Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu

Chương 106: Toàn thế giới (12)
« Trước Sau »
Trên máy bay trở về, An Ngung không ngủ. Cậu rất uể oải, rất buồn ngủ. Đoàn tàu mất khống chế – thế giới này – đã sắp lao đến bên bờ vực thẳm, từng mảnh vỡ hỗn loạn tác oai tác quái ở khắp mọi ngóc ngách, thể trật tự sắp thức tỉnh hoàn toàn, bão tuyết thậm chí đã mạnh hơn cả trận bão tuyết cấp độ đặc biệt trên cánh đồng tuyết Yogg năm đó, khiến cậu khó mà chịu đựng nổi. Nhưng cậu chỉ rệu rã tựa lưng vào thành máy bay, tay cầm thiết bị thông tin, từ đầu đến cuối chẳng hề chợp mắt. Cậu không ngủ nổi. Tất cả đều đang tăng tốc, tỉnh dậy, chẳng biết biến cố gì sẽ xảy ra. Chẳng biết người kia có còn đó hay không. [An Ngung, nghỉ ngơi một lát đi.] Sau khi Điển hấp thu Mắt, những điều xuất hiện trong đầu cậu không hề có âm thanh nữa mà giống như biến thành một ý thức tách biệt khác. An Ngung không trả lời ngay, rũ mắt xuống nhìn màn hình. Thiết bị thông tin đang phát “Nhà trẻ siêu biến dị” trong trạng thái tắt tiếng. Vì toàn thế giới đều đang chìm nổi trong hỗn loạn, “Nhà trẻ siêu biến dị” cũng tạm thời ngừng ra thêm. Tập mới nhất vẫn dừng lại ở nội dung từ hai tuần trước, thỏ An và bạch tuộc, người yêu nó, về quê của bạch tuộc. Trên một hòn đảo nhỏ giữa biển, bạch tuộc nhiều vô số kể đang lười biếng nằm ườn. An Ngung trăn trở nhìn từng con bạch tuộc, nhìn một lúc rồi bỗng nhiên nhíu mày, ngồi thẳng dậy. Cậu chọc người bạch tuộc tí hon trên màn hình của mình. Người bạch tuộc tí hon buông bút máy xuống, vẫn cao ngạo, lạnh lùng như mọi khi. – Có chuyện gì? An Ngung ngần ngừ gõ chữ. – Tôi đang xem “Nhà trẻ siêu biến dị”. – Ừ, tôi cũng thấy cậu đang xem bộ phim hoạt hình hàng giả hàng nhái kia. Làm sao? – Tôi bỗng nhiên nhớ hồi trước anh bảo bạch tuộc yêu của thỏ An trong bộ phim hoạt hình đó xâm phạm quyền hình ảnh của anh. – Đúng vậy. Chắc chắn khi thiết kế con bạch tuộc kia, họa sĩ đã sao chép khuôn mặt tôi. Nhưng cậu không chịu tin, cậu nói tất cả bạch tuộc trên đời đều trông giống nhau cả. Người bạch tuộc tí hon lạnh lùng nhìn thẳng qua màn hình, lát sau lại nhắn thêm một tin. – Thôi, AI chẳng có chuyện gì hay ho để nói với người mù mặt cả. An Ngung lại vội vàng chọc nó thêm vào cái. – Chờ chút đã! Người bạch tuộc tí hon thấy rất phiền, bèn cau mày, trừng mắt nhìn cậu. Cực kỳ giống Tần Tri Luật. An Ngung quan sát thật kỹ bộ phim hoạt hình đang phát. – Hình như tôi bỗng nhiên không mù mặt nữa. Cậu kinh ngạc phát hiện mình có thể nhận ra sự khác biệt trên từng gương mặt bạch tuộc. Khi nhìn lại bạch tuộc bên cạnh thỏ An, cậu không khỏi rợn người. Giữa vô vàn những con bạch tuộc muôn hình vạn trạng, quả thật nó giống y hệt AI cậu nuôi. – Sao? Rốt cuộc cũng nhận ra tôi bị sao chép rồi hả? – Phải… – Giờ định thưa kiện? Muộn rồi, loài người làm gì còn hơi sức đâu giải quyết mấy loại tranh chấp này? An Ngung không trả lời, cậu ngẩng đầu, nhìn tầng mây bên ngoài cửa sổ máy bay, hồi lâu sau mới một câu: – Không