Truyện Em Ấy Biết Bay Full - Đam Mỹ Chữa Lành Tình Yêu Chênh Lệch Tuổi
Chương 85: Lòng can đảm (9)
Can đảm là lên thám hiểm vũ trụ,
xuống thám hiểm biển sâu.
…
Sau kỳ nghỉ năm ngày ở biển kết thúc, trong công ty YT, mỗi người đen đi từng mức độ khác nhau.
Trong đó Trần San là đen nhất, cô đen đến rạng ngời, trở thành ngôi sao đen sáng chói trong đám đông, ngang ngửa màu đồng.
Các nữ đồng nghiệp đi cùng đều kinh ngạc trước độ đen của cô, phong cô là người phụ nữ đen tối nhất công ty YT.
Tuy nhiên bản thân Trần San lại vô cùng hài lòng về điều này, đối với “danh hiệu” mà nhân viên đặt cho mình, cô rất tâm đắc.
Giày cao gót gần đây mang đều cao thêm mấy centimet.
Trái ngược hoàn toàn là Ngải Bảo, em thuộc kiểu người không thể phơi đen.
Lúc em đến là trắng trẻo mềm mại, lúc đi vẫn là trắng trẻo mềm mại, giống như quả trứng gà bóc, trước hay sau đều không có gì thay đổi.
Có lẽ điều này là nhờ Nghiêm Đường ngày nào cũng bôi kem chống nắng cho Ngải Bảo, bôi đến mức Ngải Bảo trơn tuột.
Năm ngày này của Ngải Bảo, thu hoạch lớn nhất là dừa và bánh pudding dừa.
Em yêu thích bánh pudding dừa, mỗi sáng đều phải ăn một phần lớn.
Lúc về, Nghiêm Đường còn đóng gói cho em mấy phần.
“Bảo Bảo, tạm biệt biển đi, chúng ta phải về rồi.” Lúc lên xe chuẩn bị ra sân bay, Nghiêm Đường nói với Ngải Bảo.
Ngải Bảo đội mũ che nắng hình vịt vàng, nghe vậy, em ngoan ngoãn quay đầu lại, vẫy tay với biển cả.
Tạm biệt nha, biển cả! Ngải Bảo nói.
Lần này biển cả không ngủ nữa.
Nó vỗ bờ cát, nói với Ngải Bảo, tạm biệt nha, Ngải Bảo.
Chơi liên tục năm ngày, Ngải Bảo vừa bơi vừa bắt cua, ngày nào cũng mệt đến ngủ say sưa, bây giờ sắp về nhà, Ngải Bảo hoàn toàn thả lỏng.
Sự phấn khích ban đầu của chuyến đi trên đường về đã biến thành một loại mệt mỏi.
Chuyến bay kéo dài hai tiếng đồng hồ, Ngải Bảo bám lấy Nghiêm Đường, ngả đầu ngủ thiếp đi.
Nghiêm Đường không mệt lắm, tinh thần sung mãn, thể lực vẫn luôn rất tốt.
Xuống máy bay, Ngải Bảo còn ngáy khò khò, Nghiêm Đường một tay đẩy hành lý, một tay bế Ngải Bảo, đóng gói cả hai lên xe.
Nhân viên nữ trong công ty âm thầm quan sát anh và Ngải Bảo, ngây người nhìn Nghiêm Đường ôm Ngải Bảo đi không dừng lại, nhìn một lúc lâu.
Mãi cho đến khi bóng lưng Nghiêm Đường biến mất trong thang máy sân bay, cô vẫn nghển cổ nhìn mãi không thôi.
“Chết tiệt, ga lăng thật đấy, ngọt quá đi.” Mặt cô ửng đỏ, lộ ra vẻ e thẹn chưa từng có khi đối mặt với bạn trai.
Đồng nghiệp nam bên cạnh: ?
Tâm tư con gái bây giờ khó đoán thật đấy.
