Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu
Chương 30: [Thành phố chính] Hồi tưởng ký ức
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“26 năm trước, khi thảm họa ập xuống, loài người đã đưa ra Đạo luật Liên hợp hay còn được gọi là “Đạo luật Đốm Lửa”. Trong nội dung của đạo luật Đốm Lửa, chúng ta đã có định nghĩa mối quan hệ giữa loài người và những người biến dị vẫn còn lý trí tại “Lời thề của những Người Giữ Trật Tự”, lại có sự phân biệt giữa thành phố chính và thành phố “mồi” tại “Điều lệ Đá Quý”. Đến bước đường này, để chống chọi với hỗn loạn, loài người đã hy sinh một phần tự do và quyền lợi. Trong dòng nước lũ, không một ai may mắn thoát nạn.”
“Hôm nay, chúng tôi vốn định đề xuất điều mục quan trọng thứ ba: “Điều lệ Mầm Mống”, có nghĩa là dựa vào việc ghép đôi gen loài người để tạo ra đời con ổn định hơn, sự chung thủy cả về thể xác lẫn tinh thần đều phải hạ xuống vì điều này.”
“Nhưng cuối cùng, chúng tôi quyết định bãi bỏ đề án này. Nghiên cứu ghép đôi gen bị đình chỉ vô thời hạn, thông tin kho gen loài người cũng bị tiêu hủy. Trong tương lai, con người vẫn phải đối mặt với chuyện cốt nhục chia lìa nhưng chí ít vẫn có quyền tự do sinh nở. Bất kể con đường phía trước ra sao, chúng tôi quyết định giữ lại một ngưỡng mấu chốt không bao giờ nhượng bộ vì loài người, vì phụ nữ.”
An Ngung tắt tivi đi.
Lần này, người Đầu Lĩnh phái tới nói chuyện vẫn là Joseph.
“Cấp trên vẫn luôn băn khoăn về vấn đề đạo đức phía sau việc ghép đôi gen. Chuyện mới xảy ra ở khu 84 vừa khéo giúp họ hạ quyết tâm từ bỏ chút trăn trở cuối cùng.” Joseph dè dặt nói, “Sau khi tổng hợp báo cáo nhiệm vụ của ngài và những Người Giữ Trật Tự khác, chúng tôi đã sắp xếp chứng cứ, chính thức khởi tố tập đoàn họ Hoàng lên cơ quan tư pháp.”
An Ngung hỏi, “Thế còn Hoàng Trụ thì sao?”
“Cá nhân Hoàng Trụ sẽ được giao cho cơ quan tư pháp. Đầu Lĩnh chỉ có quyền xử lý những chuyện liên quan đến thảm họa và biến dị nhưng cốt lõi của chuyện này là vùng xám trong hoạt động sản xuất công nghiệp, vậy nên quyền xử lý sẽ được trả lại cho phía tư pháp thông thường.”
An Ngung tự lý giải một lát rồi nói, “Ý ông là những phần nào liên quan đến biến dị thì sẽ ưu tiên do Đầu Lĩnh xử lý, những phần còn lại thì phải chuyển giao?”
“Ngài thật thông minh.” Joseph thật thà cười, “Tuy ngài không được học cao nhưng khả năng lý giải vẫn cực kỳ xuất sắc!”
An Ngung bình tĩnh nói: “Vậy thì Hoàng Trụ càng phải giữ lại để bên chúng ta xử lý. Các siêu dị thể vẫn đang chờ một lời giải thích.”
Nụ cười của Joseph cứng lại, “Không phải siêu dị thể đã được giải quyết rồi sao? Giờ chúng đang ở đâu?”
An Ngung lấy một đồng xu trong túi ra, “Ở đây.”
Nói xong, cậu kinh ngạc phát hiện gương mặt tròn vo của Joseph bắt đầu méo mó.
“Đây… đây… đây… chẳng phải là một đồng xu à?”
“Ừ, siêu dị thể bị nhốt bên trong. Tôi học được một phương pháp mới trong việc vận dụng năng lực bẻ cong không gian, đặt tên là giam giữ không gian.”
