Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu
Chương 13: Biểu hiện lại gen đã thu hoạch
Mặt sàn càng lúc càng rung lắc dữ dội hơn.
An Ngung chống tay lên mặt tường đổ vỡ, máu đọng trên lông mi, thế giới chao đảo dưới lớp phủ màu đỏ tươi.
“Muốn cướp thức ăn?” Người bạch tuộc giận dữ nói, “Đừng có mơ!”
Bốn cái xúc tu to lớn đồng loạt vung lên, nhắm về phía An Ngung toan kết liễu cậu.
Chỉ cần trúng mục tiêu, chắc chắn cậu sẽ thịt nát xương tan.
Đôi mắt An Ngung đỏ như lửa hừng hực cháy. Dường như có một nguồn sức mạnh nào đó đang rạo rực, gào thét trong cơ thể.
Ngay khoảnh khắc cậu quyết định mặc kệ để thứ đó thoát ra, một cái bóng đen bất chợt len qua bốn cái xúc tu, bò lên eo cậu, nhẹ nhàng kéo cậu đi.
Xúc tu thô to, lạnh lẽo, rắn chắc màu đen tỏa ra mùi da thuộc khiến người ta an tâm.
Chúng quấn quanh eo An Ngung, siết lấy bụng cậu, nhẹ nhàng cọ xát.
An Ngung ngoảnh lại, nhìn trưởng quan của mình.
Trong một khoảnh khắc, cậu đã tưởng đây là ảo giác trước khi hôn mê.
Nhưng cậu vẫn không kìm được sự tò mò mà cúi xuống nhìn nửa thân d.ưới của trưởng quan.
Phía dưới phần bụng rắn chắc là vô số xúc tu không thể đến hết, thậm chí một vài cái không thể chen nổi vào phòng, phải nằm ngoài khung cửa.
Đen tuyền, không vương một chút dơ bẩn, tội lỗi, thậm chí còn có nét đẹp kỳ lạ.
Nếu Tưởng Kiêu ở đây, chắc chắn y sẽ quỳ xuống trước mớ xúc tu mà lạy lục.
Tần Tri Luật liếc nhìn hốc mắt hoe đỏ của cậu, sát ý chợt dâng lên. Mấy cái bóng đen linh hoạt vươn dài ra, vặn đứt bốn cái xúc tu khi nãy toan lao tới.
Tiếng rít gào như muốn phá tung không gian chật hẹp này. Những cái xúc tu đứt quật nát trần nhà, những mảng bê tông cốt thép rơi xuống ầm ầm.
Mấy cái xúc tu màu đen kịp thời lùi lại, tạo thành một chiếc ô che trên đầu An Ngung.
Một cái xúc tu khác kéo cậu lùi ra sau, đẩy về phía góc tường rồi trượt xuống, len vào lòng cậu.
Hệt như một món đồ chơi dùng để dỗ dành.
Sàn nhà đầy máu bạch tuộc đang sủi bọt, An Ngung không dám nhìn thẳng vào, chỉ mặc niệm trong đầu: Không bao giờ được chọc giận trưởng quan.
Chợt nghĩ đến đôi mắt đỏ, minh chứng rõ ràng nhất cho việc mất kiểm soát ở bản thân, cậu vội vàng cúi xuống, vô thức áp cái xúc tu lạnh lẽo trước ngực mình lên vành tai trái đang nóng bừng.
Khi xúc tu tiếp xúc với vết sẹo cũ sau tay, tiếng gào thét trong cơ thể chợt im lặng. Tuy An Ngung vẫn cảm thấy rằng thứ đó chưa hề rời đi nhưng có vẻ tạm thời nó đã được trấn an.
Cậu càng ôm chặt cái xúc tu hơn như tóm lấy cọng rơm cứu mạng, còn rúc hẳn đầu vào.
Hình như đối tượng bị giám sát vừa có một chút tính xã hội lại tự kỷ tiếp rồi.
Ánh mắt Tần Tri Luật càng tối lại, hắn nhìn người bạch tuộc đã đổ rạp xuống đất, “Còn cái nào nữa?”
Còn xúc tu nào đã từng đánh cậu ấy.
Người bạch tuộc đau đến co giật. Những xúc tu bị giật đứt chính là những xúc tu lớn nhất của nó. Những xúc tu còn lại bệ rạc rũ xuống, những gương mặt người áp trên sàn nhà lạnh lẽo.
Nó thều thào hỏi: “Mày đã ăn bao nhiêu? Tại sao xúc tu của mày chẳng có gì mà lại mạnh hơn tao nhiều đến thế… Rõ ràng tao với mày mang cùng một bộ gen…”
Câu nói chợt khựng lại. Nó ngẩng đầu, tuyệt vọng nhìn Tần Tri Luật, “Chẳng lẽ gen mẹ cho tao không hoàn chỉnh?”
