Truyện Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người Full - Đam Mỹ Đô Thị Hệ Thống
Chương 43: Tôi thực sự muốn đánh cậu từ lâu rồi
Hệ thống: Chết tiệt chết tiệt, mẹ nó, đây đều là cái quái gì thế này?!
Diêu Nhạc Nhạc và Từ Truyền Chí cũng hoàn toàn ngơ ngác. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng phải đàn ngỗng mà Dung Tử Ẩn nuôi được gọi là “thú cưng mới” của khoa thú y nhờ ngoại hình xinh đẹp sao? Thế cái đống này là cái gì vậy?
Chỉ có Dung Tử Ẩn là cực kỳ vui vẻ, ôm lấy con ngỗng gần mình nhất, xoa đầu nó: “Giỏi lắm! Thêm hai tháng nữa là có thể kiếm tiền rồi!”
Được ba đẹp trai ôm rồi! Đàn ngỗng phấn khích bắn về phía Dung Tử Ẩn vô số trái tim yêu thương. Ngay cả đôi mắt nheo nheo sắc bén như dao cũng tròn xoe lại vì vui sướng.
Nhưng Diêu Nhạc Nhạc và Từ Truyền Chí lại bị câu nói của Dung Tử Ẩn làm cho có chút bối rối.
Thêm hai tháng nữa là kiếm tiền được… Ý là… có thể làm thịt rồi sao?
Hệ thống cũng lo lắng về điều này.
Dung Tử Ẩn tỏ ra vô cùng khó hiểu: “Làm thịt? Sao lại làm thịt? Ngỗng bông trắng Anh Tây là để lấy lông mà!”
Sau khi nghe xong, hệ thống còn sốc hơn nữa. Đối với một con ngỗng, bị vặt lông khi còn sống với bị làm thịt sau khi chết thì có gì khác nhau chứ? Chẳng phải đều đáng sợ như nhau sao?
Thế là, trong một khoảnh khắc, hệ thống trào dâng tình yêu thương vô hạn với đám ngỗng con đang trong giai đoạn trưởng thành. Thậm chí còn thấy dáng vẻ dữ tợn của chúng lúc này trở nên đáng yêu hơn hẳn.
Trên đường đi không có chuyện gì xảy ra. Khi Dung Tử Ẩn và mọi người quay về trường thì đã hơn chín giờ tối.
Giờ này, ngoài mấy cặp đôi luyến tiếc chẳng nỡ rời nhau, thì những sinh viên khác về cơ bản đều đã về ký túc xá, hoặc nghỉ ngơi, hoặc chơi game, hoặc yên tĩnh đọc sách.
Thế nhưng, đám sinh viên trước mắt lại không như vậy. Nhất là các bạn cùng khoa với ba người họ, trừ những người đang đi thực tập, còn lại hầu như đều tụ tập hết trước cổng trường, chờ bọn họ trở về.
Ba vị trưởng khoa đều đứng chờ ở cổng trường, trông có vẻ đã đợi được một lúc rồi. Vừa thấy xe dừng lại, họ lập tức tiến đến.
"Được rồi, các em trở về an toàn là tốt rồi." Họ quan sát Dung Tử Ẩn và hai người còn lại từ trên xuống dưới, xác nhận cả ba đều an toàn, không bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Diêu Nhạc Nhạc mắt đỏ hoe, ôm chầm lấy giảng viên hướng dẫn của mình: "Thầy ơi, bọn em không làm mất mặt Nông Đại!"
Trong cuộc thi lần này, không cần nói đến người khác, chỉ riêng Diêu Nhạc Nhạc đã phải chịu áp lực quá lớn.
Từ cuộc phỏng vấn ban đầu, đến đợt kiểm tra mô phỏng đầy bất ngờ, rồi sự bất công trong trận thi đấu cuối cùng — áp lực dồn dập như từng lớp sóng gần như đã nhấn chìm cô.
Nếu không có Dung Tử Ẩn làm trụ cột tinh thần, có lẽ cô đã sụp đổ từ lâu.
