Truyện Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người Full - Đam Mỹ Đô Thị Hệ Thống

Chương 33: Mọi người đều nói cậu có thể nhổ cây bằng tay không
« Trước Sau »
Dung Tử Ẩn hôm nay ăn mặc cực kỳ nổi bật, bộ quần áo với màu sắc chói mắt đi trong khuôn viên trường chẳng khác nào một cột mốc sống. Sinh viên đi ngang qua đều không nhịn được mà nhìn cậu một cái, rồi lại nhìn thêm cái nữa.   Lần đầu nhìn: Ai mà mặc cái đồ quái quỷ này ra đường vậy?   Lần thứ hai: Ủa? Nhìn kỹ thì cậu trai này đẹp dữ, không nhìn thì phí quá!   Hệ thống cũng sụp đổ: Dung à! Cậu có thấy ánh mắt họ nhìn chúng ta cứ như đang nhìn một thằng ngốc không?  Dung Tử Ẩn cũng chẳng vui vẻ gì: Tôi còn biết làm gì khác? Đây không phải là quy định của khoa sao?  Nhưng rõ ràng, ý định ban đầu của trưởng khoa không phải như vậy. Bởi vì khi Dung Tử Ẩn đứng trước cửa văn phòng, ông cũng trợn tròn mắt há miệng nửa ngày cũng không nói thành lời.   Quá hiển nhiên, ông ta hoàn toàn bị bộ đồ này làm cho choáng váng.   Trưởng khoa lắp bắp: “Cậu, cậu, cậu... Sao lại ăn mặc thế này mà đến đây?”   Trong đầu trưởng khoa vốn tưởng tượng, với ngoại hình điển trai của Dung Tử Ẩn, cậu chỉ cần mặc một bộ quần áo sáng màu tươi tắn, ôm theo một chú ngỗng lông xù mềm mại là đã đủ thu hút ánh nhìn của mọi người. Vừa có thể thể hiện hình ảnh năng động, khỏe khoắn của khoa Thú y, lại vừa bày tỏ sự yêu thương đối với động vật nhỏ.   Nhưng thực tế thì sao? Nửa thân trên thì đỏ xanh lòe loẹt đến mức chói mắt, nửa thân dưới lại là một cái quần trông chẳng khác nào từ những năm 80, càng nhìn càng kỳ quặc.   May mà Dung Tử Ẩn dáng chuẩn, mặt đẹp, miễn cưỡng có thể gọi là phong cách retro. Chứ nếu đổi thành ai đó hơi mập một chút, thì bộ đồ này nhìn chắc không khác gì trò hề.   Trưởng khoa hít sâu một hơi, nhịn không được mà nói: “Tiểu Dung à! Tôi nhớ là tôi nói với cậu về phong cách tự nhiên, chứ không phải phong cách mô tả tự nhiên bằng chữ Hán!”   Dung Tử Ẩn mặt không cảm xúc đáp: “Đây là đồng phục của khoa Thú y.”   Trưởng khoa: “... Nhưng cái cách phối màu này thì...”   Dung Tử Ẩn: “Lúc đầu khi chọn đồ cho đợt huấn luyện quân sự, chính thầy là người quyết định.”   Trưởng khoa: “Ngay cả con ngỗng của cậu cũng sẽ ghét bỏ cậu đấy!”   Dung Tử Ẩn nâng con ngỗng nhỏ chỉ chọn nhìn mặt cậu lên: “Có vẻ như không.”   Trưởng khoa: “……”   Ba đòn liên tiếp, trưởng khoa hoàn toàn gục ngã.   Nhưng thời gian không còn nhiều, đội ngũ đạo diễn phỏng vấn sắp đến nơi, bây giờ mà để Dung Tử Ẩn về thay quần áo thì không kịp nữa.   Cuối cùng, một cô gái trong hội sinh viên đến giúp đỡ đã nghĩ ra một cách: “Hay là để đàn anh mặc thêm gì đó bên ngoài áo thun?”   “Mặc cái gì đây? Tìm đại một cái áo khoác mượn tạm sao?” Trưởng khoa dáo dác nhìn quanh, nhưng bây giờ đang là mùa hè, trời nóng nực thế này, ai lại mang áo khoác ra ngoài chứ?   Cô gái kia nhanh trí: “Áo blouse trắng của phòng thí nghiệm khoa Thú y thì sao?”   “Anh ấy cũng đang mặc quần trắng, áo blouse dài vừa phải, có thể che phần trên, lộ một chút áo thun bên trong cũng không sao. Nhìn sẽ không kỳ cục đâu.”   