Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu
Chương 113: Ngoại truyện 05: Nguyện chia sẻ bánh mì cho nhau
Cuối thu đầu đông, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cả thành phố co ro.
Thảm họa đã qua, liên hiệp loài người đã trở thành lịch sử, chuyện phân chia quyền lực và cơ cấu lại trở thành vấn đề lớn nhất hiện nay.
Những kẻ nhiều dã tâm đã bắt đầu thăm dò, khiêu khích. Mỗi ngày, mỗi giờ, ở mỗi góc của thế giới, sóng ngầm luôn cuộn trào.
Nghe nói số lượng khu ổ chuột cũng không ít hơn thời kỳ bão tuyết. Chiến tranh và tội phạm tạo thành vô số góc tối trên thế giới, chỉ có một số ít người có thể sống yên ổn lâu dài.
Ngoảnh lại nhìn, thảm họa đã biến thành một vết máu ổ đọng trên tấm lụa thời gian nhưng mâu thuẫn trong lòng nó lại như giọt mực còn chảy mãi.
Nhưng những điều đó đã chẳng còn liên quan gì đến thành phố chính của con người khi trước nữa.
Thành phố chính không còn là lõi củ hành cao quý cần được bảo vệ. Nhưng có lẽ vì vị thế đặc biệt mà nó từng có, có lẽ vì nơi đây vẫn còn mái vòm và trang thiết bị khẩn cấp, có lẽ đơn giản chỉ nhằm tưởng nhớ những người đã chấp đuốc ngược gió đi trong bão tuyết, thành phố chính trở thành một khu vực trung lập được giữ lại.
Không có biên giới, không có phân tranh.
Dân số giảm mạnh, nhịp sống chậm lại.
Khi phong thái tinh anh bị rửa trôi, cả thành phố chính trở nên lười nhác hơn. Người định cư có có người giàu lẫn người nghèo, tóm lại đều là những người không trung thành gì với chủng tộc, quốc gia, người không còn nhiệt huyết chiến đấu, hoặc người người chỉ muốn nằm im cho thời gian trôi.
Một “khu ổ chuột” nhưng không bần cùng.
Là vùng đất tiên đối với An Ngung.
“Ây, chào buổi sáng ông chủ.”
“Ông chủ An hôm nay rảnh rỗi tới tiệm sao?”
“Hình như hôm nay ông chủ An cao lên nhỉ? Lạ ghê.”
An Ngung giấu phân nửa gương mặt mình trong chiếc khăn quàng lông xù, nheo mắt đi trong gió rét, cứ “ừ ừ” rồi bước thẳng vào trong tiệm.
Tiếng chuông gió kêu leng keng, Hứa Song Song ló người ra từ sau giá bánh mì, cười tủm tỉm, “Tôi đang thấy ma hả? Sao sếp lại dậy sớm quá vậy?!”
Cô đang vươn hai tay đeo găng, xếp ngay ngắn từng hàng bánh mì lên giá.
Bên ngoài cửa kính, khách đã xếp hàng dài, sáng sớm nào thành phố chính cũng có hẹn với tiệm bánh mì Góc, chỉ 5 phút nữa thôi, tiệm sẽ mở cửa bán hàng.
An Ngung cởi khăn quàng cổ ra, ngáp dài một cái, “Không yên tâm, tới xem chút.”
“Tôi thấy sếp là tới xem tiền ấy chứ? Sếp hai chỉ đề nghị vậy thôi, sếp không gật đầu, chúng tôi làm gì dám tự cho miễn phí.”
Hứa Song Song xếp nốt ổ bánh mì cuối cùng lên giá, cởi găng tay ra, liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, “Sếp hai đâu rồi, không đưa sếp đến đây à?”
“Đang đi mua hoa.”
An Ngung đã ra sau quầy thu ngân ngồi, chống cằm nhìn hàng người ngày càng dài bên ngoài cửa kính, tầm mắt vượt qua những cái đầu chen chúc cạnh nhau, bắt được chính xác bóng người cao ráo mặc chiếu áo măng tô cùng kiểu với cậu ở cửa tiệm hoa nằm cuối phố.
Tần Tri Luật chính là “sếp hai” của tiệm bánh mì Góc, còn chăm chỉ tới tiệm hơn sếp thật là cậu, lần nào tới cũng mang cho tiệm một bó hoa, có lúc là hoa đồng tiền nở rực rỡ, có lúc là hoa tulip cành lá xanh rì, có lúc lại là hoa hồng trắng thanh tao.