Tần Tri Luật nói: “Tự đi mà hỏi.”
Xúc tu đen tuyền dựng thẳng lên, giật đứt toàn bộ những cái xúc tu còn lại của người bạch tuộc.
Tiếng kêu la thảm thiết liên tục vang lên khiến An Ngung sợ đến mức phải ôm ghì lấy cái xúc tu bên cạnh mình.
Không biết có phải ảo giác không nhưng hình như cậu ôm càng chặt, Tần Tri Luật tấn công càng dữ dội.
Lát sau, trên sàn chỉ còn lại phần thân trên của người bạch tuộc nằm trong vũng máu và rất nhiều xúc tu bạch tuộc đang dần khô héo.
“Mẹ…” Trước khi chết, nó vẫn hoang mang, “Không phải con là đứa giỏi nhất sao… Sao mẹ luôn bắt bọn con phải cạnh tranh, tàn sát lẫn nhau, sao lại đề phòng con…”
Nghe những lời vô nghĩa đó, An Ngung chợt nghĩ tới 0313.
Lăng Thu từng cảm khái cha mẹ 0313 chọn lựa con cái bằng gen như chọn hàng hóa. 0313 không được chọn nhất định rất tủi thân.
Nhưng An Ngung thật sự không hiểu tại sao lại phải ký thác cuộc sống của mình vào sự lựa chọn của người khác, kể cả người kia có là cha mẹ mình đi chăng nữa.
Cậu ngẩng đầu lên, ngước nhìn Tần Tri Luật phía trên những cái xúc tu, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi: “Trưởng quan, rốt cuộc ngài là gì?”
Sát ý tiêu tan.
Tần Tri Luật nhìn xuống, “Biểu hiện lại gen đã thu hoạch. Tôi có thể thu hoạch gen của bất kỳ sinh vật nào rồi biểu hiện lại đặc thù của chúng một cách có chọn lọc.”
An Ngung thầm nghĩ: Ngài đúng là quái vật.
“Định luật entropy gen của sinh vật thuần chủng không vượt quá 10 không có hiệu lực với tôi.” Tần Tri Luật nói tiếp, “Tôi là con người, nhưng vì entropy gen quá cao nên tôi có xu hướng tiệm cận vô hạn với trạng thái ổn định. Không chỉ có thể tự do biểu hiện lại, tôi còn không bao giờ bị lây nhiễm.”
Hắn và An Ngung đi theo hai hướng cực đoan nhưng trùng hợp thay, cả hai đều trở thành nghịch lý.
Tần Tri Luật bắt đầu thu bớt gen bạch tuộc lại, xúc tu không ngừng rút ngắn, thân người cũng hạ thấp xuống. Tới khi chiều cao của hắn không khác quá nhiều so với ban đầu, cái xúc tu An Ngung đang ôm trong lòng chỉ còn lại một chút xíu.
Độ dài không đủ dùng.
An Ngung giữ chặt lấy nó, kéo ngược về phía mình theo bản năng.
Động tác này khiến Tần Tri Luật hơi đau nhưng hắn vẫn tạm dừng quá trình thu hồi gen lại một lát.
Hắn duy trì chiều cao cao hơn bình thường một chút, nửa thân d.ưới là một mớ xúc tu cuộn vào nhau, một trong số đó đang bị An Ngung ôm cứng lấy.
An Ngung than thở: “Quả nhiên con sứa khổng lồ đó chính là ngài.”
Tần Tri Luật điềm nhiên nói: “Đêm đó là thời gian siêu dị thể tự chữa trị, trong mưa toàn là sứa độc. Lúc tỉnh lại đã không còn kịp cứu mấy người bên Bộ Quân Sự nữa, vậy nên tôi quyết định thử nghiệm gen sứa, biến thành chúng để hiểu biết kỹ càng hơn.”
An Ngung “Ồ” một tiếng, không kìm được mà lại liếc nhìn mớ xúc tu đang vặn xoắn dưới thân Tần Tri Luật.
Lăng Thu từng nói người mạnh ai cũng khó chịu khi bị hỏi chuyện riêng tư.
Nhưng cậu vẫn không kìm được.
“Trưởng quan, quần của ngài đâu rồi ạ?”
Giọng điệu Tần Tri Luật bỗng lạnh lùng hẳn, “Hỏi ít thôi.”
An Ngung rụt vai, lại hỏi, “Vậy lúc ở trong gara, ngài quấn lấy tôi là vì muốn ám chỉ nhược điểm của sứa sao?”
