Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu
Chương 36: Hướng chảy của dòng sông
Tần Tri Luật lấy giấy bút ra, viết ngày 22 tháng 12 năm 2122, 2130 và 2138 xuống.
“Từ trái sang phải, những năm này lần lượt là thời điểm Vu Thâm nhặt được cậu, thời điểm cậu chính thức đăng ký tại cô nhi viện và thời điểm cậu rời khỏi đó.”
“Nếu coi năm 2122 là năm cậu ra đời, vậy thì hiện tại đúng ra cậu đã 26 tuổi. Nhưng sau khi bị tập kích trên xe trung chuyển, Đại Não đã tiến hành kiểm tra toàn diện đối với cậu, xác định tuổi si.nh lý của cậu thực sự chỉ khoảng 18 tuổi. Nói cách khác, khi thời gian của cậu và Vu Thâm cùng gia tốc, anh ta già đi nhưng cậu lại không chịu bất cứ ảnh hưởng nào, vẫn là đứa trẻ sơ sinh mới chào đời.”
Ngòi bút tạm dừng trên giấy, hắn nói đầy ẩn ý: “Với những kinh nghiệm tôi có, thông thường, người không chịu ảnh hưởng của dị năng sẽ chính là người sử dụng sức mạnh.”
An Ngung đang ngơ ngác dùng máy tính tìm xem hồ sơ của những đứa trẻ khác khẽ hỏi: “Vậy nên ý ngài là năm đó tôi đã thúc đẩy thời gian của cả tôi và Vu Thâm trôi nhanh hơn? Nhưng khi đó tôi mới chỉ là trẻ sơ sinh thôi, tại sao lại đột ngột phát động dị năng?”
“Chẳng ai có thể lật lại toàn bộ quá khứ.” Tần Tri Luật bước đến bên cạnh cánh cửa, nhìn gió tuyết bên ngoài, thấp giọng nói: “Không lâu trước, trên xe trung chuyển, vì đột ngột bị lây nhiễm gen, cậu kích hoạt năng lực điều khiển không gian. 2122 là năm đầu tiên thảm họa ập đến, có lẽ trong thời kỳ sơ sinh, cậu đã phải chịu đựng nỗi đau hoặc sự sợ hãi nào đó nên mới bị động tăng tốc thời gian để giúp cậu nhanh chóng thoát khỏi quãng thời gian khổ sở đó.”
Nghe vậy, An Ngung bất giác nhìn xuống vết thương trên mu bàn tay trái.
Khi tiếng ồn ào phát ra từ trong gương, cậu cảm nhận được sự đau khổ nặng nề không biết đến từ đâu. Cũng trong khoảnh khắc ấy, dường như tốc độ lành lại của vết thương cũng nhanh hơn hẳn.
Tần Tri Luật đột nhiên hỏi: “Năng lực thứ hai cậu thức tỉnh được có liên quan đến gia tốc thời gian không?”
An Ngung chần chừ giây lát mới trả lời, “Không liên quan.”
Nếu thật sự phải nói, nó giống như kéo lùi hơn. Thi sĩ từng nói hồi tưởng ký ức là khiến thời gian của người khác chảy ngược, chẳng qua là về mặt tinh thần.
Tần Tri Luật suy ngẫm: “Thực ra trên đời vốn không có thời gian. Mọi người phát hiện tế bào sẽ già đi, bông hoa sẽ héo rũ, đồ ăn sẽ ôi thiu, hai loại vật chất đặt cạnh nhau sẽ từ từ dung hợp, bất kỳ sự vật có trật tự nào cũng phát triển theo hướng hỗn loạn dần, hay còn được gọi là entropy tăng lên. Vì thế, mọi người sáng tạo ra khái niệm thời gian, dùng nó để ghi lại quá trình entropy tăng. Về lý thuyết, nếu không có ngoại lực tác động, quá trình entropy tăng lên không thể nghịch chuyển, vậy nên thời gian cũng không thể quay ngược. Thế nhưng entropy gen của cậu đã giảm từ 0,2 xuống 0.”
An Ngung ngước mắt, “Rốt cuộc ngài muốn nói gì?”