Mồ hôi lạnh chảy xuống từ hai bên thái dương Joseph. Gã lẳng lặng lùi ra xa vài mét, cười gượng gạo, “Không phải lần này ngài dẫn theo một đội toàn trị liệu sao? Học cách chơi mới này với ai vậy?”
An Ngung ngẫm nghĩ rồi đáp, “Siêu dị thể.”
“…”
An Ngung lại bổ sung: “Thật ngại quá, báo cáo nhiệm vụ của tôi vẫn chưa viết xong, tôi sẽ giới thiệu tỉ mỉ về năng lực này trong báo cáo. Trưởng quan nói trình độ viết lách của tôi quá tệ, ngài ấy phải viết lại hết cho tôi. Nhưng mà… phải chờ thêm ít hôm nữa, ngài ấy đang tức giận vài chuyện.”
Joseph há hốc miệng một lúc lâu rồi lại ngậm lại vì có quá nhiều điểm kỳ quái.
Trong báo cáo nhiệm vụ của những Người Giữ Trật Tự có rất nhiều miêu tả và phỏng đoán về dị năng của An Ngung nhưng tất cả những điều đó đều là những vấn đề Đầu Lĩnh đã biết. Phần mấu chốt nhất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong 4 phút An Ngung hôn mê, lại không một ai biết.
Gã ngần ngừ nói: “Chúng tôi muốn biết ngài đã làm thế nào để thu hoạch ký ức của siêu dị thể thông qua những vệt sáng đỏ vụn vỡ? Đây là năng lực mới thức tỉnh của ngài hay chỉ là một sự kiện ngẫu nhiên thôi?”
An Ngung không trả lời ngay.
Đôi mắt vàng nhìn vào Joseph như đang quan sát rất kỹ lưỡng nhưng lại cũng giống như chẳng có gì khác so với bình thường. Ánh mắt nhìn mọi người của An Ngung luôn luôn như vậy, nghiêm túc mà lại hờ hững giống như một con vật nhỏ.
Joseph chờ đợi hồi lâu, bèn quơ quơ tay trước mặt cậu: “Ngài Góc?”
An Ngung lập tức dời mắt.
“Thật ngại quá, tự nhiên mất tập trung.” Cậu ngừng lại một lát, “Chắc là chuyện ngẫu nhiên thôi. Siêu dị thể lần này yêu cầu được lắng nghe, những vệt sáng đỏ đại khái là để truyền lại suy nghĩ của họ.”
“Tôi hiểu rồi!” Joseph gấp cuốn sổ lại, “Vậy tôi xin phép đi trước. Nghiêm Hi sẽ tới đón ngài đi tiến hành thí nghiệm gen, Luật đã nói với ngài rồi phải không?”
An Ngung gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Tần Tri Luật đưa một người biến dị thần bí có danh hiệu là “Điển” từ khu bình đẳng về khiến Tháp Đen và Đại Não mất ngủ cả đêm. Nghe nói biến dị phát sinh trên người Điển không đến từ sinh vật mà là cơ thể người dung hợp với đồ vật, một “người có dị năng” sát với nghĩa gốc.
Đại Não khẩn cầu hai người không sợ bị lây nhiễm là An Ngung và Luật chấp nhận tiêm gen của Điển vào người, chứng thực rằng Điển thật sự không phát sinh lây nhiễm về mặt gen.
Joseph thở phào một hơi, cười nói: “Vậy thì tốt rồi. Cảm ơn sự phối hợp của ngài.”
Sau khi tiễn Joseph đi, An Ngung thở dài.
Khi dung hợp với ý chí trong vệt sáng đỏ tại khu 84, cậu cảm nhận được tác động tương tự như khi chủ động lây nhiễm gen ở khu 53. Cậu thực sự cũng muốn mượn kí.ch thí.ch tố này để kích hoạt sức mạnh mới.
Nhưng vừa rồi khi thử thu hoạch ký ức của Joseph, cậu lại không thấy chuyện gì xảy ra.
An Ngung mở thiết bị thông tin, nhận được tin nhắn từ Hứa Song Song.
Những người sống sót trở về từ khu 84 đã quên hết những chuyện xảy ra ở đó, Hứa Song Song thậm chí còn không nhớ được rằng mình từng tới khu 84.
