Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu

Chương 38: Người xử quyết
« Trước Sau »
Trần Niệm đứng dậy, vỗ sạch tuyết bám trên người. Cậu ta nhìn thẳng vào An Ngung, “Thực ra tôi đã từng gặp anh, 21301222, đứa trẻ vô danh bị bỏ rơi. Đôi mắt anh rất khó bị lãng quên.” Cậu ta dừng lại rồi khẽ nói tiếp, “Năm đó, tôi lớn hơn anh tận mấy tuổi, giờ thì hoàn toàn ngược lại.” Căn cứ theo ID, Trần Niệm vào cô nhi viện năm 2137, quả thật có khoảng một năm cùng ở nơi này với An Ngung nhưng An Ngung thực sự không nhớ được cậu ta. Trần Niệm mỉm cười giải thích, “Trong một lần kiểm tra cơ thể, anh là người xếp hàng phía trước tôi. Khi chờ được gọi tên, có người nhắc nhở tôi rằng anh là quái vật một năm ngủ đến 10 tháng, bảo tôi nên tránh xa anh ra.” Trong tai nghe, Tần Tri Luật bình luận: “Tôi cảm thấy đây mới là nguyên nhân năm xưa không ai tìm tới kiếm chuyện với cậu.” An Ngung: “…” Trần Niệm tiếp tục vừa nhớ lại vừa nói: “Hôm đó có rất nhiều người nằm trong danh sách, các nhân viên quản lý bận tối mắt tối mũi đến mức dùng băng gạc đã dùng với anh để lau máu cho tôi. Bà ấy còn kiên quyết cam đoan với tôi rằng mọi kết quả kiểm tra được ở anh đều bình thường nhưng tôi lại lo lắng đến mức mất ngủ liền mấy ngày.” An Ngung khá kinh ngạc, “Chúng ta từng tiếp xúc máu với nhau?” “Phải. Nhưng quả thật anh rất bình thường, chí ít là khi đó vẫn còn.” Trần Niệm ôm tay lên bên vai bị thương, nhìn chằm chằm cậu, “Nhưng giờ thì không còn nữa.” An Ngung nói: “Anh nói anh có thể cảm nhận được sự tồn tại của tôi?” Trần Niệm gật đầu, “Các anh đến từ tòa tháp nhọn nằm bên ngoài thành phố chính nhỉ.” Cậu ta đưa tay đón lấy bông tuyết đang rơi xuống, khẽ thở dài: “Trận tuyết này đã rơi 10 năm rồi, cuối cùng cũng có người phát hiện ra nó.” Họ yên lặng đi trong đêm đầy tuyết, Trần Niệm luôn giữ khoảng cách vài bước với An Ngung. “Khi gương mới xuất hiện ở cô nhi viện, nơi này đang bị vây trong một cuộc hỗn chiến quy mô lớn sau khi biến dị, mỗi ngày đều có rất nhiều người chết.” Cậu ta vừa đi vừa nói, “Tính cả tôi, có tổng cộng ba đứa trẻ được nó quan tâm đặc biệt. Gương không biết nói, tôi phải chứng kiến cái chết của vài người mới hiểu được ra cách thức nó bảo vệ tôi, còn anh lại có thể nhìn thấu cơ chế đó ngay lập tức, anh rất thông minh. Phải rồi, anh có biết tôi là người được quan tâm đặc biệt không?” An Ngung gật đầu, “Ban nãy có nghe được ở phòng đọc.” Trần Niệm khựng lại, “Anh cũng ở phòng đọc?” “Tôi ở bên ngoài, cách anh một cánh cửa.” An Ngung cũng sửng sốt, “Không phải anh nói anh có thể cảm nhận được sự hiện diện của tôi à?” Ánh mắt Trần Niệm hoang mang, “Tôi chỉ biết ban nãy anh ở gần tòa nhà ngủ nhưng khi ở phòng đọc lại hoàn toàn không phát hiện ra.” An Ngung hỏi, “Vậy hiện tại thì sao?” “Hiện tại