Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi
Chương 37: Hoa Hồng Nở (2)
Hôm nay, kéo rèm cửa sổ ra nhìn…
Hoa hồng nở rồi!
…
Nghỉ mười mấy ngày trở lại, Trần San thay đổi hoàn toàn.
Không phải nói cô ấy đi phẫu thuật thẩm mỹ hay vóc dáng có gì thay đổi, mà là cả người cô ấy đen đi năm, sáu tông.
Nếu nói trước đây Trần San là một cô nàng thành thị da trắng như tuyết, thì bây giờ cô ấy là kiểu nhà vô địch thể hình với làn da màu lúa mạch.
“… Trần San, cô bị kí.ch thíc.h gì à?” Nghiêm Đường nhìn Trần San trước bàn làm việc, nhất thời không nói nên lời.
Vừa rồi Trần San bước vào, anh còn không nhận ra cô nàng da ngăm đen xinh đẹp này là trợ lý của mình.
“Sao?” Trần San trợn mắt, “Chưa thấy trai đẹp bao giờ à? Tôi muốn đổi màu da không được chắc?”
“Không có gì… Chỉ là hơi bất ngờ thôi.” Nghiêm Đường không nói nhiều.
Nghiêm Đường không bao giờ can thiệp vào đời tư của cấp dưới, ăn mặc, nhuộm tóc, trang điểm thế nào là chuyện của họ, chỉ cần đừng khỏa thân đi làm, không ảnh hưởng đến thái độ làm việc và hiệu quả công việc là được.
Thật ra cho dù là làn da trắng nõn trước đây hay làn da màu lúa mạch bây giờ, Trần San vẫn rất đẹp.
Cô có dáng người hoàn mĩ, ngũ quan sắc sảo, khí chất mạnh mẽ, làn da ngăm đen mà phần lớn phụ nữ coi là kẻ thù đắp lên người cô lại cho người ta cảm giác sang chảnh.
Trần San hừ một tiếng.
“Tôi nói cho anh biết! Da màu đồng cổ này đẹp nhất, đeo vàng đeo bạc hay trang sức gì đều hợp.” Trần San nói, giơ cổ tay trái ra, xoay chiếc vòng vàng trên đó.
Nói thật, chiếc vòng vàng bản to này trông hơi quê mùa, họa tiết chạm khắc kiểu “hoa phú quý nở rộ” trên đó khiến người ta vừa nhìn là liên tưởng đến bà nội của mình.
Nhưng đeo trên tay Trần San lại toát lên nét đẹp của người ngoại quốc.
“Thấy chưa? Chỉ có da ngăm đen đeo vòng vàng mới đẹp nhất!” Cô nói xong thì thu tay về, rất đắc ý, “Đợi khi nào đeo chán mấy món đồ trang sức vàng bạc trước đây tích trữ, tôi sẽ đi làm trắng, thế là trắng trở lại thôi.”
Nghiêm Đường gật đầu, vẻ mặt anh điềm tĩnh, như là đã hiểu.
Nhưng thực tế là anh không hiểu gì về da ngăm đen hay da trắng, anh là một người đàn ông thô kệch, đối với màu da, trước giờ đều thuận theo tự nhiên.
Tán gẫu xong, Trần San tiện tay lấy một phong bì từ tập tài liệu ra, đưa cho Nghiêm Đường.
“Này, sáng nay tôi kiểm tra hòm thư của công ty, thấy có một bức thư gửi riêng cho anh, nên mang lên đây.” Cô đưa thư cho Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường nhận lấy, cảm thấy ngạc nhiên.
Thời buổi này còn ai viết thư tay cho anh? Đối tác làm ăn phần lớn đều trao đổi qua thư điện tử, rốt cuộc là ai?
Trần San không có việc gì nữa, không làm phiền Nghiêm Đường đọc thư, ôm tập tài liệu dày cộp, chào một tiếng rồi đi ra ngoài.
Bức thư trong tay Nghiêm Đường không dày, cũng không lớn, chỉ đựng trong một phong bì bình thường, không nhìn ra được là đến từ đâu.
Nghiêm Đường lật mặt trước của bức thư, anh nhìn tên người gửi ở góc dưới bên phải phong bì.
“Kevin Quách Gia Ngật”
Ngay lập tức, sắc mặt vốn nghiêm túc của Nghiêm Đường thay đổi.
Nghiêm Đường ném bức thư sang một bên, cảm thấy ghê tởm.
Nghiêm Đường bình tĩnh lại một chút, cầm bức thư ném vào thùng rác bên cạnh bàn làm việc.
