Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu
Chương 112: Ngoại truyện 04: Câu chuyện về hoa hồng
Khoảnh khắc đèn tắt là khoảnh khắc chỉ có người đứng trên sân khấu mới thấy rõ được khán đài bên dưới.
Ngôi sao Chiếu Nhiên nổi bần bật trong thời đại bão tuyết, xuất thân từ thành phố “mồi” nhưng lại có thể hô mưa gọi gió trong giới thượng lưu của thành phố chính, đáng tiếc vẫn không thoát được vận rủi biến dị.
Hàng ngàn hàng vạn người hâm mộ rưng rưng nước mắt khi nghe được tin anh ta không đánh mất ý chí con người nhưng lại ngay lập tức nhận được tin dữ rằng anh sắp bị xử tử để bảo đảm an toàn vì không chịu trở thành Người Giữ Trật Tự.
Nhưng rồi Tháp Nhọn vẫn chào đón thành viên mới.
Nghe nói cấp cao số 2 của Tháp Nhọn, người nắm quyền của gia tộc họ Cận, Cận Húc Viêm, đã đích thân bảo lãnh cho anh ta.
Trong những ngày tháng ngôi sao rơi xuống, bị ép phải vào Tháp Nhọn, người ngoài xôn xao bàn tán đủ điều nhưng không một ai tìm thấy được bóng dáng anh cho đến tận khi tin tức về người đầu tiên giảm entropy trên thế giới, từ người biến dị quay trở về làm người bình thường được lưu truyền.
Vẫn là anh của ngày trước, Chiếu Nhiên.
Rất nhiều người vừa gặp anh ta lần đầu tiên đã biết chắc chắn anh không thể có được cuộc sống bình lặng.
Rất nhiều điều bí ẩn còn dang dở, rất nhiều chuyện cũ chưa kể, rất nhiều bí mật diễm lệ, tất cả đều giấu trong đôi mắt xinh đẹp kia.
Sau khi ánh đèn tắt, sân khấu trở thành một vùng tối đen, chỉ có vài viên đá dán quanh mắt còn khúc xạ ánh sáng lấp lánh. Hệt như vài giọt lệ vừa trào ra, hòa vào với món trang sức khảm quanh khóe môi.
Trong khán phòng chỉ có tiếng thở d.ốc quanh quẩn, không ai dám lên tiếng trước khi anh ta dừng lại.
Bầu không khí vô cùng sôi động nhưng Chiếu Nhiên vẫn chưa lên tiếng.
Thảm họa rời đi, thời đại thịnh vượng quay về.
Trở lại sân khấu, anh ta đã thay đổi rất nhiều, ví dụ như phần trò chuyện trước khi buổi biểu diễn kết thúc đã không còn nữa, ngoại trừ hát, trên sân khấu, anh ta không làm bất kỳ điều gì khác.
Trên sân khấu tối đen chỉ có một bóng người cao gầy.
Anh ta đứng một mình trên bục cao, lạnh lùng, khó tiếp cận nhưng lại cô đơn một cách khó hiểu.
Trước khi xuống khỏi sân khấu, Chiếu Nhiên đưa mắt nhìn khán phòng một lượt.
Đây là khán phòng sôi động hơn cả ngày xưa nhưng dưới đó lại thiếu mất một ánh nhìn thâm trầm, chăm chú.
Anh ta đẩy micro ra, quay người rời đi giữa tiếng thở dài tiếc nuối.
Người đứng đầu gia tộc họ Cận là khán giả của anh, anh vẫn luôn biết điều đó.
Người kia chưa từng bỏ qua bất kỳ buổi biểu diễn nào của anh ta, dưới hàng ghế khán giá luôn luôn có bóng dáng đó. Nhưng khác với những phú hào khác bất lịch sự tìm gặp tận mặt sau khi buổi biểu diễn kết thúc, hắn chưa bao giờ xin phương thức liên lạc, thậm chí cả một món quà, một bông qua cũng chưa từng tặng.
Anh ta từng cho rằng đó là khán giả thuần túy duy nhất.
Cho đến tận khi anh ta bị trói gô đưa đến trước mặt hắn, Cận Húc Viêm nâng cằm anh lên, lạnh lùng quan sát một lúc lâu mới lên tiếng: “Lumen. Gọi bằng cái tên này đi.”
Lumen là danh hiệu hắn đặt cho anh ta, là tên gọi ở Tháp Nhọn.
Cán cân chệch đi, chênh lệch địa vị giữa ngôi sao và người hâm mộ bị phá bỏ.
Biến dị gen khiến anh ta xuất hiện một số bản năng làm anh thống hận, ví dụ như run sợ vì bị áp chế huyết thống.
Loại hình gen của một bên là hổ đen và hoa hồng đen, của bên còn lại lại là báo và chim sẻ đỏ. Mỗi khi Cận Húc Viêm tới gần và nhìn chằm chằm, mạch máu toàn thân anh ta như nở ra, anh cảm tưởng mình có thể nghe thấy tiếng máu tuần hoàn trong cơ thể, tiếng từng sợi dây thần kinh chấn động kịch liệt theo từng nhịp tim đập gấp gáp.
Nhưng không bao giờ có chuyện anh để lộ nỗi sợ đầy bản năng ấy, trái lại, anh chỉ oán hận nhìn chằm chằm người đàn ông kia.
“Nghe nói cậu có chết cũng không chịu gia nhập Tháp Nhọn, phải vậy không.” Cận Húc Viêm ngồi xuống trước mặt anh, tiện tay cởi hai cúc trên cùng của áo sơ mi, phía dưới cổ áo phanh rộng là vòm ngực và bắp tay phủ kín hình xăm hoa hồng.
