ đến tận chiều.
“Có phải bị ốm rồi không?” Nghiêm Đường ngồi cạnh ổ mèo, hơi không yên tâm sờ người nó, xem nhiệt độ cơ thể nó có gì bất thường không.
Nhưng mà Tết nhất thế này, các phòng khám thú y gần đây đều chưa mở cửa, Nghiêm Đường không biết nên đưa mèo đi đâu.
“Chắc là nó mệt quá thôi ạ!” Ngải Bảo cũng ngồi bên cạnh, hai tay mũm mĩm đỡ khuôn mặt trắng nõn.
Nghiêm Đường nhớ lại lời của cô chủ quán ăn sáng, có lẽ con mèo này tuổi tác đã cao, hôn mê lâu như vậy đối với một con mèo già mà nói dường như không có vấn đề gì.
Ngải Bảo vu.ốt ve chú mèo tròn vo.
Chú mèo tròn vo có lớp lông mềm mượt, còn mang theo hơi ấm, càng sờ càng nghiện.
“Mèo ơi mèo à, cậu định ngủ đến khi nào vậy?” Ngải Bảo khẽ ngân nga bài hát tự sáng tác, “Là hôm nay, hay ngày mai, mới tỉnh dậy đây?”
Nghiêm Đường thấy Ngải Bảo một mình chơi rất vui, anh đứng dậy bưng bát thịt gà đã hấp xong từ trưa vào phòng bếp, đặt lên bàn ăn.
Hiện tại hết ức gà, Nghiêm Đường cắt một miếng to từ nửa con gà đã mua để hầm canh, lọc sạch xương rồi hấp cho mèo.
Có lẽ được Ngải Bảo vu.ốt ve thoải mái, chú mèo thò đầu ra khỏi ổ, nó nheo mắt vươn vai, kéo mình thành một dải mèo dài.
“Meo.” Nó thức dậy.
Nó rũ bộ tuxedo của mình, vẫy đuôi, nhảy ra khỏi ổ mèo.
Nhẹ nhàng linh hoạt không giống một con mèo béo ú.
Ngải Bảo kinh ngạc đứng dậy, reo lên với Nghiêm Đường: “Mèo thức dậy rồi!”
Nghiêm Đường nhướng mày: “Em gọi mèo đến ăn cơm đi, vừa hay anh bưng thịt gà ra rồi.”
Còn những chuyện khác, Nghiêm Đường cảm thấy ăn cơm xong rồi nói sẽ thích hợp hơn.
Ngải Bảo không rõ những lợi và hại trong đó, Nghiêm Đường bảo em làm gì, em sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
“Mèo ơi, chúng ta đi ăn cơm thôi!” Ngải Bảo cúi đầu nói với chú mèo.
Chú mèo tạm dừng công cuộc liếm lông vĩ đại của mình, nó vừa liếm đến chỗ chiếc nơ màu trắng.
Nó vẫn rất sạch sẽ.
Chú mèo vẫy đuôi, nhìn Ngải Bảo chỉ về phía bàn ăn, dường như hiểu ý, bước từng bước qua đó.
Nhìn chú mèo bước chậm, Ngải Bảo luôn liên tưởng đến chiếc xe trộn bê tông lăn bánh trên đường.
Hình như chúng cũng tròn như vậy, gầm rú lao qua, trông rất hung hãn.
Chú mèo vẫn hiểu quy củ như mọi khi, nó ngồi lên ghế, không kiêu ngạo không nóng nảy, đợi Nghiêm Đường đưa bát mới vùi đầu ăn.
Chờ mèo ăn gần xong, tốc độ ăn rõ ràng đã chậm lại, Nghiêm Đường mới nói với Ngải Bảo: “Bảo Bảo, em nói với chú mèo chuyện buổi sáng cô nói đi.”
Ngải Bảo à một tiếng, đi đến tủ bên cạnh lấy cành cây kia xuống.
“Mèo ơi, đây là cô nhờ tớ và Nghiêm Nghiêm mang cho cậu.” Ngải Bảo cẩn thận đưa cành cây đến trước mặt chú mèo.
Chú mèo dừng ăn, nó nhìn chằm chằm cành cây trên tay Ngải Bảo, đuôi cũng ngừng vẫy.
Nghiêm Đường quan sát chú mèo và Ngải Bảo, đề phòng mèo quá kích động làm ra hành động gây thương tích.
Nhưng may mắn là không có chuyện gì xảy ra.
Ngải Bảo đặt cành cây trơ trụi trước móng vuốt chú mèo.
“Mèo ơi, cô bảo là…” Ngải Bảo cố gắng hồi tưởng, nhưng không nhớ rõ.
