Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu

Chương 103: Toàn thế giới (9)
« Trước Sau »
Sau vài ngày điên cuồng lan truyền, tin đồn Tháp Nhọn sẽ bị giải thể bỗng nhiên biến mất. Khối kiến trúc sừng sững ấy vẫn lẳng lặng canh giữ phía bên ngoài mái vòm thành phố chính, thang máy đi thẳng lên trên, cách lớp cửa kính trong suốt, những Người Giữ Trật Tự nhìn theo người đứng trong thang máy. Mũ áo trùm lên mái tóc trắng, những lọn tóc lòa xòa cũng không giấu nổi đôi mắt vàng sâu thẳm, lạnh lùng kia. An Ngung bình tỉnh đảo mắt qua từng Người Giữ Trật Tự lướt qua bên ngoài thang máy. Những ánh mắt bên ngoài lại lục tục tránh né, tất cả Người Giữ Trật Tự đều vô thức cúi đầu. Không biết bắt đầu từ khi nào, giống như thửa ruộng khô cằn được bơm đầy nước, đôi mắt vàng kia bỗng nhiên có nhiều tâm sự ẩn giấu hơn hẳn. Dù đôi mắt ấy vẫn mờ mịt nhưng lại có thêm cả cảm giác khổng lồ, áp bách khó có thể gọi tên giống như người bề trên giáng thế, khiến những Người Giữ Trật Tự đều không dám nhìn trực diện, cảm tưởng như chỉ liếc nhìn một cái thôi là sẽ ngay lập tức bị kết liễu bằng cách thức thê thảm nhất. Nghe nói người ở Tháp Đen chỉ kính nể phong thái của An Ngung lúc này chứ không có cảm giác kinh hoàng như rơi xuống vực sâu. Người Giữ Trật Tự nói rằng đó là sự áp chế của trật tự đối với hỗn loạn. Đội quân sinh vật biến dị lại một lần bắt đầu càn quét khắp mọi nơi trên thế giới, hùng hổ, đông đúc hơn cả mùa đông năm ngoái. Lần này xuất hiện rất nhiều sinh vật biến dị mới, mỗi một khu vực hỗn loạn đều có entropy tinh thần tăng cao và dung hợp với vật chất một cách quái đản. Cuộc họp tháng của Tháp Nhọn đã kéo dài tám tiếng đồng hồ, Đường Phong nghe báo cáo mà cau chặt lông mày trong khi An Ngung ngồi cạnh vẫn đang nhai bánh mì, lướt thiết bị thông tin hệt như khi Tần Tri Luật vẫn còn ở đây. Nhưng ai cũng biết mọi chuyện đã thay đổi, con người từng bị khinh thường kia đã trở thành người đứng đầu thực sự của Tháp Nhọn. Là cậu đã cứu Tần Tri Luật. Cũng là cậu đang che chở cho từng người ở đây. Màn hình chớp lên một cái, người bạch tuộc tí hon gửi tin nhắn cho cậu. – Thiết bị thông tin của cậu không có tính năng nào bị lỗi nhưng sao ứng dụng theo dõi cứ vừa mở ra đã thoát ngay vậy. Hay là cậu tự bấm vào rồi lập tức thoát. – An Ngung, muốn xem thì xem đi. Nếu tôi tính toán chính xác, anh ta không ngại cho cậu quan sát đâu. – Nghĩ đến việc trước màn hình ở một nơi khác có ánh mắt cậu, anh ta sẽ không cảm thấy cô đơn. Đầu ngón tay An Ngung khựng lại, cậu lại tắt màn hình đi, ngước mắt lên nói: “Bỏ khu 05.” Phòng họp chợt lặng thinh. Đường Phong đang đau đầu tính toán nhân lực khựng lại, “Bỏ?” “Phải. Số người may mắn sống sót chiếm không đến một phần vạn, nếu chẳng may đã lây nhiễm thì tình hình khó có thể dự đoán được, không