Anh ta thoáng hoảng hốt, chợt nghĩ đến gen hoa hồng đen của người đứng đầu một gia tộc lớn này. Hắn rất thông thạo việc tra tấn tinh thần, có thể dễ dàng khiến người khác rơi vào tuyệt vọng.
Chiếu Nhiên cảnh giác nhìn theo hắn, dự cảm hắn sẽ sớm khống chế tính thần, ép anh khuất phục thôi.
Nhưng chuyện đó lại không xảy ra.
Cận Húc Viêm chỉ đánh giá ánh một lát rồi đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Thích bị ép buộc thì cứ chịu trói vậy đi.”
Hắn bỏ đi thẳng, để lại một mình anh trong căn phòng xa hoa mà trống trải này, không hề cởi trói giúp anh.
Hai tay bị trói ngược ra sau lưng, đùi và bắp chân cũng bị trói gập lại, chỉ có thể quỳ dưới đất hoặc nằm nghiêng theo kiểu gập người. Tứ chi anh ta đã nhức mỏi cùng cực nhưng anh vẫn không chịu xuống nước cầu xin, một mình ở trong phòng, giằng co với không khí, không có thức ăn nước uống, thể lực tiêu hao cực kỳ nhanh. Mà suốt cả một tuần sau đó, Cận Húc Viêm không hề xuất hiện, chỉ có người hằng ngày tới tiêm cho anh ta một liều dinh dưỡng vào mỗi sáng và tôi. Nhân viên chuyên trách kia cẩn thận ước lượng thể trọng của anh ta, có vẻ là để định chế lượng thuốc cho hắn.
Chiếu Nhiên chợp mắt một lát, nghe thấy vài câu đối thoại.
“Cánh máy và trang bị chiến đấu chế tác riêng ngốn mấy triệu bạc luôn đấy.”
“… Cái vị đó ở Tháp Nhọn trước nay không huênh hoang gốc gác hào môn của mình, giờ mới thật sự khiến người ta mở mang tầm mắt.”
“Đại Não bị yêu cầu phải thiết kế thiết bị khuếch đại sóng âm thành một món trang sức.”
“Làm được thật hả?”
“Có tiền là được hết.”
“Viêm coi trọng tên đó ở điểm nào chứ? Ngoại hình, hay là đám nhà giàu đều thích hành hạ “vật cưng” kiêu ngạo.
“Không biết, nhưng nghe nói ngài ấy đích thân viết báo cáo dài cả trăm trang, thật sự bảo lãnh cho anh ta ra khỏi Tháp Đen đó.”
Không ai biết Cận Húc Viêm là người hâm mộ của anh ta.
Chiếu Nhiên nghĩ có lẽ chính Cận Húc Viêm cũng không biết anh có ấn tượng về hắn.
Khi dây thừng được cởi, tứ chi anh ta tê rần như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn, ngã sấp xuống đất, vô thức run rẩy.
Vào chính thời điểm ấy, Cận Húc Viêm một lần nữa xuất hiện trước mặt anh.
“Suy nghĩ kỹ chưa.”
Giọng hắn vẫn lạnh lùng như thế.
Chiếu Nhiên không tài nào hiểu nổi tại sao người chân thành nghe hết hàng trăm bài hát của mình lại có thế máu lạnh đến thế.
Một lúc lâu sau, Chiếu Nhiên chậm chạp ngồi dậy. Chân anh khó lòng nào duỗi thẳng ra nhưng anh vẫn ngồi thật thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn người kia bằng thái độ không chịu khuất phục.
“Tôi sẽ không bán mạng vì bất kỳ kẻ nào, quá ngu xuẩn.”
Nét cười nhạt xẹt qua đôi mắt kia hệt như vừa nghe thấy một câu nói ngớ ngẩn của một đứa trẻ.
“Cậu nghĩ tôi ở đây là đang bán mạng vì loài người sao?”
“Chẳng lẽ không phải?”
Khi Cận Húc cao ngạo liếc xuống nhìn anh ta, trông hắn hệt như đang nhìn một vật thuộc sở hữu của mình.
“Không.”
“Cậu không hiểu cũng không sao, học cách phục tùng là được.”
“Tất nhiên, không học được cũng không sao, chung quy cậu vẫn phải phục tùng.”
Cận Húc Viêm không nói quá nhiều, rất lạnh lùng và tàn nhẫn.
Hắn chỉ tin vào những điều hắn thấy và phán đoán của riêng hắn, không cần kẻ nào hiểu, thậm chí không chừa lại bất kỳ cơ hội cầu xin nào.
Phần lớn thời gian, Chiếu Nhiên không hề đối thoại với hắn.
Chiếu Nhiên phá hỏng không biết bao nhiêu trang bị đắt đỏ. Khi cấp dưới báo cáo với hắn, hắn đứng cạnh anh, lòng thấy rất thú vị nhưng chỉ lạnh nhạt liếc sang, “Mười mấy lần rồi nhỉ, không thích hay thế nào?”
“Tôi không làm Người Giữ Trật Tự.”
Cận Húc Viêm dời mắt, thản nhiên ra lệnh: “Làm lại vài bộ nữa. Đợi đến khi cậu ta bị sinh vật biến dị lóc vài miếng thịt khắc tự biết mặc trang bị, bị vây công vài lần khắc tự biết nhặt cánh máy lên.”
