Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi

Chương 46: Hoa Hồng Nở (11)
« Trước Sau »
Chỉ còn lại một đóa hoa hồng. Làm thế nào mới có thể giữ đóa hoa hồng lại mãi mãi đây?       … Nghiêm Đường cất cuốn sổ bìa cứng màu đỏ đi, anh để cuốn sổ của mẹ anh ở một góc trong tủ sách phòng làm việc. Cứ để nó giống như người mẹ đã rời xa của anh bị phủ bụi trong năm tháng dài đằng đẵng.            Còn cuốn nhật ký của Ngải Bảo, Nghiêm Đường ôm trong lòng, mang qua cho Ngải Bảo.  Anh gõ cửa phòng Ngải Bảo, mấy giây sau đã nghe thấy tiếng dép lê của Ngải Bảo thình thịch chạy tới.    “Nghiêm Nghiêm!” Ngải Bảo mở cửa, nhào vào lòng Nghiêm Đường.   Nghiêm Đường dang tay, đỡ lấy một cục Ngải Bảo mềm mại: “Bảo Bảo ở trong phòng làm gì thế?” Anh cúi đầu hỏi.           “En vẽ tranh ạ!” Ngải Bảo ngẩng đầu trả lời, mái tóc xoăn bồng bềnh lay động theo động tác của em.    Em từ trong lòng Nghiêm Đường đứng thẳng dậy, kéo Nghiêm Đường vào phòng mình. “Em vừa vẽ ông mặt trời, một bông hoa, còn có Nghiêm Nghiêm và Ngải Bảo nữa!” Em hào hứng muốn chia sẻ tác phẩm của mình với Nghiêm Đường.  Nghiêm Đường chiều theo em.   Đến chỗ bàn học của Ngải Bảo, Nghiêm Đường ngồi xuống bên cạnh.       Anh dùng bàn tay không cầm sổ xoa đầu Ngải Bảo: “Vừa nãy cảnh sát Lưu mang đến một món đồ mà Ngải Bảo làm rơi.” Anh vừa nói vừa đưa cuốn sổ cho Ngải Bảo đang lật tìm giấy vẽ. Ngải Bảo nhìn cuốn sổ trong tay Nghiêm Đường, nghiêng đầu, dường như đang hồi tưởng đây là cái gì.   “Đây chắc là nhật ký của em, Bảo Bảo?” Nghiêm Đường nói.  Ngải Bảo ồ một tiếng, nhận lấy cuốn sổ. Dường như em không có ấn tượng gì về cuốn sổ này, bàn tay mũm mĩm tùy tiện lật giở cuốn sổ.       Ngải Bảo lật qua lật lại, mới nhận ra: “Ôi, đây là quyển vở ngày xưa của em!”         Ngải Bảo giơ cuốn sổ lên, nói với Nghiêm Đường.       Em nói xong thì để nó sang một bên trên chồng sách, tỏ vẻ không để ý lắm.      “Chúng ta xem tranh đi!” Ngải Bảo hớn hở lấy giấy vẽ của mình ra.        Đây là bức tranh đẹp nhất em từng vẽ.         Nghiêm Đường thấy Ngải Bảo không để quyển nhật ký của mình trong lòng, cũng không nói gì thêm.           Anh phối hợp gật đầu, đợi Ngải Bảo lấy một tờ giấy A4 đầy những nét bút chì màu, bày ra trước mặt anh.  “Đây là Nghiêm Nghiêm, đây là Ngải Bảo!” Ngải Bảo chỉ vào vị trí chính giữa tờ giấy A4 cho Nghiêm Đường xem.   Ở vị trí đó, một đám mây mập mạp có tay chân mảnh khảnh được tô màu trắng cùng với viền màu xanh bằng bút chì màu, phía dưới là một cái cây với thân màu nâu và lá màu xanh lục.           Đám mây mập mạp ôm cây, cây cũng ôm đám mây mập mạp.  “Đám mây này là Bảo Bảo à?” Nghiêm Đường nhìn một lúc rồi hỏi.        “Vâng ạ!” Ngải Bảo vui vẻ đáp, “Cái cây này là Nghiêm Nghiêm!”           Em chỉ vào đám lá cây được vẽ bằng bút chì màu xanh lục. Nghiêm Đường nhìn một mảng màu xanh lục trên đỉnh đầu, im lặng một lát.            Anh đang tiêu hóa sự việc mình biến thành một cái cây với đỉnh đầu xanh biếc.  “… Bảo Bảo vẽ rất đẹp.” Nghiêm Đường bình tĩnh khen ngợi.  