việc gì phải lãng phí nguồn lực. Thu quân hết cả đi, để còn cứu nhiều người hơn.” Vừa nói, An Ngung vừa gấp túi giấy đựng bánh mì lại thật gọn gàng rồi lại bóc một túi khác ra, tiếp tục cúi đầu nhai bánh như chẳng có chuyện gì xảy ra. Đường Phong nhìn chằm chằm cậu một lúc, “Được.” Những Người Giữ Trật Tự phía dưới khẽ khàng thở phào một hơi. Thực ra tất cả mọi người đều đang chờ đợi một quyết định như vậy, chỉ là không có gan nói ra. Người ngồi bó gối trên ghế tựa nhai bánh mì kia, trong một khoảnh khắc, bọn họ bất chợt cảm tưởng như người ngồi đó chính là Tần Tri Luật. Người luôn gánh vác trách nhiệm đưa ra những quyết định như thế trước kia. An Ngung nhồm nhoàm nhai ổ bánh mì dài thô ráp, rốt cuộc cũng mở camera giám sát lên mà không thoát ra nữa. Sức mạnh tinh thần của Tần Tri Luật chỉ còn 30, chỉ cần hạ xuống thêm một phần nghìn nữa thôi là sẽ rơi xuống vực thẳm. Thiết bị can thiệp đã được tắt đi từ hơn 24 tiếng trước, mỗi phút mỗi giây, tất cả mọi người đều thầm run rẩy chờ đợi vực thẳm xuất hiện nhưng thực tế lại chưa có gì xảy ra. Thậm chí vào đêm hôm qua, có một vài khoảnh khắc ngắn ngủi, sức mạnh tinh thần của hắn từng tăng lên 31. Đó là cuộc đấu tranh đơn độc của một mình Tần Tri Luật. Trong camera, Tần Tri Luật đang ăn trưa. Mỗi ngày, hắn dùng hết rất nhiều dịch dinh dưỡng, nhưng ngoài ra, thức ăn cho hắn lại rất đơn giản, chỉ cần vài miếng chân giò hun khói và chút rau, thêm một giỏ bánh mì. Giờ phút này Tần Tri Luật cũng đang cầm một ổ bánh mì dài, yên lặng nhai nuốt từng miếng. Nhìn theo một hồi, An Ngung không khỏi nhai chậm lại theo. Nhai kỹ nuốt chậm, ngay từ lần đầu tiên đưa cho cậu ổ bánh mì ngũ cốc ở khu 53, trưởng quan đã luôn dặn dò như thế. Sau khi chậm rãi nhai hết ổ bánh mì đang cầm theo tốc độ nhai của người trong màn hình, thật thần kỳ, An Ngung cảm thấy mình đã kiên định hơn phần nào. Đúng lúc đó, có người đứng dậy đặt câu hỏi với cậu: “Góc, tầng 199 bây giờ không nhận đối tượng giám sát mới sao?” An Ngung đưa mắt nhìn, nhận ra đó là một người mới lây nhiễm gen đại bàng châu Mỹ cách đây 2 tuần, tính tình ngạo mạn, thiên phú cực cao, trong nhiệm vụ luôn quyết đoán, tàn nhẫn nhưng đáng quý nhất là không hành động tách biệt mà rất giỏi điều động sức mạnh tập thể, Ai trên diễn đàn cũng nói là thấy được bóng dáng của trưởng quan Cider và Viêm trên người anh ta. An Ngung đảo mắt liếc nhìn, đối phương né tránh ánh mắt theo bản năng nhưng lại nhanh chóng ép mình phải ngẩng đầu lên, thẳng thắn đối diện, “Cấp cao đã không còn lại bao nhiêu người cần bổ sung lực lượng.” An Ngung lên tiếng, “Tầng 199 có đối tượng giám sát rồi, anh muốn cướp chỗ của tôi?” Giọng điệu bình thản nhưng lại khiến cả phòng họp lớn lặng ngắt. Người Giữ Trật Tự kia tái mặt, môi vô thức mấp máy. “Ngài biết ý tôi không phải