– Sếp, chẳng hiểu sao tôi lại ngủ liền 5 ngày trời. Tài sản của sếp có lỗ có lãi, tổng lại là hòa vốn.
An Ngung thấy hơi thất vọng.
– Sếp nghe chuyện tay chóp bu của tập đoàn họ Hoàng lợi dụng nữ công nhân trong nhà máy để sinh ra con có entropy gen cao cho mình chưa? Hay lắm nhé, chắc có liên quan đến chuyện đó, tình hình buôn bán của tiệm chúng ta hôm nay khá khả quan.
An Ngung lập tức hỏi: Bán được bao nhiêu?
– Tận 50 ổ bánh mì!
“…”
Đây là “phất nhanh” mà thi sĩ nói sao?
– Sếp này, Maddie gửi món mới cho anh rồi đó, anh xem chưa?
Maddie đang suy nghĩ về loại sản phẩm thứ 5 của tiệm bánh mì Góc. Tìm được cảm hứng từ món bánh đậu, lần này bác gái lựa chọn con đường hương vị giản dị.
An Ngung mở email đó ra, do dự một lúc giữa bánh rán đường và bánh cá đậu đỏ, cuối cùng cậu trả lời: Bánh cá đi. Tiệm chúng ta có duyên với cá.
– Duyên gì thế? Sao tôi không biết? À phải rồi, anh viết một đoạn giới thiệu sản phẩm để tôi đăng lên mạng đi.
An Ngung vốn đang hơi thất vọng với tiệm bánh nên chỉ gõ vài dòng chẳng ra đâu vào đâu gửi sang.
“Bánh cá bơi vòng vòng.
Bánh cá hình cá Koi có hiệu quả ước nguyện đặc biệt. Nếu bạn có mong muốn mãnh liệt nào đó thì hãy ăn một chiếc bánh, đi vòng quanh tiệm bánh mì vài vòng, có lẽ bạn sẽ từ bỏ mong muốn đó luôn.
Nghe nói người ở thành phố chính không tin những điều này. Vậy nên ăn xong chiếc bánh cá này rồi muốn làm gì thì cứ làm thôi.”
***
Trước khi bước vào phòng thí nghiệm của Đại Não, An Ngung gặp vài người mặc đồ cách ly trên hành lang.
Bọn họ nhìn cậu từ đằng xa, mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ, cố gắng đi vòng một đường thật khoa trương để nhanh chóng lách qua.
“Bọn họ làm sao thế?” An Ngung buồn bực hỏi.
Nghiêm Hi trả lời: “Đó là vài Người Giữ Trật Tự vừa biến dị. Hiện tại họ đang tiếp nhận thí nghiệm ý chí cuối cùng.”
“À…” Hóa ra là “đồng nghiệp tương lai”.
An Ngung gãi gãi mũi, “Hình như họ né tránh tôi.”
“Vâng, có lẽ họ đã thấy bài đăng hot hôm nay, sợ sẽ bị ngài mê hoặc.” Nói xong, Nghiêm Hi lấy thiết bị thông tin đang tạm thời giữ giúp An Ngung ra, mở bài đăng hot nhất diễn đàn hôm nay.
[
Có ai vào tâm sự xem có nhìn ra được gì từ tài liệu lưu trữ ở khu 84 không?]
Trong các nhiệm vụ, chỉ cần là biến dị kiểu mới hoặc những hiện tượng lạ được thiết bị ghi hình ghi lại, tất cả chúng đều được Thang Trời thống nhất đưa vào cơ sở dữ liệu để những Người Giữ Trật Tự có thời gian tìm hiểu, nghiên cứu.
Vì năng lực của An Ngung bị bảo mật đối với các tầng dưới tầng 190 vậy nên bản ghi hình của nhiệm vụ lần này đã bị cắt ghép, biên tập lại rất nhiều, chỉ công bổ hai đoạn tương đối ngắn. Đoạn thứ nhất dài nửa phút về cảnh cây cột trụ nứt vỡ, người cá điên cuồng công kích tín đồ. Đoạn thứ hai là quả cầu người cá khổng lồ biến mất từng lớp từ trong ra ngoài, cuối cùng trên bầu trời chỉ còn lại An Ngung.
