Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu

Chương 16: Thời gian phát tác điểm yếu của trưởng quan
« Trước Sau »
Ban đêm, cả thành phố lại chìm vào bóng tối. Cách khu tập kết container mấy trăm mét về phía bắc chính là kênh đào bẩn thỉu nhất thành phố. Dưới gầm cầu, An Ngung ngồi bệt xuống đất, nhồm nhoàm cắn bánh mì. Đây đã là ổ bánh thứ sáu cậu ăn. Chiến đấu liên tục như khoét rỗng cơ thể, cậu chưa bao giờ đói đến như thế. Thiết bị thông tin biểu hiện chỉ số sự sống đang là 90%. Dây leo đã rút khỏi người An Ngung, Chúc Đào thở d.ốc một hơi, “Tôi hết sức rồi, còn phần hao hụt do mệt nhọc thì chỉ có thể cầu mong nhiệm vụ nhanh chóng kết thúc, về ngủ bù mười mấy tiếng thôi.” “Cảm ơn.” An Ngung vừa nhai vừa quan sát những vết thương đã khép miệng, định bụng khi trở về sẽ ngủ liền cả tháng. Billy phát radio đi khắp thành phố, kêu ca: “Trước khi xuất phát có nghĩ sẽ vất vả thế này đâu.” “Đầu Lĩnh còn muốn chúng ta bỏ thành phố này.” Chúc Đào nghịch vài chiếc lá nho trên người mình, “May mà Luật bác bỏ, không thì thật sự không biết về sau phải nhớ lại nhiệm vụ này như thế nào nữa.” Nghe vậy, An Ngung nhìn vào phía trong. Tần Tri Luật đang ngồi ở chỗ sâu dưới gầm cầu, đôi chân dài duỗi ra, bộ đồ đen hòa tan vào đêm tối. Sau khi xuống gầm cầu, hắn đã một mình đi thẳng vào trong. Có vẻ trưởng quan đang hơi xuống tâm trạng, An Ngung thầm nghĩ. Tuy cậu không thể nắm bắt chính xác 100% cảm xúc của người khác nhưng… Cậu màn hình phát những gì thiết bị ghi hình đang quay được ra, trưởng quan quả thật rất bất thường. Không lâu trước đó, một khung cảnh máu me được trình diễn bên ngoài container. Vì đội quân sinh vật biến dị quá đông đúc, bọn họ vốn dự định nhanh chóng thoát thân, chờ tiếp viện đến rồi cùng hành động. Nhưng trong hình ảnh, Tần Tri Luật đang đứng thẳng trước bức tường đá đổ nát, súng lục được thay đạn nhiệt năng chuyên dùng để giết sinh vật biến dị. Từng phát súng nổ liên tiếp, bắn chết tươi những sinh vật biến dị đang lao tới. Những con bị bỏ sót được giao lại cho An Ngung giáp lá cà xử lý. An Ngung sợ súng nên phương thức yểm trợ chỉ là dùng khẩu súng hạng nặng đập vỡ đầu những thứ dơ bẩn kia, chiến đấu hoàn toàn dựa vào thể lực. Chúc Đào đã hô lui lại vài lần nhưng Tần Tri Luật vẫn làm ngơ. Đôi mắt đen kia âm trầm đến đáng sợ. An Ngung đã sớm kiệt sức nhưng dập dòm mấy lần vẫn không dám mở miệng. Gắng gượng đến tận khi Tần Tri Luật bắn hết số đạn mang theo. Sau khi giải quyết xong, một mình hắn đi thẳng vào góc sâu dưới gầm cầu. An Ngung níu Chúc Đào vừa nhoài người sang lấy bánh mì, thì thầm hỏi: “Là vì lệnh bỏ thành phố à?” Chúc Đào liếc nhìn vào bên trong, cười cười, “Chắc không phải đâu.” Cậu không biết phải làm sao với bổ bánh mì ngũ cốc to ngang cánh tay, cuối cùng đành bẻ đôi, chia cho An Ngung, “Hồi ở khu 95, một đề nghị đã gi.