Truyện Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người Full - Đam Mỹ Đô Thị Hệ Thống

Chương 50: Tra nam không bằng nuôi một con ngỗng
« Trước Sau »
Biểu cảm nghẹn lời.   【Mức độ ngơ ngác: 400】   Cô gái đối diện rõ ràng là bị dằn mặt đến ngây người. Phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại, sau đó mới nhận ra có gì đó không ổn.   “Anh là dân buôn online à?”   “Đúng thế! Không chỉ có cá muối mà còn có cả trứng vịt muối, tiện thể bán luôn ngỗng cảnh. Ngỗng trắng An Huy trông nhà giữ cửa, vừa đáng yêu vừa hung dữ, đàn ông đích thực không thể thiếu! Ấp trứng 28 ngày. Cô có muốn cân nhắc không? 【Ngoan ngoãn đáng yêu】”   “……” Vậy kiểu tiếp thị thẳng thừng thế này thực sự ổn à?   Cô gái bị Dung Tử Ẩn làm cho dở khóc dở cười. Nhưng phải công nhận một điều, sau khi trò chuyện với Dung Tử Ẩn, cảm xúc của cô đã ổn định hơn hẳn. Nghĩ đến cách mà Dung Tử Ẩn đề xuất, cô cảm thấy đó đúng là một chiêu trị trà xanh và tra nam cực kỳ hiệu quả.  Nghe nói cá muối khá tanh, vừa hay hợp với đôi "cá ươn tôm thối" trong nhà. Phù! Ai thèm gọi là "trong nhà" chứ, cô nhất định phải chia tay với tên tra nam ngu xuẩn đó! Để hắn và cô em họ tự sinh tự diệt đi!   Nghĩ vậy, cô gái lập tức đặt hàng với Dung Tử Ẩn.   Sau khi hỏi địa chỉ, cô phát hiện hai người chỉ cách nhau chưa đến một nghìn mét theo đường chim bay.  Điều khiến cô bất ngờ hơn nữa là Dung Tử Ẩn lại là sinh viên của Đại học Nông nghiệp.   Vậy là Đại học Nông nghiệp đang mở rộng ngành nghề kinh doanh à? Cô từng nghe hàng xóm nói đàn ngỗng nuôi trong khuôn viên trường rất dữ dằn, vậy nên nguyên liệu làm trứng vịt muối và cá muối cũng là do trường tự sản xuất luôn sao? Đại học Nông nghiệp vô thức bị vạ lây oan uổng. Nhưng Dung Tử Ẩn hoàn toàn không nhận ra hiểu lầm đầy mỹ lệ này.   Hiện tại, cậu đang bận rộn đóng gói hàng cho cô gái kia.   Vì hai người ở quá gần nhau nên cô quyết định tự đến lấy.   Bình thường, cô sẽ không làm vậy, nhưng vừa trải qua chuyện không vui, và tên tra nam và trà xanh kia vẫn còn ngồi chình ình ở nhà. Cô thực sự không muốn đối diện với bọn họ thêm chút nào nữa.   Hơn nữa, địa điểm nhận hàng là trong khuôn viên Đại học Nông nghiệp, trông có vẻ khá an toàn. Vì vậy, sau khi nhắn tin báo cho cô bạn thân trên WeChat, cô liền xuất phát đến đó.   Dung Tử Ẩn đã chờ sẵn ở điểm hẹn. Trên đường từ ký túc xá đến đó, cậu vô tình gặp "biệt đội tuần tra" của đàn ngỗng.   "Ba ba! Hê hê hê!"  Mấy con ngỗng hí hửng dụi dụi vào người Dung Tử Ẩn, sau đó lạch bạch nhấc đôi chân ngắn theo sau cậu, xếp hàng ngay ngắn như một đoàn vệ sĩ tí hon.   "Ba đẹp trai, chúng con cũng đẹp trai! Hôm nay lại là một ngày dốc hết trái tim nhỏ bé để tặng ba!"  Nhìn đám ngỗng con thi nhau bày tỏ tình cảm, Dung Tử Ẩn bật cười.   Lập tức, cả bầy ngỗng sững sờ.   