đương nhiên là có.” Trần Niệm cười bất đắc dĩ, “Sự tồn tại của anh khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Trong nhà ăn, khi anh chủ động tới gần, tôi phải rất cố gắng kiềm chế mới không tránh né.” An Ngung ngoảnh lại nhìn về phía Slade, Slade cúi đầu nói: “Thành thật xin lỗi, tuy tôi có năng lực của hệ tình báo nhưng chưa bao giờ có cảm giác giống như cậu ta nói.” “Loại hình biến dị của anh rốt cuộc là gì?” An Ngung hỏi Trần Niệm. Trần Niệm chưa trả lời, chỉ nói: “Dẫn anh tới gặp một người.” Quả nhiên, con đường thứ ba Slade nhắc đến dẫn xuống dưới lòng đất. Cửa vào rất hẹp, bên dưới chằng chịt những sợi dây cáp. Sau khi xuống dưới, không biết Trần Niệm lấy nến ra từ đâu để thắp lên một ngọn lửa nhỏ trong đường hầm tối đen. Cậu ta cầm ngọn nến trên tay, dẫn An Ngung đi sâu vào bên trong, “Năm đó, hệ thống quản lý lên kế hoạch làm rất nhiều căn phòng ngầm an toàn như thế này ở cô nhi viện để ứng phó với thảm họa bất ngờ. Đáng tiếc, khởi công chưa được bao lâu, cô nhi viện đã gặp chuyện.” Slade hỏi: “Có thể đi vào lớp phía trong từ đây không?” Trần Niệm lắc đầu, “Sau khi gương xuất hiện, cô nhi viện đã biến thành kết cấu 4 lớp, ngay cả tôi cũng không vào được lớp tiếp theo. Đây là cơ chế bảo vệ của nó.” An Ngung hỏi: “Mỗi một lớp đều có một người được nó bảo vệ đặc biệt à? Còn bản thể của nó nằm ở lớp thứ tư?” Trần Niệm lắc đầu: “Bản thể của nó nằm ngay trên đầu chúng ta. Nó bao trùm toàn bộ cô nhi viện, vậy nên nếu muốn, nó cũng có thể hủy diệt cô nhi viện này ngay lập tức.” Cậu ta ngừng lại giây lát rồi mới lẩm bẩm nói tiếp: “Tuy chưa một ai vào đến lớp thứ tư nhưng tôi đoán nơi đó là người đã dung hợp với nó đang ngủ say.” Slade lập tức hỏi, “Đó là ai?” “Anh ấy tên Bạch Kinh, là một người rất ấm áp.” Trần Niệm khẽ nói. “Sau khi dung hợp với gương biến dị, anh Kinh đã chìm vào giấc ngủ.” Cuối cùng họ cũng đi vào được đến nơi sâu nhất, ánh nến trở nên yếu ớt hơn rất nhiều, chỉ còn là một điểm sáng mong manh. Một người cuộn mình trong góc tường tối tăm, trông như đã ngủ say rất lâu. “Cô ấy tên Tư Tư, là bạn của tôi.” Trần Niệm chỉ giải thích ngắn gọn một câu rồi tiến tới, đưa tay về phía cô bé, ánh nến lờ mờ chiếu lên gương mặt hiền lành kia. “Vẫn ổn chứ?” Cậu ta hỏi cô bé, “Có người tới cô nhi viện rồi, có lẽ cậu sẽ có cơ hội ra ngoài ngắm nhìn thế giới này một lần nữa.” Trong không gian chật chội, chỉ có tiếng nói của một mình Trần Niệm. Ngoại trừ âm thanh đó, An Ngung chỉ nghe thấy duy nhất một thứ khác là tiếng tim đập của chính mình vọng lại qua tai nghe. Cô bé trông tầm tầm tuổi với Trần Niệm, ngoại hình thanh tú nhưng gương mặt lại trắng bệch như một tờ giấy dưới ánh nến leo lét. “Sự sống vẫn đang không ngừng xói mòn…” Trần Niệm thừ người ra mất một giây rồi lại mỉm cười