ết chế.t 2,8 triệu người, tim Luật sắt đá lắm.” An Ngung ôm đầu gối, ngẫm nghĩ, “Trưởng quan là một người lương thiện.” “Hở?” Chúc Đào chớp mắt liền mấy cái, “Lần đầu tiên nghe về chuyện này, ai cũng hết hồn luôn đấy. Ngài ấy chính là người đã ấn cái nút chết chóc đó.” “Lăng Thu nói phán đoán thiện ác của một người phải xem người đó chấp nhận gánh vác vì người khác bao nhiêu.” An Ngung khẽ nói: “2,8 triệu người, nút bấm đó thật sự rất nặng nề.” Ánh mắt Chúc Đào nhìn cậu bỗng thay đổi. An Ngung bình tĩnh hỏi, “Sao thế?” “Không.” Chúc Đào lắc đầu. Cậu nhớ Đại Não đã đánh giá An Ngung có rất ít tính người, giống một con thú nhỏ hơn. Nhưng con thú nhỏ đơn thuần là thế, chỉ liếc mắt thôi đã nhìn rõ lòng người. “Lúc nào Luật cũng gánh vác, gánh vác thay mọi người.” Cậu nói, “Trật tự là điểm giới hạn của ngài ấy, hoàn toàn áp đảo vấn đề tình cảm.” Hạt ngũ cốc phải nhai trong miệng rất lâu mới nát, Chúc Đào nhai đến mức mỏi nhừ cả khớp hàm. Cậu thật sự không thể hiểu nổi sự si mê An Ngung dành cho thứ này. Cậu nhai bánh mì, khẽ nói: “Chỉ là điểm yếu của Luật đang phát tác thôi.” An Ngung ngây người, “Trưởng quan có điểm yếu?” “Dị năng của Luật quả thật mạnh đến vô lý nhưng cũng rất hạn chế. Ngài ấy là một người tôn sùng trật tự đến tận cùng, thường xuyên thu hoạch gen của sinh vật biến dị sẽ khiến anh ta rơi vào tình trạng khát máu và tiêu cực. Đại Não đánh giá vấn đề này là một dạng tự hại.” Chúc Đào thì thầm: “Nhưng ngài ấy tự lo liệu được thôi, dù sao cũng là chỗ dựa của mọi người mà. Cứ để ngài ấy yên tĩnh một lúc là được.” “Ồ…” An Ngung gật đầu. Chúc Đào hạ giọng, “Nhưng nếu tình huống nghiêm trọng hơn, ngài ấy tự cô lập bản thân thì ngàn vạn lần đừng cố tiếp cận.” An Ngung hoảng sợ, “Cố tiếp cận sẽ xảy ra chuyện gì?” Vẻ mặt Chúc Đào nghiêm túc hiếm thấy, “Không một người còn sống nào biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Gầm cầu chợt im lìm. An Ngung gật đầu, cắn mạnh một miếng bánh mì. Chúc Đào bật cười, “Tóm lại rốt cuộc dị năng của cậu là gì? Giống thỏ An lắm hả?” “…” Sắc mặt An Ngung lập tức trông hơi khó coi. Chúc Đào tiếp tục trêu cậu, “Xem cái Tháp Đen gửi cho cậu chưa, hay không?” An Ngung rất buồn bực, “Cũng hay.” Sau khi xuống gầm cầu không lâu, cậu nhận được một đoạn clip từ loạt phim “Nhà trẻ siêu biến dị”. Nhân vật chính là thỏ An. Đó là một nhân vật hoạt hình có đầu thỏ, mặc quần áo con người, rất hoạt bát với tuổi s.inh lý chỉ là 6. Nó có đôi tai rất dài, cái đuôi trông như quả cầu tuyết còn lúc lắc sau mông mỗi khi đi lại. Vì trông rất ngây thơ, ngoan ngoãn, loài