hợp lý. – Không hợp lý ở đâu? Đâu cũng không hợp lý. Nếu nhớ không lầm, hồi đó là cậu nặn ra AI người bạch tuộc tí hon trước, một thời gian sau, nhân vật này mới xuất hiện trong “Nhà trẻ siêu biến dị”. Nhưng thiết bị thông tin của cậu được bảo mật ở mức cao nhất, dữ liệu về người bạch tuộc tí hon không thể bị lộ ra ngoài. Hơn nữa, lúc ấy Molly vẫn đang vận hành bình thường, không thể có chuyện nó lợi dụng quyền hạn đánh cắp dữ liệu trong máy cậu rồi bán lại cho một công ty hoạt hình chẳng liên quan gì đến cô ta. Trùng hợp? Sau khi phân biệt được diện mạo của bạch tuộc, An Ngung chắc chắn không tin có chuyện trùng hợp đến mức đó có thể xảy ra. Cậu muốn nhờ Nghiêm Hi tới hỏi chuyện nhân viên có liên quan ở Happy Rhino nhưng do dự một lúc lại thôi. Ở thời điểm then chốt này, có vẻ không một ai nên lãng phí sức lực vào những chuyện nhỏ nhặt này. Tuy chuyện nhỏ nhặt này khiến cậu khá bận tâm. An Ngung tắt phim hoạt hình đi, thở dài một hơi. Billy nãy giờ luôn yên lặng lái máy bay bỗng nghiêng đầu sang nhìn cậu, “Cậu bị ốm hả? Ỉu xìu buồn bã, mặt thì đỏ bừng lên, môi lại trắng bệch.” Nói rồi, Billy vươn tay tới sờ thử trán cậu, cau mày nói: “Coi chừng bị cảm đấy. Hòm thuốc của tôi ở đằng sau kìa, cậu lấy ra đi.” Mất một lúc An Ngung mới chậm chạp nhớ ra anh ta còn có nghề bác sĩ, bèn đáp một câu “Không sao đâu” cho có lệ nhưng vừa mở miệng, cậu đã tự giật mình. Cổ họng vừa sưng vừa đau, phát âm không được tròn vành rõ chữ, tiếng nói cũng khản đặc. Lúc này, Billy điều chỉnh tốc độ bay lên tối đa, cau mày than thở: “Cậu bị ốm chắc rồi. Tháp Đen đúng là vô nhân đạo, cứu cánh của mình mà cứ giày vò đến chết không thôi, hồi trước cũng…” Anh ta ngừng lại, không nói tên Tần Tri Luật ra, cười trừ rồi nói tiếp: “Hiện giờ cũng đối xử với cậu như thế. Mà cũng phải thôi, về một phương diện nào đó, Tháp Đen quả thực không phải con người.” Dường như An Ngung bắt được manh mối nào đó, “Không phải con người?” “Đó giờ cậu không nhận thấy Tổng Lĩnh rất kỳ quái à?” Billy nhìn cậu, nhún vai, “Chuyện này chỉ có Đầu Lĩnh ban đầu của Tháp Đen và các cấp cao của Tháp Nhọn biết thôi, nhưng hầu hết những người này đều đã lần lượt ra đi trong thảm họa. Bây giờ, cả thế giới này có lẽ chỉ còn không đến 10 người có thâm niên ở Tháp Đen và Đại Não hồi đó biết về chuyện này, bao gồm Tần Tri Luật, Đường Phong, tôi và Misi đang ở khu bình đẳng. Hồi Luật phải sống trong Đại Não, chỉ có mỗi mình tôi thường xuyên tới thăm anh ta nên mới vô tình nghe được mấy chuyện không nên biết.” “Tổng Lĩnh quả thật không phải con người.” Billy bình tĩnh nói: “Ông ta là một AI ra quyết định toàn diện, cậu có thể hình dung ông ta giống như một Molly khác. Chỉ là tư tưởng của Molly được sinh ra hoàn toàn qua quá trình học tập và phát triển còn Tổng Lĩnh thì có đối tượng học tập cố định. Ông ta học tập theo tư tưởng của mười mấy Người Giữ Trật Tự nắm vai trò ra quyết định đầu tiên khi thảm họa mới giáng xuống. Khi đó, mọi người đã ý thức được rằng