vậy mà. Ngài đã là cấp cao của tầng 199, là người lãnh đạo duy nhất của Tháp Nhọn rồi.” “Không, trưởng quan của tôi còn chưa chết đâu. Người lãnh đạo chỉ là cái cớ để lừa Tháp Đen mà thôi, chẳng lẽ các người cũng tin thật?” An Ngung bình tĩnh dời mắt, “Nhưng anh nói đúng, quả thật cấp cao cần bổ sung. Tôi sẽ hỏi xem Chiếu Nhiên có muốn nhận anh không.” Một người khác ngần ngừ nói: “Chiếu Nhiên… Chẳng phải anh ta đã trở lại thân phận con người rồi à?” “Nhưng anh ta vẫn đang ở Tháp Nhọn.” Nói xong, An Ngung dừng lại, ngoảnh đầu nhìn màn tuyết lớn lại bay tán loạn ngoài cửa sổ. *** “Rất kỳ quặc đúng không? Tôi không phải nhân loại duy nhất ở Tháp Nhọn. Nếu chỉ nhìn từ góc độ gen, anh là người, Điển là người, hiện tại An Ninh cũng là người. Nhưng cứ ngồi ở vị trí cấp cao của tầng 198 như thế này thì cũng không ổn, nếu muốn, cậu cứ thay người vào, tôi không có ý kiến gì đâu. Người mới tới kia khá được, Tưởng Kiêu cũng là lựa chọn không tồi.” Chiếu Nhiên đặt hộp cơm lên bàn làm việc của Tần Tri Luật, An Ngung ngồi trên chiếc ghế tựa cỡ lớn kia khiến cậu trông càng gầy gò hơn. Chiếu Nhiên ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ gõ ngón tay lên hộp cơm, “Ăn hết đi nhé, gần đây thấy cậu mệt mỏi lắm.” An Ngung “Ừ” một tiếng, liếc thấy Tần Tri Luật đang lật tấm vải phủ trên giỏ đồ ăn tối trong camera giám sát nên cũng mở hộp cơm của mình ra. Cả thế giới đều đang nghẹt thở vì lũ sinh vật biến dị, gần đây thành phố chính cũng gặp phải tình trạng mất nguồn cung cấp thực phẩm tươi, hộp cơm gồm hai món mặn một món chay Chiếu Nhiên mang đến cho cậu là thứ cực kỳ xa xỉ. Nhưng cậu không từ chối, cậu nhồm nhoàm nhét đồ ăn vào miệng, gấp gáp còn hơn cả hồi ở khu 53. Chiếu Nhiên thoáng do dự, “Mấy hôm nay cậu không khỏe à?” An Ngung gật đầu, cắn một miếng bò hầm lớn, nói: “Buồn ngủ lắm.” Bão tuyết một lần nữa bao trùm toàn thế giới, tuyết rơi ở khắp mọi nơi. Cậu cảm thấy tuyết rơi và cơn buồn ngủ của cậu có một mối liên hệ kì diệu nào đó bởi vì cơn buồn ngủ rũ rượi như hồi 15 tuổi lại đến này gần như khoét rỗng cậu, khiến cậu từng phút từng giây chỉ muốn ngủ vùi, bắt buộc phải nhai bánh mì không ngừng nhằm giữ mình tỉnh táo. Nhưng cơn buồn ngủ này thật sự rất khó chống cự, điều duy nhất khác với hồi đó là mỗi khi cậu mệt mỏi muốn ngủ, sâu trong tâm trí lại vang lên tiếng thì thầm bí ẩn không biết là đang thôi miên cậu hay đang cố gắng đánh thức cậu. Rạng sáng hôm nay, An Ngung choàng tỉnh giấc giữa âm thanh thì thầm đấy, bỗng nhiên cảm tưởng như mình vừa nắm bắt được quy luật đan kết bởi một thời không nào đó ngoài kia. Trong những bông tuyết rơi ẩn chứa một thời không vụn vỡ. Phỏng đoán vốn chỉ là lời bông đùa với trưởng quan ấy vậy mà lại trở thành manh mối có thể lần theo. Chiếu Nhiên ngồi trên sô pha quan sát cậu, một