chua chát, “Không sao, chúng ta còn có thể kiên trì thêm chút nữa.” Nói xong, ánh nến trên tay cậu ta không còn lay động nữa. Một luồng khói trắng bỗng nhiên bay lên từ giữa ngọn lửa. Mùi cháy khét bao trùm toàn bộ không gian. Trần Niệm khum ngọn nến vào giữa hai lòng bàn tay, nhắm mắt lại. Luồng khói trắng kia chầm chậm vờn quanh cậu ta hết vòng này đến vòng khác. Trong làn khói, bóng người càng trở nên mơ hồ hơn, hệt như ngay giây sau sẽ biến mất. Lần đầu tiên An Ngung nhìn thấy cảnh tượng tương tự như thế này là ở khu 84: Khi An và Ninh sử dụng dị năng, những con bướm cũng bay quanh người họ. Nhưng xung quanh Trần Niệm không có bất kỳ sinh vật nào, chỉ có đúng một ngọn nến trong tay, ngọn nến nhỏ bé đó như đã trở thành một phần của cơ thể cậu. Dần dà, không còn có thể phân biệt được luồng khói đang lượn quanh kia rốt cuộc đến từ nến hay đến từ chính bản thân cậu ta nữa. Khói trắng quanh người cậu ta tách ra một phần, chui vào cơ thể cô bé đang ngủ say. Dường như gương mặt cô bé đã hồng hào trở lại. Trong tai nghe, Tần Tri Luật nói một cách khá do dự: “Chuyện có xác suất cực thấp xuất hiện rồi.” Có thể giữ vững ý chí nhân loại sau khi biến dị, ngàn người chỉ có một. Trong số những người ấy, xác suất thức tỉnh được dị năng hệ trị liệu lại thấp đi cả trăm lần nữa. Tính tới hiện tại, con người mới chỉ phát hiện ra rất ít người biến dị sau khi dung hợp với vật thể. Không lâu trước đây, Tháp Đen và Đại Não còn trắng đêm bận rộn vì sự xuất hiện của Điển. Tại cô nhi viện bị con người lãng quên suốt 10 năm trời này, có một thiếu niên tập hợp tất cả những điều hy hữu nhất trong mình. Hoặc là nói, có một Người Giữ Trật Tự hệ trị liệu quý giá. An Ngung kinh ngạc: “Người biến dị dung hợp với nến sao?” Tần Tri Luật đăm chiêu: “Cùng là dung hợp với vật thể, entropy gen của Điển vẫn thuộc phạm trù con người còn của cậu ta lại vượt thẳng lên trên 10 nghìn. Có lẽ cậu ta là trường hợp đặc biệt, sống trong môi trường biến dị mức độ cao này đã khiến hỗn loạn diễn ra trên người cậu ta càng phức tạp hơn. Nhưng cũng có thể Điển mới là trường hợp đặc biệt. Loài người hiện đang biết quá ít về những người biến dị vì dung hợp với vật thể, vẫn rất khó để đưa ra kết luận.” Luồng khói tan đi, ngọn lửa cháy khi nãy cũng không khiến ngọn nến ngắn lại dù chỉ một chút, hệt như thứ bị thiêu đốt không phải nó. Sắc mặt Trần Niệm càng tái nhợt hơn. Cậu ta đưa tay chống lên tường, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc lâu mới thều thào nói: “Như anh thấy đấy, loại hình biến dị của tôi là ngọn nến, dị năng của tôi là… chữa trị.” Cậu ta dừng một lát, lại nói tiếp: “Có lẽ khác với những Người Giữ Trật Tự ở Tháp Nhọn, cách trị liệu của tôi không phải tiêu hao năng lực mà là hoán đổi sinh mệnh. Từng chút sinh mệnh