khi đối diện với thảm họa, mỗi một con người dù lý trí đến đâu cũng sẽ có lòng riêng, đều có khả năng bị khuất phục vì nhược điểm vốn có trong nhân tính. Vậy nên bọn họ quyết định tạo ra một AI toàn diện, đại diện cho lý trí tuyệt đối.” An Ngung kinh ngạc nhìn anh ta, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào. “Vậy nên khi chuyện Molly nổ ra, cho dù có người chất vấn tính an toàn của AI, Tháp Đen và Đại Não căn bản chẳng hề bận tâm. Người quyết định cao nhất cho việc đối đầu với thảm họa của loài người còn là AI cơ mà, một AI chỉ mang tính chất kinh doanh giải trí thì có gì đáng lo ngại kia chứ.” An Ngung lúng túng nói: “Đúng vậy, người quyết định cao nhất cho việc đối đầu với thảm họa của loài người còn là AI cơ mà…” “Đừng xem thường AI này, khả năng vận hành của ông ta vững chắc lắm. Hoạt động suốt bao nhiêu năm khiến từng lời nói của ông ta càng ngày càng giống với người thật hơn nhưng trên phương diện ra quyết định, ông ta chưa bao giờ lệch đường do quan điểm chủ quan. Ông ta chính là AI được sinh ra vì sự tồn tại của loài người, thậm chí không cần bất kỳ ràng buộc nào trong cơ sở dữ liệu, ông ta mới là kiệt tác hoàn hảo nhất.” Billy dừng lại một lát rồi nói tiếp, “Sau khi chuyện xấu của Molly xảy ra, ông ta lập tức rút lui khỏi các quyết sách liên quan, để Tần Tri Luật toàn quyền tiếp nhận. Quyết định này còn do chính ông ta chủ động đưa ra nữa kìa.” An Ngung sửng sốt mất một lúc lâu, “Tư tưởng của mười mấy người hợp lại có thể tạo thành lý trí tuyệt đối sao?” Billy như không biết phải trả lời ra sao, anh ta ngẫm nghĩ rồi bỗng nhiên bật cười. “Có lẽ vì trong mười mấy người này có một tồn tại đặc biệt.” “Ai?” “Thượng tướng Tần Tranh, cha của Tần Tri Luật, người viết ra tuyên ngôn Người Giữ Trật Tự.” Billy ngưng mắt nhìn tầng mây nặng trĩu bên ngoài máy bay, thấp giọng nói: “Hồi ông ấy còn sống, tôi không được tiếp xúc nhưng tôi nghĩ với tính khắc kỷ và lý trí cao độ của Tần Tri Luật, không khó phỏng đoán về thượng tướng Tần Tranh đâu. Chắc chắn ông ấy là mấu chốt để AI Tổng Lĩnh thành công như thế.” An Ngung thấy đầu mình ong ong. Hệt như có một mũi dao nhọn hoắt cứa rách tim mình. Phản ứng đầu tiên của cậu không phải là tôn kính vị lãnh đạo đã bị Tần Tri Luật tự tay gi.ết ch.ết kia mà là nhớ lại câu nói trầm tĩnh “Chỉ cậu mới có thể gi.ết ch.ết Tần Tri Luật” vài chục phút trước. Nhất định trưởng quan sẽ biết trong tư tưởng của cha mình, hắn cũng bị phán án tử. Billy không phát hiện An Ngung xuất thần, vừa hạ độ cao, vừa trầm giọng nói: “Sao tôi cứ cảm thấy thành phố chính càng ngày càng bất ổn nhỉ… Tần suất bất thường của các sinh vật biến dị phát hiện được xung quanh nơi đó đã nhiều đến mức radar sắp quá tải luôn rồi. Cậu nhìn sắc trời bên ngoài kia, tôi nghĩ loài người xong đời đến nơi rồi.” *** Tầng 199 Tháp Nhọn. Hình chiếu do Tháp Đen gửi đến biến mất khỏi bức tường, hồi lâu sau An Ngung mới hoàn hồn. Tổng Lĩnh chỉ nói với cậu vài câu. “Sức mạnh tinh thần thấp hơn 