Nếu là trước đây, nội tâm Nghiêm Đường đã nhảy ra một tràng chửi thề, nhưng bây giờ, anh đã “ra dáng con người”, tâm hồn được thăng hoa, rất ít khi nói tục.
Nghiêm Đường bưng tách trà hoa cúc bên cạnh lên, nhấp một ngụm.
Anh đã không gặp Quách Gia Ngật nhiều năm, từ sau khi hai người đường ai nấy đi năm mười tám tuổi, anh đã coi người này và một người khác nữa đã chết.
Năm mười tám tuổi anh đã nói rất rõ ràng.
Đến già vẫn không qua lại.
Về điểm này, cho dù gần mười năm sau, anh ở độ tuổi hai mươi bảy vẫn sẽ thực hiện đến cùng.
Chỉ là không ngờ Quách Gia Ngật và người kia ra nước ngoài nhiều năm như vậy, bản tính đê tiện trong xương khó đổi, vẫn thích giở trò chọc tức anh.
Nghiêm Đường không để ý, chỉ là hơi buồn nôn.
Anh không hề tò mò Quách Gia Ngật viết thư cho anh làm gì, cũng không muốn biết Quách Gia Ngật muốn nói gì, giở trò gì.
Thùng rác cách Nghiêm Đường rất xa.
Nghiêm Đường không thèm liếc nhìn nó một cái.
Nghiêm Đường lại uống một ngụm trà hoa cúc thanh nhiệt, trong tách có mấy bông hoa cúc trôi nổi, vừa rồi anh không chú ý, nhai phải một bông, nếm thử thấy hơi đắng, lại mang theo hương thơm đặc trưng của thảo mộc, cũng khá ngon.
Nghiêm Đường đậy nắp tách trà, đặt sang một bên, điều chỉnh lại tâm trạng, mở máy tính ra bắt đầu làm việc.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm sau Tết, anh phải lấy lại tinh thần, tạo một khởi đầu tốt đẹp mới được.
Tuần này giáo sư Tăng tạm thời chưa về, con cái của bà đón bà và ông nhà đi nghỉ mát, trên WeChat, bà nói khoảng thứ tư tuần sau sẽ về tiếp tục dạy dỗ Ngải Bảo.
Rõ ràng bà rất thích Ngải Bảo, luôn nhớ đến em.
Mấy ngày Tết Nghiêm Đường không chú ý xem WeChat, bà còn gửi một bao lì xì, trên lì xì ghi chú “Ngải Bảo vui vẻ mỗi ngày”.
Nghiêm Đường luôn tôn trọng giáo sư Tăng.
Nói ra cũng lạ, một kẻ ba năm cấp ba đánh nhau gây sự, không chuyện xấu nào không làm, đến khi gặp giáo sư Tăng, Nghiêm Đường vẫn giữ một niềm kính trọng từ tận đáy lòng.
Anh trả lời “Chúc cô có chuyến đi vui vẻ.” kèm một sticker mặt cười.
Trong lúc nghỉ ngơi, Nghiêm Đường suy nghĩ xem tuần này nên đưa Ngải Bảo đi đâu chơi?
Tết đến đâu đâu cũng đóng cửa, anh và Ngải Bảo không có chỗ nào để đi, chỉ có thể ở nhà. Hiện tại, kỳ nghỉ lễ đã qua, mọi người dần trở lại vị trí làm việc bình thường của mình.
Câu lạc bộ tạm thời chưa có hoạt động gì, các bà mẹ trong nhóm “Trạm điều dưỡng yêu thương ♥” đề nghị tổ chức leo núi, Nghiêm Đường nghĩ đến Ngải Bảo mềm nhũn, đi vài bước đã than “chân mỏi”, chắc là không được.
Nghĩ đi nghĩ lại, mãi đến khi lái xe về đến nhà, Nghiêm Đường vẫn chưa nghĩ được gì.
Về đến nhà, dì Trương đang nấu cơm trong bếp, Nghiêm Đường chào dì Trương một tiếng, rồi đi vào phòng khách, Ngải Bảo dựa vào lưng ghế sofa, nhìn anh chăm chú, đợi anh đến.
Nghiêm Đường ngồi xuống, hỏi ý kiến Ngải Bảo: “Bảo Bảo, cuối tuần em muốn đi đâu chơi?”
Ngải Bảo nhích lại gần, tựa vào vai Nghiêm Đường, nhai cơm cháy rôm rốp, “Đi đâu cũng được ạ.”
Nghiêm Đường hỏi Ngải Bảo muốn đến nơi như thế nào.
Ngải Bảo suy nghĩ, em xem TV.
Trong TV, Cậu Bé Bọt Biển và Patrick Star đang cầm vợt bắt sứa, đi lang thang trên phố.