Có người đã tua chậm gấp 1000 đoạn ghi hình thứ hai, phân tích từng khung hình mờ căm, cuối cùng vẫn không thể nhìn rõ thế nào là “tử vong ở cấp độ nano”.
Chỉ có ba điều được khẳng định chắc chắn:
1. Từ đầu đến cuối, An Ngung không hề ra tay.
2. An Ngung bị đám sinh vật biến dị cắn rất nhiều.
3. An Ngung đứng trong tâm cơn lốc nở nụ cười rất đáng sợ.
Qua hơn một nghìn bình luận, những Người Giữ Trật Tự tuy văn hóa không cao nhưng trí tưởng tượng lại rất phong phú chứng thực những phỏng đoán khi trước, viết một đoạn giới thiệu cho năng lực này của An Ngung:
[Mệnh lệnh tử vong]
Sinh vật biến dị đã bị An Ngung khống chế tinh thần sẽ tự động tiếp cận, đồng thời chết đi bằng cách thức khiến An Ngung vừa lòng.
An Ngung ngơ ngác tiếp tục kéo xuống dưới.
– Tại sao bị sinh vật biến dị cắn mà cậu ấy lại cười nhỉ… Thật là khủng khiếp.
– Thì cũng đúng mà, chẳng phải người ta đồn cậu ấy có chút khuynh hướng tự hại còn gì?
– Đứng trước thực lực tuyệt đối, đừng quan tâm tới mấy tiểu tiết đó nữa, cảm ơn.
– Đoạn ghi hình thứ nhất ấy, có phải An ngẩng đầu hét gì đó với An Ngung không?
– Hóa ra An biết nói à…
– Cuối cùng cũng có người để ý đến chuyện này rồi. Tôi thấy nó còn kinh khủng hơn chuyện quả cầu người cá khổng lồ kia biến mất ấy.
– Rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại có thể khiến An chủ động mở miệng vậy?
– Thật không dám giấu giếm, tôi may mắn được tham gia một nhiệm vụ cùng ngài Cider, suốt 6 ngày trời, An không nói dù chỉ một chữ, tất cả đều do Ninh nói thay.
– Tôi cũng có lần cùng đội với An, hóa ra cậu ấy không phải người câm…
– Nghe nói một lần nọ, ngài Cider bị thương khá nặng khiến An phải gọi ra tận 20 con bướm Morpho trắng. Thế là tôi luôn nghĩ rằng 20 là số lượng nhiều nhất của An.
– Đệch… Từ từ để tôi tua lại đếm xem cậu ấy cho Góc bao nhiêu con…
– Lầu trên đừng đếm, 3 tiếng cuộc đời bọn tôi đã trôi qua như thế đấy…
Ngay sau đó, đoạn giới thiệu về năng lực thứ hai họ tổng kết ra xuất hiện:
[Thu hoạch sự nhiệt tình]
Kí.ch thí.ch sự cuồng nhiệt của tất cả những phụ trợ loại hình trị liệu. Trị liệu nào cũng muốn cháy hết mình cho An Ngung, không chừa lại chút gì.
An Ngung còn chưa kịp kinh ngạc với đoạn giới thiệu này, hệ thống đã thông báo rằng cậu nhận được một nhãn dán mới.
Một chiếc nhãn dán màu vàng sáng trông đầy sức sống “Thần giao tiếp” đẩy “Máy thu hoạch healer”, “Nghèo đói cùng cực” và “Kẻ mạnh khiêm tốn” ra, tạm thời nằm ở vị trí đầu tiên.
An Ngung ngẩn người trước thiết bị thông tin cho đến tận khi màn hình tự động tắt.
Màn hình đen ngòm phản chiếu một gương mặt ngơ ngác.
Đến lúc ngồi xuống ghế massage êm ái chuẩn bị tiếp nhận gen được tiêm vào người, cậu vẫn đang suy ngẫm.