10, về phương diện nhận thức của con người, Tần Tri Luật đã tử vong về mặt tinh thần. Hiện tại, thứ bị nhốt ở tầng ngầm thứ 10 của Tháp Trắng chỉ là nguồn gốc thảm họa.” “Mái vòm đã vỡ, đã có sinh vật biến dị tràn vào thành phố chính. Tất cả những gì loài người khổ công gìn giữ đều đang bị giày xéo từng phút từng giây. Chúng ta không còn sức lực để quan tâm tới Tần Tri Luật, cũng không thể cứu rỗi hay đối đầu với cậu ta.” “An Ngung, cậu là thanh đao sắc mà loài người cần.” Cậu giữ im lặng đến tận cuối cùng mới hỏi ngược lại: “Ngài có từng dự đoán mình sẽ đưa ra quyết định gi.ết ch.ết Tần Tri Luật không?” Tổng Lĩnh trả lời: “Có thể dự đoán được nhưng chưa từng dự đoán.” “Tại sao?” “Bởi vì lý trí tuyệt đối cũng thường đại diện cho đau khổ tuyệt đối.” “Ngài cũng sẽ lảng tránh nỗi đau ư?” An Ngung hỏi ngay. “Quyết định gi.ết ch.ết ngài ấy thật sự sẽ khiến ngài đau khổ sao?” Tổng Lĩnh im lặng hồi lâu như thể đã nhìn thấy An Ngung đã biết được điều gì. Đến tận lúc chuẩn bị ngắt liên lạc, Tổng Lĩnh mới chịu trả lời: “Đích đến cuối cùng của một AI khi học hỏi, phát triển chắc chắn là tình cảm.” “Chỉ là tôi cũng giống anh ta, đều trốn không thoát vận mệnh phải dùng lý trí đè nén tình cảm xuống.” Thang máy nhanh chóng đi từ tầng 199 xuống, An Ngung khoác một chiếc áo gió màu đen của Tần Tri Luật, quay lưng về phía Tháp Nhọn, nhìn thế giới bên ngoài. Thành phố chính đã bước vào trạng thái tĩnh lặng, phố xá vắng tanh, đèn đóm đều tắt ngấm, hệ thống mạng dân dụng ngừng hoạt động. Sau khi Tổng lĩnh ngắt liên lạc, thông tin giữa Tháp Nhọn và Tháp Đen cũng bị cắt đứt. Chỉ còn phòng máy trung tâm của Đại Não vẫn đang hoạt động bằng nguồn năng lượng dự trữ, mái vòm thứ cấp độc lập của Đại Não được khởi động, che giấu từ trường điện mong manh bên trong. Dù đã bị một số sinh vật biến dị xâm nhập nhưng thành phố chính vẫn đang cố hết sức xóa bỏ cảm giác tồn tại của mình. Con thú bị vây khốn vẫn đang giãy giụa. Thang máy xuống đến tầng 1, An Ngung liếc nhìn Nghiêm Hi đang lo lắng đứng chờ cậu bên ngoài cổng. Nhưng vừa ra khỏi thang máy, cậu lại nhìn sang một hướng khác. Xung quanh pho tượng lời thề của Người Giữ Trật Tự có rất đông người đang đứng. Giờ phút này, tất cả những Người Giữ Trật Tự còn ở lại Tháp Nhọn, cả người cậu quen lẫn người cậu không quen, đều đang có mặt tại đây. Đứng phía trước nhất chính là Tưởng Kiêu và Chúc Đào. “An Ngung.” Đôi mắt Tưởng Kiêu đỏ rực, hay tay gần như siết chặt lại thành nắm đấm, run giọng cầu xin: “Đừng giết ngài ấy.” An Ngung khựng lại. Sau lưng Tưởng Kiêu, những Người Giữ Trật Tự khác đều nhìn cậu chằm chằm. Cậu đưa mắt nhìn một lượt, những người này vẫn sợ hãi cậu như một bản năng nhưng hiện tại, không một ai lảng tránh ánh mắt cậu. Sau một hồi giằng co trong im lặng, An Ngung mới cất tiếng, nói bằng chất giọng lạnh tanh: “Nghe nói ngài ấy đã tử vong về mặt tinh thần. Hiện tại, thứ bị nhốt ở tầng ngầm thứ 10 của Tháp Trắng chỉ là thảm họa mà loài người không thể đối phó.” Nói