Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu
Chương 27: Giẫm lên vết xe đổ
Càng ngày càng có nhiều tín đồ gia nhập đội ngũ bay quanh cây cột trụ.
“Tuy không nghe được tiếng thì thầm cậu nói nhưng nghe nhiều những lời cầu nguyện này, tôi cũng bắt đầu nảy sinh suy nghĩ muốn bay quanh cái thứ này rồi.” Triều Vũ giật mình nhìn cây cột trụ: “Không biết bên trên sẽ có gì, tôi muốn lên nhìn thử ghê…”
Cô lắc mạnh đầu, “Đừng nói là An, đến tôi cũng sắp mất tỉnh táo rồi!”
Ninh chợt nói khẽ: “Bay quanh cột sẽ rất khổ sở.”
An Ngung ngước mắt, Ninh chỉ vào chiếc hũ đeo trước cổ cậu, “An nói rằng quả thật trước khi đi lên thì khao khát một cách khó hiểu, nhưng khi bay quanh cây cột trụ lại vô cùng khổ sở. Tuy không ý thức rõ ràng được điều gì nhưng trong đầu luôn tồn tại một suy nghĩ mong rằng có thể nhanh chóng dừng lại.”
“Khổ sở như thế nào?”
“Nơi sâu trong ý thức phải chịu tra tấn.” Ninh cũng cảm thấy khá bất ngờ, anh ngừng một lát rồi mới nói tiếp: “Tuy cậu ấy không hiểu được nghĩa của những lời thì thầm kia nhưng khi bay quanh cây cột trụ, cậu ấy mơ hồ cảm thấy như mình đang được khuyên nhủ. Dường như chỉ cần buông bỏ một điều gì đó thôi là sẽ dừng được việc bay xung quanh đầy đau khổ kia.”
“Buông bỏ cố chấp đối với entropy gen của con cái sao?” Chúc Đào hỏi An Ngung, “Cậu nghe hiểu được tiếng thì thầm không?”
An Ngung lắc đầu.
Cậu không cảm thấy được khuyên nhủ một chút nào, chỉ cảm thấy bực bội, muốn xẻo cái miệng của những thứ kia xuống.
Dây leo cây nho vươn dài ra từ đầu ngón tay Chúc Đào, áp những chiếc lá có năng lực giúp tăng khả năng kháng về mặt tinh thần tới lên người mọi người. An Ngung đưa tay hái chiếc lá trên vai mình xuống, đặt trên chiếc hũ, hương nho trong lành lan tỏa.
Ninh hỏi: “Còn cậu thì sao?”
“Tôi không cần.” An Ngung bình thản đáp, “Nếu phía trên khiến tinh thần bị ô nhiễm nặng, nhờ anh chú ý mọi người, không cần lo cho tôi.”
“Tinh thần cậu ấy cực kỳ ổn định.” Chúc Đào than thở, “Lúc bọn tôi ở khu 53, cậu ấy bị đủ loại sinh vật biến dị không ngừng đánh cho cạn máu, vậy mà sức mạnh tinh thần chưa một lần nào giảm xuống.”
Ninh kinh ngạc nhìn An Ngung, “Không ngờ những lời đồn trên diễn đàn lại là thật…”
Bên dưới cây cột trụ, tiếng cầu nguyện của những tín đồ kết thành một cái lồng giam vô hình. Không khí xung quanh như ngưng đọng lại, chỉ có nhóm người bay quanh cây cột trụ ngày một đông hơn, dấy lên từng đợt sóng lớn trong luồng ánh sáng đỏ.
Những người cầu nguyện lũ lượt quỳ lạy trước cây cột trụ. Còn chưa bay lên nhưng những cô gái đã đóng mọi giác quan, thờ ơ với tất cả mọi chuyện quanh mình, chỉ biết hát bài hát cầu nguyện hoang đường kia ngày một lớn hơn.
“Vì đời con xuất sắc hơn.”
“Vì cuộc sống càng thêm ổn định.”