Ngải Bảo ngồi trên ghế đá chân, hơi vui vẻ.  Em lại lật thêm mấy bức tranh khác cho Nghiêm Đường xem.           Em còn vẽ thêm ba bức tranh nữa, một bức là đám mây mập mạp và một cái cây nằm ngủ trên bãi cỏ, xung quanh lấm tấm màu đỏ của những bông hoa.  Một bức là đám mây mập mạp và cây chơi đùa trong nước, từng con cá tròn xoe nhả bong bóng bơi bên cạnh.           Ở bức tranh này, Ngải Bảo còn chỉ vào góc dưới bên trái, nhấn mạnh với Nghiêm Đường đây là nhà của Cậu Bé Bọt Biển.       Nghiêm Đường nghiêm túc gật đầu, ý bảo mình biết góc này có một ngôi nhà hình quả dứa. Và bức cuối cùng là đám mây mập mạp và cây cùng nhau ngủ trong chăn, nhưng cây lơ lửng giữa bầu trời, mặt trăng và ngôi sao cùng họ ngao du vũ trụ.        Ngải Bảo nói ríu rít, em hào hứng chia sẻ tác phẩm của mình với Nghiêm Đường.           Nghiêm Đường vốn đang lắng nghe một cách chăm chú, nhưng không biết tại sao, về sau anh lại thất thần. Tuy nói trước khi lên tầng, Nghiêm Đường đã thu dọn gần hết sự khó chịu và bất bình đối với những trải nghiệm trước đây của Ngải Bảo.      Nhưng khi anh thực sự đối diện với Ngải Bảo, thấy Ngải Bảo hoạt bát như vậy, vô tư trò chuyện với anh, nội tâm Nghiêm Đường không hiểu sao lại dâng lên một chút khó chịu.           Có lẽ là sự phẫn nộ, xót xa và thương cảm lẫn lộn. Cứ nghĩ đến lúc đó Ngải Bảo mới năm hay sáu tuổi, sự khó chịu trong lòng Nghiêm Đường lại càng lớn hơn.         Ngay lúc Nghiêm Đường xao nhãng, miệng nhỏ của Ngải Bảo đột nhiên ngừng nghỉ. Em mím môi, không muốn nói gì nữa.          Ngải Bảo dùng đôi mắt to nhìn Nghiêm Đường.       Môi vô thức mím lại.           Bấy giờ Nghiêm Đường mới hoàn hồn: “Ngải Bảo, sao em không nói nữa?” Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường, đôi mắt ẩn chứa một chút buồn bã: “Nghiêm Nghiêm không nghe em nói!”   Hai tay em dùng sức vỗ vào bàn, giọng điệu như đang tố cáo.      Ngải Bảo dịch mông ra xa Nghiêm Đường một chút để thể hiện sự không vui của mình.         Hiển nhiên Nghiêm Đường nhận ra khoảng cách gần như còn nhỏ hơn cả một nắm tay này.   “Xin lỗi Bảo Bảo, vừa nãy anh thất thần.” Anh xích lại gần một chút, chủ động ôm lấy Ngải Bảo và nhận lỗi, “Anh nghe mà. Em nói đi, lần này chắc chắn anh không thất thần nữa!” Ngải Bảo dựa vào vai Nghiêm Đường.            Tuy nhiên, em vẫn không tiếp tục nói chuyện.   Nghiêm Đường cho rằng em còn giận dỗi.  Gần đây Ngải Bảo biết thể hiện cảm xúc của riêng mình hơn, sẽ hờn dỗi với Nghiêm Đường một chút.        Nghiêm Đường tự nhận là mình sai, lúc Ngải Bảo vui vẻ chia sẻ điều gì đó, anh lại lơ đãng một cách công khai như vậy, thật sự là không tôn trọng.   Thế là Nghiêm Đường cúi đầu, nắm lấy bàn tay mũm mĩm của Ngải Bảo.         “Được rồi, xin lỗi Bảo Bảo, vừa nãy thật sự là anh không nên thất thần, suy nghĩ chuyện khác, đây là không tôn trọng em. Lần sau anh sẽ không như vậy nữa.” Nghiêm Đường ôm Ngải Bảo, khẽ khàng dỗ dành, “Lần sau anh tuyệt đối không như vậy nữa, em đừng không vui được không?”            