“Anh mơ đẹp quá, tôi sẽ không tham gia nhiệm vụ.”
Cận Húc Viêm không thèm liếc nhìn anh ta, tiếp tục lật đọc tài liệu, hoàn toàn mặc kệ Chiếu Nhiên.
Đó là thông tin về những người biến dị đã được Tháp Đen sắp xếp lại. Hằng ngày, trên thế giới luôn có thêm người bị biến dị nhưng còn giữ được ý chí con người lại hiếm như lông phượng sừng lân, đa phần đều trở thành quái vật sau khi biến dị rồi bị xử quyết.
Còn có một số rất ít tuy đã trở thành quái vật nhưng vẫn là quái vật đẹp mắt. Nghe nói thỉnh thoảng Cận Húc Viêm sẽ chọn lựa một số trông ưng ý, đem đi từ tay Tháp Đen, tự mình tra tấn đến chết.
Khác với tất cả các cấp cao khác ở Tháp Nhọn, sau khi biến dị, Cận Húc Viêm chưa bao giờ kiềm chế ha.m m.uốn giết chóc và bạo lực. Hắn cũng không thèm che giấu, thậm chí còn giao kèo với Tháp Đen, miễn không gây nguy hại tới người thường, Tháp Đen sẽ chiều ý hắn, giúp hắn giải tỏa cảm xúc tiêu cực, đảm bảo tâm trạng của hắn luôn luôn ổn định, mãi mãi là Người Giữ Trật Tự trung thành, đáng tin cậy.
Hành động lật tài liệu của Cận Húc Viêm dừng lại, rút một trang trong đó ra.
Trong ảnh là một thiếu niên nhỏ nhắn với làn da trắng muốt, có tai và đuôi mèo. Tuy đang rụt người trong lồng nhưng vẫn híp mắt, nhìn chằm chằm bên ngoài như sẵn sàng cào nát bất kỳ sinh vật nào nó trông thấy.
Biến dị họ mèo.
Thực chất Chiếu Nhiên cũng thuộc họ mèo, là báo hoa mai.
Cận Húc Viêm gửi số hiệu đó cho Tháp Đen, liếc nhìn nắm tay đang siết chặt của Chiếu Nhiên, “Sợ?”
Chiếu Nhiên mím môi, một lúc lâu sau mới hé răng gằn giọng: “Biến thái.”
Cận Húc Viêm cười khẩy, “Còn chưa thấy tôi chơi đồ chơi của tôi mà đã ý kiến. Yên tâm, sẽ không làm vậy với cậu đâu.”
Hắn sượt qua bên cạnh Chiếu Nhiên rồi rời đi.
Chiếu Nhiên không muốn thừa nhận nhưng khi nghe được câu hứa hẹn kia, anh thực sự đã âm thầm thở phào một hơi.
Dù người này vô cùng tồi tệ nhưng không phải kẻ lật lọng, giống như hàng trăm buổi biểu diễn của anh ta, hắn chưa một lần đến muốn.
“Nhưng mà.” Cận Húc Viêm đứng ở cửa, “Phải phục tùng.”
“Tôi sẽ không giết cậu, nhưng nếu cậu chọc giận tôi, cậu cũng sẽ không được yên thân đâu.” Hắn nói. “Tôi khác những cấp cao khác, không cảm thấy mình đang nuôi dạy trẻ đâu. Khuyên cậu nên biết điều mà cẩn trọng.”
Chẳng bao lâu sau, Chiếu Nhiên đã biết “không được yên thân” nghĩa là gì.
Sau khi bị lắp thiết bị khuếch đại sóng âm vào quanh miệng, anh ta xé nát thông tin nhiệm vụ Cận Húc Viêm gửi tới cùng, còn dùng dao muốn nạy những mảnh kim loại đã bị gắn lên mặt ra.
Khi giọt máu đầu tiên chảy xuống từ vị trí tiếp giáp giữa mảnh kim loại và da thịt, Cận Húc Viêm đá văng cửa xông vào.
Hắn không nói tiếng nào, cơn thịnh nộ đó khiến bàn tay cầm dao của Chiếu Nhiên run lên.
Dây leo hoa hồng trói gô anh ta lại.
Cổ tay, cổ chân, quanh eo, bắp chân, dưới nách, quanh cổ.
Từng sợi dây leo chạy trên người anh ta như những con rắn, từ từ thắt chặt, siết vào da thịt như muốn cắt lìa cả xương cốt.
Cơn đau dữ dội gặm nhấm từng sợi dây thần kinh.
Anh ta mở trừng trừng hai mắt, thở hổn hển.
Mồ hôi chảy ròng ròng từ giữa những sợi tóc, rơi từng giọt xuống sàn nhà, tim cũng như sắp bị moi ra khỏi cơ thể, bị trói chặt đến mức bật ra ngoài.
Như vậy thôi vẫn chưa hết.
Một tiếng quất roi sắc lạnh vang lên, sợi dây leo hoa hồng quất rách quần áo trên người anh ta, để lại một vết lằn đỏ tươi.
Một roi, hai roi, ba roi…
Hắn hung hăng quất liền năm phát, vẽ nên một bức tranh đẫm máu trên ngực anh ta.
Khiến anh ta không khỏi nhớ tới con báo đã làm anh biến dị, nhớ tới cả cậu trai biến dị họ mèo trên trang tài liệu kia.
Hắn bóp chặt cằm anh ta, “Nhận lỗi.”
Chiếu Nhiên đau đến run rẩy nhưng vẫn nghiến chặt răng.