【Chỉ số thân mật đã đạt giới hạn】   Hệ thống yếu ớt nhắc nhở: "Có muốn chinh phục thành người yêu không?"   Dung Tử Ẩn mặt không cảm xúc: "Không, đây là loạn luân!"   Hệ thống phát điên: "Vậy thì kiếm lấy một mối tình tử tế đi! Người gần đây nhất nảy sinh hảo cảm với cậu là… một con vịt bệnh ở thôn Lục Gia!!!"   Quả nhiên, thẳng nam như cậu chỉ có thể hòa nhập với động vật mà thôi. Hệ thống lại lần nữa rơi vào trạng thái tự kỷ.   Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh: "Xin hỏi, cậu có phải là Dung Tử Ẩn không?"  Dung Tử Ẩn quay đầu lại.  Một cô gái xinh xắn với khí chất dịu dàng đang đứng đó. Ánh mắt trong trẻo toát lên vẻ đoan trang, rõ ràng là người được giáo dục tốt và có tính cách ôn hòa. Chỉ là đôi mắt cô hơi đỏ, trông như vừa khóc xong.   "Chị là người đặt trứng vịt muối trên Tantan phải không?" Dung Tử Ẩn lập tức nhận ra danh tính cô gái. “Đúng, là tôi!”   Cô gái đưa tay nhận lấy món hàng từ Dung Tử Ẩn, trong lòng vẫn có chút ngẩn ngơ.   Chủ yếu là vì Dung Tử Ẩn đẹp trai quá mức, hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của cô. Đặc biệt là dáng vẻ dịu dàng khi cậu tương tác với đàn ngỗng trắng muốt, khóe mắt mang theo ý cười chẳng hề giống kiểu dân buôn online hay bị gán mác lươn lẹo hoặc khoa trương. Ngược lại, cậu trông giống một học giả đang chăm chỉ nghiên cứu trong phòng thí nghiệm hơn.   Vậy nên… những thứ này đúng là sản phẩm tự cung tự cấp của Đại học Nông nghiệp à?   Hiểu lầm lại càng sâu thêm. Nhưng cô gái không hỏi, Dung Tử Ẩn cũng không có ý định giải thích.   Trước khi rời đi, cô bỗng nói: “Cảm ơn cậu vì đã giúp tôi bày kế trước đó. Tôi định chơi đùa với hai kẻ đó một chút rồi sẽ chia tay với tên tra nam kia.”   Nghe được sự kiên quyết trong giọng nói của cô, Dung Tử Ẩn suy nghĩ một chút, sau đó cúi đầu vỗ nhẹ hai con ngỗng bên chân mình.   “Muốn đi chơi với chị gái xinh đẹp hai ngày không?”   “!!!”   Hai con ngỗng nhìn cô gái một cái liền lập tức cọ cọ vào người Dung Tử Ẩn càng hăng hái hơn.   “Ba ba quả nhiên là ba ba đẹp trai nhất trên đời!”   Dung Tử Ẩn nhịn cười, mặc kệ chúng nó diễn sâu, sau đó quay sang cô gái: “Muốn mang theo hai con ngỗng về phòng thân không?”   “Giá thuê 50 tệ một ngày, đảm bảo không ị bậy, chỉ đâu đánh đó, vệ sĩ chuyên nghiệp.”   “……”   Vậy cậu không sợ tôi mang ngỗng về nấu cháo luôn à?   Cô gái đột nhiên cảm thấy… ừm, đúng là phong thái của một dân buôn thứ thiệt.   Thế nhưng, sau khi tận mắt xem video trong điện thoại Dung Tử Ẩn – cảnh đàn ngỗng hăng hái đánh nhau với chó dữ – cô vẫn quyết định dốc túi 200 tệ để thuê hẳn bốn con về hộ thân.   Dù sao thì cũng sắp chia tay, nhỡ đâu tên tra nam khốn kiếp kia động tay động chân với mình thì sao? Trên đường về, bốn con ngỗng hí hửng bước bên cạnh cô gái, đôi mắt híp lại thành hình trăng khuyết trông như đang cười.   