Truyện Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người Full - Đam Mỹ Đô Thị Hệ Thống

Chương 47: Đúng là một đám nhóc ngỗng đẹp trai
« Trước Sau »
Ngỗng – loài sinh vật với sức chiến đấu mạnh mẽ, cú mổ đau thấu trời, được mệnh danh là "những tên côn đồ lùn tịt".   Đặc biệt là ai từng bị mổ khi còn nhỏ, chắc chắn sẽ mang nỗi ám ảnh cả đời. Ban đầu, các cô gái trong ký túc xá nữ cũng vậy.   Nhìn thấy đám ngỗng từ xa chạy tới, ai nấy đều cố gắng tránh né. Đồng thời, cũng không ít người lo lắng: Đám ngỗng này cứ tự do đi lại thế này, liệu có tè bậy khắp nơi, biến hành lang thành một chỗ bốc mùi kinh khủng không?   Nhưng chưa đầy nửa ngày, họ đã phát hiện ra một sự thật đáng kinh ngạc – đám ngỗng của Dung Tử Ẩn đã được huấn luyện bài bản! Chúng không hề đi bậy bạ vì chúng biết chính xác nơi đi vệ sinh trong khu vực chuyên dụng. Hơn nữa, chúng cũng không chủ động tấn công con người, thậm chí còn có phần thích quấn quýt với người khác.  "Chị ơi, nhìn trái tim nhỏ của em nè~"   Một con ngỗng táo bạo nhất vừa lạch bạch đi theo một cô gái vừa lắc lư chỏm lông ngốc nghếch trên đầu, cố gắng thể hiện sự dễ thương của mình.   Cô gái bị bám riết không còn cách nào khác, đành ngồi xuống xoa đầu nó một cái.   "He he he…"  Chú ngỗng được vuốt ve liền cười ngây ngô, đôi mắt hình "dao phay" hơi híp lại, cong cong thành hình trăng khuyết.   Nhìn nó một lúc, cô gái rốt cuộc không kiềm được liền đưa tay ôm nó lên.   Không thể phủ nhận, dù đám ngỗng của Dung Tử Ẩn bị trụi lông, không còn mềm mượt như trước, nhưng… vẫn khá là dễ thương chứ nhỉ?   Thế là, nhờ vào tài năng làm nũng và bán moe xuất sắc, đám ngỗng cuối cùng cũng được khôi phục địa vị sủng ái. Chỉ trong vòng vài tiếng, diễn đàn đã tràn ngập những bức ảnh nghệ thuật chụp riêng cho chúng từ các nhiếp ảnh gia của ký túc xá nữ!   Ánh mặt trời tràn ngập phòng giặt chiếu xuống sàn nhà sáng rực. Một chú ngỗng đã trút bỏ lớp lông tơ, khoác lên mình bộ lông trắng muốt, nghiêng đầu cười nhẹ.   Khung cảnh đẹp đến mức… ngay cả "ông bố" Dung Tử Ẩn cũng suýt nữa không nhận ra "con cưng" của mình. Vậy mấy con ngỗng trông có vẻ yếu đuối thế này thực sự có thể đảm nhận công việc bảo vệ sao?   Rất nhiều người tỏ ra hoài nghi, nhưng các cô gái trong ký túc xá nữ lại chẳng bận tâm lắm.   Dù sao thì đám ngỗng này đáng yêu như vậy, bộ lông mềm mại của chúng thực sự đã giúp họ xoa dịu nỗi bất an và sợ hãi.   Chẳng mấy chốc, màn đêm buông xuống.   Hành lang vắng lặng không một bóng người, yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Ngay cả đám ngỗng cũng đã ngoan ngoãn ngủ trong ổ của mình.   Lúc này, một bóng đen lặng lẽ lẻn vào phòng phơi đồ nhanh chóng vơ lấy mấy bộ quần áo mà hắn đã nhắm sẵn từ lâu rồi rón rén chuồn ra ngoài.   Liên tục thực hiện hành vi này suốt nhiều ngày qua, hắn đã trở nên vô cùng thành thạo. Bất kể là tuyến đường đột nhập hay đường tẩu thoát, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, hành động lưu loát đến mức có phần… tao nhã.   Dù sao thì ngay cả cảnh sát điều tra mấy lần cũng không bắt được hắn cơ mà!   Nghĩ đến đây, hắn không khỏi dâng lên cảm giác đắc ý.   Nhưng đúng lúc này, trong phòng phơi đồ dường như có thứ gì đó vừa cử động.   