bạn ấy có thêm đều được khấu trừ từ chính tôi.” An Ngung lập tức nghĩ đến Tưởng Kiêu. Thang Trời hình dung dị năng của Tưởng Kiêu là “dị năng hệ trị liệu loại hình trao đổi xưa nay chưa từng xuất hiện”. Nhưng năng lực của Tưởng Kiêu chỉ là dùng sức mạnh tinh thần của người được trị liệu để bù lại chỉ số sự sống đã mất, còn Trần Niệm lại là hy sinh bản thân, dùng mạng đổi mạng thuần túy. Trần Niệm nhìn Tư Tư ngủ say trong góc phòng, “Tôi cố hết sức duy trì sự tồn tại của bạn ấy 10 năm rồi nhưng tình hình càng ngày càng tệ. Chúng tôi đều sắp không thể gắng gượng nổi nữa.” Cậu ta ngoảnh lại, ngưng mắt nhìn ngọn nến trên tay mình qua đôi mắt vàng trong suốt kia, thì thầm, “Có lẽ đây chính là cơ hội duy nhất, nhất định phải nắm chắc…” Trong tiếng thì thào của cậu ta, ý thức của An Ngung chợt khựng lại một giây. Cậu bắt được cơ hội tự nhìn lại quá khứ của Trần Niệm thông qua đôi mắt để mở ra ký ức của cậu ta. *** Năm 2137, cô nhi viện vẫn chưa biến dị. Trong nhà ăn xuất hiện một gương mặt mới, Trần Niệm nhìn thấy tên cô bé trên bộ quần áo: Tư Tư. Cô bé rất gầy, cúi gằm đầu nhận đồ ăn, ngồi tít vào trong góc, xúc từng thìa đậu Hà Lan chưng cho vào miệng đến khi hết sạch. Vừa nuốt xong thìa đậu cuối cùng, đứa nhóc đi thu “thuế bảo kê” xuất hiện trước mặt cô bé, nện một đấm lên bàn. Trần Niệm lên tiếng: “Của bạn ấy ở chỗ tôi.” Cậu ta dùng thìa chia bát đậu Hà Lan chưng thành hai nửa rồi đẩy cái bát sang, “Của bạn ấy và của tôi. Được chứ?” Ra khỏi nhà ăn, Tư Tư luôn đi theo sau Trần Niệm, dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi. Mãi đến trưa hôm sau, Trần Niệm không chịu nổi nữa, chủ động giải thích: “Chị gái tôi tên Trần Tư, đã bị xử lý vì biến dị. Vì tên của hai người giống nhau nên tôi mới giúp cậu. Đừng đi theo tôi nữa, vừa mới tới đã dính lấy người khác sẽ càng bị giám sát gắt gao, càng khổ hơn.” Tư Tư yên lặng nghe cậu ta nói xong mới moi một cục giấy báo ướt nhẹp trong túi ra, bên trong là một nhúm đậu Hà Lan chưng. Cô bé nói: “Tôi muốn trả lại cậu cái này, tôi giữ lại từ phần cơm tối qua.” Tranh thủ lúc Trần Niệm vẫn đang sững sờ, cô bé lại nói tiếp, “Tôi biết quy tắc sinh tồn ở đây là gì nhưng tôi thật sự không muốn phải sống những ngày chỉ được ăn nửa phần đồ ăn. Lần sau đừng giúp tôi nữa.” Cô bé nói rất thận trọng như sợ sẽ làm tổn thương cậu ta, nói xong còn híp mắt mỉm cười. Một nụ cười cực kỳ dối trá, giống như một ác ma đang giả vờ thân thiện. Trong bữa cơm trưa, cô bé lại một lần nữa ăn hết toàn bộ phần bánh quy nén trong cái nhìn chăm chú của mọi người. Nắm đấm thô to kia tiếp tục nện lên mặt bàn trước mặt cô bé. Cô bé đặt bát xuống, cơ thể nhỏ gầy bật lên hệt như một con mèo linh hoạt, đáp lễ bằng một cú đấm giáng thẳng lên mặt đối phương. Tiếng “bốp” vang lên khiến