Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi

Chương 7: Công việc (3)
« Trước Sau »
Về vấn đề tìm giáo viên, vẫn là Trần San đưa ra gợi ý cho Nghiêm Đường. “Nếu anh không cần giáo dục quá phức tạp, chỉ giống giáo viên mầm non trông trẻ, dạy tri thức thường thức hay đọc sách đếm số đơn giản, thì chi bằng mời một người có công việc liên quan đến trẻ nhỏ là được.” Trần San đề nghị. “Vì sao không thể là sinh viên? Tôi thấy người trẻ sẽ năng động hơn.” Nghiêm Đường hỏi. Anh không ngờ còn có thể mời một người có công việc liên quan đến trẻ nhỏ. “Xùy.” Trần San phẩy tay, thẳng thắn đáp lại, “Mời sinh viên? Có phải anh chưa từng là học sinh mới lớn đâu, cậu nhóc hơn hai mươi tuổi sẽ kiên nhẫn sao? Anh bảo bọn họ dạy 12345 thì được, còn trông trẻ nữa?” Trần San đỡ trán, cảm thấy hết nói nổi, “Trời ạ, đến lúc ấy không xảy ra bất thường mới là lạ.” Nghiêm Đường gật đầu, nghe theo kiến nghị của Trần San mà suy xét lại. Trần San nhìn anh, lại trêu ghẹo: “Mới hơn một tháng thôi, sao tôi thấy hơi thở người cha trên người anh càng nồng đậm thế này?” Cô ra vẻ đánh giá Nghiêm Đường từ trên xuống dưới một lượt. Nghiêm Đường bất đắc dĩ mỉm cười: “Ở đâu ra?” Anh phủ nhận, “Ngải Bảo rất nghe lời, tôi chẳng tốn công gì cả.” Anh cho rằng “hơi thở người cha” Trần San nhắc đến giống mấy ông bố mới nhậm chức trong công ty – tràn ngập vẻ mệt mỏi tưởng như sắp quy tiên. Dù sao nửa đêm vì không muốn làm phiền bà xã, bọn họ tự dỗ con, thay tã, pha sữa, cứ lần lượt như thế, quả thật quá dày vò. Ngón trỏ Trần San lắc qua lắc lại, móng tay màu xanh lục dưới ánh đèn căng tin trông có vẻ lóa mắt. “Không phải ý đó.” Trần San nói, “Tôi cảm thấy anh thêm phần… Nói thế nào nhỉ, trầm ổn hơn?” Cô vỗ trán mình, không tìm ra từ ngữ phù hợp: “Đại khái là mang cho người ta cảm giác người đàn ông đã có gia đình?” Trần San nhíu mày, “Giống như có điều vướng bận, không lạnh lùng vô cảm như trước kia?” Nghiêm Đường không hiểu Trần San muốn nói gì, sờ mũi không đáp lại. Anh cảm thấy mình không thay đổi gì hết. Chẳng qua so với quá khứ, cuộc sống cá nhân gần đây sạch sẽ hơn nhiều. “Bỏ đi.” Trần San từ bỏ, “Dù sao vẫn không giống nhau.” Phụ nữ thường nhạy bén hơn đàn ông, Trần San lại càng nhạy cảm, nội tâm cô cảm nhận thay đổi kì lạ của Nghiêm Đường, chỉ là không miêu tả được. Thay đổi ấy rất nhỏ, tinh tế đến mức khó mà nhận ra. Nghiêm Đường uống hết bát canh trước mặt. Anh không kén ăn, bữa trưa thường giải quyết ngay tại nhà ăn công ty. Đương nhiên nhà ăn cũng có khu VIP cho nhân viên cao cấp, có cả gọi món và buffet, Nghiêm Đường thường chọn hai món mặn và một món canh. Trần San vì tiết kiệm thời gian, thường ăn ké món mặn của Nghiêm Đường, hoặc gọi thêm đồ ăn, hoặc làm ổ trong văn phòng gặm một quả táo và uống một cốc sữa bò coi như xong bữa. Món canh hôm nay là canh đậu hũ hầm rau củ, rau củ được hầm nhừ nhưng vẫn giữ nguyên mùi vị đặc trưng. Nghiêm Đường vừa ăn vừa nhớ hôm nọ dì Trương phản hồi rằng Ngải Bảo không thích ăn rau. Thật ra em cũng không thích ăn thịt. Đôi khi em chỉ ăn một bát cơm không. Nghiêm Đường nhẩm tính cuối tuần này sẽ dẫn Ngải