Dưới màn đêm, sắc trắng vẫn vô cùng nổi bật, đặc biệt là khi có đến bảy, tám con ngỗng cùng xuất hiện một lúc.   Chúng vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, thân hình không cao lớn lắm, nhưng gan lại to đến bất ngờ. Cả bầy đồng loạt xếp thành hàng ngang, chặn chặt đường lui của tên bi.ến th.ái.   Phản ứng đầu tiên của hắn ta là đá bay lũ ngỗng đáng ghét này. Thế nhưng, chưa kịp giơ chân lên, bắp chân hắn đã bị một cú mổ cực mạnh.   Chú ngỗng vừa cắn hắn có vẻ cực kỳ khó chịu, thậm chí còn phun phì phì tỏ vẻ ghét bỏ đầy… nhân tính hóa.  "Tên xấu xí ghê tởm kia, chị em ơi! Xông lên, đánh hắn!"   Tiếng kêu "GÀO" vang vọng cả phòng phơi đồ, ngay lập tức, toàn bộ đám ngỗng lao vào cuộc chiến.  Không hổ danh là đám ngỗng cao IQ đã được "ba Dung” phê chuẩn, lại còn có kinh nghiệm đấu trí đấu dũng với lão viện trưởng già không biết liêm sỉ bấy lâu nay.   Chúng không đuổi theo một cách đơn giản, mà còn biết chơi du kích chiến! Mổ trúng xong lập tức rút lui, linh hoạt vô cùng, tuyệt đối không để tên cặn bã kia tóm được. Đồng thời, đám ngỗng không ngừng cất lên những tiếng kêu vang dội, gọi người ra bắt tên bi.ến th.ái.  Ký túc xá nữ ở tầng này có đến mấy trăm người, thế nào cũng có vài cô gan dạ, lại còn sở hữu sức chiến đấu không tầm thường.   Vừa nghe tiếng ngỗng kêu, các cô ngay lập tức vớ lấy cây lau nhà hùng hổ lao ra, quyết tâm tự tay tóm gọn tên bi.ến th.ái này.   "Đi thôi! Bắt tên khốn này lại!"   "Đúng rồi! Để xem cái loại chó ghẻ này trông như thế nào mà dám mò vào ký túc xá nữ trộm đồ!"  Ánh đèn hành lang đồng loạt bật sáng, tên bi.ến th.ái cuối cùng cũng hoảng hốt. Hắn vội vứt bỏ quần áo trong tay chỉ mong có thể thoát khỏi vòng vây của đám ngỗng.   Không còn cách nào khác, hắn vươn tay chụp lấy con ngỗng đã mổ mình, quyết liều một phen, dù có bị cắn cũng phải túm chết một con trước.   Nhưng điều hắn không thể ngờ tới chính là đúng vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, con ngỗng kia đột ngột vỗ cánh bay lên!  "Ngốc chưa~ Ông đây biết bay đó~"   Chú ngỗng trên không trung đáp xuống, đôi mắt dao phay đầy vẻ khinh bỉ.   Mà chỉ trong khoảnh khắc hắn ngẩn người, những con ngỗng khác lập tức xông lên, điên cuồng mổ hắn tới tấp, khiến hắn lăn lộn đau đớn dưới đất.   Đến khi cô quản lý ký túc xá chạy đến, tên bi.ến th.ái đã rơi vào trạng thái tuyệt vọng, ôm đầu ngồi xổm đối diện bức tường.   Cứ vài giây, một con ngỗng lại lao tới giáng cho hắn một cú mổ đầy uy lực. Nhìn từ xa thôi cũng đủ thấy đau chết đi sống lại.   Khi cảnh sát đến nơi, tên bi.ến th.ái đã hoàn toàn suy sụp, vừa ôm chặt chân viên cảnh sát vừa khóc rống lên: "Cầu xin các anh, tôi nhận tội rồi! Mau bắt tôi đi!"   Cảnh sát: "…" Thế sao lúc trước không biết tự ra đầu thú đi?  Tên bi.ến th.ái: "Ai mà ngờ được bọn họ lại nuôi đám ngỗng hung dữ thế này trong ký túc xá chứ!"  Năm phút sau, cảnh sát dẫn hắn về đồn để lấy lời khai. Các cô gái sau khi hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, họ hưng phấn vô cùng, thậm chí còn lôi trái cây ra cắt thành từng miếng nhỏ, sung sướng thưởng thức một bữa tiệc "ăn mừng" cùng đám ngỗng anh hùng. Đám ngỗng: Cuộc sống hạnh phúc khi được các chị gái vây quanh, mong rằng mãi mãi không kết thúc!  