hồi lâu sau bỗng hỏi: “Lúc tới gặp Tần Tri Luật, cậu có buồn ngủ không?” “Hả?” Bị cắt ngang dòng suy nghĩ, An Ngung thoáng sửng sốt, “Gì cơ?” “Cậu có đi gặp anh ta, đừng tưởng tôi không biết.” Chiếu Nhiên nhếch môi, ngón tay thon dài miết nhẹ trên cổ và xương quai xanh, “Buổi sáng còn chưa có đâu.” An Ngung liếc nhìn chiếc đồng hồ được đặt ở góc bàn, chất kim loại sáng bóng phản chiếu từng vết đỏ ửng trên cổ và xương quai xanh của cậu. An Ngung lại không kìm được mà tới Đại Não, tuy rằng cậu rất sợ trưởng quan sẽ tức giận vì thói tự tung tự tác của cậu nhưng cậu thật sự rất muốn gặp hắn. Tần Tri Luật quả thật rất giận. Hắn hôn cực kỳ hung bạo, không dịu dàng một chút nào, đến cơ hội cho cậu mở miệng nhận lỗi xin tha cũng không cho. Bàn tay đeo găng giữ chặt cổ An Ngung, An Ngung bắt buộc phải ngửa cổ ra, cố gắng hít nhiều dưỡng khí hơn một chút. Đuôi mắt cậu đỏ hoe, lồng ng.ực phập phồng hệt như trạng thái căng thẳng khi cận kề cái chết ở khu 53. Mãi đến khi sắp ngạt thở, Tần Tri Luật mới buông cậu ra, lại kề trán mình lên trán cậu, gằn giọng hỏi: “Cậu nói xem, nếu tôi cũng không kiềm chế được mà thu hoạch gen của cậu, liệu tôi có nổ tan xác như những sinh vật biến dị kia không?” Ý thức của An Ngung vẫn còn mơ hồ. Nghe vậy, cậu vươn tay đẩy người đang ôm mình ra theo bản năng, nói: “Vậy ngài đừng hôn tôi, ưm…” Lời còn chưa dứt, Tần Tri Luật đã đè cậu lên tường, thô bạo cắn vào cổ cậu. Khoảnh khắc hắn cắn lên, An Ngung cảm nhận được từng chiếc răng nanh kia đã biến trở lại hình dạng răng của con người, tuy nhay trên da cậu rất đau nhưng không hề cắn rách. Dù sức mạnh tinh thần chỉ có 30, Tần Tri Luật vẫn có thể kiểm soát đặc điểm biến dị của mình cực kỳ tài tình. Nhưng khi cảm xúc quá mãnh liệt, vẫn có một số dấu vết không che giấu hết được. Vài chiếc xúc tu đen tuyền trượt ra khỏi quần áo, quấn chặt lấy eo An Ngung, nhúc nhích trói quanh bắp đùi cậu. “Thu lại đi mà.” An Ngung không nhịn được mà nói, “Đêm qua hóa vảy ngài còn nhịn được…” “Vảy mọc khắp người trông rõ gớm.” Tần Tri Luật ghé vào tai cậu, đầu xúc tu chọc vào bụng cậu, “Nhưng cậu rất thích xúc tu. Tuy tôi đã bắt đầu mất trí nhớ dần dần nhưng tôi vẫn nhớ hồi ở khu 53 cậu rất thích ôm nó.” Trước khi rời khỏi phòng, An Ngung rũ mắt, nói: “Bây giờ ngài vẫn chưa mất kiểm soát.” Tần Tri Luật nhướng mày, “Cậu rất mong chờ?” “Không.” An Ngung lắc đầu, li.ếm khóe môi vừa sưng vừa tê của mình, lại sợ sệt sờ lên xương quai xanh, khẽ nói: “Tôi chỉ cảm thấy là ngài chưa mất kiểm soát đã rất hung dữ rồi.” “Sợ?” Tần Tri Luật bước tới gần cậu, cởi găng tay ra, áp tay lên đầu cậu, trước thì vò mạnh sau đó lại từ từ nhẹ nhàng hơn. “Vậy sau này cậu phải ngoan hơn.” Ngón tay thon dài, ấm áp vu.