Đồng nghiệp nam đẩy gọng kính, cảm thấy phiền não nghĩ thầm.
Nghiêm Đường ga lăng mặc tạp dề heo hồng, cầm xẻng nấu ăn, đứng trong bếp, hiện đang đối mặt với một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Nhà họ bị cắt gas, không nấu được bữa tối.
Nghiêm Đường thử lại lần nữa, xem có kỳ tích nào xảy ra không.
Tuy nhiên không có.
Nghiêm Đường chỉ đành tiếc nuối tuyên bố thất bại.
“Bảo Bảo, có lẽ tối nay chúng ta phải ra ngoài ăn cơm.” Nghiêm Đường cởi tạp dề, ra khỏi phòng bếp, nói với Ngải Bảo ở phòng khách.
Lúc đó, Ngải Bảo đang ngồi trên sofa vừa nhai kẹo mè rôm rốp, vừa xem Cậu Bé Bọt Biển.
Em đi biển chơi năm ngày, ngày thứ hai đã ăn hết kẹo mè mang theo, liên tiếp năm ngày không gặp Cậu Bé Bọt Biển, bây giờ về nhà, hiển nhiên phải chơi với chúng thật vui.
“Vâng ạ.” Ngải Bảo vừa nhai kẹo mè vừa đáp.
“Vậy buổi tối Ngải Bảo và Nghiêm Nghiêm ăn gì ạ?” Em hỏi.
Nghiêm Đường cất tạp dề đi, anh nghĩ một lát.
Lâu rồi anh không ăn ở ngoài.
“Hay là chúng ta đi ăn đồ Tây?” Nghiêm Đường do dự hỏi.
Đã gần bảy giờ tối, hơn nữa lại là thứ sáu, cửa nhà hàng Trung Quốc chắc chắn đều đang xếp hàng dài dằng dặc.
Anh và Ngải Bảo đến nhà hàng Tây nói không chừng còn có thể ăn cơm nhanh hơn.
“Vâng ạ!” Ngải Bảo gật đầu.
Em không kén ăn, bữa nào cũng ăn rất ngon lành.
Nghiêm Đường lấy điện thoại, đặt chỗ trước ở một nhà hàng đồ Tây mà anh có ấn tượng tốt.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của chủ nhà hàng, Nghiêm Đường dắt Ngải Bảo lên xe, hai người phóng nhanh như gió, đến nhà hàng đồ Tây.
Các nhà hàng Tây cao cấp một chút thường sẽ có yêu cầu về trang phục của khách, ví dụ như quần áo gọn gàng sạch sẽ.
Nghiêm Đường chưa bao giờ để ý đến điểm này, dù sao quần áo của anh chưa bao giờ bẩn.
Mà Ngải Bảo mặc một chiếc áo phông hình Snoopy phối với quần ngắn đến đầu gối, không ai có thể nói em mặc sai chỗ nào.
“Nghiêm Nghiêm, nhà hàng này sáng quá nha!” Ngải Bảo xuống xe, chỉ vào nhà hàng trước mặt.
Nhà hàng đồ Tây này được xây trên một khu đất bằng phẳng gần bờ sông, tận dụng địa thế, thiết kế kết hợp trong nhà và ngoài trời, khiến thực khách trong lúc dùng bữa có thể ngắm dòng sông lăn tăn của thành phố C và dãy núi ẩn hiện xa xa.
Tổng thể nhà hàng được xây dựng bằng kính, ánh sáng của đèn chùm pha lê bên trong chiếu ra quả thực là rực rỡ chói mắt.
Nghiêm Đường khóa xe xong, dắt tay Ngải Bảo tiến vào nhà hàng.
“Đúng vậy, nhà hàng này là như vậy.” Anh trả lời.
Ngải Bảo vừa đi vừa nói: “Nó giống như cái hộp châu báu, phát ra ánh vàng!”