“Vì trách nhiệm những người phụ nữ nên gánh vác…”
Trong tiếng hát không ngừng lặp đi lặp lại, Triều Vũ vươn mái tóc dài màu hoa hồng của mình ra, bay lên theo dòng lốc xoáy đang xoay quanh cây cột trụ như một chiếc cầu thang nối lên trời. An Ngung giẫm lên mái tóc vừa dày vừa bền chắc dưới chân, bước lên cao.
Càng lên cao, tiếng thì thầm càng giống như một tấm lưới được đan sít vào nhau, gắt gao bao phủ ý thức mỗi người. Ninh áp lòng bàn tay vào ngực, từng con bướm Morpho xanh bay ra từ trong người anh, bay quanh Chúc Đào và An Ngung.
Từng đợt bươm bướm bay ra, An Ngung ngoảnh lại, quan sát nhóm người đang cầu nguyện dưới đất giờ đã trở thành một vòng tròn nhỏ màu đen. Trong khi đó, thân hình những người phụ nữ bay cao quanh cây cột trụ lại ngày một to lớn hơn. Những miếng vảy cá quái đản găm vào da thịt, các cô không còn đôi chân của con người, đuôi cá quẫy trong không khí, chỉ biết không ngừng bơi lên cao như thể trên đó có thứ họ đang ngày đêm mong mỏi.
Càng lên cao, cảm giác ngột ngạt do sự cố chấp đó đem lại càng mãnh liệt hơn. An Ngung chợt nhớ tới buổi trưa nọ năm cậu 15 tuổi, tỉnh dậy khỏi cơn mê man, cậu bỗng nhiên nghe thấy tiếng người phụ nữ tầng dưới hét đến khàn cả giọng. Người phụ nữ gần 40 tuổi ở phòng 1309 xảy ra chuyện trong quá trình sinh nở, khu ổ chuột thiếu thốn vật tư y tế, người phụ nữ ấy băng huyết mà chết, đứa con cũng không giữ lại được.
Suốt một thời gian dài sau đó, việc đoán xem bố đứa bé là ai đã trở thành đề tài bàn tán ở khu trợ cấp. Có người nói chắc chắn là kẻ có tiền, hứa hẹn chỉ cần sinh đứa trẻ ra sẽ đưa người phụ nữ rời khỏi khu ổ chuột. Có người lại nói chưa biết chừng đứa bé đó chính là con của lão quản lý trợ cấp. Những lời đồn đại kiểu gì cũng có, nhưng cuối cùng mọi người đều chế nhạo người phụ nữ thừa biết nhiều tuổi mang thai rất nguy hiểm mà còn cứng đầu, chết là đáng.
Xác hai mẹ con họ được đưa đi, An Ngung đứng trên tầng ngáp dài. Lăng Thu tựa người vào lan can, chợt cười khổ: “Phụ nữ sinh con đẻ cái phải chịu rất nhiều khổ sở, thế nhưng họ vẫn cứ làm.”
Khi đó, An Ngung đã hỏi: “Tại sao lại thế?”
Lăng Thu nói, “Có lẽ mỗi người mỗi khác. Có thể là theo đuổi hạnh phúc, có thể là bất chấp tất cả, cũng có thể chỉ đơn giản là vì bị giam cầm và ép buộc.”
An Ngung vừa nhớ lại chuyện cũ, vừa leo lên cao đến khi tất cả những người bay quanh cây cột trụ trong tầm mắt đã hoàn toàn không còn đặc điểm nhân loại, biến thành những con cá chết nhắm mắt bơi như một cái máy, rốt cuộc cậu cũng nhìn thấy đỉnh cột.
Trên đỉnh, bốn con cá Koi khổng lồ nối đuôi nhau tạo thành một vòng tròn, lặng lẽ bơi rất nhanh ở vị trí cao nhất. Nhìn chăm chú vào chúng quá lâu sẽ xuất hiện ảo giác như thể bơi ở đó là bốn cô gái.
Ninh khẽ nói: “Bi thương sâu hơn.”