Cô gái cũng bật cười, đưa tay xoa đầu bọn chúng: “Nhớ bảo vệ chị đấy nhé!”   “Không thành vấn đề! Đánh nhau là sở trường của bọn em mà!” Bầy ngỗng vênh váo đầy tự tin.  Bên phía Đại học Nông nghiệp, Dung Tử Ẩn cũng dẫn theo đàn ngỗng của mình quay về.   Trên đường, có một cậu bạn đi ngang qua, tò mò hỏi: “Sao hôm nay đàn ngỗng của cậu thiếu mất bốn con vậy?”  Dung Tử Ẩn đáp tỉnh bơ: “Được thuê làm vệ sĩ cho một chị gái rồi.”   Cậu bạn kia tưởng cậu đang đùa nên không để tâm. Dung Tử Ẩn cũng chẳng giải thích thêm, chỉ tiếp tục vừa đi vừa lướt Tantan.   Hệ thống không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở: “Này Dung! Cậu nhìn đi, trên Tantan toàn là những cô gái xinh đẹp như vậy, cậu không có chút suy nghĩ nào à?”   Dung Tử Ẩn: “Có chứ! Tôi nghĩ là có thể mở rộng kinh doanh.”   Trong những ứng dụng hẹn hò thế này, có quá nhiều cô gái vì gặp phải tra nam mà cần tìm cách bảo vệ bản thân. Đây chính là thị trường tiềm năng để phát triển dịch vụ cho thuê ngỗng hộ vệ!   Vậy là Dung Tử Ẩn tiện tay cập nhật thêm hai dòng vào phần thông tin cá nhân: “Chuyên gia giải quyết vấn đề tình cảm” và “Dịch vụ vệ sĩ chuyên nghiệp”.   Hệ thống đập ngực giậm chân: “Dung à! Cậu cứ thế này thì chắc chắn sẽ cô đơn cả đời đấy!”   Dung Tử Ẩn thản nhiên: “Đừng nói bậy! Đợi tôi ổn định rồi, nhất định sẽ tìm một cô gái tốt để lập gia đình.”   Hệ thống mặt vô cảm: “Tỉnh lại đi! Với kiểu đàn ông thẳng đuột như cậu, khả năng cao là sau này chỉ có thể bị một gã gay mặt dày nào đó bẻ cong mà thôi.”   Dung Tử Ẩn: “…”   “Nên… cậu có kinh nghiệm cá nhân trong chuyện này à?”   Hệ thống không chịu nổi nữa, cuối cùng dứt khoát tắt chức năng thông báo với Dung Tử Ẩn.   Cả hai bên không vui vẻ gì mà chia tay, trong khi đó, cô gái thuê ngỗng hộ vệ đã về đến nhà.   Chỉ có thể nói rằng, tra nam và trà xanh ngày càng lố bịch. Nếu trước đây bọn họ còn cố gắng che đậy thì bây giờ đến cả giả vờ cũng lười làm!   Lúc cô mở cửa bước vào, hai kẻ đó đang ngồi sát rạt trên sofa xem TV?!   Không chỉ vậy, tra nam còn tự tay đút trái cây cho cô em họ. Đến khi thấy cô gái về, hắn chỉ hờ hững nói: “Về rồi à? Mau đi nấu cơm đi.”   Nụ cười trên mặt cô gái vụt tắt, cô đứng lặng ở cửa mà không nhúc nhích.   Bầy ngỗng cũng thò đầu vào nhìn, lập tức bộc lộ dấu hiệu rục rịch muốn xông vào. Cô em họ cười hì hì mở miệng: “Chị dâu đừng hiểu lầm nha! Em với anh họ lớn lên cùng nhau, quen rồi ấy mà, đừng nghĩ nhiều nhé.”   Cô gái nghẹn họng đến mức không nói nên lời nhưng lại không tìm được cách đáp trả. Cô bèn ghi âm lại câu nói đó rồi gửi cho Dung Tử Ẩn, hỏi xem nên phản ứng thế nào.   Dung Tử Ẩn trả lời rất nhanh: “Ừ, đúng là không cần nghĩ nhiều đâu. Dù gì thì hơi thở cô ta cũng yếu ớt, có khi chẳng còn sống được bao lâu nữa.”   