Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu

Chương 44: Vận mệnh đan xen
« Trước Sau »
An Ngung đứng dưới mái hiên, nhìn gió tuyết từ từ biến đổi. Bầu trời tối sầm đi, gió thổi những bông tuyết bay tán loạn khắp nơi như đứa trẻ con ngỗ nghịch đang chơi ném cát. “Gương cực kỳ nhạy bén, nó đã nhận ra rằng Kiến Tinh đang gặp nguy hiểm. Mỗi lúc như thế, thời tiết sẽ trở nên cực kỳ khó lường, sinh vật biến dị cũng sẽ trở nên nóng nảy hơn, thậm chí tự giết hại lẫn nhau. Chuyện như thế này đã từng xuất hiện vài lần, dần dà, mọi người không còn dám có những suy nghĩ xằng bậy với Kiến Tinh nữa.” A Nguyệt nhìn tuyết rơi lả tả giữa không trung, “Thuốc độc là cách duy nhất có hy vọng gi.ết ch.ết được Kiến Tinh. Tôi chỉ sợ mình không kịp gi.ết ch.ết cậu ấy trước khi bị xử quyết. Nếu thế, lưng cậu ấy sẽ càng đeo nhiều ám ảnh nặng nề hơn, hơn nữa…” Cậu rũ mắt, cười khổ, “Cậu ấy thật sự sẽ chỉ còn một mình.” An Ngung im lặng nhìn bàn tay rướm máu của A Nguyệt. Khi được thả ra khỏi không gian bị bẻ cong, cậu sợ đến mức ngã ngồi, tay chống xuống đất nên bị thương. An Ngung nắm lấy mảnh gương vỡ trong túi áo, muốn nghe được tiếng ồn ào trong đầu. Một lát sau, A Nguyệt bỗng nhận ra điều khác thường. Cậu kinh ngạc nhìn lòng bàn tay mình, những vết rách ngang dọc trên đó đang lành lại, nhanh chóng kết vảy. “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy năng lực đáng sợ đến vậy…” Cậu ngơ ngác ngẩng đầu nói với An Ngung: “Hơn nữa anh còn có thể che giấu hoàn toàn đặc điểm biến dị, phải chăng anh…” “Người Giữ Trật Tự.” An Ngung thẳng thắn đáp: “Tôi nhận nhiệm vụ của thành phố chính, tới cô nhi viện chỉnh đốn lại trật tự thời không.” Đôi mắt màu hổ phách kia thực sự chấn động, “Người ở ngoài đã biết rồi?” “Phải. Thành thật xin lỗi, đã quá muộn.” Cái nhìn chăm chú trong trạng thái kích động quá mức đó khiến An Ngung thấy không thoải mái cho lắm. Cậu lảng đi, tiếp tục nói: “Người mặc đồ đen kia là trưởng quan của tôi, tôi cũng không biết ngài ấy sẽ làm gì Kiến Tinh. Nhưng chúng tôi phải tới lớp trong cùng của gương, phải gi.ết ch.ết Bạch Kinh.” Nghe vậy, đôi môi A Nguyệt run lên như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ “Ừ” một tiếng. “Cũng phải, Người Giữ Trật Tự mà.” Bão tuyết lớn ảnh hưởng đến thông tin liên lạc, trong kênh chung đầy tạp âm rè rè, Tưởng Kiêu lên tiếng: “Tôi sắp đến rồi, nhưng rất nhiều sinh vật biến dị tôi gặp được trên đường đều đang tụ tập về phía phòng hoạt động. Xảy ra chuyện gì vậy?” An Ngung bình tĩnh trả lời, “Là do gương gây ra. Với cả, đám sâu bọ tham lam ở đây dường như còn nhạy hơn cả ở khu 53.” Cậu và trưởng quan đã tách khỏi nhau, thứ có thể giúp cậu che đậy