Bây giờ, khi đứng trước thầy cô yêu thương mình, bạn bè luôn lo lắng cho mình, sợi dây căng thẳng trong lòng Diêu Nhạc Nhạc đột nhiên buông lỏng. Cô không kìm được mà nước mắt cứ thế rơi xuống.
Từ Truyền Chí cũng mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lại, nhưng vì vụng về trong cách biểu đạt, cậu ta chẳng biết phải nói gì.
Chỉ có Dung Tử Ẩn vẫn bình tĩnh như thường.
Giảng viên hướng dẫn của Dung Tử Ẩn nhìn cậu một hồi, rồi lên tiếng: "Gầy đi rồi."
Dung Tử Ẩn khẽ cười: "Không sao đâu ạ, thầy đừng lo."
Sau đó, cậu quay về phía những người bạn vẫn đang chờ họ, lớn giọng nói: "Bọn tôi về rồi đây! Thắng cuộc thi, chơi đẹp ban tổ chức, không làm mất mặt Nông Đại chúng ta!"
"Còn phải nói, Nông Đại tất thắng!" Một câu này của Dung Tử Ẩn lập tức khiến tất cả những người đứng đợi bùng nổ khí thế.
Lúc này, chẳng ai bận tâm đến việc thầy cô còn ở đây. Không biết ai là người khởi xướng, nhưng tất cả sinh viên đều đồng loạt lao đến, vây lấy ba người bọn họ.
Ngay cả mấy vị trưởng khoa cũng bị đám sinh viên hăng hái nâng bổng lên, tung hô giữa trời đêm.
"Khoan đã, khoan đã! Tôi mặc váy mà!" Diêu Nhạc Nhạc cố gắng vùng vẫy, nhưng quay đầu lại đã bị cô bạn thân ôm chặt vào lòng.
"Nhạc Nhạc, cuối cùng cậu cũng về rồi! Mấy tiếng qua tôi sắp chết khiếp, sợ các cậu gặp chuyện trên đường." Giọng nói nghẹn ngào của cô bạn vang lên bên tai.
Diêu Nhạc Nhạc còn chưa kịp trả lời thì mấy cô bạn cùng phòng đã nhào tới ôm lấy cô. Đám con gái bên khoa Lâm nghiệp khóc như mưa, ôm nhau rấm rứt.
Bên khoa Cơ khí thì thô bạo hơn nhiều. Đấm tay chào nhau xong, điều bọn họ quan tâm nhất vẫn là cách mà Từ Truyền Chí chế tạo bộ kết nối tín hiệu trong thời gian ngắn như vậy.
"Đi quay show cũng mang theo mấy món linh kiện này, cậu là tiên tri à?"
"Không hẳn đâu." Từ Truyền Chí gãi đầu, "Là Dung ca dặn tôi mang theo đấy."
"???" Dung Tử Ẩn lợi hại đến mức này sao?
Không ít người lập tức nhìn Dung Tử Ẩn với ánh mắt đầy thán phục.
Dung Tử Ẩn thuận miệng giải thích: "Bọn tôi hẹn nhau ba người leo rank Vương Giả. Tôi sợ tín hiệu bên phía chương trình không ổn định, nên mới bảo Từ Truyền Chí mang theo thiết bị."
"Cũng chỉ là may mắn thôi."
"……"
Lập tức, ánh mắt mọi người nhìn cậu trở nên đầy nguy hiểm. Cả Từ Truyền Chí lẫn Diêu Nhạc Nhạc cũng méo mặt theo.
Với trình độ chơi game của Dung Tử Ẩn mà cần mạng mạnh á?
Truyền thuyết kể rằng, có một người chơi Tướng Hạng Vũ mà cả ba kỹ năng đều trượt — người đó chính là Dung Tử Ẩn!
Thấy bầu không khí không ổn, đám sinh viên khoa Thú y vội kéo Dung Tử Ẩn vào trường, miệng không ngừng khuyên nhủ: "Thôi bỏ đi! Đừng chấp làm gì, người về là tốt rồi."
Nhưng nói thì nói vậy, chân họ lại bước rất nhanh. Học bá của khoa mình, chỉ có thể để người trong khoa tự xử, sao có thể để mấy khoa khác giành phần được?
