Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu
Chương 19: Săn giết giữa chốn hoang tàn
Tần Tri Luật vừa dứt lời, một luồng gió cực nóng bỗng thổi qua bầu trời khu 53.
Kênh liên lạc chiến đấu vốn im lìm hồi lâu đột ngột sống lại, những Người Giữ Trật Tự kích động hô lên: “Ngài Cider!”
An Ngung ngẩng đầu, một bóng người cao to cắt qua màn sương mù, dang rộng đôi cánh khổng lồ, những sợi lông vũ như vàng lỏng nóng chảy trong lửa phấp phới giữa sóng nhiệt.
Không có máy móc hỗ trợ, người kia chỉ quay người trên không trung, đập mạnh đôi cánh, luồng gió dữ đẩy đám sinh vật biến dị phải lùi lại một đoạn. Gió nóng thổi bùng lên lửa cháy, đốt trụi những sinh vật biến dị bắt lửa thành tro.
Ánh lửa nhảy nhót trong đôi mắt màu vàng đỏ, Cider cười nói: “Tôi tới rồi.”
[Danh hiệu:
Cider
(Bạch Vô Sương)
Cấp cao số 4 của Tháp Nhọn
Loại hình biến dị:
Sinh vật giả tưởng – phượng hoàng
(thần thoại)
Entropy gen:
280 nghìn
Sở trường chiến đấu:
Tạo cuồng phong từ đôi cánh khổng lồ, thiêu đốt, ánh sáng mạnh
Chiến tích tổng hợp:
10,9 tỷ
]
Tần Tri Luật cất súng vào bao, “Cuối cùng cũng tới.”
“Xin lỗi, bị đám chim khó chơi ở vùng hoang dã quấn chân một chút.” Cider cười phóng khoáng, ánh mắt nhìn sang phía An Ngung, “Đây là cậu bạn nhỏ cuối cùng anh cũng chọn được?”
“Chào trưởng quan.” Giọng nói cung kính của Đấu vang lên trong kênh liên lạc, “Đúng vậy. An Ngung vừa gia nhập Tháp Nhọn.”
Bấy giờ An Ngung mới nhớ ra Cider là người giám sát của Đấu. Hai người họ, một phóng khoáng, một cao ngạo, ngoại trừ đều là người biến dị loài chim trẻ tuổi, dường như không có điểm chung nào khác nhưng đồng thời cũng đem đến cho người ta cảm giác nghiễm nhiên cả hai phải cùng một nhóm.
“Hân hạnh được làm quen. Xem ra Đấu nhà tôi rất thích cậu.” Cider rời mắt khỏi An Ngung, “Luật, đánh thế nào đây?”
Tần Tri Luật nói: “Đội quân sinh vật biến dị kia giao cho cậu. Những Người Giữ Trật Tự khác cố hết sức cứu những người may mắn sống sót. Tôi và An Ngung đi tìm hạch năng lượng, sau khi tìm được…”
Hắn đưa mắt nhìn đội quân sinh vật biến dị đông nghìn nghịt không thấy điểm cuối. Đây mới chỉ là số lượng được đưa tới sau khi hai lưỡi ếch tử vong mà thôi.
“Mọi người rút lui, sử dụng vũ khí nóng hủy diệt.”
“Trưởng quan.” An Ngung nhìn ngã tư đường tan hoang, “Sau khi vũ khí hủy diệt bắn tới nơi, khu 53 có còn tồn tại nữa không?”
Tần Tri Luật lắc đầu: “Sẽ biến mất hoàn toàn.”
“Liệu có bỏ sót người sống nào không?”
“Sẽ có.” Giọng Tần Tri Luật hơi trầm xuống, “Chỉ có thể cố gắng hết sức thôi.”
“Điều chỉnh kế hoạch tác chiến, Người Giữ Trật Tự tiếp tục chống lại đội quân sinh vật biến dị, ngài đi tìm hạch năng lượng, tôi muốn hành động độc lập.” An Ngung quyết đoán sửa lại mệnh lệnh của Tần Tri Luật, nói liền một mạch xong mới tạm dừng, hỏi lại, “Được không?”