Trưởng khoa nghĩ thấy cũng hợp lý, thế là đẩy Dung Tử Ẩn đi thay đồ.   “Mau lên! Đừng có phí hoài gương mặt này của cậu!” Trưởng khoa đấm ngực dậm chân, nhìn cái áo ban nãy thôi cũng thấy đau mắt rồi.   Dung Tử Ẩn thuận theo ý họ mặc áo blouse vào, quả nhiên, trông khác hẳn ngay lập tức.   Cô gái trong hội sinh viên hành động nhanh nhẹn, chạy đi lấy thêm một cặp kính gọng vàng không độ cho Dung Tử Ẩn. Sau khi đôi mắt quá mức lạnh lùng của cậu được che bớt, hình tượng bác sĩ thú y ôn hòa, điển trai liền hiện ra, còn đẹp trai hơn cả những idol nổi tiếng hiện nay.   “Wow! Ba đẹp trai quá!”  Con ngỗng nhỏ vốn hay làm nũng với Dung Tử Ẩn lập tức muốn dán chặt vào người cậu, không ngừng gửi những trái tim yêu thương cho ông bố ngày càng đẹp trai của mình.   Ngay cả trưởng khoa cũng không kìm được mà gật đầu lia lịa.   Xem như đã vượt qua nguy cơ mất mặt. Mười mấy phút sau, đội ngũ đạo diễn cuối cùng cũng đến.   Mà cùng đến với họ, còn có hai người sẽ là đồng đội của Dung Tử Ẩn trong chương trình lần này.   Được biết, trong hai tháng tới, ba người bọn họ sẽ lấy danh nghĩa "kỳ tập kích" để đấu trực tiếp với những đội học bá đã giành chiến thắng trong các vòng trước.   Vì mỗi đội đều có ba thành viên, nên khi mời Dung Tử Ẩn, ban tổ chức cũng yêu cầu Đại học Nông nghiệp đề cử thêm hai người để làm đồng đội của cậu.   Và hai người vừa đến chính là những ứng cử viên mà trường đã chọn. Vì Dung Tử Ẩn là nhân vật chính của buổi phỏng vấn, nên tổ đạo diễn đặc biệt sắp xếp khoa Thú y vào phần quay cuối cùng. Như vậy, họ có thể dành nhiều thời gian hơn cho phần tư liệu mà không cần quá vội vàng.   Phần đầu chủ yếu là các câu hỏi thường lệ, kết hợp quay lại cảnh sinh viên khoa Thú y học tập và thực hành trong phòng thí nghiệm.   Giai đoạn này diễn ra khá nhanh, sau đó là đến phần phỏng vấn cá nhân của Dung Tử Ẩn và đồng đội. Nhưng vì cần cắt ghép thành đoạn teaser giới thiệu, nên họ phải quay một số cảnh thể hiện trí tuệ và năng lực xuất sắc của ba người trong vai trò học bá tinh anh.   Trong lúc tổ đạo diễn chuẩn bị các câu hỏi sắp tới, Dung Tử Ẩn và hai đồng đội được yêu cầu ngồi nghỉ một lúc trên ghế bên cạnh, tiện thể làm quen với nhau.   Không ai ngờ rằng, hai đồng đội được chọn lần này đều là người quen — một nam sinh học bá ngành Cơ khí và một nữ sinh học bá ngành Lâm nghiệp, cả hai đều từng hợp tác với Dung Tử Ẩn viết luận văn.   Chỉ có điều, cả ba đều không phải kiểu người giỏi khuấy động bầu không khí, nên khi ngồi chung với nhau, bầu không khí có chút gượng gạo.   Dù vậy, so với sự căng thẳng của vòng hỏi đáp nhanh sắp tới, chút im lặng ngại ngùng này chẳng đáng là bao.  "Còn mười phút nữa!" Tổ đạo diễn thông báo, đồng thời tiết lộ sơ lược về nội dung câu hỏi — chủ yếu xoay quanh kiến thức chuyên ngành của từng người.   Nam sinh ngành Cơ khí vẫn khá ổn, nhưng cô gái ngành Lâm nghiệp lại có vẻ căng thẳng. Dạ dày cô vốn đã không khỏe, giờ vì quá lo lắng nên cơn buồn nôn lại trỗi dậy. Cô nhắm mắt dựa lưng vào ghế, sắc mặt tái nhợt.  