Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu
Chương 41: Nhà chỉ huy
“Ngàn vạn lần không được từ chối ý tốt bất chợt của những người tai to mặt lớn, không thì không có trái ngọt mà ăn đâu.”
Lúc đó, An Ngung mới chỉ 9 tuổi vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Tuy đã đến khu 53 gần một năm nhưng vì ngủ quá nhiều, cậu cũng chưa gặp Lăng Thu được mấy lần, vậy nên người mang gương mặt bầm dập đối diện trông khá lạ lẫm.
Lăng Thu xé nát một trang báo bỏ đi, nhét vào mũi để thấm máu, than thở: “Anh nói một câu “không cần” thôi mà, với lại cái bánh mì đó đã lên mốc luôn rồi.”
Cuối cùng bé An Ngung cũng nhận ra đó là ai. Cậu yên lặng một lát, ánh mắt nhìn về phía ổ bánh mì ngũ cốc được ném trên giường.
“Anh không cần?” Cậu nhỏ giọng hỏi.
“Mọc mốc cả rồi, ăn thế quái… Ê này!”
An Ngung đã nhanh chóng chà đám lông mốc xanh trên ổ bánh mì vào lòng bàn tay, cắn vội một miếng lớn.
Bánh mì khô đét khiến khóe miệng cậu nứt cả ra, mùi bột mì quyện với mùi máu tươi, cậu rướn cổ, cố gắng nuốt vào bụng.
Nét mặt Lăng Thu nhìn cậu trông rất phức tạp nhưng ánh mắt lại dần trở nên hiền hòa.
“Đừng có ăn.” Anh giữ chặt cổ tay An Ngung, “Cứ như con sói đói vậy.”
Cổ tay của một đứa trẻ 9 tuổi gầy đến mức nằm gọn lỏn trong nắm tay. Anh ước lượng kích thước đó, nói với vẻ bất lực: “Anh cho cậu bánh mì, chờ anh nhé.”
***
“Cổ tay rất gầy.”
Giọng nói có vẻ không mấy hài lòng của Tần Tri Luật cắt ngang dòng hồi tưởng của An Ngung.
Qua lớp băng vải, An Ngung không thấy rõ được biểu cảm của trưởng quan, chỉ có thể ngơ ngác quay sang hướng đó.
Tần Tri Luật nói tiếp: “Huấn luyện bao nhiêu lâu thế rồi mà sức vóc vẫn chẳng khá hơn gì cả. Xem ra huấn luyện viên của cậu không hề được việc, quay về sẽ cân nhắc đổi người.”
Tưởng Kiêu lập tức biện giải: “Lượng huấn luyện của An Ngung cũng không hề nhẹ, chỉ là ngài ấy…”
“Cậu ấy cần một giáo viên dẫn đường thực sự chứ không phải một kẻ sùng bái.” Tần Tri Luật ngắt lời y, lại nhấc cổ tay An Ngung lên, “Tôi sẽ nói với Cider một tiếng, để cậu ta huấn luyện cho cậu. Tuy là biến dị loại hình chim nhưng Cider vẫn rất chăm chỉ rèn luyện cơ bắp.”
An Ngung không dám từ chối ý tốt của trưởng quan, cậu gật đầu, “Vâng” một tiếng.
Tần Tri Luật cầm tập tài liệu trong khu vực kiểm tra cơ thể lên rồi nắm cổ tay cậu dẫn ra ngoài.
Thực ra băng vải cũng không che hết ánh sáng, chính An Ngung cũng nhìn được đại khái đường đi và chướng ngại vật. Nhưng nhớ đến lời nhắc nhở của Lăng Thu năm đó, cậu yên lặng tiếp nhận ý tốt kỳ lạ đến từ cấp trên.
Tưởng Kiêu đi theo sau, vẫn cố gắng khuyên nhủ cậu: “Kỹ năng công kích của ngài chỉ có thể kích hoạt trong trại thái bị động, năng lực điều khiển không gian và thời gian vừa manh nha xuất hiện đều phù hợp để quy về hệ phụ trợ khống chế, ngài cũng không cần cố gắng luyện tập cơ bắp nhiều như ngài Cider…”
“Quả nhiên cậu không hợp làm thầy của cậu ấy.” Tần Tri Luật một lần nữa ngắt lời y, “Vị trí của Góc không phải phụ trợ.”