Trần Niệm sững sờ phải đến mười giây. Không chỉ Trần Niệm, tất cả những đứa trẻ đang ngồi trong nhà ăn cũng sững sờ. Mèo nhỏ nhẹ nhàng đáp đất, không chỉ đấm cho đối phương bầm mặt, móng tay sắc nhọn còn để hai vết cào rướm máu. “Tránh xa tôi ra.” Cô bé nở nụ cười với tên nhóc to con đi thu “thuế bảo kê”, “Tôi vẫn đang trong giai đoạn quan sát biến dị đấy.” Nói xong, cô bé nhặt túi “thuế bảo kê” rơi dưới đất lên, quay người bỏ đi thẳng. Trần Niệm vốn tưởng cô bé sẽ trả bánh quy lại cho mọi người nhưng sự thật là cô bé ở lì trong phòng đọc cả buổi chiều, đọc xong gần như toàn bộ báo chí ở đó, ăn hết bánh quy của mọi người. Sau đó, Trần Niệm biết được thì ra cô bé ngủ ở ngay hộp ngủ bên cạnh: Vì cô bé không tiêu hóa hết được, cứ liên tục ợ hơi, ồn ào đến mức khiến người khác không tài nào ngủ nổi. Tư Tư ăn khỏe đến đáng sợ, hệt như ăn bao nhiêu cũng không đủ no. Trong suốt một khoảng thời gian dài, Trần Niệm vô cùng lo lắng cô bé sẽ trở thành ác bá thu “thuế bảo kê” tiếp theo. Sau nữa, không biết bắt đầu từ khi nào, Trần Niệm không nộp “thuế bảo kê” nữa, hoặc cũng có thể nói là “thuế bảo kê” nửa phần ăn mỗi bữa đều chuyển sang nộp cho Tư Tư. Những tên đầu gấu khác hoàn toàn không dám ý kiến gì với chuyện này. Cứ như vậy lâu ngày, cả hai chuyển sang ngồi ăn cơm cùng nhau, sau nữa là cùng nhau đi đọc báo. Tư Tư rất muốn được trở lại xã hội loài người, từng tờ báo đều có thể đọc đến mức thuộc lòng. Cô bé kể rằng trước khi người thân biến dị, cô bé vừa thi đỗ vào một ngôi trường tốt dù trước đó học ở một trường rất tệ hại, dự định sẽ tiếp tục nỗ lực để vào được thành phố chính. Dù hy vọng có thể giúp cả gia đình có một cuộc sống tốt hơn đã tiêu tán nhưng cô bé vẫn muốn mình có thể sống tốt một mình, nuôi thêm vài con mèo nhỏ gen thuần chủng, không có nguy cơ biến dị. Trong một lần kiểm tra cơ thể vào năm 2138, Tư Tư nói với Trần Niệm: “Tên nhóc tóc trắng mắt vàng phía trước cậu chính là một quái vật, nghe nói một năm ngủ đến 10 tháng. Cậu tránh xa nó ra một chút.” Nhưng ngay sau đó, Trần Niệm bất hạnh phải tiếp xúc máu với “quái vật” kia. Tư Tư hoảng hốt, cô bé bóc phăng miếng băng gạc người ta dán lên cho cậu, quỳ xuống cắn vào vết rách da vốn rất nhỏ kia, máu tươi chảy ra hoàn toàn không có dấu hiệu bị ô nhiễm. Trần Niệm hoài nghi cô bé cố tình làm cho cậu thật đau. Cậu định đưa tay tới quệt vết máu bên khóe miệng Tư Tư đi nhưng khi ngón tay còn chưa chạm tới, cô bé bỗng nhiên rướn người tới, hôn lên môi cậu. “Hút sạch máu bẩn của cậu rồi đấy.” Tư Tư nói, “Biến dị thì cùng biến dị, chết thì cùng chết.” “Chắc sau này hai đứa có thể rời khỏi đây cùng nhau đó, thời gian cũng không chênh lệch quá nhiều đâu.” Bạch Kinh ngồi trong phòng đọc sách tủm tỉm cười nói. Bạch Kinh là người bạn duy nhất của