Truyện Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người Full - Đam Mỹ Đô Thị Hệ Thống
Chương 46: Đây quả thật là một chương có mùi
Không phải Dung Tử Ẩn lạnh lùng vô tình với đám ngỗng con, mà thật sự là khu vườn rau lúc này quá bẩn.
Lá rau thối rữa vương vãi khắp nơi, chưa kể còn có thức ăn rơi lả tả trên mặt đất.
Mấy con ngỗng đang tuổi dậy thì, vừa thích làm màu, vừa lãng tử lại còn mắc chứng “tuổi trẻ trâu”. Cộng thêm sức chiến đấu ngày càng mạnh mẽ, trông chúng đúng kiểu không sợ trời không sợ đất.
Chưa bàn đến chuyện ngày thường chúng đối xử với người khác theo tiêu chuẩn nhan sắc, mà bất kể thứ gì xuất hiện trước mặt cũng dám xông lên mổ thử hai cái. Nghe nói trước đó có một con chó của thầy hướng dẫn nào đó đã bị chúng rượt đuổi tận ba con phố. Sau này, vì thầy hướng dẫn ấy trông rất đẹp trai nên mới may mắn thu hút được sự chú ý của đám ngỗng, thành công dụ chúng trở về.
Vì thế, ngoại trừ trưởng khoa vẫn kiên trì cùng chúng “tương tàn” mỗi ngày, thì lũ ngỗng con đang trong thời kỳ lông lá xấu xí này đã hoàn toàn mất đi sự cưng chiều của mọi người. Chúng không thể dựa vào nhan sắc để mê hoặc ai được nữa.
Vườn rau vốn đông người qua lại giờ cũng trở nên vắng vẻ hơn nhiều.
Dung Tử Ẩn gõ gõ lên đầu con ngỗng gần nhất, “Bao giờ thì mọc đủ lông đây hả?”
Lập tức, cả đám ngỗng cứng đờ. Hóa ra ba ba chê chúng bị hói sao?!
Một loạt ánh mắt long lanh như sắp khóc đồng loạt hướng về Dung Tử Ẩn, ngay cả mấy cái "trái tim nhỏ" trên đầu cũng nhảy nhót yếu ớt hơn hẳn.
Thế nhưng, dù rất đẹp trai nhưng ba ba lại là người sắt đá, không hề dỗ dành chúng ngay, mà tập trung dọn dẹp chuồng ngỗng.
Mùa hè là thời điểm dễ bùng phát bệnh truyền nhiễm ở gia cầm, nên phải đặc biệt chú ý vệ sinh. Sau khi quét xong bằng chổi lớn, Dung Tử Ẩn lại cầm chổi nhỏ để dọn dẹp các góc khuất.
Đám ngỗng con ban đầu còn tụm lại với nhau để than khóc. Nhưng khi thấy Dung Tử Ẩn cầm chổi nhỏ quét dọn, phản ứng đầu tiên của chúng là: Chết tiệt! Cái thứ này còn có nhiều lông hơn cả mình?!
Thế là cả bầy đồng loạt xông lên, nhất quyết phải mổ cho hắn hói mới chịu!
Quá vướng víu, Dung Tử Ẩn bèn vươn tay ra trước mặt chúng.
Ngỗng con: "Oa oa oa! Ba ba muốn ôm mình rồi! Ba ba đẹp trai ơi, ôm con đi!"
Nhưng giây tiếp theo, cả đám đã bị đẩy ra.
【Chỉ số đau lòng: 5000】
Những cơ thể bé nhỏ chứa đựng nỗi buồn to lớn, mấy con ngỗng tuổi dậy thì cuối cùng cũng gục ngã trước sự lạnh lùng vô tình của ba ba.
Thế nhưng, dù có đau lòng đến đâu, chúng vẫn không thể từ bỏ tình yêu dành cho Dung Tử Ẩn. Dù sao thì... ba ba thật sự quá đẹp trai!
