Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu
Chương 15: Gen loài người thất thủ
Bên dưới thi thể Lăng Thu là một khẩu súng bắn tỉa hạng nặng với biểu tượng ngọn lửa vinh quang dành riêng cho tân binh xuất sắc nhất.
Khi phá hủy đèn đường trong thành phố, anh bất cẩn nhiễm phải gen bạch tuộc nhưng sức mạnh tinh thần của anh không giảm xuống, anh vẫn có thể dùng khẩu súng ấy bắn nổ đầu cả trăm người bạch tuộc cho đến khi hết đạn mới thôi.
Vốn đã tính toán sẽ tới Tháp Nhọn báo danh sau khi trở về nhưng anh không thể ngờ được rằng đám bạch tuộc biến dị tầm thường đó chỉ để khiến thần kinh anh tê liệt. Nếu biết trước sẽ gặp phải bạch tuộc màu đồng thau, ít nhất anh đã để lại một viên đạn.
Kể cả là cho chính mình.
An Ngung xách khẩu súng lên, ngước mắt nhìn vào góc container.
Mất đi đứa con xuất sắc nhất, lưỡi ếch tiến vào trạng thái điên cuồng sinh sản. Tưởng Kiêu bùng nổ sát ý, màu đỏ đậm từ con ngươi lan ra cả nhãn cầu, đuôi rắn ngâm trong chất nhầy của bạch tuộc bắt đầu mọc mụn thịt.
Một sợi dây leo của cây nho trói chặt lấy y, Chúc Đào quát lên: “Dừng lại! Anh đang mất kiểm soát rồi đấy!”
“Không kịp nữa rồi.” Tưởng Kiêu lạnh lùng nói, “Tôi không dừng được nữa. Để tôi làm nốt một việc cuối cùng đi.”
Đuôi rắn lại to ra gấp đôi, kéo lưỡi ếch lên không trung rồi quật thật mạnh nó xuống đất.
Lưỡi ếch bị quật nát bét, chưa kịp tự chữa trị đã lại một lần nữa bị ném đi. Tiếng va đập lớn và tiếng cười điên cuồng của Tưởng Kiêu đan xen vào với nhau, vang vọng khắp container.
Phần từ ngực trở xuống của lưỡi ếch đã nát nhừ. Nó chống tay lên đất, kéo lê cơ thể tàn tạ của mình tới góc tường, nhìn Tưởng Kiêu.
“Chào mừng mày.”
Đây là lần đầu tiên An Ngung nghe thấy giọng lưỡi ếch, nó nghe giống như giọng một thanh niên cố chấp.
Hoặc là giống giọng 0313.
Ánh mắt u ám chầm chậm lướt qua từng người, “Chào mừng chúng mày.”
Sức sống nhanh chóng tan rã khỏi đôi mắt kia, lớp biểu mô trong suốt vừa xuất hiện giữa những ngón tay đã lập tức khô quắt lại.
Khoảnh khắc nó chết đi, sương mù dày đặc bao trùm khu 53 cũng theo đó mà tan bớt phần nào.
Thiết bị thông tin trong túi áo An Ngung bỗng nhiên kêu inh ỏi, hơn trăm thông báo ồ ạt xuất hiện.
Tất cả đều đến từ Đầu Lĩnh, mấy thông tin mới nhất là:
[Đã mất liên lạc trên 12 tiếng, đã phái lực lượng tiếp viện.]
[Đã kết nối với Cider, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đã nhận sẽ lập tức di chuyển tới.]
[Đội trưởng lâm thời của đội tiếp viện: Đấu.]
An Ngung mở Thang Trời ra, tìm kiếm “Đấu”.
Tầng 196 lập tức lóe sáng.
[Danh hiệu:
Đấu
(Asaph)
Đối tượng giám sát của tầng 196
Trưởng quan trực tiếp:
Cider
Loại hình biến dị:
Sếu cổ đen
Entropy gen:
30 280
(giá trị ban đầu)
Chiến tích tổng hợp:
190 triệu
]
Đấu thuộc hệ tấn công, entropy gen và chiến tích đều cao hơn hẳn Chúc Đào.
Âm thanh cảnh báo rít lên, Chúc Đào cầm thiết bị thông tin, hoảng hốt nói: “Sức mạnh tinh thần của Ryan giảm xuống chỉ còn 33! Tưởng Kiêu chỉ còn 32!”