Thấy vậy, Dung Tử Ẩn liền đi xin một cốc nước ấm đưa cho cô.   "Cảm ơn." Cô gái mỉm cười, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.   Điều này cũng dễ hiểu thôi, dù sao đây là lần đầu tiên cô tham gia một chương trình quy mô lớn như vậy. Đừng nói cô gái này, ngay cả nam sinh ngành Cơ khí cũng có biểu hiện tương tự, sắc mặt cậu ta trắng bệch, chân run, đầu gối như nhũn ra.   Người duy nhất vẫn bình thường chính là Dung Tử Ẩn. Sau khi đưa nước cho cô gái, cậu thậm chí còn đủ tâm trạng ngồi xuống đọc tạp chí học thuật số mới nhất.   "Cậu... cậu không căng thẳng chút nào sao?" Nam sinh ngành Cơ khí không nhịn được mà hỏi.  Dung Tử Ẩn không ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Có gì mà phải căng thẳng?"   "Thì... thì chẳng phải lát nữa sẽ là phần hỏi đáp nhanh sao?"   "À, đúng vậy. Cậu giành học bổng bằng đường tắt à?"   Nam sinh ngành Cơ khí: "???"   "Luận văn của cậu mua đấy à?"   Nam sinh vội vàng lắc đầu.  "Thí nghiệm nhờ người làm hộ?"   "Tuyệt đối không có chuyện đó!"   Dung Tử Ẩn thản nhiên nói: "Vậy thì sợ cái gì? Nếu cậu không trả lời được, người khác cũng chưa chắc trả lời được. Cậu chẳng phải được gọi là bách khoa toàn thư của khoa sao?"  Đúng vậy! Nếu cậu ta không trả lời được, thì người khác cũng có thể như vậy thôi! Nam sinh ngành Cơ khí bừng tỉnh ngộ, hòn đá lớn trong lòng lập tức rơi xuống và tự tin trở lại. Nữ học bá ngành Lâm nghiệp nghe xong cuộc đối thoại giữa hai người kia mà tự hỏi bản thân: Loại tự tin thẳng nam này rốt cuộc từ đâu mà có?   Bọn họ chưa từng nghe đến câu "học vô bờ bến" sao? Tổ chương trình đâu có nói tất cả câu hỏi đều trong phạm vi đại học! Nghe bảo còn có cả một số kiến thức lịch sử ít ai để ý nữa.   "Hai cậu..." Cô do dự không biết có nên nói sự thật này ra không. Nhưng nghĩ lại, thôi vậy, cứ để bọn họ tự tin đi, biết đâu “ngốc cũng có phúc của kẻ ngốc”.   Nghĩ thế, cô lau mồ hôi trán rồi tiếp tục dựa vào ghế nghỉ ngơi. Nam sinh ngành Cơ khí nhìn ra cô căng thẳng, bèn cố gắng an ủi. Nhưng không những không có tác dụng, mà còn khiến cô căng thẳng hơn.   Dung Tử Ẩn nhìn mà chịu không nổi, liền ngăn cậu ta lại: "Không cần lo! Cô ấy chắc chắn sẽ không căng thẳng đâu."   Nam sinh Cơ khí: "Sao cậu chắc vậy?"   Dung Tử Ẩn bình tĩnh đáp: "Cậu chưa nghe sao? Mỹ nữ ngành Lâm nghiệp có thể nhổ bật cây bằng tay không đấy! Nên không có chuyện sợ hãi đâu!"   Nam sinh Cơ khí: "Thật... thật á?"   Cậu ta vô thức dịch người xa nữ sinh kia một chút.   Nữ học bá cũng bị câu này làm cho choáng váng, lập tức mở bừng mắt, quay đầu nhìn chằm chằm Dung Tử Ẩn hồi lâu mà không tìm ra lời nào để phản bác. Cô thực sự muốn dùng "sức mạnh nhổ cây bằng tay không" của mình mà vả một phát cho cậu tỉnh táo lại!   Nói thật, Dung Tử Ẩn đẹp trai như vậy, nhưng sao cứ mở miệng ra là muốn bị đánh thế nhỉ?!   Nhưng cũng nhờ một câu của cậu mà cô quên đi hơn nửa phần căng thẳng. Nhưng ngay giây tiếp theo, tổ đạo diễn gọi nữ học bá lên quay phần hỏi đáp nhanh đầu tiên, khiến thần kinh cô lại căng như dây đàn.   