Cuối cùng, sau khi dọn dẹp xong vườn rau, Dung Tử Ẩn cũng chịu xoa đầu từng con một. Cậu còn dặn dò chúng đừng lúc nào cũng bắt nạt trưởng khoa rồi mới định quay về.
Trước đó một tháng rưỡi, Dung Tử Ẩn bận rộn đến mức hiếm khi gặp người khác, gần như chẳng liên lạc với thế giới bên ngoài. Hiện tại, dự án nghiên cứu đã được giao lại cho thầy hướng dẫn, trong khi dự án chưa đi vào giai đoạn chính thức, cậu có kha khá thời gian rảnh để nghỉ ngơi.
Lúc này, cậu thật sự chẳng có gì để làm, thế là lại nghĩ đến sự nghiệp bán hàng online của mình.
Cậu gọi điện thoại cho trưởng thôn. Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, vừa mở miệng đã nói ngay: "Bác sĩ Tiểu Dung, công thức của cậu đúng là tuyệt đỉnh!"
Dung Tử Ẩn tò mò: "Sao vậy?"
Trưởng thôn vội vàng kể lại tường tận cho Dung Tử Ẩn. Ban đầu, ông nhờ một bà cụ có tay nghề giỏi nhất trong làng làm trứng vịt muối theo công thức của cậu. Cứ tưởng phải thử nghiệm và điều chỉnh một thời gian, ai ngờ ngay từ mẻ đầu tiên đã thành công! Hương vị và hình thức y hệt như trứng mà Dung Tử Ẩn từng làm.
Điều kỳ diệu nhất là toàn bộ số trứng trong lô thử nghiệm đều thành công 100%, không có quả nào bị hỏng.
"Chẳng phải chúng tôi đã quảng cáo trên Douyin từ sớm sao? Còn làm video theo đúng phong cách mà cậu từng chỉ tôi. Vậy mà thoáng cái, lô đầu tiên đã bán hết sạch!"
"Doanh thu tốt chứ ạ?"
"Tốt lắm! Cuối tháng này là có tiền chia rồi! Thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm!" Trưởng thôn càng nói càng kích động.
Ông cảm thấy Dung Tử Ẩn đúng là phúc tinh của cả làng. Từ khi cậu đến, không chỉ giúp dân làng tránh được mấy đợt vận rủi, mà giờ còn phát triển cả thương mại điện tử.
Trước đây, trứng vịt trong làng chất đống rồi hỏng, bây giờ lại không đủ để bán. Làng thậm chí đã bắt đầu kêu gọi người dân nuôi thêm vịt để tăng sản lượng trứng.
Thấy cuộc sống của bà con ngày càng khấm khá nhờ Dung Tử Ẩn, ai nấy đều vô cùng biết ơn hắn, liên tục hỏi khi nào cậu sẽ về thăm.
Dung Tử Ẩn đáp: "Đợi tôi xong việc bên này, nhất định sẽ về."
Nói chuyện thêm vài câu, cậu liền cúp máy.
Trưởng thôn nhắc đến việc bán trứng vịt muối, Dung Tử Ẩn mới nhớ ra trước đó mình cũng bán không ít, liền tiện thể kiểm tra xem trong tài khoản còn bao nhiêu tiền.
Nghĩ lại thì cũng lâu lắm rồi chưa trả nợ, chắc hẳn đám phú nhị đại và bọn cho vay nặng lãi cũng đã tích cóp được kha khá lãi suất từ cậu. Đến lúc thu hoạch một đợt rồi.
Đúng lúc này, nhóm lớp bỗng nhiên @ cậu liên tục.
Dung Tử Ẩn liếc mắt nhìn, thì ra ba bài luận văn mà cậu gửi đi trước đó đã được đăng tải!
"A a a a a! Đủ điều kiện nộp bài lên tạp chí hạng nhất rồi! Chúc mừng học bá!"
