Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi

Chương 34: Nông trại chỉ có một con ngựa (11)
« Trước Sau »
“Không, chúng tôi không muốn bán Betty.” Johnny nói, “Nó luôn làm việc chăm chỉ, nếu vì nó già nên không thể giúp chúng tôi nữa mà bán cho người khác, thì nó cũng không thể giúp được người khác…” … Sự thật chứng minh, dù đã qua bao nhiêu năm, ký ức về tuổi thơ ngây thơ nghịch ngợm khắp nơi ở khu vực này của Nghiêm Đường vẫn có chút tác dụng. Anh dễ dàng tìm được chỗ đậu xe. Nhưng dựa theo địa chỉ cô Lý đưa, Nghiêm Đường lại gặp khó khăn trong việc tìm nhà ở khu dân cư này. Mấy tòa nhà này đối với một người đã nhiều năm không quay lại như anh quả thật hơi rắc rối. May mắn thay, có chú mèo dẫn đường. Nghiêm Đường vừa dừng xe, chú mèo đã lao xuống nhanh như chớp. Rõ ràng là nó vô cùng quen thuộc với khu vực này, đuôi vểnh cao giống như một cái ăng-ten. Nó đi trước Ngải Bảo và Nghiêm Đường, còn ngoái lại kêu meo meo với hai người. Dù là một chú mèo trưởng thành, khi sắp về nhà, nó vẫn rất phấn khích. “Ôi chao! Đại Thắng về rồi!” Nghiêm Đường và Ngải Bảo vừa đến gần tòa nhà, cô Lý đeo khẩu trang đã ra đón. Hẳn là cô ngồi sẵn dưới gốc cây đa ở tầng một từ lâu, vừa nhìn thấy mèo của mình thì bật dậy. “Meo!” Chú mèo kêu. Hiện giờ nó lớn tuổi, không thể làm những động tác nhào vào lòng người làm nũng như những chú mèo con. Nó chỉ có thể kêu meo meo, quấn quýt quanh chân cô Lý. Đuôi chú mèo dựng thẳng, tâm trạng nó rất tốt. Cô Lý ôm chầm lấy nó, nâng lên, vẻ mặt đầy xót xa: “Ôi chao, Đại Thắng nhà chúng ta gầy đi rồi, cái bụng xẹp lép hết cả!” Cô vừa nói vừa xoa cái bụng màu trắng của chú mèo. Chú mèo dùng hai móng vuốt ôm lấy tay cô Lý, dụi vào làm nũng. Cô Lý ho khan vài tiếng, lại ôm ấp vu.ốt ve chú mèo một lúc, mới nhớ đến Nghiêm Đường và Ngải Bảo. “Ôi, xem tôi kìa! Thật là!” Cô Lý dậm chân, vội vàng mời Nghiêm Đường và Ngải Bảo vào nhà, “Mời vào, mời vào, cậu Nghiêm, còn đây là…?” Cô nhìn Ngải Bảo chỉ lộ ra nửa khuôn mặt sau lưng Nghiêm Đường, lại nhìn Nghiêm Đường với vẻ dò hỏi, không chắc nên gọi Ngải Bảo như thế nào. Nghiêm Đường xoa đầu Ngải Bảo, giải thích: “Đây là Ngải Bảo.”  “Ngải Bảo, ra chào cô đi em.” Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng đẩy Ngải Bảo ra. Ngải Bảo đã mạnh dạn hơn rất nhiều. Em nhìn cô Lý đeo khẩu trang, nói nhỏ nhẹ: “Cháu chào cô ạ.” Cô Lý giống như mèo của cô, đều đã lớn tuổi, đều thích những đứa trẻ trắng trẻo như Ngải Bảo. “Ơi, ngoan, ngoan, ngoan.” Cô cười nói, mặc dù cô đeo khẩu trang, không nhìn thấy miệng, nhưng chỉ cần đôi mắt cười là có thể nhìn ra rất vui. “Nhanh, nhanh, nhanh, vào nhà thôi!” Cô ôm Đại Thắng, mời Nghiêm Đường và Ngải Bảo vào nhà, “Tôi nghe hai người nói muốn đến nên dọn dẹp cả đêm qua, tôi còn mua hẳn một túi kẹo mè ở cửa hàng đầu phố, tôi nói với hai người này, kẹo mè ở đó ngon lắm, miếng nào miếng nấy vừa giòn vừa không dính răng! Lát nữa cậu Nghiêm cầm một túi, mang về cho Ngải Bảo nhé!” Cô Lý miệng thì nói, tay thì không ngừng nghỉ. Cô