Cậu không nhận được câu trả lời, nhưng từ biểu cảm lạnh lùng của Tần Tri Luật, cậu mơ hồ cảm thấy đó là một đáp án phủ định.
An Ngung ôm xúc tu bạch tuộc bước đi chậm rì rì. Tần Tri Luật kiểm soát tốc độ di chuyển cùng cậu, “Ryan chỉ cậu lên đây?”
“Vâng. Ngài định làm gì đó ạ?”
“Tự nghĩ cách giải quyết đi.”
Từ một góc khác của hành lang, Chúc Đào và Tưởng Kiêu bước tới.
Tưởng Kiêu say mê nhìn chằm chằm Tần Tri Luật, ánh mắt lần theo những cái xúc tu bạch tuộc đen bóng, đi tới ngọn xúc tu đang bị An Ngung ôm vào lòng.
An Ngung lẳng lặng thả cái xúc tu đã ôm suốt quãng đường đi ra.
Tần Tri Luật liếc nhìn cậu một cái, “Entropy gen của thứ đó rất cao, có kích phát được dị năng mạnh hơn không?”
“Không ạ.” An Ngung vô thức giấu giếm chuyện không gian dao động khó hiểu kia. “Nó không chủ động lây nhiễm tôi. Dính phải dịch nhầy thôi thì tính lây nhiễm khá hữu hạn, đến cả việc dịch chuyển tức thời tôi cũng khá chật vật.”
Chúc Đào tới gần, dây leo vươn ra từ đầu ngón tay, dịu dàng phủ lên những vết thương trên lưng và eo An Ngung.
Cảm giác mát lạnh, dễ chịu làm dịu cơn bỏng rát. Trên thiết bị thông tin, chỉ số sự sống nhanh chóng tăng trở lại.
An Ngung bất chợt hiểu được sự kính nể Billy dành cho các healer.
Tần Tri Luật cũng nhìn con số đang tăng trên trên thiết bị thông tin, suy tư: “Cậu chưa từng tiếp xúc với gen bạch tuộc, không biết khi thực sự bị lây nhiễm sẽ phát sinh chuyện gì.”
Thực ra An Ngung cũng rất muốn biết. Cậu dự cảm rằng mình sẽ còn gặp loài sinh vật đó rất nhiều lần. Nếu có thể, cậu muốn hiểu thấu dị năng mơ hồ mới thức tỉnh kia sớm một chút.
Cậu bỗng ngẩng đầu nhìn Tần Tri Luật, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Tần Tri Luật: “Hửm?”
“Lây nhiễm gen sẽ k.ích th.ích tôi, nhưng nếu phương thức lây nhiễm không phải xâm nhập thì sao? Nếu như…” An Ngung nuốt nước bọt, “Là hình thức khác thì sao?”
Nghe vậy, Tần Tri Luật thoáng sững người. Hắn nhìn cậu với vẻ khó tin, “To gan qu…”
“Thôi đành vậy.” An Ngung nói tiếp, “Tuy tên kia hơi gớm nhưng từ bé tôi đã không kén…”
“Đứng lại.”
Tần Tri Luật lạnh lùng lấy lại thanh đoản đao vốn thuộc về hắn giờ đang đeo bên hông An Ngung, nhướng mày. Hắn dùng khăn mùi soa cẩn thận lau chùi rồi lưu loát cắt một nhát.
Một miếng nhỏ xíu, kiểm soát chuẩn đến mức gần như không chảy máu.
“Cho cậu.” Động tác đưa miếng xúc tu bạch tuộc của hắn trông giống như đang đưa đao.
Với hiểu biết của hắn về con thú nhỏ có thù tất báo này, hắn có lý do để hoài nghi rằng An Ngung chỉ đang muốn trả thù chuyện đêm đó hắn biến thành sứa dọa cậu ta.
An Ngung nhận lấy, cắn một miếng nhỏ. Trong cảm giác lạnh lẽo, trơn trượt và hơi dai là một chút ngon miệng.
Sau khi nuốt xuống, ngoại trừ thấy bụng hơi lạnh thì không có gì khác thường.
Mặt Tần Tri Luật thản nhiên như không, “Ngon không?”
“Trơn trơn, khá hay ho.” An Ngung thật thà đáp, “Nhưng hình như không có tác dụng gì.”
Biểu cảm của Tưởng Kiêu càng khó coi hơn.
Y đang định lên tiếng, Chúc Đào đã kịp thời cản lại, “Luật vừa một mình giải quyết một người bạch tuộc, bên anh cũng có một con, chắc hẳn lưỡi ếch ở ngay gần đây thôi. Trung úy và Ryan thế nào?”