"Không hổ danh là học bá số một khoa thú y, đúng là không làm mất mặt chúng ta!"
"Học bá mau ra đây! Dịp vui thế này, trứng vịt muối với cá muối có giảm giá không?"
Dung Tử Ẩn nhìn tin nhắn, đáp lại: "Cũng không phải là không thể."
Ngay lập tức, cả nhóm sôi sục hò hét.
Dung Tử Ẩn tiếp tục nhắn: "Mua một thùng tặng thêm một quả nhé!"
"Chết tiệt! Đây mà gọi là giảm giá à?!"
Dung Tử Ẩn nghiêm túc: "Vốn liếng ít ỏi, cuộc sống không dễ dàng, dân buôn nhỏ lẻ phải kiếm sống QAQ."
Kèm theo đó là một sticker meme quen thuộc, một người hói đầu ngoan ngoãn quỳ ngồi với dòng chữ: "Mấy người không thể giữ chút tự trọng như tôi sao?"
Lần này, cậu còn đặc biệt vẽ thêm tóc cho nhân vật trong sticker.
Nhưng mái tóc đen dày đó không hề mang đến sự an ủi cho đám bạn học khoa thú y, mà trái lại, càng khiến họ đau khổ hơn.
Mẹ nó, mùa tốt nghiệp sắp đến, luận văn phải chỉnh sửa thâu đêm suốt sáng, cả bọn đã bước vào giai đoạn rụng tóc trầm trọng. Bây giờ nhìn cái meme tóc đen nhánh này, ai nấy đều cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc.
【Chỉ số u uất: 5000】
Là những con người sống tình cảm, các bạn học khoa thú y đã rất "nồng nhiệt" mà để Dung Tử Ẩn kiếm được một khoản kha khá. Đồng thời, họ cũng lặng lẽ bàn nhau chuẩn bị sẵn bao tải để úp cậu một trận khi cậu quay về.
Hệ thống than thở: "Dung à, tôi cá một quả dưa leo, lần này chắc chắn cậu sẽ bị đánh."
Dung Tử Ẩn đầy tự tin: "Nói bậy, khoa thú y chúng tôi trước giờ luôn đoàn kết."
Hệ thống lạnh lùng chặn luôn lời cậu, cảm thấy người này thật sự chẳng có chút tự nhận thức nào cả.
Tuy nhiên, đến tối khi Dung Tử Ẩn quay về ký túc xá, không những không bị đánh mà còn trở thành đối tượng được các phòng tranh nhau nịnh bợ.
"Dung ca! Cầu xin anh cứu vớt bài báo cáo của em, mau giúp em xem thử sai chỗ nào với!"
"A a a a a! Xem của em trước đi, nếu mai không nộp được thì bằng tốt nghiệp của em bay luôn mất! Dung ca, không, ba ơi! Mau đến thương yêu đứa con nhỏ bé đáng được quan tâm này đi!"
"Không được không được! Mấy người tránh ra! Tôi là khách hàng VIP độc quyền của học bá, học bá nhất định phải giúp tôi trước! Hết cách rồi, nhóm tôi có năm đứa thì cả năm đều là phế vật hết!"
Dung Tử Ẩn tối nay rảnh rỗi nên cũng thoải mái giúp từng nhóm một. Cậu dứt khoát bảo bọn họ xếp hàng theo thứ tự mà vào.
Mãi đến mười giờ đêm, sau khi giúp nhóm cuối cùng chỉnh sửa xong báo cáo, Dung Tử Ẩn mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên cạnh có người chuyên phụ trách nịnh bợ lập tức bưng lên một bát bún ốc nóng hổi, kèm theo một lòng đỏ trứng vịt muối mềm mịn.
Dung Tử Ẩn húp một ngụm, hỏi: "Mấy cậu ăn chưa đấy?"
"Cùng ăn cùng ăn!"