Cả hai đều bị lây nhiễm nặng, miệng vết thương bắt đầu mọc mụn thịt quái dị, khó lòng nào thoát được việc biến dị thêm một lần nữa.
Entropy gen của bạch tuộc màu đồng thau quá cao, bị nó lây nhiễm cũng nguy hiểm không thua gì người bình thường biến dị lần đầu tiên.
An Ngung chợt nhớ đến tuyên bố lạnh lùng của Tần Tri Luật trên xe.
Xuống dưới 30 chỉ có đường chết.
Tần Tri Luật đạp lên tiếng cảnh báo, bước về phía Ryan.
Ryan cầu xin: “Có lẽ tôi vẫn chống đỡ được, Luật…”
Tiếng cảnh báo càng dồn dập hơn.
Ryan 30.
“Rất tiếc, cậu không có cơ hội.”
Tần Tri Luật đặt tay trên khẩu súng đeo ở thắt lưng, trầm giọng nói: “Cảm ơn cậu đã giữ vững trật tự vì loài người đến tận lúc này.”
Vừa dứt lời, thiết bị thông tin lại tiếp tục cảnh báo, sức mạnh tinh thần của Ryan chỉ còn 29.
Sự tỉnh táo nhanh chóng biến mất khỏi đôi mắt hắn.
Sau một tiếng vang nặng nề, cuối cùng hắn vẫn ngã xuống trong vũng máu.
Container yên tĩnh đến đáng sợ. Tần Tri Luật lùi về sau một bước, cúi đầu với thi thể.
Thậm chí tư thế mặc niệm của hắn cũng chỉ là đôi mắt lạnh lùng, cứng rắn nhìn xuống, khiến người ta không đoán được cảm xúc.
Lại một tiếng cảnh báo vang lên.
Nho run rẩy nói: “Sức mạnh tinh thần của Tưởng Kiêu đã giảm xuống 31… Không, vẫn đang…”
“Pằng!”
Tiếng súng dứt khoát cắt ngang tiếng cảnh báo của máy móc.
Luồng gió cuốn theo viên đạn khiến lọn tóc bên má An Ngung bay lên. Tần Tri Luật thu súng, rảo bước tiến tới.
Tưởng Kiêu bị đạn bắn ngã vào tường, một lúc lâu sau mới cúi xuống nhìn lỗ thủng trên ngực.
Không ngờ viên đạn bắn y là một viên đạn bình thường, tuy miệng vết thương chảy máu ồ ạt nhưng đường đạn vẫn tránh được tim phổi.
Những cái mụn thịt quái dị bất chợt ngừng sinh sôi như bị ấn nút tạm dừng.
Vết thương trí mạng sẽ tạm dừng quá trình biến dị.
“Trưởng…” Tưởng Kiêu ngơ ngác nhìn về phía Tần Tri Luật như muốn gọi “trưởng quan” nhưng cuối cùng vẫn kìm lại, “Ngài muốn cứu tôi sao?”
Thiết bị thông tin của Tần Tri Luật dừng lại ở con số 30, “Có thể thử xem. Cậu chấp nhận không?”
Tưởng Kiêu nở nụ cười.
Ánh mắt y nhìn Tần Tri Luật gần như si mê.
“Ngài bằng lòng là tốt rồi.”
Tần Tri Luật nhìn chằm chằm vết đạn trên ngực y, “Gen loài người với độ hỗn loạn cao của tôi có thể ngắt mọi quá trình biến dị khác, khôi phục một phần sức mạnh tinh thần, tranh thủ chút thời gian cho cậu. Năm xưa, Đại Não đã thử tận dụng đặc tính này để cứu những người biến dị đang trên bờ vực mất kiểm soát. Nhưng qua rất nhiều thí nghiệm, bọn họ phát hiện ra rằng gen của tôi khi đi vào cơ thể người khác chỉ có xác suất 0,1% co rút lại thành hình thái gen của loài người. Những trường hợp khác, gen sẽ biểu hiện ở hình thái tối đa, người nhận gen sẽ rơi vào hỗn loạn vĩnh viễn.”