Cuối cùng vẫn là câu nói kia: “Tôi không bán mạng vì loài người.”
“Vậy mai lại tiếp tục.
Ác mộng cứ lặp đi lặp lại.
Suốt mấy ngày tiếp theo, Chiếu Nhiên gần như không có ấn tượng gì, phần lớn thời gian anh ta cứ nửa tỉnh nửa mê, vô tri vô giác trong đau đớn. Anh ta bắt đầu sợ hãi không biết khi nào tiếng mở cửa sẽ vang lên, sợ hãi bóng người kia xuất hiện.
Không biết đã chịu đựng bao nhiêu ngày, rốt cuộc anh ta cũng chịu mở miệng khi hắn một lần nữa vươn sợi dây leo hoa hồng đen tới: “Tại sao lại đối xử như vậy với tôi…”
“Tại sao cái gì?”
“Anh đã tới nghe vô số buổi biểu diễn của tôi, chưa bao giờ vắng mặt.”
Dường như hắn khá bất ngờ nhưng vẫn tỏ ra thờ ơ, “Vậy nên tôi đã nhún nhường cậu rất nhiều rồi.”
Nói xong, gai hoa hồng sắc nhọn dựng ngược lên.
“Chìm vào tuyệt vọng.” Chiếu Nhiên yếu ớt nói: “Anh có dị năng mạnh mẽ, hà tất phải tra tấn tôi bằng cách thức thô sơ này.”
“Chẳng phải là muốn ép tôi khuất phục sao, chuyện này đáng ra phải dễ như trở bàn tay với anh chứ.”
Nói xong mấy câu đó, anh ta nhắm nghiền hai mắt.
Anh ta biết sớm muộn gì cũng có ngày hắn dùng cách thức khiến anh không thể phản kháng ép anh phải khuất phục. Nếu anh không thể trốn thoát, vậy chi bằng để ngày đó tới sớm một chút, rút ngắn quá trình dài đau đớn.
Thật sự rất đau.
Nhưng đòn roi không tiếp tục quất xuống như dự kiến.
Những sợi dây leo hoa hồng không những không tiếp tục đâm vào da thịt anh, trái lại, chúng còn dần dần rút đi.
Anh ta ngã lăn ra đất, trước mắt là mũi giày của hắn.
“Không được có lần sau.”
Sau khi lành thương, hắn bắt buộc anh phải tham gia nhiệm vụ đầu tiên.
Có lẽ đã đoán được rằng Chiếu Nhiên sẽ tìm cách chạy trốn nên Cận Húc Phiêm theo dõi anh ta vô cùng sát sao nhưng càng như thế, anh ta lại càng không thèm trốn. Sau khi biến dị, anh bắt buộc phải rời xa sân khấu, đánh mất tình yêu mãnh liệt nhất đối với cuộc sống. Chẳng biết từ khi nào, đối nghịch với người đàn ông này đã trở thành thú vui duy nhất của anh ta.
Anh ta cố tình trả treo hắn nhưng dường như hắn chẳng hề bận tâm, cách nói chuyện thường ngày thậm chí còn có thể gọi là ôn hòa.
Chỉ những khi không thèm đếm xỉa đến mệnh lệnh của hắn, có ý định tự làm hại bản thân, Chiếu Nhiên mới có thể khiến người đàn ông này nổi giận.
Trên chiến trường, Chiếu Nhiên thấy được sự kinh ngạc trong mắt hắn.
Quả thật anh ta có thiên phú cực mạnh về gen, sóng âm của anh có thể khiến đội quân sinh vật biến dị ở phạm vi trên trăm mét phát điên; khi cận chiến, sự nhanh nhẹn và chuẩn xác của loài báo cũng được phát huy tối đa.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, Chiếu Nhiên vuốt phẳng phần quần áo bị cào rách, lấy một đống trang bị vô dụng ra khỏi túi, ném xuống bên chân Cận Húc Viêm, nói: “Không cần khách khí.”
Nói xong, anh ta đứng im tại chỗ, muốn thấy người đàn ông kia nổi nóng, cố gắng nén cơn bực tức hoặc cho anh ta một cái bạt tai. Dù là điều gì đi chăng nữa, chắc chắn đều khiến anh khoái chí.
Nhưng Cận Húc Viêm lại bật cười.
Vẻ tán thưởng và tự hào không hề che giấu trong đôi mắt kia, còn nhiệt thành hơn cả khi hắn ngồi dưới khán đài nhìn lên sân khấu.
Là sự nhiệt thành đáng ra không thuộc về con người đó.
Trong khi Chiếu Nhiên còn đang sững sờ, Cận Húc Viêm đã cởi áo khoác của mình, choàng lên người anh ta, “Biết rồi.”
“Biết gì?”
Chiếu Nhiên nhất thời quên bẵng mất, đáng ra anh ta phải hất cái áo kia xuống đất ngay mới đúng.
“Biết móng vuốt của cậu rất sắc.” Cận Húc Viêm bỏ đi, “Lần sau sẽ tìm con mồi ngon hơn nữa cho cậu.”
Chiếu Nhiên nghe không hiểu ẩn ý trong câu nói của hắn, mãi đến một đêm nọ choàng tỉnh giữa đêm trong Tháp Nhọn bởi giấc mơ về một trận chiến trong quá khứ, anh ta bỗng nhiên hiểu ra.
Anh ta hưởng thụ trận chiến ấy.
Nhìn lũ sinh vật biến dị đông nghìn nghịt quay cuồng dưới sóng âm của mình, nhìn những thứ dị hợm kia bị nghiền nát, bị diệt sạch, nhìn những mảnh xác xấu xí trước mặt mình, anh ta cảm nhận được niềm sung sướng đã lâu không có.