ốt ve trên vết sẹo cũ sau tai. Hắn cúi xuống ôm cậu vào lòng,, thấp giọng nói: “Rốt cuộc cậu có biết công bố cho toàn nhân loại biết sức mạnh thật sự của cậu có nghĩa là gì không.” “Vực thẳm.” An Ngung kéo góc áo trưởng quan, ghé vào tai hắn, nói khẽ, “Là vực thẳm. Tôi sẽ đi cùng ngài, trưởng quan.” Thân hình cao lớn, kiên định kia thoáng đờ ra mất một tích tắc. An Ngung chớp ngay khoảnh khắc ấy, ôm chầm lấy hắn, “Tôi là món vũ khí ngài đã tự lựa chọn cho mình.” “Tôi sẽ không giết ngài, trưởng quan.” “Tôi sẽ luôn bên cạnh ngài, đánh thẳng một đường xuống tận đáy vực.” An Ngung hoàn hồn khỏi buổi sáng điên cuồng đó. Chiếu Nhiên đang nhìn chằm chằm cậu, cười nhạt, thở hắt ra một hơi, “Công ty bình thường còn phải cấm nhân viên yêu đương công sở, tôi thật không tài nào hiểu nổi Tháp Đen nhẫn nhịn hai người kiểu quái gì.” Tuy nói đùa nhưng nghe giọng anh ta không có gì là vui đùa. Đôi mắt sáng ngời kia nhìn bão tuyết bên ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới thở hắt ra một hơi. “An Ngung.” Chiếu Nhiên co chân lên ghế, khẽ hỏi: “Tuyết lớn như thế, liệu đầm lầy có mộc lại được hoa hồng đen không?” “Không biết.” An Ngung mím môi, “Anh có thể tự tới đó xem thử, chứ không thì anh còn định ở lại Tháp Nhọn đến bao giờ nữa?” “Đến ngày thảm họa kết thúc. Chẳng phải anh ta đã nói Người Giữ Trật Tự tự chứng minh con đường đã chọn còn gì? Tôi phải chứng minh thay anh ta rồi mới rời đi.” Chiếu Nhiên ngoảnh lại, “Nếu Tần Tri Luật chết, chắc chắn cậu sẽ rời khỏi Tháp Nhọn nhỉ?” An Ngung gật đầu. Cậu sẽ rời đi ngay lập tức, đồ đạc có giá trị cũng đã thu dọn xong xuôi hết cả rồi. “Vậy cậu định sẽ làm gì, tiếp tục kinh doanh tiệm bánh mì?” An Ngung lắc đầu: “Chắc là tìm một chỗ yên lặng để ngủ thôi.” “Ngủ?” Chiếu Nhiên kinh ngạc nhướng mày, “Đến lúc tỉnh dậy thì sao?” An Ngung ngẫm nghĩ, “Ăn bánh mì.” “Sau đó thì sao?” “Ngủ tiếp.” “…” Chiếu Nhiên hít sâu một hơi, “Giao Tháp Nhọn cho người như cậu quản lý, tôi thấy loài người mãi mãi không chờ được đến ngày thảm họa kết thúc đâu.” Nhắc đến chuyện này, An Ngung lại mở khung chat với Điển ra. Mặc dù dựa dẫm vào “kẻ lừa đảo” khi đối diện với thảm họa thế này là hành vi chẳng ra làm sao nhưng cậu lại tin chắc rằng Điển không phải kẻ lừa đảo hạng xoàng. Đáng tiếc, trong mấy ngày qua cậu đã gửi vô số tin nhắn đi những Điển chưa hề trả lời một tin nào. “Chẳng ai biết cậu ta đi đâu mất rồi.” Chiếu Nhiên bất đắc dĩ nói: “Ngay khi Sienna vừa gặp chuyện, Đường Phong muốn tìm cậu ta cùng nhau khống chế cục diện nhưng cậu ta lại đang muốn rời khỏi Tháp Nhọn, nói là có thứ gì đó đang rục rịch, cảm giác rằng năng lực tiềm tàng của mình sắp thức tỉnh.” An Ngung hỏi ngay: “Năng lực gì cơ?” “Đấy là vấn đề đáng để chú ý sao, cậu tin là thật hả?” Chiếu Nhiên kinh ngạc. “Thôi bỏ đi. Cậu ta chính là một quyển sổ đầy những suy nghĩ kỳ quặc, mãi mà không thức tỉnh được năng