Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi
Chương 48: Chim Di Trú (1)
Tháng tư, đàn chim di trú bay về, đáp xuống khu rừng phía sau thành phố.
…
Tháng tư ở thành phố C không nóng như tháng năm, nhưng cả thành phố dần ấm áp hơn.
Nếu nói tháng ba của thành phố C vẫn còn se lạnh, tháng năm của thành phố C chỉ cách mùa hè một bước chân, thì tháng tư của thành phố C có lẽ là thời điểm dễ chịu nhất, không lạnh không nóng, nhiệt độ và độ ẩm đều thích hợp.
Hiện tại mỗi ngày Ngải Bảo ăn cơm trưa xong sẽ được dì Trương dắt ra ban công phơi nắng.
Em thoải mái nằm trên chiếc ghế dài bằng tre, đắp chăn mỏng che bụng, đôi mắt híp lại thành hai đường kẻ.
Mái tóc xoăn óng ánh dưới ánh nắng xuân.
Ánh nắng leo lên mắt cá chân của Ngải Bảo, bóng cây loang lổ dạo bước trên khuôn mặt trắng trẻo của em, vài vệt sáng duyên dáng nhảy múa trên những lọn tóc xoăn.
Ngải Bảo mềm mại, ngáy khe khẽ dưới ánh nắng, chiếc chăn hình Cậu Bé Bọt Biển đắp trên bụng phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở.
Giống như một chiếc bánh kem mang tên Ngải Bảo đang từ từ tan chảy trong nắng.
Mỗi lần giáo sư Tăng đến đều thấy dáng vẻ thư thái đáng yêu này của Ngải Bảo, cảm thấy dễ thương, bèn chụp vài tấm gửi cho Nghiêm Đường.
Tháng tư thường là khoảng thời gian bận rộn nhất của công ty YT, lúc này Nghiêm Đường đang hy sinh giờ nghỉ trưa để duyệt tài liệu, tách trà cúc đổi thành trà xanh.
Anh nhìn đống tài liệu trước mặt với tâm trạng hơi bực bội.
Đúng lúc này điện thoại cá nhân đột nhiên reo lên, Nghiêm Đường cầm lên xem.
Vừa mở ra đã thấy ảnh Ngải Bảo đang ngủ say trong ánh nắng ấm áp.
Khuôn mặt trắng trẻo của Ngải Bảo viết rõ hai chữ “thoải mái”.
Bình thường Nghiêm Đường đi làm không có thói quen làm việc riêng.
Nhưng khi nhìn những bức ảnh giáo sư Tăng gửi đến, không nhịn được mà xem đi xem lại mấy lần, còn chạm vào màn hình, phóng to ảnh, dùng ngón tay cái chọc vào má Ngải Bảo.
Vẻ lạnh lùng trên mặt Nghiêm Đường vô thức dịu đi đôi chút, sự khó chịu giữa hai hàng lông mày cũng tan biến phần nào.
Nghiêm Đường cẩn thận ngắm nhìn dáng vẻ Ngải Bảo nghiêng đầu, nằm trên ghế ngủ say sưa.
Có lẽ lúc đó trời nổi gió, một lọn tóc của Ngải Bảo tình cờ phất phơ trên má em.
Nghiêm Đường không trả lời gì giáo sư Tăng, chỉ ấn vào ảnh, lưu vào thư viện.
Khi quay lại tập trung vào công việc, Nghiêm Đường cảm thấy tâm trạng mình đã tốt hơn nhiều.
Ít nhất lát nữa, anh có thể bình tĩnh mà mắng cấp dưới một trận.
Nghiêm Đường từng hỏi Ngải Bảo có thích phơi nắng không?
Ngải Bảo ngồi trong bồn tắm vỗ nước đáp: “Thích ạ!”
Em vừa nói, vừa búng vào mông vịt con bên cạnh.
Vịt con bị Ngải Bảo búng mạnh một cái, tức giận lao đầu vào nước, định dùng cái chết để bảo vệ sự trong sạch.
Ngải Bảo vội vàng cứu vịt con sắp chết đuối lên.
Nghiêm Đường đang gội đầu cho Ngải Bảo, thuận miệng hỏi tại sao.