Trần Niệm, rất lâu trước đã chuyển sang khu D, tuy không còn thường xuyên gặp mặt nhưng mối quan hệ vẫn rất tốt. Bạch Kinh lớn hơn hầu hết những đứa trẻ ở đây. Anh ta như có tinh thần trách nhiệm bẩm sinh, rất nhiều đứa trẻ đều coi anh như anh trai. Trần Niệm gật đầu, “Vâng, nếu thời gian quan sát của em kết thúc trước, em sẽ ở lại chờ bạn ấy.” Bạch Kinh cười xòa: “Cái thằng nhãi này.” Trần Niệm hỏi: “Anh Kinh sắp kết thúc thời gian quan sát rồi nhỉ?” “Ừ.” Bạch Kinh dừng một lát, lại nói, “Nhưng chắc anh không đi đâu.” “Tại sao?” “Anh định xin ở lại đây làm việc.” Bạch Kinh cười, thở dài một hơi, “Ngoại trừ cậu, vẫn còn mấy đứa nữa không tài nào khiến anh bớt lo được. Chờ đến khi mấy đứa kết thúc thời gian quan sát hết rồi anh đi sau. Ở lại đây cũng tốt, không cần lo ăn uống, lại còn kiếm được ít tiền.” Ký ức nhảy cóc đến cuối tháng 12 năm 2138. Đêm đó, Trần Niệm và Tư Tư đang đọc báo ở phòng đọc, cô nhi viện bỗng nhiên mất điện. Hai người thắp một ngọn nến, cùng nhau ngả xuống bàn ngủ. Khi Trần Niệm tỉnh lại, ngọn nến kia bị cậu ta nắm chặt trong lòng bàn tay. Không biết có phải vì nắm quá chặt và quá lâu hay không, ngọn nến như liền vào với cơ thể cậu. Chỉ qua một đêm, bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi. Chẳng hề có một dấu hiệu nào, hạt giống vốn ngủ say trong cơ thể mọi người đồng loạt nảy mầm, phân nửa cô nhi viện rơi vào biến dị. Khắp nơi đều là những người biến dị mất trí tàn sát lẫn nhau hệt như địa ngục trần gian. Thiết bị thông tin cho thấy entropy gen của Tư Tư đã lên đến con số hàng nghìn, may mà sức mạnh tinh thần vẫn nằm trong ngưỡng ổn định. Nhưng có vẻ như đã có sự cố xảy ra trong quá trình biến dị của cô bé, thân xác ấy không thể chịu nổi sự biến đổi đột ngột khi biến dị nên rơi vào mê man. Tuy còn sống nhưng cô bé đang chết dần chết mòn. Cũng chính vào ngày hôm đó, Trần Niệm bỗng nhiên phát hiện ra mình có thể nhìn thấy chỉ số sự sống còn lại của người khác, cũng có năng lực kéo dài sinh mệnh cho họ. Giống như một ngọn nến có thể phát ra vầng sáng le lói cứu mạng giữa bóng đêm. Cái giá phải trả là tự thiêu đốt chính mình. *** An Ngung thoát ra khỏi ký ức của Trần Niệm. Trần Niệm hoàn toàn không biết gì về việc bản thân đã bị đọc ký ức, chỉ hoang mang nhìn cậu, “Sao tự nhiên anh lại ngẩn người?” An Ngung đờ đẫn nói: “Tôi… nghĩ đến chuyện khác.” Trần Niệm thì thào: “Tư Tư là người biến dị vẫn chưa đánh mất ý chí nhưng giờ đang bị bệnh, cần được bác sĩ chữa trị. Tôi sắp kiệt sức rồi, có lẽ hỗn loạn ở cô nhi viện cũng sắp đến hồi kết.” Cậu ta dừng một chút, lại nói, “Nếu anh có thể khiến tuyết ở nơi này ngừng rơi, để thời gian tiếp tục trôi như bình thường, xin anh hãy mang cô ấy tới thành phố chính. Cô ấy là một người rất tốt, tôi đảm bảo.” An Ngung nhìn