Đó là cảm giác nắm được mọi thứ trong lòng bàn tay, giống như khi còn đứng trên sân khấu, nắm chặt chiếc micro trong tay, khuấy động nhịp thở, nhịp tim của vô số kẻ thượng lưu dưới khán đài.
Kể cả người kia.
***
Anh ta ra ngoài, muốn hít thở không khí, lại vô tình nghe được cuộc điện thoại trong căn phòng bên cạnh.
Trước mặt Tháp Đen, hắn vẫn độc đoán như vậy.
“Cậu ấy rất xuất sắc, xuất sắc hơn những gì người ta tưởng tượng.”
“Không đủ trung thành với loài người? Chuyện đó quan trọng hả? Chẳng lẽ Tháp Đen cho rằng tôi trung thành với loài người?”
“Đủ rồi.”
“Dù thế nào đi nữa, người này tôi đã chọn, không chấp nhận bất kỳ lý do nào hết.”
“Tháp Đen nên hiểu, bắt đầu từ khoảnh khắc bước chân vào Tháp Nhọn, cậu ta đã chịu sự quản lý của tôi, cũng được tôi bảo vệ.”
“Đừng hòng động vào cậu ta, xử quyết hay thí nghiệm đều không. Tôi không phải Tần Tri Luật, không có chuyện người đã được tôi chọn lại bị kẻ khác tàn phá. Thu hồi đống đồ thí nghiệm kia lại ngay. Cậu ta, các người đừng hòng động vào một ngón tay.”
Đến tận khi hắn ném điện thoại đi, rót cho mình một ly rượu vang, Chiếu Nhiên vẫn đứng sững ngoài cửa.
Cận Húc Viêm uống một ly rượu trước khi đi ngủ, xử lý chuyện kinh doanh, đi tắm, đến lúc sắp lên giường ngủ mới phát hiện cửa phòng chưa đóng kín.
Hắn đẩy cửa ra, nhíu mày với Chiếu Nhiên.
Giằng co hồi lâu, rốt cuộc hắn cũng giãn cơ mặt, dịu giọng xuống.
“Gặp ác mộng?”
Chiếu Nhiên kinh ngạc, “Hả?”
Bàn tay từng gây ra rất nhiều đau đớn, từng bóp nát tự do đó đang phủ trên đầu anh ta, nhẹ nhàng trấn an.
“Lần đầu tiên giết chóc, không sốc ngay tại đó đã là rất giỏi rồi. Ác mộng tới thì cứ để nó tới, nhưng phải nhớ cho kỹ, sớm muộn rồi cậu cũng sẽ tỉnh lại.”
Rất nhiều năm về sau, câu nói trong đêm ấy, bóng người đứng ngược sáng trước mặt vẫn in sâu trong tâm trí Chiếu Nhiên chẳng thể xóa nhòa.
Anh ta nhiều lần suy nghĩ liệu người đàn ông đó có thể coi là ác mộng của anh ta hay không, có phải đêm đó hắn đã tiên đoán rằng rồi sẽ có ngày anh ta sẽ tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng là hắn hay không.
Đêm đó, cuối cùng Chiếu Nhiên lại hỏi: “Anh không bán mạng vì loài người?”
“Mạng của tôi chỉ thuộc về tôi.”
“Vậy tại sao lại làm Người Giữ Trật Tự?”
Cận Húc Viêm bật cười, “Chứng minh con đường mình đã chọn.”
Cũng là rất lâu về sau, khi người kia đã vĩnh viễn rời đi, thông qua Tần Tri Luật, Chiếu Nhiên mới nghe được lời nói từ đáy lòng hắn.
Siêu dị thể vĩnh viễn hỗn loạn, Người Giữ Trật Tự tự chứng minh con đường đã chọn.
Người đàn ông thường nói “Con người là hạt cát trên bàn cát” chưa bao giờ chịu thỏa hiệp số mệnh.
Hắn luôn ngẩng cao đầu, không bao giờ phó mặc bản thân cho số phận giống như thói quen kiểm soát, điều khiển những người xung quanh.
Trên diễn đàn Tháp Nhọn có rất nhiều tin đồn mờ ám.
Khi còn là ngôi sao, ngày nào trên mạng cũng có người đơm đặt rằng Chiếu Niên đang ở bên tinh anh này, cặp kè phú hào kia.
Sau khi vào Tháp Nhọn, đối tượng trong tin đồn anh ta trở nên đơn giản hơn nhiều: Chỉ có một mình Cận Húc Viêm. Tất cả mọi người đều cho rằng Cận Húc Viêm đã động tay động chân, đã chơi nát anh từ lâu rồi. Bằng không thì rất khó giải thích những vết hằn đỏ không giấu được hết dưới ống tay áo, rất khó giải thích bước đi loạng choạng của anh ta và rất khó giải thích vẻ mặt do dự với cả chuyện ngồi xuống trong bữa tiệc liên hoan.
Mỗi khi thấy những bài đăng đó, chính bản thân Chiếu Nhiên cũng phải cảm thán.
Tất cả những thứ đó đều trừng phạt, Cận Húc Viêm chưa bao giờ đụng chạm anh ta.
Một lần mập mờ nhất giữa hai người cũng là do Chiếu Nhiên chủ động.