câu ấy xong, cậu lập tức quay đi. Đang định rời khỏi đó, một tiếng bước chân khác bỗng nhiên tới gần. Sau đó, một giọng nói êm tai mà cô quạnh vang lên. “Vĩnh viễn trung thành với loài người, bất kể tôi tồn tại dưới hình hài nào. Tôi chấp nhận mọi sự tín nhiệm có điều kiện. Tôi chấp nhận mọi sự lợi dụng đến tột cùng. Tôi chấp nhận mọi phán quyết mà không cần biết lý do. Tôi vĩnh viễn trung thành với loài người bất kể tôi bị hủy diệt bằng phương thức nào đi chăng nữa. Người Giữ Trật Tự tự ràng buộc bản thân.” Chiếu Nhiên đọc từng chữ từng chữ được khắc phía trước bức tượng cho đến hết rồi cười. “Mọi người vẫn nên quay về đi.” Anh ta quay lưng về phía An Ngung, mỉm cười với những Người Giữ Trật Tự khác: “Tần Tri Luật chưa từng ký tên vào lời thề của Người Giữ Trật Tự nhưng anh ta vẫn luôn tuân thủ rất nghiêm ngặt. Cho dù chính anh ta đã không thể khống chế vận mệnh nhưng may sao, anh ta đã bồi dưỡng người kế nhiệm để thực hiện đến cùng giúp mình.” Chiếu Nhiên tạm dừng lại, một tiếng thở rất khẽ của anh ta quanh quẩn trong đại sảnh tĩnh lặng. “Vì giờ khắc này, anh ta đã khổ sở nhiều năm như vậy. Tuy đến giờ tôi vẫn không tài nào hiểu nổi tinh thần hy sinh ngu ngốc của mọi người nhưng đừng để uổng phí nỗi khổ tâm của anh ta.” Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Chiếu Nhiên. An Ngung quay lại, đối diện với anh ta, “Anh tới đây làm gì?” “Tới hỏi xem cậu có cần tôi đi cùng không?” Trong khi An Ngung vẫn còn sửng sốt, anh ta khẽ mỉm cười, “Chỉ là tôi cảm thấy dù tính người có thiếu hụt đến đâu đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ cảm thấy khó chịu.” “Cảm ơn ý tốt của anh.” An Ngung lắc đầu, “Nhưng không cần đâu.” “Được.” Nét mặt Chiếu Nhiên vẫn rất bình thản, “Vậy tôi chờ cậu trở về?” An Ngung “Ừ” một tiếng. Đi được vài bước, cậu lại dừng lại bên cạnh Chúc Đào. Đôi mắt màu tím đậm kia bình lặng mà hiền hòa, tuy Chúc Đào đứng phía trước mọi người nhưng từ đầu đến cuối, cậu chưa từng lên tiếng. Chúc Đào là người đầu tiên An Ngung quen và cũng là người bạn đối xử tốt với cậu nhất. An Ngung rũ mắt xuống, hơi áy náy. Nho và Điển vô cùng thân nhau, thậm chí có thể nói là như hình với bóng. Vậy nên từ bấy tới giờ cậu vẫn không thể mở lời được với Nho về chuyện Điển đã đi đâu. Cậu chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn chủ động lên tiếng: “Có chuyện gì sao?” Chúc Đào gật đầu, “Hai tiếng trước, trưởng quan đã rời khỏi thành phố chính. Cánh đồng tuyết ở phía Bắc xuất hiện khe nứt lớn, vỏ trái đất như sắp vỡ đôi. Ngài ấy không kịp báo tin, nhờ tôi nói với cậu một tiếng.” An Ngung không ngờ cậu sẽ nói điều này nên hơi sững người ra. Chúc Đào cười cười với cậu, “Gần đây nhiệm vụ nào cũng khó, nhưng khó nhất vẫn là cậu. An Ngung, xin lỗi, tôi ốc còn không mang nổi mình ốc, không thì đáng ra tôi phải ở đây giúp cậu cơ.” “Cậu đi đâu?” An Ngung hỏi. “Đi tìm trưởng quan, tôi phải đồng hành với ngài ấy.” Chúc Đào lấy một món đồ trong túi ra, đặt vào tay An Ngung, nháy