Hứa Song Song rất thích Tần Tri Luật, nhiều tiền mà vẫn tao nhã, hơn nữa còn có cảm giác xa cách vừa đủ.
Hắn là một lớp phòng tuyến không ai còn cần nữa nên đã được thả lỏng, quay trở về với cuộc sống của riêng mình.
Hứa Song Song cũng phát hiện ra bóng người ở cuối phố theo tầm mắt của An Ngung, lời tán thưởng và tiếng kêu ca của An Ngung đồng thời vang lên.
“Sếp hai đúng là người tình hoàn hảo.”
“Ngài ấy đúng là đồ phá của.”
“…”
“…”
An Ngung im lặng nhìn Hứa Song Song, “Cô biết tháng trước ngài ấy mua mấy thứ vô dụng chỉ để bày trong tiệm tốn bao nhiêu tiền không?”
Hứa Song Song đưa mắt nhìn những món đồ trang trí trong tiệm, cười càng tươi hơn, “Cần gì quan tâm chứ, tiền hai anh tiêu có hết được đâu.”
Mỗi lần tới, Tần Tri Luật không bao giờ đi tay không, hắn cứ thế lẳng lặng sửa sang cho căn tiệm nhỏ này càng ngày càng ấm cúng hơn.
Chiếc đàn guitar trong góc tường, máy quay đĩa và những chiếc đĩa than, mô hình trưng bày của Nhà trẻ siêu biến dị trên giá, tượng gỗ treo trên tường, kem dưỡng tay và nam châm dán tủ lạnh hình bánh mì để ở quầy thu ngân cho khách hàng lấy.
“Sếp hai đúng là người tình hoàn hảo. Ở bên anh ấy là phước phần của anh đấy.” Hứa Song Song nói.
An Ngung hừ một tiếng.
Cậu không muốn nói chuyện với người chưa từng chịu cảnh nghèo khó. Lúc có tiền thì là phúc, nhỡ chẳng may một ngày nào đó vừa tỉnh dậy, thế giới này lại đổ nát, tiền của ngài ấy sẽ thành giấy vụn hết, tài khoản đóng băng, trong nhà không có lương thực tích trữ thì mấy món đồ này có ích lợi gì?
Lăng Thu từng nói chỉ có người tự làm giàu thành công và người nghèo ở khu ổ chuột mới hiểu đạo lý về đồng tiền. Nhóm trước thì sẽ không ngừng dùng tiền tạo ra tiền, nhóm sau thì sẽ tằn tiện tích cóp từng đồng như nết ăn phân không bỏ được của con chó.
Trùng hợp thay, An Ngung thuộc đồng thời cả hai nhóm này.
Tích tức, chiếc đồng hồ kim kiểu cổ treo trên tường chỉ vào số 7, tiếng chuông từ nhà thờ phía xa vọng lại, Hứa Song Song mở cửa đón khách.
An Ngung lẳng lặng mở báo cáo tháng trên thiết bị thông tin, bắt đầu cẩn thận đối chiếu doanh thu và chi phí của các xưởng bánh mì trên toàn thế giới trong tháng trước.
Nhằm tăng hiệu quả kinh doanh, một người văn hóa lùn như cậu đã nghiêm túc học về tài chính và quản lý, hơn nữa sau mấy tháng cũng đã bắt đầu có hiệu quả.
Cậu vốn tưởng những ngày tháng tươi đẹp ấy sẽ càng ngày càng rực rỡ hơn, dù trưởng quan có tiêu xài hoang phí đến thế nào cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng đến cuối tuần trước, sau một hồi âu yếm thân mật, cậu kiệt sức đến choáng váng đầu óc, nằm cuộn tròn trong lòng Tần Tri Luật chuẩn bị ngủ, Tần Tri Luật bỗng nhiên ghé môi sát bên vành tai cậu, thì thầm: “Người thất nghiệp ở thành phố chính càng ngày càng đông, dù sao lợi nhuận của tiệm bánh cũng chỉ là vài đồng lẻ đối với em thôi, chi bằng dùng tiệm này làm từ thiện nhé?”
An Ngung choàng tỉnh, đôi mắt vàng sáng quắc trợn tròn như chuông đồng.
