Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi
Chương 8: Công việc (4)
Tên ngốc La Tiên não phẳng trời sinh.
Nghiêm Đường hẹn y đến quán quyền anh mà y không có gì gọi là đề phòng, còn hào hứng bảo tự nhiên có một khóa huấn luyện miễn phí, tung ta tung tăng leo lên Lamborghini lao tới.
Cuối cùng mới khởi động đã than “Ôi mình già rồi!”, “Không chịu nổi”, “Anh Nghiêm, em về trước nhé, hẹn anh lần sau!”
Nghiêm Đường đè La Tiên ra khởi động rồi lên đài đánh vài ván.
La Tiên làm sao đấu lại tay già đời như Nghiêm Đường, trốn không thoát mà ăn mấy đấm, rồi mấy đá, lúc bấy giờ mới hiểu ra mình rơi vào bẫy.
La Tiên gào khóc xin tha: “Ôi anh Nghiêm… ba Nghiêm… cha Nghiêm… đừng đánh, đừng đánh nữa! Đánh nữa em thành bao cát mất!!”
Sau đó thấy lời mình nói không dùng được, La Tiên trở mặt, lộ ra vẻ mặt khốn nạn thường ngày: “Nghiêm Đường, chết tiệt, anh có còn là người không, khốn nạn!!! Có phải ganh tị gương mặt em không, đệt, Nghiêm Đường!!! Mau buông tay!”
Nghiêm Đường không thèm để ý, vẻ mặt dữ tợn dí La Tiên trên mặt đất cọ qua cọ lại.
Cuối cùng La Tiên giả chết, nằm im không nhúc nhích, Nghiêm Đường cảm thấy dạy dỗ đủ rồi mới buông tha. Anh ngồi xuống bên cạnh, uống hai ngụm nước.
Lúc đánh quyền, Nghiêm Đường mặc đồ thể dục bó sát, khi ngửa đầu uống nước, yết hầu chuyển động lên xuống, có một loại gợi cảm không nói nên lời. Anh hít vào thở ra, loáng thoáng thấy cơ ngực và cơ bụng.
La Tiên nhìn mà ghen tị, cúi xuống ngắm hình thể như gà luộc của mình, bóp ngấn mỡ bụng, rồi giang rộng tứ chi, dùng thở dài che giấu nước mắt.
Nhưng uể oải được mấy phút, đồ ăn vặt buổi tối vẫn phải ăn, rượu vẫn phải uống. La Tiên bật dậy, khoác vai Nghiêm Đường, làm mặt quỷ, hỏi anh hôm nay có muốn làm vài hoạt động sung sướng không. Nụ cười không giấu được vẻ đáng khinh.
Nghiêm Đường ghét bỏ gạt tay y ra, lấy khăn lông lau mồ hôi.
“Không.” Nghiêm Đường tiện tay khoác khăn lên vai, “Trong nhà còn trẻ nhỏ đang đợi.”
La Tiên hừ một tiếng: “Người không biết còn tưởng anh nuôi yêu tinh bé nhỏ ở nhà, mỗi ngày quyến rũ khiến anh không muốn ra ngoài nữa.”
Nghiêm Đường không nói gì, bao tay mới tháo một nửa lại bọc lại, anh quơ găng tay có thể sử dụng bất cứ lúc nào trước mặt La Tiên, hừ một tiếng, ngụ ý rất rõ ràng.
La Tiên mặt không đổi sắc: “Biết rồi, em bé nhà nhà anh đáng yêu như vậy, chẳng phải tinh linh hay tiên hoa… uống sương sớm mà lớn lên hay sao! Vừa nhìn là biết phải nâng niu trong tay, ngậm trong miệng!” La Tiên nói xong còn giơ ngón cái, “Quả nhiên là anh, anh Nghiêm! Vậy mà có một tinh linh trông nhà như thế!”
Nghiêm Đường không thèm nhìn La Tiên, mặc kệ mấy lời cợt nhả của y, cúi đầu tiếp tục cởi đôi găng tay màu đen.
La Tiên lại nằm xuống, ăn vạ không đi.
“Haiz, cảm giác mọi người đều ổn định rồi.” Y bất ngờ cảm thán, “Năm ngoái Phương Bàn Tử kết hôn, bây giờ anh Nghiêm cũng có vướng bận… Lưu Đường Hưng, Lưu Đường Hưng, à, không biết mấy năm nay cậu ta làm gì, thi thoảng mới hiện hình trong nhóm chat, không có tin tức gì hết…”
Nghiêm Đường nghe vậy thì dừng động tác, liếc La Tiên đang nằm thẳng cẳng: “Nếu cậu muốn tìm Lưu Đường Hưng thì gọi cho cậu ta.” Giọng Nghiêm Đường hờ hững, “Người khác thì không chắc, nhưng nếu cậu hỏi, chắc chắn cậu ta sẽ kể dạo này cậu ta thế nào.”