Ngải Bảo chớp mắt với Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường ở bên cạnh nhận được ánh mắt của Ngải Bảo, giúp em nói hết câu, “Chủ nhân của cậu rất nhớ cậu, bảo cậu về thăm cô ấy.”
Ngải Bảo lúc này mới nhớ ra, em ừm một tiếng, quay đầu nhắc lại: “Đúng vậy! Bảo cậu về thăm cô ấy!”
Nhưng chú mèo không hề để ý đến lời của họ.
Nó cúi xuống ngửi kỹ cành cây trước móng vuốt của mình.
Đối với nó, mỗi một loài hoa, mỗi một chiếc lá, mỗi một cành cây đều mang mùi hương có một không hai. Con người hay thậm chí là những con mèo khác khó mà phân biệt, nhưng nó có thể, bởi vì nó là con mèo có một không hai trên thế giới này.
Nó ngửi thấy mùi hương mà nó yêu thích nhất trong cuộc đời của mình.
Mùi hương này vừa đến từ cành cây vừa đến từ một người phụ nữ.
Chú mèo ngẩng đầu, nó kêu với Ngải Bảo: “Meo.”
Sau đó nó nhảy xuống ghế, ngồi trên sàn nhà, nhưng không tha cành cây đi.
Nó chỉ lẳng lặng ngồi đó, nhìn cành cây trên ghế.
Trong đôi mắt mèo xanh biếc là biển cả mênh mông.
Không ai biết nó đang suy nghĩ điều gì.
Nghiêm Đường và Ngải Bảo nhìn nhau, anh không rõ rốt cuộc chú mèo có ý gì.
Có lẽ dù có linh tính hay hiểu tiếng người đến đâu, nó vẫn không thể hiểu được ý nghĩa của cành hoa này?
Mèo có hiểu được những điều này không?
Nghiêm Đường nghĩ lại, nếu cô chủ quán ăn sáng là chủ nhân của chú mèo này, vậy thì người hiểu nó nhất là cô ấy, cách mà cô ấy đưa ra hẳn là không có vấn đề gì.
Chú mèo vẫn trầm ngâm ngắm cành cây, chiếc đuôi dài cuộn thành một vòng tròn, che đi hai móng vuốt phía trước.
Bây giờ không ai biết tâm trạng của nó ra sao.
Một lúc sau, khi cả hai người và một mèo đều im lặng không nói gì, Ngải Bảo đột nhiên ngồi xuống đất.
Em ngồi xếp bằng cạnh chú mèo.
Chú mèo quay đầu nhìn em.
Nghiêm Đường yên lặng ngồi đó, anh muốn xem Ngải Bảo sẽ giao tiếp với chú mèo như thế nào.
Anh thấy Ngải Bảo và chú mèo nhìn nhau, đôi mắt to màu nâu nhạt của Ngải Bảo nhìn vào đôi mắt xanh biếc của chú mèo.
Chú mèo vẫy đuôi ra sau.
Nó vẫy đuôi như đang hỏi Ngải Bảo, cậu muốn làm gì?
Ngải Bảo nói với chú mèo: “Mèo ơi, có một cô rất nhớ cậu.”
“Cô ấy bảo cậu về thăm cô ấy.” Em nói.
Chú mèo không có phản ứng gì.
Nó vẫy đuôi, bình tĩnh nhìn Ngải Bảo.
Ngải Bảo không hề nản lòng.
Ngải Bảo ngồi trên sàn nhà lặp lại sáu lần câu vừa nói.
Em nói không nhanh không chậm, từng câu từng chữ, kiên nhẫn vô cùng.
Nghiêm Đường không quấy rầy em, anh sẽ không bao giờ quấy rầy Ngải Bảo khi em đang nghiêm túc làm việc gì đó.
Anh vẫn giống như vừa rồi, im lặng lắng nghe, quan sát, không can thiệp.
Cuối cùng, đến lần thứ bảy, chú mèo có phản hồi.
Chú mèo kêu: “Meo.”
Tớ biết rồi!
Nó vẫy chiếc đuôi dài của mình, đi đến trước mặt Ngải Bảo, cọ cằm em.
Ngải Bảo ôm lấy chú mèo ấm áp, vu.ốt ve bộ tuxedo tinh tế của chú mèo.
Mái tóc xoăn của em rủ xuống, vương trên đỉnh đầu đen nhánh của chú mèo.
Nghiêm Đường kinh ngạc, anh nhìn chú mèo trong lòng Ngải Bảo, mặc dù nó không tha cành hoa đi, họ cũng không biết thái độ của chú mèo này rốt cuộc là gì. Nhưng có lẽ mèo hiểu được nhiều điều.
Chỉ là cần có người nói đi nói lại với chúng nhiều lần.