bản chất đã không còn. “Tôi hiểu rồi.” Nghe vậy, Tưởng Kiêu quyết đoán phân chia kế hoạch tác chiến, “Mọi người, tôi sẽ chặn một phần trên đường. Những người còn lại bảo vệ Góc.” An Ngung liếc thấy ba đồng đội quanh mình đồng loạt đưa tay chạm lên tai nghe. “Rõ.” “Rõ.” “Rõ.” Chỉ chốc lát sau, phía xa, trong màn tuyết mịt mù, những cái bóng khổng lồ lô nhô một lần nữa xuất hiện. A Nguyệt lo lắng nhìn sang phía An Ngung, “Ở đây phải có đến hàng trăm sinh vật biến dị trong khi mấy anh chỉ…” “Đừng sợ.” An Ngung nhìn những người đồng đội đã vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, “Họ đều rất mạnh.” Trong kênh liên lạc chung, bên phía Tưởng Kiêu đã vang lên tiếng rít gào và tiếng đánh nhau của sinh vật biến dị. Y phấn chấn nói: “Được ngài coi trọng là vinh hạnh của tôi.” Pat khá kiệm lời vẫn là người tiên xung phong lao lên khi đội quân sinh vật biến dị tới gần. Slade cũng lập tức bắt kịp, dặn dò trong kênh liên lạc: “Nhớ để ý Góc.” “Yên tâm.” Kazama đã làm nhiệm vụ cùng Slade vô số lần mỉm cười, “Sẽ bảo vệ Góc và mọi người chu toàn.” Đất trời tối tăm, ngay cả tuyết cũng trở nên âm u. Những tiếng rít gào quái đản và cảnh tượng máu me gần như khiến A Nguyệt phát điên. Cậu ngoảnh lại nhìn người đang đứng bên cạnh mình, đó là tồn tại bình tĩnh nhất ở đây lúc này. Cảnh tượng chém giết ghê rợn trước mắt như nằm ở một thế giới hoàn toàn tách biệt với người ấy. An Ngung lơ đãng nhìn tuyết rơi hệt như mọi chuyện chẳng hề liên quan đến cậu. A Nguyệt bỗng cảm thấy đây phải là một nhân vật cực kỳ đáng gờm. Nhưng cậu lại không thực sự chắc chắn. Bởi vì nhân vật lớn này ăn mặc quá giản dị, thể trạng trông cũng chẳng cường tráng hơn đám trẻ bình thường sống ở cô nhi viện là bao. Một lát sau, đôi mắt vàng ấy chợt đanh lại. Ngay giây tiếp theo, A Nguyệt kinh ngạc phát hiện một vị Người Giữ Trật Tự vốn đang bị vây công từ cả hai bên bỗng nhiên biến mất. Trong chính khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hai sinh vật biến dị xô ngã nhau rồi lập tức lao vào ẩu đả. Chưa đầy một phút, thắng bại đã được định đoạt. Giây phút một trong hai sinh vật biến dị đó chết, A Nguyệt thoáng liếc thấy người kia chợt gồng người lên. Cậu quay sang nhìn, An Ngung đang nhắm chặt hai mắt, nhíu mày cố gắng chịu đựng. Mà cũng ngay lúc đó, một sinh vật biến dị vốn đang bị thương nặng gần đó giống như bị người ta giáng thêm một đòn, miếng vết thương trào máu, nhanh chóng tử vong. A Nguyệt nhìn An Ngung đầy kinh ngạc. Rõ ràng từ đầu tới cuối, An Ngung chưa từng làm ra bất kỳ hành động gì nhưng dường như mọi thứ đều bị người này khống chế. “Ngài…” An Ngung khẽ lẩm bẩm: “Hiệu quả thấp quá…” Tần Tri Luật lên tiếng, “Tình