La Tiên quay lưng về phía Nghiêm Đường: “Em không tin.” Y lẩm bẩm, “Ai quan tâm cậu ta sống hay chết.”
Nghiêm Đường liếc La Tiên, lắc đầu, không nói thêm nữa. Chuyện của hai người này ngay cả anh và Phương Bàn Tử đều không thể can thiệp. Không còn cách nào khác, chuyện tình cảm là của hai người, dù là ai động chạm vào đều xấu hổ.
Sự thật chứng minh đồ khốn vẫn có cái hay của đồ khốn. La Tiên té ngã và có khả năng chống chọi đáng kinh ngạc.
Đến khi Nghiêm Đường và La Tiên tắm xong rồi rời khỏi quán quyền anh, La Tiên ban nãy còn hơi thở thoi thóp, giờ đã tung ta tung tăng.
Nghiêm Đường tạm biệt La Tiên, y còn không sợ chết mà gửi một nụ hôn gió, trông sắc mặt Nghiêm Đường tối sầm lại mới cười hì hì chạy mất.
Nghiêm Đường nhìn La Tiên lẩm bẩm khúc hát nào đó rồi leo lên chiếc Lamborghini màu lam, đành lắc đầu bỏ qua.
Anh không thèm so đo, anh còn phải về nhà. Hôm nay giáo sư Tăng hẹn anh về nhà sớm, bảo có chuyện cần thương lượng.
Giáo sư Tăng đã dạy được hai tuần, quá trình giao lưu với Ngải Bảo không tệ lắm. Mấy lần Nghiêm Đường hỏi Ngải Bảo lúc trước khi đi ngủ rằng em có thích giáo sư Tăng không?
Ngải Bảo đáp dõng dạc em thích. Hai mắt to tròn sáng lấp lánh, dễ dàng nhìn ra em thích vị giáo sư này thật.
Nghiêm Đường cũng hài lòng vị giáo sư này, dù là trình độ học thức hay thái độ đối xử với trẻ em đều khiến người ta an tâm.
Anh về đến nhà thì thấy dì Trương và giáo sư Tăng đang nói chuyện vui vẻ trong phòng khách. Hai người tuổi tác xấp xỉ, một người là chuyên gia giáo dục trẻ nhỏ, một người tự nuôi lớn hai đứa trẻ, cả hai đương nhiên có tiếng nói chung. Thi thoảng Nghiêm Đường cũng thấy hai người tán gẫu thông qua camera.
Dì Trương thấy Nghiêm Đường về thì mỉm cười với anh.
Nghiêm Đường nhìn quanh một lượt, không thấy cục mềm mại mang tên Ngải Bảo đâu. Bình thường khi anh về nhà, Ngải Bảo nghe thấy tiếng mở cửa sẽ nhìn qua, vẫy cái tay béo múp và nói Nghiêm Nghiêm về rồi nha.
Nghiêm Đường hỏi Ngải Bảo đâu?
Dì Trương đáp đang ngủ.
Dì hơi lo lắng kể hôm nay Ngải Bảo than bụng không thoải mái, bữa trưa không ăn được mấy, đến chiều thì ngủ suốt, bốn giờ chiều đã gục trên bàn học, bây giờ còn chưa dậy.
Giáo sư Tăng cũng gật đầu, bảo hôm nay Ngải Bảo hay dụi mắt, ngủ gà ngủ gật.
Nghiêm Đường nhíu mày, anh muốn vào phòng xem Ngải Bảo thế nào.
Nhưng giáo sư Tăng ngăn cản: “Bây giờ cậu vào lại quấy rầy Ngải Bảo, tôi và chị Trương đều nhận định em ấy không bị cảm. Không bằng cậu để Ngải Bảo nghỉ ngơi thêm một lát, chờ em ấy tỉnh thì hỏi xem không thoải mái chỗ nào.” Giáo sư Tăng vừa nói vừa lấy trong túi ra một chồng giấy vẽ và sổ ghi chú.
Giấy vẽ to như tờ A4 được cố định bởi một chiếc kẹp nho nhỏ, mỗi tờ đều bằng phẳng, ngay cả góc cũng không có nếp gấp.
Giáo sư Tăng đưa chúng cho Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường không biết là gì nhưng vẫn nhận lấy.
Giáo sư Tăng nói bà nhận ra Ngải Bảo là đứa trẻ có sức tưởng tượng hết sức phong phú, dù là vẽ tranh hay thơ ca. Bà bảo anh lật xem chồng giấy vẽ trước.