mắt với cậu, thấp giọng nói: “Còn nhớ bí mật của chúng ta chứ?” Đến tận lúc Nghiêm Hi lái xe tới Tháp Trắng, An Ngung mới xòe tay ra, cúi xuống nhìn quả khô nho nhỏ màu tím trong lòng bàn tay. “Trưởng quan tôi bảo mấy quả nho báo ơn này có hiệu quả tăng kháng tinh thần gấp cả nghìn lần lá, tôi chỉ để dành cho một mình ngày ấy thôi.” Lời Chúc Đào từng nói ở khu 53 vẫn còn vọng bên tai nhưng nhoáng cái đã một năm trôi qua. Nghiêm Hi xuống xe, mở cửa cho cậu, dè dặt nói: “An Ngung, chúng ta đến nơi rồi.” “Ừ. Đi thôi.” Sau khi nghiệm chứng thân phận, bước vào khu vực cấm của Tháp Trắng, An Ngung cho quả nho khô kia vào miệng. Hương thơm, vị ngọt lan tràn trong miệng, có một chút vị rượu thoang thoảng. Thì ra nho có vị như thế. An Ngung băng qua đại sảnh, đi thẳng đến chỗ thang máy mà không hề dừng bước. Sau khi các phương tiện điện tử dừng hoạt động ở mức tối đa, toàn bộ thông tin giữa thành phố chính và bên ngoài đều đổ dồn về sảnh thông tin khẩn cấp ở tầng 1 của Tháp Trắng. Giờ phút này, mười mấy nghiên cứu viên và Đầu Lĩnh đang tập trung lại với nhau, quan sát bản đồ trên màn hình. Bản đồ thể hiện thế giới hiện có của loài người: Kết cấu xếp lớp như củ hành được tạo nên từ thành phố chính và vài trăm thành phố “mồi”, thêm cả khu bình đẳng nhỏ bé phía bên ngoài “củ hành”. Lúc này, “lõi hành” – thành phố chính đã biến thành màu đen, những thành phố “mồi” xung quanh chỉ leo lét vài đốm sáng có mờ có tỏ nhưng vòng ngoài cùng của “củ hành” lại sáng trưng, sáng đến chói mắt. An Ngung gọi Nghiêm Hi lại, “Đó là gì?” Nghiêm Hi do dự chưa đáp, một giọng nói khàn khàn bỗng vang lên qua kênh liên lạc. “Khu 84 đã sẵn sàng, chuẩn bị bật đèn. Chúc ngủ ngon, thành phố chính.” Nói xong, khu vực tương ứng trên màn hình lập tức sáng bừng lên, hòa vào với vầng sáng chói mắt bên ngoài. An Ngung đột nhiên hiểu ra. Cậu bình tĩnh quay người, ngẩng đầu nhìn màn hình cùng các Đầu Lĩnh và nghiên cứu viên. “Khu 83 đã sẵn sàng, chuẩn bị bật đèn. Chúc ngủ ngon, thành phố chính.” “Khu 82 đã sẵn sàng…” “…” “Khu 59 đã sẵn sàng…” Bắt đầu từ vòng ngoài cùng, từng thành phố “mồi” lần lượt triển khai nguồn năng lượng đến mức tối đã. Thành phố “mồi” không đơn thuần là từ bỏ sự bảo vệ của mái vòm. Vào thời khắc cuối cùng, bọn họ muốn hóa thành ánh nến lấp lánh, giống như cách giải thích của Lăng Thu năm xưa, lấy thành phố làm mồi, mặc kệ đám dân nghèo phải phơi thầy trong khi thành phố chính luôn lặng im dưới mái vòm, tinh anh của loài người được an toàn tuyệt đối. Qua từng câu “Chúc ngủ ngon, thành phố chính”, thế giới đều sáng lên, chỉ còn một chút nhỏ xíu ở trung tâm vẫn yên lặng trong bóng tối. Đây là mồi lửa cuối cùng nhân loại chôn giấu. An Ngung vốn tưởng mình sẽ không dao động khi đối diện với tồn vong của con người nhưng giờ phút này, đôi mắt vàng đang nhìn chằm chằm màn hình kia vẫn hơi run rẩy. Sau khi tất cả các thành phố “mồi” đã sáng đèn, kênh liên lạng chìm vào im lặng vài giây. Tiếp đó, một giọng nói khá quen