Đã quên mất là nhiệm vụ thứ bao nhiêu, Chiếu Nhiên vẫn bướng bỉnh không chịu sử dụng những trang bị hắn đặt làm riêng, cuối cùng bị lũ sinh vật biến dị kéo vào vòng xoáy. Những sinh vật bẩn thỉu ở khắp mọi nơi đó rít lên, bao vây anh ta. Anh ta chẳng khác gì một miếng thịt rơi vào tổ sâu, chẳng bao lâu nữa sẽ bị cắn xé không còn một mảnh vụn.
Ngay lúc đó, Cận Húc Viêm, người chỉ đứng chỉ huy, luôn luôn giao chuyện chiến đấu cho cấp dưới, bỗng nhiên tự mình xông vào giữa đội quân sinh vật biến dị.
Đó là lần đầu tiên Chiếu Nhiên thấy hắn tàn sát.
Khủng khiếp. Chỉ có hai chữ này thôi.
Núi thây biển máu, chỉ trong tích tắc.
Khi mở ra một con đường máu, xuất hiện ngay trước mắt Chiếu Nhiên, Cận Húc Viêm tát một cú thật mạnh lên mặt anh ta, khiến anh ta ngã sấp xuống.
Nhưng anh ta vẫn nghe rất rõ câu gầm lên đầy giận dữ kia.
“Muốn tự sát? Muốn phản kháng tôi bằng cách này?”
Hắn hiểu lầm.
Nhưng Chiếu Nhiên không có ý định giải thích. Anh ta bị nắm cổ áo, kéo ngược lên, dây leo hoa hồng một lần nữa bò lên tứ chi anh ta theo cơn giận của đối phương, trói chặt anh ta giữa không trung.
Anh ta thưởng thức vẻ phẫn nộ trong đôi mắt kia, nhìn tâm trạng nóng bỏng đáng ra không nên thuộc về người kia cắn nuốt từng chút lạnh lùng.
Thật bất ngờ, như vô thức, Chiếu Nhiên cúi xuống, hôn lên môi hắn.
Anh ta chỉ vừa chạm vào đã dừng lại ngay nhưng Cận Húc Viêm lập tức nhìn thấu suy nghĩ của Chiếu Nhiên.
Dây leo hoa hồng mọc um tùm, vây cả hai vào bên trong, ngăn cách tất thảy bên ngoài.
Cận Húc Viêm kéo Chiếu Nhiên thấp xuống, bóp cằm anh ta, hung ác chiếm đoạt đến tận khi mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng cả hai.
Trở lại Tháp Nhọn, Chiếu Nhiên chủ động bước vào căn phòng bên cạnh từng khiến anh ta sợ hãi.
Chiếu Nhiên biết Cận Húc Viêm đã muốn mình từ lâu, giống như giờ phút này, anh ta bỗng nhiên cũng muốn hắn một cách mãnh liệt như thế.
Đêm đó, sự dữ dội và tàn bạo của hắn được thể hiện ra toàn bộ. Nhưng hắn rất nhanh nhận ra điều khác thường.
Hắn lật người Chiếu Nhiên lại, nhìn thẳng vào mắt anh ta bằng vẻ khó tin, “Cậu là…”
Chiếu Nhiên đau đến mức run bần bật nhưng vẫn cao ngạo nói: “Lần đầu tiên. Hời cho anh rồi.”
Anh ta nhìn vào hắn bằng ánh mắt kiêu căng như đang bố thí cho tín đồ hèn mọn, ngạo mạn hệt như khi đứng trên sân khấu lúc xưa.
Cận Húc Viêm không hề tức giận, chỉ nhìn anh ta.
Lại một lần nữa, Chiếu Nhiên không hiểu nổi ánh mắt hắn.
“Sau này làm nhiệm vụ phải mặc trang bị đầy đủ. Không thích thứ tôi đưa thì tự đặt làm riêng một bộ.”
“Gì?”
Cú thúc mạnh khiến anh ta suýt nữa cắn phải môi mình.
“Đừng có hỏi ngược lại, nói “vâng”.”
Chiếu Nhiên không chịu nói, Cận Húc Viêm cũng không ép nhưng vẫn hành anh ta cả đêm. Đến khi kiệt sức nằm cuộn người trong lòng hắn, Chiếu Nhiên lại nói: “Đặt một bộ trang bị tốn bao nhiêu tiền?”
“Dùng tài khoản của tôi.”
Cận Húc Viêm ôm Chiếu Nhiên vào lòng mình, vòng tay hắn vừa vững chãi, vừa ấm áp, “Làm nhiệm vụ trả lại tôi.”
Chiếu Nhiên nhắm mắt, cười nhạt một tiếng.
“Nhạt nhẽo, quả nhiên anh cũng chắc khác gì so với những kẻ giàu có khác.”
Chờ đến khi nhịp thở trên đỉnh đầu dần dần nhẹ đi, Chiếu Nhiên lại một lần nữa mở mắt ra, nương theo ánh trăng lờ mờ nhìn hình xăm hoa hồng đen trên ngực và cánh tay Cận Húc Viêm.
Hoa hồng đen, bí ẩn mà nguy hiểm.
Gai nhọn của nó khiến người ta máu tươi đầm đìa nhưng những cánh hoa mềm mịn của nó cũng khiến người ta say mê.
“Ngủ ngon.”
Người tưởng như đã ngủ say kia bỗng lên tiếng, ấn một cái lên đầu anh ta, mắt vẫn nhắm nghiền, “Cậu đã mệt lắm rồi.”
Chiếu Nhiên không biết mối quan hệ giữa mình và Cận Húc Viêm có thay đổi gì hay không.