Chiếc hũ đeo trước ngực An Ngung hơi run lên. Cậu giữ chặt lấy chiếc hũ theo bản năng, nhẹ nhàng vu.ốt ve thân hũ như đang trấn an.
Tuy không hề cảm nhận được sự bi thương nhưng cậu vẫn mơ hồ nhận thấy một loại cảm xúc nặng nề đang trùm xuống từ bốn con cá Koi khổng lồ, đè ép người ta đến nghẹt thở.
Trên nắp chiếc hũ, lá nho nhanh chóng héo rũ, khô quắt. Khi bọn họ tiếp tục tới gần cá Koi khổng lồ, lá nho bất thình lình nát vụn ra thành bột, biến mất trong gió.
Rất nhiều bướm Morpho xanh bay ra từ trong cơ thể Ninh. Nhưng lúc này đây, chúng còn chưa kịp bay được bao xa đã lặng lẽ biến mất.
Ninh nhíu mày: “Khả năng mê hoặc tinh thần cực mạnh.”
Chúc Đào hô lên: “Mọi người, tránh xa cây cột trụ.”
Lá nho vô cùng vô tận bay khắp không trung, dán lên người mọi người và mái tóc của Triều Vũ. Chúng chỉ vừa kịp tới nơi đã héo rũ, tan biến, những chiếc lá mới lại được bổ sung, hết lớp này tới lớp khác. Sắc mặt Chúc Đào càng ngày càng tái, chính bản thân cậu cũng không hề nhận ra rằng dường như cây cột trụ vốn đang ở xa kia đang từ từ tiến lại gần.
Mái tóc dài của Triều Vũ bỗng nhiên không nghe theo sai khiến, bỗng nhiên chếch về phía một người phụ nữ đang bay quanh cây cột trụ.
Không, thứ kia không thể gọi là người phụ nữ được nữa. Nó chẳng qua chỉ là một con cá chết thôi.
Tất cả mọi người đang tiến lại gần cây cột trụ trong vô thức, ngoại trừ An Ngung.
Cậu bình tĩnh tiếp tục bước lên cao, đưa tay chặn chiếc hũ đang bay về phía cây cột trụ, liên tục trấn an và giữ nó ở yên trước ngực mình.
Khi một lọn tóc của Triều Vũ không thể điều khiển được nữa mà chạm vào một người bơi quanh cột, An Ngung cúi xuống, rút dao cắt phăng lọn tóc kia.
Triều Vũ đang mê man chợt hoàn hồn.
“Đừng chạm vào.”
Giọng nói lạnh lùng truyền xuống theo mái tóc. Cô còn chưa kịp phản ứng đã tự động đáp một câu “Vâng”.
Một con bướm Morpho xanh yếu ớt bay đến đầu ngón tay An Ngung, An Ngung đưa nó lên bên môi, khẽ nói: “Quan tâm những người khác đi.”
Cậu ôm chặt chiếc hũ nhỏ vào lòng, bước trên tấm thảm làm bằng mái tóc màu hoa hồng, tiếp tục bình thản trèo lên vị trí cao nhất.
Khi bốn con cá Koi khổng lồ đã ở ngay trước mắt, tiếng thì thầm trở thành âm thanh duy nhất tồn tại. Ánh sáng đỏ chiếu vào đôi mắt vàng, chớp nháy một cách kỳ lạ.
Ninh ở phía sau hô lớn: “Đừng chạm vào ánh sáng đỏ!”
Nhưng An Ngung đã bước nửa người vào.
Không có chuyện gì xảy ra.
Dường như cậu chẳng hề cảm nhận được một chút tuyệt vọng và đau khổ nào. Cậu giơ tay lên, thăm dò một cách ngô nghê, nhẹ nhàng chạm vào những con cá Koi kia.
Con “cá chết” gần cá Koi nhất bất thình lình mở mắt.
Con mắt trắng dã của nó lồi lên, nó quẫy mình, cắn về phía An Ngung.