Đây vốn không phải ngữ điệu nên có ở câu “Được không”.
Tần Tri Luật nhìn cậu một lát, “Không biết trên biết dưới.”
An Ngung chân thành nói: “Tôi đang xin chỉ thị của ngài.”
“Cậu đang ra lệnh cho tôi.”
“Vậy…” Mặt An Ngung điềm nhiên như không, “Cầu xin ngài hãy nghe theo tôi.”
Cider ở bên cạnh sửng sốt hồi lâu rồi bật cười ha hả, “Có vẻ cậu không giống lời đồn lắm.”
Tần Tri Luật không so đo với An Ngung, “Cậu muốn làm gì?”
An Ngung quay người nhìn về phía xa.
Sương mù dày đặc và lũ sinh vật biến dị biến khu 53 thành một vùng đất hoang tàn, đáng sợ. Có lẽ cậu cũng không thiếu nhân tính như Lăng Thu nói, dù cho trước khi Lăng Thu chết, cậu quả thật không biết đâu là quê nhà của mình.
Ánh mắt sắc lạnh lướt qua toàn bộ thành phố tan hoang, “Tôi muốn trả khu 53 lại cho Lăng Thu.”
***
An Ngung bỏ quân đoàn sinh vật biến dị lại sau lưng, một mình đeo khẩu súng bắn tỉa của Lăng Thu đi vào trong thành phố đổ nát.
Hai trong số tám lưỡi ếch đã chết, nếu tính cả siêu dị thể thực sự đang ẩn nấp, cậu còn bảy cơ hội thử nghiệm.
Tai nghe rất ồn ào, Tháp Đen không ngừng chất vấn. Cậu vốn định chuyển sang kênh liên lạc riêng với Tần Tri Luật cho yên tĩnh hơn lại chợt nhớ đến nòng sóng dí trước ngực mình.
Kim loại kề lên vết thương cũ, lạnh ngắt như băng.
Vậy nên cậu tắt tiếng tất cả các kênh.
Một luồng sóng nhiệt lướt qua đỉnh đầu, Cider nói: “Tôi tuần tra phía trên cậu, có việc gì cứ gọi.”
An Ngung vẫn rất bình tĩnh, “Tần Tri Luật nhờ?”
Cider bật cười, “Trước mặt thì gọi trưởng quan, sau lưng lại gọi thẳng tên?”
An Ngung thoáng dừng bước.
Thực ra cậu chỉ gọi trong vô thức. Có lẽ là vì… cậu hơi giận?
Giận là một cảm xúc rất lạ lẫm. Sau khi trạng thái này xuất hiện, dường như tính cách cậu trở nên khó chịu hơn rất nhiều. Những Người Giữ Trật Tự trước đó cậu luôn sợ sệt giờ trở thành những con kiến chẳng có gì đáng bận tâm, những thử thách hợp lý của trưởng quan cũng khiến cậu cáu kỉnh.
Người luôn ở dưới bùn lầy phải ngước mắt nhìn trời cao bất chợt được mở mang tầm nhìn, có thế mới phát hiện ra trên đời này vốn chẳng có thứ gì không lồ.
Cider bỏ qua vấn đề đó, “Cậu muốn đi đâu?”
An Ngung đeo súng, tiếp tục bước đi, “Tìm người.”
Sau khi thức tỉnh, dường như cậu có một cảm giác kỳ lạ. Dù cho thành phố “mồi” này đã đầy những thứ bẩn thỉu từ lâu nhưng cậu vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được nơi nào càng bẩn hơn.
Cậu nhàn nhạt nói: “Tuần tra cũng được, nhưng cách xa tôi chút.”
Ba mươi phút sau, tiếng nổ lớn đột nhiên vọng ra từ bên trong nhà xưởng phía Tây thành phố.
Trong những hình ảnh được gửi về Tháp Đen, dường như cả nhà xưởng ấy đang bị đè ép đến biến dạng trong những dao động không khí.