Hình như cuộc đời cậu đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Nhân viên thí nghiệm của Đại Não khẽ nói: “Thưa ngài Góc, tôi là Echo, nhân viên thí nghiệm thuộc bộ phận gen sinh vật của Đại Não. Tôi sẽ phụ trách thí nghiệm lần này của ngài. Mong ngài hãy thả lỏng vì chúng tôi không muốn phải sử dụng công cụ trói đối với ngài. Sau khi cố định ống tiêm lên tay phải của ngài, tôi sẽ rời khỏi phòng. 10 giây sau, kim tiêm sẽ tự động đâm vào. Nhân viên y tế sẽ nắm tình hình của ngài thông qua chip giám sát từ phòng bên cạnh, ngài cũng có thể nói chuyện với chúng tôi bất cứ lúc nào. Tôi đại diện cho toàn thể nhân loại, ngoại trừ ngài, cảm ơn sự phối hợp của ngài.”
Gen thí nghiệm được đựng trong một thiết bị tiêm nhỏ xíu cỡ một dấu chấm màu đỏ.
An Ngung gật đầu, “Rất chu đáo, cảm ơn cô Echo.”
Echo vội nói: “Đây là việc chúng tôi nên làm thôi… Quả nhiên ngài đúng như những gì đồng nghiệp của tôi nói, lịch thiệp và nhã nhặn.”
Nghe vậy, An Ngung lại một lần nữa lâm vào suy tư.
Sau khi thiết bị được khởi động, phòng thí nghiệm chỉ còn lại một mình An Ngung.
Từng con số đang đếm ngược trên chiếc màn hình nhỏ, cậu yên lặng nhìn theo. Khi con số vừa về 0, một cơn đau nhói do kim đâm xuất hiện trên làn da. Bên trong ống thủy tinh, gen thí nghiệm màu đỏ thẫm tan ra rồi chầm chậm biến mất.
Tuy đã được bôi thuốc tê nhưng trong khoảnh khắc ấy, cảm giác đau vẫn khiến An Ngung nhíu mày. Cậu lại một lần nữa cảm nhận được thứ nằm sâu trong tâm trí mình nhưng hình như nó chỉ choàng tỉnh một giây rồi lại lập tức im lặng, khiến cậu rất khó xác định liệu đó có phải ảo giác do đau đớn tạo thành hay không.
Trong màn hình hiển thị của thiết bị, mắt vàng bị màu đỏ bao trùm trong một khoảnh khắc nhưng rồi màu đỏ ấy lại lập tức rút đi theo nhịp thở.
Tai nghe vang lên tiếng hỏi e dè của Echo: “Tất cả các vấn đề đã kiểm tra ở ngoài đều ổn, xin hỏi ngài có xuất hiện cảm giác gì không?”
An Ngung nhìn ống tiêm trống trơn kia, “Không. Chỉ là mỗi lần tiếp xúc với một loại gen khác, tôi sẽ không thoải mái cho lắm, kể cả không phải gen biến dị.”
Echo thở phào một hơi, “Vậy thì kết quả thí nghiệm của ngài cũng giống Luật. Chí ít, trên phương diện sinh học, mẫu gen này thực sự không phát sinh biến dị.”
“Nghĩa là sao?”
“Tạm thời rất khó giải thích, nhưng đại khái cũng giống như ngài, Điển là một con người thuần chủng mang dị năng.”
An Ngung hỏi: “Vậy rốt cuộc anh ta dung hợp với thứ gì?”
Kênh trò chuyện im lặng mất một lát, có vẻ như Echo đang xác nhận với người bên cạnh có được tiết lộ thông tin hay không.
An Ngung yên lặng chờ đợi.
Cửa phòng thí nghiệm được mở ra, Echo bưng một chiếc hộp màu đen tới. Đi ngang qua bức tường kính một chiều dùng để giám sát, cô soi mình trong đó theo bản năng, đồng thời nói: “Điển là biến dị loại hình sách vở. Sau khi Đầu Lĩnh và Luật thảo luận đã quyết định để anh ấy vào thẳng tầng 194, trở thành Người Giữ Trật Tự đầu tiên của nhóm “Đồ vật”.
“Sách vở…” An Ngung giật mình ngẩng đầu lên.
Cậu đang muốn hỏi biến dị loại hình sách là như thế nào nhưng trong một khoảnh khắc, cậu bất chợt nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh ngọc xinh đẹp của Echo qua tấm kính phản chiếu.
Một cảm giác bỗng nhiên xuất hiện từ sâu trong tâm trí, bất ngờ bao trùm, nhấn chìm cậu.