"Chú ý giờ tắt đèn, đừng thức khuya quá..." Trưởng khoa Thú y đứng phía sau, lo lắng dặn dò.
Nhưng rất nhanh, lời dặn của thầy đã bị cả đám hời hợt đáp lại bằng một loạt câu "Rõ rồi ạ!" rồi chạy biến trong nháy mắt.
"Thôi thôi, cứ để bọn trẻ vui vẻ đi! Thanh niên mà." Trưởng khoa Cơ khí rất thoải mái, không hề bận tâm.
"Ừ, cũng đúng." Trưởng khoa Thú y lắc đầu bất lực, rồi cùng hai người còn lại quay về.
Bọn họ hôm nay đứng chờ ở đây không chỉ để đón Dung Tử Ẩn và hai người kia trở về, mà còn có việc quan trọng hơn cần giải quyết.
Không nói đến các trường khác, riêng những trường đại học ở Yến Kinh được mời tham gia chương trình lần này đều đã liên kết lại để lên tiếng chỉ trích chương trình ngay sau sự việc xảy ra.
Dù đài truyền hình kia đã nhanh chóng đưa ra phản hồi, nhưng trong mắt các giảng viên, một lời xin lỗi và một tổng giám đốc từ chức hoàn toàn chưa đủ để giải quyết vấn đề. Họ vẫn đang chờ một kết quả cuối cùng.
Không thể có chuyện sinh viên của họ bị ức hiếp mà những kẻ gây ra chuyện lại được rút lui an toàn.
Chỉ là, khác với phản ứng bùng nổ của sinh viên, thế giới của người trưởng thành có những cách giải quyết sâu sắc hơn.
Rõ ràng, động thái mạnh tay của đài truyền hình lần này đã kinh động đến cấp trên. Từ chiều tối nay, bọn họ đã tổng hợp lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối và gửi báo cáo lên trên. Nửa tháng nữa sẽ diễn ra hội nghị liên kết giữa các trường đại học, và chắc chắn nội dung của cuộc họp lần này sẽ vô cùng đặc sắc.
Phía các giảng viên vẫn đang toàn lực chuẩn bị để khiến chương trình rác rưởi kia phải trả giá đến cùng.
Còn bên phía Dung Tử Ẩn, tình hình lại đang náo nhiệt đến cực điểm.
Đám sinh viên này đều đã theo dõi buổi phát sóng trực tiếp, giờ đây lòng sùng bái dành cho ba người bọn họ đã dâng lên tận trời.
"Một tuần đọc bốn mươi quyển sách! Học bá, cậu làm sao mà làm được vậy?"
"Diêu Nhạc Nhạc nữa, cậu đã giành chiến thắng trong phần thi về bảo vệ môi trường, kể kỹ lại tình huống lúc đó đi!"
"Khoan khoan! Để mấy cái đó sang một bên đã! Cái tôi tò mò nhất là, sao cậu lại nghĩ đến việc đi tra cứu cổ tịch vậy?"
"Đúng đúng! Sao cậu biết được chứ?" Cả đám hiếu kỳ muốn chết. So với những gì hai người còn lại đã làm, thứ khiến bọn họ kinh ngạc nhất vẫn là kho kiến thức khổng lồ đến đáng sợ của Dung Tử Ẩn.
Dung Tử Ẩn trả lời một cách đương nhiên: "Lúc giúp giáo sư tìm tài liệu, tiện thể nhớ luôn thôi."
Cả đám sững sờ: "Tài liệu gì mà phải đọc nhiều sách thế?"
Dung Tử Ẩn: "Ban đầu không cần đọc nhiều vậy đâu, nhưng thư viện Yến Kinh miễn phí mà. Lúc đó tôi có thời gian, nên tiện thể đọc thêm mấy quyển."
Cả đám: "......"
【Độ sốc: 10.000】
Tiện thể đọc thêm mấy quyển? Đây rõ ràng là cậu đọc sạch cả thư viện Yến Kinh thì có!