Nhưng thực tế luôn phũ phàng, phá vỡ những ước mơ và sự ngây thơ của tuổi trẻ.   Sau khi giải quyết xong tên bi.ến th.ái, đám ngỗng nhanh chóng bị chuyển ra khỏi ký túc xá, đưa trở về khu vườn rau nơi chúng vốn thuộc về.   Tuy nhiên, lần này nhờ vào thành tích xuất sắc, dù vẫn chưa đạt đến đỉnh cao nhan sắc, nhưng với năng lực vượt trội, bọn chúng vẫn thành công giành lại được sự yêu mến.   Mỗi ngày, ngỗng con đều chìm đắm trong vòng tay yêu thương của các chị gái dịu dàng đáng yêu, sáng tối còn được ông bố đẹp trai Dung Tử Ẩn xoa đầu hai lần, cuộc sống quả thực đã lên đến đỉnh cao.   Thế nhưng, là những chú ngỗng có chí hướng, chúng không hề tự mãn hay lười biếng, mà còn quyết tâm phát huy giá trị bản thân nhiều hơn nữa.   Hói tạm thời không phải vấn đề! Quan trọng là chúng có ích! Thông minh, nhanh nhẹn, xứng danh “tiểu cảnh sát” của trường học.   Bảo vệ trật tự? Chúng tôi là chuyên gia đấy nhé~   Vậy nên, sau khi thành thạo kỹ năng vỗ cánh nhảy qua hàng rào khu vườn, đám ngỗng bắt đầu tập hợp thành bầy rảo bước khắp khuôn viên trường.   Và thế là, đồn cảnh sát phụ trách khu vực Đại học Nông nghiệp bỗng trở nên bận rộn hơn bao giờ hết.   Bắt trộm xe đạp? Ngỗng lo!  Tóm kẻ dán quảng cáo trái phép? Ngỗng xử!   Những tên cò mồi lén lút kéo sinh viên đến quán net chui? Ngỗng truy đuổi!   Xe dù đón khách không phép? Ngỗng cũng không tha!   Suốt một tuần liền, trong khuôn viên trường, người ta liên tục chứng kiến cảnh tượng những đàn ngỗng rượt đuổi kẻ xấu, tạo ra một cảm giác an toàn vô cùng!   Không chỉ vậy, có lẽ vì sắp đến giai đoạn trưởng thành nên chúng không còn cao vổng lên nữa, mà bắt đầu mọc lông mới. Lứa ngỗng của Dung Tử Ẩn thuộc giống ngỗng trắng An Tây – một giống ngỗng cỡ trung bình đến nhỏ. Chúng chỉ lớn hơn vịt một chút, nhưng vì là giống chuyên sản xuất lông vũ nên khi trưởng thành, bộ lông của chúng sẽ trắng tinh mềm mại. Mỏ dẹp màu vàng nhạt, đôi mắt đen tròn như hạt đậu, khi lớn lên, khuôn mặt chúng trông cực kỳ đáng yêu.   Những chú ngỗng đang dần lấy lại nhan sắc, đương nhiên lại trở thành những “bé cưng” từng được nâng niu trong lòng bàn tay.  Thêm vào đó, chúng còn có khả năng trông nhà giữ của, bảo vệ tài sản công của trường. Ngay cả các lãnh đạo của Đại học Nông nghiệp khi đi ngang qua cũng không kìm được mà ngoái lại nhìn.   Có điều, đám ngỗng này rất có gu thẩm mỹ! Chúng chỉ yêu thích các chị gái đáng yêu và ba ba đẹp trai của chúng mà thôi.   Nên các thầy trong ban lãnh đạo toàn phải ngậm ngùi rút lui, chỉ có những cô giáo dịu dàng mới được vuốt ve bộ lông mềm mại của chúng.   Tuy nhiên, chưa kịp tận hưởng bao lâu, Đại học Nông nghiệp lại một lần nữa trở nên náo nhiệt.   Nghe nói lần trước, nam nghệ sĩ lưu lượng kia vẫn chưa quay xong cảnh, lần này lại đến trường để bổ sung vài thước phim.   Lần đầu tiên anh ta đến, không ít sinh viên trong trường khá háo hức, dù sao cũng là một nghệ sĩ nổi tiếng.  Nhưng đến khi gặp người thật thì… cũng chẳng có gì đặc biệt. Chưa kể, sau đó còn có sinh viên khoa Thú y chứng kiến anh ta làm khó Dung Tử Ẩn rồi đăng bài lên diễn đàn. Kết quả, số người ghét anh ta lại càng tăng lên.   