Tần Tri Luật cởi găng tay ra, rạch một đường gần khớp ngón tay trỏ rồi ấn mạnh cho máu chảy vào vết thương của Tưởng Kiêu.
Tưởng Kiêu nghẹn ngào: “Bất kể là kết quả gì, tôi đều chấp nhận.”
Tần Tri Luật nhanh chóng thu tay lại, vẩy sạch chất nhầy dính trên vết cắt.
Đây là lần đầu tiên An Ngung nhìn thấy đôi tay dưới lớp găng của hắn, ngón tay thon dài, đẹp đẽ, không có gì dị thường.
Gen lây nhiễm nhanh chóng phát huy tác dụng. Tưởng Kiêu trượt dọc theo bức tường xuống đất, úp mặt vào đất cát, r.ên rỉ đầy kìm nén.
Nhìn bộ dạng run rẩy của y, Tần Tri Luật nói, “Tự tìm chỗ trốn đi. nếu sức mạnh tinh thần trụ được đến khi tiếp viện tới thì bảo bọn họ đưa về.”
Tưởng Kiêu gật đầu rất khẽ.
“Nhưng nếu không trụ được…” Tần Tri Luật tạm dừng, “Rơi vào hỗn loạn vĩnh viễn thì chỉ có đường chết. Cảm ơn cậu đã giữ vững trật tự vì loài người đến tận lúc này, vất vả rồi.”
Tưởng Kiêu thì thào hỏi: “Cứu tôi, không cứu Ryan, tại sao?”
“Cậu có giá trị hơn cậu ta. Hơn nữa tôi không cho rằng cậu ta chịu được việc bị tôi lây nhiễm.”
Tưởng Kiêu như nở nụ cười, “Tôi tưởng vì anh ta ra tay với An Ngung chứ.”
“Ra tay với đối tượng giám sát của tôi chính là đang khiêu khích tôi.” Tần Tri Luật bình tĩnh trần thuật, “Nhưng tôi sẽ không vì thế mà bỏ mặc Người Giữ Trật Tự phải chết.”
Tưởng Kiêu khó nhọc ngước mắt lên, “Nếu sống sót được qua lần biến dị này, liệu tôi có thể có được vị trí được ngài giám sát không?”
Tần Tri Luật không hề do dự, “Không. Tôi không cần cậu.”
Tưởng Kiêu không lên tiếng nữa.
An Ngung đi theo Tần Tri Luật ra cửa container rồi lại dừng bước, ngoảnh lại nhìn.
Container trống trải phóng đại tiếng từng giọt máu nhỏ xuống. Tưởng Kiêu ương ngạnh đến mức không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ căng mình yên lặng chống đỡ một cách tuyệt vọng.
“Trưởng quan…”
“Tôi sẽ không chấp nhận, cậu ta cũng biết điều đó.” Tần Tri Luật nói, “Lừa gạt trái lại chỉ càng khiến cậu ta hoang mang hơn thôi.”
An Ngung lắc đầu, “Tôi chỉ muốn hỏi là gen của ngài có thể lây nhiễm cho siêu dị thể không?”
Biến siêu dị thể thành người chẳng hạn.
“Được, nhưng cũng không thể khống chế được kết quả sau khi lây nhiễm.” Tần Tri Luật nói, “Chết vì gen hỗn loạn tột độ là kết quả lý tưởng nhất.”
“Nhưng chúng cũng có khả năng chống đỡ được, đồng thời không biến thành loài người mà biến thành một thứ có entropy gen vô cùng cao.” Giọng Tần Tri Luật hơi trầm xuống, “Chuyện ở khu 95 năm đó chính là một sự cố. Đó là lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng tôi dùng gen lây nhiễm siêu dị thể.”
“Một siêu dị thể có entropy gen vô cùng cao…” An Ngung hỏi: “Khu 95 đã xảy ra chuyện gì?”
“Đừng hỏi.” Chúc Đào kéo cậu lại, “Luật chưa bao giờ tiết lộ. Ngài ấy không muốn nhớ lại.”
An Ngung gật đầu rồi chạy đuổi theo, Tần Tri Luật lại dừng bước, khẽ nói: “Khu 95 đẩy nhanh tiến độ giải thích về kết cục của thế giới.”
***
Thành phố chính, Tháp Đen.