Thiết bị ghi hình bị An Ngung ra lệnh dừng lại ở phía xa bắt được một cái bóng trắng bay vèo ra từ giữa đống đổ nát, chính là An Ngung. Cậu phá tường bay ra, va vào cây cột điện ở con phố đối diện, hồi lâu sau mới rơi xuống.
Cơ thể gầy gò nằm thoi thóp trên đất, thở hổn hển vì đau đớn.
Tháp Đen lập tức cuồng cuồng, cưỡng chế mở lại tiếng của kênh liên lạc.
“Tình hình sao rồi? Đánh không lại à?”
“An Ngung! Nghe thấy xin hãy trả lời!”
“Xin hãy kiểm tra trạng thái của bản thân!”
Hồi lâu sau, An Ngung chầm chậm chống người đứng dậy.
“Tôi vẫn ổn, chỉ là dùng sức hơi quá.” Cậu ho mấy tiếng, khẽ nói, “Đúng là rất giống gấp lại…”
Kết quả lần thử nghiệm không tệ lắm, liên tục dịch chuyển tức thời khiến lưỡi ếch và bạch tuộc bảo vệ tức phát điên. Một lượng lớn gen biến dị được rót vào cơ thể quả thật đã giúp sức mạnh cậu có thể kiểm soát tăng lên rõ rệt. Hiện tại cậu đã có thể cảm nhận được khoảnh khắc “gấp” một cách ổn định.
Một trải nghiệm rất tuyệt vời, cần cần quan tâm tới không gian và khoảng cách, chỉ cần lựa chọn hai điểm m.út.
Thứ được lựa chọn để dịch chuyển có thể là bản thân, cũng có thể là bất kỳ vật thể nào nằm ở một trong hai điểm m.út.
Điều duy nhất chưa được hoàn hảo chính là cậu đang tranh thủ trạng thái cực hạn này để thử dịch chuyển cả một khối kiến trúc, ấy thế mà con bạch tuộc kia lại không kìm được mà nếm thử cậu ngay thời khắc mấu chốt ấy.
Rất đột ngột.
Vụ nổ và hỗn loạn không gian đồng thời phát sinh, xung động không khí cực mạnh lập tức bắn cậu đi xa.
Rơi xuống thật sự rất đau.
“Dùng sức hơi quá là như nào cơ?”
“Bên trong là sinh vật biến dị gì?”
“Sinh vật biến dị đã chết rồi à?”
“Lưỡi ếch thứ ba và bạch tuộc bảo vệ của nó, đều đã chết.” An Ngung moi khẩu súng bắn tỉa của Lăng Thu ra từ trong đống đổ nát, “Tôi tiếp tục truy lùng con tiếp theo.”
“Không nhất thiết phải gi.ết ch.ết tất cả lưỡi ếch. Làm thế chỉ gia tăng công việc không cần thiết cho nhóm cánh thôi.”
“An Ngung, cậu phải đưa ra lời giải thích cho quyết định của mình!”
“Đừng tham công liều lĩnh chỉ vì đã thức tỉnh được sức mạnh. Cậu phải lấy đại cục làm trọng!”
“Dù không quan tâm đến đại cục thì cũng đừng đùa với lửa. Năng lực của cậu chỉ vừa mới thức tỉnh thôi.”
“Tôi biết mình đang làm gì.” An Ngung dừng bước, nghĩ một lát rồi lại nói thêm, “Hình như các người có thể cưỡng chế vào kênh liên lạc? Vậy tôi tắt tai nghe trước nhé, thật sự ồn quá.”
Đầu Lĩnh: “…”
Cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh.
An Ngung rời đi, thiết bị ghi hình tìm kiếm một lượt trong đống đổ nát. Không tìm thấy bất kỳ phần thi thể nào của sinh vật biến dị, chỉ có chất nhầy và máu lẫn lộn với dịch mủ đầy trên đất.
Tháp Đen một lần nữa chìm vào yên lặng. Trong ghi âm trước khi hy sinh, Thiếu úy Chatar đã miêu tả một loại sức mạnh khác An Ngung là cắn nuốt hoặc kích nổ.