Tiếp đó là cả một đêm thao thức, đêm hôm sau cũng trằn trọc, mất ngủ suốt một tuần, bây giờ đi đường vẫn còn lảo đảo, đầu óc mơ hồ như lạc mất hồn.
Khách hàng đã xếp hàng tới trước quầy chọn bánh mì, có người còn giơ điện thoại lên chụp trộm An Ngung đang vừa làm việc vừa nhíu mày sau quầy thu ngân, chuẩn bị đăng lên mạng.
Cái tên An Ngung này còn thu hút dư luận hơn bất kỳ ngôi sao nào. Cậu là chúa cứu thế, cũng là vật biểu tượng của loài người, dường như chỉ cần cậu vẫn sống tốt, loài người sẽ có thể vững tin rằng mình sẽ có một tương lai tươi sáng.
Hứa Song Song kịp thắp cốc nến thơm hương gỗ thông ngay trước khi nhận đơn thanh toán đầu tiên, giúp buổi sáng mùa đông này bắt đầu với một trạng thái ấm áp.
Một bóng người cao ráo, ung dung bước vào từ cửa chính, đi thẳng đến chỗ An Ngung, đặt một bó hoa lớn xuống trước mặt cậu.
Hôm nay Tần Tri Luật mua hoa tuyết nhung, những bông hoa trắng như tuyết được tô điểm bởi vài đóa cúc dại gần như vàng óng. Đó là một giống hoa mới mà bảo tàng hạt giống của Chúc Đào mới lai tạo được, màu vàng tươi sáng, trong trẻo hết như đôi mắt của An Ngung, trông đẹp vô cùng.
Tay kia, hắn đặt cốc cà phê nóng mình đang cầm xuống trước mặt An Ngung luôn, đến khi thu tay lại còn tiện thể xoa nhẹ đầu cậu một cái.
“Ăn sáng đã rồi làm việc. Đưa bình hoa sau lưng cho tôi, tôi cắm hoa cho.”
An Ngung rì rầm “Ò” một tiếng, quay người lại, cẩn thận bưng bình hoa lớn bằng thủy tinh kia lên.
Cái thứ này cũng đắt chết đi được, cậu không dám nhìn lâu, sợ nhìn sẽ đau tim.
Tần Tri Luật mở bó hoa ra, cắt từng cành một rồi lại c.ắm vào bình. Hắn đứng cạnh cửa sổ, nắng sớm và ánh tuyết mùa đông chiếu lên gương mặt, đôi mắt đen kia vẫn sâu thẳm như trước nhưng trông tươi sáng hơn nhiều. Hắn đứng đó như một cảnh đẹp, khách trong tiệm ai cũng quay sang nhìn.
An Ngung nhấp một hớp cà phê nóng, li.ếm sạch bọt sữa bên môi, đi đến bên cạnh giá gỗ lấy bừa một ổ bánh mì, vừa cắn vừa quay về quầy thu ngân.
Lúc đi sượt qua bên cạnh Tần Tri Luật, Tần Tri Luật ngoảnh lại, hôn lên gò má phúng phính của cậu, tiện tay ôm lấy eo cậu, môi ghé sát bên tóc mai, thấp giọng nói: “Đừng buồn, không nghĩ đến nó nữa là xong mà.”
Dường như giọng nói lạnh lùng của Tần Tri Luật mang theo cả những năm tháng gió tuyết đã trôi đi xa, trầm thấp mà cuốn hút như phủ một lớp khói bụi nóng rực, khiến An Ngung mỗi lần nghe thấy đều rung động.
Cậu “Ừm” một tiếng, nuốt hết cả miếng bánh mì, “Nhưng em vẫn phải nghĩ.”
“Em đau lòng như thế đã là đáp án rồi.” Tần Tri Luật cười, “Cứ coi như tôi chưa nói gì đi.”
An Ngung nhanh chóng soát xong sổ sách, Tần Tri Luật kéo một chiếc ghế tới ngồi đọc sách cạnh cậu, cậu bắt đầu mở diễn đàn Tháp Nhọn ra cho đỡ chán.
Người Giữ Trật Tự đã tứ tán nhưng diễn đàn Tháp Nhọn vẫn hoạt động như bình thường.
Có những người rời đi rồi hòa tan vào xã hội, không còn tin tức gì nữa. Nhưng có những người ở lại lại vô cùng sôi động, ngày nào cũng đùa giỡn trên diễn đàn, không chỗ nào không thấy mặt.