Tưởng Kiêu sửng sốt, “Vậy thì là gì?”
An Ngung cũng không kìm được tò mò, “Ngài đã định vị rõ ràng năng lực của tôi rồi sao?”
Hỏi xong, cậu chợt thấy hối hận. Cậu nhớ hồi bé cậu từng hỏi Lăng Thu câu hỏi tương tự rất nhiều lần, Lăng Thu khi thì nói cậu là tên vô ơn, khi lại nói cậu là đồ phế vật.
Cậu có một dự cảm rất có thể trưởng quan sẽ đưa ra một đáp án chẳng khác mấy.
Nhưng Tần Tri Luật không trả lời ngay, hắn chỉ đưa mắt nhìn Tưởng Kiêu, thản nhiên nói: “Cậu cảm thấy cậu ấy là phụ trợ chẳng qua là vì cậu ấy còn chưa học được cách chính xác vận dụng năng lực của mình.”
Đoàn người tiếp tục bước đi, An Ngung càng nghĩ càng thấy không đúng.
Tại sao cuối cùng lại đổ hết lên đầu cậu vậy?
“Trưởng quan, ngài…”
“Suỵt. Hình như có thứ dơ bẩn gì đó đang đuổi tới đây.” Slade bỗng lên tiếng nhắc nhở. Gã cẩn trọng đánh hơi một lát, nghiêm nghị nhắc lại: “Không chỉ một thôi đâu, là rất nhiều.”
Lúc nãy, sau khi lấy tài liệu và rời khỏi khu y tế, đám trẻ bên ngoài đã tản đi hết. Thi thể bẩn thỉu, đầy những vết thương dưới đất chẳng mấy nữa sẽ bị tuyết rơi khắp trời vùi lấp, khó lòng tìm lại tung tích.
Không biết bọn chúng được mật báo hay gió tuyết đã đưa mùi đặc biệt đi quá xa, cảm giác kỳ quái quen thuộc đang từ bốn phương tám hướng bao vây về phía An Ngung.
Mọi người quay trở lại vị trí sẵn sàng chiến đấu giống như trước đó. Slade nói bằng chất giọng khàn: “Tuy không muốn đắc tội ngài thêm nữa nhưng tôi vẫn phải nói sức hấp dẫn của ngài đối với những thứ dơ bẩn đúng là đáng ngạc nhiên.”
An Ngung bình tĩnh hỏi lại: “Những thứ dơ bẩn gồm những gì, có tính cả anh không?”
“… Thành thật xin lỗi vì trước đó tôi đã mạo phạm ngài. Quả thật tôi không phải một kẻ đạo đức, cao thượng gì nhưng xin thứ lỗi, tôi không thể chấp nhận cách gọi “thứ dơ bẩn” này được.” Nói xong, Slade dừng lại giây lát rồi nói tiếp, “Chỉ những sinh vật biến dị vĩnh viễn đánh mất ý chí mới là như vậy.”
Đang nói, xuyên qua lớp băng vải, An Ngung nhìn thấy một bóng dáng khổng lồ đang tiến tới từ phía xa.
Nền đất bắt đầu rung chuyển, những tiếng ồn hòa lẫn vào với nhau. Trong mông lung, dường như gió tuyết cũng bị pha thêm những màu sắc hỗn tạp, hoang đường.
Trực giác nói với cậu rằng ít nhất phải có trên 10 sinh vật với entropy gen khủng khiếp đang tiếp cận nơi này, sự thèm khát của chúng còn đáng sợ hơn cả những kẻ ở khu 53.
An Ngung im lặng một lát, “Có cách nào khiến chúng bỏ qua tôi không?”
“Không đâu.” Tưởng Kiêu thành thật nói, “Hiện tại, trong mắt chúng, chúng ta là một đám biến dị chưa gặp bao giờ đang vây quanh một người mù.”
Slade bổ sung, “Người này dường như còn tỏa ra một mùi pheromone kỳ quái nào đó khiến chúng thèm thuồng phát điên lên được.”
An Ngung: “…”
Khoảnh khắc gió phả mùi tanh hôi của sinh vật biến dị đến trước mũi, một tiếng súng quyết đoán vang lên, chủ động bắt đầu trận chiến này.