Kích nổ nghe có vẻ sẽ cần mượn ngoại lực, hơn nữa sinh vật biến dị bị nổ đáng lý ra phải còn lại một phần da thịt, không đến mức biến mất hoàn toàn như thế.
Họ không kìm được mà nghi ngờ An Ngung đã “cắn nuốt” hai sinh vật biến dị kia.
Thảo nào không cho ai đi theo, đoán chừng là cảm thấy cảnh mình ăn quá đáng sợ. Một kẻ xuất thân từ khu ổ chuột, dị năng mới thức tỉnh được ít hôm, thế mà đã bắt đầu có gánh nặng tâm lý rồi.
Ngay sau đó, trong con ngõ tối mò gần khu chợ, tiếng nổ rúng động không gian tương tự lại vang lên. Lát sau, An Ngung tiếp tục một mình thở hồng hộc bước ra.
Ngay sau đó, cậu lại chạy tới một khu chung cư nọ ở góc phía Nam thành phố.
Trận chiến lần này kéo dài hơn hẳn, mãi đến khi cửa kính trên tầng cao nhất chợt vỡ tan tành mới kết thúc.
Khi An Ngung bị cái xúc tu thô to ném ra ngoài cửa sổ, người của Tháp Đen như chết não tập thể.
An Ngung rơi xuống với tư thế lưng hướng xuống đất, vô số mảnh kính vỡ lướt qua trước mắt cậu. Một trận gió dữ nóng cháy bỗng nhiên thổi ngang bầu trời, Cider lao xuống, kịp thời đón được cậu. Anh nghiến răng, “Lúc muốn chết cậu đúng là liều mạng!”
An Ngung mở to đôi mắt bị máu bao phủ trong gió, bình thản nói: “Bên này có hai lưỡi ếch. Cả nhà sáu con tập trung đông đủ, tôi suýt nữa đánh không lại.”
Từng vết thương trên người cậu đều đang bị lây nhiễm, dị năng điên cuồng phát triển nhờ “nguồn dinh dưỡng” đó. Tuy sức chiến đấu bùng nổ cực mạnh nhưng cơ thể nhân loại này đã kiệt lực.
An Ngung hơi hối hận vì đã đưa hai chai dịch dinh dưỡng còn lại nhờ Đấu giữ.
“Ngài có mang dịch dinh dưỡng không?”
“Trẻ con mới uống thứ đó.” Cider cúi xuống liếc nhìn cậu, “Còn gắng được nữa không?”
An Ngung nheo mắt trong luồng khí nóng, thong thả “Ừm” một tiếng. “Vừa rồi có một thể con rất khỏe bất thình lình nhận ra nên tôi chưa giết được nó. Ngài giải quyết nó nhé, tôi qua phía Nam.”
“Nhận ra?” Cider khó hiểu, “Nó nhận ra cái gì?”
An Ngung khẽ nói: “Tuyệt chiêu… kết liễu của tôi.”
Cuộc đối thoại truyền về Tháp Đen thông qua tai nghe của Cider. Đầu Lĩnh lập tức lao vào thảo luận.
Nghe vậy, Cider tò mò hỏi: “Vậy nên chiêu kết liễu của cậu chính là cắn nuốt? Đúng là không ngờ đấy, trông thì sạch sẽ mà lại dám nuốt cái thứ bẩn thỉu như thế vào bụng.”
An Ngung được thả xuống đất. Cậu chỉnh lại bộ quần áo tù bị gió thổi xộc xệch, “Tuy tôi không kén ăn nhưng chiêu kết liễu của tôi không phải cắn nuốt. Nó là… bị cắn nuốt.”
Cậu soi mình trong vũng nước: Quần áo tả tơi, người chằng chịt vết thương, nếu nhắm mắt lại, trông cậu hệt như sẽ vỡ vụn ra ngay lập tức.
Thực ra cậu vẫn cảm thấy mình và thỏ khá tương tự nhau: Cả hai đều trông nhỏ bé, yếu ớt, dễ kí.ch th.ích những suy nghĩ xấu xa xuất hiện.