Dung Tử Ẩn khích lệ: "Đừng sợ! Nếu sợ, màu son sườn xào chua ngọt của cậu sẽ không còn tươi nữa đâu."   Nữ học bá hít sâu ba lần, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, tức đến mức tung một cước đá về phía Dung Tử Ẩn: "CÚT!"   Trong nháy mắt hóa thân thành nữ chiến thần, khí thế hừng hực đi về phía tổ đạo diễn.   Dù gì cũng phải thừa nhận rằng, có một đồng đội không biết điều như thế này, ngay cả bài kiểm tra tại chỗ vốn khiến người ta căng thẳng cũng trở nên thú vị hơn hẳn!   Chương trình này quả nhiên nổi danh là thực tế nhất, ngay cả câu hỏi cũng đặc biệt hóc búa. Nhưng với một học bá thực thụ, điều đó chẳng là gì. Nữ học bá vẫn trả lời suôn sẻ.   Tuy nhiên, nam sinh ngành Cơ khí đứng ngoài nghe thì lại nhíu mày.   Dung Tử Ẩn: "Sao thế?"   Nam sinh Cơ khí: "Cậu có thấy phạm vi câu hỏi hơi rộng quá không?"   Có thể nữ học bá vì bị Dung Tử Ẩn chọc điên nên không để ý, nhưng hai người ngồi ngoài như bọn họ lại nhận ra điều bất thường.   Dù không thuộc ngành Lâm nghiệp, nhưng có một số môn học chung mà bọn họ vẫn biết. Ví dụ như trong đề có một câu toán học rõ ràng thuộc phạm vi nghiên cứu sinh.   Thôi thì tạm bỏ qua đi, điều đáng nói hơn là trong phần thi của nữ học bá còn xuất hiện cả câu hỏi về phim ảnh và du lịch?!   Nam sinh Cơ khí bắt đầu lo lắng: "Phải làm sao đây? Tôi hiếm khi để ý đến mấy thứ ngoài chuyện học."   Dung Tử Ẩn nghĩ một lát rồi vỗ vai cậu ta: "Không sao, nhìn tóc cậu đi, mọi người sẽ thông cảm mà! Chỉ cần trả lời đúng các câu hỏi liên quan đến ngành mình là được."   Anh chàng khoa Cơ khí có chút ngơ ngác, sờ lên đỉ.nh đầu một cái rồi ngay lập tức hiểu ra ẩn ý trong lời nói của Dung Tử Ẩn.   Ý của Dung Tử Ẩn là: Nhìn tóc cậu lưa thưa thế này cũng biết cậu suốt ngày vùi đầu trong phòng thí nghiệm, chẳng có thời gian rảnh rỗi gì cả, ai cũng hiểu mà.   Chết tiệt, đây thật sự là an ủi chứ không phải cà khịa à?   Ánh mắt của anh chàng khoa Cơ khí nhìn Dung Tử Ẩn lập tức thay đổi, trông như thể muốn xông vào đánh một trận để trút cơn giận trong lòng.   Khỉ thật! Cậu ta biết ngay Dung Tử Ẩn không phải người tốt lành gì mà!   Tức đến mức bật dậy khỏi ghế, cậu ta chỉ vào Dung Tử Ẩn quát: "Tôi không biết, chẳng lẽ cậu biết chắc à? Ai trả lời ít hơn thì người đó là em trai!"   Dung Tử Ẩn: "Được thôi, em trai. Đến lượt em rồi đó, em trai, mau lên nào, em trai!"   Anh chàng khoa Cơ khí: …  【Mức độ uất ức +1000】   Tuy nhiên, diễn biến tiếp theo không cho cậu ta cơ hội phản bác Dung Tử Ẩn. Vì ngay lúc đó, tổ đạo diễn đã gọi người kế tiếp. Cuộc phỏng vấn của nữ học bá xinh đẹp bên Lâm nghiệp đã kết thúc, đến lượt khoa Cơ khí chuẩn bị.  Thế nhưng, dưới sự chọc tức liên tục của Dung Tử Ẩn, học bá của khoa Cơ khí lúc này đã hóa thành chiến binh, nóng lòng ra trận, quyết tâm dùng màn thể hiện xuất sắc để chứng minh thực lực thực sự của mình trước mặt Dung Tử Ẩn. Hơn nữa, cậu ta còn thề rằng, lần này nhất định phải khiến Dung Tử Ẩn cam tâm tình nguyện gọi mình một tiếng "đại ca".   