thẳng vào mắt cậu ta, “Phải làm sao mới có thể khiến tuyết ngừng rơi?” “Vào được lớp thứ tư, đánh thức anh Kinh, nói với anh ấy rằng nơi này đã không còn cần anh ấy bảo vệ nữa.” Nam thanh niên trong trí nhớ Trần Niệm hiện lên trước mắt An Ngung. Thực ra phong thái của Bạch Kinh có phần giống Lăng Thu, sự thân thiện trời sinh ấy khá hiếm gặp trên đời. “Vào lớp thứ tư như thế nào?” Trần Niệm cười cười, nhắm mắt lại, nói: “Khi lớp bên ngoài không còn người anh Kinh muốn bảo vệ nữa là có thể vào được lớp bên trong.” Trong tai nghe, Tần Tri Luật bỗng lên tiếng, “Ý cậu ta là giết cậu ta.” Hắn ra lệnh cho An Ngung, “Đưa tôi ra ngoài.” Tần Tri Luật bất thình lình xuất hiện trong không gian này khiến Slade sợ tái mặt. Trần Niệm cũng kinh ngạc đến mức mãi không thốt nổi thành lời. Cho đến khi Tần Tri Luật rút khẩu súng bên hông ra, Slade mới gượng gạo nói: “Chúng ta không thể tùy tiện giết người biến dị mang dị năng còn giữ được ý thức con người chưa gia nhập…” Tần Tri Luật cắt lời gã: “Vậy nên mới là tôi làm.” Hắn cởi chiếc găng tay cũ kĩ kia ra, ngón tay nắm nhẹ lấy thân súng. Đó là món vũ khí gắn liền với hắn, tên được đăng ký là “Bảo Vệ”. Tiếng nạp đạn quả quyết vang lên, Tần Tri Luật tì họng súng vào ngực Trần Niệm. Ánh nến lóe lên giữa bóng tối chiếu vào đôi mắt đen trước nay luôn luôn bình tĩnh, hắn trầm giọng nói: “Cảm ơn cậu đã bảo vệ trật tự vì loài người suốt 10 năm nay. Còn điều gì muốn nói với chúng tôi không?” “Tôi cũng không biết quá nhiều điều.” Trần Niệm rất bình tĩnh, “Sau khi Bạch Kinh dung hợp với gương, tôi chưa từng gặp anh ấy. Điều duy nhất tôi biết là khi anh Kinh chìm vào giấc ngủ, gương đã thay anh ấy thi hành sứ mệnh bảo vệ. Còn nữa, càng vào sâu sẽ càng nguy hiểm. Một khi đối tượng được bảo vệ đầu tiên chết, nơi này sẽ trở thành ván cờ không được phép dừng lại, mọi người phải đánh đến cùng.” “Cảm ơn đã nhắc nhở, chúng tôi đã biết.” Nói xong, Tần Tri Luật nhìn sang phía cô bé đang cuộn mình ngủ say trong góc tường, “Nếu sức mạnh tinh thần qua được kiểm tra, thành phố chính sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Nghe vậy, Trần Niệm mỉm cười. “Tôi tin là sẽ qua.” Cậu ta khẽ nói. Trần Niệm nhìn chăm chú vào An Ngung, “Bỗng nhiên tôi không cảm nhận được sự tồn tại của anh nữa. Có lẽ tôi thật sự sắp kiệt quệ rồi, các anh tới đây rất đúng lúc.” Cậu ta một lần nữa nhắm mắt lại, khẽ nói: “Xin hãy thay tôi chờ bạn ấy tỉnh lại. Cảm ơn nhiều.” Sau khi súng nổ, Tần Tri Luật kiểm tra vết thương trên người Trần Niệm rất lâu, xác nhận chắc chắn rằng cậu ta đã chết. Hắn cất ngọn nến vừa gỡ khỏi tay Trần Niệm đi, một lần nữa đeo găng tay lại. Máu tươi dính trên tay thấm vào lớp vải, để lại một mảng máu lớn bẩn thỉu. Slade đã ngoảnh đi từ lâu, chỉ có An Ngung vẫn chăm chú nhìn