Ngải Bảo ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đường, đôi mắt to chớp chớp, gương mặt trắng trẻo lộ vẻ suy tư.  Nghiêm Đường tiếp tục cố gắng, lại nhéo bàn tay đầy thịt của Ngải Bảo: “Vừa nãy là anh không đúng, anh còn muốn nghe về tranh của em, em nói lại cho anh nghe được không?”           Ai ngờ Ngải Bảo lắc đầu.      “Em không muốn nói về tranh nữa.” Em đáp, “Ngải Bảo muốn biết Nghiêm Nghiêm đang nghĩ gì!”           “Em muốn tâm sự với Nghiêm Nghiêm!” Ngải Bảo trịnh trọng nói.   “Tâm sự?” Nghiêm Đường ngạc nhiên, “Là nói vừa nãy anh đang nghĩ gì sao?”   Cái này nên nói thế nào?   Ngải Bảo gật đầu: “Vâng ạ!”   Nghiêm Đường không biết nên nói thế nào, “…Bảo Bảo, anh không…”       Anh định nói “Không nghĩ gì cả”, còn chưa nói xong, Ngải Bảo đã cắt ngang lời anh: “Nghiêm Nghiêm hứa với em rồi nha!”  Ngải Bảo mở to mắt: “Nghiêm Nghiêm hứa với em rồi! Nếu có tâm sự gì cũng sẽ nói cho Ngải Bảo biết!”        Nghiêm Đường cứng họng.   Lần trước anh và Ngải Bảo đi vườn bách thảo, thật sự là anh đã hứa với Ngải Bảo như vậy.        Ngải Bảo hiếm khi giận dỗi.          Đôi lông mày nhíu lại, môi cũng chu lên, trong vẻ mặt hơi tủi thân.  “Nghiêm Nghiêm hứa với em rồi!” Em dán vào lòng Nghiêm Đường nhấn mạnh. Nghiêm Đường không ngờ, vòng đi vòng lại, vậy mà tự chui đầu vào rọ. Anh suy nghĩ chốc lát, nghĩ bụng hay là tùy tiện nói chuyện gì đó cho qua chuyện này. Nhưng lúc Nghiêm Đường đối diện với Ngải Bảo đang buồn bực không vui trong lòng, nhìn đôi mắt sáng long lanh của Ngải Bảo, những lời nói dối đến bên miệng lại không thốt ra được.       Trước đây anh từng đối đãi với Ngải Bảo như một đứa trẻ bảy, tám tuổi, luôn coi sự ngây thơ lãng mạn của em là sự non nớt không đáng tin cậy.  Nhưng qua những chuyện gần đây, Nghiêm Đường ý thức được có lẽ Ngải Bảo chưa bao giờ ngây ngô yếu ớt như vậy.         Cuối cùng, Nghiêm Đường đành thỏa hiệp xoa loạn mái tóc xoăn của Ngải Bảo.  “Đúng vậy, lần trước anh đã hứa với Bảo Bảo, chúng ta có tâm sự gì đều phải nói cho đối phương biết.” Lúc này Ngải Bảo mới hài lòng gật đầu.         “Nhưng mà…” Nghiêm Đường đổi giọng, “Bảo Bảo, thành thật mà nói, anh không biết phải nói với em thế nào… Về chuyện anh vừa suy nghĩ.”       Nghiêm Đường thẳng thắn bày tỏ.       Ngải Bảo nghiêng đầu. Em không giống người bình thường vội vàng truy hỏi là chuyện gì, hoặc là thúc giục Nghiêm Đường mau nói vào trọng tâm. “Chuyện này liên quan đến Nghiêm Nghiêm ạ?” Em chỉ hỏi vậy.        Nghiêm Đường lắc đầu.      Ngải Bảo tiếp tục hỏi: “Vậy là về Ngải Bảo ạ?”   Nghiêm Đường do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.  Ngải Bảo ồ một tiếng. “Vậy không có gì đâu.” Ngải Bảo kéo tay Nghiêm Đường, “Anh có thể nói thẳng mà!”            Nghiêm Đường dừng lại rất lâu. Anh cảm thấy bất lực: “Là về người mẹ thứ nhất của Bảo Bảo.” Anh nói: “Nghĩ đến Bảo Bảo trước đây bị mẹ thứ nhất đối xử như vậy, anh rất đau lòng.”            Ngải Bảo im lặng.         