Truyện Thú Sủng Full - Đam Mỹ Ngọt Sủng Dị Giới

Chương 79: Nhị hóa rối rắm
« Trước Sau »
"Hai tiểu quỷ các ngươi, gây chuyện thì gây chuyện, kết quả cũng không biết chuẩn bị cho tốt, Mir là loại người nào, trực tiếp giải quyết, các ngươi.....ngươi cho là gã sẽ bỏ qua cho các ngươi, hiện tại ta chỉ có thể đi giải quyết một chút, các ngươi đều ngoan ngoãn ở trong này cho ta!" Hắc Vũ nghiêm túc nói, nhị hóa thành thành thật thật, phá lệ ủy khuất, vài lần muốn nói chuyện, lại nhìn đến thái độ của Hắc Vũ, đành phải thu lại, y chỉ muốn ra ngoài đi dạo thôi mà, nhưng thật sự không biết làm sao lại gặp phải chuyện như vậy.   Y còn nghĩ mình không có làm gì sai đâu, nói cho Hắc Vũ để hắn khích lệ mình một chút.   "Tôi, tôi đã biết, nhưng, nhưng không phải gã nên giấu kín sao, loại chuyện này....., hơn nữa tôi cũng không có làm sai, anh không biết lúc ấy, chúng tôi đều bị đánh ngất, thiếu chút nữa đã bị cái kia, cái kia, cái kia....." nhị hóa dùng sức khua tay, cố gắng biểu đạt ý tứ.   Cũng may năng lực lý giải của Hắc Vũ mạnh mẽ, đối với nhị hóa sứt sẹo miêu tả liền có thể hoàn toàn lý giải, xem ra đã thành thói quen.   "Hừ! Lá gan trái lại không nhỏ, làm tốt!"   Giọng Hắc Vũ lạnh lùng vang lên.   Đúng là tiện nghi cho súc sinh kia, lúc nãy còn tưởng rằng do hai tiểu quỷ này làm sai, nguyên lai sự tình là như vậy, Hắc Vũ đối với nhị hóa có thể nói là cực kỳ để ý, cho dù nhị hóa không đúng, Hắc Vũ cũng sẽ đứng về phía nhị hóa, vì nhị hóa giải quyết hậu quả, hắn nắm chặt nắm đấm, tức giận tận trời, hận không thể giết chết đối phương, cư nhiên dám đánh chủ ý lên người Miya của hắn, không thể tha thứ!   "Hai người cứ ở tại chỗ này, không được ra ngoài, cho dù có người tiến vào cũng không cho vào, chờ ta trở lại!"   Hắc Vũ dặn dò xong, sau đó lại kể ra những người tâm phúc, tuy rằng nơi này là phủ thân vương, nhưng lòng người khó dò, thật đúng là không biết trong lòng những người đó nghĩ gì, đề phòng trước cho thỏa đáng.   "À, vậy anh đi nhanh về nhanh nhé."   Nhị hóa lo lắng nói.   Nhìn thấy sắc mặt Hắc Vũ không đúng, nhị hóa cũng biết sự việc nghiêm trọng, thật cẩn thận, giống như cô vợ nhỏ phất phất tay với Hắc Vũ.   "Chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ?"   Nhị hóa buồn rầu không thôi, loại chuyện này y thực sự không ngờ, cư nhiên sẽ phát triển ra dạng này.   "Ngồi đợi, chúng ta vẫn không nên đi ra ngoài." Mộc Mộc cảm thấy bản thân vẫn nên làm một đứa trẻ ngoan, lúc trước nếu bé kiên trì chủ kiến của mình, khuyên bảo anh Tiểu Vũ, thì có lẽ......sao lại không kiên định nhỉ.   "Hơn nữa, hơn nữa Lôi Nặc cũng chưa trở về, chúng ta ở trong này đã rất nguy hiểm, không thể lại gây thêm phiền toái cho bọn họ."   Nhị hóa thở dài thật sâu một hơi, thực sự không nghĩ tới Mộc Mộc thoạt nhìn nhỏ như vậy, cư nhiên so với y còn muốn hiểu chuyện hơn, không khỏi phát ra một tiếng thở dài, hai người an vị trong phòng cả ngày, còn có người chuyên môn đưa cơm cùng nước nên cũng không đến nỗi bị đói khát, nhàn đến vô sự, nhị hóa lại là người hay lảm nhảm, không có gì làm thì không ngồi yên một chỗ được, trái lại Mộc Mộc cũng không biết cúi đầu làm cái gì, cư nhiên cầm tiểu đao điêu khắc, tuy rằng không giống lắm, nhưng bộ dáng rất nghiêm túc.   "Mộc Mộc à nhóc, nhóc thật sự tính về sau cả đời đều đi theo Lôi Nặc sao?" Ừm, nhị hóa bưng chén trà, nhỏ nhỏ nhấp một ngụm, cực kỳ cẩn thận, thấy Mộc Mộc dừng lại, kỳ quái nhìn y một cái, có chút mê mang.   "Anh Tiểu Vũ hỏi điều này là có ý gì?"   Tiếp tục điêu khắc, bé chuẩn bị làm hai hình nhân nhỏ, một cái là Lôi Nặc, một cái là bé.   "Ách, chính là, chính là nhóc muốn cùng Lôi Nặc sống chung cả đời......Mộc Mộc quyết định như vậy sao?"   ".....Vâng."   Trầm mặc một lúc, Mộc Mộc lên tiếng trả lời, giọng nói rất nhỏ, còn có chút run run, nhị hóa không khỏi ngạc nhiên, ai da, nhìn xem, Mộc Mộc cư nhiên còn thẹn thùng, ôm đầu, cũng không dám nhìn y, hai vành tai đỏ hồng hồng, đáng yêu muốn chết, nhị hóa không nhịn được muốn nhéo nhéo lỗ tai Mộc Mộc.   "A!" Nhị hóa khoa chân múa tay vui sướng, bị suy nghĩ này của Mộc Mộc làm cho không biết làm sao.   Chẳng lẽ Mộc Mộc trời sinh là gay?   Hẳn là không phải, Mộc Mộc mới có bao nhiêu tuổi chứ, mới có tí tuổi, nhưng, nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.    "Vậy Mộc Mộc, nhóc, nhóc có biết không là hai người, hai người....." Nhị hóa đối với ngón tay rối rắm hồi lâu, thấy Mộc Mộc không hiểu gì, thế mới biết cái loại ngôn ngữ câm điếc của y cũng chỉ có Hắc Vũ mới có thể hiểu được.   Trong lòng không khỏi mất mát một trận, lại có chút vui vẻ.   "Chính là, chính là hai nam nhân ấy, Mộc Mộc, nhóc có biết hai nam nhân ở cùng một chỗ rất kỳ quái hay không, rất không tự nhiên, hơn nữa, hơn nữa, nhóc còn phải cùng nam nhân kia sinh đứa nhỏ, đúng, chính là sinh đứa nhỏ, Mộc Mộc, nhóc, nhóc suy nghĩ cẩn thận chưa?" Nhị hóa cảm thấy hoàn toàn không thể hiểu được rốt cục Mộc Mộc nghĩ như thế nào, làm sao có thể dung nhập dễ dàng như vậy.   Làm sao lại dễ dàng tiếp nhận như vậy chứ.   Là do bản thân mình quá mức cố chấp hay là còn đắn đo điều gì.   Mộc Mộc cúi đầu, nhìn con rối nhỏ trong tay đã sắp thành hình, cố gắng suy nghĩ, kỳ thật bé vẫn còn không hiểu hết những thứ anh Tiểu Vũ nói, nhưng bé nghe hiểu.   Nam nhân và nam nhân ở cùng nhau là không bình thường, nam và nữ cùng một chỗ mới bình thường.   "Nhưng mà anh Tiểu Vũ, nơi này đều là nam cùng nam ở chung một chỗ, hơn nữa, Lôi Nặc đối xử với em tốt lắm, so với mẹ em còn tốt hơn, hơn nữa.....cho dù muốn tìm nữ nhân, nơi này cũng không có, cũng không có khả năng có người giống như Lôi Nặc, e, không nói rõ được là cảm giác gì, có điều cùng Lôi Nặc một chỗ, em thực vui vẻ, thực hạnh phúc, hì hì, có điều anh nói sinh đứa nhỏ, em không biết, là em sinh hay Lôi Nặc sinh.   Được rồi được rồi, thật sự không thể dùng tư duy của người bình thường mà nói với Tiểu Mộc Mộc được.   Nói nửa ngày, đứa nhỏ này còn không ý thức được vấn đề sinh đứa nhỏ.   Lôi Nặc sinh đứa nhỏ?   Đó là chuyện có khả năng xảy ra sao?   "Được rồi, anh thật sự không nhìn ra nhóc là một cái thiên nhiên thụ nha, có điều đứa nhỏ kia là nhóc sinh đấy, giống như phụ nữ sinh đứa nhỏ vậy, Mộc Mộc nhóc có thể chấp nhận sao, bụng rất là lớn nha."    Nhị hóa tiếp giống như một mụ phù thủy tiếp tục mê hoặc, làm ra bộ dáng cực kỳ khủng bố, Tiểu Mộc Mộc bị dọa cho sửng sốt.   Tựa hồ có chút choáng váng.   "Mộc Mộc không phải sợ, không phải sợ, không có việc gì không có việc gì....." Nhị hóa có chút áy náy, Tiểu Mộc Mộc dù sao cũng còn nhỏ, nói với bé những lời này thật là có hơi sớm.   "Em, em không biết, em, em là con trai, em có thể sinh đứa nhỏ sao?" Buông rối gỗ cùng đao trong tay ra, Tiểu Mộc Mộc ngây ngốc hỏi, vuốt bụng nhỏ, cảm giác đặc biệt thần kỳ.   