An Ngung nhàm chán lướt xem từng bài đăng, gì mà “Các bạn ơi, dạo này vai tôi ngứa quá, có phải tôi đang nhớ đôi cánh của mình không?”, “Chiếu Nhiên vô tình vô nghĩa, hồi đó đi làm nhiệm vụ với nhau thế mà giờ chẳng tặng nhau nổi một chiếc vé”, “Giống cây mới do Bảo tàng hạt giống tạo ra thật sự không phải sinh vật biến dị sao?”, “Tháng sau sẽ về thành phố chính chơi, các bạn có đề cử địa điểm nào không?”, “Thâm Ngưỡng và Triều Vũ là người biểu diễn cố định ở bar Ocean hả! Giọng hát hay y hệt nhân ngư luôn ấy…”, “Tiệm bánh mì Góc lại có thêm hai món mới, bao giờ các khu vực xa mới được quan tâm tới đây”,…
An Ngung vừa online, thông báo tin nhắn đã nhảy mãi chưa hết. Cậu lướt xem qua, hầu hết đều liên quan đến bánh mì.
Hồi trước, tiệm bánh mì sẽ cung cấp một lượng bánh mì riêng cho Tháp Nhọn, nhu cầu không phải quá lên, chỉ là thêm một món trong thực đơn của Người Giữ Trật Tự mà thôi, hơn nữa còn là Tần Tri Luật cố tình dùng việc công làm chuyện tư, hỗ trợ chuyện kinh doanh cho bạn nhỏ nhà mình.
Nhưng những ngày tháng ấy đã qua, hiện giờ Người Giữ Trật Tự ở khắp mọi nơi trên thế giới bắt đầu nhớ nhung hương vị đó khôn nguôi. Bánh mì Góc được sản xuất đại trà trong nhà máy cũng rất ngon, chỉ là khó có thể tìm được mùi ngũ cốc thơm lừng của ngũ cốc mới ra lò mỗi sáng sớm kia.
Huống hồ trong cửa tiệm ở thành phố chính còn liên tục có món mới, món mới hầu như không đưa vào sản xuất đại trà, họ chỉ có thể xem ảnh chụp, video do các blogger nổi tiếng về du lịch đăng trên mạng xã hội.
Hiện giờ, bánh mì Góc đã là công ty chủ đạo về thực phẩm đóng gói trên phạm vi toàn thế giới. Không chỉ có chất lượng sản phẩm và hệ thống quản lý vượt trội, quan trọng hơn chính là sức ảnh hưởng của cá nhân An Ngung, mọi người tin tưởng rằng bánh mì Góc có thể cho thế giới này sức mạnh và hy vọng vô biên. Cho dù ở quốc gia nào, thậm chí ở cả những khu vực nhạy cảm mà lợi ích bị phân chia, cắt xẻ nát vụn, bước vào một tiệm tạp hóa bất kỳ, mọi người đều có thể nhìn thấy những người với những màu da khác nhau, nói những ngôn ngữ khác nhau cùng mua một loại bánh mì Góc.
An Ngung thất thần trước những bài đăng ấy, mãi đến khi mùi hương da thuộc hòa lẫn với mùi gỗ tùng lạnh thoang thoảng vờn quanh, Tần Tri Luật bóp nhẹ vào vai cậu, “Lướt mạng thôi mà cũng mày ủ mặt ê. Đừng nghĩ nhiều quá, tiệm bánh mì nên buôn bán thế nào thì cứ buôn bán như thế, người dân thành phố chính cũng không phải đối tượng thực sự cần cứu tế.”
An Ngung nhìn thẳng vào mắt Tần Tri Luật, đôi mắt sâu thẳm kia vẫn lạnh lùng như trước, đó là phong thái đã ăn sâu vào xương Tần Tri Luật, nhưng khi đối diện với cậu, bên trong sự lạnh lùng ấy lại có phần dịu dàng không thể nào hòa tan. Ánh sáng ngưng tụ trong con ngươi đen tuyền, ánh sáng ấy là thứ chỉ xuất hiện khi hai người chính thức bên nhau, khi hắn nhìn cậu, lấp lánh như ánh sao.
“Trưởng quan.”
An Ngung bỗng hỏi: “Nhỡ một ngày nào đó bánh mì Góc không kiếm được ra tiền nữa thì phải làm sao?”