Mái tóc dài màu hoa hồng đỏ lập tức hóa thành một sợi roi quất văng nó đi.
Roi tóc lướt qua cá Koi khổng lồ, thẳng thừng bóc một lớp vảy đỏ như lửa ra.
An Ngung vội nói: “Đừng!”
Nhưng vẫn chậm một bước.
Con cá chết kia rơi xuống từ trên cao, bốn con cá Koi khổng lồ bỗng nhiên tăng tốc bơi. Những con cá chết bơi trên cao lục tục thức giấc, tất cả những người phụ nữ bay quanh cây cột trụ cũng đồng loạt mở mắt ra, hung ác kéo mái tóc của Triều Vũ.
Những tín đồ dưới đất nổi gân xanh, điên cuồng lao tới bao vây Triều Vũ.
Công kích thần, tín đồ sẽ bạo loạn.
Chúc Đào lập tức nhảy từ trên cao xuống, điều khiển dây leo trên không trung, băng bó kín những vết thương trên người Triều Vũ.
Tiếng thì thầm ồn ào đến mức như sắp làm màng nhĩ An Ngung nổ tung. Cậu nói với Ninh: “Anh qua hỗ trợ họ.”
“Nhưng…”
Trong hỗn loạn, giọng An Ngung lại càng thêm bình tĩnh.
“Thực ra tôi rất mong rằng nó có thể mê hoặc tôi.”
Nói rồi, không đợi Ninh đồng ý, cậu đã lưu loát cầm dao cắt đứt lọn tóc dưới chân Ninh.
Dù đã dẫn theo nguyên một đội phụ trợ nhưng dường như mọi thứ đã được ấn định rằng đến cuối cùng, cậu vẫn chỉ có thể tiến lên một mình.
Trên trời cao chỉ còn một mình An Ngung.
Những con cá chết xung quanh điên cuồng lao về phía cậu. Nó cắn lên lớp băng vải quấn trên cổ tay, băng vải cản hàm răng sắc nhọn lại. Nhưng cá quá nhiều, An Ngung không xử lý kịp, chẳng mấy chốc máu tươi đã rỉ ra.
“Giúp tôi chút.” Cậu khẽ nói với chiếc hũ, “Đừng sợ, trước khi anh mất kiểm soát, tôi sẽ giữ chặt anh.”
Hai con bướm Morpho trắng bay ra từ bên trong, chiếc hũ rung lắc dữ dội. An Ngung nhắm mắt lại, khoảnh khắc cậu mở mắt ra, An đã xuất hiện trở lại ở phía sau.
An cúi đầu, hai tay khoanh trước ngực, luồng gió thổi tung chiếc mũ áo của thanh niên. Anh đứng phía sau An Ngung trong gió, những con bướm Morpho trắng liên tục bay ra từ trong tay áo, bện thành từng vầng sáng vàng trên không trung.
Dị năng bảo vệ của An, trận bươm bướm.
Bướm Morpho trắng bao vây hai người mặc đồ trắng bên trong. Những con cá chết muốn nhào tới cắn xé bị trận bươm bướm chặn ở ngoài, không thể tới gần. Giữa hỗn loạn, cuối cùng 4 con cá Koi trên đỉnh cây cột trụ cũng dừng lại, chúng quẫy đuôi, bơi về phía An Ngung.
Rõ ràng rất im lặng nhưng lại như mang theo tiếng gào thét thật lớn.
Qua đàn bướm trước mặt, An Ngung nhìn về phía những con cá Koi. Thì ra cơ thể chúng trong suốt, màu sắc đến từ khối đỏ đậm trong bụng. Chính xác mà nói, đó là vô số vệt sáng đỏ vỡ vụn tụ lại một chỗ, không ngừng dao động.
Cậu chợt nhớ tới câu thi sĩ đã nói với mình khi đứng trên đỉnh tháp nhà thờ mấy ngày trước.
“Tôi luôn nhìn thấy một luồng sáng đỏ với nhiều luồng sáng rời rạc không ngừng nhấp nháy trên bầu trời, cậu có thấy không?”