“Để tôi đi tìm.” An Ngung cất kỹ miếng xúc tu bạch tuộc còn lại đi, lấy thanh đao khỏi tay Tần Tri Luật, “Phiền ngài ở đây chờ tôi chút, tôi có một phát hiện cần báo cáo.”
Đang là buổi chiều nhưng bầu trời đã tối sầm dưới màn sương.
Không gian bên ngoài căn phòng bị bao trùm bởi một sự im lặng chết chóc khác thường. An Ngung nhìn xung quanh, cuối cùng đưa mắt về phía hàng liễu rậm rạp ở phía xa rồi từ từ tiến lại gần.
Dưới tán cây là những xác người nằm ngổn ngang. Tất cả bọn họ đều chết vì bị cắt cổ, máu tươi chảy ướt cả đất đai xung quanh.
Trong thế giới hiện tại, cậu thậm chi lo lắng rằng những cây liễu sẽ phát sinh biến dị, hóa thành hình người vì ngâm mình trong đất đai như vậy.
Cậu bồn chồn nhìn những cây liễu, tầm mắt men theo những thân cây hướng về phía trước rồi dừng lại.
“Xin chào.” Cậu đưa tay làm động tác chào với Trung úy Thụy Kim trên cây, giọng nghe khá yếu. Cậu đăm chiêu nhìn vết máu còn dính bên mép Thụy Kim, “Quả nhiên là anh… Xem ra anh vẫn còn bản năng ăn thịt đồng loại. Nhưng cơ thể này gây ra rất nhiều hạn chế, nuốt không trôi, đúng không?”
Thụy Kim nhảy từ trên cây xuống.
Khác với khả năng vận động đáng kinh ngạc của những sinh vật biến dị, tuy rất mạnh mẽ nhưng trong quá trình nhảy xuống, anh ta vẫn phải giẫm lên thân cây như thay cho bậc thang, cuối cùng còn phải ngồi xổm xuống để giảm bớt lực tác động khi tiếp đất.
An Ngung thu thiết bị thông tin lại, nhìn con số trên đó.
Entropy gen thể hiện anh ta là con người.
“Sau cấp độ thứ 3, con người hoàn toàn biến dị thành bọ ngựa. Sau khi cơ thể chết khô, những gì phá vỏ chui ra sẽ trở về với gen con người.” An Ngung tự lẩm bẩm, “Thân xác trở lại như bình thường nhưng ý thức của bọ ngựa đã hoàn toàn xâm chiếm cơ thể con người, thì ra là thế.”
Khó trách trong số đám con của lưỡi ếch, chỉ có bọ ngựa không có thực thể từ ban đầu. Việc chúng cần hoàn thành vốn không phải dung hợp gen mà là xâm chiếm ý thức. Một khi người bọ ngựa hoàn thành biến dị bậc 3, mọi phương pháp tra xét hiện có đều không thể phân biệt được.
An Ngung cảm giác mình đã được mở mang tầm mắt. “Lăng Thu chưa từng nói với tôi rằng trên đời này tồn tại phương thức biến dị như vậy.”
Thụy Kim sầm mặt, “Sao mày nghi ngờ tao? Thân phận giả này của tao đã chết ngay đêm đầu tiên vào khu 53, không để lại bất kỳ thông tin gì.”
Nó rất cẩn trọng, khi bị Người Giữ Trật Tự kiểm tra thân phận lúc mới gặp nhau, nó cố tình báo tên Thụy Kim. Căn cứ vào ký ức của ký chủ, Thụy Kim đã chết, không có thông tin để lại trong ghi chép cabin, hơn nữa còn là người duy nhất không tra cứu được ảnh trong kho thông tin ngoại tuyến.
An Ngung trả lời thành thật: “Anh trai bạch tuộc của mày bất cẩn tiết lộ gốc gác.”
Câu “Một con người thuần túy” bạch tuộc buột miệng nói ra đã khiến cậu cảm thấy rất kỳ lạ. Nó còn tiết lộ một thông tin quan trọng khác trong quá trình diễn thuyết hăng say, “Những kẻ giàu tham vọng có thể tùy ý dung hợp với cơ thể con người, còn những kẻ kém cỏi sẽ vĩnh viễn phải sống dưới lớp da của người khác.”
Sứa dung hợp với cơ thể con người còn bọ ngựa vĩnh viễn sống dưới lớp da kẻ khác.
“Không ngờ mày còn sống để thoát ra được, là mấy tên Người Giữ Trật Tự kia cứu?” Vẻ khinh miệt hiện lên trên gương mặt Thụy Kim, “Cũng không tồi. Giờ tao đang trong lốt con người bình thường, muốn giết bạch tuộc quả thực rất khó.”