huống tương tự như ở khu 53, những kí.ch thíc.h giống nhau sẽ dần kém hiệu quả. Cậu không cần nhúng tay vào trận chiến này, giữ sức đi.” “Vâng.” An Ngung hít sâu để bình ổn nhịp tim, “Ngài ổn chứ?” “Ừ, tâm sự với đứa trẻ bị mất ngủ một chút.” “Tâm sự…” Trưởng quan càng nhẹ nhàng bâng quơ, An Ngung lại càng cảm thấy lạnh người. Do dự một lát, cậu mới hỏi: “Là kiểu tâm sự mà dí súng trên đầu ấy ạ?” Tần Tri Luật im lặng một hồi mới nói: “Để dọa cho đứa trẻ bị mất ngủ ngất luôn à? Đúng là có thể thử, tuy rằng tôi vốn không hề nghĩ đến cách này.” An Ngung: “…” “Từ sau khi biến dị, đèn xung quanh cậu ta vẫn luôn sáng. Kiến Tinh nói cậu ta cũng không biết phải điều khiển thế nào.” gi.ết ch.ết Kiến Tinh, chắc chắn đèn sẽ tắt. Nhưng bản thân việc tắt đèn lại chính là điều kiện an toàn để gi.ết ch.ết Kiến Tinh. Đây thực sự là một vòng tuần hoàn chết. “Tôi muốn thử khiến cậu ta ngủ. Tạm thời tôi sẽ đóng quyền được vào kênh liên lạc riêng đối với cậu.” Tần Tri Luật bình thản bỏ lại một câu rồi lập tức tắt kênh. Nghe những gì được truyền qua tai nghe, An Ngung thoáng hoảng sợ. Cậu vốn tưởng mình đã chứng kiến đủ nhiều việc “không tiếc từng chiếc lông vũ” trưởng quan làm, nhưng cậu hoàn toàn không ngờ rằng trưởng quan vẫn còn có chuyện muốn né tránh cậu. Cậu không kìm được mà bắt đầu lo lắng rằng trưởng quan sẽ thật sự nghĩ đến việc dùng súng dọa cho Kiến Tinh ngất xỉu. Nếu là như vậy, cậu sẽ vô cùng áy náy. “Ngài làm sao thế?” A Nguyệt thắc mắc nhìn cậu, “Kiến Tinh… Cậu ấy ổn chứ?” Nghe vậy, An Ngung hoàn hồn, hoang mang quay sang nhìn A Nguyệt. Trong khoảng thời gian gần đây, tất cả những người xung quanh cậu đều nói tính xã hội của cậu đã có tiến bộ, đôi khi thậm chí còn cảm thấy cậu biết suy nghĩ đến cảm nhận của người khác dù chưa chắc đã nghĩ đúng. Nhưng giờ khắc này, cậu vẫn không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của A Nguyệt. Rõ ràng đã quyết định phải gi.ết ch.ết Kiến Tinh, vậy mà cậu bé này còn lo lắng Kiến Tinh có ổn hay không. An Ngung lấy mảnh gương vỡ ở lớp ngoài cùng ra khỏi túi, úp mặt đen xuống dưới, ngửa mặt trắng lên trên, đặt chính ở giữa mình và A Nguyệt. A Nguyệt thoáng sửng sốt, “Đây là…” “Nhìn gương đi.” An Ngung khẽ nói, “Cũng để cho tôi quan sát cậu.” Ánh mắt hai người chạm nhau trong gương. Sau một khoảnh khắc, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên ẩm ướt, tiếng mưa rơi xuất hiện trong thế giới. Bên ngoài khu nhà y tế màu xám trắng, A Nguyệt nhỏ tuổi đang ngồi xổm dưới mái hiên nhìn nước mưa chảy thành dòng, cứ một lúc lại đưa mắt dáo dác quan sát phía cửa. Hôm nay là ngày thứ hai cậu chuyển từ khu D tới khu B, cô giáo hỗ trợ Lý Âm nhờ cậu bắt chuyện