Tần Tri Luật nhướng mày, “Em biết quy mô kinh doanh hiện tại đang lớn cỡ nào không?”
An Ngung gật đầu, “Nhưng cũng không loại trừ khả năng đó. Thế giới vẫn rất hỗn loạn, kinh tế, chiến tranh, chẳng nói chắc được điều gì…”
Tần Tri Luật cười, “Bánh mì của em khác với của người ta, càng loạn lạc, khả năng tiêu thụ của nó phải càng ổn định mới đúng.”
Nói xong, hắn tiện tay lấy một ổ bánh mì hạt thô loại nhỏ đã được đóng gói chỉn chu trong rổ bánh bên cạnh quầy thu ngân, bóp mạnh, nói một câu đầy ẩn ý: “Chính ổ bánh mì đơn giản nhất này mới là thứ luôn luôn được cần đến.”
“Giả sử, em nói là giả sử thôi.” An Ngung giành lấy ổ bánh mì trong tay hắn, “Nếu có một ngày như thế, hai ta nên làm gì đây?”
Tần Tri Luật nhíu mày nhìn cậu một lát rồi bật cười. “Làm gì chứ? Nên làm gì thì cứ làm thôi.”
Hắn vò đầu An Ngung, “Em thực sự nghĩ bọn tôi đều đang ăn bám vào tiền của em à?”
An Ngung ngơ ngác, “Không phải sao?”
Tần Tri Luật cầm thiết bị thông tin lên, bấm vài cái rồi đưa cho cậu nhìn.
Hai mắt An Ngung trợn tròn, “Ngài… Em… Ở đâu ra vậy?”
“Tôi cũng đang làm việc mà.”
Nét mặt Tần Tri Luật lạnh nhạt như đang nói một chuyện gì đó không hề quan trọng, “Trước khi tới đầm lầy, có lẽ Viêm đã dự cảm được nên chuyển giao sản nghiệp của nhà họ Cận cho tôi tạm thời quản lý. Hiện giờ anh ta đi rồi, những khoản thu từ sản nghiệp đó sẽ được sử dụng làm nguồn vốn dự phòng để khởi động Tháp Nhọn. Đương nhiên, tôi hy vọng rằng nó sẽ không bao giờ phải phát huy công dụng đó. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, chỉ làm chuyên viên quản lý thôi, thu nhập hằng năm cũng tương đối khả quan rồi. Tôi lại dành một phần thu nhập đó đầu tư vào việc phát thiết bị công nghệ cao của các cựu nghiên cứu viên Đại Não. Tình hình doanh thu hiện tại cũng đang tăng trưởng khá tốt, có lẽ năm sau sẽ có thể theo kịp nhà máy bánh mì của em.”
An Ngung nghẹn họng mất một lúc lâu vẫn chưa tìm lại được đầu lưỡi của mình, tiếng chuông gió bỗng vang lên, như có một dự cảm thần kỳ nào đó, cậu ngoảnh ra nhìn phía cửa.
An Ninh vừa tới.
“Thi sĩ.”
“Chào buổi sáng.”
Khách trong tiệm sôi nổi chào hỏi anh ta.
An Ninh mặc một chiếc áo gió dáng dài màu trắng, tươi cười hiền hòa, “Chào buổi sáng.”
Sau khi thành phố chính được giữ lại, An Ninh cũng ở lại đây, tiếp tục quản lý nhà thờ.
Ban đầu, anh ta nói vẫn chưa nghĩ ra sẽ làm gì tiếp, nhưng dần dần, anh ta không còn nhắc về vấn đề đó nữa, chỉ tập trung lo liệu công việc của nhà thờ. Hiện tại, nhà thờ ở thành phố chính sẽ tổ chức cầu nguyện hằng đêm, hoạt động rất đều đặn, vẫn là một phần không thể thiếu trong đời sống của người dân thành phố chính giống như hồi trước.
Danh xưng cũ “thi sĩ” được tự động chuyển sang cho An Ninh nhưng anh ta không ngại, thản nhiên chấp nhận.
Thực ra An Ngung thường xuyên nghe thấy người ta bàn luận về An Ninh, luôn nói thi sĩ mới hợp với vị trí này hơn người tiền nhiệm vì cảm xúc của anh ta luôn luôn ổn định, nhẹ nhàng, bình tĩnh, đáng quý nhất chính là mọi người có thể cảm nhận được ánh sáng của con đường phía trước từ trên người anh ta.
