Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi

Chương 35: Nông trại chỉ có một con ngựa (Hết)
« Trước Sau »
Vào buổi chiều, thỉnh thoảng con trai của Johnny sẽ trèo lên lưng Betty, họ cùng nhau đuổi đàn bò về nhà. … Sau khi tạm biệt cô Lý và chú mèo, Ngải Bảo vẫn luôn im lặng. Em ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ lái, không hề phụng phịu tỏ vẻ không vui, cũng không vui vẻ vẫy bàn tay mũm mĩm. Em lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, từ góc độ của Nghiêm Đường, có thể thấy một nửa khuôn mặt trắng nõn cùng với hàng mi cong vút. Ngải Bảo nhìn chăm chú cảnh vật vụt qua bên ngoài, không biết đang suy nghĩ điều gì. “Bảo Bảo, bây giờ tâm trạng của em thế nào?” Về đến nhà, Nghiêm Đường mới hỏi dò, cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngải Bảo. “Cô Lý đã nói rồi, sau này vẫn sẽ đưa Đại Thắng đến quán ăn sáng, em muốn mời nó đến nhà chúng ta chơi không thành vấn đề.” Nghiêm Đường nói. Anh đỗ xe xong, tiện thể giúp Ngải Bảo tháo dây an toàn. “Em biết mà.” Ngải Bảo nhảy xuống khỏi ghế phụ lái. Em đi vòng quanh đầu xe, thành công tìm thấy Nghiêm Đường. Ngải Bảo nắm lấy tay Nghiêm Đường: “Nhưng em có một thắc mắc ạ.” Em nói rồi giơ ngón trỏ của bàn tay còn lại lên. Nghiêm Đường hỏi em là gì. “Có phải mèo sắp chết rồi đúng không ạ?” Em ngẩng đầu hỏi. Nghiêm Đường kinh ngạc nhìn Ngải Bảo, anh nhìn vào đôi mắt trong veo của em, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Tuổi thọ của chú mèo quả thật sắp đi đến hồi kết. Điều này không thể phủ nhận. Giống như cô Lý cười khổ giải thích, chú mèo rời xa cô chỉ là cảm thấy mình không còn nhiều thời gian nữa, không muốn chết trước mặt cô, khiến cô phải rơi nước mắt. Cô Lý biết, Nghiêm Đường biết, chú mèo cũng biết. Nhưng họ đều chọn cách lờ đi điểm này, không nói cho Ngải Bảo. Lúc họ tạm biệt cô Lý, cô Lý còn cười nói đợi mùa xuân đến, thời tiết ấm áp hơn một chút, sẽ cho chú mèo đến tìm Ngải Bảo chơi. Chú mèo được cô Lý ôm trong lòng, còn nheo mắt kêu meo một tiếng với Ngải Bảo. Nhưng rốt cuộc chú mèo có thể vượt qua mùa đông dài đằng đẵng này không? Không ai biết được. Một lúc sau, Nghiêm Đường im lặng lấy chìa khóa mở cửa nhà, sau khi anh và Ngải Bảo đều vào trong, anh quyết định trả lời thẳng thắn. Bây giờ trong mắt anh, Ngải Bảo không còn là một đứa trẻ chỉ có sự ngây thơ lãng mạn, em có suy nghĩ của riêng mình, có tư duy của riêng mình. “Anh nghĩ là vậy.” Nghiêm Đường trả lời, “Chú mèo đã lớn tuổi rồi.” Nó đã mười ba tuổi, được coi là một con mèo sống thọ. Ngải Bảo ồ một tiếng, em nhích lại gần, ngồi vào lòng Nghiêm Đường, đá chân. Nghiêm Đường ôm lấy eo Ngải Bảo theo thói quen, đầu Ngải Bảo tựa vào vai và cổ Nghiêm Đường. Ngải Bảo vẫn bình tĩnh, không nhìn ra sự mất mát hay buồn bã sau khi biết được thông tin không mấy tốt đẹp này. Đối với một thứ trừu tượng như “cái chết”, trẻ con luôn mang theo nỗi sợ hãi khó tả. Sự xa lạ mà cái chết mang lại vừa khiến chúng hoảng sợ, không dám nghĩ nhiều, vừa khiến chúng cảm thấy mới lạ kí.ch th.