Bảo đi chơi, ăn gì đó khác, xem Ngải Bảo có thích gì không. Anh sẽ không hiểu dáng vẻ trầm tư này đối với Trần San lại càng khiến cô cảm thấy “hơi thở người cha” nồng đậm hơn nữa. Trần San không nói thêm gì, gắp một miếng thịt luộc, vừa nhai vừa tính toán lượng bài tập gym tối nay. Nghiêm Đường và Trần San ăn cơm cùng nhau chưa bao giờ kiêng dè, luôn ngồi đối diện, đôi khi bàn nhỏ khó tránh tay chân chạm nhau. Hai người lòng không có gì khuất tất, quan hệ nam nữ minh bạch, một người là gay thuần, người còn lại là phụ nữ mạnh mẽ trong mắt chỉ có sự nghiệp. Bọn họ giao lưu rất tự nhiên. Nhưng ngoài số ít bạn bè thân thiết, Nghiêm Đường chưa từng công khai xu hướng tính dục của mình. Vì vậy, không ít nhân viên YT đều cảm thấy Nghiêm Đường và Trần San là một đôi. Không chỉ nhân viên nữ mà nhân viên nam cũng cho là vậy. Trong mắt bọn họ, chỉ có Nghiêm Đường không giận tự uy, khí thế mạnh mẽ mới trấn áp được người phụ nữ quyết đoán tự cường như Trần San. Phòng Tử Minh cách đó không xa liếc đám con gái xung quanh đang hào hứng rình coi Trần San và Nghiêm Đường ở khu VIP, thi thoảng lại reo lên “Xứng đôi quá!”, cậu ta khinh thường hừ một tiếng. Nhóm trợ lý ngoài Trần San còn có một số trợ lý phụ trách nhiệm vụ đặc thù mới có thể tiến vào khu VIP của căng tin, giống Phòng Tử Minh là trợ lý “chịu trách nhiệm kết nối” thì gần như không phải chức vụ chính thức, bậc cửa khu VIP còn không được chạm chân đến. Phòng Tử Minh dùng đũa khảy thức ăn trong bát, một tay đỡ cằm, si mê ngắm góc nghiêng của Nghiêm Đường qua cửa sổ sát đất. Dáng vẻ Nghiêm Đường ở công ty không hề thân thiện, toàn từ trên cao nhìn xuống. Anh hiếm khi phê bình cấp dưới nhưng một khi không hài lòng, chỉ cần nhíu mày đã khiến người ta cúi đầu không dám nhìn thẳng. Tuy nhiên Phòng Tử Minh chỉ cần tưởng tượng lần gặp mặt ở quán bar trước đó, vô tình thấy Nghiêm Đường không kén chay mặn, hành vi ph.óng đ.ãng, đúng là một sự tương phản rõ rệt, điều này khiến cậu ta rấm rứt. Có lẽ nội tâm mỗi người đều tồn tại vọng tưởng như vậy, luôn muốn chinh phục một lãng tử, một ngọn núi băng giá. Mà Nghiêm Đường còn là sự kết hợp của cả hai – như vậy càng kí.ch thí.ch h.am m.uốn chinh phục của người khác. Phòng Tử Minh tính toán những gì, Nghiêm Đường không hiểu. Anh cũng không có hứng thú tìm hiểu ý tưởng trong đầu đứa con của họ hàng xa nhà mình. Cuối cùng Nghiêm Đường nghe theo kiến nghị của Trần San, mời một giáo sư đã về hưu. Vị giáo sư này trước kia là chuyên gia giáo dục trẻ em, còn xuất bản không ít sách, hiện tại về hưu, nhàn rỗi hơn nên thường xuyên sang nhà trẻ và trường tiểu học bên cạnh làm bạn với các em nhỏ. Dễ dàng nhìn ra bà là một người thích trẻ con. Vừa khéo giáo sư họ Tăng, sống cùng khu dân cư với Nghiêm Đường, chỉ là Nghiêm Đường ở khu A, giáo sư Tăng ở khu D, cách nhau khá xa. Nhiều năm qua, nếu không nhờ Ngải Bảo thì mười năm, hai mươi năm nữa có khi bọn họ vẫn không biết sự tồn tại của nhau. Có thể là do thói quen của người hiện đại. Nghiêm Đường không nói rõ mối quan hệ giữa mình và Ngải Bảo, chỉ bảo Ngải Bảo là em họ của mình, ba mẹ qua đời, hiện tại