Ngải Bảo ậm ừm một lát, em nghiêng đầu suy nghĩ.
“Lúc mặt trời ôm Ngải Bảo, cảm giác thoải mái giống như Ngải Bảo ôm Nghiêm Nghiêm nha.” Em trả lời.
Ngải Bảo nói xong thì dang tay ôm lấy cánh tay Nghiêm Đường đang thò vào trong nước.
Nghiêm Đường nhướng mày, anh chọc cái đầu đầy bọt của Ngải Bảo: “Em đúng là biết làm nũng.”
Nghiêm Đường bất đắc dĩ xoa cái đầu đầy bọt xà phòng của Ngải Bảo.
Ở cùng Ngải Bảo càng lâu, Nghiêm Đường càng phát hiện tính cách của Ngải Bảo thật ra không thể nói là tốt.
Đôi khi em thích giận dỗi, hễ giận dỗi là lại dùng tấm lưng lạnh lùng đối diện với Nghiêm Đường, phải để Nghiêm Đường dỗ dành mãi mới chịu để ý.
Cái gọi là để ý cũng là tủi thân vô cùng, dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm Nghiêm Đường, sau đó còn bĩu môi.
Môi có khi còn treo được cả chai dầu.
Nghiêm Đường và Ngải Bảo nhìn nhau một lúc, chỉ có thể giơ tay đầu hàng, chiều theo ý em.
Vì chuyện này, anh đã phải trả giá bằng một viên kẹo mè bí mật, thêm nửa tiếng xem Cậu Bé Bọt Biển, và đi dạo phải nắm tay.
Nếu là trước kia, Nghiêm Đường chẳng thèm để ý đến kiểu làm mình làm mẩy này.
Giận dỗi không nói lời nào còn đòi an ủi?
Vậy thì cứ tức giận đi.
Không ảnh hưởng Nghiêm Đường tiếp tục ăn bát cơm thứ ba.
Nhưng đối tượng đổi thành Ngải Bảo, cảm giác lại hoàn toàn khác.
“Nhưng trời nóng thì chắc không được, trời nóng, dù là phơi nắng hay ôm ai đó đều toát mồ hôi.” Nghiêm Đường mát xa đầu cho Ngải Bảo, “Toát mồ hôi thì không thoải mái nữa.”
Ngải Bảo lại không đồng tình.
Em thở dài: “Nghiêm Nghiêm ngốc thật đấy!”
“Chúng ta có thể bật điều hòa mà!” Em nói.
Ngải Bảo hất cằm nhìn Nghiêm Đường một cách hiển nhiên, cảm thấy trên đời này chẳng có gì có thể ngăn cản em và Nghiêm Nghiêm ôm nhau, kể cả là cái nóng từ thái dương.
Nghiêm Đường mỉm cười, khen ngợi: “Ngải Bảo thật thông minh.”
Ngải Bảo lắc đầu, tỏ vẻ đắc ý.
Nghiêm Đường bảo Ngải Bảo đứng dậy, xả nước trong bồn tắm, chuẩn bị lấy vòi sen xả một lượt cho Ngải Bảo.
Ngải Bảo ngoan ngoãn đứng trong bồn tắm, tay cầm bạn tắm của mình là vịt con.
Nghiêm Đường xả bọt cho Ngải Bảo đang chơi với vịt con màu vàng: “Vậy tại sao Ngải Bảo không phơi nắng vào buổi tối?”
Nghiêm Đường cố ý trêu em: “Buổi tối không nóng chút nào cả.”
Ngải Bảo nghe vậy suy nghĩ một lát: “Buổi tối không được đâu, mặt trời phải đi đến nơi khác tìm bạn nha.”
“Bạn gì?” Nghiêm Đường hỏi.
Anh tiện thể bảo Ngải Bảo giơ tay lên để anh rửa.
“Mặt trăng biết lúc nó đến, mọi người đều ngủ hết rồi, nhắm mắt lại không nhìn thấy nó, nên nó dẫn theo rất nhiều rất nhiều ngôi sao để bầu bạn.” Ngải Bảo giải thích, “Nhưng mặt trời thì không như thế.”