Động vật vì tham lam mà chết.
Còn cậu sẽ lợi dụng chính lòng tham ấy để săn mồi.
Trước trận quyết chiến cuối cùng, góc phía Nam nội thành.
Một tiếng động lớn trước nay chưa từng có vang lên từ bệnh viện duy nhất của khu 53.
Trên màn hình lớn, cả tòa bệnh viện kia như một món đồ chơi dây cót mọc chân đang điên cuồng rung lắc, nhảy lên khỏi mặt đất cho đến tận khi cốt thép gãy rời, tường gạch vỡ tung, cả tòa nhà biến đổi hoàn toàn.
Lần này, An Ngung bước ra khỏi bệnh viện, máu tươi ướt đẫm trên vai chảy xuống theo vạt áo, gương mặt trắng bệnh khiến đôi mắt đỏ trông càng lạnh lùng hơn.
Một nụ cười thỏa mãn, người ở Tháp Đen trông thấy mà rùng mình.
Quyết sách viên nhìn số liệu được gửi về, hoảng sợ nói: “Chỉ số sự sống 12%, entropy gen 0, sức mạnh tinh thần tuyệt đối.”
Tổng Lĩnh nghi ngờ hỏi: “Rốt cuộc cậu ta tham công cuồng sát hay cố tình bị thương?”
Hắn bất chợt lệnh cho nghiên cứu viên của Đại Não, “Kiểm tra lại kết quả đánh giá tâm lý.”
Nghiên cứu viên tuyệt vọng sắp khóc luôn rồi. Thực chất anh ta đã âm thầm kiểm tra lại vài lần liền vì chính anh ta cũng dần dần không còn dám tin rằng An Ngung không mắc bệnh tâm lý.
Anh ta chần chừ hồi lâu, cuối cùng mới ngập ngừng nói: “Quả thật cậu ta chỉ hơi quái gở chút thôi. Nhưng mà… trong thí nghiệm, cậu ta đã biểu hiện ra khát vọng sống cực kỳ mãnh liệt. Có lẽ trong một số trường hợp hi hữu, khát vọng sống này sẽ biểu hiện ngược, trở thành… khuynh hướng tự hại.”
Nói xong những lời đó, anh ta suýt nữa xúc động phát khóc vì suy luận của bản thân.
Tổng Lĩnh lại “Ồ” một tiếng như trút được gánh nặng. “Vậy thì đúng rồi. Báo cáo chiến đấu của Tần Tri Luật cũng viết tương tự vậy.”
“…”
Nghiên cứu viên chỉ có thể im lặng cười khổ, ái ngại nhìn cậu trai đáng thương bị cộp cho cái mác có khuynh hướng tự hại trên màn hình.
An Ngung vừa giải quyết xong con lưỡi ếch cuối cùng ở gần bệnh viện, hiện tại cậu đang đứng trước một cái tủ kính vỡ ở góc đường, lau máu bằng băng gạc tiện tay lấy trong bệnh viện.
Một miếng băng gạc gấp lại làm hai lần, cả trái cả phải chia thành tổng cộng 8 ô vuông nhỏ. Cậu nhất quyết phải lau đến khi từng ô vuông đã kín vết bẩn mới chịu chuyển sang ô khác.
Thiết bị thông tin sáng lên, là lời mời liên lạc đến từ Cider. Cậu mở lại tai nghe.
“Hình như tôi hiểu cậu đang làm gì rồi.” Giọng Cider có vẻ khá bất ngờ nhưng cũng không nén được sự tán thưởng, “Không ngừng ép bản thân đến cực hạn về mặt s.inh lý để tìm kiếm ngưỡng tối đa của năng lực?”
Không hoàn toàn chính xác.
Nhưng An Ngung cũng không định giải thích. Băng gạc tránh khỏi những vết máu trên mặt, chỉ lau chất nhầy bẩn thỉu của sinh vật biến dị đi.