Tần Tri Luật ngưng mắt nhìn cậu: “Nếu cậu thật sự có khả năng khống chế thời gian, vậy có lẽ nó sẽ không chỉ là tăng tốc. Có lẽ một ngày nào đó, cậu sẽ có thể khiến thời gian trôi ngược, cũng có thể khiến hỗn loạn đi ngược chiều.”
An Ngung lập tức nói: “Không thể nào đâu.”
“Với người bình thường, quả thật là không thể nào. Thời gian là dòng sông chỉ chảy theo một hướng, người bình thường bước vào trong chỉ có thể trôi theo dòng chảy. Nhưng cậu thì khác… Có lẽ cậu chưa bao giờ bước vào dòng sông ấy.”
Một cách so sánh giống như điều cậu đã từng biết.
An Ngung ngẩn người, “Ngài quen thi sĩ sao?”
“Thi sĩ?” Tần Tri Luật suy nghĩ một lát, “Ý cậu là Mắt ở nhà thờ? Có vẻ anh ta không thích tôi cho lắm.”
An Ngung khá kinh ngạc, “Tại sao?”
Tần Tri Luật lắc đầu, “Anh ta có thể thân thiện với tất cả mọi người nhưng lại lảng tránh một mình tôi. Không rõ nguyên nhân, cũng không việc gì phải cố gắng tìm hiểu.”
“Thi sĩ luôn luôn bí ẩn.” An Ngung nhập dãy ID cuối cùng vào, nhìn thông tin ghi chép xuất hiện trên màn hình: “Đúng là đã mười năm rồi cô nhi viện không có ghi chép vào viện mới. Tất cả những người chúng ta gặp được ở nhà ăn hôm nay đều vào đây trước năm 2139 nhưng nhìn từ vẻ bề ngoài, có vẻ như tuổi tác của họ đều dừng lại ở năm đó.”
“Thời không bị ngưng đọng là hiện tượng hỗn loạn không quá hiếm gặp.” Tần Tri Luật gật đầu, lại hỏi: “Ghi chép gia nhập nhập cuối cùng là vào thời điểm nào?”
An Ngung im lặng thở dài.
“Ngày 22 tháng 12 năm 2138, chính là đứa trẻ tôi gặp hôm làm thủ tục rời đi, nó là người cuối cùng.”
“Nói cách khác, sau khi cậu rời khỏi, nơi này lập tức rơi vào bất thường.”
An Ngung không muốn thừa nhận nhưng cậu chỉ có thể gật đầu.
Tần Tri Luật hỏi, “Nếu đã là như vậy, chắc hẳn những đứa trẻ ở đây đã có một khoảng thời gian chung sống với cậu, cậu có ấn tượng về ai không?”
An Ngung lắc đầu, “Tôi chưa từng chú ý những người khác.”
“Vậy có cái tên nào thường được người khác nói với cậu không?” Tần Tri Luật dẫn dắt từng bước, “Luôn có một số người có cảm giác hiện diện mạnh hơn hẳn những người khác.”
“Trưởng quan.” An Ngung khẽ nói, “Căn bản chẳng có ai nói chuyện với tôi cả.”
“…”
“Từ bé đến lớn, chỉ có một mình Lăng Thu chủ động tìm tới trò chuyện với tôi thôi.” An Ngung bình thản nói ra, “Lăng Thu thường nói quen được anh ấy là phước ba đời của tôi.”
Tần Tri Luật gật đầu, “Đúng là thế thật.”
Tiếng thông báo bỗng vang lên trong tai nghe, Pat lên tiếng: “Mọi người, tôi phát hiện tường không khí.”
Tiếng gõ vào thủy tinh khe khẽ vang lên trong kênh liên lạc, Pat vừa thử nghiệm, vừa nói: “Chúng ta đang ở bốn góc ngoài của cô nhi viện và có vẻ cũng chỉ có thể di chuyển men theo vòng ngoài này. Nếu cố gắng tiến vào trong sẽ đụng phải tường không khí. Tuy mắt không thể nhìn thấy nhưng va vào có thể cảm nhận được rõ chất liệu của nó khá giống thủy tinh.”
Kazama Takashi Sakai lập tức hỏi: “Khu vực hoạt động của vòng ngoài cùng rộng khoảng bao nhiêu?”
“Gương theo dõi trên bầu trời được phân chia thành các ô vuông nhỏ. Khu vực có thể hoạt động của vòng ngoài cùng có độ rộng đúng bằng một ô vuông.”