Đúng lúc này, nữ học bá xinh đẹp bên Lâm nghiệp vừa hoàn thành xong phần phỏng vấn, thấy anh chàng khoa Cơ khí trông hừng hực khí thế liền tò mò hỏi Dung Tử Ẩn: "Cậu nói gì với cậu ấy thế? Nhìn cậu ấy có vẻ tức giận lắm?" "Không đâu."  Dung Tử Ẩn chậm rãi lật sang trang tiếp theo của tạp chí học thuật trên tay, sau đó tổng kết lại cuộc đối thoại giữa hai người và đáp, "Vừa rồi bọn tôi kết nghĩa huynh đệ, cậu ấy nhận tôi làm đại ca, nên bây giờ đang rất phấn khích."   【Mức độ ngơ ngác +1000】   Nữ học bá xinh đẹp: Tôi tin cậu mới lạ!   Chỉ có thể nói rằng, dưới sự "tưới tắm" bằng độc gà của Dung Tử Ẩn, học bá khoa Cơ khí cũng thể hiện không tệ, gần như chính xác tuyệt đối, khiến đối phương vô cùng bất ngờ.  Ban đầu, phía chương trình chỉ định tận dụng độ hot của Dung Tử Ẩn trên mạng để câu view, chứ không hề nghĩ rằng đội của trường Nông nghiệp có thể đi xa trong chương trình này.   Nhưng kết quả lại khiến họ cực kỳ ngạc nhiên — chất lượng học bá của nhóm này quá cao, không thua gì đám sinh viên của Nam Đại hay Thanh Bắc trước đây.   Chưa kể ngoại hình cũng không tồi. Anh chàng khoa Cơ khí dù hơi khù khờ nhưng cao ráo vạm vỡ. Còn nữ học bá bên khoa Lâm nghiệp thì khỏi bàn — mắt to, mặt nhỏ, khí chất điềm đạm, trí tuệ toát ra từ bên trong.   Hiện tại, điều khiến người ta tò mò nhất chính là thực lực thực sự của Dung Tử Ẩn — người đang thu hút mọi ánh nhìn. Nếu cậu ta không làm mọi người thất vọng, thì kỳ sau của chương trình chắc chắn sẽ leo thẳng lên hot search!   Ba người này đúng là tinh anh trong số tinh anh.   Trong sự mong đợi của tổ đạo diễn, Dung Tử Ẩn chậm rãi ngồi vào vị trí của mình. Mở đầu chương trình vẫn là một vài câu hỏi nhỏ nhằm làm dịu bầu không khí, và Dung Tử Ẩn cũng trả lời rất khéo léo, không chê vào đâu được.   Vì vậy, phần này nhanh chóng đi đến hồi kết, chỉ còn lại hai câu hỏi cuối cùng.   Một trong số đó là: "Việc rời trường để tham gia cuộc thi trong thời gian dài có ảnh hưởng đến việc học không?"   Tổ đạo diễn cũng hiểu rằng nhiều học bá trong chương trình đều đang có đề tài nghiên cứu dở dang.   Quả nhiên, khi nghe xong câu hỏi, Dung Tử Ẩn không kìm được mà nhíu mày: "Phải rời khỏi Yến Kinh nhiều ngày lận sao?"   Tổ đạo diễn: "Ít nhất là hai tháng đấy!"   Dung Tử Ẩn cúi đầu trầm ngâm, trông có vẻ hơi khó xử.   Tổ đạo diễn tưởng rằng cậu lo lắng về vấn đề sinh hoạt phí, bởi họ đã điều tra trước và biết rằng Dung Tử Ẩn luôn phải vừa học vừa làm thêm. Thấy vẻ mặt cậu thoáng u buồn, họ bỗng dưng sinh lòng thương cảm, vội vàng an ủi: "Đừng lo, có khó khăn gì cứ nói với anh chị trong tổ đạo diễn nhé!"   Dung Tử Ẩn chần chừ một lúc, rồi hỏi lại: "Thật sự là khó khăn gì cũng có thể nói sao?"   "Đúng vậy! Cứ mạnh dạn nói đi, anh chị chắc chắn sẽ giúp em giải quyết."   "Vậy, em nói đây." Dung Tử Ẩn gật đầu, chuẩn bị lên tiếng.   Ở đằng xa, trưởng khoa Thú y đang hóng chuyện bỗng có linh cảm chẳng lành.   Và đúng như dự đoán, chỉ thấy Dung Tử Ẩn nâng niu trong tay một chú ngỗng con bé xíu, vẻ mặt đầy trăn trở rồi cực kỳ nghiêm túc nói với tổ đạo diễn: "Nếu thật sự phải rời đi hai tháng… thì ngỗng của em sẽ lớn mất tiêu rồi!"  
« Trước Sau »