lực gì hữu dụng, chịu áp lực cấp cao quá lâu. À đúng rồi, cái anh trợ lý chim ở Tháp Nhọn của cậu cũng thế còn gì, tuổi thì một đống mà ngày nào cũng ảo tưởng mình sẽ thức tỉnh sức mạnh mới.” An Ngung nghẹn họng, mãi sau mới phản bác được: “Điển và Billy không giống nhau.” “Khác chỗ nào?” Chiếu Nhiên cười khẩy, đuôi mày cong lên, trông vô cùng quyến rũ, “À đúng rồi, Điển dịu dàng đáng yêu, là quyển sổ nhỏ ai cũng mến, phải khác với con chim già líu ra líu ríu kia chứ.” An Ngung im lặng, tự biết mình cãi không lại Chiếu Nhiên, đành cắm đầu cắm cổ xem báo cáo chiến đấu được gửi về từ khắp các nơi. Thông tin mới nhất đến từ biển Lược Vẫn. Lò phản ứng hỗn loạn trên biển càng ngày càng bành trướng, thành phố “mồi” gần đó đã bị hấp thu hoàn toàn, một phần ba diện tích mặt biển đã biến thành xoáy nước hỗn loạn. Người Giữ Trật Tự loại hình sinh vật biển đã thương vong quá nửa, Chelia viết trong thư rằng đã cho mọi người quay trở về. “Phản ứng hỗn loạn ở đại dương khác với phản ứng ở đầm lầy và bầu trời, nó vô cùng càn rỡ. Tôi và Triều Vũ đã thử xâm nhập trung tâm xoáy nước phản ứng nhưng lại không được nó hấp thu. Phản ứng hỗn loạn này đã có trung tâm cực kỳ vững chắc, sẽ không bị Người Giữ Trật Tự dễ dàng cướp quyền điều khiển. Chúng tôi nghi ngờ rằng thứ điều khiển nó chính là điện thờ dưới đáy biển.” “Nhưng điện thờ cũng không thể tiếp cận, cũng không có dấu hiệu sự sống. Nó giống như một chiếc la bàn đã bị làm nhiễu, hỗn loạn, không thể xác định phương hướng. Dường như nó đang chờ đợi nhưng không một ai biết rốt cuộc là đợi thứ gì.” “Tháp Nhọn đã không thể cáng đáng thêm những hy sinh vô nghĩa nữa. Những Người Giữ Trật Tự khác đã rút lui, tôi và Triều Vũ sẽ ở lại biển, yên lặng quan sát xem điểm kết thúc của phản ứng hỗn loạn này là gì.” “Xin lỗi, tôi và Triều Vũ đã cố hết sức thử hiến tế mình cho nó nhưng nó hoàn toàn không có hứng thú với chúng tôi.” An Ngung đọc hết lá thứ, không khỏi mở hình ảnh được gửi về từ biển Lược Vẫn không lâu trước đây thêm một lần nữa. Một vùng dập dềnh biến hóa kỳ lạ xuất hiện trong bóng đêm. Ở độ sâu hàng trăm mét, biển không hề có ánh sáng, chiếc đèn trên thiết bị ghi hình là nguồn sáng duy nhất. Nguồn sáng kia chiếu xuống dưới, soi vào gương mặt Thâm Ngưỡng. Gen biến dị đã được thể hiện hoàn toàn, vây lưng nhọn hoắt nhô ra từ đầu vai cô gái, nửa thân dư.ới đã biến thành cá mập, đang từ từ lặn sâu xuống. Cá mập vây sừng đứng không có bong bóng cá, bắt buộc phải bơi liên tục để tránh bị chìm xuống đáy nước. Mực nước sâu nhất nó có thể sinh sống chỉ khoảng 400 mét, nếu xuống sâu hơn nữa, nó sẽ mất thăng bằng do ngạt thở. Bởi vậy, Triều Vũ tự biến mình thành một thảm táo đỏ rực, tươi tốt dưới đáy biển, tảo đỏ mọc um tùm, trói chặt lấy Thâm Ngưỡng, không ngừng kéo cô xuống đáy biển. Đáy