Nghiêm Đường đặt ba lô chứa đồ thể thao xuống, nghiêm túc lật từng tờ.
Cả một xấp nhìn thì dày nhưng lật mấy cái là hết. Nghiêm Đường không hiểu về hội họa, trong mắt anh, tranh của Ngải Bảo không hẳn là tinh tế, phần lớn là hình hộp và tổ hợp màu sắc tạo thành, chẳng qua thoạt nhìn hài hòa đến kì lạ.
“Cậu xem, đây là hoa trước cửa sổ chỗ bàn học của Ngải Bảo.” Giáo sư Tăng chỉ vào vị trí được tô màu hồng.
Nghiêm Đường nhướng mày, anh nhớ trước cửa sổ phòng Ngải Bảo là một chậu tường vi màu hồng, chúng nở từng cụm từng cụm chứ không giống màu hồng bay múa khắp trời như trong bức tranh.
Giáo sư Tăng mỉm cười: “Ngải Bảo nói tường vi nhảy ra khỏi chậu hoa.”
“Em ấy bảo mỗi tối tường vi đều nhảy ra, đóa nào đóa nấy đều đi tìm bạn chơi, chỉ là em ấy buồn ngủ nên từ chối, chưa từng chơi với chúng.” Giáo sư Tăng nói tiếp.
Giáo sư Tăng lớn tuổi, bà rất thích những đứa trẻ như Ngải Bảo.
Nghiêm Đường nghe giáo sư Tăng kể lại, biểu cảm trên gương mặt thả lỏng hơn nhiều.
Điều này đúng là lời Ngải Bảo có thể nói. Mỗi lần em tắm đều phải dùng khăn tắm lau khô vịt vàng. Nghiêm Đường lấy máy sấy tóc cho em, em cũng giơ vịt vàng lên, đặt dưới ngọn gió thổi ra từ máy sấy. Ngải Bảo đặt vịt vàng lên kệ trong phòng tắm, mỗi lần Nghiêm Đường nắm tay em đi ra, em đều chào tạm biệt vịt vàng.
Sau đó giáo sư Tăng bảo Nghiêm Đường lật xem sổ ghi chú – bà đã hỏi và được sự đồng ý của Ngải Bảo.
Lúc đầu giáo sư Tăng đưa cho Ngải Bảo cuốn sổ này với hy vọng em có thể viết cảm xúc, cảm nhận hay ghi chép gì đó, điều này có thể giúp em rèn luyện khả năng biểu đạt.
Sau đó, bà không ngờ sẽ nhận lại được kết quả đáng mừng như vậy.
Giáo sư Tăng đưa cho Nghiêm Đường quyển sổ với biểu cảm nghiêm túc và cẩn trọng, Nghiêm Đường cũng nghiêm túc hơn.
Anh mở sổ, bài thơ thứ nhất là:
“Khoai tây chiên vị cà chua
Bánh quy ❀RE❀
Kẹo cầu vồng
Còn có một chiếc cánh gà to bự
Sau này mình không thể ăn nhiều như vậy
Ngồi trong WC
Khăn lông gấu con nhìn mình cười
Chân đau quá
Mông cũng đau luôn”
Nghiêm Đường đoán chỗ “Bánh quy ❀RE❀” là Ngải Bảo định viết “bánh quy OREO” nhưng em không biết là chữ O, vì vậy em thêm hai bông hoa trước và sau chữ RE.
Anh hồi tưởng một chút, hôm đó ăn nhiều như vậy là bởi Ngải Bảo nói em muốn ăn một ít khoai tây chiên, bánh quy và kẹo, nên anh ra siêu thị mua mỗi thứ một ít. Lúc về đi ngang qua KFC, anh thấy bên trong có rất nhiều trẻ con, hẳn là nhóc con ở nhà sẽ thích nên tự đề xuất đi vào mua cho Ngải Bảo hai cánh gà chiên cay.
Ngải Bảo vui vẻ ăn hết, khóe miệng toàn là vụn bánh quy vị chocolate, hai tay mũm mĩm toàn dầu mỡ.
Không ngờ ăn xong sẽ mang lại phiền toái cho em như vậy. Nghiêm Đường bật cười.
Anh lật thêm mấy tờ, đều là thơ ca tạo nên từ ngôn từ vụn vặt của Ngải Bảo, có lẽ không thể xem là thơ, cùng lắm là đôi câu của trẻ thơ vẽ nên thế giới.