An Ngung nói, “Tôi nhớ gương theo dõi được chia thành 7 hàng 7 cột.”
“Đúng vậy, thế nên có thể phỏng đoán rằng cô nhi viện chia thành bốn lớp thu nhỏ dần vào trong. Lớp trong cùng chỉ gồm đúng một ô nằm ở trung tâm.” Pat tạm dừng, “Trực giác làm nhiệm vụ nhiều năm nói với tôi rằng siêu dị thể nằm ở chính ô trung tâm đó.”
***
Trời đã tối.
Tuyết rơi dày hơn. Tuyết bay lả tả khắp trời gần như khiến người ta không mở nổi mắt. Bộ đồ rách rưới trên người An Ngung bị gió thổi tung, lạnh run cầm cập. Cậu phải tự ôm lấy bản thân thật chặt, khó nhọc bước đi trong gió tuyết.
Hai chiếc xúc tu đen bóng bỗng nhiên tiến tới, quấn một vòng quanh vai cậu rồi lại tiếp tục quấn tròn xuống đến tận bụng, bọc kín nửa thân trên của cậu lại.
Được xúc tu quấn chặt, nhiệt độ cơ thể lập tức được giữ lại, gió tuyết cũng bị ngăn cản ở bên ngoài.
Đi trong tuyết lớn, bước chân của Tần Tri Luật vẫn rất vững vàng. “Billy không bảo cậu mua một bộ quần áo phân tử cao à? Vừa có thể ngụy trang thành kiểu dáng của đồ trợ cấp mà vẫn có tác dụng chống chọi với thời tiết cực đoan.”
“Tôi thấy nó trong cửa hàng rồi, đắt quá, tận 100 nghìn.” Nói xong, An Ngung hắt hơi liền hai cái.
Xúc tu đang quấn quanh người cậu lập tức siết chặt thêm chút nữa.
Cậu vừa cố gắng giữ thăng bằng, vừa nhìn sang trưởng quan.
Tần Tri Luật đã biểu hiện lại gen bạch tuộc ở khu 53. Vì cân nhắc đến việc những đứa trẻ ở cô nhi viện đều khá thấp bé, entropy gen cũng thấp, nhằm khiến bản thân trông không quá mạnh, hắn cố ý giữ lại tay chân người, chỉ duỗi ra khoảng chục chiếc xúc tu cho có lệ.
Những chiếc xúc tu làm cảnh đó đều chui ra từ bên dưới vạt áo khoác. Không biết có phải là ảo giác của An Ngung hay không, cậu cảm thấy trưởng quan trong trạng thái bán biến dị này khá giống con bạch tuộc bông đắt đến khó hiểu kia.
Tay Tần Tri Luật đang đeo một đôi găng trắng tìm được trong tủ đồ ở phòng hồ sơ. Chất vải bông cũ kỹ, bẩn thỉu hoàn toàn không hợp với khí chất của hắn.
Hắn hỏi: “Đi đâu đây?”
An Ngung nói: “Phòng hoạt động, chắc không xa lắm đâu.”
Cô nhi viện nguy cơ biến dị cao chỉ có những phần ăn thiếu thốn, không có các môn học nhưng vẫn có vài phòng đọc và phòng hoạt động nhỏ cho đám trẻ sống ở đây lâu một chút không gian đọc sách và giải trí.
Thỉnh thoảng phòng đọc sẽ được đổi một loạt báo mới. Những đứa trẻ sống ở đây đều khao khát được quan sát thế giới bên ngoài vậy nên rất thường xuyên ở lì tại nơi ấy. Trong khi đó, phòng hoạt động nằm ngay bên cạnh lại rất ít khi có người sử dụng. Cơm còn ăn chẳng đủ no, làm gì có ai muốn vận động, càng khỏi phải bàn tới việc chơi những thứ nhạc cụ tao nhã nhưng vô dụng kia.
Nhưng trong những lúc tỉnh táo ít ỏi của mình, An Ngung thích tới phòng hoạt động nhất.