Hương thơm nồng nàn của bún ốc nhanh chóng lan tỏa khắp hành lang, mấy chàng trai tuổi đôi mươi ngồi quây quần húp bún mà thấy đời thật đơn giản, chỉ cần như vậy cũng đã vui vẻ lắm rồi.
Nhưng các anh em khoa Cơ khí ở cùng tầng với bọn họ thì lại đang muốn phát điên.
Đêm hôm khuya khoắt mà bày trò ăn bún ốc nặng mùi thế này, chẳng phải cố ý hành hạ người khác à?!
Thế là, phòng ký túc xá gần cầu thang nhất, nơi tụ tập những người chơi Vương Giả Vinh Diệu, có một anh chàng vừa combat dở đã phải đứng dậy xách điện thoại lao ra ngoài.
"Tôi nói này, mấy người khoa Thú y làm gì vậy! Cứ tiếp tục xả độc trong đêm thế này thì tụi tôi cũng phải ra tay rồi đấy!"
Nói về độ lì lợm, khoa Thú y có Dung Tử Ẩn ở đây thì chẳng hề nao núng chút nào. Rất nhanh, có người hét ngược lại: "Làm tới đi! Không tới không phải đàn ông!"
"Hừ Hừ! Đợi đấy!" Đám con trai khoa Cơ khí lập tức nhập cuộc.
Nửa tiếng sau, sinh viên khoa Thú y thấy ai nấy đều cầm một cái bánh bao trắng bước ra.
Món tủ của cô bán cơm ở căn tin – mềm xốp, thơm ngon, ngọt ngào.
Thế nhưng so với bát bún ốc trên tay thì vẫn kém xa. Đám sinh viên Thú y chẳng mấy bận tâm.
Nhưng ngay giây tiếp theo, người cầm đầu bên kia móc ra một chiếc lọ nhỏ màu đỏ quen thuộc.
Cả khoa Thú y lập tức biến sắc.
"Chết tiệt, chết tiệt! Là đậu phụ thối Vương Chí Hòa!"
"Ác quá, chơi vậy chẳng phải là đồng quy vu tận à?"
"Đám cơ khí các người suy nghĩ kỹ chưa! Nếu mở ra, tối nay đừng hòng ai ngủ ngon!"
"He he he, sợ gì! Bọn tôi có quạt công suất lớn!"
"Thổi thẳng về phía các người, bọn tôi chẳng hề hấn gì."
"!!!" Cả đám sinh viên Thú y hoảng hốt, vô thức nhìn về phía Dung Tử Ẩn.
"Mau! Nghĩ cách đi!"
Dung Tử Ẩn lần đầu tham gia trò quậy tập thể nên có chút mơ hồ, "Bảo tôi nghĩ á?"
"Tất nhiên rồi! Cả khoa cậu là cáo già nhất, cậu không ra tay thì ai ra?" Có người lỡ miệng nói thẳng suy nghĩ trong lòng.
Dung Tử Ẩn liếc cậu ta một cái, rồi lặng lẽ về phòng lấy ra một cái hộp sắt nhỏ.
Đám Cơ khí thấy cậu bỏ đi, họ tưởng cậu chấp nhận thua, thế là nhân cơ hội mở nắp hộp đậu phụ thối, bắt đầu đợt tấn công sinh hóa đầu tiên.
Nhưng không ngờ, một mùi còn nồng nặc hơn từ phía sau bọn họ ập tới.
Hóa ra, Dung Tử Ẩn vừa rồi đã lẻn xuống tầng ba, men theo lối cầu thang bên kia vòng ra sau lưng bọn họ, lặng lẽ đặt chiếc hộp sắt đã mở nắp ngay giữa hành lang phía sau.
Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc kèm theo cả mùi tanh gắt – chính là món cá trích muối trong truyền thuyết!
"!!! Mau đem thứ này đi chỗ khác!" Đám Cơ khí lập tức sụp đổ hoàn toàn, phản ứng đầu tiên là phải xử lý nó ngay lập tức.