người đưa nó về nhà trẻ siêu biến dị nuôi nấng, không biết rằng ban đêm nó sẽ lẻn tới khu dân cư ăn thịt người. Khi bị cảnh sát truy bắt, nó trợn trừng đôi mắt đỏ như máu, chạy trốn cực nhanh, lái xe cũng không đuổi kịp. Nhưng cách thức di chuyển đó chắc chắn 100% không phải là dịch chuyển tức thời. Ngoài ra, chiêu “kích nổ” của nó được thực hiện bằng cách ném bom. Cái đuôi tròn đáng yêu chính là bom, bứt xuống, ném đi, bùm! Sau mông lại xuất hiện một cái đuôi tròn mới, vô cùng vô tận, quả thực rất vô lý. Lời nhắn đi kèm của Tháp Đen chỉ gọn lỏn trong 3 từ: Thật hài hước. Xem xong, An Ngung sa sút tinh thần mất khoảng nửa tiếng đồng hồ, đến cả bánh mì ăn vào miệng cũng không biết hương vị ra sao. Chúc Đào lại ôm bụng cười, “Cậu đáng yêu lắm luôn ấy. Trời ơi, giữa lúc chật vật thế này mà tôi và cả Billy đều phải cười liền 10 phút.” “Đừng cười nữa… Xin anh đấy.” An Ngung bất lực nói. Cậu chưa bao giờ xem phim hoạt hình, càng không phải nói đến chuyện lướt mạng. Hộ trợ cấp đến cả điện thoại còn không có, món đồ điện tử đầu tiên cậu được cầm trên tay chính là thiết bị thông tin này. Billy nháy mắt với cậu, “Nghe bảo trong tập mới nhất, con người đã bắt được thỏ An rồi đấy. Sợ chưa?” An Ngung không muốn nói chuyện với anh ta. Lăng Thu từng nói niềm vui và nỗi buồn của mỗi người không giống nhau, lúc này đây, câu nói ấy đã được xác thực. Billy và Chúc Đào cười chảy cả nước mắt trong khi cậu lại chật vật đến mức đứng ngồi không yên. Thỏ An là hư cấu, vậy rốt cuộc cậu là gì? Cho tới hiện tại, entropy gen của cậu vẫn là 0, cậu cũng chưa hiểu rõ dị năng của mình. Cậu lo lắng nhìn vào sâu trong gầm cầu, Tần Tri Luật có còn tin rằng cậu “có thể kiểm soát” không? “An Ngung.” Tần Tri Luật ngồi tít trong sâu bỗng lên tiếng, “Lại đây.” An Ngung cứng cả người nhưng vẫn rề rà đứng dậy, đi sâu vào trong. Tiếng cười đùa của Billy và Chúc Đào nhỏ dần. Đến khi chỉ còn tiếng nước giọt tí tách bên tai, cậu đứng trước mặt Tần Tri Luật, bất an nói, “Trưởng quan.” “Ừ.” Cậu đang chờ Tần Tri Luật tra hỏi nhưng Tần Tri Luật chỉ nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt vẫn khó nắm bắt như trước. Nhưng dường như đã bớt đi phần nào áp bách so với ban đầu. An Ngung nghĩ, chắc hẳn cậu không cảm giác sai đâu, trưởng quan thực sự đang không vui. Có lẽ đây là một cơ hội tốt để cậu lấy lòng. Cậu lấy nửa ổ bánh mì còn thừa ra theo bản năng. Nhưng vừa chìa ra được một nửa, cậu bỗng dừng khựng lại. Chắc hẳn Tần Tri Luật không thích ăn bánh mì ngũ cốc bởi lần nào hắn cũng để phần của mình lại cho cậu ăn. Người phụ nữ trên xe trung chuyển cũng nói đồ ăn ở thành phố chính rất ngon, họ sẽ không ưa đồ ăn của đám dân nghèo. An Ngung muốn thu tay về nhưng Tần