Những ngày tháng sống ở cô nhi viện thực sự khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Mỗi lần tỉnh dậy khỏi giấc ngủ, những đứa trẻ vừa mới quen mặt đã rời đi, đến cả mấy tên đầu gấu thu “thuế bảo kê” cũng đã thay đổi. Mỗi lần tỉnh dậy, việc đầu tiên An Ngung làm chính là tìm hiểu quy tắc sinh tồn mới và những người không nên dây vào. Áp lực sinh tồn ấy khiến cậu bị lo âu quá độ từ khi còn nhỏ. Giáo viên quản lý hy vọng cậu có thể vận động nhiều hơn chút, vậy nên cậu thường tới phòng hoạt động chui vào góc chơi. Góc tối tăm vắng người này mang đến cho cậu cảm giác cực kỳ an toàn.
Dường như phòng hoạt động nhỏ hơn những gì cậu nhớ một chút. Đèn ở đây vẫn lâu không được sửa chữa như vậy, khi bước đi, sàn gỗ sẽ phát ra âm thanh kẽo kẹt cũ kỹ.
Ánh trăng lờ mờ chiếu vào qua ô cửa sổ là nguồn sáng duy nhất, soi vào mấy quả bóng cao su bẩn thỉu và một cây đàn guitar gỗ ở góc tường.
Xúc tu của Tần Tri Luật rời khỏi người An Ngung, đưa cây đàn guitar ra ngoài quan sát. Trên nền tuyết bên ngoài cửa sổ là một bóng đèn sáng ngời.
Chỉ cách nhau một bức tường, một bên là nơi ấm cúng, náo nhiệt nhất cô nhi viện, bên kia lại là góc tăm tối bị lãng quên. Sự đối lập ấy gần như xâu chuỗi lại toàn bộ ký ức của An Ngung đối với cô nhi viện.
Tần Tri Luật thu xúc tu lại, ngồi xuống đất. Chiếc đàn guitar gỗ nằm trên chân hắn, tay trái đeo găng nắm lấy cần đàn.
“Đã lâu lắm rồi không trông thấy đàn guitar gỗ.” Hắn nói.
Ánh sáng lờ mờ khiến người ta rất khó đoán được cảm xúc của hắn qua đôi mắt, chỉ là câu nói thản nhiên giữa đêm đen yên tĩnh kia nghe có vẻ khá bâng khuâng.
An Ngung quay sang nhìn, nhạc cụ bằng gỗ kiểu cũ đáng lý ra sẽ không ăn rơ với trưởng quan nhưng chẳng hiểu sao cậu lại cảm thấy hình ảnh trước mắt hài hòa đến lạ, có lẽ là vì căn phòng quá tối.
“Đàn guitar gỗ hiếm thấy lắm ạ?” Cậu khẽ hỏi.
“Trước đây rất phổ biến. Sau khi thảm họa ập đến, trong 8 năm có thể coi như giai đoạn giảm xóc loài người đã có được, thứ này vẫn còn phổ biến.” Tần Tri Luật nhớ lại, “Nhưng sau nữa, thảm họa càng ngày càng nghiêm trọng, mọi diễn biến trở nên nhanh hơn, những người sống ở thành phố chính phải chịu áp lực rất lớn, những người sống ở thành phố “mồi” lại trở nên chết lặng, các phương tiện giải trí điện tử cũng bởi vậy mà lũng đoạn tất cả. Hiện giờ, khắp mọi nơi đều là nhạc điện tử, đã lâu lắm rồi tôi không được nghe âm thanh của nhạc cụ nguyên bản nhất.”
Nói xong, tay phải hắn nhẹ nhàng gảy qua những sợi dây.
Chiếc đàn guitar cũ kỹ phát ra âm thanh tối nghĩa nhưng không khó nghe.
An Ngung đứng bên cạnh cửa sổ, im lặng nhìn hắn. Trong thoáng chốc, cậu có ảo giác như thể trưởng quan biết chơi đàn, hơn nữa còn từng chơi đàn rất nhiều năm.
“Chắc Slade sắp tìm tới rồi.” Tần Tri Luật đột nhiên nói, “Cậu định làm thế nào?”
An Ngung ngẫm nghĩ, “Tôi chỉ muốn thăm dò xem liệu anh ta có ý xấu hay không, vẫn chưa quyết định liệu có nên chủ động ra tay.”