anh là người giám hộ. Giáo sư Tăng không phải người hay hóng chuyện nhà người ta, gật đầu rồi hỏi một số vấn đề liên quan đến Ngải Bảo. Từ vóc dáng, tuổi tác, thể trọng đến Ngải Bảo thích ăn món gì, thích màu sắc gì, lúc ngủ có động tác nho nhỏ gì không, bà hỏi hết. Nghiêm Đường không hiểu mấy vấn đề này có ý nghĩa như thế nào, nhưng anh không làm giáo dục không hiểu là bình thường, vì vậy trung thực trả lời lần lượt. Giáo sư Tăng chăm chú nghe hết, sau đó cười: “Thật ra thông qua mấy vấn đề này để tôi hiểu thêm về Ngải Bảo chỉ là một phần thôi.” Bà nói, “Chủ yếu là tôi muốn tìm hiểu về người giám hộ của một đứa trẻ khiếm khuyết về trí tuệ, cậu có để Ngải Bảo trong lòng không, hay là chỉ qua loa cho xong.” Giáo sư Tăng cười tủm tỉm nhìn Nghiêm Đường, hiển nhiên rất hài lòng về màn trả lời trôi chảy của anh. “Con người dù có mối quan hệ như thế nào thì đều từ hai phía, cậu Nghiêm để ý Ngải Bảo như vậy, tôi tin rằng Ngải Bảo cũng như thế.” Bà đẩy mắt kính, “Tôi tin việc dạy dỗ một đứa trẻ sống trong mối quan hệ thân thiết hài hòa như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Nghiêm Đường gật đầu. Anh không tỏ rõ ý kiến đối với cách nói mình hiểu Ngải Bảo. Phải biết rằng đôi khi em quá đắm chìm vào thế giới của mình, đôi khi có thể ngẩn ngơ cả ngày, Nghiêm Đường không cảm thấy Ngải Bảo sẽ để ý đến mình. Dường như giáo sư Tăng đọc được suy nghĩ của anh. “Cậu Nghiêm, cậu là một người có ý thức trách nhiệm cao.” Giáo sư Tăng bình tĩnh và lịch sự nói với Nghiêm Đường, “Nhưng trong một mối quan hệ thân thuộc – hoặc là nói bất cứ mối quan hệ thân mật nào trên thế giới, ý thức trách nhiệm là một phần, quan trọng hơn là hai bên đều cảm nhận được niềm yêu mến lẫn nhau.” Nghiêm Đường cứng họng, anh có thể luôn kiên nhẫn với Ngải Bảo, từ việc chăm sóc Ngải Bảo, anh nhận ra rất nhiều điều thú vị. Nhưng niềm yêu mến – đối với anh mà nói nó quá xa xôi cũng như không thực tế. Giáo sư Tăng nhìn dáng vẻ không mấy tin tưởng của Nghiêm Đường, chỉ cười mà không nói gì thêm. Tình yêu thương xuất phát từ ý nguyện và bộc lộ một cách tự nhiên, không thể cầu xin một cách gượng ép, chỉ khi thời cơ đến mới có thể lộ diện. Nghiêm Đường không hỏi gì nhiều, chỉ thương lượng thêm về vấn đề giảng dạy với giáo sư Tăng. Cuối cùng bọn họ quyết định sau khi Ngải Bảo ngủ trưa dậy, giáo sư Tăng sẽ dạy từ hai rưỡi chiều đến năm rưỡi, nội dung là dạy Ngải Bảo đọc sách viết chữ hay đếm số đơn giản, mỗi ngày giáo sư Tăng sẽ bổ sung thêm một môn học thú vị như hội họa, thủ công gì đó, thời gian do giáo sư Tăng tự sắp xếp. Thời gian nhàn rỗi buổi chiều của Ngải Bảo xem như được lấp đầy. Nghiêm Đường không cần lo lắng Ngải Bảo ở nhà ngẩn ngơ một mình, nhàm chán đến không có việc gì làm. Hiện tại anh đang ở công ty, quan sát giáo sư Tăng và Ngải Bảo ở chung thông qua camera, trong lòng cũng thấy yên tâm. Giáo sư Tăng không hổ là giáo sư, giao lưu với trẻ con có phương pháp riêng. Có mấy lần Nghiêm Đường trông thấy Ngải Bảo viết chữ được một lúc lại thất thần, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, mái tóc xoăn rung rung, bút chì trên tay