Bản thân đậu phụ thối đã đủ đáng sợ rồi, nay cộng thêm cái này nữa, đúng là bi kịch tột cùng của nhân gian!
Đám Thú y đứng bên cười sảng khoái, còn cảm thán Dung Tử Ẩn quả nhiên là vũ khí bí mật mạnh nhất của bọn họ. Đậu phụ thối là cái gì, chẳng đáng là gì, quá yếu!
Nhưng Dung Tử Ẩn lại nhắc khéo một câu: "Mau về phòng đi! Tốt nhất đóng chặt cửa, còn phải bịt cả khe cửa nữa."
"Tại sao?" Mọi người ngơ ngác.
Dung Tử Ẩn không giải thích mà lẳng lặng quay về phòng trước.
Hai phút sau, cuối cùng đám sinh viên Thú y cũng hiểu lý do cậu nói vậy. Không khí luôn luân chuyển, vậy nên bây giờ cả hành lang bên họ cũng đã tràn ngập mùi cá trích muối.
Và càng chết tiệt hơn, vì trước đó họ mở cửa phòng suốt, nên bây giờ… đến cả trong phòng ngủ cũng nồng nặc cái mùi đáng sợ ấy.
Bún ốc, đậu phụ thối, cá trích muối… Đêm hôm đó, ba thứ này đã giúp sinh viên cả tầng ký túc xá được nếm trải sự khắc nghiệt của tuổi trưởng thành và thực tế tàn khốc của xã hội.
Chỉ có Dung Tử Ẩn là chuẩn bị trước nên may mắn thoát nạn.
Nhưng bi kịch chưa dừng lại ở đó.
Sáng hôm sau, có người quen ở dưới tầng còn xông lên hỏi: "Nghe nói nhà vệ sinh tầng các cậu nổ tung rồi hả? Tối qua cái mùi đó là sao vậy?"
【Mức độ xấu hổ: 29999】
"……"
Đối diện với câu hỏi đầy bối rối kia, tất cả đều chọn cách im lặng. Dù là nhớ lại hay nói ra thì cũng đều quá mất mặt.
Nhưng Dung Tử Ẩn thì lại nhờ chuyện này mà kiếm được một khoản lớn, sau đó còn đi rút thưởng để bù vào số trứng vịt muối đã bán trước đó.
Ký túc xá nam vốn là thế, cãi nhau ầm ĩ xong rồi cũng chỉ là đùa giỡn, cuối cùng vẫn là anh em, chẳng có gì to tát.
Chỉ là, bên ký túc nữ lại xảy ra chuyện.
Ký túc xá của Đại học Nông nghiệp vốn được quản lý rất nghiêm ngặt, độ an toàn cực kỳ cao. Người ngoài trường không được phép vào. Nếu là phụ huynh thì phải có sinh viên dẫn theo, đồng thời cần có dấu xác nhận của khoa. Thầy cô cũng chỉ được vào khi kiểm tra phòng, hơn nữa, giảng viên nam tuyệt đối không được bước chân vào khu ký túc nữ với bất kỳ lý do gì.
Dù sao thì đây cũng là biện pháp để bảo vệ sinh viên.
Nhưng lần này vì có một ngôi sao đến quay phim quảng bá, nên vô số người ngoài trường đã được đưa vào.
Đặc biệt là nữ chính của phim có mấy phân cảnh quay ngay trong ký túc nữ, thế nên cả đoàn làm phim đều được vào trong.
Tất nhiên, sau đó ký túc xá đã tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt, đảm bảo không có máy quay bị "bỏ quên" hay kẻ xấu lén lút trà trộn. Nhưng dù sao thì đoàn phim cũng quay ròng rã suốt hai tuần.
Mỗi ngày họ đều ghé qua ký túc xá nữ để quay hình, trong khi fan hâm mộ của họ lại chầu chực ngay trên đường giữa khu ký túc và giảng đường, khiến nhiều sinh viên gặp khó khăn khi nghỉ ngơi, ăn uống, hay đi học.