Tri Luật lại nhận phần bánh mì, cắn một miếng, nhai rất lâu rồi mới nuốt. “Ngon hơn tôi tưởng.” Hắn thản nhiên nói. “Đừng chạy lung tung. Ngồi đây một lúc đi.” “Vâng.” An Ngung buồn bực, cậu chạy lung tung bao giờ chứ. Nhưng cậu vẫn thận trọng ngồi xuống cạnh Tần Tri Luật, yên lặng nhìn Tần Tri Luật ăn. Mùi da thuộc thân quen khiến cậu chợt nhớ tới con sứa trong gara, chiếc áo gió khoác lên người cậu trong đêm mưa và cả những cái xúc tu quấn quanh eo, thậm chí một cái còn chen lên ngực cậu, mà cọ xát cách đây không lâu. Sau khi tiến vào khu 53, cậu luôn bị mùi hương ấy bao vậy nên dần dần quên đi sự đe dọa trên cánh đồng tuyết, trái lại còn cảm thấy an toàn. Hình như trưởng quan… rất thích ôm cậu. An Ngung suy tư một hồi, cảm thấy rất đúng, thế là bèn giang hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Tần Tri Luật. Thần hình rắn chắc, kiên định kia chợt cứng lại. “Ngài đã trở lại là con người rồi.” An Ngung cố gắng sắp xếp từ ngữ, thử nghiệm hành động “an ủi” yêu cầu khả năng giao tiếp cực cao nào. “Chỉ cần ngài muốn, ngài sẽ là người. Đừng ghét bỏ bản thân.” Tần Tri Luật sững sờ hồi lâu. Trong bóng tối, dường như ánh mắt hắn thoáng dao động, tuy chỉ vẻn vẹn một khoảnh khắc mà thôi. An Ngung ôm rất khó khăn. Cậu không có xúc tu, chỉ có thể dùng cánh tay gầy gò của mình vu.ốt ve chiếc áo khoác của Tần Tri Luật. Cậu chần chừ một lát, cuối cùng vẫn diễn lại trò cũ: “Trưởng quan, toàn thân tôi chỗ nào cũng đau.” Thực ra cậu đang sốt nhẹ. Cơ thể con người, dù những vết thương đã được Chúc Đào chữa trị nhưng triệu chứng viêm tích tụ lại vẫn khiến cậu bị sốt. Vậy nên dù có quần áo ngăn cách, Tần Tri Luật vẫn cảm nhận được người cậu đang nóng lên. Cậu khe khẽ kêu đau, hơi thở ấm sực phả vào cổ Tần Tri Luật. Một chút ấm áp chợt xuất hiện trong đôi mắt phẳng lặng. Nếu Chúc Đào ở đây, chắc chắn cậu sẽ kinh ngạc vì lần này Tần Tri Luật thoát ra khỏi trạng thái sa sút tinh thần nhanh đến thế. “Đừng có lúc nào cũng làm nũng.” Tần Tri Luật hơi bất đắc dĩ, “Chúc Đào hồi máu cho cậu rồi.” Nhắc đến chuyện nay, An Ngung lại càng lo lắng hơn, “Nhưng cậu ấy chỉ giúp tôi khôi phục đến 90%.” “Không thì sao? Cậu tưởng năng lực của trị liệu đơn giản như bơm xăng cho xe chắc?” Tần Tri Luật lườm cậu, “Lúc sắp chết sao không thấy cậu căn ke, 90% lại bày đặt tính toán.” An Ngung biết mình đang bị mắng nhưng cậu không có ý định cãi lại. Lăng Thu từng cảnh cáo cậu “bị phạt thì phải ngoan”, hơn nữa cậu cảm thấy khi trưởng quan mắng trông còn… bớt đáng sợ hơn một chút so với khi im lặng. Cậu kéo chiếc áo tù lên, chỉ vào những vết máu bầm do thí nghiệm dẫn dắt để lại, tiếp tục tự làm theo ý mình, “Ban nãy đánh nhau lâu quá, những vết thương cũ bị