Tuy thi sĩ hồi trước cũng hiền hòa nhưng lại luôn mang đến cho người ta cảm giác bi thương, không mấy vui vẻ.
An Ninh mỉm cười, gật đầu chào An Ngung, “Tôi tới tìm Luật.”
Anh ta đưa tập tài liệu đang cầm cho Tần Tri Luật. Tần Tri Luật mở ra đọc lướt qua rồi lật thẳng đến trang cuối để ký tên.
An Ngung ngồi cạnh liếc sang nhìn thử, chỉ thấy được đại khái là liên quan đến việc tu sửa nhà thờ.
“Nhà thờ đã cũ lắm rồi, có rất nhiều chỗ không đảm bảo an toàn. Tranh thủ mùa đông năm nay sửa chữa lại một chút để sang năm mới đón mùa xuân mới cho thành phố chính luôn.” An Ninh chủ động lên tiếng giải thích, “Nhưng hiện giờ cấp quản lý của thành phố chính không có kinh phí, duy trì được trật tự cơ bản của xã hội đã là tốt lắm rồi, chắc chắn không giúp gì được, vậy nên khoản tiền lớn này mới đành nhờ Luật giúp.”
An Ngung “Ồ” một tiếng, cúi đầu tiếp tục lướt mạng.
Tần Tri Luật cười khẽ, ngạc nhiên nói: “Cả một khoản tiền lớn đấy, không tiêu vào tiền của em nên em không tiếc đúng không?”
An Ninh cũng cười, trêu cậu, “Cậu phân biệt đối xử như vậy sẽ khiến Luật thất vọng và buồn lắm đó.”
An Ngung lắc đầu, “Không phải, chỉ là…”
“Khỏi giải thích.” Tần Tri Luật kéo đầu An Ngung áp vào ngực mình, hôn lên mái tóc xù, “Về sẽ xử lý em sau.”
Sau khi ở bên nhau, càng ngày càng có nhiều những hành động nhỏ thân mật như vậy hơn. An Ngung biết trưởng quan thích ôm cậu, hôn cậu, kể cả là ở bên ngoài cũng thường xuyên đụng chạm cậu.
Theo bản năng, sau khi được trưởng quan hôn, cậu sẽ ngửa cổ lên hôn lại một cái nữa lên vết sẹo cũ đã nhạt trên đôi môi kia. Đó là một cái chạm rất khẽ, hệt như một con thú nhỏ liế.m nhẹ qua. Đôi khi được cậu hôn lại như vậy, đôi mắt vốn đang cười của Tần Tri Luật sẽ bỗng nhiên trở nên sâu thăm thẳm, nhìn thẳng vào cậu, sau lưng như ẩn chứa cả một vùng biển mênh mông.
An Ngung biết, cậu lại khiến trưởng quan ngứa ngáy rồi.
Khi đêm xuống, trưởng quan sẽ càng dữ dội hơn, sẽ đè ép cậu ở những góc độ không thể tưởng tượng nổi, sẽ lật cậu từ úp thành ngửa, ép cậu phải nhìn thẳng vào hắn. Đến tận khi khóc lóc cầu xin, kiệt sức lịm đi trong vòng tay hắn, cậu vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được Tần Tri Luật còn gạt tóc mái cậu lên, hôn cậu hết lần này tới lần khác.
Những kẻ nghiện ở khu ổ chuột mỗi lần đói thuốc cũng điên như vậy.
An Ngung đã rất nhiều lần cảm thấy may mắn rằng cậu không có độc, bằng không, chắc chắn trưởng quan đã tàn đời từ lâu rồi.
Đêm đó về nhà, sau một trận điên cuồng nữa, An Ngung cuộn người trong lòng Tần Tri Luật, rì rầm hỏi: “Rốt cuộc ngài thích em ở điểm nào?”
“Em chỉ là một ổ bánh mì.”
Giọng Tần Tri Luật nghe vừa khàn, vừa trầm, hắn vừa nói, vừa hôn lên gáy cậu, “Nhưng em là ổ bánh mì của tôi, dù ở bất kỳ đâu, bất kỳ lúc nào, em mãi mãi là ổ bánh chỉ thuộc về tôi…”
An Ngung ngọ nguậy trong lòng hắn, “Bánh mì là khởi nguồn cho cảm giác an toàn của em.”
“Cũng là của tôi.”