một tay ôm mèo, một tay mò chìa khóa mở cửa. “Cạch” một tiếng, cửa chống trộm nhà cô bật mở. Nhà cô Lý ở tầng một, vừa vào rẽ một cái là thấy ngay. “Làm phiền cô rồi, chúng tôi đến thăm nhà đột ngột quá, không mang theo gì cả.” Nghiêm Đường đứng ở cửa, lịch sự nói. “Mang với không mang gì chứ?” Cô Lý giả vờ tức giận, cau mày, “Cậu Nghiêm đưa Đại Thắng nhà chúng tôi về đã là giúp tôi một việc lớn, là món quà lớn nhất rồi! Tôi còn chưa kịp cảm ơn, sao có thể để cậu mang quà đến cho tôi nữa? Cậu mà mang, vậy chẳng phải là làm tôi xấu hổ sao, tôi tuyệt đối không nhận!” “Không cần cởi giày, không cần câu nệ, tối qua tôi mới lau nhà, cậu Nghiêm cứ việc đi thẳng vào.” Cô Lý vội vàng ngăn Nghiêm Đường đang bảo Ngải Bảo thay giày, “Trời lạnh thế này, thay giày lạnh lắm! Hai người mau ra ghế sofa ngồi đi, tôi trải thêm một lớp thảm, chắc chắn ấm áp. Để tôi đi lấy chút đồ ăn cho hai người.” Nói xong, cô bế mèo của mình vào phòng bếp. Từ lúc gặp lại Đại Thắng, cô Lý vẫn luôn ôm nó không buông. Chú mèo ngoan ngoãn, nằm gọn trong lòng cô Lý, cái đầu đen nhánh thỉnh thoảng cọ cằm cô Lý mấy lần. Cô Lý bị nhột, vỗ nhẹ lên mông chú mèo. Nghiêm Đường nhìn gạch lát nền, mặt gạch sạch bóng đến mức có thể soi gương, thật sự không giống như cô Lý nói là mới lau hôm qua. Nhưng chủ nhà đã nhiệt tình như vậy, Nghiêm Đường không tiện từ chối, tránh làm mất mặt chủ nhà. Vậy thì không hay lắm. “Bảo Bảo, vào nhà thôi em.” Nghiêm Đường nắm tay Ngải Bảo, dắt em vào nhà. Ngải Bảo đáp một tiếng, bước vào nhà. Lần đầu tiên đến nhà người lạ, em hơi dè dặt và không quen. “Đây là nhà của cô và mèo ạ?” Ngải Bảo lắc tay Nghiêm Đường đang nắm tay mình. Nghiêm Đường gật đầu: “Đúng rồi, đây là nhà cô Lý.” Ngải Bảo đáp một tiếng, tỏ ý đã hiểu. Họ ngồi xuống ghế sofa. Đệm quả thật giống như cô Lý nói – ấm áp, mềm mại. Ngải Bảo ngồi sát bên Nghiêm Đường, trong lòng thoải mái hơn một chút. Em nắm lấy một bàn tay của Nghiêm Đường, nghịch ngón tay anh. Nghiêm Đường tùy ý nhìn quanh nhà cô Lý mặc những động tác nhỏ của Ngải Bảo. Nhà cô Lý không lớn, Nghiêm Đường liếc mắt nhìn qua, đại khái chỉ là căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, gạch lát nền được lau sáng bóng, tường sơn màu vàng nhạt, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào khiến người ta cảm thấy ấm áp. Có lẽ cô Lý rất thích trồng cây, Nghiêm Đường nhìn quanh, đập vào mắt toàn là những chậu cây xanh. Nghiêm Đường không hiểu về cây cối, không nhận ra được những loại cây này, nhìn tới nhìn lui, chỉ thấy chậu cây cao trước tivi lá mọc đẹp, cành lá sum suê, còn chậu hoa màu đỏ tươi ngoài cửa sổ thì  nở rộ, khiến người ta cảm thấy tràn đầy sức sống. “Xin lỗi để hai người đợi lâu!” Cô Lý bưng một đĩa đồ ăn vặt đến. Cô mang thói quen của người lớn tuổi – kẹo mè, hạt dưa, đậu phộng… đều phải để vào đĩa tròn được chia thành từng ngăn. “Mau nếm thử kẹo mè này đi, ngon lắm đấy!” Cô ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, đặt chú mèo lên đùi. Nghiêm Đường nói tiếng cảm ơn, anh