Tần Tri Luật “Ừ” một tiếng. “Khi nhiệm vụ còn đang phức tạp thì không nên vội vàng đấu đá lẫn nhau. Nhớ kỹ, người cậu ghét không nhất định phải diệt trừ mà cũng có thể lợi dụng thích đáng.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn trưởng quan.” An Ngung gật đầu.
Thiết bị thông tin cho thấy chỉ số sự sống của cậu là 95,6%.
Cậu nhìn chằm chằm mu bàn tay mình, khó lòng tin được một vết thương ngoài da nho như vậy mà lại có thể hao tổn gần 5%, bèn đo lại chỉ số.
“Vết thương cần thời gian để lành.” Tần Tri Luật hơi bất đắc dĩ, “Cậu không phải sinh vật biến dị, không thể lành thương nhanh đến thế được đâu.”
An Ngung không kìm được, bèn hỏi, “Ngài cũng bị Trật Tự cứa một vết mà, chỉ số sự sống của ngài còn lại bao nhiêu?”
“99,2%.” Tần Tri Luật thoáng nhìn thiết bị thông tin, “Đúng là phản ứng của cậu đối với những vết thương mạnh hơn hẳn người khác.”
An Ngung đang định nói tiếp, tiếng gương vỡ bất thình lình cắt qua không gian yên tĩnh.
Cậu thoáng sửng sốt. Ngay sau đó, tiếng ồn ào dữ dội một lần nữa nổ tung trong đầu. Đòn tấn công mãnh liệt khiến cậu gần như không đứng vững nổi, phải đưa tay chống vào tường.
Đang định đi ra ngoài nhưng lại chợt thấy dáng vẻ khác thường của cậu, Tần Tri Luật cau mày hỏi, “Chuyện gì thế?”
An Ngung bị tiếng ồn tấn công đến mức co quắp toàn thân. Thế giới trong cậu chỉ còn lại tiếng ồn và tiếng thở hổn hển. Cậu cố gắng tập trung tinh thần, nhìn vào mu bàn tay trái của mình.
Tần Tri Luật cũng nhìn theo.
Dưới cái nhìn chăm chú của cả hai người, vết thương kia từ tốn khép lại, chỉ còn chưa đầy 1cm, màu sắc ở phần vết thương còn chưa lành hẳn cũng nhạt đi, bắt đầu kết vảy.
Khoảng nửa phút sau, tiếng ồn ào cuối cùng cũng dừng lại. An Ngung yếu ớt nhìn về phía thiết bị thông tin, 92,4%.
Cậu thều thào: “Trưởng quan, xem chỉ số sự sống của ngài đi.”
Tần Tri Luật lấy thiết bị thông tin ra, “Chỉ số sự sống của tôi không thay đổi nhưng sức mạnh tinh thần đang dao động giữa 99 và 100.”
Hắn nhìn chằm chằm màn hình, trầm tư một hồi rồi mới nói: “Có lẽ là bị tấn công tinh thần cực kỳ nhẹ, biên độ biến động của sức mạnh tinh thần nhỏ hơn ngưỡng đo lường được nên mới xuất hiện tình huống như thế này.”
Đầu óc An Ngung hoàn toàn hỗn loạn, cậu yếu ớt nói: “Vậy là tiếng gương vỡ lúc nãy ngài nghe được bên ngoài nhà ăn cũng rất nhỏ sao?”
Tần Tri Luật gật đầu.
An Ngung vừa điều chỉnh nhịp thở vừa suy nghĩ.
Mỗi khi có kính vỡ, cậu sẽ nghe được tiếng ồn cực kỳ lớn, đau đớn phải chịu đựng không khác gì lây nhiễm gen một cách nghiêm trọng, đồng thời, chỉ số sự sống cũng sụt giảm.
Nhưng những người khác lại chỉ nghe thấy âm thanh rất nhỏ, chỉ số sự sống gần như không ảnh hưởng gì, trái lại, sức mạnh tinh thần sẽ dao động.
Điều này dường như hoàn toàn thống nhất với phản ứng khác biệt của cậu so với những người khác khi bị lây nhiễm gen.
An Ngung lại liếc nhìn vết thương đã lành lại một nửa trên mu bàn tay trái, yên lặng đi ra ngoài.
Những đứa trẻ ở căn phòng bên cạnh lại nhốn nháo.