Tiếng súng khiến An Ngung trở nên căng thẳng. Cậu túm chặt lấy cánh tay đang dắt cậu, Tần Tri Luật nhắc nhở: “Là Pat nổ súng, cậu ta bắn rơi một con chim.”
An Ngung sực nhớ ra Pat mang theo hai loại vũ khí hoàn toàn khác nhau là súng ống hạng nặng và đao cỡ lớn. Súng sẽ phế bỏ khả năng hành động trên cao của các sinh vật biến dị loài chim. Dù sao trong đội bọn họ cũng không có ai biết bay.
Qua lớp băng vải, những người đồng đội xung quanh đã nhanh nhẹn lao ra. Pat quen dùng vũ khí lạnh vẫn duy trì cơ thể nhân loại, linh hoạt lao vào giữa đám quái vật khổng lồ. Tưởng Kiêu và Slade đã phô toàn bộ đặc điểm biến dị ra, dùng tứ chi to lớn quần ẩu với bọn chúng.
An Ngung không thấy rõ được động tác của từng người, thậm chí không thể nhìn thấy rốt cuộc đám sinh vật biến dị có dáng vẻ ra sao, chỉ có thể nhận biết phương hướng đại khái của mỗi đồng đội. Nhưng cậu vẫn biết phía xa có ít nhất trên mười loại biến dị khác nhau, không phải vì thiết bị thông tin cảnh báo mà là vì vô số âm thanh hoang đường đang càn rỡ khiêu khích sự kiên nhẫn của cậu: Tiếng dịch nhầy nhớp nháp chuyển động, tiếng thở khò khè méo mó như truyền qua cái bộ đàm bị hỏng, tiếng đập cánh liên hồi, tiếng đàn thú gầm gừ… Xa hơn nữa, cậu nghe thấy tiếng thiết bị thông tin của Tưởng Kiêu đang cảnh báo sức mạnh tinh thần đang giảm nhanh. Tuy bản thân cậu không bị tấn công tinh thần nhưng những âm thanh và những thứ mùi hỗn tạp lúc này lại khiến huyệt thái dương cậu đập thình thịch như muốn vỡ ra.
“Tìm cách hỗ trợ đi.” Tần Tri Luật bỗng ghé sát vào tai cậu mà nói: “Đừng có đứng không.”
Nghe vậy, An Ngung đưa tay lên lớp băng vải theo bản năng nhưng Tần Tri Luật lại ngay lập tức tóm chặt gáy cậu, cũng đè tay lên trên nút buộc phía sau đầu.
“Không cần nhìn, cũng không cần nghe, quá nhiều thông tin chỉ quấy nhiễu cảm giác của cậu thôi.” Giọng Tần Tri Luật rất nhẹ nhàng nhưng chỉ lệnh dẫn đường ấy lại truyền thẳng vào tai cậu cực kỳ rõ ràng. “10 năm trước, có người đã nói với tôi thời gian và không gian có phương thức diễn dịch đặc biệt của riêng chúng, không liên quan đến thính giác và thị giác. Cậu phải học được cách cảm nhận phương thức diễn dịch này thì mới có thể vận dụng sức mạnh của mình thực sự thông thuận.”
Hắn tạm dừng một lát rồi lại nói tiếp: “Nếu cậu định phó mặc cho đồng đội gi.ết ch.ết đám sinh vật biến dị này thì đó chính là lãng phí rất nhiều cơ hội kích hoạt gương vỡ.”
An Ngung như nghẹt thở. Sau lớp băng vải, đôi mắt vàng lập tức đanh lại.
Quả thật cậu không nhất thiết phải dùng mắt quan sát. Chỉ cần cảm nhận thật tỉ mỉ, dao động của không gian đã đủ phơi bày tất cả mọi thứ cho cậu biết.
Một sinh vật biến dị cao lớn đang ngoác cái miệng lớn đỏ lòm như bồn máu của nó về phía Pat, muốn nuốt trọn hắn vào bụng. Mà đằng sau Pat, tên có cái mỏ nhọn hoắt đang nóng lòng muốn chọc thủng tim hắn.