Lau mặt xong, hình người phản chiếu trong mảnh kính vỡ vẫn trông như sắp bị đánh chết, chẳng qua là sạch sẽ hơn trước đó một chút mà thôi.
Cider cười nhạt, “Bạn nhỏ của Luật đúng là thú vị. Nhưng nếu muốn thử thách bản thân, không nhất thiết cậu phải tìm lưỡi ếch. Cậu cứ xông thẳng vào đám sinh vật biến dị rồi giết cho sướng tay không phải là xong rồi sao? Cậu nhìn kết quả do cậu gây ra lúc này đi, có biết đội quân sinh vật biến dị bây giờ khủng bố đến cỡ nào không? Cấp dưới tôi sắp mắc hội chứng sợ lỗ* tập thể rồi đấy.”
* Trypophobia
An Ngung khựng lại.
Thật ngại quá, cậu đã quên bẵng mất bọn họ.
“Cho người của ngài rút đi.” Cậu nói nhẹ như không.
“Không cản?” Cider kinh ngạc, “Vậy thì lũ sinh vật biến dị đó sẽ chia nhau ra đi bảo vệ các thể mẹ đấy. Sao? Cậu đánh xong còn tiện tay chôn ít thuốc nổ ở mấy chỗ đó à?”
“Tạm thời chia ra thôi, còn một cuộc đoàn tụ lớn hơn đang chờ chúng.” An Ngung bình thản nói. “Tìm thấy hạch năng lượng chưa?”
“Vẫn chưa. Billy vẫn chưa tìm được vị trí của siêu dị thể thật. Nó trốn kỹ lắm, tám thể phục chế đều đã chết hết mà nó vẫn chưa lộ chút tăm hơi nào.” Cider hít vào một hơi, “Luật sắp kiểm tra hết những chỗ có dao động năng lượng bất thường rồi, vậy mà vẫn không thu hoạch được gì. Hiện tại cơ bản xác định được rằng chắc chắn hạch năng lượng đang nằm trong tay thể mẹ cuối cùng.”
Phản chiếu qua lớp kính, vẻ ghét bỏ chợt lóe qua đôi mắt.
“Thứ bẩn thỉu nhất.” An Ngung khẽ nói: “Tôi cũng đoán vậy.”
Áo tù nhuộm máu tươi tung bay trong gió. Bộ quần áo cậu mặc đã nát bươm, làn da chi chít những vết thương lộ hết ra ngoài.
Tiếc thật đấy, cậu vốn định chờ mọi chuyện kết thúc sẽ giữ bộ đồ này lại mặc thêm chục năm nữa. Không ngờ giờ nó lại rách nát đến mức chẳng bằng mấy cái túi vải xổ chỉ ở khu ổ chuột như thế này.
Phải rồi, khu ổ chuột của khu 53 nằm ngay vùng trung tâm. Ban đầu, thành phố “mồi” này được thành lập chính là để thu nhận những người dân nghèo hèn đó rồi về sau mới xây dựng thêm ra phía ngoài.
12%, đã không còn sức để đánh nhau nữa…
An Ngung nhắm mắt lại trước hình ảnh phản chiếu của mình trên tủ kính.
Xem ra vẫn phải nghe theo lời đứa con ngoan kia nói.
“Tôi muốn về nhà một chuyến.”
Lời tác giả:
Những trang sổ rời rạc: 14 – Từ từ thức tỉnh
Tôi có một người bạn định mệnh, cứ tạm gọi người đó là bạn đi.
Người đó có thể thấy nhiều điều hơn người bình thường một chút nên rất tự cao.
Tôi không thực sự thích người đó cho lắm nhưng tôi thừa nhận một lời tiên đoán của người đó vào nhiều năm trước quả thực hợp lý.
Thần khinh thường việc đến thăm thế giới ở chiều không gian thấp hơn mình, trừ khi họ tạm thời ngủ quên ở đó vì nguyên do bất trắc.
Vậy nên trên đời sẽ không bỗng nhiên xuất hiện thứ gì khổng lồ.
Thần cũng phải từ từ thức tỉnh qua quá trình tự khám phá bản thân.