Đã mượn địa điểm quay mà không tuân thủ quy tắc thì thôi, lại còn mở miệng ra là chê bai Đại học Nông nghiệp.  Ban đầu, mọi người còn bàn nhau rằng nếu anh ta dám lên Weibo đá xéo chuyện này, họ sẽ tung ảnh anhta bị lạc đà phun đầy mặt lên mạng.   Nhưng không ngờ tên đó lại nhát gan, về nhà chẳng dám hó hé gì, nên dần dần mọi người cũng quên đi chuyện này. Sau vụ việc ở ký túc xá nữ, sinh viên trong trường lại càng chán ghét đoàn làm phim, chỉ mong bọn họ nhanh chóng cuốn gói sang trường khác.   Nhưng dù gì cũng đã có thỏa thuận trước, nên trường vẫn sắp xếp cho đoàn phim đến vào một ngày Chủ Nhật vắng người.   Thời tiết oi bức, nam nghệ sĩ kia thì yểu điệu, tí lại đòi nước, tí lại kêu nắng quá phải nghỉ ngơi. Lẽ ra chỉ cần ba tiếng là quay xong, vậy mà kéo dài mãi đến tận chiều.   Hai giờ chiều, trời nóng nhất trong ngày, may mắn là cũng đến cảnh quay cuối cùng rồi.   Đó là phân đoạn nghệ sĩ kia tương tác với một chú chó.   Nhưng không ai ngờ rằng, thứ anh ta dắt ra lại là một con chó to hơn cả người, trông giống như giống chó Caucasian Shepherd.   Đạo diễn lập tức sa sầm mặt: “Chúng ta đã thỏa thuận là chỉ mang một chú chó nhỏ thôi! Đây là khuôn viên trường học, có gì bất trắc thì chó nhỏ còn dễ kiểm soát.”   Nam nghệ sĩ thản nhiên đáp: “Chó nhỏ thì làm sao tôn lên được vẻ đẹp trai của tôi? Chọn con này đi! Hôm qua tôi vừa mua nó từ trại chó, thuần chủng, rất nghe lời.”   “…”   Đạo diễn bị câu trả lời của anh ta chặn họng, chẳng còn gì để nói mà chỉ đành kiềm chế cơn bực bội, cố quay cho xong cảnh cuối cùng. Con chó Caucasian này lần đầu tiên bị ống kính máy quay chĩa thẳng vào mặt ở cự ly gần. Ngay khoảnh khắc máy quay dí sát vào, nó hoảng loạn lập tức ngoạm một phát làm vỡ tan ống kính trước mặt.   Ngay sau đó, nó giật đứt xích, sủa điên cuồng rồi phóng như bay dọc theo con đường nhỏ trong khuôn viên trường.   "Chết tiệt! Mau đuổi theo nó!"   Cả ê-kíp quay phim hoảng hốt.   Con chó to thế này mà cắn sinh viên thì họ không đền nổi mất!   Nam nghệ sĩ kia cũng đứng hình, còn người quản lý thì tức đến mức vung tay tát thẳng vào mặt anh ta: "Tao đã bảo mày ngoan ngoãn nghe lời mà không chịu! Nếu chuyện này ầm lên thì cứ chờ mà lãnh hậu quả đi!"   Nói xong, người quản lý cũng lập tức huy động người đuổi theo con chó.   Nhưng khi bọn họ đuổi đến nơi, họ lại phát hiện một cảnh tượng hết sức… kỳ quặc.   Con Caucasian to xác lúc này lại ngoan ngoãn ngồi dựa vào tường bằng hai chân sau, đuôi kẹp chặt giữa hai chân trước, trông y như một học sinh bị phạt đứng góc lớp.   Xung quanh nó là một bầy sinh vật trắng muốt – không rõ là vịt hay ngỗng, nhưng tất cả đều nheo đôi mắt sắc bén như dao cạo, lạnh lùng đánh giá con chó đáng thương.   Bên cạnh bầy ngỗng, Dung Tử Ẩn nhẹ nhàng vỗ đầu chúng, điềm tĩnh nói: “Đừng lúc nào cũng bắt nạt động vật nhỏ chứ.”   “Ba ơi! Bọn con giỏi không!” Đám ngỗng vui vẻ vẫy vẫy chỏm lông trên đầu, bắn tim lia lịa về phía Dung Tử Ẩn.   Nhóm người đuổi theo – bao gồm nam nghệ sĩ và đoàn làm phim – đều trố mắt nhìn, họ nghi ngờ liệu mình có đang mơ hay không.   Chỉ có Dung Tử Ẩn là thản nhiên nhìn chằm chằm vào nam nghệ sĩ, suy nghĩ một lúc rồi mở miệng: “A! Cái cột trụ kia, anh đến rồi à? Lâu quá không gặp.”  
« Trước Sau »