Mắt Ngải Bảo sáng lên, em nói: “Em có thể đến chỗ Cậu Bé Bọt Biển ở không ạ?”
Em nghiêng đầu, vẻ mặt hào hứng, em lặp lại một lần: “Em muốn đến chỗ Cậu Bé Bọt Biển nha!”
Nghiêm Đường nhìn thoáng qua TV.
Rõ ràng việc đến một thế giới dưới đáy biển đầy cá biết đi như vậy là không thực tế.
Nhưng anh không từ chối thẳng.
“Nếu chúng ta muốn đi, vậy thì chỉ có thể lặn, nhưng gần đây không có vùng biển nào để chúng ta lặn cả.” Nghiêm Đường giải thích với Ngải Bảo, “Nếu Bảo Bảo muốn đi, sau này chúng ta có thể ra nước ngoài lặn.”
“Ngoài nơi này ra, Ngải Bảo còn muốn đến chỗ nào nữa?” Nghiêm Đường cúi đầu, kiên nhẫn hỏi.
Anh nói xong, lấy khăn giấy lau khóe miệng vương vụn cơm cháy cho Ngải Bảo.
Ngải Bảo ồ một tiếng, em không hiểu lặn là gì.
Nhưng em hiểu bây giờ em không thể đến nhà Cậu Bé Bọt Biển, nhưng sau này có thể.
Bàn tay mũm mĩm trắng trẻo cầm một miếng cơm cháy bỏ vào miệng.
Ngải Bảo phấn khởi: “Vậy em muốn đến nơi có thật nhiều hoa, cây cối, còn có cỏ nữa!”
Nói xong, Ngải Bảo lại nhận ra không ổn.
Em bổ sung thêm một câu: “Ngải Bảo và Nghiêm Nghiêm còn có thể ngồi trên ghế, chúng ta có thể cùng nhau ăn thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon!”
Nghiêm Đường nghe em bổ sung không nhịn được cười khẽ.
Rõ ràng là lần trước đi công viên khu Sa ngồi trên bãi cỏ khiến Ngải Bảo thấy mệt.
“Bảo Bảo heo.” Anh gõ nhẹ lên trán Ngải Bảo.
Ngải Bảo không để ý đến cụm từ “Bảo Bảo heo” của Nghiêm Đường, em cọ Nghiêm Đường, lại gần anh hơn.
Nghiêm Đường giơ tay, ôm lấy Bảo Bảo heo mềm mại đang sà tới.
Nghiêm Đường suy nghĩ, vừa phải có hoa, vừa phải có cây, có cỏ, có chỗ ngồi, đồng thời hoa còn phải rất nhiều.
Bây giờ vừa hay là mùa xuân, đến mùa của rất nhiều loài hoa.
“Chúng ta đi vườn bách thảo nhé?” Nghiêm Đường hỏi Ngải Bảo.
Ngải Bảo không rõ vườn bách thảo là nơi nào, nhưng chỉ cần là đề nghị của Nghiêm Đường, em sẽ không phản đối.
“Vâng ạ!” Ngải Bảo trả lời.
Em lấy thêm một miếng cơm cháy, nhai rôm rốp.
Nghiêm Đường không ngại phiền phức dùng khăn giấy lau miệng cho em.
Ngải Bảo dựa vào lòng Nghiêm Đường, hai người trò chuyện thêm về những chủ đề khác.
Đương nhiên, những chuyện này không liên quan gì đến thế giới, phần lớn đều liên quan đến hoa cỏ, côn trùng và lá cây.
Ngải Bảo còn lấy cuốn sổ của mình ra, chia sẻ với Nghiêm Đường bài thơ mới của mình.
“Mây trắng và gió
đều ngủ trên
biển cả
*
Biển cả có sóng
Chỉ cần em ngồi xuống
Là nó ào ào dậy sóng”
Nghiêm Đường không hiểu, hỏi Ngải Bảo có ý gì.
Ngải Bảo gập sổ lại.
“Đương nhiên là để kỷ niệm Ngải Bảo và Nghiêm Nghiêm cùng nhau ngủ nha!” Em đáp.
Nghiêm Đường nhớ lại nội dung bài thơ, lúc này chợt hiểu ra.
Anh nhìn Ngải Bảo vô tư trước mặt, cảm thấy dở khóc dở cười.
“Biển cả có sóng”, thảo nào mấy ngày nay Ngải Bảo tắm xong, thay quần áo, ở trên giường lúc thì đứng lên, lúc lại ngồi phịch xuống.
Anh còn lo lắng ván giường quá cứng, làm đau mông Ngải Bảo.
Thì ra em đang cảm nhận sóng biển cuồn cuộn!