không muốn phụ lòng tốt của cô Lý, quay đầu nhỏ giọng hỏi Ngải Bảo có muốn thử không? Ngải Bảo dựa vào vai Nghiêm Đường. Em nhìn chú mèo đen, lại nhìn kẹo mè đen trong đĩa. Em suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Có ạ!” Thế là Nghiêm Đường lấy cho em một miếng. Miếng kẹo mè này cắt không quá dày cũng không quá mỏng, cầm trên tay rắn chắc, hẳn là nguyên liệu thật. Cô Lý nhìn Ngải Bảo nhai chóp chép giống như thỏ con chăm chỉ gặm cà rốt, không nhịn được bật cười: “Bạn nhỏ đáng yêu ghê!” Nghiêm Đường nghe vậy, cúi đầu nhìn Ngải Bảo đang mải miết nhai. “Em ấy luôn rất ngoan.” Anh nói rồi xoa mái tóc xoăn của Ngải Bảo. Ngải Bảo vừa nhai kẹo mè, vừa ngẩng đầu nhìn quanh với vẻ mặt ngơ ngác. Em nhìn Nghiêm Đường, cảm thấy hình như mình vừa được nhắc đến, nhưng không rõ Nghiêm Đường vừa nói gì. Nghiêm Đường không giải thích, chỉ lấy thêm một miếng kẹo mè cho Ngải Bảo, “Ăn đi em.” Ngải Bảo à một tiếng, không bận tâm nữa, nhận lấy kẹo mè, tiếp tục vui vẻ ăn. Nghiêm Đường ngẩng đầu lên, thấy cô Lý ôm chú mèo, mỉm cười nhìn họ. Cô vẫn đeo chiếc khẩu trang màu trắng. “Cô bỏ khẩu trang ra ăn chút gì đi.” Nghiêm Đường nói. Cô Lý ngẩn ra, sờ khẩu trang của mình, vội vàng xua tay: “Tôi bị cảm, lây bệnh cho mọi người thì không hay…” Cô vừa nói vừa ho hai tiếng. Nghiêm Đường không hiểu: “Cảm cúm không dễ lây như vậy, chú ý thông gió là được.” Anh tiếp tục đề nghị, “Đeo khẩu trang suốt sẽ khó thở.” Cô Lý vu.ốt ve chú mèo đang yên lặng nằm trên đùi mình. “Không phải tôi không muốn bỏ đâu, cậu Nghiêm.” Giọng cô bất đắc dĩ, “Mũi và cằm của tôi… bị hỏng, không tiện gặp người khác… dọa đến cậu nhóc thì không tốt…” Nghiêm Đường vô cùng xin lỗi. “Xin lỗi…” Anh áy náy nói lời xin lỗi với cô Lý. Cô Lý cười xòa, không hề để tâm: “Không sao, không sao, không cần xin lỗi, tôi quen rồi, cũng không phải chuyện gì to tát!” Cô rất lạc quan: “Trước đây khi còn trẻ, tôi làm việc trong nhà máy, có lần máy trộn xảy ra sự cố nên bị thương. Ông chủ nhà máy tốt bụng, nhớ tôi là nhân viên lâu năm, tính cho tôi là tai nạn lao động, bồi thường một khoản tiền lớn, tôi mới có thể mở quán ăn sáng ở khu dân cư nhà cậu…” Mặc dù cô Lý chỉ nói qua loa về nguyên nhân vết thương của mình, nhưng câu “máy trộn xảy ra sự cố” kia đã khiến Nghiêm Đường cau mày, cảm thấy kinh hãi. Cô kể bằng giọng điệu vương chút hoài niệm: “Tôi gặp Đại Thắng ở nhà máy.” Cô vừa nói vừa giơ một móng vuốt trắng muốt của chú mèo lên, vẫy trước mặt Nghiêm Đường và Ngải Bảo. “Trước đây, nó giỏi lắm, giỏi nhất trong nhà máy chúng tôi, đánh nhau với chó hoang, mèo hoang, còn biết bắt chim, giành trứng. Mọi người trong nhà máy đều gọi nó là Thường Thắng Tướng Quân!” Cô Lý nói với vẻ mặt rạng rỡ, “Đại Thắng trước đây không thân thiết với ai, chỉ thân thiết với tôi!” Cô vừa nói vừa nhìn Đại Thắng đang nằm yên trong lòng mình. Nó già rồi, tính cách dịu dàng và hiền hòa, không còn oai phong lẫm liệt như thời trẻ nữa. Nhưng cô Lý vẫn yêu thương nó. “Ngày tôi rời khỏi nhà máy, tôi hỏi Đại Thắng