Trên vai Pat có một vết thương sâu đến tận xương, hoa bồ công anh của Kazama đang đậu trên vết thương đó, chậm rãi giúp hắn cầm máu.
Trong khi đó, hắn hoàn toàn không để tâm tới cơn đau, vung thanh đao lớn lên ngang đỉnh đầu rồi ngồi xổm xuống, vừa để né tránh, vừa để tìm kiếm cơ hội phản kích.
Tần Tri Luật bỗng gõ lên cổ tay An Ngung.
“Chính lúc này.”
Như tâm ý tương thông, An Ngung còn chưa kịp ý thức được bản thân nên làm gì đã bất chợt cảm thấy không gian bị gấp nếp.
Là mệnh lệnh của chính cậu.
Trong khoảnh khắc, Pat nhoáng cái xuất hiện ở vị trí cách chỗ ban đầu nửa bước chân. Sau một tiếng động rất khẽ, tên có cái mỏ nhọn hoạt sượt sát qua người hắn, đâm thẳng vào yết hầu sinh vật biến dị phía đối diện.
Dòng máu đặc quánh, tanh tưởi phun ra tung tóe. Hắn thoáng ngẩn ra một giây rồi ngoảnh phắt đầu lại.
Phía xa, cậu trai loài người đang bị bịt mắt kia vẫn ngoan ngoãn đứng cạnh Tần Tri Luật như không hề làm gì.
Nhưng gió thổi qua tóc mai của cậu, phía sau lớp băng vải dường như có một ánh nhìn chăm chú, một đôi mắt nhìn thấu vạn vật, nắm trọn tất thảy những gì đang diễn ra trên chiến trường.
Phải mất vài giây, sinh vật biến dị khổng lồ kia mới chậm chạp đổ xuống đất. Ngay sau đó, Pat nghe thấy tiếng gương vỡ giòn tan.
Bóng người phía xa chợt cứng đờ.
Tiếng ồn ào dữ dội như khuấy đảo bộ óc cậu. Trong khoảnh khắc, An Ngung cảm tưởng như não mình đã bị bắn nát. Cậu đưa hai tay lên bịt tai lại theo bản năng nhưng ngay lập tức, tay cậu bị giữ chặt và kéo trở lại bên cạnh người.
“Nếu khó chịu thì không cần cố chịu, cứ bộc phát ra đi, cậu sẽ không mất kiểm soát.” Tần Tri Luật trầm giọng nhắc nhở bên tai: “Pat bị thương rất nặng, Kazama chữa trị lại chậm, nếu…”
Nếu thời gian của Pat cũng có thể tăng tốc thì tốt.
Khi suy nghĩ ấy chợt lóe lên trong lòng An Ngung, tiếng ồn ào xuất hiện sau khi gương vỡ chợt bị cắt ngang trong một giây.
Rồi ngay sau đó, tiếng động càng dữ dội hơn lại nghiền ép não bộ cậu nhưng cậu đã không còn bận tâm tới điều ấy nữa. Cảm giác bực bội khó lòng nào áp chế nổi đánh thức một vài thứ, giúp cậu cảm giác được vết thương trên vai cực kỳ chuẩn xác qua lớp băng vải đang che khuất tầm nhìn.
Những hạt bồ công anh nhẹ nhàng bay lên cao. Phía xa, Kazama Takashi Sakai sửng sốt nhìn vết thương đang nhanh chóng liền lại của Pat đến tận khi tiếng gương vỡ biến mất.
“Làm tốt lắm.” Tần Tri Luật nói. “Nếu cậu đã có thể khống chế thời gian một lần, đương nhiên có thể khống chế lần thứ hai. Giống như ở khu 53 vậy, năng lực khống chế này cần phải luyện tập nhiều lần, kể cả khi quá trình ấy đầy đau khổ. Nhưng muốn tiến lên tất yếu phải chịu khổ.”
Hắn một lần nữa nắm chặt cổ tay An Ngung, vu.ốt ve phía trên mạch đập, nói khẽ: “Còn hai mươi sinh vật biến dị nữa, cậu có hai mươi cơ hội lợi dụng đau khổ.”
Gió tuyết khiến bóng người nho nhỏ kia gần như bị vùi lấp.
Nếu không phải bên cạnh còn một người đàn ông cao lớn mặc đồ đên, có lẽ sẽ chẳng ai để mắt tới cậu.