ích, không nhịn được mà suy nghĩ hết lần này đến lần khác ý nghĩa đằng sau hai chữ này. Nhưng rõ ràng Ngải Bảo không như vậy. Em rất bình tĩnh, Nghiêm Đường nhìn em thu mình trong lòng mình, còn đang hứng thú nghịch khóa kéo áo khoác thể thao của anh. Ngải Bảo kéo khóa kéo lên, cảm thấy cái thứ này vừa mở miệng rồi lại ngậm miệng, “xoẹt xoẹt” rất thú vị. Em đắm chìm vào một cuộc khám phá mới. Giống như chủ đề vừa rồi đối với em bình thường như ăn cơm, uống nước, thời tiết, không có gì khác biệt. Điều này khiến Nghiêm Đường tò mò. Rốt cuộc Ngải Bảo có thái độ như thế nào đối với “cái chết”? Nghiêm Đường nhẹ nhàng lắc Ngải Bảo trong lòng. Ngải Bảo mềm mại giống như một miếng thạch, lắc lư theo động tác của Nghiêm Đường. “Sao vậy ạ?” Ngải Bảo dựa vào lòng Nghiêm Đường hỏi. “Bảo Bảo, em có buồn vì không lâu nữa chú mèo sẽ rời xa chúng ta không?” Nghiêm Đường hỏi. Ngải Bảo ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đường. “Tại sao phải buồn ạ?” Ngải Bảo chu môi, đây là động tác em thích làm khi cảm thấy kỳ lạ và khó hiểu. “Bởi vì…” Nghiêm Đường suy nghĩ nên giải thích về “cái chết” thế nào, “Có lẽ chú mèo sẽ rời xa chúng ta mãi mãi, chúng ta không thể mời nó đến nhà chơi nữa.” Ngải Bảo ồ một tiếng. “Nhưng đó là chuyện bình thường mà.” Em nói, “Không phải tất cả những vị khách đã từng gặp mặt đều có thể xuất hiện trong nhà chúng ta lần thứ hai, nói xin chào, nói tạm biệt, có thể lần sau sẽ không bao giờ gặp lại nữa, đều là chuyện bình thường mà.” Ngải Bảo ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đường, nghiêng đầu suy nghĩ, cho rằng Nghiêm Đường đang buồn. Em hỏi Nghiêm Đường: “Nghiêm Nghiêm không nỡ xa mèo ạ?” Em vừa nói vừa nhẹ nhàng nắm lấy tay Nghiêm Đường, giống như an ủi một người đang đau lòng. “Anh?” Nghiêm Đường ngẩn ra. Đối với anh, Đại Thắng không phải rất quan trọng, thật ra cùng lắm là anh tiếc nuối khi một điều tốt đẹp cuối cùng vẫn tan biến mà thôi. Nghiêm Đường đành trả lời: “Đại Thắng – chính là chú mèo đó, vốn là một con mèo rất tuyệt vời, nó mất đi, anh nghĩ không ai không cảm thấy buồn.” “Cô Lý và Đại Thắng ở bên nhau nhiều năm như vậy, có lẽ cô ấy là người buồn nhất.” Nghiêm Đường nghĩ đến cô Lý và con mèo của cô. Cô Lý nói vì vết thương trên mặt nên cả đời không kết hôn, người ở bên cô lâu nhất có lẽ là Đại Thắng. Cũng khó trách Đại Thắng lại bỏ nhà ra đi. Ngải Bảo lại lắc đầu. “Không phải vậy đâu.” Những lọn tóc xoăn trên đầu Ngải Bảo lắc lư theo động tác của em, “Cô sẽ không buồn đâu.” Em khẳng định chắc chắn. Nghiêm Đường nhướng mày, hỏi em tại sao. “Cô và mèo rất gần rất gần nhau rồi ạ.” Ngải Bảo nói, giơ hai tay lên, lòng bàn tay đối diện nhau, không ngừng áp sát, “Họ đều hiểu ngôn ngữ của nhau.” “Nếu mèo chết đi, nó sẽ biến thành cây, biến thành hoa, biến thành cỏ, biến thành lá, biến thành gió, biến thành mưa, biến thành mây, hoặc biến thành một chú mèo khác để đến bên cô.” Ngải Bảo bổ sung, “Nếu họ có thể nghe thấy tiếng nói của đối phương, hiểu được ngôn ngữ giao tiếp, vậy thì mèo vẫn luôn ở bên cạnh cô.” “Sẽ không có ai cảm thấy cô đơn hết.” Em nói. Nghiêm Đường nhìn hai bàn tay Ngải Bảo áp vào nhau, ngẩn ngơ. Sau rất nhiều lần giao tiếp, Nghiêm Đường dần phát hiện Ngải Bảo đối với vạn vật trên thế gian luôn có một loại cảm giác bình đẳng và thoát ly khỏi thế giới loài người, trong mắt em, mèo có thể là mưa, mưa cũng có thể là mèo, dòng suối có thể là một con bọ hung, một con bọ hung cũng có thể là dòng suối. Trong mắt Ngải Bảo, luôn tồn tại công thức hoán đổi vừa hoang đường vừa lãng mạn. “Tại sao lại như vậy?” Nghiêm Đường kiên nhẫn hỏi theo logic của Ngải Bảo, “Ngải Bảo cho rằng cái chết là sự chuyển hóa sao?” Nếu người khác nghe thấy câu hỏi Nghiêm Đường dành cho Ngải Bảo, chắc chắn sẽ cảm thấy buồn cười. Làm gì có người bình thường nào lại hỏi một đứa trẻ có vấn đề về trí tuệ một câu hỏi triết lý như vậy. Nhưng Nghiêm Đường hỏi rất nghiêm túc. Trên thực tế, mỗi lần anh hỏi Ngải Bảo đều rất nghiêm túc. Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường chăm chú, nhìn một lúc lâu. Đôi mắt em vẫn trong veo, sạch sẽ như có thể thấy cá con bơi lội dưới đáy mắt. Nghiêm Đường cũng nhìn Ngải Bảo, còn tiện tay giúp Ngải Bảo chỉnh lại áo khoác, không để áo khoác bị xô lên do tư thế co người của Ngải Bảo, như vậy không phát huy tác dụng giữ ấm. Ngải Bảo lại nhích lại gần Nghiêm Đường. Mùi hương bồ kết thoang thoảng trên người Nghiêm Đường hòa quyện với hơi ấm cơ thể tràn ngập chóp mũi Ngải Bảo, điều này luôn khiến Ngải Bảo nghĩ đến những đám mây trắng tinh trên bầu trời. Em dựa vào lòng Nghiêm Đường, giống như đang ngủ giữa mây trắng. Nghiêm Đường không giục Ngải Bảo trả lời câu hỏi, anh để mặc Ngải Bảo bám lấy mình, vỗ lưng em. Rất lâu sau, Ngải Bảo mới ngẩng đầu lên. “Chưa chắc là như vậy.” Ngải Bảo nói, “Nhưng mỗi người chúng ta đều đến từ một chấm đen nhỏ xíu.” Đôi mắt em sáng lấp lánh. “Từ chấm đen đó mọc ra rất rất rất nhiều đường thẳng khác nhau, mỗi đường thẳng phát triển theo một hướng khác nhau.” Em vừa nói vừa dùng tay mô tả đường thẳng, “Có đường thẳng dài, có đường thẳng ngắn, có những đường thẳng ban đầu tách ra, sau đó lại gặp nhau, rồi từ đó về sau cứ thế chồng lên nhau, có những đường thẳng sau khi giao nhau một lần là rời xa luôn.” Em vừa nói, vừa chập hai ngón trỏ của hai bàn tay vào nhau để diễn tả hai đường thẳng từ xa lạ đến khi đầu bạc vẫn không tách rời; khi thì hai ngón trỏ giao nhau, mô phỏng những đường thẳng chỉ có một giao điểm, rồi đến già vẫn không gặp lại. Nghiêm Đường nghe xong, gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu. Thấy vậy, Ngải Bảo đong đưa chân. Em nói tiếp: “Cái chết là chuyến tàu mà mỗi đường thẳng phải đi qua, chỉ là có người lên sớm, còn có người lên muộn.” “Cuối cùng, tất cả đều đến chấm tròn đen nơi xuất phát của những sợi dây, tất cả mọi người, hoa, cây cối, mèo, cừu, biển, mây, đều gặp nhau ở chấm tròn màu đen đó.”  “Lúc đó, chúng ta có thể là một bông hoa, cũng có thể là một đám mây, có thể là một con mèo, cũng có thể là một ngọn núi.” Ngải Bảo nói, rồi lại kéo khóa áo của Nghiêm Đường. Em lại hân hoan như ban đầu. “Như vậy thì sẽ không còn ai cô đơn nữa.” Ngải Bảo nở nụ cười, “Mọi người có thể là mọi người, mọi người cũng có thể là chính mình, mọi người có thể ôm lấy mọi người, mọi người cũng có thể ôm lấy chính mình.” Ngải Bảo vui vẻ vung vẩy hai tay, bàn tay em xoay tròn giữa không trung như một bông hoa. Nghiêm Đường có thể hiểu lời Ngải Bảo nói. Anh đã không còn ngạc nhiên trước trí tưởng tượng phong phú của Ngải Bảo, giờ đây anh chỉ kinh ngạc trước logic hoàn thiện, thậm chí có thể nói là chín chắn trong lòng Ngải Bảo – điều này không giống như một đứa trẻ có vấn đề về trí tuệ sẽ có. “Ý tưởng rất hay.” Nghiêm Đường gật đầu khẳng định. Ngải Bảo càng vui vẻ hơn. Em lại sà vào lòng Nghiêm Đường, vừa nghịch khóa áo của anh, vừa cọ vào cằm anh. Nghiêm Đường nghĩ, có lẽ không ai biết, ngay cả giáo sư Tăng cũng không biết thế giới rộng lớn và kỳ lạ trong lòng Ngải Bảo. Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo đang ôm túi kẹo mè đen to đùng mà cô Lý tặng, miệng nhóp nhép nhai không ngừng. Em trông vẫn vô tư như vậy.
« Trước Sau »