với một cậu bé tên Kiến Tinh. Cô giáo nói cậu bạn kia luôn bị mất ngủ lại không có bạn bè, rất đáng thương. Hôm nay vừa khéo là ngày kiểm tra cơ thể, A Nguyệt trông thấy Kiến Tinh từ xa: Một cậu bạn nhỏ xíu đang đứng xếp hàng. Những người xung quanh cố hết sức tránh né nhưng dường như cậu đã quá quen với điều đó. Cậu yên lặng thực hiện từng bước theo trình tự, khi bị yêu cầu cởi quần áo, sắc mặt cậu cũng không hề thay đổi, cứ thể ngoan ngoãn lột sạch đồ trên người. Cơ thể chi chít những vết thương kia khiến A Nguyệt sợ ngây người. Một đứa bé thì thầm bên tai A Nguyệt: “Tránh xa nó ra, nó là một đứa nguy cơ cao. Nhìn thấy những vết thương đó không, là do phải làm thí nghiệm gen mạo hiểm suốt nửa năm để lại đấy.” Đúng lúc đó, Kiến Tinh ngoảnh lại, tuy cách nhau khá xa nhưng ánh mắt A Nguyệt và cậu vẫn chạm nhau. Đôi mắt trống rỗng của đứa trẻ bị miêu tả là quỷ sống kia lại khiến tim A Nguyệt đau nhói như kim đâm suốt một hồi lâu. Sau khi A Nguyệt hoàn tất quá trình kiểm tra, Kiến Tinh xếp hàng trước cậu vẫn còn chưa xong. Cậu hỏi thăm một lượt mới biết tuy Kiến Tinh không còn phải làm thí nghiệm gen mạo hiểm nữa nhưng quá trình kiểm tra cơ thể của cậu lại khắc nghiệt hơn hẳn những đứa trẻ khác. Cùng với việc phải kiểm tra kỹ càng từng phần một, những cái kìm, cái ống y tế lạnh băng sẽ chọc vào trong người cậu, lần nào cũng tốn nhiều hơn những người khác hai giờ đồng hồ. A Nguyệt đành phải ngồi dưới mái hiên chờ đợi. Gần đến giờ cơm tối, cậu chạy tới nhà ăn nhận bánh quy nén xong lại chạy về chờ tiếp. Mãi đến khi tiếng bước chân yếu ớt kia cuối cùng cũng vang lên sau lưng, cậu nhảy bật dậy, ngoảnh phắt lại gọi: “Kiến Tinh!” Cách đó không xa, đôi mắt vàng kia bị cậu gọi mà giật thót. “Hi!” A Nguyệt lập tức lấy phần bánh quy nén trong túi áo ra, “À thì, tớ là A Nguyệt, từ khu D chuyển tới. Sang đây tớ vẫn chưa quen được người bạn nào, thấy cậu có vẻ rất tốt tính, làm quen chút nhé?” Kiến Tinh sửng sốt mất một lúc lâu mới chần chừ đưa tay tới nhận lấy phần bánh quy kia. “Cho tôi?” Ánh mắt cậu đầy vẻ ngơ ngác. “Ừm!” “Cậu ở đây… chờ tôi sao?” “Ừ.” A Nguyệt gật đầu, “Nhà ăn đóng cửa rồi, tớ về phòng hoạt động cùng cậu nhé.” Cậu vốn tưởng Kiến Tinh sẽ rất khó tiếp cận, sẽ nghĩ ra một nghìn lẻ một lý do để từ chối nhưng Kiến Tinh gần như không chờ cậu nói xong đã gật đầu. Hai cậu bé đội mưa chạy từ khu y tế về phòng hoạt động. Trên đường, Kiến Tinh bẻ bánh quy thành hai phần, mỗi người cắn một nửa miếng bánh quy ngấm nước mưa, khi đến cửa phòng hoạt động cũng vừa khéo ăn hết. Vào một đêm nọ rất lâu sau đó, Kiến Tinh tỉnh khỏi cơn ác mộng, A Nguyệt trở mình ôm lấy cậu như một thói quen, ghé sát vào tai dỗ cậu ngủ tiếp. Kiến Tinh lại bất chợt nói: “Cảm ơn.” Từ trước tới nay, cậu chưa bao giờ nói ra hai chữ này. A Nguyệt vốn đang thiu thiu ngủ giật mình tỉnh hẳn. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt Kiến Tinh, đôi mắt vàng kia dần ngân ngấn nước. “Chẳng phải cậu thường hỏi tôi phải làm thí nghiệm gen mạo hiểu thì có cảm giác ra sao à.” “Ừ.” “Thực ra làm mãi rồi cũng không còn thấy đau nữa. Nhưng càng làm nhiều, mỗi lần ra khỏi khu y tế, tôi lại càng cảm thấy mình chẳng hề liên quan gì với thế giới này. Rất muốn… tự kết liễu bản thân.” “Tôi vẫn luôn hy vọng khi ra khỏi khu y tế sẽ có một ai đó ở bên ngoài chờ tôi.” Kiến Tinh cúi đầu, mân mê đầu móng tay mình, “Đón tôi về, dù về đâu cũng được.” Đó là cơn ác mộng cuối cùng trước khi Kiến Tinh gặp chuyện không may trong trí nhớ của A Nguyệt. Đêm đó, cậu không kìm được mà đã hôn lên giọt nước mắt của Kiến Tinh, rồi hôn đến môi đối phương, sau đó là ôm chặt lấy cậu ấy mà ngủ. Trước khi ngủ lại, Kiến Tinh gần như thành kính mà quỳ ngồi bên cạnh cậu, khẽ cầu xin: “A Nguyệt, xin cậu vĩnh viễn đừng bỏ rơi tôi.” Ký ức hỗn loạn trôi, cảnh tượng bị tua nhanh, ánh trăng nhu hòa bên ngoài phòng hoạt động bị thay thế bởi màn đêm tăm tối. Khắp nơi bên ngoài đều là tiếng rít gào hoảng loạn của những sinh vật biến dị. Đó là đêm 25 tháng 12 năm 2138. A Nguyệt điên cuồng chạy trên lối hành lang hẹp dài, cuối cùng đẩy cánh cửa của một phòng hoạt động ra. Lý Âm nằm trong vũng máu, một con dao nhọn cắm trên ngực, đã tắt thở từ lâu. Góc tường có một ngọn đèn trắng bệch, quái dị đang bật sáng. Kiến Tinh ngồi bó gối giữa vùng sáng ấy, toàn thân run bần bật. “Xin… xin lỗi… xin lỗi…” Cậu liều mạng lết người trên sàn, muốn tránh né vùng sáng kia như không hề ý thức được nguồn sáng chính là bản thân mình. “Tôi… vừa nãy hình như tôi đã mất ý thức một lát, tôi…” A Nguyệt lập tức tiến tới, ngồi xổm xuống ôm chặt lấy cậu. Khoảnh khắc được cậu ôm lấy, cuối cùng Kiến Tinh cũng bật ra tiếng hét lớn như phát điên đã đè nén từ bấy đến giờ. Tiếng hét ấy khiến A Nguyệt bị điếc tạm thời mất mấy ngày. Đến khi thính lực của cậu hồi phục, Kiến Tinh đã ổn định lại tinh thần nói với cậu: “Tránh xa tôi ra.” An Ngung còn muốn xem tiếp nhưng tiếng nhạc bỗng phát ra từ đâu lại khiến ý thức cậu chênh chao. Cậu đang quan sát hồi ức của A Nguyệt theo trình tự thời gian, vào thời điểm này, Lý Âm đã chết rồi, vậy thì tiếng nhạc từ đâu ra. Âm thanh cũng không giống với tiếng kèn Lý Âm thổi trong vô số mảnh vụn ký ức, đây là… Ý thức lịm đi, cậu thoát khỏi hồi ức của A Nguyệt. A Nguyệt vẫn đang ngẩn người với mảnh gương. Cách đó không xa, đội quân sinh vật biến dị đã bị tiêu diệt gần hết, trong