đụng vào. Với lại thuốc Billy đưa cho bôi đau lắm.” “Biết đau thì đã không suốt ngày đem bản thân ra thử.” Tần Tri Luật chìa tay tới, “Trả đao lại cho tôi.” An Ngung cảnh giác che thanh đao đang đeo bên hông lại, “Tại sao?” “Lăng Thu chết rồi.” Tần Tri Luật không hề nói giảm nói tránh, “Cậu không đau lòng à?” Đôi mắt vàng chợt sững lại một giây, nhưng ngay sau đó, An Ngung cau mày: “Chuyện đó thì liên quan gì đến chuyện thu lại đao của tôi chứ. Không phải ngài đã cho tôi rồi à?” “Đó là đao của tôi, tạm thời cho cậu mượn dùng chứ không phải cho…” Tần Tri Luật muốn nói tiếp nhưng lại thôi, “Thôi. Giữ đi.” Hắn đứng dậy, đi ra ngoài, “Nhưng không được tự hại mình. Dù có đau lòng hơn nữa cũng không.” An Ngung hoang mang đáp lại một tiếng. Tần Tri Luật xách hộp y tế của Billy về, lấy một lọ thuốc tròn tròn màu trắng từ trong góc hộp ra, bình thản nói: “Cái này không đau.” An Ngung phát hiện hắn lục hộp y tế của Billy thuần thục như Lăng Thu biết từng món đồ ăn được cất ở đâu trong nhà. Dường như trong quá khứ, hắn đã từng lục lọi như vậy vô số lần. Tần Tri Luật ngồi xuống cạnh cậu, suy nghĩ một lát rồi cởi găng tay ra. Trong bóng tối, bàn tay kia trông càng thon dài hơn. Đầu ngón tay lấy một ít thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên vết bầm trên lưng An Ngung. Hơi ngứa, An Ngung nghĩ. Hóa ra sau khi cởi găng, ngón tay trưởng quan cũng mềm như thế. Bôi thuốc xong, Tần Tri Luật và cậu cùng đi ra ngoài. Hắn ném hộp y tế lại cho Billy, “Còn phải chờ tiếp viện bao lâu nữa?” “Giờ luôn này.” Billy ló đầu ra khỏi gầm cầu, “Hôm nay trời sáng sớm…” Đang nói, anh ta chợt ngưng bặt. Chúc Đào hỏi, “Sao thế?” “Sao trông như có người bật đèn vậy…” Billy lẩm bẩm. Một trong số tám lưỡi ếch đã chết, hạn chế về nguồn điện đã không còn. “Không thể nào!” Chúc Đào đứng phắt dậy, “Đừng bật đèn, đừng bật đèn. Radio đã nhắc đi nhắc lại rồi mà.” An Ngung chợt đanh mặt, “Anh vừa bảo radio phát gì cơ?” Khoảnh khắc sắc bén thoáng qua ấy khiến Billy hơi lắp bắp, “Thì… chính là mấy kỹ xảo sinh tồn ấy… Vẫn mấy thông tin như lúc trước thôi, thêm cả phát hiện mới của cậu là bọ ngựa biến dị cấp 3 sẽ sống lại bằng cơ thể con người, ý thức bọ ngựa sẽ chiếm quyền…” Anh ta chợt khựng lại, ngoắt phắt đầu nhìn ra ngoài. Phía xa, sau khi bóng đèn đầu tiên sáng lên, từng chiếc bóng đèn khác cũng nối tiếp nhau bật sáng. Những điểm sáng kết thành cả vùng sáng kéo dài từ đầu bên kia của cây cầu tới tận đây, số lượng vượt xa 10% may mắn còn tồn tại mà Tần Tri Luật từng ước lượng. Sau khi biết được kết quả biến dị của bọ người, người ở khu 53 buông bỏ tất cả phòng tuyến đã khổ sở giữ vững không một chút do dự, chủ động nhảy xuống hố sâu đó. “Đám mất trí đó