Anh ta vẫn không hòa nhã một chút nào với hắn, luôn luôn chống đối.
Nếu quá đà, đi quá giới hạn, Cận Húc Viêm vẫn phạt anh ta như hồi trước, hoặc cũng có thể là phạt trên giường, chưa từng nhẹ nhàng.
Hắn là người Chiếu Nhiên hận nhất trong Tháp Nhọn.
Nhưng cũng chính trong Tháp Nhọn này, hoặc thậm chí là trên cả thế giới này, hắn lại là người duy nhất Chiếu Nhiên bận lòng.
Trong một nhiệm vụ dọn dẹp nọ, Cận Húc Viêm dẫn theo vài chục Người Giữ Trật Tự đi. Nhưng trận chiến này vô cùng thảm khốc, gần một phần ba số Người Giữ Trật Tự tham gia đã bị sinh vật biến dị quấy nhiễu dẫn đến biến dị lần hai rồi mất trí ngay trên chiến trường.
Sau khi trở về, Cận Húc Viêm không nói một lời nào. Nửa đêm, Chiếu Nhiên thử đẩy cánh cửa kia ra, lại phát hiện người nọ đã thiếp đi trên sô pha.
Chai rượu vang đã cạn nằm lăn lóc trên bàn, một bên tai nghe rơi xuống sàn. Anh ta tiến tới nhặt bên tai nghe kia lên, bỗng nghe thấy một giai điệu quen thuộc trong căn phòng yên ắng.
Chiếu Nhiên sửng sốt, đeo bên tai nghe đó lên tai.
Giọng hát của chính anh ta truyền tới, đó là một bài đồng dao hồi nhỏ còn sống ở thành phố “mồi” mẹ từng hát cho anh ta nghe. Anh ta chưa từng biểu diễn công khai trước khán giả, chỉ có một lần nọ ngâm nga trên đường về nhà bị thợ săn ảnh quay video lại được.
Cận Húc Viêm xóa hết những thứ khác, lọc sạch tạp âm trong đoạn video đó, chỉ để lại chất giọng trong trẻo, êm tai của Chiếu Nhiên, để nó lặp đi lặp lại ngâm nga bên tai như nhẹ nhàng trêu chọc hoặc cũng có thể là đang dỗ dành.
Khi Chiếu Nhiên vẫn còn sững sờ, Cận Húc Viêm đã tỉnh dậy.
Đôi mắt say trong men rượu chằng chịt tơ máu, hắn chỉ liếc nhìn anh ta một cái, ấn vào bên tai nghe còn lại vẫn nằm trong tai, đầu ngón tay chạm khẽ lên thiết bị thông tin, chuyển bài.
Đó là một bài hát cũng từ rất lâu rồi của Chiếu Nhiên, năm đó, thảm họa còn chưa quá nghiêm trọng, dù sống ở thành phố “mồi”, người ta vẫn tất bật chuẩn bị cho dịp lễ tết sắp đến vào những ngày cuối đông. Bài hát có giai điệu rất ấm áp, nghe vui vẻ mà cũng bùi ngùi ấy có tên “Đêm tuyết rơi”. Chiếu Nhiên từng hát nó trong buổi biểu diễn đầu tiên tại thành phố chính nhưng sau này không hát lại nữa vì cái tên không may mắn.
Cận Húc Viêm không nói gì, ngoảnh đầu là nhìn tuyết lớn bay tán loạn bên ngoài cửa sổ.
Hai người chia nhau một đôi tai nghe, im lặng nghe hết bài hát kia.
Đêm đó, Cận Húc Viêm bỗng nhiên gọi tên anh ta, “Chiếu Nhiên.”
“Tôi đã nói chuyện với Tổng Lĩnh, Tần Tri Luật cũng biết chuyện, anh ta sẽ bảo đảm chuyện Tổng Lĩnh phải thực hiện lời hứa.”
“Gì cơ?”
“Nếu có một ngày tôi không còn nữa, cậu rời khỏi Tháp Nhọn này đi. Chỉ cần không gây lây nhiễm, không gây tổn thương cho người vô tội, Tháp Đen sẽ không gây sự với cậu đâu.”
Chiếu Nhiên không hé răng.
Anh ta cau mày, ngay chính bản thân anh ta cũng không thể ngờ được tim mình lại nhói lên như thế khi nghe mấy chữ “tôi không còn nữa” kia.
Cuối cùng, anh ta mở miệng, cho Cận Húc Viêm một chữ “Cút”.
“Ai thèm anh giả từ giả bi. Anh nghĩ anh là ai? Chủ nhân của tôi?”
Cận Húc Viêm vẫn không hề tức giận.
Hắn chưa từng tức giận vì những lời cay nghiệt của Chiếu Nhiên.
“Chẳng lẽ bây giờ cậu đã thích thân phận Người Giữ Trật Tự này rồi?”
Chiếu Nhiên cười khẩy, tôi thích thấy anh thất vọng khi phát hiện mình không thể nào kiểm soát được tất cả mọi thứ.
Khi đó, Chiếu Nhiên từng cho rằng những ngày tháng như thế, mối quan hệ như thế sẽ duy trì mãi mãi không hồi kết, giống như tuyết không bao giờ ngừng rơi.
Cho đến khi chuyện ở đầm lầy diễn ra, dây leo hoa hồng xuyên qua hàng ngàn hàng vạn sợi roi bùn, đưa anh ra ngoài an toàn.
“Bình an.”
Cuối cùng, hắn chỉ để lại cho anh ta hai chữ này.