Sau khi thông tin liên lạc được phục hồi, ghi chép chiến đấu của Người Giữ Trật Tự cũng được truyền về Bộ Chỉ huy ngay tức khắc. Các quyết sách viên ở Đầu Lĩnh lần lượt báo cáo.
“Billy, phụ trách mạng lưới liên lạc. Chi tiết 1: Khôi phục mạng lưới thông tin. Chi tiết 2: Truy tìm siêu dị thể.”
“Nho, Tưởng Kiêu, Ryan, phụ trách điều tra siêu dị thể. Chi tiết 1: Gặp lưỡi ếch, người thực hiện: Tưởng Kiêu. Chi tiết 2: Phán đoán dị năng của siêu dị thể, người thực hiện: Tất cả. Thông tin về lưỡi ếch đã được gửi về. Ryan đã hy sinh.”
Tổng Lĩnh hỏi: “Tần Tri Luật thì sao?”
“Luật, phụ trách chỉnh đốn trật tự. Chi tiết 1: Xác định logic đầu tiên về quá trình lây nhiễm gen bọ ngựa, người thực hiện chủ chốt…” Tiếng báo cáo đều đều chợt dừng khựng lại, “An… Ngung.”
Tổng Lĩnh kinh ngạc: “Cậu ta?”
Quyết sách viên ngập ngừng đọc tiếp: “Chi tiết 2: Tiêu diệt kẻ nhiễm gen bọ ngựa biến dị, người thực hiện: An Ngung.”
Anh ta hít sâu một hơi: “Chi tiết 3: Xác định logic lây nhiễm của sứa, người thực hiện: An Ngung.”
“Chi tiết 4: Tiêu diệt người của Bộ Quân Sự đã nhiễm gen sứa, người thực hiện: An Ngung.”
“Chi tiết 5: Tiêu diệt bạch tuộc bảo vệ số 1, người thực hiện: An Ngung, Luật.”
Hình ảnh dừng lại ở người mặc bộ quần áo tù rách rưới.
An Ngung trông không khác gì lúc bị thẩm vấn. Đứng giữa những Người Giữ Trật Tự, vì quá yên lặng, yếu ớt, trông cậu lại càng nổi bật hơn.
Nhưng có lẽ vì mái tóc bạc dính máu tươi, ánh mắt cũng không mờ mịt, dường như cậu hoàn toàn khác với khi bị thẩm vấn.
“An Ngung có báo cáo chiến đấu không?”
“Có…” Quyết sách viên thoáng do dự, “Cậu ta vẫn chưa quen với việc ghi chép tài liệu cho lắm.”
Tổng Lĩnh ra lệnh trình báo cáo chiến đấu của An Ngung ra.
An Ngung, phụ trách thu hoạch hảo cảm và tín nhiệm của trưởng quan.
Chi tiết 1: Phỏng đoán loại hình biến dị của bản thân (Thỏ An).
Chi tiết 2: Bày ra vẻ đau đớn cho trưởng quan xem, lấy lòng trưởng quan.
Chi tiết 3: Được trưởng quan khen ngợi (có một chút nhân tính) và thưởng (một căn phòng ở vĩnh viễn).
Chi tiết 4: Bị trưởng quan ghét (Là một người bình thường, g.iết c.hết một sinh vật biến dị cấp thấp mà lại căng thẳng đến mức đó).
Chi tiết 5: Kích hoạt dị năng “dịch chuyển tức thời”. Chứng thực loại hình biến dị chính xác là thỏ An.
Chi tiết 6: Thu được một ít bánh mì ở kho vật tư (muốn giữ lại làm phần thưởng, hy vọng Tháp Đen sẽ cân nhắc).
Không đơn thuần là “chưa quen cho lắm”, những gì cậu viết cứ rối tinh rối mù hết cả lên.
Tháp Đen chìm vào sự im lặng đầy gượng gạo.
Một quyết sách viên do dự nói: “Có phải cậu ta đang hiểu lầm ở đâu đó về nhiệm vụ của mình rồi không?”
“Nhưng thực chất thì cậu ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.” Một người khác nhắc nhở, “Tuy là chẳng ai trông mong rằng cậu ta sẽ hoàn thành.”
“Một mình tiêu diệt hai sinh vật biến dị. Chắc hẳn entropy gen sau lần biến dị đầu tiên của cậu ta phải cao lắm.”