vào trưởng quan của mình. Cậu nhớ đến chuyện Chúc Đào từng nói ở khu 53, một nút bấm, hơn hai triệu mạng người, năm đó Tần Tri Luật chưa từng do dự. Tần Tri Luật cất súng đi, nói: “Lúc đối diện với cậu ta, cậu đã thất thần mất một lúc lâu. Đêm cậu nhờ tôi viết báo cáo chiến đấu hộ, cậu cũng đột nhiên tìm tới tôi, nhìn chằm chằm tôi giống như thế.” An Ngung sững người. Đang định giải thích, Tần Tri Luật đã liếc nhìn cậu, lạnh nhạt nói: “Nếu năng lực thứ hai của cậu có liên quan đến đọc ký ức, những gì cậu đã nhìn thấy khi nãy phải viết lại tỉ mỉ vào báo cáo chiến đấu.” Hắn lại nói tiếp, “Hoặc là trình bày cụ thể với tôi cũng được, cậu viết báo cáo quá tệ.” An Ngung không bất ngờ khi năng lực của mình bị đoán ra. Dù sao dường như trưởng quan luôn có thể nhìn thấu tất thảy. Cậu chỉ cảm thấy khi trưởng quan bình tĩnh như thế, một cảm giác áp lực đang lặng lẽ phủ xuống, đè lên người đang đứng thẳng tắp kia. Như một bản năng, cậu khẽ hỏi: “Phát súng hôm nay có nặng hơn nút bấm năm đó không?” Tần Tri Luật tạm dừng động tác. Hắn quay sang, nhìn thẳng vào mắt An Ngung, một lúc lâu sau mới hỏi: “Cảm thấy tôi rất đáng sợ?” “Tôi chỉ cảm thấy tiếng súng rất đáng sợ.” An Ngung nói. Cậu im lặng một lát, lại nói: “Thực ra tôi cũng có thể làm được.” Tần Tri Luật nở một nụ cười như nhẹ nhõm: “Tôi biết cậu có thể. Khi giết Lăng Thu, cậu không hề do dự.” “Vậy ngài có cảm thấy tôi…” “Không đâu.” “Một khi nút được bấm, người thực sự phải chịu đả kích chỉ có duy nhất người bấm nút. Khi cần phải kiên quyết xử quyết người đồng hành với mình, là đối tượng giám sát của tôi, cậu phải học được cách gánh vác điều đó.” Nói xong, Tần Tri Luật nâng bàn tay trái không dính máu lên, nhẹ nhàng đặt lên đầu An Ngung. Dù cho giọng nói nghe có vẻ nặng nề hơn nhiều nhưng động tác của hắn lại rất ôn hòa. “Bất kể chuyện gì xảy ra, bất kể đối mặt với ai…” Tần Tri Luật nhìn thẳng vào mắt cậu, từ tốn nói: “Đừng bao giờ quên sự kiên quyết khi cậu tự tay giết Lăng Thu.” Lời tác giả: Vụn tuyết rơi: Trần Niệm (2/3) – Mong tuyết ngừng rơi Khoảnh khắc đưa ra quyết định, tôi vô cùng nhẹ nhõm. Thực ra tôi không chắc quái vật tóc trắng mắt vàng kia có phải người tôi nên chờ đợi hay không. Nhưng hiện tại thực sự là lúc nên giao lại toàn bộ lợi thế. Tôi đã từng nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác màu đen đột ngột xuất hiện kia trên báo. Tư Tư từng nói, người đó là lớp phòng tuyến cuối cùng của loài người. Nếu Tư Tư đã sùng bái người ấy, vậy thì tôi cũng tình nguyện tin tưởng. Trước khi người đó nổ súng, tôi không quay sang nhìn Tư Tư. Tuy rất nhẹ nhõm, tuy đã tin tưởng nhưng tôi biết, chỉ nhìn thêm một giây thôi cũng sẽ khiến tôi lưu luyến. Hy vọng trận tuyết này có thể ngừng rơi trước khi ngọn nến ngừng cháy.
« Trước Sau »