Từ những hình ảnh nhìn thấy được thông qua thiết bị ghi hình, đây chỉ như một video bình thường ghi lại cảnh hỗn chiến giữa Người Giữ Trật Tự và sinh vật biến dị, tuy quy mô có hơi lớn một chút nhưng vẫn có thể nhìn nhiều thành quen.
Nếu không xem đi xem lại thật kỹ càng, rất khó có thể phát hiện ra những hiện tượng bất thường.
Dường như hành động của mỗi một đối tượng sẽ phát sinh biến đổi vào thời khắc mấu chốt.
Vị trí của bọn họ bị dịch chuyển, đối tượng tấn công bị thay đổi, thậm chí có người sẽ đột ngột biến mất cả chục giây rồi mới xuất hiện trở lại.
Trong những tiếng gương vỡ mà thiết bị liên tục thu được, vết thương của sinh vật biến dị không ngừng chảy máu tươi còn vết thương của những Người Giữ Trật Tự lại chỉ như những hình ảnh vô tình xuất hiện do lỗi của thiết bị ghi hình.
Có đối tượng bị gia tăng tốc độ tiến tới cái chết nhưng lại có đối tượng khác được thời gian ưu ái, lành lặn những vết thương nhanh chóng hơn.
Những chi tiết không tài nào tin nổi trong cuộc chiến lặng lẽ xoay chuyển tất thảy, nếu không cẩn thận xem xét, chắc chắn sẽ vô tình bỏ qua.
Hệt như những ảo ảnh xuất hiện giữa bão tuyết.
Chỉ ít lâu sau, thế giới trở về với sự yên tĩnh, chỉ còn lại những thứ nhơ nhớp la liệt dưới đất.
Bốn Người Giữ Trật Tự đứng giữa tuyết như vừa chìm vào cơn mê. Đến thời điểm tỉnh giấc, bọn họ khó lòng nào nhớ lại chính xác rốt cuộc bản thân đã làm những gì.
Vết thương cuối cùng của những người trong đội là vết thương trên đuôi rắn của Tưởng Kiêu.
Mọi người ngơ ngác nhìn chằm chằm vết thương kia tự động lành lại. Nhưng mới lành được một nửa, nó bỗng nhiên không lành tiếp nữa.
Vài giây sau, những hạt bồ công anh đang bay lơ lửng trên không trung chần chừ rơi xuống, bay xung quanh quan sát một hồi, xác định chắc chắn rằng vết thương kia đã ngừng lành lại mới chậm chạp bắt đầu làm việc.
Cách đó không xa, Tần Tri Luật điềm nhiên đỡ lấy eo An Ngung ngay khi cậu lả đi.
Gió lại thốc qua vạt áo rộng thùng thình, da thịt An Ngung lạnh ngắt, cách một lớp găng tay cũng có thể cảm nhận rất rõ.
Hai chiếc xúc tu trườn ra từ dưới vạt áo khoác màu đen, quấn quanh vị trí cũ.
“Đang ngủ.” Tần Tri Luật bình thản nói với đám Tưởng Kiêu vừa chạy tới. “Sử dụng năng lực quá mức, cần phải ngủ.”
Lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng này, Kazama tò mò nhìn về phía An Ngung đang ngả trên vai Tần Tri Luật.
Mái tóc trắng rối tung như có thể hòa lẫn với tuyết rơi đang gối lên áo khoác của trưởng quan số một Tháp Nhọn. Băng vải che trên đôi mắt đang ngủ, tiếng hít thở đều đặn như một con thú nhỏ cho thấy rằng người đó đang ngủ rất sâu.
Thiết bị ghi hình bay xuống từ trên cao, bị Kazama cất vào trong túi.
Anh ta cố gắng kìm nén kích động muốn chụp ảnh lại, hạ giọng, nói: “Ngài Góc phải ngủ bao lâu ạ?”
“Không cần nói nhỏ. Nếu thật sự đánh thức được cậu ấy thì cậu quá giỏi.” Tần Tri Luật liếc nhìn người đang tựa vào vai mình, chần chừ một lát rồi nói, “Có lẽ tôi dẫn dắt hơi quá đà. Lần kiệt sức trước, cậu ấy ngủ liền 8 ngày.”