“Nhưng hình như cậu ta vẫn chưa biến dị đâu.” Quyết sách viên run rẩy trước những số liệu do thiết bị thông tin truyền về, “Entropy gen vẫn là… 0. Chỉ số sự sống xuất hiện dao động cực mạnh, thấp nhất đã xuống đến 45%.”
“Sức mạnh tinh thần thì sao?”
“Chưa từng dao động, luôn là giá trị tuyệt đối.”
Không khí như ngừng đối lưu.
Một lúc lâu sau, Tổng Linh mới nói: “Điều tra cho rõ rốt cuộc thỏ An là thứ gì.”
***
Khu 53.
Sau khi internet được kết nối lại, cuối cùng thiết bị ghi hình cũng có thể hoạt động bình thường.
An Ngung ngước mắt nhìn quả cầu máy chỉ to bằng quả óc chó đang bay đến trước mặt mình.
“Hiện tại, trên màn hình lớn của Tháp Đen đang chiếu hình ảnh của mỗi người chúng ta. Cậu đang đối diện với mấy trăm quyết sách viên của Đầu Lĩnh đó.” Chúc Đào cười nói: “Khôi phục mạng lưới thông tin rồi, Đầu Lĩnh có thể chỉ huy thống nhất. Tôi thích cảm giác đánh bài ngửa này hơn.”
Tần Tri Luật đột ngột hỏi: “Thụy Kim đâu?”
“Anh ta…” An Ngung vẫn đang chăm chú quan sát quả cầu kia, “Tôi đang định báo cáo chuyện của anh ta với ngài đây ạ.”
Cậu nhấc khẩu súng bắn tỉa hạng nặng đang đeo trên vai dịch về phía trước một chút như đang khoe mẽ dáng vẻ đeo súng của mình nhưng thực chất không phải.
Trong hình ảnh phản chiếu in trên quả cầu máy, rất nhiều người đang bước ra từ đống đổ nát đằng xa phía sau họ.
“Trưởng quan.” An Ngung khẽ hỏi, “Ngài nhìn thấy chưa?”
Các quyết sách viên của Đầu Lĩnh đang bận rộn cũng phải đồng loạt tạm dừng việc đang dang dở.
Có người ngơ ngác nói trước màn hình lớn: “Không ngờ vẫn còn nhiều người chưa bị lây nhiễm đến thế?”
“Báo cáo chiến đấu viết rằng lưỡi ếch không chỉ có một con. Sao bọn họ dám ra ngoài?”
Tổng Lĩnh nói: “Zoom lên.”
Ống kính chậm rãi zoom vào đống đổ nát phía sau những Người Giữ Trật Tự.
Ở hiện trường, rung chuyển ngày một dữ dội. Đám An Ngung ngoảnh lại, hàng ngàn hàng vạn người đang tiến tới gần container. Không chỉ con người, rất nhiều người sứa, người bọ ngựa và người bạch tuộc cũng chen chúc trong đó. Con người và sinh vật biến dị không xâm phạm đến nhau, thậm chí còn có cảm giác hòa hợp quái dị.
Cảm giác hòa hợp ấy đến từ ánh mắt: Bất kể là sinh vật biến dị hay người, ánh mắt đều trống rỗng như nhau, trông chẳng khác gì một bầy xác sống.
Tần Tri Luật trầm ngâm: “Thể mẹ tử vong, trí tuệ phân chia cho các thể con cũng biến mất theo. Thứ còn lại có lẽ chỉ là bản năng báo thù cho mẹ.”
“Trưởng quan, tôi giết Thụy Kim rồi.” An Ngung khẽ nói. “Sau khi hoàn thành biến dị cấp 3, thân xác bọ ngựa sẽ tử vong, gen loài người quay trở lại nhưng ý thức sinh vật biến dị đã nắm quyền điều khiển, đồng thời kế thừa ký ức của vật chủ. Thụy Kim, không, thân phận thật của người đó là Thiếu tá Chris, chính là người biến dị như thế.”
Cậu đưa mắt nhìn những thứ như xác sống đằng xa, “Những người trông như biến dị đó quả thật vẫn là người về mặt sinh học nhưng bản chất thì không.”