Em nói tiếp: “Mặt trời đến mà không dẫn bạn bè đi cùng, nên chỉ có thể kết bạn với chúng ta thôi. Buổi tối, chúng ta đều nhắm mắt, mặt trời lại đi sang nơi khác tìm bạn nha.”
“Vậy tại sao mặt trời phải tìm bạn, mà không giống mặt trăng tự dẫn bạn theo?” Nghiêm Đường hỏi.
Ngải Bảo lại thở dài một tiếng.
Em có vẻ đồng cảm với mặt trời: “Bởi vì mặt trời quá sáng.”
Nghiêm Đường gật đầu.
“Thế ngày mưa chúng ta không thấy mặt trời, nó lại đi đâu rồi?” Nghiêm Đường vừa tắt vòi hoa sen, lấy khăn tắm cho Ngải Bảo vừa hỏi.
“Nó đang nói chuyện với mặt trăng đó.” Ngải Bảo đáp, “Dù là mặt trời hay mặt trăng thì đều có thể hẹn nhau cùng ăn kẹo mè, xem Cậu Bé Bọt Biển mà.”
“Còn cùng nhau ăn cả cơm cháy nữa!” Ngải Bảo suy nghĩ một lát rồi bổ sung.
Nghiêm Đường gật đầu, tiện thể dùng khăn tắm quấn Ngải Bảo lại.
“Vậy thì tuần này chúng ta tìm một nơi để ăn kẹo mè và cơm cháy cùng mặt trời được không?” Nghiêm Đường ôm Ngải Bảo đang quấn khăn tắm, hỏi em
Cả người Ngải Bảo vẫn còn ướt sũng.
Em ở trong lòng Nghiêm Đường đá đôi chân mập mạp, vài giọt nước bay lên không trung.
“Dạ được ạ!” Ngải Bảo đáp.
Đề nghị này của Nghiêm Đường tình cờ trùng khớp với hoạt động dã ngoại tuần này do mẹ Đậu Đậu tổ chức trong nhóm “Trạm điều dưỡng yêu thương ♥”.
Tết Nguyên Đán, mẹ Đậu Đậu đưa Đậu Đậu đến thủ đô một chuyến, tìm vị bác sĩ Hoa kiều nghe nói cực kỳ giỏi giang để khám bệnh cho Đậu Đậu.
Có vẻ kết quả không tệ, Nghiêm Đường xem vòng bạn bè của cô dạo gần đây thường xuyên có ảnh thân mật của cô và Đậu Đậu, trong đó cả Đậu Đậu và cô đều cười rạng rỡ.
Đậu Đậu cười lên, thịt trên mặt ép đến mức mắt cậu bé biến mất.
Cô mới về cách đây không lâu, lại tích cực tham gia vào các hoạt động trong nhóm.
Nghiêm Đường xem thử, số người đăng ký hoạt động này khá đông, có lẽ do chính thức vào xuân tiết trời ấm áp, họ muốn đưa con cái ra ngoài chơi.
La Tiên vốn im hơi lặng tiếng từ Tết đến giờ, gần đây bất ngờ sống dậy.
Có lẽ mùa xuân đúng là mùa vạn vật hồi sinh.
Ngay cả loại nghiệt súc như La Tiên cũng nhảy nhót hẳn lên.
“Anh Nghiêm!! Bé cưng nhớ anh muốn chết!! Hu hu hu!!!” La Tiên chẳng thèm báo trước, đăng ký ở quầy lễ tân rồi cứ thế quen đường quen lối tìm đến Trần San, xông vào văn phòng của Nghiêm Đường.
Cú đột kích bất ngờ này của y vậy mà lại làm Nghiêm Đường giật mình, vẽ một đường mực dài trên tài liệu.
“Sao cô lại cho cậu ta vào?” Nghiêm Đường thu lại tờ tài liệu đã hỏng, đen mặt hỏi Trần San đang đứng ở cửa.
Trần San đâu sợ sắc mặt của Nghiêm Đường, cô nhún vai: “Là do người bạn này của anh ép buộc đấy, nói là nếu tôi không đưa cậu ta lên, cậu ta sẽ lấy cái chết ra đe dọa.”