Ở cô nhi viện, những cuộc ẩu đả giữa đám trẻ có thể diễn ra mọi lúc mọi nơi. Nhân vật chính lần này là Trần Niệm và hai tên đàn em đi cùng Tường lúc trước.
Một trong hai đứa nó, thằng bé có bốn ngón tay dị dạng đã chết, thi thể nằm ngay giữa phòng đọc sách, hai mắt hoảng sợ nhìn lên trần nhà, số lượng vết nứt trên người nhiều gấp mấy lần người chết trong tay Tường trước đó, có thể nói là vỡ tan tành thành mảnh vụn.
Mười mấy đứa trẻ xung quanh đều cúi gằm đầu, run rẩy.
Thằng bé có làn da giống như vỏ cây chỉ vào Trần Niệm, hoảng loạn nói: “Từ lâu Tường đã bảo mày là một tên quái đản, dặn bọn tao đừng chọc đến mày. Rốt cuộc mày là cái quái gì hả? Rõ ràng ban nãy mày còn không chạm vào nó, tại sao nó tự nhiên lại…”
Trong đám trẻ, một bé gái run rẩy chen vào: “Đừng nói nữa! Đừng bắt nạt Trần Niệm.”
Đôi mắt cô bé trống rỗng, lí nhí lặp lại: “Người được bảo vệ nhiều nhất chính là Trần Niệm. Chẳng phải Tường đã cảnh cáo các anh rồi còn gì, động vào Trần Niệm, chắc chắn sẽ bị nó trừng phạt.”
Nghe vậy, thằng bé có làn da vỏ cây nuốt nước bọt, vô thức lùi về phía sau. “Chắc chắn mày là quái vật! Loại hình biến dị của mày là gì? Tại sao lại không nhìn ra được chút dấu hiệu nào?”
Ánh mắt Trần Niệm rất tĩnh lặng. An Ngung phát hiện dường như cậu ta yếu ớt hơn so với lúc ban ngày.
“Vẫn câu nói đó, Tường không phải do tôi giết. Các cậu tìm người khác đi.” Cậu ta nói thản nhiên như không rồi quay trở lại chỗ của mình, tiếp tục đọc báo.
Nhìn qua khe cửa, An Ngung thấy ngày tháng được in khổ lớn trên trang bìa: Ngày 25 tháng 12 năm 2138.
Là ngày thứ 3 sau khi cậu rời đi.
Đám trẻ vẫn đang đọc những tờ báo của 10 năm trước.
Tần Tri Luật trầm giọng nói: “Xem ra ở cô nhi viện, hiện tượng vỡ ra như gương không chỉ xuất hiện khi bị người ta g.iết ch.ết mà gây hại đến Trần Niệm cũng sẽ phát sinh. Trần Niệm được “nó”, thứ mà chúng ta đang đoán là gương, bảo vệ.”
An Ngung gật đầu.
Nhưng “gây hại” là một giới hạn cực kỳ mơ hồ, không biết làm đến mức nào sẽ kích hoạt cơ chế bảo vệ của “nó”.
Trên đời có rất nhiều điều trùng hợp, An Ngung đang suy nghĩ, tiếng lạch cạch bỗng vang lên trong kênh liên lạc, Slade bất thình lình lên tiếng.
“Tôi đã tới chỗ phòng hồ sơ rồi, ngài đang ở đâu?”
Vừa bị tiếng ồn tra tấn, giọng An Ngung nghe rất yếu ớt, cậu khẽ nói: “Tôi đang… ở chỗ khác rồi. Ban nãy gặp phải một người biến dị rất mạnh, tôi đánh không lại cũng đuổi theo không kịp. Xin lỗi… Anh có thể đi giải quyết tên đó không? Hình như tên đó khá đặc biệt.”
Slade vốn định tìm cơ hội tiêu diệt An Ngung. Nhưng khi An Ngung nói như vậy, bản năng của những Người Giữ Trật Tự vẫn khiến gã lập tức phục tùng.
“Tên đó ở đâu? Đặc điểm là gì?”
An Ngung nhớ lại thông tin về Trần Niệm ban nãy đọc được trong phòng hồ sơ, “Đi 200 mét về phía Đông là một khu vực ngủ tập thể. Cậu ta ở ô A1920, tên Trần Niệm, bề ngoài là một thiếu niên với đôi mắt đen rất bình thường, không có đặc thù biến dị.”