Tần Tri Luật vùi cả mũi và môi mình trong mái tóc cậu, hít một hơi thật sâu, “Là cảm giác được sống… Chỉ ai có được bánh mì trong tay mới hiểu.”
An Ngung im lặng hồi lâu rồi khẽ “Ừm” một tiếng.
Rồi sau đó là không ngừng gây sức ép khiến xương cốt toàn thân cậu như rụng rời, mệt đến không chịu nổi nữa, khi cơn mê man qua đi lại cảm thấy tinh thần như sụp đổ rồi nhẹ nhõm một cách khác lạ.
Đó là đêm ngủ sâu giấc nhất của An Ngung trong vòng một tuần trở lại đây nhưng mới sáng sớm, cậu đã tự động tỉnh dậy.
Trong lòng cậu không yên, chuyện đó đã trăn trở cả tuần rồi, sau đêm buông thả đến kiệt sức ấy, cậu bỗng không còn muốn băn khoăn thêm nữa.
Cậu lay Luật tỉnh dậy.
“Ừ?”
Luật mơ màng mở mắt ra, không hề tức giận, chỉ ôm chặt lấy cậu theo bản năng, nhẹ nhàng vu.ốt ve mái tóc cậu từng chút từng chút như đang dỗ trẻ con, “Lại mất ngủ à?”
“Trưởng quan…” An Ngung khẽ nói, “Tiệm bánh mì ở thành phố chính cứ kinh doanh như vậy có được không, hằng ngày vẫn cần có vài đồng ra đồng vào.”
Tần Tri Luật nhắm mắt, nhếch môi, “Được mà, chẳng phải đã bảo em cứ coi như tôi chưa nói gì rồi sao.”
“Nhưng mà hình thức hoạt động của các nhà máy bên ngoài điều chỉnh một chút.” An Ngung nói tiếp, “Hôm qua lúc ngồi trong tiệm em đã tính toán đại khái rồi, ở các khu vực tình hình xã hội ổn định, lợi nhuận của chúng ta cơ bản có thể gánh vác được chi phi nhân công và sản xuất ở các khu vực khác, vậy thì những khu vực khác…”
An Ngung cắn môi, tim cậu như đang rướm máu.
Nhưng cậu vẫn nói hết những điều đã trăn trở cả tuần qua trong lòng ra, “Những khu vực khác sẽ cung ứng bánh mì Góc miễn phí nhé.”
Tần Tri Luật mở choàng mắt, kinh ngạc nhìn cậu, “Em… Gì cơ?”
Hắn không bận tâm về khoản tiền này, điều hắn bận tâm là liệu có phải An Ngung bị làm sao rồi hay không.
Đầu tiên, hắn sờ lên trán An Ngung, xác nhận rằng cậu không bị sốt, sau đó lại lo lắng nhìn thẳng vào mắt cậu, cố gắng muốn xem thử cậu có gì trông giống đã phát điên hay không.
An Ngung nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng lắc lư.
Làm nũng trong vô thức, những hành động nhỏ như thế này cực kỳ nhiều, tuy là An Ngung chưa bao giờ tự ý thức được.
“Những người đó rất khổ sở. Thảm họa kết thúc rồi nhưng họ vẫn không có được cảm giác được sống một cách an toàn. Lăng Thu từng nói cho dù bản thân có nhỏ nhoi đến thế nào, cho dù cháy hết cũng chỉ tạo ra được một tàn lửa nhỏ, anh ấy vẫn sẵn sàng dốc hết sức để thế giới này có thể tốt hơn. Em không cao thượng được như anh ấy, nhưng nếu hiện tại em có khả năng, vậy thì em không ngại thay anh ấy làm điều cuối cùng anh ấy muốn làm.”
Nói xong, An Ngung mím môi, vùi đầu vào lòng trưởng quan.
Cậu không nỡ lắm chứ, cả một núi tiền cơ mà.
Chỉ có ôm trưởng quan thật chặt mới bù đắp được cảm giác trống rỗng từ sâu trong tâm trí giờ khắc này.
“Cảm giác an toàn mà bánh mì mang lại, chỉ những ai có được bánh mì mới có thể hiểu.” Cậu khẽ nói, “Nguyện chia sẻ bánh mì cho nhau. Chúng ta chia sẻ cảm giác an toàn này cho tất cả những người cần nó đi.”
[Kết thúc bộ truyện]