kênh liên lạc là tiếng thở hổn hển của mọi người. Bầu trời càng u ám hơn, một luồng sáng trắng bệch chiếu ra từ phía trong cửa sổ, nguồn sáng là Kiến Tinh. Tiếng nhạc cũng vang ra từ trong chính ô cửa sổ kia. Âm sắc của chiếc đàn guitar gỗ nghe mộc mạc mà hiền hòa. Những sợi dây đàn đã rất cũ, khi gảy đôi lúc sẽ phát ra tạp âm. Nhưng lại dịu dàng một cách khó tả, khiến cho lòng người lắng xuống. Trong toàn bộ quãng đời lúc trước, An Ngung gần như chưa bao giờ nghe nhạc. Sau khi tới thành phố chính, cậu cũng không thể lý giải nổi niềm say mê với rock and roll điện tử mà những Người Giữ Trật Tự thường đeo tai nghe đắm chìm trong đó. Đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc lắng nghe một tấu khúc được biểu diễn bởi nhạc cụ trong thế giới chân thật. Một giai điệu đơn giản nhưng lại xuyên thấu qua gió tuyết vần vũ, làm nhòe đi cảnh tượng lờ mờ phía trong khung cửa. Ánh sáng phát ra từ nơi ấy yếu dần. A Nguyệt dè dặt hỏi, “Sao ngài…” An Ngung bỗng nhiên quay ngoắt đi, bước nhanh về phía tòa nhà. Đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng. Cậu không biết mình đang đuổi theo điều gì, chỉ biết rằng mình càng chạy càng nhanh. Vào khoảnh khắc đẩy cánh cửa căn phòng hoạt động kia ra, ánh đèn bên trong đã tắt hoàn toàn. Phòng hoạt động chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh trăng yếu ớt từ ngoài chiếu vào. Tiếng nhạc đã ngừng lại nhưng tay Tần Tri Luật vẫn đặt trên dây đàn. Hắn ôm đàn ngồi dưới đất, sống lưng vẫn cứ thẳng băng nhưng lại như bị bao phủ bên trong bầu không khí thê lương, một bầu không khí An Ngung chưa từng thấy cũng nhìn không hiểu. “Trưởng quan…” Tần Tri Luật khẽ gật đầu, “Kiến Tinh đang ngủ.” Đang ngủ, ánh đèn cũng theo đó tạm thời tắt đi. Tiếng leng keng bỗng vang lên trong kênh liên lạc, Tưởng Kiêu thở hổn hển hỏi: “Hai người giết Kiến Tinh rồi?” An Ngung ngẩn người, “Vẫn chưa, sao anh lại…” Cậu còn chưa nói dứt câu đã sực hiểu ra. “Vẫn chưa giết?” Tưởng Kiêu kinh ngạc. “Nhưng mà mảnh gương vỡ thứ hai đã rơi xuống từ bức tường không khí rồi.” Tần Tri Luật giải thích: “Bạch Kinh không quen Kiến Tinh, chỉ nhận lời giao phó của Lý Âm mà thôi. Có lẽ ban đầu Lý Ân vốn không nhờ Bạch Kinh bảo đảm an toàn cho Kiến Tinh mà chỉ hy vọng Kiến Tinh có thể ngủ ngon mỗi đêm.” Tiếng bước chân hỗn loạn tới gần, An Ngung bị xô vào người, A Nguyệt lảo đảo chạy tới trước mặt Kiến Tinh như muốn ngồi xổm xuống ôm lấy cậu nhưng khi nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của người đã ngủ say kia thì lại dừng khựng lại. Cậu đưa tay che miệng, nước mắt rơi lã chã như mưa. Tần Tri Luật đặt cây đàn guitar xuống, đứng dậy nhìn Kiến Tinh đang ngủ. Mái tóc