Em vừa nói vừa giơ bàn tay mập mạp ra trước mặt uốn éo, ra hiệu ánh vàng lấp lánh.
Nghiêm Đường cẩn thận đánh giá một chút.
Đúng là như vậy.
Trước đây không nhận ra, bây giờ Nghiêm Đường đột nhiên phát hiện nhà hàng Tây này bất kể từ góc độ nào đều dường như đang tỏa ra ánh sáng màu vàng – ánh sáng từ đèn chùm pha lê là vàng óng ánh, thảm trải sàn của nhà hàng cũng vàng óng ánh, Nghiêm Đường nhìn kỹ một chút, bình hoa trang trí trên bàn ăn cạnh cửa sổ, dường như cũng vàng óng ánh…
“Có lẽ ông chủ rất thích màu vàng…” Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo, cuối cùng đưa ra kết luận này.
Nhà hàng đồ Tây có lịch sử lâu đời, nói nó là nhà hàng đồ Tây đầu tiên có mặt tại thành phố C cũng không quá.
Trong thời đại tiện lợi với nhịp độ phát triển nhanh chóng, duy chỉ có nhà hàng đồ Tây này không có chi nhánh, không có giao hàng tận nhà, và chỉ chấp nhận đặt trước.
Vậy nên phong cách của nó cũ kỹ như vậy, thậm chí có phần quê mùa đặc trưng của trọc phú thế kỷ trước, dường như không có gì lạ.
Nghe nói là ông chủ của nhà hàng này là bếp trưởng, gia đình ông ba đời làm nghề này. Nhà hàng truyền qua từng đời, họ chỉ quan tâm đến chất lượng, không muốn vì doanh số mà làm hỏng đi bảng hiệu của mình.
Ngải Bảo từng đi ăn ngoài cùng Nghiêm Đường, nhưng đa phần là cửa hàng đồ ngọt, ăn bánh kem hay điểm tâm, không cần quy tắc gì cả.
Cầm thìa xiên loạn xạ cũng chẳng sao.
Hiện tại Ngải Bảo và Nghiêm Đường được nhân viên phục vụ dẫn đến bàn ăn hai người, em không biết phải làm sao.
“Nghiêm Nghiêm, tại sao trên bàn lại có nhiều dao nĩa và ly thế ạ?” Ngải Bảo ngồi trên sofa, nhìn bộ dụng cụ ăn uống được bày biện ngay ngắn trước mặt, hơi nghi hoặc.
Em giơ tay, lần lượt đếm số dụng cụ ăn uống trước mặt mình.
“Có ba cái nĩa, ba cái thìa, bốn cái ly ạ!” Ngải Bảo nói.
Trước đây Nghiêm Đường bàn chuyện với đối tác thường xuyên ăn đồ Tây, anh biết tên riêng của từng món trong bộ dụng cụ ăn uống rườm rà này.
Đồ Tây trong mắt Nghiêm Đường thật sự phức tạp và phiền phức.
Riêng nĩa đã phân thành nĩa salad, nĩa ăn chính, nĩa tráng miệng, ly lại phân thành ly nước, ly sâm panh, ly vang đỏ, ly vang trắng…
Có lẽ là vì bản chất Nghiêm Đường là một người đàn ông thô kệch, anh đối với thứ tinh tế như đồ Tây vẫn luôn tôn trọng nhưng giữ khoảng cách.
Nếu không phải lần này đoán chừng các nhà hàng Trung Quốc khác không đặt được chỗ, anh sẽ không đưa Ngải Bảo đến ăn đồ Tây.
Nghiêm Đường chỉ nói với Ngải Bảo: “Đây là dụng cụ ăn của đồ Tây, rất phức tạp, Bảo Bảo có thể không dùng cái này.”
Anh nói rồi bảo nhân viên phục vụ bên cạnh: “Phiền cậu lấy cho tôi một đôi đũa, cảm ơn.”