Thật đúng là anh em thân tình.
An Ngung rũ mắt nhìn hai cái bóng chồng lên nhau in dưới đất, cậu dịch sang một bước, phân rõ giới hạn, khẽ nói: “Đừng tự thếp vàng cho bản thân.”
Tuy còn giữ lại gen loài người, thậm chí kế thừa một phần ký ức, nhưng chỉ cần ý thức sinh vật biến dị còn ở đó, danh dự loài người sẽ mãi mãi bị chôn vùi.
An Ngung rất ghét Thụy Kim vì cậu ý thức được rằng hắn đã theo dõi cậu ngay từ đầu. Bọ ngựa thích ăn thịt đồng loại, giờ biến thành “người” rồi, đương nhiên nó cũng sẽ khao sát săn giết người thuần chủng. Gã luôn tìm cơ hội giết cậu.
Cậu lần tay về phía eo, “Mày nói mày đang dùng thận phận giả? Vậy xin hỏi chủ nhân thật sự của cơ thể này là ai?”
Thụy Kim đưa tay kéo quân hàm Trung úy trên bộ đồ bảo hộ xuống, để lộ quân hàm Thiếu tá.
“Chris.”
Chủ động lấy bản thân đi thí nghiệm, hoàn thành biến dị bậc 3, Thiếu tá Chris.
An Ngung khẽ nhắm mắt lại.
“Thiếu tá.” Cậu khẽ nói với nền đất xám xít, “Ngài vất vả rồi.”
***
Khi ra khỏi tòa nhà, Ryan nghe thấy tiếng động phía sau cây đại thụ.
Hắn vòng qua thân cây tráng kiện, trông thấy thi thể nằm đầy đất và An Ngung đang quỳ trên người Thụy Kim. Lưỡi đao cứa đứt yết hầu Trung úy, máu tươi phun ra, ngấm vào bùn đất.
An Ngung rũ những giọt máu tươi bắn đầy trên mái tóc bạc xuống, cậu thở hổn hển, lẩm bẩm, “Khổ thân tôi còn nói nhiều chuyện về Lăng Thu đến thế.”
Ryan cả kinh kêu lên: “Cậu làm gì thế hả? Điên rồi à!”
“Mau lại đây.” An Ngung như sắp kiệt sức, cậu phải hít thở một hồi lâu mới từ từ đứng dậy được khỏi người Thụy Kim, “Vừa khéo tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Cậu đứng đối diện Ryan, ngẩng gương mặt hơi mơ màng của mình lên, cố tập trung nhìn hắn.”
“Thứ ở sâu trong tôi rất khó khống chế, hơn nữa còn không chịu rời đi, tôi sắp không giữ nổi nó nữa rồi.” Giọng cậu rất thều thào, nghe như đang thương lượng nhưng ánh mắt lại khiến người ta không thể nghĩ rằng cậu yếu đuối, thay vào đó là sự cao ngạo, tuyệt tình của một người bề trên.
Ryan bị ánh mắt ấy khống chế hoàn toàn, mồ hôi lạnh trượt dọc sống lưng.
Dường như đó là cảm giác sợ hãi đến từ bản năng.
“Lần này tha cho anh. Nhưng…”
Màu vàng biến mất khỏi con ngươi, “Không có lần sau.”
Lời tác giả:
Những trang sổ rời rạc: 09 – Tăng entropy diện rộng
Kể từ đông chí năm 2148, biến dị dần dần trở nên bất thường.
Ban đầu chỉ là lây nhiễm khi trực tiếp tiếp xúc với gen.
Sau đó, khu 53 xuất hiện hiện tượng phóng xạ qua ánh sáng điện và xâm chiếm ý thức.
Tiếp sau nữa…
Mọi người từ từ ý thức được vấn đề tăng entropy này không chỉ nằm ở phương diện gen. Rõ ràng trong đó có một đôi tay đang thao túng tất thảy sinh mệnh, vật chất, tư tưởng trên thế giới tiến về phía hỗn loạn.
Có điều, nhận thức được điều này khiến những Người Giữ Trật Tự nhiều năm nay dấn thân vào chiến đấu với sinh vật biến dị rơi vào tuyệt vọng.
Chỉ có duy nhất hai người bình tĩnh, chính là hai người ở tầng 199.
Luật nói thứ hắn bảo về từ đầu chí cuối là trật tự chứ không phải gen loài người.
An Ngung tỏ vẻ cậu học thức thấp, nghe không hiểu mấy điều này.