biển tối đen, chút ánh sáng leo lét chiếu lên gương mặt Thâm Ngưỡng. Đôi mắt trong trẻo kia dần dần trở nên vô hồn, gương mặt tái trắng đi, máu trào ra từ miệng, áp suất nước đã khiến các cơ quan nội tạng của cô bắt đầu vỡ tan. Cảm giác nghẹt thở chết chóc tràn ra từ trong hình ảnh, đến khi thiết bị ghi hình không thể lặn xuống sâu thêm nữa, gương mặt xinh đẹp kia thu nhỏ lại từng chút từng chút một rồi biến mất trong lòng biển mịt mù. Thâm Ngưỡng thử dùng bản thân để trấn áp điện thờ nhưng cuối cùng vẫn không thành công. Khoảnh khắc cô chìm xuống biển với hơi thở cuối cùng, cô không chạm được tới điện thờ như đã dự đoán, không những vậy, hỗn loạn trên mặt biển còn trở nên dữ dội hơn. Triều Vũ quyết định đẩy cô nổi lên trên ngay lập tức, cuối cùng cũng không khiến Thâm Ngưỡng hy sinh vô ích. Phần cuối của bản ghi chỉ toàn tiếng khóc của Triều Vũ. Mái tóc dài màu hoa hồng đỏ trải thành một mảng rộng trên bãi biển, cô ngồi quỳ ở chính giữa, ôm lấy Thâm Ngưỡng đang thoi thóp mà gào khóc. An Ngung tắt video đi, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho Tần Tri Luật. “Trưởng quan, tôi muốn tới biển Lược Vẫn một chuyến. Ở đó có thứ gì đó đang đợi tôi.” Vài phút sau, Luật trả lời một chữ “Ừ”, không dặn dò gì nhiều hơn. An Ngung lại nhắn tiếp: “Ngài phải chờ tôi đấy.” “Được.” Lần này Tần Tri Luật trả lời rất nhanh. *** “Đừng chờ An Ngung, nơi này không kêu gọi cậu ấy.” Triều Vũ mở đôi mắt đã khóc đến sưng húp, kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi với nét mặt bình thản đang đứng đối diện mình. Hồi lâu sau cô mới nhận ra đó là ai, “Sao anh lại ở đây?” Điển vẫn cầm quyển sổ ghi cũ kỹ kia trên tay, anh ngồi xổm xuống, đặt nó xuống bờ cát rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thâm Ngưỡng, mỉm cười với cô. “Chelia bị thương nặng đấy, nhưng về thành phố chính điều trị rồi sẽ ổn thôi.” Anh ngừng lại giây lát, tầm mắt hướng về phía lò phản ứng khổng lồ trên mặt biển, khẽ nói, “Con người, chỉ cần vẫn còn thoi thóp, chung quy rồi sẽ ổn thôi.” Triều Vũ ngẩn người, nhìn xuống người đang nằm trong lòng mình theo bản năng. Tên thật của trưởng quan là Chelia nhưng gần như không một ai trong Tháp Nhọn từng gọi cô như vậy, thế nên đến cả Triều Vũ cũng suýt quên mất cái tên này. “Sao anh lại ở đây?” Cô hỏi lại một lần nữa rồi thấp giọng nói: “Chúng tôi đều trông thấy điện thờ dưới đáy biển, tưởng rằng đó là trung tâm phản ứng nhưng chẳng biết tại sao lại không thể tới đó.” “Nó đúng là trung tâm phản ứng.” Điển gật đầu rồi lại lắc, “Nhưng nó không thể chạm vào.” “Tại sao?” Triều Vũ kinh ngạc hỏi. “Nó chỉ là một hình chiếu của nhận thức, một vầng sáng lóe lên trước khi thần linh thức tỉnh.” Điển khẽ khàng nói rồi quay người bước về phía biển rộng. Bóng người kia không có chút nào sợ sệt trước sóng