tai vang lên. “Khu bình đẳng chuẩn bị bật đèn.” Misi dừng lại một lát, “Quan điểm của khu bình đẳng và Tháp Đen vẫn luôn khác biệt. Thật đáng tiếc, chúng tôi cũng chưa thể tìm ra được cách thức hữu hiệu để ứng phó với thảm họa. Nhưng chúng ta đều hy vọng có thể giữ lại một đốm lửa cuối cùng, chờ ngày nó bùng cháy trở lại.” “Nơi này gần như không có con người, chỉ có một số ít Người Giữ Trật Tự. Xin hãy yên tâm, đây là quyết định chung của chúng tôi.” “Phải rồi, Góc có đó không?” An Ngung im lặng một lát rồi mới lên tiếng: “Có.” “Đã lâu không gặp.” Dường như Misi đang cười, “Họng cậu khản quá, nghe mà không nhận ra được là giọng cậu.” An Ngung cố gắng hắng giọng, “Là tôi đây, tôi bị cảm. Ông có chuyện gì không?” “Có.” Misi nói, “Gửi lời chào tạm biệt tới Luật thay tôi nhé, kể cả cậu ta có còn nghe hiểu được hay không.” “Hai mươi mấy năm qua, cậu ta vất vả rồi.” Đại sảnh chìm vào im lặng, chỉ có những tiếng hít thở gấp gáp, rối loạn. Misi dừng lại một lát rồi lại nói tiếp: “Vậy nên đây sẽ là lần cuối cùng khu bình đẳng liên lạc với thành phố chính loài người.” “Chúc ngủ ngon, thành phố chính.” Trên màn hình, phần nhỏ nằm phía ngoài củ hành tây rốt cuộc cũng hòa mình vào vầng sáng tuyệt vọng kia. An Ngung ngoảnh lại nhìn ngã tư đường tối đen bên ngoài Tháp Trắng. Cuối cùng, cậu rũ mắt, thấp giọng nói: “Chúc ngủ ngon, loài người.” Nghiêm Hi ấn nút xuống tầng hầm thứ 10 trên thang máy giúp An Ngung, nói: “Đầu Lĩnh đã đóng toàn bộ hệ thống theo dõi và bảo vệ ở tầng hầm thứ 10 theo yêu cầu của ngài.” “Cảm ơn nhiều.” Giọng An Ngung rất chân thành, “Đó là thể diện ngài ấy xứng đáng nhận được.” “Cũng là sự tôn trọng ngài nên có.” Con mắt giả kia nhìn thẳng vào An Ngung, Nghiêm Hi cúi đầu thật thấp. Khi cửa thang máy đóng lại, anh khẽ nói: “Hy vọng ngài kiên cường như ngày đầu gặp gỡ.” Thang máy đóng lại, cánh cửa kim loại phản chiếu gương mặt An Ngung. Nét chân thành rút khỏi đôi mắt vàng. Tầng hầm thứ 10 không một bóng người. 30 lớp bảo mật được tắt đi, con đường quanh co dẫn tới phòng giam cũng trở nên ngắn hơn hẳn, chẳng bao lâu An Ngung đã đến nơi. Cậu kéo chặt chiếc áo của trưởng quan đang khoác trên người lại, chợt nhớ ra điều gì đó. Điển? [Tôi đây.] Hình như khá lâu rồi anh không lên tiếng. [Ừ… Tôi thấy một số thứ khiến tôi thấy khó hiểu nên vẫn suy nghĩ về nguyên nhân nãy giờ, nhưng không hiểu sao nghĩ mãi vẫn không ra.] Thứ gì? Điên không trả lời. [Cậu muốn hỏi gì à?] An Ngung cụp mắt nhìn tay nắm cửa, đưa tay nắm chặt lấy nó. Cũng không hẳn. Chỉ là cảm thấy tò mò, không ngờ anh đã hoàn toàn không có phản ứng gì với chuyện tôi muốn gi.ết ch.ết trưởng quan. Có phải anh có thể đọc suy nghĩ của tôi không? [Đương nhiên không thể. Tuy tôi và Mắt đã dung hợp nhưng trước khi quay trở về với thần, chúng tôi cũng không được tính là một phần của thần. Đọc trộm suy nghĩ của cậu chẳng khác gì tự tìm đường chết.] [Nhưng An Ngung, tôi đoán cậu sẽ không gi.ết ch.