trắng rối tung rũ xuống, che đi quầng thâm mắt đã lưu lại nhiều năm do mất ngủ, cũng giấu đi đôi mắt vàng trông như rất quen thuộc ấy. “Ngủ đi.” Tần Tri Luật thì thầm. “Xem ra có rất nhiều người mong cậu có thể ngủ thật ngon.” Nói xong, hắn khẽ khàng rời khỏi phòng. An Ngung đuổi theo, “Trưởng quan…” Tần Tri Luật thản nhiên nói: “Xem ra lần này chúng ta không có cơ hội phạm tội rồi.” Tuy nói đùa như vậy nhưng An Ngung lại cảm thấy tâm trạng hắn không hề tốt. Cậu đứng bên cạnh yên lặng quan sát một hồi rồi mới hỏi khẽ, “Trưởng quan đàn một khúc nhạc là dỗ được cậu ta ngủ sao?” Tần Tri Luật bình tĩnh nói: “Tôi giúp cậu ấy nhớ lại một vài chuyện đã qua.” “Chuyện đã qua nào cơ?” “Thí nghiệm gen mạo hiểm và cả chuyện gi.ết ch.ết Lý Âm.” Từ đầu đến cuối, giọng điệu Tần Tri Luật vẫn rất bình tĩnh, “Mất ngủ chẳng qua là một loại bệnh, trẻ mồ côi không được dạy dỗ đầy đủ, tôi dạy cậu ta một vài phương pháp để ngủ, vậy thôi.” An Ngung im lặng một lát, “Ở khu 53, ngài nhắc nhở tôi sau khi trải qua thí nghiệm dẫn dắt, có thể sẽ bị mất ngủ và gặp ác mộng. Tôi hỏi ngài nên làm gì, ngài lại nói ngài chỉ nhắc nhở tôi còn tôi phải tự nghĩ cách giải quyết.” Tần Tri Luật thoáng dừng bước. Hắn ngoảnh lại nhìn An Ngung, ánh mắt sâu thẳm khó đoán. Lát sau, hắn bỗng rũ mắt, nhếch môi cười. Trong hành lang tối tăm, An Ngung cố gắng quan sát nét mặt của trưởng quan. Dường như cảm giác thê lương kia đã tan đi phần nào. Tần Tri Luật gật đầu thừa nhận. “Đúng vậy. Không vui à?” “Không ạ?” An Ngung vẫn tiếp tục quan sát hắn, “Chỉ là cảm thấy ngài phân biệt đối xử.” “Lúc đó, cậu chỉ là một kẻ đang bị tôi thử thách.” Tần Tri Luật nhấc bước đi tiếp, “Nhưng Kiến Tinh thì khác.” An Ngung nhíu mày, đuổi theo, “Khác chỗ nào chứ?” “Cậu ta có phần giống đối tượng giám sát của tôi, vậy nên quả thật tôi đã muốn quan tâm hơn một chút.” Tần Tri Luật trả lời một cách điềm nhiên, “Có ý kiến gì sao?” An Ngung khựng lại. Cậu rùng mình, nhìn bóng người cao lớn kia tiếp tục bước về phía trước. Trong thoáng chốc, hành lang hẹp dài này khiến cậu nhớ đến thí nghiệm tiêm gen của Điển vào người ở Đại Não cách đây không lâu. Tuy khi ấy, người của Tháp Đen và Đại Não đã rất cung kính với cậu nhưng khi bước ra ngoài qua từng cánh cửa kim loại kia, cậu vẫn bị cảm giác thiếu an toàn thường trực bủa vây. Cậu chỉ có thể cố gắng không nghĩ gì, vừa máy móc bước đi, vừa nhét bánh nếp vào miệng. Hôm ấy, khi bước qua lớp cửa cách ly cuối cùng, chính người trước mặt đã đứng ở hành lang chờ cậu. Bóng hình trong trí nhớ từ từ trùng khít với bóng hình trước mặt. Lời Kiến Tinh từng nói với A Nguyệt vào một đêm rất lâu về trước trong những đoạn ký ức lúc trước của A Nguyệt