"Sao thế?" Thấy bọn họ im lặng, Dung Tử Ẩn cảm động vì đã được bạn bè quan tâm suốt cả buổi, nên cũng đáp lại bằng sự quan tâm chân thành: "Nói đến tài liệu, luận văn tốt nghiệp của các cậu sao rồi? Tôi nhớ sắp đến lúc bảo vệ rồi phải không?"
"……" 【Độ sụp đổ: 25.000】
Bầu không khí vốn đang rôm rả bỗng trở nên căng thẳng. Ánh mắt mọi người nhìn Dung Tử Ẩn cũng không còn thân thiện như trước nữa.
Dung Tử Ẩn: "Đừng nói là vẫn chưa viết xong đấy nhé?"
Đây có khác gì lời thừa thãi không? Chỉ cần qua được bước kiểm tra đạo văn đã đủ mệt chết rồi! Học bá cao cao tại thượng như cậu sao có thể hiểu được nỗi khổ của đám thường dân chúng tôi chứ!
Lớp trưởng của Dung Tử Ẩn rốt cuộc không nhịn được nữa, lên tiếng trước: "Tôi có một ý tưởng, không biết có nên nói hay không."
"Cứ nói đi?"
"Là thế này… Dung à, thật ra tôi đã muốn đánh cậu từ lâu lắm rồi."
Vừa dứt lời, lớp trưởng nghiến răng nghiến lợi lao về phía Dung Tử Ẩn.
Phản xạ của Dung Tử Ẩn cực nhanh, lập tức khống chế lớp trưởng rồi đẩy cậu ta về phía đám đông, sau đó xoay người bỏ chạy về ký túc xá.
"Anh em! Mau chặn nó lại! Thời khắc báo thù đã đến!"
Một đám con trai cười đùa ầm ĩ, hò hét rượt theo Dung Tử Ẩn chạy thẳng vào ký túc xá nam.
Lớp trưởng bị Dung Tử Ẩn đẩy ngã xuống cuối cùng tức đến mức giậm chân: "Nhất định phải bắt được cậu ta! MMP, cái động tác khống chế của Dung Tử Ẩn vừa rồi chính là kỹ thuật túm chân heo khi thiến heo đó!"
"HAHAHAHAHA!"
Cả đám cười ầm lên, cười đến đau cả bụng.
Dung Tử Ẩn rốt cuộc cũng bị áp đảo về số lượng, chưa kịp chạy vào ký túc xá thì đã bị vây kín ngay trước cửa.
"Hê hê hê, Dung à! Cho cậu một phút để chọn cái bao tải mà cậu muốn!"
Hệ thống kích động hét ầm lên: "A a a a a! Đại đại! Cậu sắp bị đánh rồi!"
Nghĩ thôi cũng thấy phấn khích ghê!
Nhưng nói về chơi chó, Dung Tử Ẩn chính là chuyên gia. Làm sao cậu có thể ngoan ngoãn chịu trận được? Chỉ thấy cậu nhanh chóng rút từ trong cặp ra một vật tròn bằng kim loại, hai tay nâng lên trước ngực, vẻ mặt chính trực mà hét lớn: "Thả tôi ra ngay! Nếu không, tôi sẽ dùng vũ khí sinh hóa đấy!"
"Tôi thà chết cũng không khuất phục! Mọi người cùng nhau chết chung đi!"
Có người đứng gần nhìn thoáng qua, lập tức sững sờ.
"Chết tiệt! Là cá trích thối! Chơi lớn vậy hả?"
Những người phía sau vốn đang hăm hở muốn xông lên, lập tức lùi lại theo bản năng.
Cá trích thối đáng sợ đến mức nào? Đến cả dân ăn uống thần thánh của Hoa Quốc cũng không thể chịu nổi. Quan trọng nhất là… nó quá thối! Chỉ cần mở nắp ra thôi, cả khu ký túc xá này trong một tuần tới sẽ không thể nào ở nổi nữa.
Còn kinh khủng hơn cả việc ngủ trong nhà vệ sinh công cộng ba phần!
Thế là, nhân lúc mọi người còn đang sợ hãi, Dung Tử Ẩn nhanh nhẹn luồn qua khe hở giữa họ, trốn thoát thành công, quay về phòng ngủ của mình và đóng cửa lại.