Vốn dĩ Trần San cũng không sợ La Tiên lấy cái chết ra đe dọa.
Thời công ty mới khởi nghiệp, cô từng tiếp xúc với vị thiếu gia nhà giàu vung tiền như rác vì anh em khởi nghiệp này, biết tính tình La Tiên thế nào. Đoán chừng lần này y đến chỉ để gây rối cho vui.
Nhưng câu nói sau đó của La Tiên lại dọa cô hoảng sợ.
La Tiên ôm khung cửa, khóc hu hu, nói nếu cô không dẫn y lên, y sẽ lấy thân báo đáp Trần San.
Trần San im lặng.
Cô im lặng đặt tài liệu trong tay xuống, im lặng đậy nắp bút, im lặng bước ra khỏi văn phòng, im lặng dẫn La Tiên lên.
Rồi không biết tại sao, La Tiên còn gào khóc hu hu ghê hơn.
“Cố lên! Anh Nghiêm! Tôi rút đây!” Trần San hoàn toàn không muốn ở lại đây nói thêm một câu nào nữa.
Cô nắm tay, làm động tác “Cố lên! Anh tuyệt vời nhất” với Nghiêm Đường, rồi đạp trên đôi giày cao gót rời đi thật nhanh.
La Tiên còn một mình vẫn gào khóc oang oang ở cửa.
May mà tầng làm việc của Nghiêm Đường và Trần San không có mấy người.
Nghiêm Đường nhìn La Tiên ở cửa, day huyệt thái dương đang giật đùng đùng.
Anh đau đầu muốn chết.
“Được rồi, La Tiên, đừng gào nữa.” Nghiêm Đường nhìn La Tiên ra lệnh, “Lăn vào đây, có gì nói luôn!”
La Tiên cũng biết Nghiêm Đường là một kẻ cuồng công việc ngầm nên rất ít khi làm phiền vào giờ làm việc, trước kia hẹn Nghiêm Đường đi quán bar đều lựa đúng giờ nghỉ của Nghiêm Đường để gọi điện thoại cho anh.
Vậy nên Nghiêm Đường đoán lần này La Tiên đến chắc hẳn có chuyện quan trọng.
La Tiên nghe Nghiêm Đường nói, tức khắc không gào nữa.
Y ngồi phịch xuống ghế sofa đối diện Nghiêm Đường, đầu ngửa lên trời, làm ra vẻ cuộc sống không còn gì luyến tiếc.
“La Tiên, rốt cuộc là sao?” Nghiêm Đường kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
“Có gì mau nói!” Anh gằn giọng.
La Tiên nghe vậy mới thôi không ngửa đầu nữa, nhìn Nghiêm Đường, dưới mắt là quầng thâm đen sì, râu ria ở cằm mọc lún phún, vừa nhìn đã biết mấy ngày không thèm chăm sóc.
Nghiêm Đường nhìn dáng vẻ này cũng nhíu mày.
Đã xảy ra chuyện gì?
Nghiêm Đường dịu giọng, hỏi lại lần nữa.
La Tiên nhìn Nghiêm Đường với mặt mày tiều tụy và yếu ớt: “Anh Nghiêm, nhà em bắt em đi xem mắt, sắp ép em đến điên rồi!!”
Y gãi đầu như phát điên: “Từ Tết đến mẹ nó tuần trước!! Gần như trọn một tháng, thậm chí còn hơn!!! Em mẹ nó bị nhốt ở nhà, không được đi đâu hết!! Mỗi ngày bị mẹ em dắt đi như dắt chó gặp đủ thứ người tạp nham để phối giống!! Em thật sự sắp điên con mẹ nó rồi!!!”
Thật ra La Tiên nhỏ hơn Nghiêm Đường một tuổi, năm nay mới hai mươi sáu.
Nghiêm Đường cảm thấy khó hiểu, “Bác trai bác gái sao lại vội vàng như vậy?”
La Tiên ấn huyệt thái dương: “Quỷ mới biết họ nghĩ cái gì… Không hiểu nổi logic của họ, cái gì mà kết hôn rồi sẽ hồi tâm chuyển ý, sống yên ổn qua ngày, đệt!”