biển cuộn trào và lốc xoáy phản ứng khổng lồ. Triều Vũ nhìn đến ngây người, mất rất lâu mới hoàn hồn, hét lớn: “Anh định làm gì?” Điển ngoảnh lại, mỉm cười với cô, vươn tay chỉ vào cuốn sổ bị gió biển thổi tung trên bờ cát. Những trang sách chứa đựng nhận thức và bí mật vô tận lật soàn soạt trong gió, giọng nói hiền hòa của Điển cũng bị gió bạt đi, nghe mờ mịt như truyền vào tai Triều Vũ từ một nơi rất xa. “Sau khi kết thúc, xuống đáy biển tìm tôi, giao tôi cho An Ngung nhé.” “Gì cơ?” “Thành phố chính đang đợi mọi người trở về.” Điển mỉm cười trấn an, “Nhất là Đấu, cô bình an quay về, anh ấy sẽ rất vui.” Triều Vũ ngạc nhiên nói: “Đấu làm sao? Bầu trời xảy ra chuyện gì rồi?” Điển không trả lời, quay đi, tiếp tục tiến về phía biển. Quyển sổ viết tay biến mất khỏi bờ cát trong một cơn gió rồi xuất hiện trong tay anh ở phía xa. Triều Vũ ngẩn người hồi lâu mới giật mình nhớ ra điều từng nghe người ta nói: Quyển sổ kia là số mệnh của Điển, Điển không thể thoát khỏi mà từ lâu cũng đã không muốn thoát khỏi. Anh và quyển sổ kia trở thành một thể, không thể tách rời nhau quá xa, quá lâu. Chỉ là trước khi quyển sổ biến mất, gió lật trang sổ đến trang cuối cùng, cô lờ mờ nhìn thấy vài chữ viết rất tháu ở góc. Sách chứa vạn vật. Lời tác giả: Vụn tuyết rơi: Thâm Ngưỡng (2/2) – Say ngủ dưới biển sâu Tôi đã từng rất nhiều lần quỳ gối bên bờ cát dưới ánh tà dương, hôn lên làn nước biển. Cá mập vây sừng đứng không thể ôm lấy biển sâu, đó là tiếc nuối lớn nhất. Nhưng ở biển Lược Vẫn, tôi từng được chạm vào nó. Triều Vũ cắm rễ mình xuống đáy biển, quấn lấy, hoặc là thân xác tôi. Trói chặt tôi, kéo tôi xuống thật sâu. Tuy cuối cùng vận mệnh đã cứu sống tôi. Nhưng tôi vẫn nhớ hình ảnh cuối cùng trước khi mất ý thức. Thì ra đáy biển chỉ tuyền một màu đen tăm tối, vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời như vậy. vào khoảnh khắc ấy, tôi không hề thấy sợ, bởi vì kết cục như vậy cũng không có gì không tốt. Đưa nhân loại trở về với ánh sáng, để tôi đây say ngủ dưới biển sâu. Vụn tuyết rơi: Triều Vũ (3/3) – Trong vòng tay tôi Ở biển Lược Vẫn, tôi bạo phát toàn bộ bào tử. Thảm tảo màu hoa hồng đỏ trải rộng dưới đáy biển, cắm rễ thật sâu, điên cuồng sinh trưởng. Tôi dùng chính mình trói chặt người với sinh mệnh đang liên tục xói mòn. Trưởng quan của tôi, chị gái của tôi. Chị quyết định ra đi vì loài người, vậy thì để tôi ôm lấy chị cùng đi. Trước nay luôn là chị ôm tôi, an ủi tôi, lần này tới lượt tôi ôm chị ấy vào lòng. Rất lâu về sau, Chiếu Nhiên hỏi, nếu chết dưới đáy biển, liệu tôi có tiếc nuối không. Tôi không nhớ rõ nữa. Nhưng nếu như có điều gì tiếc nuối, khi toàn thân lạnh ngắt như băng, quả thật tôi đã nhớ đến ngày cùng uống coca trên tầng thượng Tháp Nhọn cùng Đấu. Tôi muốn được như vậy thêm một lần nữa.
« Trước Sau »