có muốn đi cùng tôi không? Cậu đoán xem?” Cô kể rất sinh động, “Đại Thắng hôn lên mặt tôi, muốn đi cùng tôi đấy!” “Mọi người trong nhà máy đều nói tôi và Đại Thắng có duyên phận trời định! Chỉ có tôi mới có thể đưa nó đi.” Nhiều năm trôi qua, cô Lý nhắc đến chuyện này vẫn rất đắc ý. Vẻ tự hào trên khuôn mặt vượt qua cả chiếc khẩu trang trắng tinh. Nghiêm Đường không ngắt lời cô Lý, anh và Ngải Bảo đều yên lặng lắng nghe. Cô Lý nói xong mới nhận ra thói quen thích tám chuyện của mình lại tái phát. Cô ngại ngùng sờ mặt: “Ôi, để hai người phải nghe tôi kể một tràng chuyện nhàm chán này…” Nghiêm Đường lắc đầu phủ nhận: “Không đâu.” Anh nói: “Câu chuyện của cô và mèo rất thú vị.” Ngải Bảo phía sau anh cũng thò đầu ra, yên lặng nghe cô Lý kể chuyện. Em đã ăn hết một miếng kẹo mè. Quả nhiên đúng như cô Lý hết lời khen ngợi, kẹo mè này rất ngon, cắn miếng đầu tiên, hương thơm của mè và đậu phộng hòa quyện lan tỏa trong khoang miệng. Giòn tan, ngon đến mức không thể dừng lại. Ngải Bảo ăn đến nỗi hai má phình lên, vô cùng vui vẻ. Cô Lý thấy Nghiêm Đường và Ngải Bảo đều hứng thú, bản thân cũng vui vẻ. Cô vuốt lông chú mèo trong lòng. Cô lại kể thêm một câu chuyện thú vị. Cô nói sau khi cô đón Đại Thắng về nhà, Đại Thắng như thay đổi tính nết, trở nên dịu dàng hiền hòa hơn, còn biết chăm sóc cô. Trước đây có một khoảng thời gian, mỗi khi trời mưa, tâm trạng cô không tốt, cả người đều uể oải. Đại Thắng nhìn thấy bèn lén lút ra khỏi nhà, tha về cho cô một bông hoa hoặc một chiếc lá xinh đẹp. Nó hiểu chuyện, biết con người không thích chuột, chim sẻ, mà thích hoa cỏ. Cô Lý vừa nói, vừa chỉ cho Nghiêm Đường từng chậu hoa trong nhà. Chậu này là Đại Thắng tha về vào mùa mưa năm ngoái, cô chỉ vào một chậu hoa nhỏ màu tím nhạt trên bàn trà, cô và Đại Thắng cùng nhau trồng cành hoa này xuống đất, mỗi ngày tưới nước, mỗi tuần bón phân, không ngờ nó sống được. Cô lại chỉ vào một cây cao bên cạnh, nói đây là tháng mười, cô và Đại Thắng đi dạo trong khu dân cư nhặt được một cành cây, lúc đó vẫn là cành cây khô, kết quả mang về cứu chữa một chút, vậy mà sống lại được. Cô Lý nói với nụ cười ấm áp trên môi. Cả căn nhà tràn ngập hoa cỏ tươi tốt đều bắt nguồn từ một người và một con mèo. Nghiêm Đường và Ngải Bảo đều chăm chú lắng nghe. Nghiêm Đường nhìn cô Lý, mặc dù cô không còn trẻ nữa, chỉ để lộ đôi mắt, nhưng khi cô cười, ánh mắt dịu dàng như dòng suối mùa xuân, thật sự rất đẹp. Nghiêm Đường nghĩ thầm cô Lý hồi trẻ chắc chắn rất xinh đẹp. Cô Lý vẫn đang kể chuyện, chỉ cần là chủ đề liên quan đến Đại Thắng, cô có thể nói ba ngày ba đêm không hết. Chú mèo nằm gọn trong lòng cô Lý vẫy chiếc đuôi dài của mình. Nó cũng yên lặng lắng nghe. Giống như năm đó, khi gương mặt bị hủy hoại, cô trốn trong rừng sau nhà máy khóc thút thít, nó nằm trong lòng cô nghe cô khóc. Còn bây giờ nó già rồi, không thể kêu meo meo mạnh mẽ với cô như lúc còn trẻ nữa. Cuộc đời của một con mèo luôn như vậy, sẽ gặp được người mình yêu thương, sau đó từ từ già đi.
« Trước Sau »