bỗng văng vẳng bên tai cậu: “Tôi vẫn luôn hy vọng khi ra khỏi khu y tế sẽ có một ai đó ở bên ngoài chờ tôi. Đón tôi về, dù về đâu cũng được.” Tần Tri Luật một lần nữa dừng bước. Hắn ngoảnh lại, nhìn An Ngung với vẻ hơi bất đắc dĩ. “Không vui thật à?” Hắn thở dài, “Dị năng còn chưa thức tỉnh được bao nhiêu mà đã càng ngày càng khó chiều. Cậu tưởng…” “Không phải đâu, trưởng quan.” An Ngung vội lắc đầu, nhanh chân bước đến bên cạnh hắn, ngoan ngoãn nói: “Thành thật xin lỗi vì đã để ngài phải đợi tôi. Tôi chỉ hơi thất thần thôi, bỗng nhiên có một cảm giác chưa có bao giờ.” Tần Tri Luật gật đầu, thuận miệng hỏi: “Cảm giác gì?” An Ngung lắc đầu, “Tự nhiên không nghĩ ra ngay được.” Tần Tri Luật bật cười, “Cậu thân với Nho quá rồi đó, học được cả mấy lời vớ va vớ vẩn của cậu ta.” An Ngung không lên tiếng, coi như chấp nhận, tiếp tục đi bên cạnh hắn. Cảm giác ấy quả thật chỉ chợt thoáng qua nhưng cũng không hề bị lãng quên trong giây lát. Chỉ là nó quá trừu tượng, quá nặng nề, quá khó để miêu tả rõ ràng. Giống như tiếng kim đồng hồ tích tắc quay trong mảnh gương bảo vệ, khoảnh khắc vừa rồi, An Ngung như nghe được âm thanh vận mệnh xoay vần. Lời tác giả: Vụn tuyết rơi: Kiến Tinh (2/2) – Giấc ngủ ngon hiếm hoi Người mặc bộ đồ đen ấy lạnh lùng, túc mục, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Tôi từng tin chắc rằng người đó xuất hiện đồng nghĩa với việc cuối cùng sinh mạng tôi cũng đã đi đến hồi kết. Nhưng có lẽ tôi nghĩ sai rồi. Giống như mười mấy năm trước, khi tôi bắt gặp A Nguyệt từ xa trong khu y tế, tôi cũng tưởng rằng đó chỉ là một đứa trẻ sẽ sợ sệt tôi. Sai lầm của ngày hôm nay giống hệt như năm đó. Dường như tôi vĩnh viễn không tin rằng trời cao sẽ bất thình lình thả một cọng rơm cứu mạng xuống. Nhưng tôi lại luôn được trời cao quan tâm như vậy. Người đó dùng giọng điệu bình thản nói hết những lời khiến con người ta đau đớn. Sau đó lại trút bỏ cảm giác lạnh lùng, nghiêm nghị trên mình xuống bằng một giai điệu hiền hòa mà thê lương. Thậm chí tôi không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào. Chỉ là khi chìm vào giấc ngủ rồi, ánh sáng chói mắt đột nhiên biến mất. Thế giới này như đang dùng bóng tối ôm chầm lấy tôi. Nói với tôi rằng tôi cũng có thể được tha thứ. Những trang sổ rời rạc: 27 – Vũ trụ phản chiếu Mọi người sẽ vô tình gặp được người cực kỳ giống mình, trải qua những chuyện cực kỳ giống mình. Tuy hành vi và kết cục của mỗi người chưa chắc đã giống nhau. Nhưng hiện tượng ấy giống như thời không song song giao, là một đoạn thời gian bị sao chép. Giống như vũ trụ phản chiếu. Xảy ra ở những người được vũ trụ trân trọng hoặc khiến vũ trụ cảm thấy nuối tiếc.
« Trước Sau »