An Ngung vươn tay ra, xuyên qua trận bươm bướm, nhẹ nhàng chạm vào chúng.
Cảm giác bỏng rát truyền về từ đầu ngón tay, máu tươi rỉ ra, một con bướm trắng lập tức bay đến, hút sạch giọt máu ấy.
Mà tim An Ngung lại hẫng một nhịp.
Khoảnh khắc bị cắn, dường như cậu nghe được gì đó.
Không còn là những tiếng thì thầm hỗn loạn, vô nghĩa, đó là giọng đầy đau khổ của một cô gái đang ghé vào tai cậu khe khẽ thở dài: “Chúng ta thế nào rồi cũng giẫm lên vết xe đổ.”
Giây tiếp theo, con cá Koi khổng lồ vừa cắn vào đầu ngón tay cậu nổ tung.
Sinh vật biến dị cấp thấp không thể kháng cự nổi bản năng muốn thu hoạch gen An Ngung.
Khoảnh khắc nó nổ tung, ba con cá Koi khổng lồ còn lại cũng điên cuồng lao tới cắn vào ngón tay An Ngung. Những người đứng dưới đất ngẩng đầu nhìn lên, trong sự chứng kiến của họ, thần được giáo phái thờ phụng lần lượt nổ tung trên không trung.
Chỉ còn lại bốn vệt sáng đỏ vụn vỡ.
An Ngung bỗng nhiên có một dự cảm rằng đáp án mà cậu muốn nằm ngay trong những vệt sáng đó.
Cậu một lần nữa đưa tay chạm vào một vệt sáng vụn vỡ. Nhưng lúc này đây, chỉ vừa mới tiếp xúc, cậu đã bị hất văng ra.
Tính cả lần lúc mới đến, đây là lần thứ hai cậu bị từ chối.
Chúc Đào nhìn những vệt sáng đỏ vụn vỡ trôi nổi trên trời cao, giật mình nói: “Chuyện này… xong rồi hả?”
Vừa dứt lời, những vệt sáng đỏ bỗng nhiên xao động, lao thẳng vào cơ thể bốn con cá chết ở tầng cao nhất. Bốn cái xác ấy bay lên trên đỉnh cây cột trụ, nhanh chóng nối đuôi nhau xoay tròn, cơ thể biến đổi, hóa thành cá Koi trong suốt mới.
Chỉ cần tín ngưỡng còn tồn tại, tôn giáo sẽ không ngừng phát triển.
Khi cá Koi trong suốt mới hoàn thành biến đổi, những tín đồ hỗn loạn quanh cây cột trụ yên tĩnh lại. Cá chết quay về đỉnh cột, những người phụ nữ chưa hóa cá một lần nữa nhắm mắt, tiếp tục di chuyển vòng quanh.
Buổi cầu nguyện hôm nay đã kết thúc, những người tới đây dường như không hề nhận ra rằng xung quanh mình đã thiếu đi một nửa số người. Họ nở nụ cười mãn nguyện, nói lời tạm biệt với nhau, hẹn tối mai lại tới cầu nguyện.
Bướm Morpho trắng lục tục quay trở lại cơ thể An. Cậu nhìn theo bóng An Ngung với gương mặt trắng bệch, lẩm bẩm: “Rốt cuộc cậu là gì thế hả? Điều khiển không gian, miễn nhiễm tinh thần, lại còn…”
Gi.ết ch.ết kẻ xâm lấn.
Ngoại trừ “Muốn tìm Ninh”, đây là lần đầu tiên anh chủ động nói chuyện với An Ngung.
Trong mắt anh, xung quanh An Ngung bao phủ một cảm giác áp bách cực kỳ mạnh mẽ, giống như một khí thế gì đó thu hút người ta đến gần nhưng đồng thời cũng khiến người ta không dám đến gần.
An Ngung ngoảnh lại, màu đỏ hiện rõ mồn một trong con mắt khiến An lùi về sau gần như theo bản năng.