Em nắm tay Nghiêm Đường không nói gì.          Nghiêm Đường giơ tay kia vỗ lưng Ngải Bảo, anh không nỡ. Nói một cách nghiêm trọng, nhiều năm trôi qua, nhắc lại những vết thương chồng chất trong quá khứ chẳng qua chỉ là nhắc lại chuyện cũ làm người ta đau lòng.      Nghiêm Đường cụp mắt, vừa vặn có thể thấy hàng mi dày rậm của Ngải Bảo. Hàng mi của em khẽ chớp, tựa như một cánh bướm tự do, cũng giống như một chiếc lược che giấu suy tư.    Nghiêm Đường muốn nói gì đó để bỏ qua chủ đề này. Ngải Bảo đột nhiên ngẩng đầu.       Em nhìn Nghiêm Đường và nói: “Nhưng mà mẹ thứ nhất đã đi rồi mà.” Nghiêm Đường cũng nhìn em. Ngải Bảo nói tiếp: “Mẹ thứ nhất đã chết rồi.”    Ngải Bảo hiếm khi biểu lộ vẻ bình tĩnh lạnh lùng: “Những chuyện đau lòng và không vui của Ngải Bảo trước kia đều yên lặng ngủ thiếp đi rồi.”   “Không ai biết Ngải Bảo đã từng đau lòng cả.” Em nói.     “Vậy Ngải Bảo khi đó có đau lòng không?” Nghiêm Đường im lặng một lát, rồi nhẹ nhàng hỏi.           Ánh mắt của Ngải Bảo dời đi một chút, nhìn về phía cánh cửa sau lưng Nghiêm Đường, rồi lại rơi vào chiếc tủ quần áo bên cạnh hai người.   Sau đó, Ngải Bảo lại nhìn Nghiêm Đường.           “Mẹ thứ nhất nói “Ngải Bảo, con là em bé ngoan nhất!”, Ngải Bảo lặng lẽ buồn một chút.” Ngải Bảo nói.    Em nói xong, lại bổ sung thêm:”Chỉ một chút xíu mà thôi.”          “Mẹ thứ nhất rất đáng thương, còn có rất nhiều bạn của Ngải Bảo cũng đáng thương.” Ngải Bảo nói tiếp, “Chân của họ đều xanh xanh tím tím, eo gầy gò, Ngải Bảo cảm thấy rất buồn cho họ.”            Đôi mắt to của em vẫn phản chiếu bóng dáng Nghiêm Đường.         Nhưng Nghiêm Đường lại không phân biệt được tận sâu trong đáy mắt em là sự trong trẻo ngây thơ của một đứa trẻ hay là sự trong veo đến mức vô cảm.   Nghiêm Đường há miệng muốn nói gì đó.          Nhưng vẫn không nói nên lời.     Anh im lặng vỗ nhẹ vào lưng Ngải Bảo.   Ngải Bảo nép vào lòng Nghiêm Đường.   Trời đã gần tối, ngoài cửa sổ không có ánh nắng chiếu vào.       Nhưng trong lòng Nghiêm Đường lại rất ấm áp.  Đây là sự ấm áp thuộc về một thế giới khác.      “Anh xin lỗi, Bảo Bảo.” Một lúc lâu sau, Nghiêm Đường trầm giọng nói, “Đã để em nhớ lại những chuyện buồn này…”      Ngải Bảo gối đầu lên ngực Nghiêm Đường, khẽ lắc đầu.          “Không buồn mà.” Ngải Bảo nói.      “Lúc mẹ thứ nhất rời đi, mẹ đã nói với em, “Tạm biệt nha, Ngải Bảo!”, em cũng nói với mẹ, “Tạm biệt nha”, rồi mẹ thứ nhất rời đi.”          Nghiêm Đường ừ một tiếng.   Anh không biết nên nói gì.       Nghiêm Đường và Ngải Bảo lại ôm nhau ngồi một lúc.   “Bảo Bảo, anh sẽ bảo vệ em.” Nghiêm Đường mở lời.   Anh nói một cách bình thản, biểu cảm cũng rất bình thường, không khác gì so với lúc nói chuyện phiếm với Ngải Bảo.    Mái tóc xoăn của Ngải Bảo hơi vểnh lên. Em nở nụ cười. “Em cũng sẽ bảo vệ Nghiêm Nghiêm!” Ngải Bảo vòng tay ôm chặt lấy Nghiêm Đường, tựa vào lòng anh.         Ngải Bảo cọ qua cọ lại, hơi ấm quen thuộc bao bọc lấy em, khiến em cảm thấy rất hạnh phúc.
« Trước Sau »