Lúc xem mấy thứ này, trước mắt như hiện hữu hình bóng Ngải Bảo. Em đang mong chờ điều gì, vui vẻ vì điều gì, hân hoan vì điều gì, cũng có thể đang phiền não về điều gì, khó hiểu ở đâu, hối hận gì đó.
Nụ cười bên môi Nghiêm Đường vô thức trở nên rõ ràng hơn.
Giáo sư Tăng nhìn Nghiêm Đường vừa đọc vừa cười, bà cũng nở nụ cười: “Cậu xem, thế giới của Ngải Bảo muôn màu muôn vẻ. Em giàu sức tưởng tượng – năng lực diệu kỳ này cũng là một loại thiên phú.”
“Tôi không muốn thiên phú ấy bị lãng phí.” Bà cảm thán.
Nghiêm Đường gấp sổ ghi chú, ừ một tiếng tỏ vẻ tán thành.
“Vậy tôi cần làm gì?” Nghiêm Đường hỏi.
Giáo sư Tăng trầm ngâm một lúc.
Dì Trương đi ra từ phòng bếp, bưng cho hai người hai tách trà táo đỏ nóng.
Nghiêm Đường gật đầu cảm ơn.
“Thật ra thứ nhất là tôi hy vọng mỗi tháng cậu Nghiêm có thể cùng Ngải Bảo đọc mấy quyển truyện tranh thiếu nhi – giống như đọc cho con trai vậy.” Giáo sư Tăng cũng mỉm cười cảm ơn dì Trương.
Nghiêm Đường lắng nghe.
Giáo sư Tăng uống một ngụm trà rồi tiếp tục: “Thứ hai là tôi muốn mỗi cuối tuần cậu Nghiêm có thể cùng Ngải Bảo ra ngoài chơi, ví như công viên hay khu vui chơi, để Ngải Bảo có cơ hội tiếp xúc với thiên nhiên và những người khác.”
“Nhưng tôi hiểu công việc của cậu Nghiêm bận rộn, có lẽ kiến nghị này không thực tế…” Bà nói tiếp.
Nghiêm Đường lại lắc đầu: “Không. Ở chung với Ngải Bảo với tôi mà nói là một loại thả lỏng.”
Giáo sư Tăng không ngờ anh trả lời thẳng thắn như vậy, hơi kinh ngạc nhìn thẳng vào anh.
Bà mỉm cười, nếp nhăn bên khóe mắt rõ ràng hơn: “Tình cảm tốt thật, sau khi về nhà, tôi sẽ sửa soạn sách tranh thiếu nhi phù hợp với Ngải Bảo, hai người đọc lần lượt là được.”
“Còn vấn đề đọc như cho con trai là đọc như thế nào, tôi kiến nghị cậu Nghiêm thương lượng với Ngải Bảo xem em ấy thích thế nào. Có trẻ thích đọc trước khi đi ngủ, có trẻ lại thích đọc lúc ra ngoài chơi…” Giáo sư Tăng bổ sung.
Nghiêm Đường gật đầu, anh nhớ từng lời giáo sư Tăng nói, chờ Ngải Bảo dậy sẽ bàn bạc vấn đề này.
Trao đổi xong, kết quả thuận lợi ngoài dự đoán, giáo sư Tăng vui vẻ đứng dậy chuẩn bị về.
Nghiêm Đường và dì Trương đều mời bà ở lại ăn bữa tối. Giáo sư Tăng xua tay, bảo ở nhà còn bạn già đang đợi.
Bà vẫy tay với dì Trương và Nghiêm Đường, đeo túi, rời khỏi nhà Nghiêm Đường.
Sau khi giáo sư Tăng về, Nghiêm Đường bảo dì Trương ăn cơm trước, ăn xong thì về nghỉ ngơi, anh lên phòng xem Ngải Bảo thế nào.
Dì Trương hơi không yên tâm về Ngải Bảo, nét mặt lo lắng nhìn Nghiêm Đường, nói không thì dì ở lại thêm một lúc, biết đâu có gì cần?
Nghiêm Đường an ủi dì rằng Ngải Bảo chắc chắn không sao hết, nếu có thì một mình anh vẫn giải quyết được, dì cứ yên tâm.
Dì Trương nghe vậy đành đồng ý thôi chứ bảo yên tâm thì không thể nào, trạng thái Ngải Bảo hôm nay bất thường rõ ràng, dì và giáo sư Tăng đều không nhìn ra vấn đề ở đâu.
Dì Trương nhìn Nghiêm Đường lên tầng, không còn cách nào khác. Dì ở gần đây, ngay chung cư bên cạnh, nếu Nghiêm Đường cần trợ giúp, tin rằng anh sẽ gọi cho dì.
Dì Trương nghĩ vậy, nội tâm thả lỏng hơn không ít.