Thật là kỳ quái.   Anh Tiểu Vũ đang nói đùa phải không.   Nhị hóa khẳng định.   Gật đầu thật mạnh, vẻ mặt cực kỳ chắc chắn và kiên quyết nói: "Có thể! Nhóc phải tin chắc rằng, trong thế giới này, không có gì là không thể, nam nhân có thể sinh trẻ con, Mộc Mộc à....." cho nên đừng sinh, đi theo y về thế giới cũ thôi.   Đây là bí mật trong lòng nhị hóa.   Thời điểm y đi vào thế giới này vô cùng tuyệt vọng, có thể nói là không thể sống nổi, nơi này hoàn toàn không giống với thế giới của y, nhị hóa không phải Tiểu Mộc Mộc, y chưa trải qua nhân tình ấm lạnh, cũng chưa từng chịu một chút ủy khuất nào, rất nhiều thứ y không biết, cũng không thể lý giải, điều này cũng làm cho y coi rất nhiều chuyện là đương nhiên, nhưng lại càng rúc sâu vào sừng trâu.   Đúng vậy, y vẫn muốn trở về.   Rời khỏi nơi này, y không muốn trở thành nữ nhân, còn phải đi sinh đứa nhỏ, y muốn trở về, thời gian đầu khát vọng này cực kỳ bức thiết, Hắc Vũ đối với y giống như nhìn con mồi, chỉ còn kém nước đem dây thừng trói y lại cột tại bên người, cho nên y chỉ có thể tuyệt vọng khuất phục, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Mộc Mộc, là Tiểu Mộc Mộc đến từ cùng một thế giới với y, loại tâm tư này của nhị hóa lại sống lại.   Thì ra tới nơi này, không phải chỉ có một mình y là người địa cầu, cũng có người khác, điều đó có nghĩa là, trong một thời điểm nào đó, thế giới này chắc chắn sẽ có không gian xảy ra biến hóa, có thể tiến hành xuyên qua thời không, trở lại thế giới trước kia.   Đối với Tiểu Mộc Mộc, nhị hóa bộc lộ một phần tâm tư của bản thân.   Bởi vì y muốn Tiểu Mộc Mộc đi cùng y, cùng nhau rời khỏi nơi này, mà một phương diện khác, y sợ trong tương lai Tiểu Mộc Mộc sẽ hối hận, dù không phải cùng thế giới, tư tưởng nhận thức không giống nhau, đợi ngày nào đó Tiểu Mộc Mộc trưởng thành, ý thức được bản thân là một nam nhân, hơn nữa bé còn nhỏ như vậy, căn bản sẽ không chịu nổi dụ hoặc, người khác đối với bé tốt một chút, bé liền trầm luân vào trong đó, có lẽ tương lai gặp phải một người mà bé thật lòng yêu thương, vậy xong rồi.    Nhưng nhị hóa vạn vạn không thể ngờ là, Tiểu Mộc Mộc vô cùng bình tĩnh tự nhiên, không hề kích động như nhị hóa một chút nào, thản nhiên nhìn y một cái, tiếp tục cầm lấy đao nhỏ bắt đầu điêu khắc.   "Không cần lo lắng, bên này nam nhân đều sinh đứa nhỏ, bọn họ đều sinh, này cũng không có gì, hơn nữa, ngươi sinh người khác cũng không coi ngươi như quái vật, hơn nữa có đứa nhỏ, Lôi Nặc nhất định sẽ rất cao hứng, hì hì....."   "......."   Vì răng, vì răng là cái dạng này?   Vì răng nó khác với tưởng tượng của y vậy, hay là nói y thật sự lạc hậu, hoặc là y không nghĩ ra, vì răng Tiểu Mộc Mộc có thể bình tĩnh nói ra những lời như vậy?   "Mộc Mộc nhóc, nhóc thật sự là quá mạnh mẽ, anh đây bội phục nhóc!" Nhị hóa giơ ngón cái khen ngợi.   "Ha ha." Tiểu Mộc Mộc cười khẽ, sau đó có chút kỳ quái hỏi: " Anh Tiểu Vũ hỏi vấn đề kỳ quái này làm gì, ách, đúng rồi, anh và Hắc Vũ đại ca đều cùng một chỗ hai năm, các anh hình như không có sinh đứa nhỏ nhỉ, các anh định khi nào thì sinh đứa nhỏ thế?"   Vấn đề này, giống như vạn tiễn xuyên tâm!   Loảng xoảng đánh thẳng vào đầu nhị hóa, y cảm thấy tóc của mình đã bị đốt rụi không ra hình dáng gì.
« Trước Sau »