làm cái quái gì vậy hả?” Billy sởn tóc gáy, “Bị thảm họa ép điên luôn rồi à mà lại đi chọn làm sinh vật biến dị?!” Bên ngoài, những ánh đèn bắt đầu lan rộng. Nhìn vùng sáng ấy, An Ngung hơi siết bàn tay đang buông bên người lại một chút như muốn nắm chặt nhưng rồi lại buông xuôi. “Có thể ép người ta đến đường cùng chỉ có thể là con người.” Cậu kiềm chế cảm xúc bỗng nhiên cuộn trào trong lòng, lẩm bẩm: “Người ở thành phố “mồi” có lẽ chẳng thèm quan tâm tới chuyện tồn tại như con người hay như sinh vật biến dị. Một khi để bọn họ biết được rằng dù có biến dị, bọn họ cũng không chết, không mất trí nhớ mà còn có thể nắm trong tay cơ hội quan trọng để viết lại quy tắc, vậy thì còn điều gì níu giữ được họ nữa đây?” Billy kinh ngạc, đầu lưỡi như xoắn lại, “Nhưng… Con người là cao quý nhất. Bảo vệ danh dự con người chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?” Vừa dứt lời, An Ngung bất thình lình tóm lấy cổ áo anh ta, “Cao quý và danh dự thì liên quan quái gì đến khu 53 chứ? Anh nói tôi nghe xem, đối với khu 53, sinh vật biến dị xâm chiếm ý thức thì có gì đáng sợ, bọn họ có lý do gì để phản kháng?” Rất khó để nhìn thấy ánh sao trong đêm đen mịt mờ. Khu 53 từng may mắn có được một ngôi sao nhưng ngôi sao đó đã vừa rơi xuống. Sau khi Lăng Thu hy sinh, thành phố “mồi” này chẳng còn chút ánh sáng nào nữa. Billy như một con bồ câu chết đứng, mặt mày anh ta tái mét. “Tôi nói bừa thôi, xin lỗi… Tôi không biết là cậu… sẽ nghĩ sâu xa đến vậy.” “Thành thật xin lỗi.” An Ngung buông tay ra, nhắm mắt hít thở sâu, cố gắng kiềm chế thứ đang ẩn nấp sâu trong tâm trí mình. “Đi thôi.” Tần Tri Luật bỗng bước ra phía ngoài, đứng trước gầm cầu, lại ngoảnh lại nhìn An Ngung. Bóng dáng cao to ấy che khuất những ánh đèn khiến người ta đau lòng. An Ngung thoáng sửng sốt, “Đi đâu?” “Đi hoàn thành việc hàng xóm cậu chưa làm xong. Chẳng phải cậu đã đồng ý với cậu ấy rồi còn gì.” Nét mặt Tần Tri Luật rất thản nhiên nhưng ngữ điệu lại cực kỳ chắc chắn. “Chúng ta đi phá tan màn sương mù này thay cậu ấy.” Lời tác giả: Những trang sổ rời rạc: 11 – Thời gian phát tác điểm yếu “Thời gian phát tác điểm yếu” của Tần Tri Luật là một trong những hiện tượng khủng khiếp nhất ở Tháp Nhọn. Bất kỳ ai từng gặp hắn trong trạng thái muốn đồ sát sinh vật biến dị đều hình thành bóng ma tâm lý với mấy chữ này. Hơn nữa, đám người cứng đầu còn có cảm giác bất an kiểu “Thực ra tôi cũng có thể coi như sinh vật biến dị”. Nghe nói nếu chỉ muốn đồ sát thôi, vậy thì mức độ phát tác của hắn còn chưa quá nặng. Nhưng nếu hắn hoàn toàn im lặng, tự nhốt mình trong phòng. Vậy thì tốt nhất là rời đi thật nhanh. Rời khỏi tầng đó, không, đi luôn khỏi tòa nhà đó mới an toàn.
« Trước Sau »