“Tôi sẽ tới đó ngay.” Slade nói. “Tên đó đang ở phòng ngủ?”
“Chắc cũng sắp về rồi.” An Ngung dừng lại. “Đừng giết cậu ta. Có lẽ cậu ta biết rất nhiều thông tin hữu ích.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Cứ mở kênh liên lạc nhé, tôi muốn nghe xem cậu ta nói gì.” An Ngung bổ sung, “Tôi sẽ tắt tiếng ở bên tôi.”
“Được.”
Cuộc trao đổi kết thúc.
An Ngung thở phào một hơi. Vừa ngoảnh lại, cậu lập tức trông thấy Tần Tri Luật đang nhìn mình.
“Trưởng quan?”
“Ừ.” Tần Tri Luật nhướng mày, “Vừa dạy cậu có thể lợi dụng người mình ghét, cậu đúng là học đi đôi với hành.”
Lời tác giả:
Chương này không viết những mẩu truyện ngắn như thường lệ, để tôi tóm tắt chuỗi thời gian cho mọi người (Cũng như điểm lại các tình tiết chính đã được khẳng định rõ ràng).
Năm 2122:
Thảm họa ập đến
(Trận bão tuyết đầu tiên)
.
Ngày 30 tháng 9: Tần Tri Luật ra đời.
Ngày 22 tháng 12: Vu Thâm nhặt được An Ngung.
An Ngung sơ sinh và Vu Thâm cùng tăng tốc thời gian, đi thẳng tới ngày 22 tháng 12 năm 2130.
Năm 2130:
An Ngung xuyên thời gian chính thức được thu lưu
(Lúc này cơ thể sinh học vẫn là trẻ sơ sinh)
.
Vu Thâm bị xử lý vì hỗn loạn tinh thần
(Cơ thể sinh học đã già đi)
.
Năm 2122 – 2130:
Khoảng thời gian 8 năm An Ngung bị mất
(Biến mất khỏi thế giới, có thể giả định là liên tục hôn mê ở 0 tuổi)
.
Giai đoạn giảm xóc không phát sinh sự kiện biến dị nào mới loài người có được sau thảm họa
(Chi tiết cụ thể nằm trong cuộc trò chuyện giữa Nghiêm Hi và An Ngung ở chương 24)
.
Năm 2130 – 2138:
An Ngung được thu lưu tại cô nhi viện.
Thế giới bắt đầu xuất hiện những hiện tượng biến dị quy mô nhỏ, không quá nghiêm trọng
(Chương 24)
; Cô nhi viện hoàn toàn yên bình.
Năm 2138:
An Ngung rời khỏi cô nhi viện
(8 tuổi, tình trạng ngủ mê man bỗng nhiên chuyển biến tốt)
.
Tần Tri Luật 16 tuổi.
Trận bão tuyết quy mô toàn cầu một lần nữa giáng xuống, siêu dị thể bắt đầu xuất hiện.
Cô nhi viện rơi vào hỗn loạn sau khi An Ngung rời đi
(Thời gian bị ngưng đọng)
.
An Ngung tới khu 53, gặp được Lăng Thu.
Loài người chính thức đề ra quy định phân cấp bằng gen.
Tần Tri Luật là người duy nhất lựa chọn ở lại trong số những Người Giữ Trật Tự thế hệ đầu tiên, trở thành trưởng quan số 1 của Tháp Nhọn, đăng dòng trạng thái “Chờ đợi”
(Chương 24)
.
Năm 2138 – 2148:
An Ngung ăn dầm nằm dề 10 năm ở khu 53.
Loài người chống chọi với thảm họa.
Tần Tri Luật và An Ngung hoàn toàn không biết nhau.
Tần Tri Luật gặp phải đả kích không muốn tiết lộ cho bất kỳ ai tại khu 95, đồng thời lựa chọn hủy diệt nơi này.
Khu 53 nơi An Ngung sống chưa từng xảy ra chuyện gì một cách rất thần kỳ.
Năm 2148:
Ngày 22 tháng 12
(Đông chí)
, An Ngung lên xe trung chuyển, đi tới thành phố chính.