Chúc Đào ngây người, “Vậy nên… Không gi.ết c.hết thể mẹ, chúng ta sẽ không thể phân biệt được người bọ ngựa đã hoàn thành biến dị cấp 3. Nhưng gi.ết ch.ết thể mẹ rồi, tất cả sinh vật biến dị đều biến thành cỗ máy giết chóc?”
Sảnh chỉ huy Tháp Đen lâm vào trạng thái yên lặng chết chóc,
Mãi đến khi có một người run rẩy nói: “Vũ… vũ khí hủy diệt!”
Một người khác hét lên: “Tất cả Người Giữ Trật Tự rút quân! Chúng ta bỏ khu 53!”
“Tìm được hạch năng lượng chưa? Có đưa được hạch năng lượng đi không?”
“Nếu cực chẳng đã thì chấp nhận bỏ luôn cả hạch năng lượng cũng được…”
“Luật, xin hãy trả lời!”
Trong lúc bối rối, lời gọi đáng ra chỉ truyền tới riêng Tần Tri Luật lại vang lên từ tai nghe của tất cả Người Giữ Trật Tự.
Tần Tri Luật quả quyết nói: “Không thể bỏ hạch năng lượng. Một khi phát sinh vụ nổ thứ cấp, năng lượng sẽ phóng xạ tới hàng chục thành phố “mồi” xung quanh. Còn khu 53…”
Hắn tạm dừng, giống như đang cân nhắc.
An Ngung nhìn chằm chằm vào sườn mặt Tần Tri Luật, yên lặng chờ đợi.
Quân đoàn sinh vật biến dị đông nghìn nghịt đã gần ngay trước.
Cuối cùng Tần Tri Luật cũng nói tiếp: “Tôi xác nhận gen loài người tại khu 53 đã thất thủ. Số lượng người sống sót ước chừng không quá 10%.”
“Mặc dù vậy, vẫn chưa đến lúc nói về chuyện buông bỏ.”
Một tiếng cười chợt vang lên trong kênh liên lạc chung, khẽ như một cơn gió thoảng qua.
Đây là lần đầu tiên mọi người nghe thấy An Ngung cười.
Cậu cởi khẩu súng bắn tỉa hạng nặng của Lăng Thu xuống khỏi lưng, quay báng súng ra ngoài, tay cầm thân súng như đang gác một thanh đao vừa to vừa nặng.
“Vậy tôi sẽ cùng ngài chiến đấu đến cùng.”
Lời tác giả:
Những trang sổ rời rạc: 10 – Ghi chép chiến đấu
Tháp Đen yêu cầu Người Giữ Trật Tự phải viết ghi chép chiến đấu mọi lúc mọi nơi.
Tuy luôn coi thường các thể loại văn bản nói chung nhưng tôi không thể không thừa nhận tính hiệu quả của quy trình này.
Suy cho cùng, mấy tên cứng đầu đó đều rất liều mạng và sẽ rất sáng suốt khi để Đầu Lĩnh đảm nhận việc ra quyết định ngay khi thông tin liên lạc được thiết lập lại.
Những tên cứng đầu lười động não cũng vì thế mà chấp nhận chuyện này không một câu oán giận.
Trước khi An Ngung tới, bọn họ luôn quy củ viết báo cáo theo quy định của Đầu Lĩnh.
Nhưng về sau, bọn họ bắt đầu học hư.
Có người chú thích tâm trạng bản thân trong dấu ngoặc đơn: (Quá giỏi luôn) (Đỉnh đúng không) (Khóc, thật sự không thể trách tôi).
Thậm chí có người học theo An Ngung đòi thưởng: (Tôi cảm thấy chi tiết này đáng giá 100 nghìn điểm chiến tích).
Khiến Đầu Lĩnh cạn lời nhất là mấy tên yêu đương não tàn: Chi tiết 1: Vì quá nhớ bạn trai và muốn mau chóng về nhà nên gấp rút tiêu diệt lũ sinh vật biến dị…
Điều này đã khiến Đầu Lĩnh ra quy định thẩm tra, những báo cáo không hợp quy chuẩn sẽ bị trừ điểm chiến tích.
Nhưng chẳng bao lâu sau, quy định này đã bị lặng lẽ hủy bỏ vì “khiến An Ngung cảm thấy quá áp lực”.