Hơi thở yếu ớt…   Cô gái bật cười thành tiếng. Quả thật, giọng điệu nũng nịu của ả trà xanh này chẳng phải nghe như sắp trút hơi thở cuối cùng hay sao?   Thế là cô lặp lại nguyên văn lời Dung Tử Ẩn với vẻ mặt thản nhiên, còn tiện tay tự sáng tạo thêm một câu: “Yên tâm, tôi không chấp nhặt với người bệnh đâu.”   Dứt lời, cô hớn hở bước vào bếp, bỏ mặc khuôn mặt cứng đờ của cô em họ trà xanh.   Bắt đầu nấu ăn, cô bật bếp làm nóng dầu rồi lấy con cá khô trong túi ra.   Nhớ lại hướng dẫn của Dung Tử Ẩn, cô thẳng tay ném cả con cá vào chảo dầu đang sôi sùng sục.   Ngay lập tức, một mùi tanh nồng nặc cực kỳ khó chịu bốc lên, không khác gì một quả bom sinh hóa phát nổ trong bếp.   “!!!”   Chính cô cũng phải rùng mình. Nhưng đáng nói hơn là tra nam và trà xanh ngoài kia đã suýt chút nữa bị hun cho nôn tại chỗ.   Tra nam tức tối lao vào bếp, giận dữ quát lớn: “Cô làm cái quái gì vậy?!”   Vừa nói, hắn vừa giơ tay định vỗ mạnh vào vai cô gái.   Cô theo bản năng định né tránh nhưng còn chưa kịp phản ứng, bốn con ngỗng dưới chân đã vỗ cánh phóng lên như mũi tên bắn ra khỏi dây cung.   “Chết tiệt! Cô mang cái thứ quái quỷ gì về đây thế hả?!”   Tên tra nam chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị một cú mổ vào bắp chân. Cơn đau nhói buốt truyền đến khiến hắn suýt khuỵu xuống.   Nhưng còn chưa hết!   Một con ngỗng khác nhanh như chớp lao tới, mổ thêm một phát cực mạnh.   Nếu là những con ngỗng bình thường, có thể chúng sẽ bị hắn bắt lại. Nhưng đây là những chiến thần đã xưng bá tại Đại học Nông nghiệp, từng đấu chó dữ, từng trấn áp tội phạm. Một gã tra nam yếu si.nh lý như hắn căn bản không đáng để bọn chúng bận tâm!   “Xấu xí mà còn dám bạo hành chị gái! Thao!”   “Anh em! Không cần nói nhiều, cứ đánh hắn!”   “Hắn vừa chửi đấy à? Hừ! Dám xúc phạm ba ba đẹp trai của tụi mình? Đánh chết nó luôn!” Một đám ngỗng con tức giận lao vào tấn công, tên tra nam bị mổ đến tím bầm cả người, chẳng còn chỗ nào để trốn hay để núp, cuối cùng hắn chỉ có thể tìm cơ hội mà lao ra khỏi cửa. Cô em họ thấy anh họ chạy mất cũng đành lủi thủi chạy theo. Căn nhà rộng lớn bỗng chốc trở nên yên tĩnh chỉ còn tiếng cá muối trong chảo dầu vẫn đang xèo xèo vang lên. “Á! Suýt nữa là cháy rồi!” Cô gái giật mình phản ứng vội tắt bếp rồi vớt cá muối ra. Cô nhìn chằm chằm vào con cá một lúc, trong lòng chợt dâng lên nỗi buồn vô hạn. Dù sao cũng đã bên nhau bao năm, nuôi một con chó còn có tình cảm, huống chi là một con người bằng xương bằng thịt. Nhắm mắt lại, cô rất muốn khóc. “Chị đừng buồn mà!” Đám ngỗng con không chịu nổi cảnh này, liền chạy tới cọ cọ vào cô. Cô gái ngồi xuống ôm lấy chúng mà khóc nức nở một trận. Khóc xong, cô nhớ ra mình vẫn còn nhiều việc phải làm. Thế là cô lau khô nước