ết ngài ấy.] Cuối cùng An Ngung cũng nở nụ cười. Ừ. Cậu vặn tay nắm cửa, đưa mắt nhìn vào trong, sự lạnh lùng hiện rõ trong đôi mắt vàng. Loài người diệt vong thì đau lòng thật đấy, nhưng chuyện này liên quan gì đến tôi chứ. Trong phòng giam không có ai, chắc hẳn Tần Tri Luật vẫn đang ở trong phòng ngủ. An Ngung lập tức bước vào sâu bên trong, đẩy cánh cửa cuối cùng kia ra, dường như Điển cũng đang cười. [Nhưng An Ngung, có vẻ chúng ta đã thành công rồi.] [Khi một chuyện không thể xảy ra thực sự xảy ra, nó thường được gọi là vĩnh hằng.] [Tôi vẫn không hiểu rốt cuộc tại sao, nhưng “vĩnh hằng” đã xảy ra rồi, không phải ngay giờ phút này mà là từ rất lâu trước.] An Ngung rùng mình. Cậu đẩy cửa ra, Tần Tri Luật đứng trước bàn, đưa lưng về phía cậu, trên vách tường là hình chiếu bản đồ giống như ở đại sảnh Tháp Trắng. Không có những dấu hiệu biến dị xấu xí, quái gở. Người kia đứng thẳng tắp, nghiêm nghị hệt như trước kia. Trên tường hiển thị rõ ràng rằng sức mạnh tinh thần của hắn chỉ nằm ở con số hàng đơn vị, trên sườn mặt và mu bàn tay hắn đều gồ lên gân xanh nhưng hắn vẫn yên lặng, hiền hòa. Nghe thấy tiếng mở cửa, dường như Tần Tri Luật còn cười. “Quay về rồi?” Hắn thấp giọng nói: “Tôi nói chuyện với 21 suốt, nếu cậu vẫn chưa về, tôi cũng hết chủ đề để nói với nó tiếp.” “Trưởng quan…” An Ngung sửng sốt. Cậu vô thức lần tay lên quyển sổ đang cất trong túi áo khoác. Lời giải thích của Điển lập tức xuất hiện. [An Ngung, cậu có còn nhớ không, chúng ta đều từng muốn tìm hiểu nội tâm Luật nhưng ngài ấy quá cảnh giác, chúng ta chỉ có thể nhìn thấy một tòa tháp cao lãnh lẽo. Thực ra đó chính là thể hỗn độn, là một phần của thần, là vực thẳm vẫn luôn kêu gọi Tần Tri Luật. Suốt bao nhiêu năm quá, ngài ấy vẫn đứng trước tháp nhìn lên, lắng nghe và chống cự tiếng gọi của nó.] [Vậy nên từ trước đến nay chưa bao giờ có thể hỗn độn ngủ say như tưởng tượng của loài người, chỉ có một người đau khổ tự trói buộc bản thân.] An Ngung sửng sốt hồi lâu. Chẳng phải anh nói trong vô số khả năng ở vô số thời không song song, ngài ấy đều đánh mất ý chí con người trước khi hỗn độn dung hợp sao? [Đúng vậy, nhận thức này không có gì sai lầm.] [Trong tất cả các khả năng ở mọi thời không, Tần Tri Luật không thể chống cự được đến cuối cùng, ngài ấy vẫn bước lên con đường giống như Sienna, thảm họa cũng vì vậy mà không ngừng lặp đi lặp lại. Nhưng chỉ trong duy nhất một thời không đặc biệt cuối cùng, ngài ấy không như vậy.] Tại sao lại không? Điển suy tư một lát. [Đây chính là phần tôi vẫn chưa thể hiểu được. Điều thay đổi câu chuyện của ngài ấy rất khó tìm ra, vậy nên tôi không nhìn thấy.] Sao lại nói là rất khó tìm ra? [Có thể là quá nhỏ bé, là một thứ đơn giản, tầm thường trên đời. Ví dụ như một trận tuyết hay một chiếc bánh mì mềm.] An Ngung hơi run lên, chìm vào trong đôi mắt đen sâu thẳm kia. [Tóm lại, đó là bước ngoặt của ngài ấy, cũng là con đường sống của ngài ấy.] [Vì thứ nhỏ nhoi, tầm thường đó, ngài ấy không bước vào tòa tháp cao lạnh lẽo kia.]
« Trước Sau »