rơi “cạch” xuống quyển vở, em vẫn giữ nguyên dáng vẻ đó, không biết lạc vào cõi thần tiên nào. Người bình thường thấy trẻ con không tập trung, lần một lần hai còn tận tình khuyên bảo, số lần nhiều lên khó tránh khỏi mất kiên nhẫn. Nhưng giáo sư Tăng không như thế, khi phát hiện Ngải Bảo thất thần lần thứ ba, bà nói gì đó với em. Ngải Bảo quay sang nhìn giáo sư Tăng, cũng líu lo gì đó. Sau đó giáo sư Tăng lấy một tờ giấy trắng cùng màu nước bảo Ngải Bảo vẽ tranh. Nghiêm Đường thấy Ngải Bảo vui vẻ vẽ mấy tờ, vẽ xong, em chuyên tâm viết chữ hơn rất nhiều. Độ phân giải của camera không quá cao, không thấy rõ Ngải Bảo vẽ gì, nhưng căn cứ vào sự hiểu biết về Ngải Bảo của Nghiêm Đường, lúc vẽ tranh, gương mặt trắng nõn kia tràn đầy nụ cười.  Khi cười, hai má phúng phính, mềm mại nhiều thịt, làm người ta muốn chọc một cái. Hai mắt to tròn biến thành hình trăng non, má lúm bên má lúc ẩn lúc hiện, đáng yêu vô cùng. Nghiêm Đường ngắm gương mặt tươi cười của em, dù em bôi hết màu nước ra nhà thì vẫn không giận dữ nổi. Được rồi, anh xin nhận anh thích cái đẹp. Mỗi lần Trần San vào lấy văn kiện, nhìn dáng vẻ theo dõi video của Nghiêm Đường lại chẹp miệng. Trần San lại càng muốn cảm thán, đúng là càng ngày càng giống cha. Nghiêm Đường không phản cảm việc hình dung bằng từ “cha” này, nhưng vẻ mặt chế nhạo của Trần San luôn khiến anh cảm thấy quái dị. Vì vậy anh sẽ hờ hững quét Trần San một lượt từ trên xuống dưới, sau đó phản kích, nói trợ lý Trần đúng là càng ngày càng béo. Anh ước lượng ba vòng cực kỳ chuẩn. Trần San cũng biết điều đó. Cô nghe vậy thì lập tức biến sắc, vội vàng cầm văn kiện rời đi, vừa đi vừa hốt hoảng hẹn trước huấn luyện viên. Tính đến hiện tại Nghiêm Đường đã sống chung với Ngải Bảo được một tháng rưỡi, anh cảm thấy hết thảy còn thuận lợi. Hoặc là nói vượt qua mong muốn ban đầu của anh. Anh vốn cho rằng Ngải Bảo thuộc nhóm không thể tự phục vụ sinh hoạt, không ngờ em ngoan ngoãn như vậy, rất là phối hợp. Có Ngải Bảo hay không gần như không khác nhau quá nhiều, chỉ là thời gian buổi tối và cuối tuần bị chiếm dụng mà thôi. Trong nhóm “Trung tâm nuôi dạy trẻ của anh Nghiêm”, một khi Nghiêm Đường xuất hiện, La Tiên luôn là kẻ đầu tiên gửi sticker bác trung niên. Cái gì mà “Cụng ly vì tình hữu nghị giữa chúng ta” hay “Này anh bạn, mời uống một chén trà”, còn có “Tặng bạn một nhành hoa hồng”… Mỗi sticker đều có hiệu ứng lấp lánh khiến người ta lóa mắt. Tên mất nết La Tiên hiển nhiên là ngứa đòn, lâu rồi không gặp Nghiêm Đường, thả trôi đến nỗi quên cả họ mình, dám tác oai tác quái trên lưng lão hổ. Phương Bàn Tử đã từ bỏ cứu rỗi tên ngốc này, còn Lưu Đường Hưng không hé răng, rõ ràng chỉ định xem kịch vui. Nghiêm Đường cười ha hả, hẹn La Tiên buổi chiều gặp nhau ở quán quyền anh. Chẳng phải La Tiên luôn ao ước dáng người như anh để dễ dàng quyến rũ gã ngốc hay sao, do vậy vẫn tìm huấn luyện viên khắp nơi? Thế thì đúng lúc, để Nghiêm Đường làm gương từ lời nói đến việc làm. Trên phương diện giáo dục nắm đấm, anh tin La Tiên sẽ sớm thành công. Nghiêm Đường hùng hổ rời khỏi Wechat rồi tiếp tục làm việc.
« Trước Sau »