“Cảm ơn.” An Ngung nói.
An ngẩn người.
“May mà có anh.” An Ngung ngẩng đầu nhìn con bướm trắng còn chưa biến mất trên bầu trời, “Dị năng vô cùng mạnh mẽ. Dù không có Ninh bên cạnh, anh vẫn rất lợi hại.”
Chỉ số sự sống được hiển thị trên thiết bị thông tin: 95,4%. Dưới sự bảo vệ đến từ đàn bướm của An, cậu chỉ bị đám sinh vật biến dị đó cắn mấy cái, hơn nữa, có bướm trắng chữa trị kịp thời, phần chỉ số sự sống đã mất chủ yếu đến từ việc tiêu hao thể lực.
An Ngung nói như vẫn đang băn khoăn: “Nếu không vì tính ổn định tinh thần kém, có lẽ anh mới chính là healer mạnh nhất Tháp Nhọn.”
Nghe vậy, chiếc lá nho đã héo rơi trên đầu anh run lên rồi tức giận bay đi.
Cây cột trụ đã không còn phátsáng, những người bay quanh nó cũng yên lặng ẩn nấp, chờ đợi đêm tiếp theo lại tới.
Bên dưới, Hứa Song Song đã bơi được một phần ba độ cao. Chỉ cần bơi thêm một phần ba độ cao nữa, vảy cá sẽ xuất hiện. Nói cách khác, cậu chỉ còn một ngày, phải tốc chiến tốc thắng.
Ninh nhẹ nhàng ôm lấy An đã mệt lả, vừa trấn an vừa nói: “Có lẽ những vệt sáng đỏ kia là bản thể của tín ngưỡng. G.iết ch.ết cá Koi khổng lồ cũng vô dụng, nó sẽ tự động chuyển đến nhóm ký chủ tiếp theo. Nếu muốn cắt đứt quá trình di chuyển vô hạn đó, phải bắt được nó trước.
Triều Vũ bị thương nặng nhất, tiếng thở của cô nghe cũng run rẩy, “Bắt thế nào? Chúng ta chỉ vừa mới tới gần nó thôi mà đã sắp mất lý trí rồi.”
“Tôi có thể.”
An Ngung ngẩng đầu nhìn lên đỉnh cây cột trụ, “Nhưng… nó từ chối tôi.”
Cậu vẫn nhớ như in khoảnh khắc bị hất văng ra. Cho dù chẳng mấy tinh tế nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự tức giận của những vệt sáng đỏ đó. Chúng bài xích cậu như bài xích một kẻ ngoại tộc.
Nếu cứ bị từ chối mãi, cậu sẽ không bao giờ cứu được những người ở đây.
“Người tin tưởng tìm đến. Người thành tâm bước vào. Người không mong cầu rời đi.” An Ngung nhỏ giọng lẩm bẩm liền mấy lần, cuối cùng mới nói chuyện: “Mọi người ở lại đây nhé, tôi phải ra ngoài một chuyến.”
Ninh hỏi: “Đi đâu?”
“Thành phố chính.” An Ngung nói, “Nhà thờ.”
Lời tác giả:
Những trang sổ rời rạc: 18 – Giẫm lên vết xe đổ
Trong mười mấy năm thảm họa diễn ra, dường như nỗi khổ phụ nữ phải chịu nhiều hơn hẳn đàn ông.
Họ bị buôn bán thân xác, lợi dụng nội tạng, giày xéo danh dự.
Phụ nữ ở thành phố “mồi” chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phản kháng.
Còn phụ nữ ở thành phố chính lại chủ động đeo xiềng xích nặng nề lên lưng.
Đây không phải ác mộng của một người phụ nữ, cũng không phải ác mộng xuất hiện do tận thế.
Trong dòng sông lịch sử chảy dài, họ luôn nhẹ dạ, mềm yếu, tự nhận phần thiệt về mình.
Đây chỉ đơn thuần là việc giẫm lên vết xe đổ vô cùng đáng buồn.