Mọi người: “…”
Tưởng Kiêu im lặng một lát, bèn nói, “Tôi không thể không nhắc nhở ngài rằng xét theo gen và kết cấu sinh học, An Ngung chỉ là một nhân loại yếu đuối.”
“Yếu đuối?” Tần Tri Luật nhướng mày khá bất ngờ, “Không phải cậu từng nói cậu rất may mắn khi được chứng kiến cảnh cậu ấy săn mồi à?”
“Mau chóng trưởng thành, đối với cậu ấy, đối với nhân loại, đều có lợi.”
Xúc tu quấn quanh eo An Ngung siết chặt thêm một chút. Tần Tri Luật ngoảnh sang nhìn cậu, hồi lâu sau bèn đưa tay lên che kín vành tai đã đỏ lên vì tuyết lạnh.
Đầu ngón tay lướt qua vết sẹo sau tai, tạm dừng một lát rồi lại vén gọn tóc thay cậu.
“Trưởng thành chỉ có thể đạt được trong cực hạn, đó là số mệnh của cậu ấy.”
Nói xong, Tần Tri Luật ngẩng đầu lên, bình tĩnh đưa mắt nhìn Tưởng Kiêu và những người còn lại.
“Chắc chắn cậu ấy sẽ không chỉ là một phụ trợ.” Hắn vu.ốt ve bàn tay đeo găng lên mái tóc xù của An Ngung, “Cậu ấy là một nhà chỉ huy. Thứ cậu ấy phải khống chế cũng không chỉ dừng lại ở một hai trận hỗn chiến thôi đâu.”
Lời tác giả:
Những trang sổ rời rạc: 26 – Vụn bánh mì
Bất kể thần linh hay con kiến, trong vũ trụ, tất cả đều như nhau.
Nhỏ bé. Mù mờ.
Thường quay vòng vòng một cách vô nghĩa.
Vào những thời điểm ngẫm nhiên, vũ trụ sẽ thả xuống một chút vụn bánh mì.
Để chỉ dẫn cho kẻ đang hoang mang kia biết lối ra tiếp theo.
Vậy nên thần cũng giống như con người, đều vô cùng trân trọng vụn bánh mì của vũ trụ.
Điều tuyệt vời nhất chính là bạn sẽ không bao giờ biết khi nào sẽ là lần kế tiếp mình nhận được vụn bánh mì.
Cũng không bao giờ đoán được ra là ai sẽ đi ngang qua bạn, tiện tay rải chúng xuống.
Vụn tuyết rơi: Kazama Takashi Sakai (1/3) – Vật thể hình cầu có lông
Tôi có một đôi mắt vừa to vừa tròn, chỉ có phần đầu mắt là hơi nhọn vào một chút xíu.
Bọn họ nói tôi giống như một con vật họ mèo, bị tôi nhìn chăm chú lâu sẽ vô thức sợ hãi.
Nhưng thực ra loại hình biến dị của tôi là bồ công anh, vật môi giới để truyền sức mạnh chữa trị đi cũng là bông hoa với những hạt giống bay tán loạn.
Chúng tròn vo, có lông xù, biết bay lượn trong gió.
Quả thật đôi mắt tôi có hơi dữ nhưng lại hoàn toàn không có sức kháng cự trước những vật thể hình cầu có lông.
Lần đầu tiên chứng kiến sức mạnh của Góc trên chiến trường, tôi sững sờ rất lâu.
Có lẽ vì cách một lớp băng vải, việc không thể nhìn thấy đôi mắt của ngài ấy khiến sức mạnh thần bí đó càng làm cho người ta sợ hãi hơn.
Khi ngài ấy chạy về phía tôi, tôi cố gắng lùi lại vài bước.
Trước đây, tôi cực kỳ khao khát muốn được làm trị liệu cố định của ngài ấy nhưng hiện tại, tôi lại thấy chùn chân.
Vậy mà khi đến gần, cảm giác sợ hãi như rơi xuống vực sâu ấy lại biến mất.
Ngài ấy ngả lên vai Luật.
Cái đầu với mái tóc trắng xù xù hệt như một đóa bồ công anh trắng phau.
Bồ công anh đang ngủ, còn phát ra tiếng thở khe khẽ.