An Ngung thấy được một khung cảnh khác trong căn phòng này.
Tần Tri Luật ngồi trên chiếc ghế mà cậu đang ngồi, nói với Echo: “Tôi không thể biểu hiện lại bất kỳ đặc thù nào của Điển, anh ta không có tính lây nhiễm.”
Echo thở phào một hơi, nhanh nhẹn tháo thiết bị thí nghiệm ra cho hắn. “Vậy thì tốt quá. Sao rồi ạ? Tiêm loại gen này vào người chắc không quá khó chịu đâu đúng không?”
Tần Tri Luật gật đầu, nhận miếng băng cá nhân dán lên tay, “An Ngung vẫn chưa thí nghiệm?”
“Đúng vậy ạ. Theo như ý muốn của ngài, ngài sẽ thí nghiệm trước.”
“Vậy lát nữa cho cậu ấy một ít thuốc tê. Với cả nhớ tránh những vết thương do người cá cắn.”
Nói xong, Tần Tri Luật day huyệt thái dương có vẻ hơi mệt mỏi.
Sau khi trở về từ khu bình đẳng, hắn bị đủ thứ việc quấn thân. An Ngung quay trở về thành phố chính cũng chưa gặp hắn, đến cả việc viết báo cáo nhiệm vụ không ra đâu vào đâu cũng chỉ là nghe mắng qua điện thoại.
“Thuốc tê? Được thôi. Ngài còn điều gì cần dặn dò nữa không?”
“Sau khi rút kim lại thao tác mạnh hơn chút, đừng khiến cậu ấy quá tập trung chú ý vào việc bị đau.” Tần Tri Luật dừng một lát rồi nói, “Cũng vừa khéo, thí nghiệm xong thì đưa thứ này cho cậu ấy.”
Trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh là một cái hộp màu đen.
“Đừng nói là tôi đưa.” Nét mặt Tần Tri Luật bỗng trở nên lạnh lùng.
Echo khá bất ngờ, “Tại sao ạ?”
Tần Tri Luật liếc nhìn cái hộp nhỏ, bình thản nói: “Không đặt chuyện của trưởng quan trong đầu thì không có quà.”
An Ngung sửng sốt, vội vàng thoát ra khỏi đoạn ký ức đó.
Echo đang quơ tay trước mặt cậu, “Ngài ổn không ạ?”
An Ngung kinh ngạc nhìn về phía tấm kính một chiều một lần nữa. Khoảnh khắc đối diện với Echo qua tấm kính đó khi nãy, hình như cậu đã thu hoạch được ký ức của cô.
“Sao lại thất thần vậy, đau lắm ạ?” Echo cẩn thận hỏi han, “Luật có nói rằng ngài rất để ý đến việc bị đau và cũng rất nhạy cảm. À phải rồi, chúng tôi đã chuẩn bị thứ này cho ngài.”
Bên trong chiếc hộp đen là hai chiếc bánh nếp được nặn thành hình con thỏ.
Khi ra khỏi phòng thí nghiệm, một tay An Ngung xách chiếc hộp, tay còn lại thì cầm chiếc bánh nếp ngơ ngác nhét vào miệng.
Đáng ra Nghiêm Hi phải đứng ngoài cửa chờ cậu nhưng đã qua hai lớp cửa cách ly rồi mà cậu vẫn chưa thấy ai.
An Ngung nhai bánh nếp dẻo mềm ngon ngọt, một mình bước ra ngoài.
Trên hành lang là một người đang đứng thẳng tắp.
Thấy cậu bước ra, Tần Tri Luật khẽ gật đầu, “Thí nghiệm đã kết thúc?”
Vài ngày không gặp, dáng người ấy vẫn thẳng băng như trước nhưng dường như đã lạnh lùng, trầm lắng hơn.
“Trưởng quan?” An Ngung dừng bước, mắt nhìn vào chiếc bánh nếp đã ăn một nửa trên tay theo bản năng.
Đầu thỏ đã không còn nữa, chỉ còn lại mông và đuôi.
Tần Tri Luật quay người, bước ra ngoài cùng cậu, “Lần đầu tiên thực hiện loại thí nghiệm tiêm gen vào người như thế này, tới đón cậu.”