Nhân viên phục vụ giữ nụ cười lịch sự, đáp một tiếng “Vâng ạ, xin chờ một lát”, rồi đi tìm đũa cho Nghiêm Đường.
Ngải Bảo đá chân, em ngồi trên ghế mềm, tò mò ngắm nghía nhà hàng vàng óng này.
Nhà hàng này yên tĩnh quá, yên tĩnh quá nha.
Nhà hàng để bảo vệ sự riêng tư, mỗi bàn cách nhau rất xa, Ngải Bảo thậm chí còn không nghe thấy tiếng người khác dùng bữa.
Em nhìn quanh một vòng, chỉ nghe thấy tiếng đàn piano du dương từ trung tâm nhà hàng truyền đến.
Chắc là có người đang chơi piano ở đó nhỉ! Ngải Bảo nghĩ thầm.
Một số cây hoa che khuất tầm nhìn của Ngải Bảo, em không thấy rõ trung tâm nhà hàng.
Ngải Bảo lại quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Ngải Bảo thấy rất nhiều người trong nhà hàng mặc vest màu đen, họ còn mặc trang trọng hơn cả Cậu Bé Bọt Biển. Còn có rất nhiều người mặc váy dài, họ mặc đẹp thật đấy.
Ngải Bảo cúi đầu nhìn mình, em phát hiện mình đang mặc chiếc áo phông Snoopy em thích cùng với quần ngắn màu vàng tươi.
Em cúi đầu ngửi, còn có thể ngửi thấy mùi bồ kết trên quần áo.
Hình như Ngải Bảo không giống họ một chút nào. Ngải Bảo nghĩ thầm.
Sau khi Nghiêm Đường chọn thực đơn, anh ngẩng đầu nhìn Ngải Bảo phía đối diện, liếc mắt một cái đã dễ dàng nhận ra sự bất an của Ngải Bảo.
Em giống như Bảo Bảo heo mới từ trong rừng núi ra, bất cẩn lạc vào thành phố ồn ào náo nhiệt, mờ mịt phát hiện heo đầy đường hình như không giống mình.
“Bảo Bảo.” Nghiêm Đường đứng dậy nhấc ghế, đặt bên cạnh Ngải Bảo, “Lại đây, ngồi cùng anh.”
Anh thay đổi vị trí một chút, giống như bình thường họ ăn cơm, dựa vào Ngải Bảo cùng dùng bữa.
Nghiêm Đường ngồi bên ngoài, vừa hay có thể che kín Ngải Bảo, không để người ngoài nhìn thấy em.
Gương mặt vốn hơi mờ mịt của Ngải Bảo lại treo nụ cười.
Em dựa vào Nghiêm Đường, lăn một vòng trên vai Nghiêm Đường.
“Bảo Bảo ngoan nào.” Nghiêm Đường vuốt mấy sợi tóc xoăn trên trán Ngải Bảo, “Lát nữa bít tết mang lên, anh cắt cho Bảo Bảo thành từng miếng nhỏ, em cứ dùng đũa gắp là được.”
Ở nhà anh từng làm bít tết cho Ngải Bảo, họ cũng ăn như vậy.
Ngải Bảo ồ một tiếng, như cái đuôi dính chặt vào lòng Nghiêm Đường.
Em nghịch một bàn tay của Nghiêm Đường, thương lượng với anh: “Ngải Bảo có thể ăn rất nhiều rất nhiều thịt không ạ?”
Đối với Ngải Bảo, bít tết là một miếng thịt rất rất lớn.
Nghiêm Đường gật đầu, không từ chối em: “Đương nhiên là được rồi.”
Anh nói: “Không đủ chúng ta gọi thêm là được.”
Ngải Bảo vui vẻ hẳn lên.
Em bám lấy Nghiêm Đường, như làm nũng mà cọ mái tóc xoăn của mình vào cằm anh.