mắt, bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa. Chia tay với tra nam là điều chắc chắn. Căn nhà này tiền đặt cọc là do cô bỏ ra, không có tên hắn, vậy nên bây giờ chỉ cần dọn hết đồ đạc của hắn và con trà xanh kia ra ngoài, rồi đổi khóa cửa là xong. Hai kẻ đó hiện không có ở đây cũng chẳng sao, tra nam còn phải đi làm cơ mà! Thế là, cô gái đóng gói hết hành lý của tra nam và con em họ trà xanh, thuê một chiếc xe chở hàng giao thẳng đến phòng phát thư của công ty hắn. Đồng thời, cô gửi kèm theo “quà chia tay” gồm con cá muối chiên bốc mùi tanh nồng và bộ tạ tay vừa được JD giao đến. “Cái này… là có ý gì đây?” Ông bác trông phòng phát thư ngơ ngác hỏi. Cô gái cười giải thích: “Tặng cho cô em họ ngưỡng mộ cơ bụng của anh họ mình đến mức đặt tay lên bụng hắn rồi không rời được đó ạ.” “Chỉ cần tập luyện mỗi ngày, chưa đến một tháng là có ngay! Không cần phải ghen tị với ai nữa.” Nói xong câu đó, cô gái cảm thấy tinh thần sảng khoái hẳn. Trên đường về, cô nhắn tin cho Dung Tử Ẩn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà than thở một chút: “Chắc là sẽ buồn một thời gian đây, haiz.” Dung Tử Ẩn nhanh chóng trả lời: “Có nghĩ đến chuyện nuôi ngỗng không?” “???” “Bộ lông trắng muốt, trung thành không phản bội, thích làm nũng, là thú cưng không thể thiếu của các anh chàng cơ bắp. Một cô gái xinh đẹp như chị rất xứng đáng có một con!” Năm phút sau, nhìn số tiền trong ví Alipay của mình lại bốc hơi mất hai trăm tệ, cô gái bắt đầu hoài nghi cuộc đời. Chẳng phải nói chỉ lên Tantan tìm một người lạ để trút bầu tâm sự thôi sao? Tại sao quay đầu một cái, không chỉ mất năm trăm tệ mà còn quay lại trạng thái độc thân luôn rồi? Nhưng mà cũng không tệ lắm! Nhìn mấy con ngỗng con dưới chân đang quấn lấy mình làm nũng, cô gái xoa đầu từng con một, sau đó đi hâm một bát cháo trắng và đập một quả trứng vịt muối. Tiêu tiền thì tiêu tiền thôi! Yêu đương với tra nam thà đi nuôi ngỗng còn hơn! Cứ thế, khách hàng Tantan đầu tiên của Dung Tử Ẩn đã thành khách quen. Nhưng cậu không hề hài lòng với điều đó mà vẫn tiếp tục phát triển thêm khách hàng mới. Không biết có phải do thêm dòng mô tả “Chuyên gia tình cảm” trong hồ sơ không, mà lần này số cô gái chủ động chọn ghép đôi với cậu tăng lên đáng kể. Ngay lúc này, có một cô gái đang trò chuyện với cậu liền đi thẳng vào vấn đề: “Anh ơi, bạn trai em là một tên quá thẳng, em nên làm sao để chung sống với anh ấy đây?” Dung Tử Ẩn: “Cụ thể là sao?” Cô gái: “Chơi game còn quan trọng hơn em, mà hình như… anh ấy cũng chẳng mấy hứng thú với cơ thể em nữa.” Dung Tử Ẩn suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Vậy thì dễ sống chung lắm, cứ coi như hai người kết nghĩa huynh đệ là xong!” “Từ hôm nay trở đi, anh ta chính là huynh đệ kết nghĩa của em!”
« Trước Sau »