“À…” An Ngung nuốt miếng bánh xuống, “Cũng ổn. So với thí nghiệm dẫn dắt thì gần như chẳng đau gì.”
Tần Tri Luật “Ừ” một tiếng, “Tôi biết.”
An Ngung khẽ than thở một câu, “Có lẽ người bình thường khó lòng nào hiểu nổi sự đau đớn của thí nghiệm dẫn dắt.”
“Ừ.”
An Ngung ăn hết chiếc bánh gạo nếp hình con thỏ. Do dự một lát, cậu hỏi, “Còn một cái, ngài đói không?”
Tần Tri Luật nhướng mày, “Cái gì vậy?”
“À…”
An Ngung bối rối.
Dường như cậu đã nhìn thấy một số thứ không nên thấy thông qua ký ức của Echo.
Nhưng Tần Tri Luật lại chẳng hề liếc nhìn chiếc hộp kia lấy một lần, “Bánh mì của tôi sao rồi?”
An Ngung lập tức trả lời: “Buổi trưa đã nướng xong rồi, giờ có thể tiện đường về tiệm lấy.”
Việc đầu tiên cậu làm sau khi trở về từ khu 84 là lao vào tiệm bánh, vứt mẻ sourdough đã lên men quá mức đi, thay một mẻ mới vào.
Ấn tượng tốt đến từ trưởng quan chính là kim bài miễn tử cuối cùng của cậu ở thành phố chính. 55 triệu quý thật đấy, nhưng chắc chắn không thể so được với kim bài miễn tử.
Nghĩ đến chuyện suýt nữa đã đắc tội trưởng quan vì nhiệm vụ, lòng cậu lại nơm nớp lo sợ.
“Để đến tối rồi qua lấy, giờ tới gặp Hoàng Trụ. Đầu Lĩnh đã đồng ý để chúng ta xử lý Hoàng Trụ theo cách xử lý các vấn đề liên quan tới biến dị rồi, nhưng yêu cầu tôi phải có mặt.” Tần Tri Luật lại hỏi: “Phải rồi, “giam giữ không gian” mà cậu viết trong báo cáo nhiệm vụ là gì?”
“À… Có hơi phức tạp. Có lẽ tôi có thể miêu tả cho ngài hình dung, ví dụ như tôi có thể đưa ngài…” An Ngung cúi xuống nhìn chiếc hộp nhỏ trên tay, do dự một lát, cuối cùng vẫn nuốt nửa câu đề nghị sau chưa nói ra miệng xuống.
Tần Tri Luật lại như tự hiểu được điều gì đó.
“Nếu cậu dám lấy tôi ra làm ví dụ…” Hắn ngừng lời, nhíu mày nói: “Cậu thật sự dám, đúng không?”
An Ngung vội vàng lắc đầu, “Không dám.”
Tần Tri Luật im lặng một lúc lâu.
Bị hắn nhìn chằm chằm, An Ngung sợ đến mức sởn gai ốc, ánh mắt vô thức liếc xuống bên hông trưởng quan. May quá, chỗ đó giờ đang trống không, trưởng quan không mang súng khi tới đón cậu.
Cậu hoàn hồn, chợt thấy trong đôi mắt đen đối diện ẩn chứa nét cười.
“Càng ngày càng khó quản.” Tần Tri Luật thản nhiên nói.
Lời tác giả:
Những trang sổ rời rạc: 20 – Thời gian trôi ngược trên phương diện ý thức
Nghe nói việc hồi tưởng ký ức có thể được coi là sự đảo ngược thời gian trên phương diện ý thức.
Rất nhiều Người Giữ Trật Tự đều cảm thấy năng lực này vô cùng mạnh, nằm mơ cũng muốn có được.
Nhưng tôi lại không cảm thấy như vậy.
Có thể nhìn thấy ký ức của người khác chưa chắc đã là chuyện dễ chịu.
Trừ khi trong lòng người quan sát không hề dính bụi, chỉ yên lặng nhìn rồi rời đi thật sạch sẽ.
Nhưng để không bị chôn vùi trong quá khứ đã trôi qua, thật sự nói dễ hơn làm.