Ngoài dự đoán, bốn người bạn cùng phòng của Dung Tử Ẩn vẫn còn ở đó. Nhìn thấy cậu bước vào, cả bốn người đều ngơ ngác.
Dung Tử Ẩn: Ăn đồ hộp không?
Bốn người trong phòng: …Không ăn!
Cái quái gì thế này, còn đáng sợ hơn cả con cá khô trước đó nữa! Dung Tử Ẩn đúng là không còn muốn làm người nữa rồi! Bốn người trong phòng tức đến mức vội vã cầm lấy điện thoại, ví tiền rồi chạy biến. Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại một mình Dung Tử Ẩn.
Hệ thống: Dung à! Cậu dọa họ chạy hết rồi.
Dung Tử Ẩn: Nói bậy! Tôi là người không có tinh thần đoàn kết, yêu thương sao?
Hệ thống: Tự tin lên, bỏ chữ "sao" với dấu hỏi đi.
Vật lộn cả buổi trời, đến khi Dung Tử Ẩn tắm rửa xong và nằm xuống giường thì cũng đã gần mười giờ rưỡi.
Trong nhóm lớp trên QQ, mọi người vẫn còn đang bàn tán không ngớt về chuyện của chương trình ban ngày.
Còn trong nhóm học bá trên WeChat, các "trùm học" của các trường cũng đang hỏi thăm nhau xem có bình an không.
Dung Tử Ẩn xem qua cả hai nhóm, xác nhận không bỏ sót gì rồi kéo chăn, nhắm mắt lại, định tổng kết những thu hoạch gần đây.
Chỉ có thể cảm thán trước sức mạnh khủng khiếp của lưu lượng mạng. Chỉ một tập chương trình mà thôi, Dung Tử Ẩn đã thu hoạch được gần bảy triệu điểm cảm xúc từ dân mạng.
"Wow! Bảy nghìn lượt quay! Chủ nhân ơi, chúng ta phát tài rồi!"
"Ừm." Dung Tử Ẩn cũng cảm thấy vậy. Đồng thời, cậu kiểm tra lại số lượng trứng vịt muối trong kho, quyết định thử vận may với 200 lần quay trước.
Hệ thống: Dù gì cũng chỉ toàn là trứng vịt muối thôi mà.
Dung Tử Ẩn: Đừng nói linh tinh! Lần này tôi đã tìm ra cách để thoát "đen" hóa "đỏ".
Hệ thống hoàn toàn không tin.
Ngay sau đó, nó thấy Dung Tử Ẩn lấy điện thoại ra, đăng nhập Weibo, liên tục chia sẻ mười bài đăng có cá chép may mắn. Sau đó, cậu chắp tay quay về hướng Đông vái lạy. Cuối cùng, cậu mở ứng dụng Penguin, tìm một bài hát quen thuộc—"May Mắn Đến".
Hệ thống: Cậu chắc là cái này có tác dụng chứ?
Dung Tử Ẩn đầy tự tin: Tuyệt đối không vấn đề!
Ngay sau đó, trong tiếng nhạc vui tươi "May mắn đến, may mắn của chúng ta đến~", sàn phòng ngủ của Dung Tử Ẩn nhanh chóng bị trứng vịt muối và cá khô chiếm đóng hoàn toàn. Màn quay số đã tiến đến lần thứ 199.
Nhìn đống trứng vương vãi khắp nơi, hệ thống đã chán đến mức không buồn trầm cảm nữa.
Dung Tử Ẩn thành thạo an ủi nó: "Đừng sợ, vẫn còn lần quay cuối mà!"
Vừa dứt lời, trên vòng quay bỗng nhiên lóe lên ánh sáng tím rực rỡ.
Hệ thống giật bắn mình: Chết tiệt chết tiệt! Ra hàng rồi! SR kìa!
Dung Tử Ẩn kiên nhẫn chờ xem hệ thống sẽ tặng gì cho mình lần này.
Giây tiếp theo, trên tay cậu xuất hiện một chiếc hộp màu hồng có hoa nhỏ trang trí, trên đó viết bốn chữ rồng bay phượng múa—"Trọng Kim Cầu Tử" (Trả giá cao để tìm con).