Anh ta luôn cảm thấy rằng vào thời khắc cuối cùng đó, Cận Húc Viêm phải có hàng ngàn lời muốn nói. Nhưng người kia xưa giờ ghét phiền phức, tiếc chữ như vàng, có lẽ vì vậy nên chỉ nói ra hai chữ đó mà thôi.
Bình an, cậu phải bình an.
Còn những điều khác, hắn đã sớm nói trong vô số cuộc đấu khẩu suốt bao ngày bao đêm trước đó.
Ví dụ như trong nhiệm vụ trước nhiệm vụ ở đầm lầy, Chiếu Nhiên phạm sai lầm, suýt chút nữa mất mạng. Tuy đã một lần nữa cứu anh ta nhưng hắn lại bất thình lình nói có lẽ không nên ép anh ta trở thành Người Giữ Trật Tự ngay giữa đêm khuya tĩnh lặng.
Hắn còn nói, sau khi trở thành Người Giữ Trật Tự, anh ta trở nên nhiệt huyết và kiêu ngạo hơn trước kia rất nhiều.
Khi quay trở lại đầm lầy, khi cam tâm tình nguyện chìa tay về phía hoa hồng đen, muốn bị hỗn loạn nuốt chửng chung với hắn, Chiếu Nhiên lại một lần nữa nghe thấy chất giọng trầm vô cùng cuốn hút kia ghé sát vào tai mình mà nói chuyện.
Chiếu Nhiên, tôi không thể ngăn cản cuộc sống này sụp đổ thay cậu.
Nhưng thật may, tôi có thể tìm lại cuộc sống cho cậu, trả lại cho cậu.
Khoảnh khắc ấy, ngàn vạn lo nghĩ, che chở ẩn dưới vỏ bọc tàn nhẫn hoàn toàn lộ rõ.
Rốt cuộc, hắn đã thua trong ván cờ này vì hắn đã để Chiếu Nhiên thấy được tình cảm thật lòng của mình.
Nhưng Chiếu Nhiên nghĩ người thực sự thua trắng phải là bản thân anh ta.
***
Dư âm tan dần phía sau lưng, bầu không khí cuồng nhiệt trôi đi, thế giới quay trở về với sự yên tĩnh.
Ánh đèn sáng rực khu vực hậu trường, người qua người lại, ai cũng vây quanh, tâng bốc anh ta như những ngôi sao vây quanh trăng sáng.
Nơi đây từng là sân khấu anh ta yêu nhất.
Vậy mà giờ lại trống rỗng như huyệt mộ.
“Anh định sẽ ăn đêm ở đâu đây ạ?” Trợ lý dè dặt mỉm cười, “Có vài khán giả gửi thiệp mời, đều là nhân vật…”
“Không ăn đêm.”
Chiếu Nhiên cởi găng tay ra, lạnh lùng nói: “Vườn của tôi cải tạo đến đâu rồi?”
“Cơ bản đã hoàn thành, hệ thống tưới tiêu và duy trì nhiệt độ cũng đã lắp đặt, chỉ còn bước đưa cây tới nữa thôi.”
Dường như trợ lý đã quen với thái độ cao ngạo, lạnh lùng đó của siêu sao, lập tức chuyển chủ đề, “Lúc chiều, người của Tháp Đen cũ còn hỏi anh muốn hoa ở đâu.”
“Đầm lầy. Không được đụng đến cây hoa hồng đen khổng lồ kia nhưng những cây hoa nhỏ mọc quanh quanh gốc nó có cây nào thì đưa hết về.”
Trợ lý ngần ngừ, “Được thì cũng được thôi, nhưng mà… Liệu có ít quá không? Có mỗi mấy cây nhỏ thôi.”
“Sớm muộn cũng sẽ có ngày um tùm.”
“Vâng. À phải rồi, hổ đen do Tháp Đen cũ chọn giúp anh có thể đưa tới vườn bất cứ lúc nào. Thực ra em thấy hơi lo, liệu hổ đen có giẫm nát hết mấy cây hoa nhỏ kia không?”
“Không đâu.”
Chiếu Nhiên dừng lại một lát rồi nói tiếp, “Sinh vật càng tàn bạo lại càng dễ chung sống với những thứ yếu mềm.”
Trợ lý ngơ ngác gật đầu, lại thở dài, nói, “Hay là anh nghe theo lời khuyên của Tháp Đen cũ, gỡ mấy món trang sức quanh miệng xuống đi… Anh đã không còn là người biến dị, dù không thèm quan tâm tới lời bàn tán của người ta thì cơ thể anh cũng đã không thể tiếp nhận mấy món dị vật này nữa rồi. Chẳng lẽ anh không đau hay sao?”
Chiếu Nhiên vừa khéo dừng bước ngay trước một tấm gương, anh ta nghiêng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình.
Gen của anh ta đã quay trở lại và gen người thuần túy, ngày nào cơ thể cũng có phản ứng đào thải với những dị vật bằng kim loại này.
Vừa uống thuốc ức chế miễn dịch, biểu diễn xong một buổi, hai má lại đỏ bừng lên.
“Không sao.”
Chiếu Nhiên mím môi, đối diện với chính mình trong gương, nhìn vào đôi mắt vẫn trong trẻo ấy mà cảm tưởng như nhìn thấy dung mạo của một người khác.
Anh ta tự thất thần với chính mình, một lúc lâu sau với hoàn hồn.
“Dù sao cũng phải có thứ gì đó giúp tôi luôn luôn nhớ về giấc mơ đã trôi xa kia.”