Cũng may đoàn phim biết điều, nhanh chóng yêu cầu nữ chính giải tán fan của mình, còn gửi lời xin lỗi coi như tạm thời dẹp yên sóng gió.
Nhưng chưa yên ổn được bao lâu, rắc rối mới lại xảy ra.
Bên ký túc nữ bất ngờ xuất hiện một gã bi.ến th.ái chuyên trộm quần áo. Dù chỉ là áo khoác phơi trong phòng giặt chung, không phải đồ lót hay quần áo riêng tư nhưng cũng đủ khiến mọi người ghê tởm.
Điều đáng lo hơn cả là tên này che mặt kín mít, thời gian ra vào cũng không rõ ràng. Không ai biết hắn đã vào ký túc nữ bằng cách nào.
Họ lập tức báo cảnh sát, nhưng mọi chuyện càng rối hơn khi cảnh sát vừa đến hắn đã trốn mất, cảnh sát đi rồi hắn lại quay lại. Khiến các nữ sinh hoang mang đến mức không dám đi vệ sinh vào ban đêm.
"Giờ phải làm sao đây!" Trong group lớp của Dung Tử Ẩn, ai cũng đang bàn tán về vụ này.
Có một người gần như sắp phát điên. Em gái cậu ta nhỏ hơn họ một khóa, học khoa Lâm nghiệp, lại đang ở chính khu ký túc đó. Vì con bé vốn nhát gan nên mấy ngày nay mất ngủ liên tục.
Mà bản thân cậu ta làm anh trai cũng vô cùng lo lắng. Dù tên đó chỉ mới ăn trộm quần áo, nhưng nhỡ có ngày nào đó hắn không còn hứng thú với quần áo nữa thì sao?
"Không được, chúng ta phải nghĩ cách! Tên này chắc chắn đã theo dõi từ lâu, nếu không sao có thể biết khi nào cảnh sát đến?"
"Tôi cũng lo chuyện này nhất đây. Các bạn bên ký túc nữ còn nói, mấy ngày nay liên tục có người bị mất đồ ăn đặt giao tận nơi. Chỉ sợ tên đó thực ra đang sống ngay trong ký túc nữ!"
"Không thể nào!"
"Thế thì sao cứ liên tục mất đồ ăn? Ai lại rảnh rỗi đi ăn cắp đồ ăn của người khác? Không thấy ghê à?"
"A a a a a a! Đừng nói nữa, mau nghĩ cách đi!" Cậu anh trai sốt ruột đến mức muốn bốc hỏa.
Dung Tử Ẩn lặng lẽ nhìn group chat một lúc, rồi đột nhiên nghĩ ra một cách.
"Có ai chụp được ảnh tên biế.n th.ái đó không?"
"Học bá! Cậu có cách sao?"
"Không chắc, nhưng thử xem."
Trong ký ức của Dung Tử Ẩn, hồi nhỏ ở quê cũng hay có mấy vụ trộm vặt. Nhưng thời đó, nhà nào cũng nuôi chó vậy nên có thể phòng ngừa được phần nào.
Mà ký túc nữ thì chắc chắn không thể nuôi chó được rồi. Nhưng cậu có một loài động vật khác, hiệu quả không kém chó chút nào.
Ngỗng!
Thế là, ngay chiều hôm đó, ký túc nữ có thêm một nhóm cư dân mới.
Những con ngỗng mái do chính tay Dung Tử Ẩn chọn lựa, cổ đeo chiếc nơ hồng hình trái tim do “ba Dung” tự tay buộc, cặp chân ngắn cũn cỡn, đôi mắt sắc như dao, hiên ngang rảo bước trên hành lang ký túc xá.
Phía trên đầu bọn chúng dường như có một hàng chữ lướt qua: Đến rồi, đến rồi, toàn là các chị gái xinh đẹp và dịu dàng QAQ.