La Tiên lộ ra vẻ dữ tợn: “Không phải là người mà ông đây muốn, cứ ép cưới về, mẹ nó cái gì gọi là con nối nghiệp cha! Tái hiện lại cái trò ở nhà cờ đỏ không đổ, bên ngoài cờ màu phấp phới của ba một lần nữa!!”
Ép buộc một lãng tử quay đầu như vậy, ảo tưởng dùng một cuộc hôn nhân để trói buộc một con trâu rừng, quả thực không khác gì giết chết y.
Hoặc còn khó chịu hơn cả giết chết y.
Đặc biệt là người như La Tiên, hai mươi sáu tuổi, đã được coi là độc lập về kinh tế.
Nghiêm Đường uống một ngụm trà, anh cũng rót cho La Tiên một cốc nước.
“Cậu đừng vội.” Nghiêm Đường nói.
“Cậu đối đầu trực diện cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.” Nghiêm Đường khuyên, “Cùng lắm là hai bên đều tổn thương, làm tổn thương tấm lòng ba mẹ, đồng thời không có lợi cho việc thừa kế tài sản của cậu.”
Nghiêm Đường mặt không cảm xúc liếc La Tiên một cái.
Chính cái liếc mắt này của Nghiêm Đường khiến La Tiên điên cuồng suốt mấy ngày nay lập tức bình tĩnh.
La Tiên giống như một con gà trống mất hết tinh thần, lại nằm vật ra sofa: “… Em cũng biết điều này, vẫn luôn nhẫn nhịn…”
Y không hề muốn người phụ nữ mà ba mình nuôi bên ngoài cùng con trai của bà ta được lợi.
“Còn về, “người cậu muốn” mà cậu nói…” Nghiêm Đường đặt tách trà trong tay xuống, nghiêm nghị nhìn La Tiên.
“Cậu biết đấy, La Tiên, tôi là người không thích xen vào chuyện tình cảm của người khác, cũng là người ghét người khác xía mũi vào chuyện riêng tư của mình.” Nghiêm Đường nói, “Nhưng nhiều năm như vậy, tôi và cậu, còn có Lưu Đường Hưng đều là anh em, tôi vẫn muốn nói…”
Nghiêm Đường nhìn thẳng vào mắt La Tiên, gằn từng chữ một: “Dáng vẻ hai người hèn nhát co đầu rụt cổ như bây giờ thật sự rất xấu xí.”
La Tiên vừa nghe Nghiêm Đường nói ra cái tên “Lưu Đường Hưng”, giống như gà con nghe thấy tiếng diều hâu, cả người sững lại một chút, sau đó không nói nên lời.
Y úp mặt vào lòng bàn tay, cả người bị bao trùm bởi một màu xám của sự thất bại.
Dáng vẻ hèn nhát của y và Lưu Đường Hưng đâu chỉ là xấu xí?
Mà là rất ngốc!
Qua một lúc lâu, Nghiêm Đường cảm thấy lời mình nên nói đã nói xong, lại bưng tách trà lên, tiếp tục bình tĩnh uống một ngụm, La Tiên mới đột ngột ngẩng đầu.
“Em biết rồi, anh Nghiêm!” Vẻ xám xịt trên mặt La Tiên biến mất hoàn toàn.
Khuôn mặt trẻ trung của y tràn ngập phấn chấn và kích động: “Lưu Đường Hưng, gã tồi! Ông đây đến đây!!!”
Gào lên xong, La Tiên bật dậy, ngay cả cốc nước Nghiêm Đường rót sẵn cho đặt trên bàn cũng không động đến, lại hùng hổ xông ra khỏi văn phòng Nghiêm Đường.
Giống như lúc y đến.
Nghiêm Đường nhìn viên đạn tự do mang tên La Tiên lại tràn đầy sức sống, khẽ hừ một tiếng.
Cứ để hai thằng ngốc này tự giày vò lẫn nhau đi.
Nghiêm Đường nghĩ thầm rồi tiếp tục cầm bút sửa tài liệu.
Quả nhiên là nồi nào úp vung nấy, cặp đôi La Tiên và Lưu Đường Hưng đúng là tổ hợp trời sinh của hai thằng ngốc.